Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24 : Kì nghỉ hè của Harry. (2)

"To Harry.
Trò đùa ngớ ngẩn nào của Merlin khiến mày gởi một bức thư khó hiểu như vậy? Ý mày là gì hả Đầu-Thẹo? Tha lỗi cho tao vì tao không thể nào hiểu nổi mạch não của Cứu Thế Chủ. Dường như Đứa Bé Sống Sót sau vụ đó hẳn là có vấn đề về não hả? Dù sao thì mày cũng có một vết sẹo to như thế cơ mà.
Hồi âm lại cho tao ngay nếu mày thấy bức thư này.
Cảm ơn.
From Draco Malfoy."

"Dear Draco.
Đó là do con Hedwig dở chứng! Mình không có cố ý gởi một bức thư như vậy.
Nhân tiện, mình đến nhà bồ chơi được không.
Hồi âm lại cho mình nhé!
From Harry Potter."

"To Harry.
Thật vinh dự khi nhận được yêu cầu Cứu Thế Chủ muốn đến thái ấp Malfoy dạo chơi.
Được thôi, nếu mày muốn.
From Draco Malfoy."

"Nim đã gói hành lý rồi. Chúc cậu chủ đi chơi vui vẻ."
Và thế là Harry được con gia tinh đưa đến thái ấp Malfoy.
Con đường rải sỏi dẫn đến trang viên rất rộng và có hàng rào lớn uốn quanh. Đường lái xe và hàng rào đi qua một cặp cổng sắt rèn. Những cánh cổng này chỉ cho phép những người được chọn (những người chào) đi qua họ như thể họ đang bốc khói, và với những người khác thì sắt chạm vào mặt, điều này đòi hỏi mục đích của người cố gắng vào trang viên. Hàng rào thủy tùng được biết là có những con công bạch tạng lượn lờ trên đỉnh của nó. Bên ngoài của trang viên rất lớn và đất xung quanh nó rộng lớn, rộng tới nhiều mẫu Anh. Những mẫu đất đó có rất nhiều loại cây cối và nhiều loài thực vật khác nhau và có lẽ cả đời sống động vật khác.
Sau con đường là một hành lang dài, thiếu ánh sáng và được trang trí lộng lẫy, với một tấm thảm tráng lệ che gần hết nền đá. Đôi mắt của những bức tranh chân dung tái nhợt trên tường theo dõi Harry khi nó bước qua. Nó thấy được Draco, cáu kỉnh, và đang đứng đợi nó trên hành lang. Thằng bé nói:
"Lâu quá, trễ hẹn năm phút!"
"Râu của Merlin! Mình đâu có biết đường vào lại dài vậy đâu!" - Harry bắt tay thằng nhóc coi như chào hỏi.
Hai đứa đi đến cuối hành lang. Trước mặt Harry là cánh cửa cao lớn với tay cầm bằng đồng, được trạm trổ đầy công phu. Draco vung đũa phép, và cánh cửa mở ra.
Thái ấp Malfoy là một thái ấp "đẹp trai" được bao quanh bởi những khu vườn công phu, bao gồm cả một đài phun nước.
Phòng khách có một lò sưởi bằng đá cẩm thạch đẹp, được trang trí công phu với một chiếc gương mạ vàng có một khung được cuộn tinh xảo ở phía trên. Harry thấy được một người phụ nữ đang thưởng thức ly trà của cô ấy, bên cạnh là một cái đĩa bằng vàng gồm ba tầng bánh thoạt nhìn hết sức ngon miệng.
Cửa sổ hắt vào những tia nắng yếu ớt, cả căn phòng như lóe lên mùi sa hoa cực độ, rèm cửa trắng tinh không một vết bẩn và sàn nhà bóng loáng không một hạt bụi, có thể soi gương được.
Người phụ nữ nhìn thấy Harry, bà đứng lên và chào hỏi Harry theo kiểu chuẩn quí tộc. Khí chất ung dung mà đoan trang của một phu nhân sống trong nhung lụa từ bé tỏa ra từ người bà mang một đặc trưng rất riêng.
"Hoan nghênh đến với thái ấp Malfoy." - Bà nói.
Harry hôn tay bà:
"Rất vinh dự được ghé thăm, thưa phu nhân."
Đó là mẹ của Draco - Narcissa Malfoy.
Harry có phần hồi hộp khi gặp bà. Bà rất khác so với những người phụ nữ tầm tuổi này mà Harry đã từng gặp. Không phải do bà nghiêm khắc hơn, thậm chí, bà rất nhẹ nhàng khi nói chuyện với Harry, nhưng Harry vẫn có cảm giác hơi sợ bà. Hẳn là do khí chất của một người ở địa vị cao lâu năm làm ánh mắt bà thi thoảng trở nên sắc sảo khác thường.
Có vẻ là nhận ra Harry đang không được tự nhiên, bà nói với con trai của mình:
"Dray, con nên dẫn bạn mình đi tham quan thái ấp. Mẹ có hẹn với phu nhân Notts, sắp đến giờ rồi và mẹ phải đi thôi." - Bà quay về phía Harry - "Chúc con có một chuyến đi vui vẻ."
Harry thở phào nhẹ nhõm khi bà đi mất. Nó hào hứng ra lệnh với con rồng nhỏ:
"Dray~ Mình muốn xem phòng của bồ~"
"Ai cho mày gọi tao như thế!" - Vành tai dưới mái tóc của thằng bé đỏ lên, nó bất đắc dĩ trở thành một hướng dẫn viên du lịch, dẫn sư tử con mắt xanh hay tò mò này đi thăm quan hang ổ của nó.
Phòng của Draco được trang trí chủ đạo bằng họa tiết những con rồng. Cánh cửa làm bằng chất liệu gỗ gì đó nom rất quí và tay cầm làm bằng bạc. Trong phòng rất rộng. Có một bức ảnh gia đình với khung tranh khắc hai con rắn được treo trên tường. Một chiếc tủ sách cao ngất ngưởng đầy nhóc những quyển sách có gáy được mạ vàng, bạc, hoặc đá quí. Một chiếc bàn đặt ngay hướng có cửa sổ lớn, bên cạnh treo một cây thân gỗ. Có một con đại bàng đang ngủ gà ngủ gật trên cành cây giả ấy.
Tấm thảm dưới sàn đem lại cảm giác mềm mịn như lông cừu và cái giường to với khăn trải giường màu xám.
Góc phòng có một cánh cửa nhỏ. Bên trong dẫn đến phòng thí nghiệm độc dược chuyên biệt thuộc về Draco. Căn phòng đó thì tối tăm, bừa bộn một mớ công thức và các nguyên liệu độc dược. Những lọ thuốc được xếp đều lên hai hàng tủ.
Harry leo lên giường.
Nó còn mềm hơn cả giường của mình ở trang viên Potter nữa.
"Giờ làm gì hả Draco?" - Harry hỏi.
"Nhà tao có một sân Quidditch, rộng hơn cái sân của nhà Weasley nhiều."
"Chơi!"
"Mày đúng là..."
Tụi nó thi xem ai bắt được trái Snitch trước. Harry bay vút lên cao. Trận đấu bắt đầu.
Nó bay qua những lùm cây được cắt tỉa đẹp đẽ, nó bay xuyên qua hồ nước óng ánh nắng vàng như chứa cả núi đá quí, nó bay qua những kiến trúc trùng điệp nối tiếp nhau, nguy nga sừng sững. Draco cũng không kém cạnh, thằng bé theo sát Harry, và Harry thì không thể nào cắt đuôi thằng bé được. Mái tóc bạch kim bay ngược về phía sau, bồng bềnh như tấm lụa của tiên nữ, ánh mắt thằng bé chợt lóe lên một tia suy tính.
Khi Harry bay qua một cây sồi to cạnh hồ nước, quay đầu lại, nó không thấy thằng bé kia đâu nữa. Điều này làm nó khá là phân vân, cây chổi tạm dừng giữa không trung.
Đột nhiên, thằng bé xuất hiện, không báo trước, như thể đã ngắm mục tiêu từ trước, tay nó vươn ra làm Harry hơi giật mình lùi lại.
Harry bị cướp mất kính.
Xung quanh mờ đến nỗi Harry không thể thấy rõ được mọi vật.
Trong một sát na đó, Draco đã bắt được trái Snitch rồi.
Trận đấu kết thúc.
Harry gào lên kháng nghị:
"Bồ ăn giannnnnn!"
"Tao thắng rồi. Mày phải thực hiện một yêu cầu của tao." - Draco nở một nụ cười đầy tính Slytherin làm Harry rùng mình.
"Yêu cầu... gì?"
"Giờ nợ đã, tao sẽ đòi lại sau."
Vớ ren hồng của Merlin! Phán tử hình luôn còn đỡ sợ hơn là án treo như thế này! Harry rên rỉ đầy sầu thảm.

Có chút chỉnh sửa ở chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top