Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người viết: Merlyned

Thể loại: Đồng nhân, Harry Potter, Lãng mạn, Viễn tưởng, Đam mỹ, Bách hợp,...

Vui lòng đọc kỹ Tag trước khi vào truyện.


*


*

Tụi động vật nhỏ trở lại trường sau kỳ nghỉ giáng sinh làm cho sân trường bỗng chốc trở nên nhộn nhịp và tấp nập hơn hẳn.

Ron đã đứng từ ngoài cổng để đợi Hermione và vẫy tay khi thấy cô bé kéo vali đi từ xa. Đừng sau còn có một mái đầu bạch kim nổi bật giữa rừng người.

"Chào Hermione, nghỉ lễ vui chứ?"

"Chắc chắn rồi Ron, năm nay ba má mình mời quá trời người thân đến nhà luôn."

"Ha, quá trời người của cậu hẳn là khoảng hai ba Muggles cùng chui vào trong một căn nhà gỗ nhỏ chứ gì? Chả bù cho trang viên Malfoy, cha mẹ tôi mời cả trăm người đến mà còn không ngồi hết bàn ăn."

"Không ai ở đây thắc mắc về gia sản của cậu đâu Malfoy. Hơn nữa, chúng tôi thích quây quần bên nhau cho ấm cúng chứ không phải như cậu, dù có ngỏ lời mời thì bạn bè cũng không thèm đến."

Chính xác thì bạn bè ở đây là muốn nói tới Cứu thế chủ chứ gì?

"Cậu nói gì hả, nhỏ Máu B-..."

"Hermione, Ron, Draco, mấy bồ đây rồi."

Người vừa được đề cập đến - Harry bé nhỏ trong bộ áo chùng che khuất cả chân đi đến từ phái thư viện trường. Nhân tiện, cậu chào hỏi Slytherin bên cạnh bằng một ánh mắt cảnh cáo. Đừng nghĩ cậu không biết tên mỏ nhọn muốn nói cái gì với Hermione.

"Bạn của cậu gây sự với tôi, Harry!" - Vừa gặp là Slytherin đã lo tố cáo trước.

"Cậu cũng là bạn của tôi."

Được rồi, tạm thời cơn giận của thiếu gia Malfoy cũng không nghiêm trọng lắm nên bỏ qua cho đám sư tử con một phen đó.

Harry đảo mắt, đúng là bản tính khó dời. Cậu sẽ không để cho cái mối quan hệ đang tốt đẹp giữa hai bên này bị hủy hoại trong phút chốc vì cái tật không quản được tuyến nước bọt của cậu chủ nhỏ nhà Malfoy đâu.

Chào hỏi xong xuôi, cả đám quyết định cùng nhau đi vào Đại sảnh đường dùng bữa. Dù cho giáng sinh đã qua nhưng cái lạnh vẫn còn phủ lên nước Anh và khiến cho đám trẻ run lẩy bẩy khi đứng quá lâu ngoài trời.


*


*

Ý là kế hoạch của Harry sẽ là đi tìm hòn đá phù thủy đó bằng cách vượt qua con Fluffy để xuống cái cửa sập. Cậu cũng đã ghi nhớ kỹ cách di chuyển trên bàn cờ của Ron để đối phó với bàn cờ phù thủy, lấy chiếc chìa khóa biết bay và cuối cùng là tiêu diệt Voldermort (cùng tên giáo sư Quirrell) và chấm hết. Kết thúc năm nhất đầy biến cố. Nếu như lúc cậu vừa mở cửa phòng sinh hoạt chung của Gryffindor không nhìn thấy Heermione và Ron ở đó.

"Harry, bồ tính đi đâu vậy? Quá giờ giới nghiêm rồi, nếu bị bắt thì tụi mình sẽ bị đuổi học đó!"

"Đừng nói là bồ tính đi xuống bếp lấy đồ ăn vụng nhé?"

Tất lưới Merlin, sao hai con sư tử này lại ở đây giờ này chứ. Harry có cảm giác vừa ngạc nhiên vừa bất lực. Đối diện với ánh mắt nếu bồ không nói thì bồ chết với mình của cô nàng tóc nâu, cậu chỉ còn cách nói thật với họ.

"Trời ơi, Harry bồ liều vậy, lỡ như bồ gặp chuyện gì nguy hiểm rồi không trở về được nữa thì sao?"

Hermione lo lắng lên tiếng. Cô bé không cảm thấy việc ra ngoài kí túc xá giữa đêm là việc gì to tát mà chỉ nghĩ rằng Harry có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ron đề xuất cả ba sẽ đi chung với nhau để lỡ có bị bắt thì ba đứa vẫn đỡ sợ hơn một. ĐIều này làm Harry cảm động, dù rằng cái lí do đi mạo hiểm để xem tầng 3 bị cấm ấy có cái gì bí hiểm đã kéo theo hai người bạn mình mạo hiểm cùng mình. Có lẽ đức tính can trường và trung thành, bảo vệ lẫn nhau của Gryffindor đã định sẵn từ bên trong họ. 

Cậu bé vàng đã quên mất rằng trước mặt cậu chỉ là đám trẻ 11 tuổi thích phiêu lưu, đầy tò mò với ngôi trường ma thuật mà tụi nó vẫn chưa hiểu hết mà thôi.

"Mà sao hai bồ biết mình sẽ ra ngoài vào giờ này?" - Harry thắc mắc. 

Ron đưa cho cậu một mảnh giấy với chữ viết tay: "đêm nay, 11 giờ cùng đi phiêu lưu nhé".

"Cậu lấy nó ở đâu thế Ron?"

"Lúc chiều đó, sau khi tụi mình học môn Thảo dược học cùng nhà Ravenclaw xong, đã có một ai đó đụng vào mình và đưa cho mình cái này."

Nghe một cái là biết ai làm luôn. Harry thở dài một hơi. Thôi được rồi, cậu sẽ không cố gắng chống lại một nhân viên tận tâm vì công việc đến mức độc tài đâu.

Cả ba cùng lẻn ra khỏi phòng sinh hoạt chung và đầy bất ngờ khi thấy đã có người đứng sẵn ở chỗ cầu thnag dẫn lên tầng 3.

"Malfoy/ Draco, cậu làm gì ở đây?"

Hai vị tướng đi theo đã không nói, ông thần con này cũng đi theo luôn sao. Elly thật sự tạo công ăn việc làm cho cậu đến như vậy sao?

Draco Malfoy nhíu mày khi thấy bộ ba đến gần, đanh đá lên tiếng.

"Ra đúng là các cậu sẽ đi thám hiểm mà không có tôi. Tôi đã nhìn thấy mẫu giấy đó của cậu lúc ở sảnh rồi chồn đỏ. Các cậu đã dự tính đi làm chuyện gì đó mà không có tôi!"

Tiểu thiếu gia sừng sỏ với việc mình bị bỏ lại. Harry không hiểu ruốt cuộc là tên Malfoy này đang đỏng đảnh vì bị bỏ lại đăng sau hay là đang kiếm chuyện với họ. Tóm lại chỉ có một cách tốt nhất để giải quyết.

"Cậu có muốn đi cùng tụi này không, Draco?"


*


*

Cầu thang di chuyển nối từ tầng 5 chốc lát đã định hình dừng lại tại tầng ba, phía trên vẫn còn vài chiếc giống y như vậy, thay đổi liên tục chiều hướng của mình.

"Shh... Malfoy cậu đạp vào chân tôi!"

"Không phải, là do Granger đẩy tôi, Weasley cậu đừng kéo tấm áo nữa!"

"Harry, tụi mình ra ngoài được không, mình không thích ở trong đây một chút nào!"

"Đừng Hermione, bà Norrish sẽ biết đấy."

Dù cho tấm áo choàng tàng hình có lớn như thế nào đi chăng nữa thì việc cả bốn đứa nhỏ 11 tuổi chen chúc vào nó là điều không thể. Cả bốn quyết định nấp vào một góc, đợi cho bà Norrish và lão Filch đi qua mới thoát khỏi tấm áo choàng.

"Tại sao tôi phải lẻn vào cái chỗ tối om này cùng đám các cậu chứ? Ba tôi sẽ biết chuyện này cho coi."

"Thôi đi Draco, cậu là người đòi đi theo tụi này mà."

"Các cậu trật tự đi."

Hermione đi đến cánh cửa bị khóa, đăng sau nó chắc chắn là con Fluffy đang ngủ cùng cái đàn hạc. 

"Alohomora"

Cánh cửa kêu một tiếng nhỏ, ổ khóa đã được mở ra. Bốn đứa nhỏ rón rén đi vào bên trong rồi đóng cửa lại. Con Fluffy to đùng ngốc nghếc đang say ngủ và bên dưới chân nó là cánh cửa sập. 

"Được rồi, nó sẽ thức dậy nếu cái đàn ngưng lại và tấn công. Đến lúc đó mình sẽ tìm cách đánh lạc hướng nó rồi mấy bồ nhảy xuống cái cửa sập đó."

"Nguy hiểm quá Harry. Lỡ nó nhai luôn bồ thì sao?"

Ron lo lắng thốt lên. Cả Hermione cũng không đồng tình với kế sách này của cậu.

"Chỉ có cách đó thôi, Ron." - Harry khẽ nói. - "Vậy nên mấy bồ phải nhanh lên, khi chân nó vừa rời khỏi cái cửa."

ĐÚng lúc đó, tên Slytherin đã rút đũa phép và tiến lên phía trước.

"Tại sao phải đánh thức nó dậy chứ, né ra một bên đi Gryffindors."

"Wingardium Leviosa"

Hai chi trước của con vật trở nên nhẹ bổng và từ từ bay lên. Tiếng đàn vẫn còn du dương nên hiển nhiên nó không hề thức dậy. Cánh cửa nhỏ chỉ đủ môt người chui qua hiện lên trước mặt bọn nó.

"Sao cậu có thể làm vậy được chứ?" - Hermione nói với giọng điệu không phục. - "Không đúng, mình cũng làm được. Nhưng sao mình lại không nghĩ ra chứ?"

Khỏi nói cũng biết khuôn mặt nhỏ nhắn của tên công tử đã hất lên tận trời. Vô cùng tận hưởng ánh mắt của đám sư tử dành cho mình. Harry cảm thấy cổ họng mình đắng nghét. Đúng vậy, sao cậu không nghĩ ra chứ.

Rất nhanh, cả bốn người đã rón rén mở cái cửa và cùng nhảy xuống. Khỏi nói cũng biết cái tiếng đổ ầm phía bên kia cánh cửa và tiếng sủa oanh trời của con Fluffy bị ngã tỉnh đinh tai đến mức nào. Đám dây leo đỡ được bọn nó một mạng, Harry nhanh chóng đọc câu thần chú ánh sáng để chúng từ tốn thả bọn nó ra.

Việc lấy chiếc chìa khóa ở căn phòng thứ hai dĩ nhiên là thuộc về Harry rồi. Với lại lần này cậu đã không còn chật vật như lúc trước nữa, dễ dàng kéo được cái chìa khóa cũ kỹ xuống mà không cần kinh động tới đám chìa khóa còn lại.

Vấn đề là, Draco và Ron hiện đang gây gổ một trận không nhỏ ở trên bàn cờ phù thủy.

"Khi mình di chuyển, Nữ hoàng sẽ hạ mình, lúc đó bồ s-..."

"Đừng có ngu ngốc như vậy tóc đỏ. Cậu phải tính cái đường thoát thân cho mình chứ, Gryffindor ngu ngốc!"

Tốt thôi, một người thì muốn hy sinh thân mình để cậu đi qua và chiếu tướng. Tên còn lại thì đang suy tính cách cả bốn sẽ đi qua cùng nhau. Thú thật, có đôi khi Harry cũng thấy thích cái cách suy nghĩ đa chiều theo hướng có lợi cho bản thân của nhà Slytherin. Nhưng đứng đây cãi nhau thì có hơi ....


*


Cuối cùng thì cả bốn người thành công đi vào căn phòng thứ ba, trong đó, Harry và Hermione thì sạch sẽ hơn hai tên còn lại. Ron vẫn bị hạ gục vì con xe đối thủ còn Draco thì không, nhưng cậu ta té khỏi con xe phe mình vì bị Ron trong lúc ngã kéo theo.

"Weasley quỷ nghèo khổ chết tiệt, ba tôi nhất định phải biết được chuyện này!"

"Im đi Malfoy công tử bột, chính cậu vẫn có ý định hy sinh tôi để cả ba người đi qua! Đó là cái giá phải trả."

Ron cũng không thua kém bật lại. Cả hai nhìn nhau tóe lửa cho đến khi Hermione đứng ra ngăn lại. Trời sắp sáng rồi, thám hiểm nên tới đây thôi.

"Được rồi mọi người, căn phòng còn lại mình sẽ đi vào. Còn ba cậu có thể trở về."

Cậu nói, rồi đón nhận ánh mắt như nhìn quỷ khổng lồ của ba đứa nhỏ còn lại.

"Lúc nãy chỉ có cậu với tôi ngã thôi đúng không Weasley, sao Harry cũng bị đập đầu theo vậy?"

Thôi được, là lỗi của cậu vì đã kéo họ theo như thế này. Phía bên kia chính là Voldermort - Chúa tể hắc ám, cậu không thể để họ gặp nguy hiểm hơn được nữa.

"Đừng hòng đuổi tôi đi khi mà tôi còn chưa biết được rốt cuộc là cậu muốn làm cái quái gì sau căn phòng đó."

"Tụi mình đã đi đến đây rồi Harry, mình sẽ không để bồ đi một mình đâu."

" Lỡ bồ gặp nguy hiểm thì sao, bốn người mình sẽ không tách ra đâu."

Hai con sư tử cùng một con rắn thi nhau í ới đòi đi với cậu. Harry có chút bất lực, cũng có chút vui vẻ khi mình có những người bạn thế này. Nhưng chuyện sắp tới thật sự quá nguy hiểm, có thể dẫn đến chết người. Chưa kể, Voldermort hay Quirrell có thể nhận ra Malfoy với mái tóc đjăc trưng đó, điều đó sẽ gây nguy hiểm cho nhà họ, ít nhất là với lập trường của Lucious Malfoy hiện tại. 

Cuối cùng, một lần nữa, họ lại đồng hành cùng nhau. Vì Draco và Hermione liên tục muốn biết sau cánh cửa đó có gì và Harry thì cố ngăn họ lại dẫn đến kết quả cả bốn cùng ngã nhào và đẩy cánh cửa ra. Thành thật mà nói, cái tổ hợp bốn người này vô cùng nhốn nháo và không thể ngồi yên được.


*


*


*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top