Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người viết: Merlyned

Thể loại: Đồng nhân, Harry Potter, Lãng mạn, Viễn tưởng, Đam mỹ, Bách hợp,...

Vui lòng đọc kỹ Tag trước khi vào truyện.

*

*

Buổi lễ Phân loại nhà vẫn diễn ra y như cũ với những khuôn mặt quen thuộc. Có khác thì cũng là ánh mắt của tên Malfoy nhỏ nhìn chằm chằm Harry từ dãy bàn Slytherin giờ đã đổi sang đôi mắt mang đầy tiếc nuối khi nghe cậu được phân vào Gryffindor. Thầy Hiệu trưởng Albus Dumbledore với màn phát biểu quen thuộc và cái nháy mắt tinh nghịch khi nhìn cậu, gương mặt nghiêm khắc nhưng không kém phần yêu thương từ cô McGonnagal và cả cái nhìn sắc lẻm từ Xà vương Severous đến tất cả học sinh trong Đại sảnh đường đều đem đến cho Harry một cảm giác hoài niệm khó tả. Mà cũng chẳng cần phải hoài niệm làm gì vì cậu đã ở đây rồi cơ mà. Ở bên mọi người.

Cậu nhìn thấy cặp song sinh Weasley đùa giỡn trên bàn ăn Gryffindor ấm cúng. Thấy Malfoy ngồi trong bàn Slytherin chun chun cái mũi tỏ vẻ ghen tỵ đầy thân thiết mỗi lần cả hai bắt gặp nhau. Harry đảo mắt ra xa, bàn ăn Huffelpuff có đàn anh Cedric Diggory vẫn đang khỏe mạnh và tươi cuời chào đón tân phù thủy sinh của nhà mình. Thật tốt vì mọi người đều ở đây, mạnh khỏe và... còn sống.

Cả bên bàn Ravenclaw cũng.... có một gương mặt thân quen với cậu. Ờm... nhân viên của chi cục.... không, không nhớ nữa, hình cô ấy tên cái gì Edward nhỉ? Cơ mà sao cô ấy lại ngồi đây, trong bàn ăn nhà Ravenclaw của Hogwards và nhìn cậu với ánh mắt như thể sắp đục cậu ra bã chứ?

Một miếng khoai tây lát tự nhiên lật ra khỏi đĩa ăn và chạm vào tay cậu. Harry cẩn thận cầm miếng khoai tây đó lên, mặt sau của lát khoai hiện lên một dòng chữ mờ nhạt

"Một lát ra ngoài gặp nhau."

" Bồ nhìn gì thế Harry, không thích khoai tây hả?" - Ron bên cạnh lên tiếng khi thấy cậu nhìn chằm chằm vào đồ ăn, hai má còn đang phồng lên ngập ngụa bữa tối.

"Không, không có gì đâu." - Harry không dám nói là cậu đang có linh cảm rất tệ với miếng khoai đi kèm với hai nòng súng ngắm bắn từ nhà Ravenclaw bên kia. Có ai đó sắp sửa bị mắng như trẻ lên ba đây.

*

Âm thanh của Percy Weasly với cương vị là Thủ lĩnh nam sinh nhà Gryffindor vang lên cố gắng dìu dắt đám sư tử nhỏ mới đến đi theo hàng về phòng sinh hoạt chung của Gryffindor. Ngoài ra, cửa ra vào của Đại sảnh đường trở nên hỗn loạn hơn sau bữa tiệc khi mà hàng tá phù thủy sinh chen chúc cả lớn lẫn nhỏ. Một thời điểm thích hợp để tách ra mà không bị để ý.

Harry thấy cô gái mình gặp ở Hẻm Xéo có vẻ như đã thay đổi khá nhiều từ một người thiếu nữ khoảng 20 trở thành một đứa trẻ bằng tuổi trong bộ đồng phục Hogwards. Dù vậy, ánh mắt cháy bỏng của cô dán chặt lên người cậu vẫn chứng mình rằng vị nữ phù thủy với tâm hồn trưởng thành này đang vô cùng tức giận.

"Cậu Potter, vì Merlin phục vụ, trong thời gian qua đến bây giờ cậu không hề thay đổi điều gì sai lệch của dòng chảy đúng không? Mọi chuyện vẫn diễn ra y hệt như trước đây đúng không? Cậu mau nói đi chứ"

Cô gái có vẻ mất bình tĩnh hơn cậu nghĩ. Tuy nhiên, Harry cho rằng những diễn biến tốt đẹp trong thời gian qua không có gì gọi là to lớn và cực đoan cả nên cậu gật đầu chắc nịch.

"Cô yên tâm đi, cô Edward, mọi chuyện vẫn diễn ra y hệt như lúc trước." - Trừ việc tôi đã thân thiết hơn với Draco Malfoy. Cậu âm thầm bổ sung thêm.

Elly Edward thở một hơi xem như đã trút được phần nào gánh nặng. Cô tiếp tục nói:

"Tốt lắm, cậu Potter xin hãy nghe đây, tôi đã báo cáo việc này với đồng nghiệp và họ đang cố gắng để đưa chúng ta về với thời gian đúng với độ tuổi linh hồn cậu. Và trong lúc đó, tôi sẽ phải có trách nhiệm trong việc giám sát cậu để đảm bảo cậu sẽ không làm thay đổi bất kỳ trật tự nào của khoảng không gian này. Nên là cậu Potter, mong cậu hợp tác."

Trở về, tức là cậu sắp sửa phải trở về thế giới nơi mà cậu đã gần như mất đi tất cả sao. Cậu không có nhiều thời gian nữa, cậu thật sự không thể thay đổi được những gì sắp phải diễn ra sao? 

"Tôi có thể hỏi không, chuyện gì xảy ra nếu tôi thay đổi mọi chuyện trong quá khứ, ví dụ như một người đáng lẽ ra không còn nhưng vẫn được cứu s-"

" Cậu Potter!" - Elly ngắt lời cậu. - "Không một ai biết cả. Không một ai biết rõ được chuyện gì sẽ xảy ra đối với một phù thủy dám làm thay đổi lịch sử. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng các pháp sư hay phù thủy dám đụng chạm đến loại phép thuật về Không Thời gian đều không có kết quả tốt đẹp. Đó là lý do mà chúng tôi, những phù thủy của Chi cục quản lý Không thời gian ra đời và mang sứ mệnh đảm bảo trật tự dòng chảy của thời gian và không gian."

Cô nói với vẻ mạt cực kỳ nghiêm trọng. Đồng thời cô cũng lặp lại lời cảnh báo về việc thay đổi lịch sử của cậu. Điều này khiến Harry không hề thoải mái chút nào. Thử hỏi xem khi bạn biết rõ đáp án của bài kiểm tra nhưng vẫn phải cố tình làm sai để...đạt điểm thấp chứ. Ở đây, đối với Harry mọi chuyện còn kinh khủng hơn một bài kiếm tra.

" Tôi hiểu rồi cô Edward, tôi sẽ cố gắng phối hợp với cô để... trở về."

Elly Edward nhận ra sự nặng nề trong lời nói lẫn tâm trạng của Harry. Nhưng cô không thể làm gì khác. Harry không phải là trường hợp đầu tiên mà cô gặp. Cô đã luôn phải đối mặt với rất rất nhiều linh hồn như thế. Hoặc là quay trở về để tiếp tục cuộc sống, hoặc là đón nhận kết cục của một kẻ dám chống lại sức mạnh của thời gian.

"Tốt rồi, cậu Potter."

" Cô có thể gọi tôi là Harry."

" Sẽ sớm thôi, ngay khi nhận được tin tức, tôi sẽ báo cho cậu và chúng ta sẽ trở về. Hợp tác vui vẻ."

Lại một lần nữa hai bàn tay nắm lấy nhau, một cách nặng nề và nghiêm trọng hơn lần trước. Cả hai xoay người về hai hướng khác nhau, đi cùng với họ là những suy nghĩ khác biệt.

*

*

Chà, ít ra cậu đã có cơ hội để được chiêm nghiệm cảm giác được là học sinh một lần nữa. Được các đàn anh, đàn chị trong trường dẫn dắt, được tự do vui chơi, được cắp sách lên lớp và.... bị trừ điểm nhà.

"Có vẻ như độ nổi tiếng của cậu Potter đây không thật sự tỷ lệ thuận với năng lực học tập về Độc dược của cậu cho lắm."

Vẫn là lời nói cay nghiệt đến từ vị chủ nhiệm nhà Slytherin trong lớp học Độc dược nả về phía Harry sau những câu hỏi mà đối với một phù thủy đã tốt nghiệp như cậu nên nhớ thì cậu lại chọn cách quên mất và trợn tròn mắt nhìn ông. 

Sau khi oanh liệt làm mất hết 5 điểm nhà, Harry Potter một lần nữa đối diện với ánh mắt e dè và lên án của học sinh nhà Gryffindor, sự bất lực từ phía cô bạn biết tuốt Hermione và cả mấy tiếng cười nhạo từ đám rắn nhỏ nữa. A, chết tiệt, tên Malfoy đó vẫn còn hùa theo đám rắn để cười nhạo cậu. Thật tốt quá, không có gì thay đổi cả, nhất là cái bản tính khó ưa của tên tóc bạch kim đó. Harry bĩu môi thầm nhủ.

Thời gian còn lại Cậu bé vàng dành để tận hưởng hương vị tuổi học trò đáng nhớ của mình. Đi dạo và nói chuyện phiếm cùng hai người bạn thân thiết, trêu đùa vờn nhau như chó với mèo cùng đám Malfoy (it ra thì nó không có mùi thuốc súng như trước) và đắm chìm vào cảm giác bay lượn trong các buổi học bay cũng như các buổi tập Quidditch.

Cậu vẫn là cậu, vẫn là tầm thủ trẻ tuổi nhất trong vòng một thế kỷ của nhà Gryffindor dưới bao con mắt ngưỡng mộ của đám phù thủy sinh. Dành được trái Snitch trong trận đấu đầu tiên trong đời chỉ trong vòng chưa tới 20 phút sau khi bắt đầu.

Đợi đã!

Trận đấu kéo dài 20 phút vì Gryffindor đã sớm bắt được trái Snitch nhờ khả năng bay lượn tài tình của Harry và tốc độ đáng nể phục của cậu. Không đúng! Sao cậu có thể sớm kết thúc trận đấu như vậy.

Harry ngơ ngác nhìn cây chổi trên tay mình sau khi đáp xuống giữa tiếng reo hò tứ phía. Không đúng như thế! Đáng lẻ ra bây giờ cậu còn phải ở trên không trung, lượn qua lượn lại vì không thể kiếm soát cây chổi bay của mình chứ. Vì giáo sư Quirrell - một trong các thuộc hạ của Voldermort đã nguyền rủa cây chổi bay và Snape thì cố gắng giải lời nguyền để rồi bị Hermione đánh lén.

Kết quả này không đúng với trí nhớ của cậu. Harry vội vã ngước nhìn lên phía khán đài của các giáo sư. Có một sự thay đổi nho nhỏ xuất hiện. Quirrel không còn ngồi cùng với một giáo sư nào đó lạ mặt ở rìa ngoài cùng băng ghế mà ngay bên cạnh ông ta chính là Snape. Khoan đã, không phải như thế, vị trí các giáo sư đã thay đổi.

Trong phán đoán của Harry, có lẽ do Snape ngồi bên cạnh đã phát hiện ra điều gì đó làm cho Quirrel không dám dùng lời nguyền lên cây chổi của cậu. Hoặc có thể do thầy Snape đã phát iện ra điều bất thường từ trước nên đã ngăn chặn tên đội khăn kia sớm hơn. Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một việc vô cùng kỳ lạ. 

Có gì đó đang dần thay đổi trong dòng chảy, mà bản thân Harry đang không cảm nhận được.

*

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top