Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người viết: Merlyned

Thể loại: Đồng nhân, Harry Potter, Lãng mạn, Viễn tưởng, Đam mỹ, Bách hợp,...

Vui lòng đọc kỹ Tag trước khi vào truyện.

*

*

Đêm tối mù mịt phủ lên tòa lâu đài hùng vĩ ngay cạnh Hồ Đen huyền bí. Ánh trăng dù có sáng đến mấy cũng không thể nhuộm bạc hết từng ngõ ngách của kiến trúc cổ xưa xinh đẹp kia. Trong con đường hành lang dài ngoằn bị che phủ một nửa bởi đêm đen, có bóng người khòm lưng, bước đi hùng hục như thể đang săm soi tìm kiếm điều gì với cây đèn dầu ập lòe trên tay. Một bóng đen nhỏ xíu vụt qua nơi cuối hành lang vắng, dần hiện rõ hơn dưới ánh sáng bạc cùng đôi mắt đỏ ngầu có chút kinh dị.

"Sao hả, bà Norrish? Có bắt được tụi nó không?"

Bà Norrish ngước mắt nhìn gã đàn ông lưng khòm tiến đến với vẻ mặt dữ tợn. Con mèo mắt đỏ gằn lên một tiếng khàn đục rồi nhảy phốc lên, biến mất trong không khí. Rất nhanh, bosnh dánh nó lại hiện một lần nữa ở nơi chân cầu thang bằng đá.

"Tốt, tốt lắm, lần này tụi mày chết chắc rồi."

Lão Filch vui mừng reo lên, tưởng tượng ra cái dáng vẻ sợ hãi và lắp bắp của đám oắt con thích trốn ngủ đi chơi bị lão bắt được khiến lão hào hứng không thôi. Gần ba trăm hình phạt tội nhân từ thời Trung cổ đang sẵn sàng chờ đợi tụi nhỏ xấu số. 

Ánh đèn leo lói từ từ khuất dần sau ngã rẽ hành lang rồi trả về vẻ yên tĩnh tối mù cho đêm đen. Ngay lúc đó, cánh cửa sắt nhỏ nặng nề ở góc tường đối iện ngã rẽ nặng nề mở ra, rồi từ từ đóng lại.

"Phù!"

Harry - mèo nhỏ mắt xanh - Potter thở hắt ra một hơi sau khi thoát khỏi tấm áo choàng tàng hình. Cậu đã cố gắng hết sức để đánh lạc hướng lão Filch giám thị cùng con mèo của lão, thành công tiến vào văn phòng mà đám học sinh quậy phá như anh em nhà Weasley gọi là phòng hành hình này. Kỳ thực, nó lại không rộng lớn như cậu tưởng tượng và cũng không có gì quá kinh dị. Trừ mấy món đồ sắt treo đầy trần nhà và trên bức tường đá góc phòng thì đúng là nhìn rất giống mấy món đồ dành cho phạm nhân thời Trung cổ thiệt.

Harry tiến đến mấy cái tủ gỗ kê sát nhau bên cạnh cái bàn dài để đầy đồ dùng và giấy tờ của lão Filch. Để xem nào. Cậu lục mở từng ngăn tủ, bất cứ ngăn nào bị khóa đầu có thể mở ra bằng Alohomara dễ dàng. Cảm ơn váy giấu quần của Merlin vì lão giám thị khó tính kia không thể sử dụng phép thuật. Đổi lại là Snape thì chắc là bây giờ cậu đang nằm trong vạc dược của ông ấy chứ không phải đứng đây lục lọi đồ như bầy giờ.

"Nó ở đâu nhỉ?"

Cậu tự hỏi, không tìm được món đồ mình muốn tìm. Ánh mắt xanh lục lia vài vòng dừng ở một ngăn tủ dài hẹp phía dưới cùng của cái kệ ở gần cuối phòng với tấm niêm phong "Đồ nguy hiểm". Ai quan tâm đến tấm giấy đó chứ, Harry không nghĩ nhiều liền dựt phăng tờ niêm phong, vẫy đũa phép để mở khóa và lục tìm. 

Đôi mắt to tròn đẹp như ngọc bích ấy sáng rực lên khi bàn tay cậu mò phải một tấm giấy bằng da dê nằm ở cuối ngăn đựng. Hô hấp cậu dồn dập, trở nên hồi hộp xen lẫn vui mừng khi mở ra và nhìn thấy tấm giấy trống không, cũ mèm và gần như rách tơi tả.

"Tôi xin thề, tôi đang làm điều không đứng đắn."

Từng dòng chữ như thác đổ từ đầu đũa của cậu tràn trề trên tấm giấy, rất nhanh từ một tấm da dê cũ rích trống không đã nhanh chóng được bao phủ kín mít những chữ là chữ. 

"Gạc Nai, Chân Nhồi Bông, Quý Ngài Mộng Mơ, Đuôi Trùng."

Bạn nhỏ kích động đến run rẩy ôm chầm lấy tấm giấy như một vật báu, được rồi, phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi ông già dữ dằn thích đe dọa kia trở về. Đề phòng lão Filch phát hiện ra bất thường, Harry vô cùng cẩn thận mà để lại một tấm giấy trống y hệt như dáng vẻ ban đầu của tấm Bản đồ đạo tặc đúng với vị trí của nó rồi đóng ngăn tủ, dán lại tấm niêm phong. Cậu khoác lên áo choàng tàng hình rồi không tiếng động rời khỏi văn phòng. Mọi thứ hòa vào màn đêm tựa như chưa từng có gì thay đổi ở đây.

*

*

"Harry đầu xù, cậu là cái đồ ngốc vượt qua phạm vi hiểu biết của phù thủy mà."

Tên vương tử điển trai nhà Slytherin trong bộ trang phục mùa đông mới cóng, sang trọng và sành điệu đứng giữa trời tuyết trắng xóa kéo theo bao nhiêu ánh mắt cả nam lẫn nữ xung quanh liếc nhìn. Tuy vậy, vẻ cau có trên khuôn mặt trắng đến tái nhợt đó của hắn lại phát tín hiệu cảnh cáo người sống chớ gần, ánh mắt xám như pha lê nhìn chòng chọc vào tên nhóc đang đứng phía trước hắn, nghiến răng nghiến lợi thì thầm.

Hôm nay là ngày các học sinh năm ba ở Hogwards sẽ được dạo chơi đến làng Hogmages thông qua giấy phép được ký bởi người giám hộ hợp pháp của đám nhỏ. Điều đáng nói là, bạn nhỏ Harry Potter của chúng ta đã được dự đoán sẽ không thể đi chơi bởi không người giám hộ Muggle nào chịu ký tên cho cậu. Mừng thay, một trong các đổng sự trưởng của nhà trường, Lucious Malfoy cao quý đã ra tay "nghĩa hiệp" ký giấy cho bạn nhỏ đi chơi. Nhưng buồn thay, tấm giấy đó lại được tìm thấy trong.... văn phòng của lão Filch.

"Chính nó đã lẻn vào và ăn cắp đồ trong văn phòng vào giờ giới nghiêm."

Lão hung hăng tố cáo cậu, chỉ thiếu điều lôi cậu thẳng đến phòng hiệu trưởng để mách tội. Bên cạnh ông là chủ niệm nhà Gryffindor, đồng thời là người chủ trì cho chuyến đi đến Hogmages của đám học sinh hiện tại.

"Tôi không có ăn cắp đồ."

Sư tử con đứng giữa trời tuyết, với chiếc áo len có phần mỏng manh và mái đầu bù xù thì lấm tấm những điểm trắng bồng bềnh.

"Vậy trò Potter, trò giải thích làm sao việc giấy phép đi làng Hogmages của trò lại ở trong ngăn kéo niêm phong của thầy giám thị đây."

Cô McGonnagal chưa từng có một ngày không đau đầu vì những rắc rối do học sinh trường, đặc biệt là nhà Gryffindor, gây ra. Đặc biệt là do cậu bé có đôi mắt xanh thẳm và chiếc kính gọng tròn trước mắt. 

Vì con đã dùng nhầm nó để thay thế cho tấm Bản đồ đạo tặc. Harry thầm nghĩ, hiển nhiên cậu sẽ không nói ra, vì cái lý do đầu óc trên may ngớ ngẩn của cậu mà lại để ngay tờ giấy phép đi chơi có chữ ký của ngài Malfoy quý giá nằm trong văn phòng của một lão Squib. Trời đất, cậu còn tưởng tượng được cảnh ông Malfoy ôm tim ngã khuỵu vì sốc khi nghe tin này mất. 

Cuối cùng, đau đớn thay, Harry - đầu óc lơ tơ mơ - Potter bị cấm túc và bị hủy giấy phép đi đến làng Hogmages. Lại một lần nữa, mèo con lông xù nhìn bạn bè mình lần lượt đi ngang qua cậu, nhìn cậu với đủ thể loại ánh mắt. 

"Mình không sao, mấy bồ đi chơi vui vẻ."

Harry vẫy vẫy tay với Ron avf Hermione khi thấy họ ái ngại tiến đến chỗ cậu.

"Tụi mình sẽ mua thật nhiều kẹo cho bồ."

Hermione nói, cô thật sự không nỡ nhìn Harry là học sinh duy nhất bị bỏ lại trường trong khi bạn bè mình thì được đi chơi đến vui vẻ thế này.

"Thật luôn, Harry! Bồ thậm chí còn được xem là có cơ hội để đi á!" - Ron nói với giọng không thể tin tưởng được.

"Là vì trong cái đầu Gryffindor của cậu ta chỉ toàn nhồi đầy cỏ như thầy Snape nói."

Cái giọng điệu nghe là biết đang nóng giận này thật dễ nhận ra. Harry xoay người, đôi con người mở to, chớp chớp mấy cái. Cả cái mũi nhỏ cũng đỏ ửng lên vì lạnh, lan đến hai gò má mềm mềm như bông. Nhưng hiển nhiên, điều đó cũng không làm cho thiếu gia nhà Malfoy kia vui vẻ lên được.

"Ba tôi xém chút nữa dọng baton vào họng tôi khi nghe tôi xin ký giấy cho cậu. Tôi cứ nghĩ tụi mình sẽ có chuyến đi chơi thật vui, Harry. Xem cậu làm ra cái trò ngớ ngẩn như thế lại còn bị cấm túc."

Tóc bạch kim rất là không vui vẻ, khi mà mọi công sức xin xỏ và cả chờ đợi đến hôm nay của hắn bị con sư tử nhỏ này phá hỏng bét. 

"Tôi xin lỗi, Draco." - Cậu lý nhí, cậu cũng muốn đi chơi cùng hắn.

"Quên đi, tôi sẽ không mua kẹo cho cậu đâu. Ba tôi sẽ biết cả chuyện này nữa"

Nói rồi kéo theo Crabbe và Goyle đang đứng hóng chuyện lôi đi. Ron cùng Hermione lẩm bẩm theo mấy lời an ủi với cậu rồi cũng rời đi theo đoàn người. Harry đứng nhìn họ, cậu không còn cảm giác gì hối tiếc hay buồn rầu nữa. Hiện tại cậu có việc quan trọng hơn phải làm rồi.

*

Harry đi dọc tầng ba cấm, từng bước của cậu nhẹ nhàng như thể sợ phải đánh động đến hành lang dài im ắng. Cậu thấy rồi, Peter Pettigrew, đang đứng ngay khúc ngoặt tầng ba. Harry càng lúc càng đến gần nó. Một chút nữa thôi, cậu ở ngay sau lưng hắn ta.

"Đi đâu lén lút thế nhóc?"

Tiếng nói của vị bá tước trong bức tranh bên cjanh phát ra, dọa cho mèo con giật cả mình. Ngay lập tức, cái tên Peter trên tấm bản đồ nhanh chóng di chuyển. 

Harry hít một hơi, ai oán nhìn vào bức tranh rồi đuổi theo cái tên trên bản đồ. Nó chạy đến chỗ cầu thang gần nhất, lúc Harry chạy đến thì cái cầu thang đá khổng lồ đã di chuyển sang hướng khác rồi. 

Cứu thế chủ nhỏ nhắn, thoăn thoắt chạy qua một cái cầu thang gần đó, nhảy phốc lên ngay khi nó vừa di chuyển khỏi vị trí ban đầu và đu theo hướng mà con chuột nào đó vừa nhảy lên. Nó lại di chuyển, về phía lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Harry vội vàng đuổi theo. Xui xẻo thay, khi cậu vừa chạy đến cửa lớp, một bóng đen từ trong đi ra với tốc độ nhanh chóng làm cho sư tử con không kịp đạp thắng lao thẳng vào.

"Potter đầu nhồi đầy nước sên, mi ngu ngốc và phá hoại y hệt cha của mình. Trừ Gryffindor 10 điểm vì tội tấn công giáo sư."

Âm thanh mềm mỏng lạnh băng này phát ra đầy uy lực như thế chỉ có thể là vị Bậc thầy thầy Độc dược ghét bỏ đám sư tử như mẹ kế con ghẻ - Severus Snape mà thôi.


*


*


*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top