Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người viết: Merlyned

Thể loại: Đồng nhân, Harry Potter, Lãng mạn, Viễn tưởng, Đam mỹ, Bách hợp,...

Vui lòng đọc kỹ Tag trước khi vào truyện.

*

*

Harry đang ở Ngã tư vua, lối vào nhà ga 9 3/4 và cẩm thấy vô cùng... mắc cỡ. Không còn bộ quần áo cũ rộng thùng thình của Dudley, cũng không còn tiếng chửi rủa của dượng Vernon khi đưa cậu đến. Harry trên người là áo sơ mi xanh nhạt mới tinh, cùng quần tây đen và giày thể thao mới. Ngay cả hành lý của cậu, vali mới, cặp sách và áo chùng đem theo đều là mẫu mã mới nhất và chất liệu cũng tốt nhất. Đến cả Hegwid, công chúa nhỏ còn có cả một chiếc lồng mới mạ vàng sáng bóng. Và hiển nhiên sẽ không có gì đáng nói nếu cha đỡ đầu của cậu, Sirius Black đưa cậu đến đây với con motor đen bóng oách xà lách của mình với dáng vẻ và vui vẻ nói chuyện với ông bà Weasley.

"Ừa nó ăn ít lắm. May mắn tay nghề Moony không tồi nên thằng bé cũng lên được vài cân sau hè." - Sirius khoanh tay tấm tắc nói.

Cậu thật sự béo lên.

"Ít ra thằng bé còn ngoan chán, thằng Ron nhà tôi thì ngược lại. Ôi, ước gì nó được như Harry. Fred, Geoge má nói lần cuối bỏ cái đống đồ đó ở lại ngay!"

Bà Weasley hét lên với hai đứa con trai rồi quay lại tâm sự cùng chú Sirius. Vừa gặp mặt thì bà đã ôm chầm lấy và hôn Harry nồng nhiệt như mọi khi, còn quan tâm xem cậu có đủ đồ dùng chưa.

"Thật may là có Lupin ở cùng các cậu, không thì Sirius, tôi thật không hy vọng cậu sẽ nhớ kỹ từng thứ một để chuẩn bị cho thằng nhỏ."

"Đừng nói thế chị Molly. Tôi còn dắt nó đi mua Firebolt mới nhất đó."

"Ngoài cái đó thì còn lại đều là Harry tự mua hoặc Lupin mua cho chứ gì. Tôi hiểu rõ cậu mà."

Tiếng nói oang oang của cả hai người lớn vang giữa sân ga tấp nập, lôi kéo không ít ánh mắt xung quanh. Một bàn tay vòng qua đặt lên vai cậu. Harry ngẩng mặt, cảm giác gió mát lùa vào khuôn mặt đang nóng bừng lên của mình.

"Đừng bận tâm, Sirius cậu ấy là như vậy. Nếu không vì tình huống gần đây có lẽ cậu ấy thiếu điều đưa con lên báo công bố con là con trai đỡ đầu của cậu ấy."

Cảm giác rất giống những việc mà Chân nhồi bông sẽ làm lắm đó, Harry thầm nghĩ.

Còn đang tính nói thêm chuyện gì đó, chợt ánh mắt Harry va phải hình ảnh quen thuộc. Nhà ba người, dáng vẻ sang trọng huyền bí, thu hút nhiều ánh nhìn và.... đầu khoai tây. Nhầm, tóc màu bạch kim quen thuộc (cậu sẽ không nhầm nếu chú Sirius đừng có suốt cả hè lảm nhảm về điều này).

"Draco."

"Harry."

Draco cũng nhìn sang bên cậu, liền mỉm cười. Hắn còn lịch sự gật đầu chào với chú Remus một cái. Thật là, mới qua một màu hè thôi thôi tên này lại cao hơn rồi, có khi còn hơn cậu cả cái đầu. Mùa hè này Harry đã không đến trang viên Malfoy chơi như thường lệ mà dành nhiều thời gian ở nhà Black hơn nên cũng hơi có chút.... nhớ hắn.

"Cậu béo lên."

Draco khẳng định, còn đưa tay nắn nắn cái má tròn của Harry. Nhìn có sức sống hơn hẳn những năm trước.

"Đồ ăn chú Remus làm rất ngon."

Harry nói, khi mà âm điệu của cậu kẹt lại giữa hai bên má bị ép vào cậu cảm nhận rõ những khớp tay lành lặn của tên quý tộc đang xoa nhẹ hai má mình. Nhân tiện, cậu cũng cảm nhận được mặt mình dùng tốc độ mặt thường thấy được mà nóng lên. Sắc đỏ phản chiếu trong đôi con ngươi màu xám bạc và cái điệu cười nửa miệng của hắn giống như đang thích thú với phản ứng của cậu vậy.

"Tôi nhớ cậu lắm." - Draco đột nhiên nói khiến cậu có chút bất ngờ. - "Ý tôi là cả ba và mẹ tôi nữa."

Đó là chữa cháy, vì Harry thấy được sự lúng túng trong mắt hắn khi nói hết nữa câu sau. Cậu bật cười, Draco lúng túng rất dễ thương mà hẳn là chỉ có cuộc sống thay đổi này cậu mới có dịp thấy rõ. Ít nhất là không phải lúc hắn đang âm mưu một chuyện xấu xa gì đó.

Cả hai nhà Black và Malfoy gặp nhau, đơn điệu chào nhau vài câu và châm chọc đến từ ngài Malfoy và ngài Black sẽ không dừng lại nếu đoàn tàu hơi nước không rít lên âm thanh báo hiệu sắp lăn bánh. Một lần nữa rời khỏi sân ga 9 3/4, trong toa tàu, có Hermione và Pansy đang nắm tay ngồi cùng với nhau, Blaise và Ron đang tranh cãi gì đó còn Draco, dưới lớp áo chùng cũng khẽ chạm những ngón tay thanh mảnh vào tay cậu. Harry vươn cổ ra khỏi cửa và nhìn lại, chú Sirius và Remus đứng đó vẫy tay với cậu, ông bà Malfoy mỉm cười hiền từ và cả nhà Weasley còn đang vội nói gì đó như nhắc nhở đám nhỏ. Cậu khẽ cười, phía trước sẽ có nhiều mây đen lắm, nhưng trước hết hãy cứ để cậu tận hưởng không khí nắng ấm này đã.

*

Chỉ mới sau khai giảng có vài ngày thôi mà Harry đã cảm nhận được sự khác thường đang lảng vảng đâu đó trong trường học. Không phải cái không khí nôn nao, hào hứng của đám học sinh trước cuộc thi Tam pháp thuật được công bố vào ngày Lễ phân loại, càng không phải thần thái nghiêm túc của các giáo sư khi lên kế hoạch bố trí cũng như kiểm tra các lớp phòng ngự của nhà trường. Nó là một cảm giác vô cùng kỳ quái, làm cho con người ta không thể tránh khỏi nghi ngờ. 

"Bồ nói, giáo sư Moody hiện tại là người khác giả dạng!?"

Giọng nói của Hermione lạc trong gió thu, xung quanh bờ Hồ Đen có lác đác mấy học sinh qua lại đánh mắt về phía họ. Sau khi thấy không còn ai nhìn chằm chằm nữa, cô bé mới tiếp tục nói.

"Làm sao bồ biết chuyện này, Harry?!"

"Bình rượu nhỏ mà giáo sư Moody hay mang theo bên mình. Nó là thuốc đa dịch."

"Làm sao bồ biết chứ?"

"Mình đã từng ngửi thấy nó vài lần... ừm người bình thường sẽ không mang thuốc đa dịch để giải khát đâu, nhỉ?"

Cả ba sư tử nhỏ nhìn nhau làm Harry có hơi hồi hộp. Vốn cậu muốn báo chuyện này cho cả cụ Dumbledore biết nhưng lại lo sợ cụ sẽ không tin tưởng mình. Dẫu gì việc tuyển chọn giáo sư trong trường diễn ra vô cùng nghiêm ngặt, đến cả một vài giáo viên khác còn không rõ được nội tình, làm sao có thể xảy ra sai sót!

"Vậy bây giờ tụi mình làm gì đây?" - Ron nghiêng đầu hỏi. Bộ dạng của Moody Mắt Điên vốn đã dọa người, sau buổi học đầu tiên với ông thì càng đáng sợ hơn. Ôi, Neville đáng thương!

"Tốt nhất chúng ta nên theo dõi ông ta xem có dấu hiệu gì bất thường đã. Thuốc đa dịch có thời gian phát huy tác dụng, chắc chắc Moody giả mạo sẽ tìm cách dùng thêm nó để duy trì hình dạng. Chúng ta sẽ chớp thời cơ để vạch trần, tốt nhất là nên có một người đi báo giáo sư để tăng độ tin cậy khi phát hiện."

Harry và Ron gật gật cái đầu nhỏ, cùng chụm vào lắng nghe cô nàng biết tuốt tường tuật lại chiến lược mà cô vừa nghĩ ra trong vòng chưa đến năm phút đồng hồ.

"Mấy bồ... tin mình sao?"

"Hiển nhiên rồi, bồ là bạn của tụi này mà!"

Ron reo lên, như thế nó vừa nghe thấy điều gì khó hiểu lắm. Harry cảm động, cậu có những người bạn thật tuyệt vời làm sao.

"Tôi nghĩ nên báo cho giáo sư Snape biết, ông ấy sẽ nhận biết được mùi vị của thuốc đa dịch."

"Aaa!!!"

Ba con sư tử hét chói tai khi phát hiện giọng nói thứ tư vang lên ngay trên đầu bọn họ. Váy dạ hội Merlin, tên Draco và Blaise Zabini từ khi nào đã ngồi vắt vẻo trên cành cây, ngay phía trên gốc cây họ đang ngồi.

"Bloody hell, hai tên đó đã ở trên đó lúc nào vậy?"

"Ngay khi các cậu vừa tan học đã đến đây."

"Mấy người theo dõi tụi này hả?"

Hermione nghiến răng nói, nhìn chằm chằm hai cái tên đang ngồi trên cây kia.

"Chỉ có đám đực rựa đó thôi Miony, tôi đi theo cậu mà cậu không nhận ra thôi."

Pansy Parkinson, đứng từ phía bên kia của gốc cây ló ra. Ba con rắn còn gật gù với nhau tỏ vẻ vô cùng đàng hoàng khi được hỏi đến.

"Vậy các cậu đã nghe hết kế hoạch của tụi này hả?" - Harry reo lên.

"Nên tôi mới đề xuất chúng ta nên báo cho giáo sư Snape." - Draco đáp đất sau cú nhảy, tiến sát đến xoa cái đầu bù xù của sư tử nhỏ. - "Tuy tôi không giải thích được việc trong Rừng Cấm năm ngoái nhưng tôi sẽ không để cậu hành động một mình nữa."

Harry vuốt lại mái tóc đã bị xoa rối, hơi bĩu môi. Cậu cũng đâu muốn như vậy, giờ thì hay rồi, từ chuyện ba người biến thành chuyện một đống người.

"Vậy khi nào chúng ta bắt đầu đây?"

Công tử Zabini hào hoa phong độ ngời ngời không nể nang gì quàng vai bá cổ Weasley đầu đỏ tội nghiệp, làm cho cậu bé cả sắc mặt đều muốn hòa với màu tóc luôn.

"Lát nữa khi đến thời gian bữa tối, chúng ta sẽ quan sát giáo sư."

Hermione, sư tử đầu đàn nhanh chóng đưa ra kế hoạch khiến cả bọn ú ớ. Cũng thấy nôn nao muốn làm nhưng mà đến lúc có việc thì lại không muốn lắm. Nhất thiết phải nhanh như vậy sao? 

*

Đêm đó Harry nói chuyện với chú Remus bằng firecall, ngoài việc trao đổi tình hình học tập gần đây một chút, nói rằng chú và cha đỡ đầu đều đang đi tìm nhưng người đồng đội cũ của Hội Phượng hoàng để chuẩn bị và cấm tuyệt chuyện Harry hành động một mình ra thì cũng không có gì nhiều.

"An toàn của con là quan trọng hơn hết Harry. Chú muốn con hứa điều đó."

"Con hứa mà chú Remus. Con sẽ không hành động một mình đâu." - Harry gật gù, làm ra vẻ sẽ nghe lời người lớn.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, cậu còn trò chuyện với cha đỡ đầu thêm ít phút. Hiện giờ, Sirius đã được minh oan, không còn lo sợ truy nã nên việc hai người trò chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

"Mọi chuyện đã có người lớn tụi chú lo, con hãy cứ yên tâm và tập trung vào việc học nhé, Harry."

Chú Sirius nói, còn cho cậu một lời động viên. Sau khi sự kiện ở Trận Quidditch thế giới diễn ra, hai người họ cứ liên tục an ủi cậu. Harry bé nhỏ cảm thấy ấm áp, mọi người ai cũng lo lắng cho cậu. Cho nên lần này, cậu sẽ không để ai phải ra đi vì mình cả. Không một ai.

*



*



*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top