Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một mớ lộn xộn của một đứa trẻ con

Tôi viết những dòng này khi đầu óc tỉnh như sáo và bụng thì chứa cả lít caffein. Tôi thực sự đã có một tuần mệt mỏi và đáng lẽ giờ nên là lúc để nghỉ ngơi, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn giữ mình còn thức, với một mớ lộn xộn trong đầu.

Nhà Malfoy cao quý và sản sinh ra những thế hệ cao quý. Những thế hệ cao quý sẽ kết đôi với những dòng dõi trâm anh khác xứng tầm, và tiếp tục duy trì sự thuần khiết như một cách bảo vệ lòng tự tôn. Tôi đã sống với lòng tự tôn đó suốt cả thời tuổi trẻ, như một cái giá có sự hào nhoáng xa xỉ mà hai chứ "thuần khiết" mang lại.

Cha Lucius của tôi thích uống cà phê. Nó đắng, nhưng cũng thật ngọt. Nhưng cha sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Cha chọn rượu, để biểu lộ sự đặc trưng cho tầng lớp tôn quý trong giới phù thuỷ. Nhiều khi cha chọn cầm một ly rượu đắt đỏ trên tay như một món trang sức bằng vàng tuyệt đẹp cha cài trên mép áo. Thì, tất nhiên rồi, một ly rượu vang sóng sánh lúc nào chẳng sang một một tách cà phê.

Chà, có lẽ việc giữ cho mình một khuôn môi lịch thiệp và vẻ ngoài nhã nhặn thư thái đã là một truyền thống lâu đời, vì sự tôn quý mà tôi thấy không chỉ gắn liền với hành động, mà còn qua cách người ta bộc lộ những vệt cảm xúc. Với tước vị của dòng dõi Malfoy, mẹ tôi luôn phải giữ cho mình một cái đầu lạnh cùng sự ngiêm cẩn và đài các đúng chuẩn, và cha thì luôn xuất hiện với một sống lưng thẳng tắp và những bước chân đầy kiêu ngạo. Cũng như cách mà mẹ luôn đi nhưng đôi cao gót 11 cm tiêu chuẩn, dù biết bàn chân và cốt sống sẽ đau khủng khiếp, cũng như cách mà cha chẳng thể xoa dịu đi những cơn nhức mỏi của mẹ vậy. Chẳng có quý tộc nào hạ mình mà đấm bóp cho ai cả, nhất là một người đàn ông. Cũng như các cha mẹ nuôi tôi khôn lớn.

Tôi không trách cứ gì cả, ngược lại, tôi thấy biết ơn vì họ đã tạo ra con người tôi hôm nay, trầm ổn và tự tin. Dĩ nhiên, cũng có nhiều điều tai hại xảy ra.

Giới quy tộc không ưa sự sòng phẳng về mặt cảm xúc. Bộ óc của họ được hình thành theo trường phái vật chất, với não trái phát triền những tính toán, và não phải phát triển những mưu mô. Mặt tinh thần nghèo nàn dẫn đến lối ứng xử nghèo nản, đơn giản chỉ nhếch mép, mím môi, và thỉnh thoảng có cau mày đôi chút. Thế nên khi gặp em, tôi thực sự chẳng biết làm gì để bộc lộ sự yêu mến đơn thuần ấy. Nó khá xa lạ, và khá phóng khoáng, thành thử tôi thấy bỡ ngỡ. Trẻ con thì ngờ nghệch, và một đứa trẻ quý tốc thì còn ngờ nghệch hơn. Chúng chẳng biết gì về thế giới của tâm hồn cả. Và những gì tôi có thể làm, có thể biểu lộ là đem tất cả những xa hoa tôi có ra để mua chuộc em, giống như những vụ giao dịch của cha với những thân phận cao quý khác.

Nhưng em không thuộc tầng lớp ấy. Em chẳng thuộc về tầng lớp nào cả. Em chỉ đơn giản là em. Vậy nên, những thứ tôi kể ra (với nụ cười giễu cợt điển hình) chẳng thu hút được em. Đệt!

Càng nhỏ tuổi thì chàng suy nghĩ đơn sơ. Yêu thì chiếm lấy, ghét thì hắt hủi, không có thì đạp đổ. Vậy nên khi thấy em thân thiết với nhà Weasley, với Granger, với rất nhiều người khác, nhưng không phải với tôi, tôi đã thực sự cáu kỉnh. Trong khi tôi có mọi thứ, gia sản, ngoại hình (lại cãi đi, mấy người ở đây lưu bao nhiêu bức của tôi trong máy? ) thì em lại chọn những kẻ thấp hơn tôi, và còn từ chối tôi thẳng thừng, khác biệt hoàn toàn với cung cách và lối sống vốn dĩ của tầng lớp tôi thường tiếp xúc.  Và tôi ghét hết, ghét cả em.

Thế là những hành động ngớ ngẩn cứ thế nối đuôi nhau xuất hiện.

Thật ra thì, quý tộc có cách yêu của quý tộc, không dư thừa, khá âm thầm và lặng lẽ, nhưng kịp thời. Cũng như cách mà mẹ hay pha cho cha tách trà gừng giải rượu, cũng như cách mà cha thường nhờ thầy Snape chế dược trị đau cho mẹ, mặc cho cái thái độ như muốn dúi cả nắm lông đầu đen thui không rõ lần cuối được tẩy rửa vào mặt cha của giáo sư. Cũng giống như cách tôi quan tâm em.

Điều đó khá là bướng bỉnh. Tôi biết, giữ mãi một thái độ thù hằn và luôn gây sự là một điều vô cùng bướng bỉnh. Và trẻ con, dù cho là lúc đó chúng ta đã học năm 3, hay là về sau nay cũng thế. Nhưng thật xin lỗi em, tôi chẳng biết làm thế nào khác. Có quá nhiều người nhìn tôi, nhìn em, nhìn chúng ta. Họ nhìn em sẽ luôn vẽ luôn ra cả nhà Weasley, cô nàng Granger, Hagrid. Còn tôi thì đi kèm với những đứa trẻ to xác cao quý. Nên tôi chẳng thể nào thoải mái quan tâm em, ở bên cạnh em, vì ở bên cạnh em cũng sẽ phải ởi bên cạnh những người quý tộc không ưa. Hồi năm ba khi đang đi tàu xe lửa đến Hogwarts, em có gặp lũ sinh vật gớm ghiếc kinh tởm, lũ Giám ngục ấy mà. Tôi biết em bị ngất vì tôi có qua đó, và trên thực tế, lúc đó tôi còn gọi ra được thần hộ mệnh. Tôi đã rất hoảng hốt, khi thấy chúng tiếp cận em, và sợ hãi, khi thấy chúng làm tổn thương em. Em có nhiều chuyện đau lòng, em không kể cho ai nghe, vậy nên những chuyện ấy càng nặng nề hơn, cũng sẽ càng khiến em khó mà bình ổn trở lại càng vẻ vui tươi nên bị Giám ngục tấn công. Thế là tôi vẩy đũa trong vô thức, đầu thì tràn ngập những lo sợ và hình ảnh duy nhất sáng bừng trong tâm trí là ánh mắt rạng rỡ sáng long lanh của em trong ngày đầu tiên bược chân vào thế giới pháp thuật. Tôi tính giấu nhẹm việc này đi, vì nếu nhiều người biết tôi có thể gọi thần hộ mệnh thì có thể tôi sẽ trở thành miếng bánh điểm tâm trên các bàn trà, và thật kì quặc làm sao khi một kẻ chắc-kiểu-gì-mà-chẳng-thành-Tử-thần-thực-tử có thể làm được điều dường như bất khả đấy. Người ta nghĩ nó quái dị vì họ đánh giá tôi qua những người đằng trước tôi, nó thật sự khó chịu đấy chứ. 

Ờm, thầy Lupin có thấy cảnh đó, ý là, thấy ấy biết. Trông thầy khá là ngạc nhiên lúc đấy, vì dẫu sao thầy cũng bị ảnh hưởng kha khá vì những định kiến cố hữu, nhưng thầy cũng không nó với ai hết. Hoặc có, cho giáo sư Độc dược như một lời thông báo hơn là một sự bàn tán, nên cũng như không. Không có gì thay đổi hết, tôi vẫn sống như trước, vẫn thầm lặng yêu em, ngoài chuyện Snape hay nhìn tôi với ánh mắt lặng lẽ hơn, đắn đo hơn, và hình như là, đượm buồn. Có thể vì tôi là thầy nhớ lại bản thân, khi đầu đũa thầy có thể triệu hồi được một Patronus là vì con tim thầy thổn thức vì tình yêu, dù không được đáp lại, nhưng ít nhất nó cũng kéo thầy ra khỏi vũng bùn của những lầm lạc và sai trái. Có lẽ thầy cũng mong tôi thoát được cái hố đen ấy.

Lan man thật dài, từng dòng suy nghĩ như nước nhỏ giọt, rơi xuống hồ trong xanh, kéo theo những gợn nước khác. Như một sự sắp xếp của Bầu trời, tôi và em yêu nhau. Cũng đúng nhỉ, vì tôi và em bắt đầu nói chuyện tứ tế và yêu nhau ở tháp Thiên văn. Tôi không chắc khoảng thời gian được bên em là dài, nhưng tôi thấy mình được sống và trưởng thành hơn. Cảm xúc không chỉ gói gọn trong những chiếm hữu và ghét bỏ, giờ có cả cảm thông và chia sẻ. 

Dẫu rằng cuối cùng tôi phải trở lại thành một đứa trẻ, với dòng cảm xúc đơn thuần và nghèo mạt. Vì tôi phải xa em mất rồi.

Tôi cứ ngỡ là mình cứ im lặng yêu nhau thì sẽ ổn cả, nhưng không. Chuyện của mình thì suýt bị phát giác, em thì suýt bị tấn công, và tôi thì cảm thấy bản thân vô dụng biết nhường nào. Thế là tôi đành cho tất cả vào dĩ vãng hết. Obliviate.

Tôi lại trở về một cuộc sống của một đứa trẻ, với dòng cảm xúc đơn thuần và nghèo mạt, hoặc là tôi buộc phải vờ như thế, như thể tôi chưa có gì thay đổi cả. 

Trẻ con thì dễ hiểu lắm, vì nó đơn giản,  có lẽ vì thế mà tôi thấy mình một đứa trẻ con, suy cho cùng chỉ là một sự biến chuyển về thể xác. Dễ thoả mãn, khi thấy em cười vui vẻ. Dễ khóc nữa, thực ra tôi dễ khóc lắm, vì cứ nghĩ đến chuyện chúng mình là có thể tức tưởi được rồi. Có lẽ vì yêu em mà mới có những cảm xúc con lại. Pans bảo tôi đi đóng phim được rồi đó, nhưng nghĩ gì mà tôi thèm đi, sợ tiền chưa đủ hay gì ??? 

Đằng nào thì đây cũng chỉ là một mớ lộn xộn vô nghĩa thôi, mong em đừng suy nghĩ quá nhiều. Chà, dù sao ngày mai em cũng chuẩn bị cưới rồi, tôi còn có thể làm gì đây. Chỉ mong sao em không còn bị những chuyện xưa cũ ám ảnh nữa.

.

.

.

"Lại đang viết cái gì đấy, Malfoy?"

"Gọi bây giờ có phải sớm quá không? Mai mới cưới cơ mà!"

"Gì đây Harry, chẳng phải sau đó em Chiết tâm chi thuật rồi đọc được hết mấy cái kí ức đó rồi hay sao? Cuối cùng thì em vẫn nhớ hết đấy chứ!"

"Thì em đã viết xong đâu Draco! Đi lấy hộp mực khác cho em đi. Nào nào, không được từ chối, anh đã hứa sẽ làm hết cho em, chồng tương lai của em không được từ chối mấy chuyện cỏn con như thế!"

.

.

.

Đấy, sai vặt là giỏi!

***

Đúng rồi đấy, đây chính là phần tiếp theo của "Gửi Dragon của em!" đấy, sợ chưa !?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top