Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nightmares chapter 5

...

Trời London đã tối hẳn.

Thứ chiếu sáng duy nhất là đủ loại đèn trong thành phố, sáng lên và nhấp nháy khiến Draco cảm giác xung quanh vẫn đầy sức sống. Thế nhưng, bóng tối là bóng tối, khi chúng kéo đến bên hắn, sẽ khiến tâm trạng hắn ít nhiều cũng trở nên bất ổn. Hắn ngừng việc theo dõi các gian hàng ngập màu sắc trong cửa hàng tiện lợi lại, các suy nghĩ và lo lắng ngập trong đầu hắn khi hắn cảm nhận được bóng đêm đang dần buông quanh.
Granger ngồi phía đối diện hắn, một tay chống cằm, tay còn lại dính chặt với tay hắn ở trên bàn, mắt nó không rời bức tường kính bên cạnh, nhìn như có vẻ đang quan sát đường phố, nhưng rõ ràng tâm trí đang ở đâu đó cách đây cả vạn dặm.

Draco thở dài, Chúa tể Hắc Ám chưa biết đến sự hiện diện của Granger tại nhà nó, Bellatrix điên khùng luôn không tỉnh táo, vậy nên mụ đã không nghĩ tới việc đưa nó cho Ngài để làm thứ chống lại Potter. Mụ vừa muốn moi hết thông tin từ Granger để lập công với Ngài, vừa muốn giữ nó trong hầm ngục để hành hạ như thú tiêu khiển. Granger có lẽ sẽ không phải chết ngay, nhưng số phận của nó rõ ràng sẽ giống với số phận của ba má Longbottom. Ngài chỉ định hắn đi tìm Pettigrew, nhưng má hắn mới là người muốn hắn mang Granger theo.

Hắn quá hiểu má hắn, nếu như ba hắn theo phe Hắc Ám vì sợ hãi, thì má hắn trung thành với chúa tể Hắc Ám vì má hắn yêu ba, hơn cả là mong cho hắn được an toàn. Hắn hiểu hơn ai hết mỗi lần nhìn vào cặp mắt má hắn, những mâu thuẫn và lo âu giống hệt những thứ đang rối nùi trong tâm trí hắn. Má hắn đủ thông minh để biết rằng mang theo Granger sẽ làm hắn vướng chân vì chắc chắn nó sẽ chống cự và tìm đường chạy trốn, hoặc...

Là má hắn muốn con Máu bùn được thả đi.

– Granger,

Hắn gọi. Harry, Ron và những trường sinh linh giá đang khiến đầu óc Hermione quay mong mòng, nên tiếng Malfoy dù nhỏ cũng khiến nó giật bắn mình.

– Đi bây giờ hả?

– Không. – Hắn lắc đầu, tự xê dịch chân ghế để kéo hắn lại gần phía Hermione hơn. – Nghe cho kĩ đây. Tao không chắc tao và mày có bị theo đuôi hay không, vậy nên đến nửa đêm khi tao đột nhập vào trong tòa tháp đó, tao sẽ mở bùa khóa. Mày hãy già đò như đi cùng tao rồi chạy thật nhanh, về bất cứ nơi nào mày biết rõ.

Hermione nhíu mày, cặp mắt nâu của nó tràn đầy sửng sốt và nghi hoặc, nó cũng tự kéo cái ghế của nó lại gần hơn, gần đến mức khi người ta đi qua sẽ tưởng chúng là một cặp tình nhân thật sự.

– Tại sao?

– Vì quay trở lại nhà tao, mày không chết, thì cũng sẽ vĩnh viễn ở bệnh viện thánh Mungo như ba má thằng Longbottom.

– Tao hỏi tại sao mày lại làm như thế ? – Nó thì thào từng tiếng một. – Bellatrix sẽ nổi điên lên...

– Nhưng mụ sẽ không làm hại tao hay má tao, người đã bảo tao mang theo mày. – Draco cau mày lại, cặp mắt xám bạc của hắn bắt đầu long lên.

– Malfoy. – Hermione ngắt lời hắn. Kế hoạch ban đầu của nó sẽ là vừa đi vừa tính kế chạy trốn, nhưng đi cùng Malfoy, cảm giác sợ hãi hay đề phòng hoàn toàn biến mất trong nó, khiến tâm trí nó không thể tập trung nghĩ chuyện chạy trốn, mà chỉ loanh quanh những bí ẩn mà nó cùng Harry và Ron đang cố giải đáp. – Mày không thuộc về bên đó.

– Tao là Tử thần thực tử. – Hắn cười nhạt, kéo mạnh tay áo trái lên để cho nó thấy cái đầu lâu và con rắn gớm ghiếc uốn lượn. – Vậy nên tao phải sống và làm việc như một Từ thần..

– Nhưng mày không suy nghĩ như chúng.

– Câm mồm lại Granger. – Hắn rít. – Trước khi tao đổi ý. Tao chỉ không muốn mày chết trong nhà tao, thế thôi.

Hermione ngả người ra phía sau, đến lượt nó cũng bị bóng đêm bên ngoài làm cho hồi hộp và lo lắng. Cả nó và Harry đều chưa bao giờ tin việc Draco Malfoy đã trở thành Tử thần thực tử, và bây giờ, nó càng không tin kẻ có Dấu hiệu trên cánh tay đang ngồi trước mặt nó làm việc cho Voldemort. Hắn có thể hèn hạ, mưu mẹo, gian trá, nhưng hắn không phải kẻ xấu, chắc chắn không. Nó có thể chắc chắn đến giờ phút này, hắn vẫn chưa dám ra tay sát hại một ai cả.

...

– Đó là cái gì? – Draco hất mặt về phía trước, nơi hiện diện một cái khung hình tròn khổng lồ với những cái hộp lớn treo bên rìa.

– The Eye. – Hermione mỉm cười. – Hồi nhỏ tao và ba má tao đi cái đó mỗi cuối tuần. Mày trả tiền, vào trong cabin và cái vòng tròn đó sẽ quay từ từ, từ trên đỉnh cao nhất đó có thể thấy được toàn bộ thành phố.

– Có thể khi nào đó rảnh tao sẽ quay lại đây để đi cái đó. – Hắn nhếch mép cười. – Tao có thể đi loanh quanh ở đây, làm mọi việc tao thích mà không cần tiền Muggle, thứ tao cần chỉ là cây đũa này và Imperio.

– Khốn nạn. – Hermione lầm bầm, đồng hồ bên đường đã chỉ đến mười một rưỡi đêm, bàn tay nó đã được giải bùa Khóa, nhưng vẫn để yên vị trong túi áo Malfoy.

.

..

Tuyết bắt đầu lác đác rơi khi chúng bước ra ngoài. Đêm tối thẫm, tấm áo chùng đen của Draco đang giúp cơ thể Hermione vẫn còn được ấm áp cho đến giờ phút này. Hắn bắt đầu run, cố hớp lấy những hơi thở sâu và phả vào không khí những làn hơi trắng xóa, khi sự hồi hộp và lo lắng ngày một chiếm lấy tâm trí hắn.

– Gr..Granger. – Draco thì thào, bàn tay ở cạnh tay nó khẽ chuyển động. – Ngay bây giờ, Granger, chạy đi.

Hermione rút nhanh bàn tay của nó ra khỏi túi áo Malfoy, và bắt đầu cắm đầu chạy theo hướng ngược lại. Tiếng phần phật phía sau cho nó biết hắn đã độn thổ đi. Nó chạy, đường phố đã vào đêm người đi lại ngày một thưa thớt. Người ta nhìn nó như một vật thể lạ lùng quái dị, di chuyển như đang trốn chạy thứ gì đó mà không hề có ai đuổi theo phía sau.

Tháp London khá gần khu nhà nó, nó sẽ cố về được tới đó, chắc chắn trong nhà sẽ có thứ giúp nó liên lạc được với mọi người.

Hermione dừng lại ở cái ngõ nhỏ, lối đi tắt nó vẫn dùng mỗi lần đạp xe quanh thành phố, nó tựa người vào bức vách lạnh ngắt và bắt đầu thở. Nó đã chạy khá xa, và tốt nhất từ giờ nó không nên chạy nữa để làm người khác chú ý, và phải giữ sức lại.

Bụp

Hermione chết trân.

Có người vừa độn thổ đến ngay trước mắt nó.

– Bà.. bà làm gì ở đây? – Hermione giật lùi lại ra phía sau, nó cố kìm lại sự ngạc nhiên và hoảng hốt để giữ cho đầu óc tỉnh táo.

– Quay lại đi, Granger, tôi xin cô. – Narcissa Malfoy tiến lên, giữ lấy hai vai Hermione trước khi nó kịp lao  đi. – Bella đã báo cho Chúa tể Hắc Ám về sự hiện diện của cô rồi. Ngài sẽ đến trong vài ngày tới, nếu cô trốn đi ngay bây giờ, Draco, Draco sẽ...

– Đó không phải là việc của tôi. – Nó gắn giọng. – Không phải chính bà có ý định thả tôi ra từ đầu sao? Tại sao tôi lại phải quay lại để chết thay cho hắn?

Lưng Hermione đã chạm sát tường đằng sau, những ngón tay đầy vết thương của nó bám lấy mặt bê tông lạnh cóng. Cặp mắt đau khổ của Narcissa bắt đầu trào nước mắt, và hình ảnh cuối cùng Hermione nhìn thấy là cánh tay cầm đũa phép của bà ta giơ lên.

Chó chết thật.

....

Draco gập người lại đau đớn.

Cú độn thổ của hắn bị cắt ngang bởi một cơn đau tê dại phia bả vai đằng sau. Lũ quân đội Muggle quá lợi hại so với tưởng tượng của hắn, ra đòn còn nhanh hơn cả đũa phép nữa.

Hắn ôm bả vai đang chảy máu, chán ghét nhìn cái lồng sắt nhốt Pettigrew bên cạnh. Có lẽ giết con chuột cống này đi sẽ khiến mọi việc nhẹ nhàng hơn ngay từ đầu rồi.

Tiếng nổ khô khốc và tiếng chân chạy ngày một gần hắn hơn, hắn chửi thề. Hắn không thể chết ở đây, hắn không thể chết bởi Muggle, hắn phải độn thổ.

Hắn mở mắt, hắn và cái lồng của Pettigrew đang ở bên ngoài tháp. Rõ ràng hắn còn chưa kịp độn thổ kia mà.

– Con ổn không?

Draco thở phào, khuôn mặt trắng bệch của hắn giãn ra thành một nụ cười với mẹ hắn, người vừa cứu hắn trong tích tắc.

– Cái gì đây? Không phải má muốn con thả nó đi à? – Hắn chỉ ngón tay dài sọc của hắn về phía Granger đang dính bùa trói ngồi bất động cách chỗ hắn đang đứng dưới gốc cây cách đó vài mét.

– Dì con phát hiện ra rồi, nó đang điên lên. Nó sẽ trở về vào tối ngày kia, vậy nên chúng ta không thể làm thế. – Narcissa thở hắt, cũng như hắn, bà cũng đang cố hết sức để bàn tay khỏi nhúng sâu hơn vào những việc độc ác.

– Nhưng...

– Ba về rồi. – má hắn ngắt lời, – Ta không thể về cùng nhau. Gặp lại con sau nhé Draco.

.

Draco nghiến răng, thậm chí má hắn còn chưa phát hiện ra vết thương sau lưng hắn nữa.

Bang

Thứ gì đó nhanh như cắt vừa xé gió lao tới cánh tay hắn. Draco chưa kịp nhận ra là thứ gì, thì cái lồng sắt của hắn đã bị bắn xa về phía trước.

– CHẠY ĐI!

Granger gào lên từ phía trước hắn. Tiếp theo tiếng thét của nó là hàng loạt những tia xé gió giết người không ngừng lao đến, Draco gập người thở dốc sau gốc cây hắn vừa lao tới được. Mọi thứ về Muggle hắn biết hóa ra đều sai lè, chúng nguy hiểm và rất thông minh.
Draco cố vòng tay bịt lấy vết thương vẫn đang tuôn máu từ phía sau, nhưng hắn chưa kịp xử lí cơn đau đó thì nhận ra cái lồng sắt đã bung chốt sau cú rơi, đang lăn lóc cạnh chân Hermione

Pettigrew hình người ngóc đầu đứng dậy từ nền đất tối đen, cặp mắt và hai cái răng cửa to tổ bố lóa sáng khi hắn quay lại cười với Draco. Có vẻ bóng tối làm hắn không nhận ra Hermione bên dưới chân hắn, hắn cúi xuống và bắt đầu lục lọi nó.

– C..Cút ra! Tránh xa tao ra. – Hermione cố gắng vùng vẫy, nhưng bùa trói từ Narcissa vẫn khiến nó không thể cử động.

– TRÁNH XA NÓ RA!

Draco thét.

Pettigrew dừng lại, có vẻ hắn không nhận thức được những tên lính Muggle đã phát hiện ra vị trí của Draco và chắc chắn sẽ kéo xuống đây trong vài phút nữa. Và hắn nhanh như cắt túm lấy cổ Hermione, bàn tay bạc  siết mạnh họng nó, lôi nó về phía trước.

– Đưa đũa phép cho tao. Bằng không tao sẽ bóp vụn cổ họng ả ra.

– Hoặc là tao sẽ giết mày. – Draco gầm gừ. – REDUCTO!

Hermione quỳ sụp xuống cỏ, cố hớp lấy không khí bên ngoài mặc dù chúng đang đẫm mùi tro của Pettigrew khi cơ thể hắn tan biến bởi lời nguyền Nổ tung. Những âm thanh hỗn loạn của tiếng người và tiếng súng kéo nó ra khỏi cơn đau nhanh chóng.

– Release!

Cơ thể nó bắt đầu cử động được, cùng lúc quân đội Muggle đã đến nơi. Hermione nhấc vội cơ thể còn hơi tê lên và phóng về phía Draco khi đạn bắt đầu lao tới tấp về phía cả hai.

Hermione biết sẽ chết trước khi kịp giải thích cho lính hoàng gia, không gian đặc mùi thuốc súng quanh nó chứng minh cho điều đó. Hermione nắm lấy đũa phép của Draco, thầm mong cây đũa đủ thông minh để hiều rằng nó đang muốn cứu chủ nó.

.

...

Và cây đũa đó thông minh thật.

Hermione đập mạnh xuống sàn nhà đầy bụi bởi sức nặng từ cơ thể bất tỉnh của Draco Malfoy. Nó lồm cồm bò dậy, lật nghiêng hắn để kiểm tra vết thương. Tay chân nó bắt đầu run rẩy, nó không dám dùng đũa phép để chữa trực tiếp lên người hắn, mặc dù nó đã vừa độn thổ thành công về ngôi nhà cũ của chính nó ở London.

Hermione hít lấy một hơi dài, trước khi đứng dậy lao lên lầu nơi phòng làm việc của ba nó. Ba nó là nha sĩ, chắc hắn trước khi đi vẫn còn để lại những thứ hữu ích ở đây.

...

– Mày vừa làm gì vậy?

Draco mở mắt, hắn phát ra những âm thanh nhỏ rí yếu ớt trong cổ họng, mệt mỏi nhìn Hermione đang ngồi thờ người bên cạnh hắn.

– Tao lấy được đạn ra khỏi người mày rồi.

– Tao rất lạnh, Granger. – Hắn thở hắt. – Tao thấy như sắp chết.

– Vì mày mất quá nhiều máu. – Hermione đáp. – Tao không dám dùng đũa phép.

Nó lạnh lùng hướng ánh mắt vào cây đũa dưới sàn. Hermione nhóm máu O RH-, máu nó có cho mọi loại máu khác.

– M... Mày làm gì vậy?

Sự mệt mỏi trong giọng nói của Draco bắt đầu run rẩy khi hắn chứng kiến Hermione đang rút máu từ chính cơ thể của nó ra bằng một cái ống nhựa, nó rút liên tục, đẩy máu trong ống vào một cái túi, rồi lại tiếp tục rút.

Cảm giác buồn nôn ộc từ cổ họng lên, quá nhiều máu trước mắt càng làm hắn chóng mặt. Con Máu bùn điên khùng này tính làm cái chuyện gì, hắn không thể đoán ra.

– Tao phải truyền máu cho mày.

Cơn điên từ Hermione có vẻ đã lan sang Draco, hắn muốn gầm lên và đập bể đầu con Máu bùn trước mắt. Hắn cố nhấc những bó cơ tê dại lên để vùng vẫy. Không đời nào, không đời nào hắn để thứ máu hạ cấp đó chảy bên trong hắn.

Nhưng đáp lại hắn, là chiến thắng của mệt mỏi, khi mí mắt hắn nặng trĩu, và bắt đầu mất dần nhận thức.

....

Những tia sáng vàng kim nhàn nhạt của buổi trưa kéo mi mắt Draco lên, ánh sáng tuy nhẹ nhưng đủ làm hắn khó chịu. Cơ thể hắn đã trở về nhiệt độ bình thường, tuy còn rã rời nhưng đã phải hồi phục đến tám mươi phần trăm.
Draco ngồi dậy khỏi cái đi văng đầy bụi, nhưng thứ gì đó ở cánh tay trái của hắn níu hắn nằm lại.

Trước mắt hắn, trong ánh sáng xám xịt của trời mùa đông và từ cây nến thắp từ tối qua, là một cái ống nhỏ nối từ cổ tay hắn lên trên cao. Một túi chất lỏng màu đỏ chỉ còn lại một chút, từng giọt từng giọt một nhỏ theo cái ống, chầm chậm chảy đến cánh tay hắn, và biến mất vào bên trong.

Hắn ngay lập tức đứng phắt dậy, giật mạnh thứ dây dợ quái dị đang cắm ở cổ tay ra. Draco thở dốc nhìn chất lỏng đỏ sánh vẫn đang không ngừng nhỏ ra kia, chút kí ức còn sót lại từ đêm hôm qua khiến hắn hiểu ra mọi chuyện.

Máu của Granger, máu của con Máu bùn, đang chảy bên trong cơ thể hắn.

– MÀYY!

Draco gầm lên và quay ngoắt lại phía sau, nơi Granger vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ của nó. Cơ mặt hắn cau lại giận dữ, hắn phăm phăm tiến lại gần nó, hắn muốn trút giận lên nó, hắn muốn nó phải trả giá.

.. Vì đã cứu hắn?

Và hắn khựng lại, hắn không thể phủ nhận chỗ máu đó đã cứu mạng hắn. Hắn không thể phủ nhận Granger đã quá tử tế khi không mặc xác cho hắn chết ở đây và chạy trốn.
Nhưng hắn cungx không thể đứng yên và nhẹ nhõm vì mình vừa thoát chết, trong khi máu hắn và thứ máu hạ cấp nhất đang hòa lẫn với nhau bên trong cơ thể hắn. Thật đáng ghê tởm, thật quá xấu hổ.

Hắn tiến lại gần hơn Hermione, cơn giận bên trong hắn bắt đầu chìm dần xuống khi thứ mùi khốn kiếp từ con Máu bùn bắt đầu tỏa ra. Nó vẫn ngủ, mệt mỏi và kiệt sức ám chặt trên gương mặt nhợt nhạt của nó, mái tóc bết đất của nó rũ trên vai, vẫn không ngừng tỏa ra mùi vanilla dễ chịu đang thôi thúc Draco siết chặt lấy.

Hắn chần chừ vài giây, và cẩn trọng bế xốc Hermione lên, vô thức ép chặt nó vào ngực trước khi biến mất khỏi căn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top