Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 12: Twelve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione luôn thích sự thật. Sự thật cứng rắn, không thể tranh cãi được chứng minh bởi bằng chứng. Có một cái gì đó chắc chắn, yên tâm về chúng. Cô thích vì cô chỉ cần biết, mà không cần phải đoán – cảm thấy an toàn với tính thuyết phục của chúng. Cô thích sự chắc chắn. Thích kiến thức.

Đó là điều cô cần: vừa là một người thực dụng như con người của cô, vừa là một nhà báo điều tra. Để in một bài báo cho Howler – để kể câu chuyện của cô một cách chính xác – cô phải có đúng những sự thật.

Khi ngồi trên chuyến tàu chạy đến Vienna, Áo, Hermione biết chắc chắn ba sự thật.

Một: Theodore Nott đã mời Draco ở lại một đêm tại ngôi nhà đại gia đình của cậu ta ở Áo.

Hai: Theodore Nott đã chấp nhận yêu cầu của Draco vì cậu ta nợ hắn một điều gì đó. Về điều gì và tại sao, Hermione không có manh mối, và không có gì ngạc nhiên khi Draco không giải thích điều đó cho cô.

Và ba: Theodore Nott không biết Hermione sẽ đi cùng Draco. Sự thật là chính Draco đã quyết định không đề cập chuyện đó trong thư vì những lý do mà Hermione không hề hay biết. Sự xuất hiện của cô bên cạnh Draco khi họ đến điền trang sẽ là một bất ngờ hoàn toàn đối với anh chàng Slytherin, người mà Hermione đã gặp lần cuối vào cuối năm thứ sáu, và có lẽ chỉ nói chuyện có hai lần trong suốt cuộc đời cô.

Cô cũng biết ba sự thật không thể chối cãi về Theodore Nott.

Một: Ba của cậu ta, giống như ba Draco, đang hưởng án chung thân ở Azkaban vì tội ác chiến tranh. Theo phiên tòa xét xử Wizengamot, Theo vô tội và được gửi đến sống ở Áo với Bà Cô của mình vì cậu ta không còn người thân nào còn sống để ở cùng.

Hai: Theo từng là một trong những đối thủ học tập thầm lặng của Hermione trong thời gian họ ở Hogwarts. Trí thông minh của cậu ta được thể hiện rõ ràng qua điểm số, thứ luôn khiến Hermione lo lắng, chỉ kém cô một bước ở trường.

Ba: Theodore Nott là một tay tán tỉnh không thể sửa được. Đây là một sự thật đã được biết đến rộng rãi khắp Hogwarts, và một sự thật mà Hermione đã nhiều lần chứng kiến hồi còn đi học. Cô đã chứng kiến cậu ta biến Lavender Brown thành con người yếu đuối và nồng nàn tình yêu như thế nào vào năm thứ năm khi họ trở thành bạn cùng nhóm ở môn độc dược, và đã thấy cậu ta lướt qua những cái nháy mắt trong hành lang như thể chúng là tiền tệ.

Draco đã tự cảnh báo cô về điều này: rằng Theo không ngừng quyến rũ, bằng cả về trái tim và, chà, mọi thứ khác.

"Theo đã quen với việc đạt được những gì mình muốn," Draco đã nói với cô trước khi họ độn thổ từ Trụ Sở đến Czechia, trước khi lên một chuyến tàu đến Vienna. "Và cậu ta còn biết làm thế nào để có được nó."

Nếu sự quyến rũ của Theo là vũ khí lợi hại nhất của cậu ta, thì Hermione sẽ phải lường trước cách cô có thể sử dụng nó để làm lợi thế cho mình. Sự thiếu nhiệt tình rõ ràng của Draco đối với người bạn cùng nhà Slytherin cũ của mình không mang lại cho cô bất kỳ hy vọng nào rằng Draco có thể nói chuyện suôn sẻ để vào thư viện của gia đình Nott.

Và sau đó là chính Draco.

Hermione có thể liệt kê hàng trăm sự thật phũ phàng về Draco Malfoy – nhưng hầu như không có gì về cảm xúc của cô đối với hắn.

Hắn không gây cho cô bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Sự thật đã được chứng minh bằng cách tìm kiếm dữ liệu; bằng cách thu thập bằng chứng không thể chối cãi. Nhưng việc cố gắng giải mã cảm xúc của cô, và sự khác biệt giữa chúng, đang khiến cô rơi vào tình trạng khó khăn.

Giống như sàng lọc một nhóm những cảm xúc âm u đang tan chảy mà tất cả đều cảm thấy quá giống nhau để phân biệt; giống như cố gắng tách các thành phần đông tụ của một loại thuốc sau khi nó đã được trộn lẫn.

Có nhiều thứ có thể làm tim đập nhanh, mạch tăng cao, lòng bàn tay đổ mồ hôi: sợ hãi, tức giận, ham muốn, phấn khích, cáu kỉnh, yêu, ghét. Cô chỉ không chắc cái nào trong số này gây ra phản ứng mạnh mẽ như vậy khi nói đến Draco.

Đôi khi cô thề rằng nó khác đi từng ngày; cảm xúc của cô, và sự hiểu biết của chính cô về chúng.

Tất cả những gì cô biết là cảm nhận được cái gì đó. Phần còn lại vẫn chưa được chứng minh.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ khi đoàn tàu chạy qua sông Danaukanal, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng mùa hè rực rỡ. Họ đã rời Ostrava vào sáng nay và bây giờ đã là chiều muộn, và Hermione rất muốn xuống chuyến tàu này.

Cô duỗi chân ra phía trước, chủ động tránh đôi chân đang dang ra của Draco. Hắn không để ý thấy cô đang bồn chồn, quá mải mê với cuốn sách mới nhất trên tay nên không thèm liếc nhìn cô. Đã vài giờ kể từ khi họ nói chuyện với nhau, nhưng sự im lặng của họ thật thoải mái; thật vừa ý.

Cô nhìn xuống cuốn sổ tay của mình, cây bút của cô đang nằm trên trang giấy đang viết dở.

...Sau nhiều ngày miệt mài tìm kiếm manh mối về danh tính của Beedle Người Hát Rong, cuối cùng chúng tôi cũng đạt được một bước đột phá: hậu duệ cuối cùng còn sống của nhà văn là một phụ nữ sống ở Đan Mạch, một giáo sư và nhà sử học đã dành phần lớn cuộc đời để tìm hiểu quá khứ của gia đình. Harry đã đến thăm cô ấy...

Mặc dù thực tế là cô đã viết về cuộc hành trình của họ và gửi nó cho Madge vài tuần một lần, nhưng cô cảm thấy mình xa lạ với mọi thứ ở quê nhà; mọi thứ đã đưa cô đến đây ngay từ đầu.

Tất cả đều cảm thấy rất xa vời; mơ hồ. Howler Herald, Madge, căn hộ nhỏ của cô, Crookshanks, bạn bè của cô. Có vẻ như cô đã biến mất quá lâu đến nỗi tất cả bằng cách nào đó đã biến từ thực tế thành một thứ gì đó lý thuyết.

Về lý thuyết, cô đang viết tất cả những điều này cho một bài báo của Howler trong tương lai; nhưng ngay bây giờ nó chỉ là những từ trên trang giấy.

Về lý thuyết, cô bị mắc kẹt với Draco Malfoy vì Malcolm Madge đã gửi họ đến đây cùng nhau; nhưng cô đã không gặp Malcolm Madge trong nhiều tháng.

Về lý thuyết, cô có một cuộc sống bên ngoài cuộc tìm kiếm Harry này; một cuộc sống với Ginny, Ron và Dean, và ba mẹ cô, một cuộc sống ở London phù thủy và Muggle, nơi tất cả những gì cô phải làm là ném một ít bột vào lò sưởi và cô có thể ở bên bạn bè và gia đình của mình ngay lập tức.

Nhưng có cảm giác như cô sẽ cách xa tất cả những điều đó cả đời. Tất cả những gì tồn tại là cuộc tìm kiếm của cô, khoảnh khắc này và dự đoán của cô về khoảnh khắc tiếp theo, tiếp theo và tiếp theo cho đến khi cô tìm thấy Harry.

Tất cả những gì tồn tại là Trụ Sở, mứt cam và Draco Malfoy, người bằng cách nào đó là điều có vẻ thực nhất trong cuộc đời cô.

Không có gì sắc nét hơn hắn; không có gì hữu hình hoặc cụ thể hơn.

Cuộc sống mà cô đang sống là cuộc sống mà cô chia sẻ với hắn và chỉ hắn thôi; trong thực tế này mà họ chia sẻ cùng nhau, không có gì là lý thuyết. Không có gì được gỡ bỏ hoặc ngắt kết nối. Nó tức thì và vững chắc.

Đó là sự thật, kết luận tuyệt đối và không thể chối cãi.

Họ đang tạo ra những ký ức và con đường riêng mà chỉ họ mới biết hoặc nhớ được. Và có một điều gì đó thiêng liêng, một điều gì đó đặc biệt mà Hermione biết là không thể bỏ qua, ngay cả khi hắn vẫn là tên ngốc to đùng, đáng giận nhất mà cô từng biết.

Bởi vì trong khi mọi thứ khác mà cô với tới đều trượt khỏi ngón tay hoặc ở rất xa, Hermione biết rằng ngay bây giờ cô có thể đưa tay ra và chạm vào Draco Malfoy, và cô sẽ có thể cảm nhận được hắn: da thịt, xương và nhịp đập.

Và vì điều này, Draco là sự thật mà cô chắc chắn nhất. Hắn đã trở thành niềm an ủi; đáng tin cậy.

Cô có thể tin tưởng việc hắn giấu mứt cam trong tủ lạnh và đảo mắt nhìn tóc cô vào buổi sáng. Cô có thể tin tưởng vào hắn để giúp cô tìm Harry, ngay cả trong những ngày mà cả hai đều muốn từ bỏ. Cô biết rằng mỗi ngày khi thức dậy, cô sẽ thấy Draco Malfoy ở tầng dưới và hắn sẽ khiến cô cảm thấy gì đó: tức giận, khó chịu, hạnh phúc, ham muốn, hy vọng, thoải mái, bối rối.

Và vì vậy cô tìm thấy niềm an ủi trong những sự thật đó: rằng cô cảm nhận được mọi thứ, và rằng hắn là một phần của chúng, một nguyên nhân của chúng. Đây là những gì cô biết – đây là sự thật mà cô sẽ phải chấp nhận, vào lúc này.

Chỉ mất 15 phút nữa trước khi tàu chạy vào nhà ga ở Vienna, cô và Draco nhìn nhau khi tàu chạy vào điểm dừng chân.

"Chúc mừng, Granger," hắn nói, gấp sách lại và nhướng mày trêu chọc. "...Tôi nghĩ đây là khoảng thời gian dài nhất mà cô không nói lời nào."

Chống lại sự thôi thúc trẻ con là lè lưỡi với hắn, thay vào đó, cô chọn cách xô mạnh vai mình vào vai hắn khi họ đứng dậy, lấy hành lý xuống từ ngăn để đồ phía trên.

"Giá như anh đừng nói gì cả," cô vặn lại, đi xuống lối đi phía sau hắn để xuống tàu. "Tôi chắc chắn sẽ nói suốt đường về nhà."

Hắn thở ra một hơi nhẹ, cười thích thú khi họ bước xuống tàu vào sân ga, nhìn lên bảng chỉ dẫn để tìm lối ra.

Có một nguồn năng lượng kỳ lạ, đầy lo lắng dội lại từ Draco. Hermione có thể cảm nhận được nó kể từ khi họ lên tàu sáng nay, và nó trở nên mạnh mẽ hơn khi họ đến gần nước Áo.

Bây giờ họ đang ở Vienna, cô có thể nhìn thấy điều đó qua ngôn ngữ cơ thể của hắn; đôi vai cứng ngắc, những nếp nhăn trên trán, cơ hàm căng cứng. Cô không nghĩ cô đã từng thấy Draco Malfoy lo lắng, nhưng đây là những gì cô cá là nó trông như thế nào.

Họ tìm một nơi yên tĩnh, khuất bên ngoài nhà ga để độn thổ – những ngón tay của cô cầm lấy cổ tay hắn, vì Draco đã từng đến thăm Điền Trang Nott một lần trước đây.

Họ hiện ra bên ngoài nơi mà Hermione nghĩ là gần giống một lâu đài nhất mà một ngôi nhà có thể có được: lớn gấp đôi Thái ấp Malfoy và sang trọng gấp ba lần.

"Đúng là lố bịch, cô có nghĩ thế không?" Draco chế giễu khi họ đi qua cánh cổng, cố chiêm ngưỡng lâu dài nhiều nhất có thể.

Nhận xét của hắn làm cô ngạc nhiên. Cô đã mong đợi rằng nhà Malfoy sẽ có ngôi nhà tổ tiên của họ như thế này đâu đó ở Châu Âu, nhưng vẻ mặt của Draco cho cô biết rằng sự hùng vĩ đặc biệt này là sự thể hiện thái quá của Dòng máu thuần chủng mà ngay cả hắn cũng không thể hợp lý hóa được.

"Nó...giống như một phiên bản nhỏ hơn của Hogwarts vậy," Hermione cười, đưa mắt nhìn những mái vòm kiểu Gothic của trang viên, mặt tiền bằng đá và những ngọn tháp nhọn trải dài tao nhã lên bầu trời xanh phía trên. Các tác phẩm chạm khắc bằng đá đánh dấu các mái vòm trên cửa ra vào và cửa sổ, và những hàng cây bụi xanh mướt trên con đường rải sỏi dẫn đến cửa trước.

"Nghe này, Granger," giọng nói của Draco vang lên bên cạnh cô, lấn át tiếng lạo xạo của những viên đá nhỏ bên dưới giày của họ. "Theo...cậu ta có thể xử lý rất nhiều việc. Nhưng để tìm ra câu trả lời, tôi cần cô giả vờ rằng cậu ta không phải là một tên khốn tồi tệ và cứng đầu. Ít nhất trong lúc cô ở gần cậu ta. Tôi chắc cô cũng phải thận trọng để qua đêm ở đây."

Hermione khịt mũi, quay sang hắn với một cái nhướng mày.

"Anh thích ai không, Malfoy?"

Draco đột ngột dừng lại, quay sang cô với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Cô nhìn hắn nghiến răng, đôi mắt xám nhìn cô; năng lượng lo lắng dường như tỏa ra từ hắn, mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để che đậy nó bằng sự cáu kỉnh. Cái nhìn chằm chằm của hắn xuyên thấu, miệng hắn nhếch lên một cách cứng rắn. Nhưng cô có thể nhìn thấy lỗ hổng; vết nứt trong sự bình tĩnh của hắn, những dây thần kinh có nguy cơ bị đứt, có thể làm hắn mất kiểm soát bất cứ lúc nào.

"Tôi nghiêm túc đấy, Granger. Chúng ta làm bất cứ điều gì cần thiết để làm cậu ta cho chúng ta vào thư viện đó. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là giả vờ rằng cậu ta không phải là một tên khốn. Nếu Theo giấu mứt của cô, cô sẽ không giấu mứt của cậu ta. Cô chỉ cần cười và tán thưởng cậu ta vì tài hài hước của cậu ta thôi. Được không?"

Họ thậm chí còn chưa đặt chân vào trong trang viên và Draco đã trông rất khổ sở; cô có cảm giác rằng việc biết Theodore Nott và duy trì mối quan hệ lịch sự với cậu ấy là nghĩa vụ hơn là mong muốn được gặp.

"Được thôi," cô thở ra, gật đầu khi kéo quai túi lên cao hơn trên vai. "Cứ làm mọi cách có thể."

Draco gật đầu đáp lại, một lần, hai lần, trước khi tự thuyết phục bản thân rằng Hermione thực sự hiểu những gì cô đang dấn thân vào. Họ quay người cùng lúc, tiếp tục lê bước đến lối vào phía trước.

"Mặc dù vậy, phép ẩn dụ về mứt đó thực sự rất kinh khủng, Malfoy," cô mỉa mai khi họ leo lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch, mặt trời mùa hè nóng bỏng trên lưng họ.

"Đó là điều đầu tiên tôi có thể nghĩ đến và nó luôn làm cô tức giận. Tôi phải làm vậy để truyền đạt ý của tôi."

Hắn nhếch mép cười với cô khi họ đến cửa trước, gõ các ngón tay vào mặt gỗ.

"Anh trẻ con quá," cô nói, hất cằm về phía hắn một cách thách thức khi hắn quay người đối mặt với cô.

"Còn cô thì cứ phủ nhận," hắn đáp lại, với vẻ mặt vừa thích thú vừa bực tức.

"Tôi không phải là người duy nhất nổi cơn thịnh nộ vì mứt, Malfoy..."

"...Tôi không nổi cơn thịnh nộ, Granger. Nếu bất cứ ai hành động như một đứa trẻ, thì..."

Trước khi Draco có cơ hội để kết thúc câu nói của mình, cánh cửa lớn mở ra với một tiếng cọt kẹt cổ xưa, khiến cả hai im lặng.

Theodore Nott thực sự là một tạo vật đáng để ngắm nhìn.

"Draco Malfoy," Theo cười toe toét, đôi mắt xanh ánh lên vẻ ranh mãnh. "Có một cây đũa phép trong túi của mày, hay mày chỉ thấy vui khi đến gặp tao?"

Cậu ta đứng trước mặt họ với một nụ cười hoàn toàn tự mãn, đẹp trai một cách quỷ dị, ngông cuồng, tự tin.

Cậu ta mặc một cái áo oxford trắng và quần tây bó sát, chân đi đôi giày da rồng mà Hermione gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên đó.

Cô để ý đến mái tóc xoăn sẫm màu, được tạo kiểu gọn gàng và biểu cảm dễ gần trên khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của cậu ta. Cậu ta giữ cửa mở bằng một tay, tay kia cầm một chiếc cốc pha lê hình quả cầu nhỏ mà cô nghĩ hẳn là rượu whisky; chất lỏng màu hổ phách được nắm giữ trong lòng bàn tay như một chiến lợi phẩm.

"Nott," Draco gật đầu, phớt lờ trò đùa tục tĩu của Theo để chào hỏi cộc lốc. Quả táo adam của Draco di chuyển trong cổ họng khi hắn nuốt xuống thứ mà Hermione nghĩ hẳn là một loạt các loại cảm xúc mà hắn đã yêu cầu cô kìm lại.

Khi đôi mắt của Theo cuối cùng cũng lướt qua mắt cô, lông mày của hắn nhướn lên trước khi cái mỉm cười của cậu ta biến thành một nụ cười toe toét.

"Mày mang ai đến đây," Theo nói, đôi mắt lướt qua khuôn mặt của Hermione trước khi nhìn xuống và nhìn lên một lần nữa một cách công khai.

"...Đáng lẽ mày nên nói với tao là mày mang theo một cô gái xinh đẹp đến cùng chớ, Malfoy. Tao sẽ mặc chiếc áo làm nổi bật đôi mắt của tao."

Má Hermione đỏ bừng khi cô nở một nụ cười thân thiện với Theo.

"Nott, mày không nhớ Hermione Granger à," Draco nói, giọng trầm và ngắt quãng khi Theo đưa mắt nhìn cô một lần nữa.

"Chắc chắn là một câu hỏi tu từ, Malfoy, vì mày biết rất rõ là tao sẽ không bao giờ quên cô gái đã làm tao vận dụng chất xám rất nhiều ở Hogwarts. Rất vui được gặp lại cô, Granger," cậu ta nói, hơi cúi đầu, không rời mắt khỏi cô lấy một giây, như thể cậu ta sợ cô sẽ bỏ chạy.

"Tôi hy vọng anh không phiền khi tôi ở đây, Theo," cô trả lời, cảm thấy Draco cử động bên cạnh cô.

"Không hề, Granger. Một bất ngờ thực sự dễ chịu. Hai người có định vào không?"

Họ đi theo Theo vào một lối đi lớn – hoàn chỉnh với đèn chùm pha lê và cầu thang xoắn ốc bằng đá cẩm thạch dẫn lên tầng trên.

"Tôi hy vọng hai người không quá mệt vì chuyến đi," Theo nói sau khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ, hất cằm ra hiệu cho họ đi theo.

Trang viên bên trong cũng hoành tráng như bên ngoài, nếu không muốn nói là hơn thế. Hermione phát hiện ra ba tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng của Muggle mà cô chắc chắn đã thất lạc kể từ Thế chiến thứ hai, và để ý tấm thảm phương Đông mà cô đang đặt chân lên có lẽ đáng giá ít nhất ba tháng tiền thuê nhà của cô.

Nội thất mang phong cách gothic giống ngoại thất; đỏ đậm, xanh dương và xanh lá, đồ nội thất kiểu baroque và pha lê ở khắp mọi nơi. Cô đã đến thăm Cung điện Buckingham một lần, trong một chuyến dã ngoại của trường khi cô chín tuổi, và cô gần như chắc chắn rằng hai nơi này y hệt nhau.

"Mày không có kế hoạch cho một vũ hội để vinh danh bọn tao, phải không Theo?" Draco đáp lại một cách khô khan khi họ đi theo cậu ta lên một dãy cầu thang khác.

"Tao không thể nói là mình không bị cám dỗ, Draco. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tao gặp mày nhỉ? Hai, hay ba năm ta?"

Theo nháy mắt với cô khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của cô, nâng ly rượu whisky lên môi nhấp một ngụm khi họ lên đến đầu cầu thang.

"Hai. Bữa đó là sinh nhật 21 tuổi của Pansy. Dù sao thì tao cũng không mong là mày sẽ nhớ được nhiều về đêm đó."

Hermione ngạc nhiên khi thấy giọng điệu khô khan của Draco buồn cười như thế nào khi nó không nhắm vào cô. Cô khá thích thú với những câu trả lời lém lỉnh nhanh trí của hắn, mặc dù Theo dường như hoàn toàn không biết gì về sự thiếu nhiệt tình của Draco.

Theo cười toe toét, một lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trên má.

"Đúng đúng. Đừng làm tao thất vọng, Malfoy – ai đó phải là linh hồn của bữa tiệc chứ."

Hermione bắt gặp Draco khi hắn lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở của mình, và cô cố nén một nụ cười nhếch mép.

"...Nhân tiện, Parkinson thế nào rồi?"

Cô cảm thấy Draco cứng đờ ngay bên cạnh cô, một làn sóng năng lượng khác tỏa ra từ hắn như hơi nóng. Hắn im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Theo với ánh mắt mà cô mừng vì mình không phải là người nhận.

"Mày không nghĩ tao mới là người nên hỏi mày câu đó hả, Nott?"

Theo dừng lại trước một cánh cửa đóng kín, quay lại đối mặt với Draco với vẻ mặt vui vẻ mà cậu ta đã thể hiện từ lúc đầu. Rõ ràng, Theo không giỏi trong việc đọc được sự bực bội trong giọng nói của Draco. Điều đó, hoặc cậu ta đã chủ động chọn cách phớt lờ.

"Không," Theo nhăn mũi, như thể giữ liên lạc với Pansy Parkinson là một hành động khó chịu. "...không nói chuyện với cô ấy lâu rồi. Bọn tao chỉ gửi một hoặc hai con cú mỗi tháng hoặc lâu hơn, nhưng ít nhất cả năm nay cô ấy không xuất hiện rồi. Tao nghe nói cô ấy đã chuyển đến New York."

Theo đút bàn tay còn lại vào túi quần, nhấp thêm một ngụm rượu whisky.

"Ừm," Draco lầm bầm, mắt hắn nhìn vào ly rượu whisky để gợi ý cho cô là có thể sử dụng một hoặc hai ly rượu của cậu ta ngay bây giờ. "Tao không biết chuyện đó."

Theo nhún vai như thể chẳng có gì to tát, uống cạn ly whisky và rút đũa phép ra. Chiếc cốc biến mất trong không khí với một cái vẫy đũa – có lẽ là về phía nhà bếp, nơi các gia tinh sẽ nô nức làm bữa tối mà Theo đã hứa trong bức thư của mình.

"Phòng của hai người ở đây," Theo nói, quay lại và chỉ vào hai cánh cửa chỉ cách nhau vài bước chân. Hành lang mà họ đứng ngắn hơn những hành lang khác, với bức chân dung của một người phụ nữ được treo ở cuối trên giấy dán tường gấm hoa màu xanh đậm.

"...Tôi sẽ cử một gia tinh mang khăn trải giường mới cho cô, Granger."

Và rồi, với một cái nhìn rất sắc bén, mắt cậu ta đảo qua mắt cô, Theo nói thêm, "...phòng của tôi ở tầng trên và bên phải, nếu cô cần thêm gì. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."

"Tôi..." cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Draco nhìn vào một bên mặt cô và hình dung ra biểu cảm mà hắn đang thể hiện trong đầu cô: hình dung ra cái đảo mắt của hắn và một thoáng khó chịu lướt qua khi Draco nhìn Theo một cái nhìn mà cậu ta không để ý.

"Cảm ơn. Theo," Cô nói, nở một nụ cười điềm tĩnh. Theo gật đầu, quay lại phía Draco và vỗ vào vai hắn; bằng cách nào đó, cái vỗ vai vừa là một cử chỉ thân thiện vừa là một cử chỉ trịch thượng.

"Thật tốt khi gặp lại mày, bồ tèo. Bữa tối sẽ được phục vụ lúc tám giờ. Tao sẽ cho hai người ổn định và sau đó chúng ta có thể nói về đề nghị đặc biệt của mày."

Draco hất bàn tay của Theo ra và nhếch môi cười mỉa mai.

"Mong chờ ghê."

Theo trao cho họ nụ cười nhếch mép quyến rũ trước khi quay gót và sải bước đi, hai tay đút túi, tư thế thẳng như dao.

Draco và Hermione đứng cùng nhau trong hành lang, một sự im lặng khó xử bao trùm lấy họ. Bức chân dung ở cuối hành lang nhìn chằm chằm Hermione với một nụ cười khinh khỉnh.

Draco nhướng mày với cô rồi quay người và đi vào căn phòng được chỉ định của mình, hành lý của hắn theo sau với một cái vẫy đũa phép.

Hermione nhìn thoáng qua cánh cửa phòng riêng của mình trước khi đi theo Draco vào phòng của hắn. Một chiếc giường bốn cọc chiếm gần hết không gian, và Draco đặt chiếc rương của mình ở cuối, bật ổ khóa để mở.

"Chuyện đó là sao vậy?"

Vai Draco nao núng trước giọng nói của cô, nhưng hắn không quay lại; tiếp tục lục tung rương của mình, lấy ra một chiếc áo oxford được gấp gọn gàng.

"Chuyện , Granger?" hắn gắt, mắt vẫn nhìn xuống khi cô đi vòng sang bên giường, hành lý của cô bị bỏ ở ngoài cửa. Hermione ấn hông vào thành giường, nhìn hắn treo cái áo lên móc áo trong tủ quần áo.

"Toàn bộ cuộc nói chuyện..."

"Tôi đã cảnh báo cô rồi mà," hắn lắc đầu, mắt hắn thoáng nhìn vào mắt cô khi hắn treo lên một cái quần tiếp theo.

"Ý tôi là chuyện về Pansy."

Draco đông cứng, vai cứng đơ và các đốt ngón tay trắng bệch trên chiếc quần đen. Hắn không đáp lại, hít một hơi mạnh qua lỗ mũi trước khi bắt đầu hành động lần nữa, đuổi cô đi.

Hermione đẩy người ra khỏi giường, vòng qua hắn sang phía bên kia của căn phòng. Các cơ trên vai Draco căng ra dưới lớp áo sơ mi của hắn, và cô quan sát chúng cử động rồi thả lỏng khi Draco xoay cổ.

"Chỉ là có cảm giác có cái gì đó..."

"Bỏ đi, Granger," hắn nói gay gắt, hất cằm qua vai để trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt cau có và đôi mày nhướng lên nghiêm nghị.

"Đó là lý do tại sao anh không thích anh ấy, phải không? Có chuyện gì xảy ra với Pansy à?"

Draco thở dài, bỏ cái áo khoác đang cầm xuống để quay lại đối mặt với cô, vẻ mặt hắn đanh lại.

"Thảo nào cô lại là một nhà báo điều tra xuất sắc như vậy, Columbo. Kỹ năng thám tử của cô không có gì sánh bằng."

"Anh không cần phải nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, nếu anh không muốn," cô nhẹ nhàng nói, nhìn thẳng vào mắt anh. "Nhưng sẽ dễ dàng hơn cho anh ở đây tối nay nếu tôi biết chuyện gì làm anh căng thẳng như vậy. Tôi đã nói với anh những bí mật của tôi rồi, nhớ không?"

Draco bật ra một tiếng cười khô khan, thở hắt, nhưng vẻ mặt của hắn đã dịu đi một chút, cơ thể hắn thả lỏng.

"Việc cô phải lòng Potter không phải là tiết lộ ly kỳ gì, Granger."

Cô khoanh tay trước ngực, ném cho hắn một cái nhìn bao gồm nhướng mày và lắc đầu.

"Nghe này, Malfoy, tôi biết chúng ta không phải bạn, nhưng..."

"Ai nói chúng ta không phải bạn?"

Câu nói khiến cô sững sờ – cô đảo đôi mắt của mình về phía hắn, một hơi ấm mờ ảo rơi trên da cô như mật ong nhỏ giọt.

"Bỏ qua cho tôi nếu tôi có bỏ sót điều gì, nhưng tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra là không, Malfoy."

Khóe miệng hắn nhếch lên, một nụ cười nửa miệng đẹp trai đến sửng sốt xóa đi vẻ lo lắng trên khuôn mặt hắn.

"Ý tôi là, chúng ta là vậy. Một chút thôi. Phải không?"

Cô có thể cảm thấy nhịp tim của mình ở cổ; Mạch của cô tăng tốc, một cuộn xoáy kỳ lạ trong ruột cô.

"Anh sẽ hối hận vì đã nói điều đó vào ngày mai," cô châm biếm, dựa lưng vào cái tủ gỗ cạnh cửa sổ.

"Có lẽ," hắn đáp, nụ cười tắt lịm trước khi quay lại với hành lý của mình.

Có một vài giây im lặng – cô quan sát Draco, thân hình cao lớn, di chuyển một cách tinh tế ngay cả trong mấy việc thông thường như là mở hành lý. Cô nhìn mái tóc bạch kim, gáy, vai hắn khi cánh tay hắn chuyển động.

Bạn.

Họ có phải như vậy không? Đây có phải là sự thật không, một sự thật không thể chối cãi? Hay có nhiều tầng lớp hơn thế?

"Tôi bắt được Pansy và Theo bên nhau vào năm thứ sáu. Trong phòng đựng chổi ở bữa tiệc của nhà Slytherin."

Hắn không quay lại nhìn cô; tiếp tục mở hành lý, di chuyển mọi thứ trong rương, lôi đồ ra chỉ để cho vào lại.

"...công bằng mà nói, năm thứ sáu đó tôi chẳng quan tâm ai cả. Tôi đã có rất nhiều thứ trong tâm trí rồi. Tuy nhiên, Theo là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Tôi giận cậu ta nhiều hơn là thất vọng vì Pansy đang hôn người khác."

Cô hít vào một hơi thở run run.

"Ồ."

"Ừm."

"Tôi rất tiếc," cô nói, thực sự cảm thông. "Chuyện đó thực sự kinh khủng."

Draco nhún vai, đóng rương lại và cuối cùng quay lại nhìn cô.

"Không ích gì khi họ ở bên nhau sau đó. Họ hành động như thể không có chuyện gì xảy ra. Có thể mọi chuyện đã khác nếu Theo nói điều gì đó với tôi, nhưng đó là cuộc sống. Tôi phải bước tiếp. Nhưng tôi chắc rằng cô có thể hiểu tại sao tôi không thích lắm khi ở gần cậu ta."

Hermione gật đầu, đứng thẳng dậy và nở một nụ cười ngọt ngào với hắn khi cô đi ra cửa.

"Có vẻ như anh mới là người thực sự cần những lời động viên ngoài kia."

Hắn cười trong hơi thở, đôi mắt hắn nhìn cô với một biểu cảm kỳ lạ, không thể đọc được.

"Đoán là vậy, Granger. Gặp lại sau vào bữa tối."

~~~

Chỉ có ba người họ trong buổi tối. Họ ngồi trên một chiếc bàn gỗ dài trong phòng ăn trang trọng, nhâm nhi rượu vang đỏ khi các gia tinh phục vụ từng món ngon – Gà Cornish hầm nước sốt nam việt quất, rau củ đa dạng màu sắc với bơ và thảo mộc, khoai tây với nước sốt nấm.

Theo là một người giỏi giao tiếp – cậu ta nói về cuộc sống ở châu Âu trong suốt thời gian dài, kể lại những câu chuyện về Hogwarts liên quan đến Draco, Hermione hoặc cả hai, kể những câu chuyện về công việc của cậu ta tại Bộ Pháp Thuật Áo và hỏi họ những câu hỏi về công việc ở Howler Herald.

Câu ta rất quyến rũ; Hermione phải công nhận. Cậu ta đã nhiều lần làm cô cười và đề nghị rót thêm rượu cho cô khi ly của cô đã cạn. Ngay cả Draco cũng gặp khó khăn khi tỏ ra lạnh lùng với cậu ta, khi Theo cười đùa với hắn về Quidditch và 'những ngày xưa tươi đẹp', khen ngợi sự thành thạo của hắn trong lớp Độc dược và một trong những bài báo mà hắn đã viết vài tháng trước.

Khi món tráng miệng đến, Hermione cảm thấy no hơn so với những tháng trước – buồn ngủ vì thức ăn và rượu, vì chuyến đi.

"Tao thất vọng khi không gặp được Dì Emilia của mày, Nott. Bà ấy là một chủ nhà tuyệt vời, trong chuyến thăm cuối cùng của tao."

Theo nuốt một ngụm rượu, liếm nhẹ đôi môi nhuộm màu của mình.

"À, ừ. Bà ấy sẽ rất buồn khi biết bỏ lỡ dịp gặp mày."

"Bà ấy thường xuyên đi du lịch sao?" Hermione hỏi, kéo chiếc khăn ăn từ đùi lên bàn. Theo nghiêng đầu qua lại cân nhắc.

"Bà ấy đi công tác xa thôi. Đó là cách bà ấy thích gọi khi bà ấy trốn tránh trách nhiệm trong vài tuần."

Theo rất giỏi trong việc che đậy sự cay đắng của mình bằng sự hài hước chua chát.

"Ngôi nhà này quá lớn để ở một mình."

"Không tệ đến thế đâu, Granger," Theo cười toe toét, lướt ngón tay cái dọc theo mép ly. "Dù sao, tôi còn có đại gia đình thường xuyên đến thăm. Nhưng thôi nào, tôi biết hai người không đi hết quãng đường này để nghe tôi ba hoa đâu ha. Hai người muốn nói về chuyện gì đây?"

Hermione bắt gặp ánh mắt của Draco ở bên kia bàn và cô lén gật đầu, khích lệ.

"Granger và tao muốn vào thư viện của gia đình mày. Cái bị hạn chế á."

Theo nhướn mày, sự quan tâm của cậu ta bị kích thích và rướn người về phía trước trên ghế để đan hai tay vào nhau.

"Chắc chắn mày biết thư viện đó không chỉ thuộc về gia đình tao. Có khá nhiều gia đình thuần chủng nắm giữ nhiều cổ phần khác nhau. Chỉ vì tao là thành viên của hội đồng, không có nghĩa là tao có quyền."

"Dù sao đi nữa," Draco nói nhanh, đĩa tráng miệng của họ biến mất khỏi bàn như ở Hogwarts. "Granger và tao đang nghiên cứu một chút cho một bài báo trong tương lai cho Howler. Bọn tao đang tìm kiếm một cuốn sách quan trọng có thể giúp giải quyết một số vấn đề còn dang dở."

Mơ hồ, nhưng không mơ hồ đến mức có vẻ như họ đang che giấu điều gì đó. Đến mức, tự tin. Đúng như họ đã thảo luận.

Mắt Theo đảo qua đảo lại giữa Hermione và Draco, một sự im lặng bao trùm chiếc bàn trong giây lát khi Theo cân nhắc.

"Đó là tất cả những gì tao được biết à?" Cuối cùng Theo hỏi, ngả người ra sau ghế, ngón tay nhịp nhàng rơi xuống tay vịn suy nghĩ. "Một số những cuốn sách trong đó đáng giá hơn cả Thái ấp Malfoy, Draco, và mày biết đấy, tao có trách nhiệm không để bất cứ ai đến xin vào."

Đôi mắt của Draco nghiên cứu chiếc khăn trải bàn, những đường nét sắc sảo của hắn bị bóng tối bao phủ trong căn phòng thắp nến.

"Mày biết là tao không thể nói gì hơn với mày mà, Theo, Howler có quy trình nghiêm ngặt xung quanh việc nghiên cứu của tụi tao cho các bài viết trong tương lai, và..."

"Cho mày vào không phải là vấn đề, Malfoy."

Cả hai đều ngẩng đầu lên nhìn Theo. Thông điệp của cậu ta, giọng điệu cậu ta nói, rất rõ ràng. Cô và Draco đều hiểu tại sao việc vào thư viện có thể khó hơn họ tưởng.

"Tiếp tục đi, Nott. Nói lớn lên. Cả hai tụi tao đều biết Granger không phải là người kém thông minh, nên nếu mày định nói điều gì đó, mày có thể nói thẳng ra và tiết kiệm thời gian cho tụi tao được không."

Vẻ mặt của Theo trở nên phòng thủ trước giọng điệu bực bội của Draco, và hai Slytherin nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, ánh mắt rực lửa với sự buộc tội và phủ nhận.

"Tao không có ý đó, Malfoy," Theo nói, vai cứng đờ. "Tao không quan tâm một chút nào về việc Granger là người gốc Muggle. Nhưng tao không phải là người duy nhất có quyền quyết định việc này. Các thành viên khác của hội đồng có thể không đồng ý cho cô ấy vào, và tao không biết liệu mình có sẵn sàng đánh mất địa vị của gia đình mình bằng cách phớt lờ các quy tắc hay không."

"Mấy quy tắc đó toàn là cổ lỗ sĩ và vô nghĩa," Draco tiếp tục, và nhịp đập của Hermione tăng nhanh khi Draco tiếp tục bảo vệ cô, một sự chân thành có thể cảm nhận được trong giọng điệu của hắn.

"Đừng tỏ ra cao ngạo nữa, Draco. Mày có thấy mày đạo đức giả như thế nào không? Xét đến chuyện mày là người bắt đầu sử dụng từ đó, gọi cô ấy..."

"Tao chưa bao giờ nói rằng mình xứng đáng được nhận huy chương, Theo, nhưng tao nghĩ cũng đủ công bằng khi nói rằng tao đã vượt qua những định kiến trẻ con như vậy. Có vẻ như tao không thể nói điều tương tự với mày."

Đôi môi Theo hé mở đầy phẫn nộ, ánh mắt của cậu ta thoáng rơi xuống Hermione, người đã không nói chuyện trong vài phút rồi; cô quan sát và lắng nghe trong sự ngạc nhiên, quá hoang mang trước sự bảo vệ của Draco đến nỗi không thể cử động một cơ nào.

"Như tao đã nói, Malfoy. Tao không có thù hận cá nhân nào với Granger. Nhưng tao có nhiều cái để đặt cược hơn là một kẻ tốt. Cả hai chúng ta đều biết rằng dù ba của chúng ta đã làm những điều tồi tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là những người còn lại trong gia đình chúng ta không đáng được bảo vệ. Đây là những gì tao còn có được, Malfoy. Tao chỉ muốn bảo vệ nó thôi."

Hermione giật mình khi Draco đẩy ghế ra sau, vươn người lên hết cỡ với nắm đấm bên hông.

"Đây không chỉ là bảo vệ tên tuổi của chúng ta, Theo. Thực sự, nó còn nhiều hơn thế nữa và nếu mày làm điều này cho bọn tao, tao sẽ góp phần sửa chữa những sai lầm. Chuyện này không chỉ là viết một bài báo. Nó lớn. Quan trọng. Tao đang nhờ mày, giữa bạn với bạn – làm ơn."

Theo im lặng, vẻ mặt đầy suy nghĩ khi ngước nhìn Draco. Nhìn tới nhìn lui, ánh mắt của cậu ta dõi theo họ, một tia hối lỗi hiện lên trong mắt cậu ta khi bắt gặp ánh mắt của Hermione.

Vẫn im lặng, hơi lâu, và Theo nhún vai, lắc đầu, môi hé mở như thể định nói gì đó trước khi lại im bặt, bối rối vì không chắc chắn.

Draco kiên quyết gật đầu, vẻ mặt gần như buồn bã.

"Cảm ơn vì bữa tối, Theo. Có vẻ như không lay chuyển được mày rồi, Granger và tao sẽ tìm giải pháp khác. Bọn tao sẽ rời đi vào sáng sớm mai."

Nói xong, Draco thả khăn ăn xuống bàn và quay người sải bước ra khỏi phòng mà không ngoảnh lại.

Hermione chớp mắt ở ngưỡng cửa nhìn hắn biến mất, hơi kinh ngạc.

Cô quay mặt về phía chủ nhà khi cậu ta khẽ hắng giọng, liếm môi rồi hỏi,

"Muốn đi dạo không, Granger?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top