Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 8: Eight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione gần như hét lên sung sướng khi con cú mang bức thư đến vào ngày hôm sau, xé nó ra như một đứa trẻ vào buổi sáng Giáng Sinh và nín thở cho đến khi không chịu được nữa.

Granger thân mến,

Bác phải thừa nhận rằng bác đã rất ngạc nhiên khi nhận được tin từ cháu, vì đã quá lâu kể từ cuộc gặp gỡ hơi ồn ào cuối cùng của chúng ta. Bác sẽ mãi mãi hối tiếc về những gì bác đã làm ngày hôm đó, mặc dù bác không thể nói rằng bác hối hận vì đã làm những gì bác nghĩ là cần phải làm để bảo vệ con gái mình. Bác chỉ biết cảm ơn vì sự thông cảm và tha thứ của cháu, vì cháu đã đối xử tốt với bác.

Cháu đã hỏi bác rất nhiều câu hỏi trong thư, mặc dù bác nghĩ cháu sẽ thấy số lượng đó không cần thiết, vì tất cả đều đưa ra cùng một câu trả lời. Đầu tiên, cháu hỏi liệu bác có biết danh tính thực sự của Beedle Người Hát Rong không. Tiếp theo, cháu hỏi làm thế nào Beedle Người Hát Rong biết được câu chuyện về Ba anh em. Cuối cùng, cháu hỏi liệu Người Hát Rong có người thân nào còn sống hay không.

Câu trả lời cho tất cả những điều này, theo một cách hơi phức tạp, là có. Cháu thấy đấy, Granger, tất cả những điều này được kết nối trong một mạng lưới phức tạp. Bác sẽ bắt đầu từ đầu.

Beedle Người Hát Rong sinh ra ở Anh, nhưng cha của ông là người gốc Đan Mạch. Ông ấy đã đến đó khi đang viết bản thảo đầu tiên của Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong, và tại đó ông ấy đã gặp một người phụ nữ – người phụ nữ mà ông ấy sẽ kết hôn sau này và lập một gia đình. Bác biết điều này nhờ một lời kể trong một cuốn nhật ký cũ, thuộc sở hữu của tổ tiên một người bạn của gia đình. Tên ông ấy là Amadeus Baron, và ông ấy sống ở Đan Mạch lúc còn trẻ với tư cách là một trợ lý chế tạo đũa phép. Ông ấy kể lại trong nhật ký của mình câu chuyện gặp một người phụ nữ tên là Beatrice Pevri tại một quán rượu, nơi bà ấy phục vụ bữa trưa cho ông ấy vào ngày hôm đó. Hai người nhanh chóng trở thành bạn bè, và khi bà ấy ngồi lại với ông ấy vào một ngày trước khi đóng cửa hàng, ông ấy đã biết một chút về chồng bà ấy, người mà bà ấy cho biết là một tác giả nổi tiếng viết sách cho trẻ em – hiện đang ở Anh trong một chuyến viết sách.

Amadeus không chắc đó có phải là Người Hát Rong hay không, nhưng ông ấy tin vào chính tâm hồn mình rằng đúng như vậy. Cháu thấy đấy, Granger, chính Beatrice đã tặng Amadeus chiếc vòng cổ mà bác vẫn đeo cho đến tận bây giờ – chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền Bảo bối Tử thần. Amadeus đã đeo chiếc vòng cổ như một biểu tượng cho tình bạn của ông ấy với Beatrice, người mà ông ấy vẫn giữ liên lạc cho đến khi ông ấy phải rời Đan Mạch vài năm sau đó. Mãi cho đến khi ông ấy đọc Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong cho các con của mình nghe nhiều năm sau đó, ông ấy mới nhận ra mối liên hệ và hiểu rằng chồng của Beatrice gần như chắc chắn chính là Người Hát Rong. Đây là cách mà bản thân bác biết đến các Bảo bối, và đó là lý do bác tin vào chúng – chính gia đình Baron đã tặng bác chiếc vòng cổ và cuốn nhật ký, khi biết niềm tin mãnh liệt của bác.

Làm thế nào mà Beatrice, hay Người Hát Rong, biết được câu chuyện về các Bảo bối, hoặc sở hữu chiếc vòng cổ đó, bác không chắc. Bác cũng không biết tên thật của Người Hát Rong, mà bác cũng chưa bao giờ tự hỏi về chuyện đó. Có một số thứ, Granger, tốt nhất là nên để yên. Nhưng bác chắc chắn với tên của bà ấy – Beatrice Pevri – cháu có thể tìm ra thông tin cháu cần cho chính mình. Luna luôn nói cháu là một cô gái thông minh.

Bác hy vọng rằng điều này sẽ giúp ích cho cháu. Bác đã đính kèm các bản sao nhật ký của Amadeus Baron để cháu tự nghiên cứu, nếu cháu muốn tìm hiểu thêm.

Chúc cháu may mắn với bất cứ điều gì cháu đang muốn hiểu, Granger. Bác tin rằng những thứ chúng ta tìm kiếm đều có cách tự mình khám phá, dù bằng bất cứ cách nào.

Trân trọng,
Xenophilius Lovegood

"Malfoy!" cô gọi hắn sau khi cô đọc bức thư lần thứ hai. Cô ước gì cô có thể miêu tả cảm giác mỗi khi cô khám phá điều gì đó như thế này – giống như cảm giác khi cô khám phá ra Hòn đá Phù thủy vào năm nhất, hoặc hiểu về Phòng chứa Bí mật vào năm thứ hai. Như những tia lửa chạy khắp cơ thể cô, như tiêm một mũi Adrenaline vào huyết quản của cô vậy. Cảm giác không gì sánh được, thậm chí còn hơn thế nữa khi phát hiện này đang tiến một bước gần hơn đến việc dẫn cô đến với Harry.

Cô lắng nghe tiếng bước chân của Malfoy từ phòng làm việc, háo hức chia sẻ khám phá này với hắn, nhưng không nghe thấy gì. Đầu ngón tay của cô đang ngứa ngáy vì phấn khích, đầu gối nhấp nhô trên ghế, cô bật dậy, mang theo lá thư xuống hành lang.

"Malfoy?" Cô gọi lớn, gấp gáp. Cô bước vào bếp, nhìn vào phòng khách.

"Malfoy?!" Cô không nhận thức được giọng nói của mình tuyệt vọng đến mức nào, tên hắn thoát ra khỏi môi cô như thể điều này rất quan trọng và hắn cần phải biết ngay lập tức: và đúng là như vậy. Cô nóng lòng muốn bắt tay vào công việc càng sớm càng tốt, sử dụng thông tin mới này để kết nối các dấu chấm đã lơ lửng trong nhiều ngày, chờ được xâu chuỗi lại với nhau.

Cô đi nhanh trở lại hành lang và khi cô mở miệng định gọi hắn lần nữa, cánh cửa phòng tắm bật mạnh ra, để lộ Malfoy vừa mới tắm xong, nửa thân dưới quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Hắn trông có vẻ hoảng loạn trong giây lát cho đến khi nhìn thấy cô, mắt lướt qua cơ thể cô, dần dần hiểu ra cô vẫn còn sống và bình an vô sự. Cô gần như muốn suy ngẫm về sự thật rằng Malfoy đã rất lo lắng cho cô khi nét mặt của hắn đột nhiên tối sầm lại.

"Khỉ gió, Granger. Chuyện này tốt nhất là đáng giá."

Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên, lướt qua bộ ngực trần của hắn xuống đến chùm lông sẫm màu mềm mại dưới rốn hắn. Cô nuốt nước bọt, rời mắt và nhìn thẳng vào mặt hắn. Một giọt nước lăn từ mái tóc ướt của hắn xuống cổ và trên xương đòn, nhưng cô tập trung hơn vào cái cau có tức giận trên môi hắn, má hắn ửng đỏ vì nước nóng, vệt bọt cạo râu vẫn còn trên khóe miệng.

"Tôi... xin lỗi, tôi không... tôi... cái này đến." Cô giơ bức thư lên, khẽ vẫy nhẹ, hai má nóng bừng vì ngại ngùng.

Malfoy nhìn chằm chằm vào mảnh giấy được gấp lại, vẻ mặt dịu hơn.

"Chết tiệt, có phải là..."

Cô luống cuống gật đầu, bước tới đưa lá thư cho hắn. Phòng tắm đầy hơi nước, chiếc gương mờ sương và mùi dầu gội đầu của hắn thoang thoảng ra hành lang. Malfoy lấy tờ giấy từ cô bằng bàn tay hơi ướt, và cô nhăn mặt nhưng không nói gì. Hắn vén mái tóc ướt khỏi trán khi đọc, mắt lướt qua lá thư với tốc độ điện giật.

Hermione kiềm chế hoàn toàn, không để mắt đến chiếc khăn quàng trễ xuống hông hắn, cổ cô nóng bừng vì khó chịu. Đây chắc chắn là lãnh thổ chưa được khám phá đối với họ, và cô chắc chắn không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của hắn. Nhưng cô cũng không khỏi tò mò; thúc đẩy cô phải nhìn, dành thời gian và thưởng thức, nhưng cô cũng có ý thức mạnh mẽ để không làm điều đó.

"Tốt đấy, Granger," hắn thở ra, mắt vẫn dán vào lá thư. "Chuyện này tuyệt đó."

"Beatrice Pevri. Đan mạch. Chúng ta gần như đã có câu trả lời rồi."

"Lần xuất hiện tiếp theo của Potter với bí danh của cậu ta..." Malfoy trông đầy hy vọng, nhìn vào mắt cô với một câu hỏi mà hắn đã biết câu trả lời.

"Ừ," Hermione thở ra. "Là ở Đan Mạch."

Mắt Malfoy lóe lên một thứ gì đó mà cô có thể gọi là phấn khích, đưa lại cho cô lá thư. Những ngón tay của họ vô tình chạm vào nhau khi cô nắm lấy nó và theo bản năng cô cứng người lại, giật ra và khẽ hắng giọng.

"Chúng ta chưa thể biết chắc chắn, nhưng nó có vẻ đầy hứa hẹn."

Cô quan sát một giọt nước khác lăn xuống cổ họng hắn và trong một khoảnh khắc kỳ lạ, kinh hoàng, cô muốn bước tới và dùng ngón tay cái gạt nó đi.

"Cho tôi một phút để mặc quần áo, Granger, rồi tôi sẽ gặp cô trong phòng làm việc."

Cô gật đầu, quay đi gần như ngay lập tức và đi nhanh hơn bình thường xuống hành lang, tìm cách trốn thoát nhanh nhất. Trong phòng làm việc, cô lấy ra một vài cuốn sách phả hệ, trong đó có cuốn sách yêu thích của cô, Nature's Nobility: Gia phả Phù thủy, mà cô đã sử dụng trong chiến tranh một vài lần trong quá trình nghiên cứu của mình. Cô bắt đầu làm việc ngay lập tức, lật qua các trang khi cô bị một làn sóng deja-vu mạnh mẽ tấn công.

Malfoy đi vào phòng chỉ vài phút sau đó, cầm lấy cuốn sách thứ hai – cũ hơn, và chứa phả hệ của các gia đình phù thủy ở Trung Âu. Hermione tập trung vào cuốn sách của mình trước khi nhớ đến mục nhật ký mà ông Lovegood đã gửi cùng với lá thư của ông. Cô trải nó ra trên bàn, bề mặt chất đầy sách, giấy da và ghi chú, cùng với tấm bản đồ Đan Mạch mà cô đã mở ra sau khi đọc bức thư.

Ngày viết nhật ký nằm ở góc trên cùng bên trái của trang, mực đã phai và chữ viết trông hơi cổ kính.

Ngày 24 tháng 8 năm 1493

"Amadeus Baron gặp Beatrice Pevri vào cuối thế kỷ 15," cô nói mà không thèm nhìn Malfoy ở phía sau. Cô quá bận lật các trang trong cuốn sách của mình, xem ngày tháng khi con số ngày càng cao hơn.

"Vậy chúng ta đang tìm kiếm manh mối từ mười lăm thế hệ trở lên? Làm thế nào chúng ta có thể thu hẹp tất cả đây?"

Cô dừng lại, ngước cổ lên để xem cuốn sách của Malfoy, tự hỏi liệu hắn có tiến gần hơn cô không. Thật khó để cô nhìn thấy trang mà hắn đang đọc, với cái đầu khổng lồ của hắn cản trở, và vì vậy Hermione đưa ra quyết định trong tích tắc.

"Malfoy, đứng dậy."

Cô đẩy ghế của mình ra sau, đứng dậy và rút đũa phép ra. Malfoy xoay người lại để đối mặt với cô, nét mặt của hắn biến thành một vẻ hoang mang trông khá hài hước.

"Gì vậy?"

"Ôi vì lợi ích của Merlin, chỉ đứng lên thôi đồ ngốc!"

Cô làm chính mình ngạc nhiên khi nắm lấy lưng ghế của hắn, kéo hắn ra khỏi bàn làm việc và đẩy hắn về phía cửa sổ. Malfoy kêu lên một tiếng bất mãn, khuôn mặt nhăn nhó vì bối rối và khó chịu, mà cô giả vờ không để ý. Khi Hermione Granger đang thực hiện một nhiệm vụ, cô sẽ di chuyển bất cứ ngọn núi nào cần thiết: ngay cả Draco Malfoy.

"Tôi – Granger, cô đang làm cái quái gì vậy?"

Cô tiếp tục phớt lờ hắn, đẩy chiếc ghế của mình ra khỏi bàn trước khi chỉ đũa phép vào tấm gỗ nặng, lẩm bẩm một câu thần chú khi Malfoy càu nhàu nhiều hơn ở phía sau lưng.

"Cô đang định làm cái..."

"Suỵt, Malfoy, đợi một chút được không?"

Cô có thể cảm nhận được sức nóng từ cái nhìn chằm chằm của hắn sau gáy nhưng cô tập trung toàn bộ năng lượng của mình vào câu thần chú, chiếc bàn của cô bay lên không trung, khẽ lắc lư. Cô hít một hơi để giữ thăng bằng, phép thuật của cô vang lên trên đầu ngón tay khi cô di chuyển chiếc bàn ra khỏi bức tường và vào giữa phòng làm việc. Malfoy, trước sự ngạc nhiên của cô, vẫn im lặng, không phản đối khi cô làm điều tương tự với bàn của hắn, nhấc nó ra khỏi vị trí trước đó và cẩn thận đặt nó vào bàn của cô, ấn chúng vào nhau với một tiếng cạch để tạo thành một chiếc bàn lớn ở giữa phòng.

"Tôi rất hãnh diện vì cô muốn ở gần tôi hơn, Granger, tôi..."

"Cho tôi nói lời cuối, Malfoy, im miệng và bước qua đây," cô mắng hắn, không thèm mang ghế đến chiếc bàn lớn mà cô tạo. Cô đi quanh mép bàn, vội vàng đẩy các cuốn sách ra xa nhau, trải rộng nghiên cứu của mình và tất cả các bài báo để dễ đọc, dễ tìm và dễ hiểu hơn. Một không gian lộn xộn là một tâm trí rối rắm, như mẹ cô thường nói với cô.

Cô nghe thấy tiếng thở dài của Malfoy, tiếng kêu cọt kẹt của chiếc ghế khi cuối cùng hắn cũng chịu đứng dậy, và tiếng bước chân của hắn khi hắn đến tham gia cùng cô, cam chịu với không gian làm việc hợp tác mới của họ. Cô trượt nhật ký qua bàn cho hắn, ngón tay trỏ của cô chỉ vào ngày tháng.

"1493. Beatrice Pevri."

"Cô có nghĩ Pevri là họ của Người Hát Rong không? Hay cô có nghĩ bà ấy giữ tên thời con gái của mình?"

Draco kéo một cuốn sách lớn, để mở về phía mình, lật qua vài trang ố vàng khi mắt lướt qua danh sách tên.

"Tôi không chắc," cô trả lời, kéo lá thư về phía mình. "Nghe có vẻ giống một cái tên Đan Mạch hơn là một cái tên Anh, nhưng nếu cha của Người Hát Rong thực sự đến từ Đan Mạch thì có khả năng thực sự là như vậy."

Draco gật đầu, lướt một ngón tay xuống danh sách những cái tên P trên trang mà hắn chọn. Trong một vài khoảnh khắc, phòng làm việc im lặng trừ tiếng lật trang, tiếng gió thổi qua hàng cây bên ngoài và tiếng thở nhẹ nhàng, nhịp nhàng của họ. Tâm trí Hermione đang bốc cháy – bùng cháy với sự tuyệt vọng, dồn dập với việc tìm kiếm. Mỗi cái tên không khớp chỉ thúc đẩy cô tiếp tục, tiếp tục sang trang tiếp theo và tìm câu trả lời của mình.

"Beatrice Helen Pevri."

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô, giọng của Malfoy nghe ngọt như mật; ngọt ngào bởi việc phát hiện ra một câu trả lời.

Toàn bộ cơ thể của Hermione bất động ngoại trừ đôi mắt của cô, nó háo hức nhảy về phía Draco, người đang cầm cuốn sách nặng trịch lên tay.

"...Sinh năm 1468, chết năm 1508 vì bệnh dịch. Có ba người con. Góa phụ."

Tim cô ngừng đập.

"Góa phụ á?"

Draco bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô, ánh mắt hắn nghiêm nghị, dò hỏi.

"Không đề cập đến tên của người chồng. Có vẻ như Người Hát Rong đã thành công trong việc ẩn danh."

Hermione đi nhanh qua bàn để đến bên Draco, bước đến bên cạnh hắn khi hắn đặt cuốn sách lớn xuống bàn, gõ tên Beatrice Pevri hai lần bằng ngón giữa.

"Ba người con," cô nói, tìm thấy một tia hy vọng trong sự thất vọng về danh tính luôn bị che giấu của Người Hát Rong. "Chuyện tốt đấy. Ít nhất cũng có cái gì đó."

Draco gật đầu bên cạnh cô, tỏa ra mùi thơm mát từ vòi hoa sen, làn da ấm áp như mọi khi. Lấy đũa phép của mình ra, Draco chỉ nó vào cuốn sách, lầm bầm Bùa nhân đôi để nhân đôi nó và lật mở nó đến cùng một trang cho Hermione.

Cô nhìn hắn làm, đột nhiên bị ấn tượng bởi cái cách làm việc cùng với hắn dễ dàng như thế nào; họ biết phải làm gì tiếp theo dễ dàng như thế nào mà không cần phải giao tiếp; làm thế nào hắn hiểu chính xác những gì cô muốn làm tiếp theo và còn làm nó trước khi cô định làm. Sự khác biệt giữa việc ở cùng một đội với Malfoy và ở cùng một đội với Harry và Ron thật đáng kinh ngạc.

Bây giờ, cô đã hiểu thế nào là ngang tài ngang sức, và mặc dù cô đã từng nghĩ rằng mình có thể ghét điều đó – đã từng sợ hãi ý nghĩ phải cạnh tranh với ai đó, phải thử thách trí thông minh của họ và vượt qua họ – nhưng thay vào đó, thật ngạc nhiên khi cô lại thích nó.

Nó có vẻ dễ thở làm sao.

Bút lông ngỗng và giấy da bên cạnh, Hermione làm việc cùng với Malfoy, tìm kiếm dòng dõi gia đình của con cháu Beatrice Pevri; theo dõi tên họ thay đổi khi phụ nữ kết hôn, toàn bộ dòng họ biến mất, các gia đình di chuyển khắp châu Âu và rời khỏi Đan Mạch.

Draco đã đúng. Phải có khoảng 20 thế hệ kế thừa từ dòng họ Pevri, mỗi thế hệ có con cái phân nhánh thành các gia đình mới. Nhưng cuối cùng, sau hàng giờ đồng hồ tìm kiếm, tạo cây phả hệ và chứng kiến dòng dõi Pevri ngày càng nhỏ đi, chỉ còn lại một cái tên.

Freja Pevri.

Tìm thấy trong cuốn sách cuối cùng mà họ xem, Gia phả Phù thủy Hiện đại: Châu Âu trong thế kỷ 19 và 20 của Hawkly Haverstock.

"Hai mươi thế hệ và chỉ còn lại một Pevri."

Bên cạnh cô, Draco tựa người vào mép bàn, hai lòng bàn tay đặt ra sau khi hắn nhìn chằm chằm vào cái tên được viết trên mảnh giấy da. Họ đã theo dõi dòng họ Pevris này cho đến họ hàng còn sống cuối cùng của mỗi nhánh – đã thấy ​​các dòng họ biến mất, họ thay đổi từ Pevri, thành Peters, thành Williams. Một gia đình, hậu duệ của con trai cả của Beatrice Pevri, đã chuyển đến Mỹ vào đầu những năm 1900 và toàn bộ dòng họ của họ đã kết thúc trong Thế chiến thứ nhất.

Nhưng một Pevri vẫn còn ở lại Đan Mạch, người cuối cùng trong gia đình giữ tên này. Người thân cuối cùng còn sống. Và họ đã tìm thấy cô ấy.

Hermione và Draco ngay lập tức dùng Khoá Cảng đi đến Ljubljana, sải bước vào thư viện đầu tiên họ đi qua. Họ đi cạnh nhau, một đội đoàn kết. Hermione không cho mình thời gian để dừng lại và nghĩ xem họ đã tạo nên một cặp đôi kỳ lạ như thế nào, họ sẽ trông như thế nào với đôi mắt đỏ hoe, thiếu ngủ và vẻ mặt quyết tâm tột độ.

Khi cô dẫn họ đến chỗ một chiếc máy tính, Draco không bình luận gì khi nhìn cô di chuyển con chuột, sử dụng phần mềm thư viện để tìm kiếm Freja Pevri ở Đan Mạch.

Cô nhấp vào kết quả đầu tiên hiện ra.

"Đây chắc chắn là cô ấy," Hermione thở ra, tràn ngập một cơn co thắt dữ dội khác trong bụng, dây thần kinh của cô chạy khắp cơ thể khi một khối u lo lắng dâng lên trong cổ họng.

Họ đã làm được.

"Freja Pevri, Giáo sư môn Lịch sử Cổ đại tại Đại học Copenhagen."

Draco, trong một nỗ lực để nhìn kỹ hơn vào màn hình máy tính, di chuyển ra sau cô, đặt một lòng bàn tay bên cạnh bàn phím. Ngực hắn ở trên lưng cô, và cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn trên tóc cô, tay còn lại của hắn giữ lấy lưng ghế của cô. Khớp ngón tay của hắn vô tình cọ vào sống lưng cô khi hắn cúi đầu xuống gần hơn để xem trang tìm kiếm.

"Cô ấy xuất thân từ một dòng họ phù thuỷ lâu đời nhưng lại giảng dạy tại một học viện Muggle á? Cô không thấy lạ sao?"

Hermione hừ một cái, quay mặt lườm hắn, trong khi quên mất hắn gần đến mức nào. Mắt cô chạm vào góc nghiêng của hắn, đủ gần để cô có thể nghiêng người về phía trước một chút và mũi cô sẽ chạm vào quai hàm hắn. Cô lùi ra, và Malfoy cũng tình cờ lùi lại, khiến cô hơi chóng mặt.

"Không, Malfoy, tôi không nghĩ chuyện đó có gì lạ cả. Tôi nghĩ vị trí này khá danh giá đấy chứ."

Giọng điệu phản đối của cô khiến hắn liếc nhìn cô, và mặc dù họ đã di chuyển nhưng khuôn mặt hắn vẫn còn gần; quá gần. Cô có thể nhìn thấy những vệt xanh lam trong đôi mắt xám của hắn, nhận ra môi dưới của hắn đầy đặn hơn môi trên – nhìn chúng tạo thành một cái nhếch mép quá đỗi quen thuộc.

"Thư giãn đi, mọt sách, tôi không có ý đó đâu."

Cô đảo mắt, quay lại nhìn màn hình và gạt bỏ hơi ấm đang chạy khắp cơ thể.

"Địa chỉ là gì nhỉ? Nhà trọ mà Harry ở tại Đan Mạch á?"

Draco tách người ra xa khỏi cô, tay hắn rời khỏi lưng ghế để lấy ra một mảnh giấy được gấp lại để trong túi quần sau của hắn. Họ đã mang theo danh sách bí danh mà Hermione đã viết vào ngày hôm đó ở bộ lưu trữ. Hermione gõ Đại học Copenhagen vào thanh tìm kiếm, nhấp vào bản đồ. Draco tự động đưa cho cô một cây bút chì và một mẩu giấy để cô viết nó ra, và khi cô viết xong, hắn đọc cho cô địa chỉ nhà trọ, bàn phím nhựa kêu lách cách đều đặn khi cô nhấn từng chữ cái trước khi nhấn enter.

Hơi thở của cô như bị đấm ra khỏi phổi khi cô nhìn vào địa chỉ hiện ra. Bởi vì địa điểm xuất hiện của Harry dưới bí danh của cậu ấy là tại một quán trọ cách Đại học Copenhagen chưa đầy mười lăm phút.

Draco thở dài một hơi bên cạnh cô, nhận thức đó ập đến với hắn giống như nó đến với Hermione.

"Có vẻ như chúng ta cần một Khóa Cảng để đến Đan Mạch càng sớm càng tốt," hắn nói, giọng trầm và gần như hơi vui. Tim Hermione đập mãnh liệt – một tiếng thịch thịch thịch thịch đều đều mà cô thề là cả thư viện đều có thể nghe thấy – khi cô nhìn chằm chằm vào cái máy tính trước mặt, vị trí tiếp theo của Harry đã hiện ra ngay trước mắt họ.

~~~

Bây giờ, hắn khác với cô, bằng cách nào đó. Cô đã nhìn hắn khác đi. Không nhất thiết là theo cách tốt hay xấu – thật khó để nói, với hắn. Cô chỉ biết rằng cô nhìn hắn khác đi.

Cô chú ý đến những điều cô chưa từng thấy trước đây.

Đây là một phần lý do đêm nay cô không thể chợp mắt.

Không phải vì thiếu cố gắng; cô đã trằn trọc trong chăn hàng giờ, tâm trí cô quay cuồng với những suy nghĩ về chuyến du lịch đến Đan Mạch vào ngày mai, về những gì họ sẽ tìm thấy, về lý do tại sao Harry quan tâm đến Beedle Người Hát Rong – thậm chí có thể là Bảo bối. Nhưng cũng đọng lại phía sau tất cả, là những suy nghĩ về Malfoy. Về việc hắn tiếp tục làm cô ngạc nhiên như thế nào trong vài tuần qua. Họ đã dành vài ngày chờ đợi một Khóa Cảng đến Đan Mạch, và vì vậy cô có nhiều thời gian để quan sát hắn, để suy ngẫm, để kiểm tra xem điều gì làm hắn khó chịu nhất.

Hắn khác với những gì cô nghĩ. Đôi khi còn khủng khiếp; nhưng cũng thông minh, cứng đầu, cương quyết. Hài hước. Nội tâm, cô nghĩ, đánh giá xem hắn có thể trở nên suy tư đến mức nào. Hắn khó đọc, nhưng cô biết đó là vì hắn luôn khép mình.

Hắn luôn kiểm soát được bản thân – cơ thể, biểu cảm, lời nói và cách hắn nói những điều đó. Một kỹ năng mà Hermione đang còn học để làm chủ. Tự tin, nhưng không tự cao tự đại như cô từng nghĩ về hắn. Ý chí mạnh mẽ. Luôn thành thật một cách tàn nhẫn với cô, điều mà cô rất biết ơn.

Nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó – một phần của hắn mà cô đã bắt gặp có thể một hoặc hai lần kể từ khi cô đến đây.

Phần của hắn mà hắn không chia sẻ với thế giới.

Có điều gì đó về Draco Malfoy không thể chạm tới được; khó nắm bắt một cách trêu ngươi.

Và cô chắc chắn không thể bỏ qua cách cơ thể và tâm trí của cô dường như phản ứng với hắn; cách cô đột nhiên bắt đầu chú ý đến sự đụng chạm của hắn, những cảm giác khi nhìn vào làn da của hắn, hoặc từ cái nhìn chằm chằm kéo dài của hắn. Mặc dù vậy, cô chắc chắn rằng sự hấp dẫn thể xác đánh lừa này là kết quả của những nhu cầu chưa được thỏa mãn của chính cô; hóc-môn, và thực tế là cô bị mắc kẹt với hắn trong một thời gian ở khoảng cách gần. Ngoài ra còn có một sự thật không thể bỏ qua rằng bằng cách nào đó, trong những năm từ Hogwarts đến bây giờ, hắn đã trở nên khá cân đối. Hoặc có thể hắn luôn như vậy, và cô chỉ ghét hắn đến mức không thể nhận ra.

Cô không thể giả vờ rằng họ không phải là một đội tuyệt vời – rằng khi họ làm việc cùng nhau, họ thành công cũng nhiều như họ tranh luận.

Cô chắc chắn không thể giả vờ rằng cô không biết ơn vì Madge đã yêu cầu hắn đến. Rằng, mặc dù hắn thích nhắc nhở cô liên tục rằng cô là cái gai khổng lồ trong mắt hắn, nhưng hắn đang giúp đỡ cô. Hắn gần như nhiệt tình tìm kiếm Harry như cô vậy.

Cuối cùng, biết rằng giấc ngủ sẽ không đến sớm được, cô tung chăn ra và đi xuống cầu thang, bước ra ngoài trong không khí đêm oi ả để dựa vào lan can hiên. Nó có mùi như mùa hè đang đến; như những đêm ẩm ướt, có mưa và thiên nhiên. Mặt trăng tròn một nửa và bị che khuất bởi những tán cây, nhưng khoảng đất trống hầu như tối đen – tất cả bóng tối và hình dạng, màn đêm che giấu bản chất của chúng.

Cô chỉ thích lắng nghe; thích cách bóng tối nâng cao các giác quan khác của cô, mở rộng đôi tai của cô để nghe tiếng côn trùng trong rừng và tiếng lá xào xạc từ cái cây cao bên cạnh ngôi nhà. Thích cái cách cô có thể cảm nhận được hơi ấm ngọt ngào của một đêm mùa xuân thật sống động trên làn da của mình, cảm giác hoài niệm mà nó mang lại.

Cảm giác như cô là người duy nhất trên thế giới, chỉ trong một khoảnh khắc.

Và rồi, sàn nhà kêu cót két.

"Anh làm tôi sợ đấy," cô thở ra với hơi thở run run, sau khi quay lại và thấy hắn ở cửa lưới. Khó có thể nhìn rõ các chi tiết trên khuôn mặt hắn sau tấm lưới, nhưng cô có thể nhìn thấy khi mắt hắn nhìn vào mắt cô, đường nét cơ thể hắn tương phản với ánh sáng hành lang bên trong.

"...Lần nữa."

"Cô cũng vậy, Granger. Với tất cả tiếng động, tôi nghĩ chúng ta đang bị một con gấu lớn hoặc thứ gì đó đến thăm. Lỗi của tôi."

Cô không thèm lườm hắn như mọi khi. Lời nói của hắn không có gì đáng ngại – cô biết là hắn không có ý gì; chỉ chọc ghẹo thôi.

"Tôi hầu như không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào, đồ điên."

Cánh cửa lưới kêu lên khi hắn đẩy mở, bước chân nhẹ nhàng của hắn đi xuống bậc thang duy nhất, tiếng sàn gỗ kêu khe khẽ khi hắn băng qua hiên nhỏ về phía cô.

Cô quay lưng lại với hắn, nhìn lại khoảng đất trống khi hắn bước đến bên cạnh cô, đứng gần hơn cô tưởng. Lần này, hắn có mặc áo, tạ ơn Merlin, nhưng lại mặc cái quần ngủ mà cô đã thấy đêm trước.

"Có lý do gì mà cô thức dậy vào cái giờ vô duyên này vậy, Granger?"

Là anh á.

Một con cú kêu ở đằng xa. Hermione nép mình sát hơn vào lan can.

"Lo lắng. Hồi hộp. Vì cơ thể của tôi đang cố gắng hành hạ tôi, trêu tôi, nó biết tôi đặc biệt cần giấc ngủ cho ngày trọng đại của chúng ta vào ngày mai. Còn anh thì sao? Suy ngẫm về những câu hỏi chưa có lời giải đáp của cuộc sống à?

"Đại loại thế."

Hermione gật đầu, nhìn sang hắn. Hắn đang dựa một bên người vào lan can, đối mặt với cô, nhưng đầu hắn lại quay sang nhìn ra khoảng đất trống, hai tay hắn đút vào túi quần. Mở lòng trước cô. Không đóng kín nữa.

Có một vài khoảnh khắc im lặng, nhưng chúng không khó chịu. Chúng nhẹ nhàng trôi qua, cuộc trò chuyện không có áp lực gì.

Cô gần như buồn khi phải phá vỡ nó, nhưng ý nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu cô và vụt tắt trước khi cô kịp ngăn lại.

"Anh có bao giờ nhìn thấy đom đóm chưa?"

Cô muốn trò chuyện; cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng khi bị cô lập quá lâu. Cô nhớ bạn bè của mình. Nhớ Dean ở nơi làm việc, nhớ Ginny và Ron. Và, Chúa ơi, cô nhớ Harry. Cô luôn hỏi Harry những câu ngớ ngẩn thế này. Luôn biết ơn vì cách cậu ấy có vẻ hài lòng khi chỉ lắng nghe cô nói sau khi cậu ấy đưa ra câu trả lời ngắn gọn, đơn giản của riêng mình.

"Hỏi kiểu gì vậy, Granger?" Một phát biểu hơn là một câu hỏi thực sự.

"Kiểu trò chuyện, Malfoy. Kiểu mà anh phải trả lời."

Cô quan sát môi hắn nhếch lên. Hắn luồn một tay vào dưới gấu áo, khuỷu tay gập lại khi hắn gãi vào phần hông – một vệt da lướt qua, biến mất ngay khi hắn rút tay ra.

"Có. Tôi từng thấy đom đóm rồi."

"Ở đâu?"

Hắn quay đầu về phía cô, vẻ mặt hắn không thể đọc được. Mắt hắn lướt qua mắt cô, chớp mắt thật chậm.

"Nhà tôi từng có một ngôi nhà mùa hè ở Pháp. Tận nơi miền quê. Chẳng có gì xung quanh trong vòng vài dặm. Có một cánh đồng phía sau nhà, và tôi đã nhìn thấy chúng ở đó vào một đêm."

"Ai đã chỉ cho anh thấy chúng vậy?"

Mắt hắn giật giật gần như không thể nhận thấy, và cô hối hận khi hỏi vì hắn quay lưng lại với cô, đối mặt với lan can; tự khép mình lại.

"Mẹ. Bà ấy đánh thức tôi vào lúc nửa đêm và nói với tôi là đừng nói cho ba biết. Đó là bí mật nhỏ của chúng tôi."

Hermione cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, quan trọng của việc khi hiểu về ai đó; của việc chia sẻ và kể chuyện. Cô ngạc nhiên vì hắn đã trả lời rất thành thật, rằng hắn đã không càu nhàu với cô vì không phải chuyện của cô.

Cô lại nhìn ra khoảng đất trống, mắt lướt qua cỏ, rêu bên hàng cây. Cô hít một hơi trước khi nói.

"Trước khi tôi biết mình là phù thủy, ba tôi thường đưa tôi ra ngoài vào ban đêm và giúp tôi bắt chúng. Bắt đom đóm. Rồi chúng tôi sẽ bỏ chúng vào một cái hũ, giống như một cái đèn lồng với hàng chục bóng đèn nhỏ li ti phát sáng như những nàng tiên. Trước khi tôi biết phép thuật là có thật, tôi nhớ đó là thứ gần giống phép thuật nhất mà tôi từng thấy."

Draco im lặng, nhưng cô cảm thấy hắn đang nhìn cô, giờ đã hiểu rõ cách làn da của cô cảnh báo cô mỗi khi ánh mắt hắn lướt qua cô. Cô gãi vết bọ cắn trên mắt cá chân bằng mũi tất, vén một lọn tóc xoăn bị gió thổi ra sau tai.

"Nếu chúng ta không thể tìm thấy Potter, thì cô sẽ làm gì?"

Câu hỏi đột ngột xuất hiện và cô cảm thấy như bị ném một tấn gạch vào mặt. Chủ yếu là vì chưa từng có ai hỏi cô điều này trước đây.

Lưỡi cô khô khốc và nặng trĩu, dạ dày cô thắt lại trước chính điều mà cô đã cố gắng không để mình nghĩ tới kể từ khi bắt đầu cuộc tìm kiếm này.

"Tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm," Cô nói với hắn khi bắt gặp cái nhìn chằm chằm của hắn, mắt cô nhìn xuống đường cong trên cằm của hắn rồi lại ngước lên. Tóc hắn lòa xòa trước mắt và hắn nhanh chóng hất nó ra, chống cả hai khuỷu tay lên lan can, vai hắn căng cứng.

"Cô có sẵn lòng dành cả đời để làm việc đó không? Cho đến khi cô trút hơi thở cuối cùng ư?"

Cô chưa từng nghĩ về điều đó. Và cô biết điều đó nghe có vẻ điên rồ như thế nào khi thừa nhận thành tiếng.

"Ngay cả khi tôi ngừng tìm kiếm, tôi vẫn sẽ luôn tìm kiếm. Điều đó có ý nghĩa gì không?"

"Không hẳn, Granger, nhưng còn gì khác không."

Cô ném cho hắn một cái quắc mắt nửa vời nhưng không nghĩ rằng hắn nhìn thấy.

"Tôi không bao giờ ngừng thắc mắc. Tôi chưa bao giờ ngừng tự hỏi bản thân rằng mọi thứ có thể khác đi như thế nào nếu Harry ở đây – nếu bồ ấy có thể chứng kiến Ron yêu và có một gia đình. Bồ ấy có thể làm công việc gì. Liệu bồ ấy có hẹn hò với Ginny hay không, hay liệu bồ ấy có sống ở Quảng trường Grimmauld hay không. Tôi luôn tìm kiếm câu trả lời về nơi bồ ấy đã đi, ngay cả khi không có manh mối gì. Tôi không thể buông tay. Và tôi biết rằng Harry cũng sẽ làm như vậy với tôi. Bồ ấy là bạn thân nhất của tôi."

Phản ứng của hắn rất nhanh, giống như hắn đã suy nghĩ về nó một lúc rồi.

"Tôi nghĩ có một thời điểm mà ta đánh mất chính mình, khi ta không thể ngừng hy sinh cho người khác. Bằng cách cống hiến cuộc đời của cô để tìm kiếm cậu ta, thực sự đó không phải là cuộc sống của cô. Đó là sống cho người khác."

"Tôi không đồng ý."

Hắn nhướng mày.

"Biết ngay."

Hắn quan sát cô khi cô mím môi, sắp xếp suy nghĩ để chuẩn bị trả lời.

"Tôi nghĩ Harry là một phần của tôi cũng như tất cả những điều khác. Bồ ấy là một phần của tôi, và theo một cách nào đó, tôi đang tìm kiếm một phần của chính mình mà tôi đã đánh mất. Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau. Làm sao tôi có thể là tôi nếu không có bồ ấy? Tôi có thể sống một cuộc đời trọn vẹn và sẽ không ngừng tìm kiếm."

"Và nếu cậu ta chết trong trận chiến cuối cùng thì sao? Cô không thể tiếp tục và sống cho chính mình ư? Cô sẽ luôn sống vì cậu ta, dù biết cậu ta sẽ không bao giờ quay lại à?"

Bây giờ, cô quay lại đối mặt với hắn, ánh mắt cô hướng lên ánh nhìn mãnh liệt của hắn. Hắn gần như có vẻ khó chịu; không hài lòng với câu trả lời của cô.

"Có một sự kết thúc đi kèm với cái chết, ừ. Tôi sẽ không tìm kiếm bồ ấy nữa, nhưng tôi nghĩ rằng một phần trong tôi vẫn sẽ sống vì bồ ấy. Vì những gì mà bồ ấy đấu tranh. Vì những gì bồ ấy đã dạy tôi."

Mắt Draco lướt qua khuôn mặt cô, lông mày nhíu lại trong sự suy nghĩ cẩn thận.

"Tôi nghĩ cô đã sống vì Potter quá lâu đến nỗi cô đã quên mất ý nghĩa của việc sống cho chính mình. Có khi nào cô dừng lại để tự hỏi mình muốn gì chưa, Granger? Mọi thứ cô đã làm đều dành cho Potter; cô đã dành thời thơ ấu của mình để tồn tại để bảo vệ cậu ta. Tuổi trưởng thành của cô thì đang tìm kiếm cậu ta. Ngay cả sự nghiệp của cô cũng dành cho cậu ta. Cô đã bao giờ đặt bản thân mình lên hàng đầu chưa?"

"Không phải tất cả những điều đó là dành cho Harry. Tôi đang làm những gì tôi cảm thấy là đúng, hoàn toàn không phải vì tình yêu hay nghĩa vụ. Tôi đã đưa ra lựa chọn của riêng mình. Tôi đã hy sinh để đấu tranh cho niềm tin của mình. Tôi có rất nhiều thứ, nhưng ích kỷ không phải là một trong số đó, Malfoy."

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi hắn, một tiếng thở ra thất vọng.

"Không, Granger. Đó không phải là ích kỷ. Đó là chăm sóc bản thân. Đó là hiểu những gì cô muốn trong cuộc sống, cho chính mình, để làm cho cô hạnh phúc. Cô đã dành quá nhiều thời gian để chiến đấu với những trận chiến của người khác đến nỗi tôi không nghĩ cô thậm chí còn biết mình là ai nếu không có Potter."

"Tôi không cần anh nói cho tôi biết tôi là ai, và tôi nên đứng về phía nào, Malfoy! Tình yêu của tôi dành cho Harry không xóa bỏ con người tôi. Nó chỉ làm tôi trở nên chân thật hơn mà thôi."

"Vậy thì cô là ai, Granger?"

Cô dừng lại, chớp mắt, lông mày nhíu lại trong sự bối rối, bực tức.

"...Nếu cô không phải là bộ não của Potter, thì cô là ai? Tôi đã biết phiên bản thông minh, bướng bỉnh, hống hách, vị tha của cô, bởi vì tôi đã quan sát cô cả đời. Nhưng đằng sau tất cả những điều đó là gì? Hửm?"

Hắn tiến lên một bước, đến gần cô hơn, thúc giục cô hiểu bằng ánh mắt.

"...Điều gì thúc đẩy cho cuộc sống của cô – ham muốn, ép buộc, nhu cầu của cô. Cô là ai nếu không có chiến tranh?"

Lời nói của hắn dội vào cô như một gáo nước lạnh.

"Vậy anh nghĩ tôi là một cô gái rỗng tuếch nào đó, phải không? Tôi không thể tồn tại nếu không có Harry đúng không?"

"Đó là những gì tôi đang cố nói với cô, Granger – cô không phải vậy. Nhưng tôi không nghĩ cô đã cho mình một chút thời gian để tìm ra điều đó."

Cô tiến thêm một bước đầy thử thách đến gần hắn hơn, cơ thể cô căng lên vì bức xúc.

"Anh có quyền gì với cuộc sống của tôi hả Malfoy? Điều gì cho phép anh có quyền nói cho tôi biết tôi là ai hoặc tôi nên trở thành người như thế nào?"

Hắn thở ra một hơi bực bội, gần như là một tiếng gầm gừ, cúi đầu xuống để mặt họ lại gần hơn; để làm rõ quan điểm của mình.

"Bởi vì tôi đã từng! Tôi là một Malfoy. Tôi luôn được định nghĩa bởi hai điều: huyết thống của tôi và cha tôi. Tôi đã dành cả đời để cố gắng duy trì hình ảnh đó vì tôi muốn làm điều đó cho gia đình mình. Và tôi không biết mình thực sự là ai nếu không có tất cả. Tôi nhìn vào gương và tôi không thấy gì là của riêng mình. Tôi không nói rằng cô không nên tiếp tục tìm kiếm Potter. Tôi biết Harry đối với cô có ý nghĩa như thế nào. Tôi hiểu. Tôi chỉ đang nói là cô nên dành cho mình một phút để tìm hiểu cô là ai khi không có cậu ta. Granger nhìn thấy vài con đom đóm trong hũ và nghĩ rằng đó hẳn là phép thuật. Đó mới là Granger."

Hắn đẩy người ra khỏi lan can, quay người định rời đi và sải hai bước dài lặng lẽ đến cửa. Hắn kéo cửa mở ra khi cô nói, khiến hắn đứng yên tại chỗ.

"Cô ấy ở đây. Granger đó đang ở đây, đâu đó bên dưới tất cả. Và tôi nghĩ anh biết mình đang bắt đầu khám phá ra điều đó đấy."

Vai áo của hắn nhăn lại khi hắn kéo cánh cửa mở to ra – tiếng lò xo gỉ sét kêu chói tai, tiếng gỗ cũ kêu cót két – hắn biến mất vào bên trong trước khi cô có thể lấy lại hơi thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top