Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ và con sẽ đến thăm cha sớm nhất có thể," Draco hứa; tay phải anh siết chặt lấy cổ tay trái cha mình. Đó là tất cả những gì anh có thể biểu hiện ra với mọi người xung quanh.

"Ta biết mà," Cha anh thì thào, hơi nghiêng đầu. Môi ông gần như không hề động khi nói tiếp, "Chăm sóc cho mẹ con và bản thân con. Đừng cho chúng bất cứ lý do nào để săn đuổi con."

"Sẽ không đâu ạ," Draco hứa và lùi lại, buông tay ra để cho cha mẹ mình vài phút riêng tư trước khi Lucius bị áp giải đến Azkaban, nơi mà ông sẽ sống suốt năm năm kế tiếp.

Có rất nhiều người kêu gào ông phải nhận một án phạt nặng hơn, lâu hơn, thậm chí vài người còn yêu cầu ông phải nhận Nụ Hôn của Giám Ngục, nhưng cuối cùng, Tòa án Phù thủy phán rằng năm năm biệt giam là đủ rồi. Họ còn lấy đi một nửa gia sản trong hầm bạc của nhà Malfoy, nhưng lại để yên căn Thái ấp và anh cùng mẹ đã rất nhanh tay mà giấu đi những món đồ thừa kế cùng vật dụng phép thuật quan trọng khỏi bàn tay tham lam của Bộ Phép Thuật.

Bấy nhiêu đó cũng đủ để họ có một cuộc sống sung túc và xây dựng lại danh tiếng một lần nữa.

"Xin lỗi, cho tôi qua nào!"

Giọng nói quen thuộc làm anh quay đầu lại trước khi kịp suy nghĩ và đám đông giãn ra trước mặt anh và Harry Potter xuất hiện, trông hối hả; cặp kính méo xệch. Bộ áo chùng xanh đậm của cậu ta đầy nếp nhăn, mái tóc vẫn rối bù như mọi khi, và ánh mắt trông không mấy thoải mái.

"Potter," anh cẩn thận chào, lờ đi tiếng xì xầm ác ý vang lên xung quanh. Anh và Potter đã ngừng đấu đá với nhau kể từ khi họ bắt đầu hợp tác hồi chiến tranh.

Việc sống gần nhau suốt hơn một năm làm cho họ không còn cách nào ngoài việc hòa giải, nếu có thể làm giảm đi phần nào sự căng thẳng. Việc cứ giữ khư khư lấy mấy mối thù hằn và ác ý lặt vặt hồi đi học chẳng đem lại lợi ích gì mấy khi họ cứ phải liều mạng sống của mình mỗi khi đặt chân ra ngoài và cơ hội sống sót duy nhất của họ là tin tưởng và trông chừng lẫn nhau.

"Malfoy." Potter gật đầu và chìa cây đũa phép gỗ táo gai của Draco ra với một nụ cười nhăn nhó. "Tôi nghĩ là cậu sẽ muốn lấy lại nó."

Một cảm giác ấm áp run rẩy chạy qua người khi những ngón tay của Draco chạm vào lớp gỗ quen thuộc, cây đũa cuối cùng cũng quay về với chủ nhân đích thực của nó. Trong vài giây khép mắt lại, thích thú cảm nhận việc bây giờ anh đã có thể tự bảo vệ bản thân rồi – cây đũa mà anh buộc phải dùng không tốt như cây đũa táo gai – và rồi gật đầu.

"Cám ơn, Potter," anh nhỏ giọng nói, cất cây đũa vào túi.

Potter hơi nghiêng đầu, môi cong lên nụ cười nhạt. "Tôi mới là người phải cảm ơn cậu vì đã để tôi dùng nó chứ." cậu lùi lại và mắt đảo nhanh qua nơi cha mẹ Draco đang trao nhau nụ hôn cuối trước khi Lucius bị áp giải đi. "Tôi đoán là ta sẽ gặp lại nhỉ."

Draco nhướng mày, khá ngạc nhiên. "Tôi đoán vậy," anh nói giọng đều đều. Anh không nghĩ ra được tình huống đặc biệt nào mà hai người có thể gặp nhau khi chiến tranh và các phiên tòa đã kết thúc, nhưng được thôi, giữ lịch sự một chút thì mất gì cơ chứ.

Potter gật đầu và mỉm cười lần nữa, rồi quay đi và biến mất trong biển nhân viên Bộ Phép Thuật cùng phóng viên, lờ đi yêu cầu muốn phỏng vấn của họ.

Cái chạm nhẹ vào khuỷu tay khiến Draco quay sang, nơi mẹ anh đang bình thản đứng. Khi nhìn bà, chẳng ai đoán được rằng bà sẽ phải chịu đựng việc vắng chồng trong suốt năm năm tới.

Mẹ rất mạnh mẽ, Draco tự nhắc nhở mình, anh đã chứng kiến sự mạnh mẽ ấy hồi chiến tranh. "Sao vậy mẹ?"

"Chúng ta quay về thái ấp thôi," bà điềm tĩnh nói, lờ đi những ánh nhìn tò mò của người qua đường. "Ở đây chẳng còn gì liên quan đến mẹ con mình nữa."

Anh nghiêng đầu và đưa tay ra, bà quàng lấy tay anh với một nụ cười bình thản.

Họ rời khỏi Bộ Phép Thuật, bỏ lại sau lưng cái nhăn mày nghi ngờ và ánh mắt bất thiện của những kẻ mong muốn được nhìn thấy gia tộc Malfoy sụp đổ.

Thật tệ khi họ sẽ chẳng bao giờ đạt được điều họ mong muốn.

Ngẩng cao đầu, hai mẹ con họ biến mất vào ngọn lửa xanh.

.

Tiếng hắng giọng bất ngờ vang lên cắt ngang sự tập trung và anh chớp mắt, tâm trí tạm rời khỏi bản ghi chép nghiên cứu của mình từ nhật ký của cụ tổ, anh đã tìm thấy nó nằm sau một đống giấy da dày cộm sâu trong hầm của gia tộc Malfoy. Anh chưa quyết định được tiếp theo mình sẽ làm gì với cuộc đời, khi không còn làm gián điệp cho phe Thiện nữa, và bắt đầu đi lang thang qua những căn phòng cũ, bị bỏ hoang trong thái ấp, vô cùng hứng thú với các món đồ và sách vở mình tìm được.

Anh đã tìm thấy cuốn nhật ký này một giờ trước và đến ngồi ở phòng khách cùng mẹ mình, bà đang nhìn ra khu vườn lớn. Hiện đang là giữa tháng Bảy, bầu không khí vẫn vương đẫm hương hoa và tiếng ong vo ve dưới ánh nắng chói chang.

"Có gì thú vị sao ạ?" Draco hỏi và nhìn lên, quay sang mẹ mình đang cau mày đọc báo.

"Hừm, đúng là có thật," bà lẩm bẩm và đưa tờ báo đang đọc sang cho anh.

Biết bao nhiêu là tiêu đề ngắn được liệt kê bên mép tờ báo, nhưng anh biết rằng tiêu đề lớn ở giữa mới là thứ làm mẹ mình phải hắng giọng. Anh tưởng tượng rằng sẽ có biết bao nhiêu người cũng như Narcissa khi nhìn thấy tiêu đề và dòng tít in đậm, nằm ngay trên tấm hình động của một Potter như đang kích động, vội vã rời khỏi bệnh viện Thánh Mungo, bên cạnh là Weasley và Granger.

Kẻ-được-chọn đang mang thai?

Sáng sớm hôm nay, nhật báo chúng tôi bắt gặp Harry Potter đang được khẩn cấp nhập viện Thánh Mungo. Khi Cậu-bé-hai-lần-sống-sót vẫn chưa thông báo là có gia nhập đội ngũ Thần Sáng hay không, rất đương nhiên, chúng ta sẽ tự hỏi tại sao cậu ấy lại phải nhập viện. Liệu cậu ấy đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện Thần Sáng, hay là cậu ấy bị tấn công bởi mấy tên Tử Thần Thực Tử, hay là những người ủng hộ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vẫn còn rất đông?

Không lý do nào kể trên đúng cả, phóng viên của chúng tôi có thể đảm bảo điều đó. Thực tế, sự việc hơi ngang trái.

Nguồn tin của chúng tôi tại bệnh viện Thánh Mungo tiết lộ rằng Cậu Potter được đưa tới bệnh viện vì cơn choáng. Các cơn choáng có thể khá vô hại, nhưng bạn thân của Cậu Potter nói với Lương Y của cậu ấy rằng cậu ấy cũng phải chịu những cơn buồn nôn liên tục. Điều này, hiển nhiên, khiến việc kiểm tra được tiến hành kỹ lưỡng hơn và họ đã tìm được nguyên nhân dẫn đến cơn choáng và những cơn buồn nôn.

Các độc giả thân mến, chúng tôi mang đến cho các bạn một tin – khá gây sốc – rằng người hùng của chúng ta đang mang thai! Theo nguồn tin của chúng tôi, Cậu Potter đã mang thai được tầm ba đến bốn tháng, dù họ không thể cho chúng tôi biết được số tuần cụ thể.

Cậu Potter lẫn bạn bè của cậu ấy không muốn bình luận gì về tin này, nhưng hãy yên tâm, các độc giả thân mến, rằng các phóng viên của chúng tôi sẽ mang tin mới đến cho các bạn sớm thôi.

Bài báo tiếp tục đưa ra những suy đoán về việc ai là cha của đứa trẻ, thậm chí còn đi xa hơn trong việc đoán xem là ai trong số các anh em nhà Weasley, rồi kêu gọi độc giả cung cấp bất cứ thông tin khả thi nào liên quan đến việc này.

Potter đang mang thai.

Draco chớp mắt và tựa người vào ghế, thông tin ấy cứ quanh quẩn trong đầu anh như trái bóng Quaffle. Chuyện này hoàn toàn không thể nào ngờ được, phần lớn vì anh không biết rằng cậu ta là cong. Dù anh cho rằng mình không có lỗi gì khi không nhận ra chuyện đó, vì hầu hết những cuộc nói chuyện của họ nếu không là hét vào mặt nhau thì cũng là thảo luận về kế sách cho trận chiến năm ngoái. Họ không có thời gian và không có lí do gì để nói về vấn đề thân thiết như xu hướng tình dục. Chuyện đó thì liên quan gì chứ?

Dù vậy, anh đã mong Potter sẽ có một cuộc sống dễ dàng hơn sau khi giành được phần thắng trong trận chiến. Có một đứa con không hẳn là dễ dàng hơn.

Anh không hề quan tâm đến những việc Potter làm. Bây giờ họ đã có cuộc sống riêng của mình rồi.

"Tin thú vị nhỉ?" Mẹ suy ngẫm nói, nhấp một ngụm trà chanh lạnh.

"Chúng ta chỉ có thể hy vọng cậu ta sẽ không góp phần làm gia tăng dân số của nhà Weasley," Draco hừ mũi, đặt tờ báo lên bàn, và quay lại với cuốn nhật ký.

Anh dành thêm một lúc để nghĩ về tin đó: ai có thể làm Potter to bụng được nhỉ?

Anh ngừng lại và tự đảo mắt với mình. Tại sao việc Potter đang cặp kè với ai lại quan trọng cơ chứ? Tất nhiên rất thú vị khi biết cậu ta đã gặp tên đó ở đâu, vì hầu hết thời gian họ đều ở tại Quảng trường Grimmauld – trừ phi là một trong mấy tên Weasley, nếu như khẩu vị của Potter còn thảm hại hơn anh nghĩ. Tuyệt vọng hơn nữa chứ.

Cũng có thể là một trong những mấy người lớn tuổi, như Shacklebolt chẳng hạn, nhưng Draco không nghĩ Potter sẽ như vậy đâu – mà là có tên người lớn nào ngu đến mức dám thử gì với Potter.

Ừm, cũng không quan trọng.

Anh lật sang trang mới trong cuốn nhật ký, để bản thân hấp thụ những cố gắng tán tỉnh một phụ nữ Veela của cụ tổ.

.

"Tôi đã nói với ông không phải Bùa Sôi rồi mà," Pansy cười mỉa; cặp mắt đen của cô nguy hiểm nheo lại. Tay trái cô nắm lấy cánh tay phải, nơi một vết phồng màu tím đậm và xanh lá đang vỡ ra dưới miếng băng trắng.

Vị Lương Y* chuyên về vết thương do bùa chú – với mái tóc vàng bẩn thỉu cùng cặp mắt xanh nhợt – đứng dậy, liếc xuống nhìn cô. "Có lẽ cô đã nghe nhầm bùa mà kẻ tấn công cô nói rồi, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng –"

(*: ở đây tác giả dùng Mediwizard, tức là người chuyên chữa những vết thương do phép thuật gây ra, khác với Healer chuyên chữa bệnh giống như bác sĩ của mình ấy, nhưng do không biết dịch thế nào nên mình gom 2 cái thành Lương Y luôn. Ai có ý kiến gì thì góp ý nha ~)

"Rằng ông đã không ở đấy khi thằng khốn đó tấn công tôi, thế nên không có bất cứ manh mối nào về thần chú gã đã sử dụng," cô kết câu, mắt long lên. Mắt càng sáng, cô càng trở nên nguy hiểm. "Và tôi có thể đảm bảo với ông rằng không phải là Bùa Sôi. Tôi thật lòng mong kiến thức của ông sẽ cao cấp hơn mấy bài học đơn giản của đám học sinh năm ba."

Không chút chần chừ, Draco yên lặng rời khỏi phòng bệnh, tin rằng bạn của mình có thể tự lo cho bản thân khi đối mặt với một tên Lương Y. Cô sẽ không cảm kích nếu anh ở lại giúp và anh đã nhận ra sự đổi giọng đặc biệt của cô; nó có nghĩa là cô sẽ không bỏ cuộc cho đến khi thắng. Rằng có lẽ sẽ mất một lúc, tùy vào gã Lương Y đó cứng đầu đến mức nào, và Draco không có hứng nghe mấy trận cãi vả đó.

Hai Thần Sáng miễn cưỡng hộ tống họ đến bệnh viện sau khi một thằng điên nào đó tấn công Pansy tại Hẻm Xéo đã rời đi và Draco nhạo báng khịt mũi, đút hai tay vào túi quần. Hiển nhiên là họ đã rời đi rồi; họ sẽ không muốn đứng canh gác cho người mà họ nghĩ rằng có địa vị còn thấp hơn cả họ.

Ít ra thì họ cũng dẫn Pansy đi kiểm tra, nhiều hơn những gì Draco nghĩ rằng họ sẽ làm.

Đi dọc xuống hành lang, anh lờ đi cái liếc mắt của các Lương Y lướt qua, thầm nghĩ mình nên đi xuống lầu và kiếm gì đó để ăn. Anh đã báo tin cho mẹ để tránh làm bà lo lắng, vậy nên anh có thể thoải mái chờ Pansy đập nát sự kiên nhẫn cùng lý sự của gã Lương Y kia.

Đi đến ngã ba, anh rẽ trái, chán nản nhìn mấy bức chân dung của các vị Lương Y ngày trước được treo trên tường, cùng với những bức tranh thiên nhiên. Hành lang đặc thù này khá yên lặng khi không có Lương Y nào chạy qua chạy lại vội vã và anh chỉ vừa nghĩ rằng mình đang ở một mình khi tình cờ nghe được tiếng nói văng vẳng từ cuối hành lang.

Sự tò mò dâng lên, anh lặng lẽ bước đến gần cánh cửa đóng im lìm ấy.

"Nghe này bạn hiền, cậu cứ vô đây hoài là không được đâu, biết chưa."

Draco sững người, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm trong túi khi anh nhận ra đó là giọng của Weasley. Và ở đâu có Weasley, ở đó có...

"Thật à? Mình không nhận ra đấy," Potter vặn lại; giọng châm chọc và khó chịu làm Draco nhếch môi.

Anh luôn thích mấy trò châm chọc, thậm chí khi nó từ người mắt xanh kia.

"Ý của Ron là, cậu không thể cứ tiếp tục như vầy được, Harry à." Và đó là giọng của Granger; cô ta nghe có vẻ lo lắng, đến mức người ta có thể nghĩ Chúa tể Hắc Ám sẽ sống lại lần nữa.

Draco nghiêng đầu, hơi mím môi. Tại sao Potter lại nhập viện nữa nhỉ? Do cái thai sao? Nếu vậy thì không thể chỉ là kiểm tra định kỳ bình thường, bởi nếu như vậy thì Granger và Weasley sẽ chẳng lo lắng đến thế.

Potter thở dài não nề và có tiếng vải vóc sột soạt. "Mình còn lựa chọn nào khác à?" Chút cay đắng vương trong giọng cậu ta và Draco ngạc nhiên chớp mắt.

"Cậu có thể nói với nó mà," Weasley đề nghị, nhưng bằng giọng khó chịu, rõ ràng họ đã cãi vã về việc này nhiều rồi.

"Không, mình không thể, và cậu biết rõ vì sao mà!" Potter gắt và mọi thứ yên lặng, đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

"Cậu ta xứng đáng được biết mà, Harry," Granger nhẹ nhàng nói, phá vỡ sự im lặng.

"Làm ơn cứ kệ nó đi," Potter mệt mỏi nói.

"Mình sẽ hỏi Lương Y Ravenwood xem xem cậu có về nhà được không," Granger thở dài và tiếng đẩy ghế vang lên báo hiệu cô đã đứng dậy.

"Mình sẽ đi gửi tin nhanh cho mẹ, trước khi bà ấy quyết định sẽ xông vào đây," Weasley lầm bầm.

Tiếng bước chân càng gần cửa hơn và Draco vội vã ếm cho mình một bùa Xem-nhẹ trước khi kịp nghĩ gì. Cánh cửa bật mở, để lộ Granger và Weasley đang lo lắng nhìn nhau, rồi họ lướt qua Draco, không hề chú ý đến sự hiện diện của anh.

Anh nhìn theo bóng lưng của họ khuất cuối hành lang và giải bùa. Anh nghe được tiếng thở dài nhỏ xíu của Potter và vì một lý do nào đó mà anh sẽ tự trách sau, anh bước chân vào phòng.

Chiếc giường bên trong có vẻ thoải mái hơn giường ở những căn phòng còn lại, nhưng Draco nghĩ bệnh viện Thánh Mungo muốn dành điều tốt nhất cho vị Cứu Thế Chủ của họ. Cậu ta hiện đang nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mày cau chặt, hai tay đặt hờ trên bụng.

Hình ảnh cái bụng tròn tròn ấy làm lòng Draco nhảy lên và anh khẽ cau mày.

"Sao thế, về sớm vậ- Dr- Malfoy?" Potter ngạc nhiên, mắt cậu ấy mở to, và ngồi thẳng dậy. "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Draco hơi bất ngờ khi bản thân cảm thấy hài lòng khi người tóc đen không chĩa thẳng đũa vào mặt anh. Vẫn không hiểu được vì sao mình lại bước vào phòng thay vì quay lại chỗ Pansy, anh nhún vai, cầm lấy tay nắm cửa. "Pansy bị tấn công khi bọn tôi đang ở Hẻm Xéo, cô ấy đang được điều trị ở đây."

"Cô ấy ổn chứ?" Potter hỏi, có vẻ khá lo lắng.

Draco ngừng lại, khá bất ngờ trước cảm xúc của người đối diện và rồi chậm rãi gật đầu. "Tôi nghĩ cô ấy vẫn ổn, bởi cổ còn có thể đấu võ mồm với tên Lương Y kia mà, ông ta từ chối tin rằng cô ấy không hề bị trúng Bùa Sôi," anh lạnh lùng đáp, đảo mắt.

"Nghe có vẻ là cô ấy sẽ ổn thôi," Potter bật cười và tay trái bắt đầu xoa nhẹ bụng. Cậu đỏ mặt khi nhận thấy cặp mắt xám đang dõi theo động tác của mình và hắng giọng, tay ngừng lại. "Nhưng mà vậy vẫn không giải thích được tại sao cậu lại có mặt trong căn phòng này."

Giọng cậu ta nghe có vẻ tò mò hơn là giận dữ và người tóc vàng thả lỏng đôi ít. "Cậu sẽ không muốn ở cạnh Pansy khi cô ấy bắt đầu cãi nhau với ai đó đâu, tin tôi đi. Tôi đang định đi xuống lầu một chút, nhưng lại nghe thấy tiếng của cậu và rồi thấy hơi hiếu kì."

Chàng phù thủy tóc đen thở dài và luồn tay vào tóc. "Cậu gặp hết trận cãi này đến trận cãi khác nhỉ?" cậu ta nhăn mặt lầm bầm.

"Có vấn đề với người yêu sao?" Draco hỏi bằng giọng đều đều, không tỏ vẻ quá quan tâm hay quá thờ ơ.

Mấy tờ báo vẫn không thể nào tìm ra được ai là cha của đứa bé trong bụng Potter và Potter lẫn bạn bè cậu ta đều từ chối bình luận vấn đề này. Draco cảm thấy là lạ khi cha đứa trẻ không có mặt ở đây. Ai cũng nghĩ rằng người đó sẽ đến bệnh viện cùng Potter, chỉ để bảo vệ người yêu khỏi đám fan cuồng nhiệt.

Cặp mắt xanh hoang mang nhìn anh. "Người yêu?"

"Ờm, tôi nghĩ gọi vậy là đúng," Draco hừ mũi, hất đầu về cái bụng tròn tròn của Potter.

Potter đặt tay lên bụng và điều gì đó xẹt qua ánh mắt. "Bọn tôi không," cậu ta liếm môi và nói tiếp, "anh ấy không biết về đứa bé."

Draco ngừng lại, khá ngạc nhiên với câu trả lời thật thà – và vô cùng bất ngờ – ấy. "Oh. Tôi nghĩ là cậu có lý do của mình, đúng chứ?"

Potter mím môi và gật đầu; đôi mi hơi rũ xuống khi nhìn về phía người tóc vàng đang đứng ở cửa.

"Đó là cuộc sống của cậu mà," Draco lơ đãng nói.

Ai mà quan tâm đến việc Potter không nói cho người đàn ông kia về việc gã sắp thành cha chứ? Mặc dù gã đó có lẽ khá vô dụng khi mà việc Potter mang thai là tin bọn báo chí đang rùm beng mấy ngày nay. Gã phải sống ở dưới mặt đất và không có liên hệ gì với xã hội trong suốt mấy tháng qua mới không biết gì về đứa bé.

Nhưng lạ thật đấy. Draco luôn nghĩ Potter muốn có một gia đình vì bản thân mồ côi ba mẹ từ bé. Tại sao cậu ta lại cướp lấy cơ hội đó khỏi đứa con của chính mình chứ?

Anh lắc đầu và yên lặng thở dài. Điều đó không quan trọng. Chuyện giữa Potter và gã đàn ông bí ẩn ấy; nếu Potter không muốn con mình có hai người cha, thì đó là quyền của cậu ta. Có lẽ cậu ta thậm chí còn có một lý do tốt khi không muốn liên quan gì đến người đó. Dù sao thì Draco biết gì về chuyện đó chứ. Đó có phải là việc của anh đâu.

Giọng của Granger vọng về và anh sững lại, nhận ra rằng mình đã đứng quá lâu trong phòng của Potter rồi. Nhíu mày quay lại, anh rút đũa phép ra để ếm một bùa Xem-nhẹ khác.

"Tôi quay lại chỗ Pansy đây. Có lẽ cô ấy cuối cùng cũng moi được chút chất xám ra khỏi đầu gã kia rồi," anh lầm bầm.

"Malfoy!"

Nhướng mày khi nghe tiếng gọi bất chợt, anh quay lại nhìn Potter. "Gì?" anh mất kiên nhẫn hỏi. Granger và Weasley sắp đi đến khúc cua rồi và anh không hứng thú với việc đụng mặt bọn họ lúc này đâu.

"Tôi mong Pansy sẽ sớm khỏe hơn ," Potter nói và chớp mắt như thể tự ngạc nhiên với lời của mình. Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ tạo thành vầng sáng dịu dàng quanh người cậu.

"Cám ơn. Tôi cũng mong cậu sớm khỏe," anh lầm bầm và ếm bùa lên bản thân, rời khỏi căn phòng trước khi Potter kịp nói gì.

Chỉ khi quay về đến phòng bệnh của Pansy, nhìn thấy một người Lương Y khác đang kê đơn thuốc cho vết bỏng của cô ấy, anh mới nhận ra rằng mình chưa bao giờ biết chính xác vì sao Potter phải nhập viện.

.

"Mẹ đã mời Potter," Draco nói, khó hiểu nhìn mẹ mình khi mấy con gia tinh đang bận rộn chuẩn bị bàn ăn, vài con ra vào nhà bếp để bê thức ăn ra.

"Ừ, mẹ đã làm vậy," Mẹ anh điềm tĩnh nói, nghiên cứu mấy cái đĩa, bới móc tìm lỗi sai.

Draco chờ đợi, nhưng bà vẫn bảo trì im lặng, chỉ nói với con gia tinh nên đặt lọ hoa hướng dương ở gần cửa sổ thay vì trên bàn.

"Tại sao?" cuối cùng anh cũng hỏi khi rõ ràng bà sẽ không giải thích gì thêm.

Bà quay sang anh và nhướng một bên mày. "Tại sao lại không?" bà nhẹ nhàng hỏi lại. "Cậu ấy đã giúp chúng ta hồi mấy phiên tòa. Chúng ta chưa bao giờ chính thức cám ơn cả."

Anh nghiêng đầu và nhăn nhó mỉm cười. "Con nghĩ cậu ta sẽ thấy xấu hổ hơn khi được cám ơn thế này thay vì cảm kích," anh lầm bầm, nhớ đến vài thứ về Potter mà anh biết được khi họ sống cùng một nhà.

Khá chắc rằng Potter sẽ không hiểu tại sao họ lại thấy cảm kích vì sự giúp đỡ của anh; trong khi cậu ấy chỉ biết rằng mình đã làm những gì nên làm mà thôi.

"Có lẽ chúng ta nên dạy cậu ấy cách chấp nhận điều đó," Mẹ anh lẩm bẩm và chậc lưỡi với một con gia tinh đang xếp mấy tấm khăn ăn màu vỏ trứng. "Không phải màu đó; lấy màu xanh đinh hương đi."

"Vâng, thưa phu nhân," con gia tinh rít lên và màu trắng vỏ trứng đậm dần thành màu xanh đinh hương nhạt.

Mẹ anh vừa lòng gật đầu và nhìn qua thì thấy lớp bụi phủ trên hai tay, tay áo, một phần áo và đùi anh, "Đi tắm đi, con yêu. Để người ngợm bụi bặm thế tiếp khách là không lịch sự đâu," bà nói và quay lại với việc sắp xếp bàn ăn.

Khi bà đã quay lưng lại, anh đảo mắt, nhưng vẫn nghe theo mà rời khỏi phòng, đồng ý với lời của mẹ mình. Dù sao thì anh cũng đã định đi tắm rồi, bởi vì lớp bụi trên người bắt đầu làm anh khó chịu, không để ý đến mấy cái bình bạc kỳ lạ mà anh đã nhìn thấy ở căn phòng tít ở phía đông thái ấp. Anh biết phía bên đó thái ấp không mấy sạch sẽ khi chẳng có ai sống, nhưng không ngờ đồ đạc lại phủ bụi nhiều đến thế.

Bọn gia tinh đã rất cẩn thận giữ cho thái ấp luôn sạch sẽ, vậy nên anh rất bất ngờ khi thấy bụi phủ ở những căn phòng phía đông thái ấp. Có lẽ chúng quyết định rằng khu vực có nhiều người ở quan trọng hơn, cần giữ sạch sẽ hơn và để những nơi khác bụi bặm một thời gian. Dù sao thì anh cũng không mấy quan tâm đến điều đó, trừ việc lớp bụi trên quần áo làm anh khó chịu. Dù vậy thì việc lờ đi lớp bụi đó cũng không khó khi những vật dụng và sách vở thú vị khác thu hút sự chú ý của anh.

Ngày mai anh sẽ quay lại phía đông thái ấp và thử nghiên cứu những món đồ của tổ tiên để lại.

Nhưng trước tiên anh phải đi tắm và ăn tối cùng Potter.

Anh nghĩ mình từng làm việc kỳ lạ hơn vậy rồi mà, chả sao cả.

.

"Vậy thì mấy ngày nay cậu làm gì, ngoại trừ việc cố trốn khỏi đám phóng viên và mấy fan hâm mộ 'đáng yêu' của cậu?" Draco hỏi, tựa người vào ghế. Trên tay anh cầm ly nước chanh đá; tiếng dế kêu vang trong màn đêm.

Potter nhăn mặt và xoa gáy. "Chủ yếu là chăm sóc cho Teddy và cố làm cho nhà ở Grimmauld giống chỗ cho người ở hơn," cậu ta nói và nhấp một ngụm từ ly chanh đá của mình. Cái áo sơmi xanh cậu mặc không có ích gì trong việc che giấu cái bụng tròn trông có vẻ còn to hơn lần cuối anh thấy ở bệnh viện hồi tuần trước.

Hoặc cũng có thể là anh nhìn lầm rồi.

Bữa tối thoải mái một cách đáng ngạc nhiên khi sự ngại ngùng qua đi và sau đó họ đã ra ngoài vườn, thư giãn dưới bầu không khí se lạnh dần và không còn ẩm ướt nữa. Narcissa đã rời đi vài phút trước, bảo rằng bà đã bắt đầu thấy mệt rồi, nhưng nói với Potter là cậu ấy không cần về vội đâu.

Draco cau mày và nghiền ngẫm nhìn người thanh niên ngồi cạnh mình.

"Sao vậy?" Potter cảnh giác hỏi; mày hơi nhíu lại.

"Cậu nghĩ việc dọn dẹp căn nhà đó là ý hay khi cậu đang mang thai à?" Draco không thể tin được hỏi.

Ngôi nhà ở Quảng trường Grimmauld đã từng là căn cứ của họ hồi chiến tranh và thậm chí dù anh nên cảm thấy thân thiết với nơi đó, vì dòng máu Black đang chảy trong người, anh chưa bao giờ thấy thoải mái khi ở đó. Có lẽ vì anh không thể nào thư giãn được trong khi chiến tranh đang diễn ra ngoài kia và anh phải làm gián điệp, nhưng ngôi nhà ấy phơi bày ra sự khốn khổ với những căn phòng tăm tối, dơ bẩn; những rèm cửa đóng kín và có Merlin mới biết được thứ gì đằng sau chúng. Họ đã buộc phải vô hiệu hóa các trận pháp, bùa chú và lời nguyền vô số lần và phải đối phó với bức chân dung của Phu nhân Black hét hò mỗi khi ai đó lỡ đánh thức bà ấy dậy.

Draco không thể tưởng tượng ra nơi nào tệ hơn nhà ở Grimmauld để sinh sống – nói chi đến một người đang mang thai cứ đi vòng vòng trong đó và cố làm nó trở thành một nơi mà người có thể ở được.

Mắt xanh khó chịu nhìn anh và Potter hừ mũi. "Cậu nói nghe cứ như Hermione ấy," cậu ấy phàn nàn. "Cô ấy cứ luôn cằn nhằn việc tôi quyết định dọn dẹp căn nhà."

"Dù cho tôi thật sự không muốn đồng tình với Granger," Draco nói và rùng mình, "nhưng cô ta có lý đấy, Potter. Không ai có thể đối phó với nhiều lời nguyền mà không có sự giúp đỡ của người khác; chuyện gì sẽ xảy ra lỡ như cậu đụng phải lời nguyền đó lần nữa thì sao? Bây giờ cậu đang ở thế bất lợi đấy."

"Tôi mang thai, chứ không phải tàn phế!" Potter nạt, nhoài hẳn người về phía trước. Đũa phép của cậu bắn ra những tia sáng đỏ khi cậu tức giận. "Tôi hoàn toàn có thể tự lo cho mình – ôi!" Tay cậu ấy vội ôm lấy bụng, cúi người xuống.

Draco giật nảy, vội nghiêng tới trước. "Cậu ổn chứ?" anh vội hỏi, bối rối không biết có nên kêu gia tinh đi gọi mẹ mình không. "Cậu có cần Lương Y không?"

"Ôi không! Không cần đâu!" Potter làm anh ngạc nhiên khi bật cười vui vẻ. Cậu ấy lắc đầu và ngồi thẳng lại, tay vẫn đặt trên bụng. "Không đâu, xin lỗi vì vừa rồi nhé. Tôi chỉ vừa cảm nhận được con đạp lần đầu tiên!" cậu vui vẻ nói và cặp mắt xanh lấp lánh lạ thường khi nhìn Draco, anh hơi sững sờ trước ánh nhìn như ngọn lửa xanh sâu thẳm ấy.

Người tóc vàng lắc đầu, buộc mình phải thả lỏng khi chắc chắn Potter sẽ không đột ngột sinh ngay lúc này. "Đừng dọa tôi như thế! Tôi cứ tưởng là –"

"Đây này, có lẽ cậu có thể cảm nhận được đấy!"

Draco ngạc nhiên khi Potter tóm lấy cổ tay anh và kéo anh lại gần hơn, bắt anh phải rời ghế và quỳ xuống sàn. Rồi tay anh đặt trên cái bụng tròn, rắn chắc, ấm áp và anh sững lại. Bàn tay màu rám nắng đặt trên tay anh và hướng dẫn anh nhẹ nhàng xoa bụng.

"Tôi nghĩ nó ở đâu đó chỗ này," Potter lẩm bẩm; vẻ tập trung hiện rõ khi cậu ấy kéo tay Draco xuống dưới. "Vừa rồi tôi đã – đây này! Cậu có cảm thấy không?"

Anh nên rút tay lại. Anh không có chút hứng thú nào với việc cảm nhận chuyển động của một đứa bé chưa chào đời và anh không phải là phụ tá của Potter, người mà rõ ràng sẽ rất vui khi nhận thấy cử động của đứa con chưa ra đời của bạn mình. Tuy nhiên, thứ gì đó đã ngăn anh lại, thế nên anh vẫn giữ tay mình một cách kỳ cục trên bụng Potter, nhấn nhẹ vào mạn sườn phải gần hông của cậu ấy.

Anh không cảm thấy gì cả, ngoại trừ việc bụng Potter nâng lên hạ xuống mơ hồ theo từng nhịp thở, và anh đảo mắt.

Lắc đầu, anh định rút tay lại và nói, "Tôi không cảm thấy gì c–" anh dừng lại khi cảm nhận được thứ gì đó lạ lạ dưới ngón tay cái của mình và anh nín thở, mắt nhìn xuống.

Dừng một chút và rồi chuyển động lạ thường đó quay lại, như cái móng thịt mềm mềm của mèo con niết nhẹ lấy ngón tay cái của anh.

"Đó có phải là..."

"Con đang đá đấy, đúng vậy," Potter vui sướng bật cười và nụ cười của ấy gần như làm lóa mắt Draco khi anh nhìn lên. "Trước đây tôi từng nghĩ mình đã cảm nhận được con đang cử động, nhưng tôi không chắc lắm. Giờ thì tôi đảm bảo rằng con đang đạp đấy." Cậu ấy trìu mến vuốt ve bụng mình, có vẻ như đã quên mất tay của Draco vẫn còn đặt trên đó. "Tôi không biết liệu cậu có thể cảm nhận được không, nhưng nó tuyệt vời đấy chứ nhỉ?"

Draco thấy mình hơi đỏ mặt bởi ánh nhìn trông mong đột nhiên đó và anh vội rút tay lại, hắng giọng. "Vậy cậu biết là bé sẽ là con trai à?" anh hỏi, cố xao nhãng bản thân.

Potter hơi xấu hổ cười. "Ừm, chưa. Chắc là tôi sẽ biết vào lần kiểm tra kế tiếp, nhưng tôi có cảm giác bé sẽ là con trai."

"Hưm, mọi người luôn bảo rằng nên tin vào cảm giác của mình mà," Draco lẩm bẩm và Potter cười rạng rỡ.

Chủ đề chuyển sang dạo gần đây Draco đang bận rộn làm gì và tên phù thủy tóc vàng vùi người vào ghế, họ cùng nhau ngắm mặt trời lặn khi tiếng trò chuyện lắp đầy bầu không khí se lạnh.

.

Tối hôm đó khi Draco đi ngủ, những ngón tay của anh hình như vẫn còn ngưa ngứa; cái niết nhẹ của đứa con chưa chào đời của Potter vẫn còn vương vấn.

.

Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?, Draco hoảng hốt nghĩ, ngón tay mân mê đũa phép trong túi. Bên kia đường, căn nhà số Mười Hai Quảng trường Grimmauld nhìn lại anh qua những khung cửa sổ tối hù. Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương bên phải và anh nhăn mặt, ếm lại cho mình một bùa Làm Mát. Mặt trời tháng Tám vẫn tỏa sáng rực rỡ, ngay cả khi vẫn còn sớm thế này, và anh đang cách rất xa Thái Ấp Malfoy, nơi mà anh có thể trốn vào tòa nhà mát lạnh và không cần phải trải nghiệm cảm giác dinh dính khó chịu khi mồ hôi thấm vào quần áo.

Anh vẫn có thể quay về; không ai biết được bây giờ anh đang ở đây và sẽ không ai biết nếu như anh rời đi lần nữa. Nhưng lương tâm của anh – thứ phiền phức đã dần hình thành trong anh hồi chiến tranh – cứ quấy nhiễu và nếu bây giờ anh quay về, nó sẽ không để cho anh yên đâu.

Chết tiệt thật.

Nghiến răng, anh băng nhanh qua đường và vượt qua những trận pháp giữ cho bên ngoài không nhìn thấy căn nhà số Mười Hai Quảng trường Grimmauld. Đám trận pháp giật lên và cuốn lấy anh, đè một lực nhỏ lên người anh trước khi thả lỏng và cho phép anh đi qua. Anh gõ mạnh bạo lên cánh cửa và mong người kia ở đủ gần để nghe được.

Có vẻ là cậu ấy đang ở gần thật, bởi vì anh rất nhanh nghe được tiếng bước chân tiến đến cửa trước và rồi cánh cửa bật mở, để lộ một Potter trông có vẻ hớt hải, áo sơ mi vằn vện đường xám, bụi nơi cổ và ngực áo.

"Malfoy! Cậu đang làm gì ở đây thế?" Potter ngạc nhiên hỏi, đẩy kính lên khỏi sống mũi.

"Nếu cậu cứ khăng khăng làm một tên ngốc cứng đầu như vậy thì ít nhất cũng nên để tôi giúp cậu," Draco thở dài.

Potter trông rất kinh ngạc. "Gì cơ? Cậu không cần phải làm vậy đâu. Tôi ổn mà, hứa đó."

"Đừng có bướng như thế và cho tôi vào đi," Draco khó chịu nói, nhăn mặt với người đối diện.

Mắt xanh đảo nhẹ và bực bội hừ mũi, nhưng cậu ấy lùi lại, để anh đi vào. Ống cắm ô mang hình ngọn lửa ma quái đã được đổi thành một cái bình thường bằng gỗ đen với đường lửa được chạm khắc gần cuối đáy. Hành lang trông có vẻ sạch sẽ hơn Malfoy nhớ; anh không hề biết là màu của nền gạch kia đúng là màu đen sáng bóng đấy.

"Tôi đang định dọn vài căn phòng ngủ ở tầng một," Potter giải thích khi đi rón rén ngang qua bức chân dung của Phu nhân Black được treo đằng sau lớp rèm dày và dài, cậu ấy đi về phía cầu thang.

"Con đỡ đầu của cậu đâu rồi?" Draco tò mò hỏi khi đi theo, cẩn thận nhìn những căn phòng quanh họ.

"Ở cùng với dì Andromeda rồi," Potter đáp, lơ đãng xoa xoa lưng. "Khi nào tôi làm việc ở đây thì dì ấy sẽ chăm sóc bé. Dù sao thì tôi cũng không thể vừa trông bé vừa dọn nhà được."

"Vậy ít ra cậu cũng còn để ý đến điều hiển nhiên ấy nhỉ," anh lẩm bẩm và Potter quay đầu lại lườm anh.

"Thật luôn đó, cậu và Hermione lo hơi bị xa rồi đấy," cậu ấy nói, rút đũa phép ra khỏi túi.

"Không, cô ấy và tôi chỉ có trí nhớ tốt hơn và biết chuyện gì có thể xảy ra ở nơi này thôi," Draco vặn lại và hồ nghi nhìn quanh hành lang trước khi họ bước lên tầng một. "Kreacher chết rồi à?"

"Hả? Không, nó chỉ lảng vảng đâu đó thôi, cố gom nhiều đồ nhất có thể," Potter hừ mũi; môi nhếch lên thành nụ cười nhạt. Cậu chưa bao giờ quên việc con gia tinh đó đã góp phần hại chết cha đỡ đầu của mình.

"Và nó không hề ngăn cậu dọn dẹp đống rác này à?" Draco hoài nghi nhướng mày, nhớ lại những tiếng rít và quát tháo của Kreacher hồi chiến tranh khi họ cố vứt một món đồ nào đó.

Potter liếc anh và thứ gì đó trong cặp mắt xanh sáng ấy làm Draco dừng lại. "Nó biết rõ là không nên cố ngăn tôi lại," Potter nhẹ nhàng nói và vẫy tay về phía cánh cửa khép hờ ở căn phòng thứ hai. "Cậu có thể bắt đầu từ căn phòng đó nếu vẫn cứ khăng khăng muốn giúp tôi."

"Không phải là –"

"Tôi sẽ làm việc ở ngay phòng bên cạnh. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi đảm bảo cậu sẽ biết ngay tức khắc," Potter lẩm bẩm và trông không mấy thoải mái trước khi bước vào căn phòng đầu tiên.

Chỉ có Potter mới có thể khó chịu vì ai đó muốn giúp cậu ấy.

Trong một lúc, Draco lại lần nữa băn khoăn không biết chính xác thì mình đang làm gì ở đây. Rồi một con Tiên cắn(1) đột nhiên bay thẳng về phía anh, kêu léo nhéo, và anh phải ếm một bùa Đánh Bay để tránh nó.

Được rồi. Đây chính là lý do tại sao mà anh lại ở đây. Bởi vì phải có ai đó biết những điều hiển nhiên kia và rõ ràng là Potter rất biết tự bảo vệ mình như hồi chiến tranh.

Tên ngốc chết tiệt đó.

.

Thứ gì đó – có lẽ là cái lương tâm chết tiệt của anh – buộc anh phải đi đến đó hết lần này đến lần khác để giúp Potter dọn dẹp căn nhà Black. Anh tự biện hộ cho mình rằng không ổn chút nào khi để cho Vị Cứu Tinh của thế giới phép thuật tự lo trong một căn nhà bẩn thỉu, nhưng sự thật lại là anh đang thật sự dần hưởng thụ quãng thời gian ở cùng Potter.

Anh vẫn gọi cậu ấy là tên đầu đất khi cố dọn dẹp căn nhà lúc đang mang thai, nhưng anh cũng không còn cáu gắt nhiều nữa và còn bật cười vài lần với mấy trò đùa của Potter. Ngày này qua ngày nọ, họ dọn hết phòng này đến phòng khác, lau bụi bẩn và xua đi mấy con Tiên Cắn và Ông Kẹ gặp phải. Thi thoảng Kreacher cố ngăn họ vứt một tấm rèm hay cái thảm bị mọt ăn, nhưng khi nhìn Potter thì khí thế của con gia tinh ấy lụi tàn và ác ý lầm bầm gì đó, biến mất vào một xó nào đấy để hai người không thể tìm thấy.

Khi Draco bỏ cuộc với việc cố thuyết phục Potter ngưng dọn dẹp, anh bắt đầu ăn trưa cùng với cậu ấy. Sau tuần đầu tiên, tuần mà hai người họ không ăn gì ngoài miếng sandwich và bia bơ, Draco khăng khăng rằng họ nên rời nhà một lúc và tìm nơi nào đó để ăn trưa. Anh có thể đề nghị rằng sẽ bảo gia tinh làm bữa trưa, nhưng Potter lại không thích sử dụng gia tinh, vậy nên ăn bên ngoài là lựa chọn tốt nhất. Nó cũng để cho họ có thể hít thở một bầu không khí trong lành hơn, không cần phải nhìn mấy con Tiên Cắn cố đớp mũi mình, hay mấy tấm rèm vải cũ mèm kia cố siết cổ họ. Ban đầu Potter từ chối, nhưng lại nghe theo khi Draco nhắc đến cậu cần phải ăn nhiều để có dinh dưỡng cho đứa con.

Điều đó làm cậu ấy vâng lời rất nhanh.

Thế nên từng ngày trôi qua, anh không lục lọi mấy căn phòng cũ ở Thái Ấp Malfoy, thì cũng chiến đấu với bụi bặm và côn trùng ở căn nhà tại Quảng trường Grimmauld cùng Potter trong khi bên ngoài mặt trời sáng đến mức như đang thiêu đốt mọi thứ.

Và bằng cách nào đó, tại một lúc nào đó, 'Potter' đã trở thành 'Harry'. Draco không biết làm thế nào chuyện đó lại xảy ra. Đã gần một tháng rồi kể từ bữa tối đó tại Thái Ấp Malfoy và anh đang ở tầng ba tại Quảng trường Grimmauld, cố xua mấy lời nguyền vớ vẩn mà ai đó đã ếm lên cái ghế gớm ghiếc kia, làm nó cứ cắn người và phun nước. Mỗi khi anh đến quá gần, mấy tấm đệm trên ghế cố cắn lấy anh và mỗi khi anh cố bổ cái ghế ra làm đôi, thì nó bắt đầu nhảy khỏi tầm với của anh, phun nước và tránh thoát.

Chuyện đó thật sự rất khó chịu.

Tay siết chặt lấy đũa phép và anh trừng cái ghế đang tiến về bên phải cánh cửa, có vẻ đang muốn hấp dẫn sự chú ý của anh. Giờ nó đã hoàn toàn đứng yên rồi, nhưng anh biết rằng thậm chí khi đũa phép còn chưa kịp giơ lên, thì cái ghế đã vội lỉnh đi chỗ khác rồi.

Đờ mờ nhà Black. Đờ mờ mấy ông bà tổ tiên. Thằng nào rảnh đến mức đi ếm bùa một cái ghế vô dụng vậy trời.

"Này, cậu nghĩ gì về việc ăn ở -"

"Khoan đã, không, Harry!" Anh phản ứng trước khi kịp nghĩ gì; nhảy vội đến trước mặt người phù thủy mang thai đang sững sờ, ếm một tấm khiên bạc quanh cậu ấy, và kêu lên khi mấy tấm nệm – phủ đầy răng nanh nhọn hoắc – cắn lấy chân phải mình. Hành động theo bản năng, anh dùng chân trái đá cái ghế ra. Trước khi nó có cơ hội chạy đi, anh quăng một bùa Nổ Tung, dùng nhiều lực hơn bình thường.

Cái ghế nổ banh thành ngàn mảnh và cái khiên bao phủ lấy anh trước khi mấy mảnh gỗ nhọn kia có thể ghim vào cơ thể.

"Cái quái gì thế?" Đôi mắt xanh sững sờ nhìn anh.

Draco hừ mũi, bỏ đi bùa khiên ngay khi chắc chắn rằng cái thứ kia sẽ không cử động nữa. "Đó là hậu quả của một tên có khiếu hài hước thậm tệ bỏ lại."

"Cậu đang chảy máu kìa!"

Đôi mắt xám nhìn xuống chân mình, nơi dòng máu đỏ sậm chậm chạp chảy ra từ vết cắn. Đột nhiên mọi giác quan của anh quay lại ngay lúc này và anh rít lên khi cảm nhận được cơn đau bén nhọn, nhức nhói như đang đốt cháy chân mình.

"Đi nào, tôi có đồ y tế ở trong phòng đấy." Một cánh tay ôm lấy eo anh và họ đi xuống tầng hai nơi có căn phòng mà người tóc đen gọi là phòng của mình hồi còn chiến tranh.

Từng bước anh đi, từng cơn đau chạy lên tận não và anh rít lên khi ngồi xuống giường; vết thương nhức nhối làm anh chẳng ngồi đàng hoàng được.

Một cái hộp nhỏ màu trắng được đặt xuống sàn cạnh anh và mở ra, bên trong là một đống bình nhỏ màu đen và năm cuộn bông băng. Quần áo quanh vết thương được cắt đi bằng phép thuật và anh nhăn mặt, mong rằng mình không cần đến bùa Làm Lành cho chúng.

Những ngón tay thon gầy cầm lấy cái bình ngay giữa và mở nắp ra, một mùi hương đắng ngắt bốc lên. Người kia ngồi xuống trước mặt anh, nhúng một miếng bông vào lọ dược, cậu cẩn thận chấm nó vào vết cắn đang chảy máu, lờ đi tiếng rít đau đớn của người tóc vàng khi anh cảm thấy vết thương như đang bỏng cháy lên.

"Xin lỗi nhé, nhưng tôi nghĩ sát trùng nó trước sẽ tốt hơn," cậu phù thủy trẻ lẩm bẩm hối lỗi.

Draco nhìn đi chỗ khác, siết chặt tay lại khi lớp dược bắt đầu sủi bọt và rít lên, như đang đốt cháy miệng vết thương của anh. Miếng bông khác được thế vào ngay khi miếng bông cũ đã thấm đầy máu. Những miếng bông thấm đẫm dược lạnh lẽo, nhưng lại nhẹ nhàng áp lên vết thương và anh thả lỏng khi cảm giác lành lạnh ấy lan ra, làm dịu dần cơn đau.

"Đáng lẽ cậu chỉ cần ếm bùa khiên thôi là đủ rồi, cậu biết mà đúng không? Cậu không cần phải nhảy đến trước mặt tôi đâu. Thật ra thì ai mới là Gryffindor vậy hử?"

"Ôi, im đi. Lúc đó tôi có kịp nghĩ gì đâu cơ chứ!" Draco nạt, cơn giận dâng lên. "Tôi phản ứng trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì."

"Vậy cậu cũng gọi tên tôi mà không kịp nghĩ luôn à?" Cặp mắt xanh trông đợi nhìn anh.

Mắt xám nhìn đi nơi khác, không thể tiếp tục trận đấu mắt này. "Thế thì sao?" Draco nóng nảy lầm bầm và gần như không kiềm được việc bản thân khoanh hai tay lại trước ngực như một đứa trẻ.

Những ngón tay dừng lại trên chân anh rồi tiếp tục cẩn thận lau xung quanh miệng vết thương nay đã lành. "Ừm, tôi không để ý đâu," Pot- Harry nhỏ giọng đáp lại.

"Vậy sao?"

"Ừ."

"Thế thì, tốt," Draco lẩm bẩm và do dự một chút. Anh thở dài và nói tiếp, "Tôi – cũng không để ý đâu."

Khi nhìn xuống, anh nhìn thấy một nụ cười tươi làm anh chớp mắt và dừng lại.

"Tốt." Harry đứng dậy, hơi nhăn mặt, xoa xoa lưng sau. "Đợi vài phút và cậu có thể đi lại bình thường rồi. Mình* nghĩ là hôm nay chúng ta có thể đi ăn trưa sớm đấy."

(*: ở đây thay đổi xưng hô vì theo mình nghĩ là hai người bắt đầu gọi tên nhau = bắt đầu làm bạn với nhau rồi)

"Hôm nay chúng ta sẽ đến chỗ của Phu nhân Fonne," Draco hừ mũi nói, cẩn thận duỗi chân phải của mình ra. Làn da non trông đo đỏ và hơi bong bóng, nhưng anh biết nó sẽ trông giống bình thường ngay thôi.

"Chỗ nhà hàng sang trọng đó ấy hả? Tại sao?" Harry cáu kỉnh, nhét bừa hộp y tế vào tủ đầu giường.

"Bởi vì mình vừa cứu mạng cậu và đó là cách để cậu trả ơn mình," người tóc vàng hừ mũi, kiêu ngạo nhìn đối phương. Cặp mắt xám nhìn thẳng xuống chân phải của mình. "Thậm chí mình còn bị thương vì cậu nữa chứ!"

"Ôi chúa ơi, cậu trẻ con quá đi." Harry bực bội đảo mắt và giơ hai tay lên đầu hàng. "Được rồi! Chúng ta sẽ đến cái nhà hàng sang trọng chết tiệt đó. Nhưng cậu trả tiền nhé."

"Hả? Mình vừa anh dũng cứu mạng cậu đấy, cậu mới là người phải trả tiền!" Draco vặn lại, cảm thấy bị xúc phạm.

Họ rời nhà, cãi vả trên đường đến nhà hàng.

Hết Chương 1.

Chú thích:

(1) Tiên Cắn: Doxy (tạm dịch: Tiên-nhức-nhối; còn được gọi là Biting Fairy – Tiên Cắn) Phân loại của Bộ Pháp Thuật: XXX) là một sinh vật nhỏ bé trông khá giống loài Fairy (mình đã từng viết bài về loài Fairy trong thế giới pháp thuật của cô Jo, bạn nào chưa đọc thì có thể vào album Lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của mình để đọc lại nhé). Chúng thích những khu vực có khí hậu lạnh lẽo, vì vậy thường xuất hiện ở vùng châu Âu và Bắc Mỹ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top