Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương cuối

Chương 3: Khi hoa nở rộ

Cậu trai trẻ, cậu đã nghe qua bài hát kia sao ? Lúc ta 17 tuổi, ta đã ôm Draco cuộn tròn ở Thái Ấp Malfoy suốt một buổi tối. Cậu ấy khi đó cứ ngâm nga bài hát này mãi.

Trong một thời gian dài sau khi cậu ấy mất, mỗi đêm khi ta chìm vào mộng đẹp liền nghe thấy tiếng cậu ấy bên cạnh ngâm nga bài hát đó. Vì thế ta liền mở mắt ra, và đau xót thay người ấy không còn bên cạnh ta nữa.

—— Xin hỏi, trên thế gian này điều gì là kì diệu nhất ?

Liệu có phải là sương giá trong ngày hè? Có phải là mặt trời trong mùa đông buốt giá? Hay là đoá hoa đỏ nở rộ trên củi khô..

Trong ngục tối âm lãnh đó, cậu ấy đã xuất hiện. Làn da trắng đến tái nhợt cùng màu tóc vàng kim ấy gần như tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt, lôi kéo ta hướng về phía địa ngục.

Draco đang đứng trước cửa ngục tối, cậu ấy bước đến trước mặt ta.

Cậu ấy nhận ra ta. Ta biết. Ta biết điều đó.

Ngay cả khi ta bị lửa thiêu đốt đến bỏng rát, thậm chí có bị thiêu cháy thành tro, cậu ấy vẫn luôn nhận ra ta.

Cậu ấy đến từ nơi tăm tối, bước đến cạnh ta như ánh sáng duy nhất của lòng ta. Draco ngày ấy mặc một thân trang phục đen__ tựa như một con bước đêm, bay trong đêm tối mờ mịt, tuyệt vọng tìm kiếm một tia ánh sáng ấm áp.

Phải, là ánh sáng. Trong tay cậu ấy là đũa phép, đầu đũa phép có một chút ánh sáng yếu ớt. Ta đến nay vẫn còn nhớ rõ cây đũa phép này. Nó dài mười tất, làm từ gỗ táo gai, lõi đũa là lông đuôi kỳ lân.

Ta nhớ năm đó, vào độ cuối thu, bên dưới một cây phong, cậu ấy đã dùng cây đũa phép này biểu diễn chút thủ thuật nhỏ nhoi mới biết được. Trước mặt ta khi đó, những cành cây khẳng khiu rụng lá đã mọc lại lá xanh um, đầy sức sống, thậm chí còn có vài đóa hoa nở rộ.

Đây cũng là cây đũa phép không thể thực hiện thành công Avada Kedavra, cũng như không thể đáp trả lại Sectumsempra của ta, để khiến máu tươi ướt đẫm nơi lồng ngực cậu ấy.

Ta và Draco đã đứng ở hai lập trường khác nhau.

Cậu ấy đã lặng lẽ đến bên ta, khi đó ta như chết cứng, chân dán chặt suốt sàn, không thể nhúc nhích dù chỉ một bước.

Nhưng Draco lại không quan tâm nhiều như vậy, cậu ấy cúi xuống ôm chặt lấy ta. Cậu ấy ôm rất chặt, chặt đến nỗi muốn đem xương cốt của ta nghiền nát cùng máu tươi hoà lẫn. Ta nghe được, nhìn thấy được linh hồn còn chưa tan vỡ của cậu ấy. Cậu ấy đã ôm lấy ta mà khóc: "Cứu tao, Potter. Làm ơn. Tao mệt mỏi quá. Bọn chúng mang cho tao quá nhiều gông cùm cùng xiềng xích, tao sắp chết rồi.."

Khi còn trẻ ta thường xuyên bị trêu ghẹo là vị cứu tinh – Cứu thế chủ. Nhưng ngày hôm đó ta biết những thứ đó chỉ là mớ danh xưng hào hoa, vì ta hoàn toàn bất lực, chỉ biết đáp trả cậu ấy bằng sự im lặng.

Ta đã ôm cậu ấy bao lâu? Nửa giờ? Hay ba giờ? Thời gian không còn quan trọng nữa rồi. Cuối cùng, trước khi cậu ấy rồi đi, đã đem đũa phép ném đến bên chân ta.

Thời khắc đó, trong lòng ta chỉ duy nhất có một ý nghĩ : Ta muốn hôn cậu ấy. Ta rất muốn hôn cậu ấy, rất muốn hôn người ta yêu tha thiết.

Nhưng cuối cùng ta chỉ nhìn theo bóng lưng gầy guộc, cậu ấy ngày càng xa dần, ngày càng nhỏ và biến mất trong bóng tối.

Cậu ấy đã đi đến nơi ta mãi mãi không thể nhìn thấy được

Quả nhiên từ đó đến nay ta chưa từng được nhìn thấy cậu ấy còn sống trở về. Cây đũa phép táo gai này chính là vật tưởng niệm duy nhất và cuối cùng của cậu ấy dành cho ta.

_____ Draco Malfoy đã chết vào sáng hôm sau. Khi mà vị Cứu thế chủ còn chưa đánh bại được Voldemort.

Ta muốn hôn lên môi cậu ấy, vì thế ta đã làm như vậy. Nhưng ngày hôm sau, cậu ấy không còn ở đó để mà oán giận ta, cũng không còn có thể dùng khẩu hình niệm Avada Kedavra, mà ta cũng không còn có thể đáp lễ cậu ấy bằng Duro – Bùa Hoá đá nữa.

Cậu ấy đã mất. Cậu nằm xuống nền đất lạnh ẩm ướt, trên quan tài là những bó hoa thuỷ tiên xinh đẹp.

Cậu ấy có thể nghe thấy ta sao ?

Có thể nghe thấy thật sao ?

Khi phu nhân Malfoy ôm lấy thân thể lạnh băng của cậu ấy khóc nấc, trong tai ta lại vang lên văng vẳng bài hát cậu ấy đã ngâm nga khi bọn ta 17 tuổi.

—— Xin hỏi, trên thế gian này điều gì là kì diệu nhất ?

Liệu có phải sương giá trong ngày hè? Có phải là mặt trời trong mùa đông buốt giá? Hay là đoá hoa đỏ nở rộ trên củi khô..

Không, tất cả đều không phải.

Bởi, kỳ diệu nhất chính là em.

Kiều diễm nhất là em, tươi trẻ là em

Nụ cười của tôi là em, nước mắt này cũng vì em

Em sinh ra trong đêm đen, nhưng lại khát cầu ánh sáng

Trời xanh này rộng lớn như thế, đại dương này bao la biết bao

Xin tự hỏi, em bây giờ đang ở nơi nào.?

Ta lại nghĩ đến Draco Malfoy. Ký ức về người ấy trong đại não của ta chưa bao giờ phai nhạt, ta đã nghĩ đến cậu ấy rất nhiều và cũng nhớ cậu ấy vô số lần.

Ta nhớ đến sương giá trong ngày hè, nhớ đến mặt trời nơi giá rét, nhớ đến cuối thu năm ấy, hàng ngàn đoá hoa xinh đẹp đua nhau nở rộ, ta nhớ tới con bướm đêm bay lượn trong đêm tối vô tận, miệt mại đuổi theo thứ ánh sáng le lói, ta nghĩ đến vị ngọt cùng chua chát của trái quýt xanh đã bị ta cắn nát năm đó... Hết thảy những kí ức về cậu ấy ta đều ghi nhớ, những kí ức đã được gọi là dĩ vãng.

Sáng hôm ấy. Sáng cái ngày mà Draco Malfoy nhắm mắt, ta nghe được âm thanh nhẹ nhàng của đoá hoa lựu đỏ rơi từ trên cành xuống.

Draco chết đi, ta cũng chôn vùi tình yêu này cùng cậu ấy.

......

Cậu trai trẻ à, ta không bao giờ khóc, liệu trong mắt ta có còn nước mắt hay không? Ta cũng không rõ nữa, ta không rõ chính mình rơi lệ vì điều gì ?

Có lẽ giống như cậu đã nói, ta bi thương trước sự ra đi của Draco Malfoy – đứa trẻ không thể trở về trong vòng tay của mẹ. Và người mẹ ngày ngày dựa vào nấm mồ con trai mà bàng hoàng, mà bật khóc.

Cậu nói đây là tình yêu sao ?

Ta vẫn không thể nói chính xác, liệu thứ cảm xúc vô tận này với Draco có xuất phát từ tình yêu hay không.? Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn là người duy nhất nắm giữ toàn bộ mong ước, tình yêu cùng cảm xúc của ta. Cho đến ngày ta chỉ còn lại một phần mộ nhỏ hoang vắng, thì thứ tình cảm này tuyệt đối không thay đổi.

Cậu trai trẻ, cậu có còn nghe không ?

Kể từ khi đó, cuộc sống của ta không khi nào không có cậu ấy, ta với cậu ấy không khác gì hình với bóng. Ta nhìn thấy Draco, Draco ở chỗ này, Draco ở nơi đó, và Draco luôn ở trong cuộc đời ta dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta sẽ luôn luôn nhìn thấy Draco trước tiên.

Cậu ấy sẽ đi cùng ta, chúng ta sẽ đan tay vào nhau, cùng nhau sánh bước đi đến mộ phần đó. Lúc đó ta sẽ có thể chạm đến cậu ấy, khẽ vuốt ve má cậu ấy, sẽ hôn lên môi cậu ấy nhiều nhất có thể. Cậu ấy khi đó chắc vẫn mãi mãi là Draco 17 tuổi của ta.

***

Cậu trai trẻ, cậu có còn nghe lão già này dong dài chứ. Cậu lại ngủ gật rồi sao. Hay ta chỉ cậu mấy cái bùa chú để thanh tỉnh được không ?

Đúng vậy, ta biết mấy cái bùa chú đơn giản đó. Cậu trai trẻ à, nhớ nhìn cho kĩ đấy..

"Obliviate!"

......

"Cậu trai trẻ à, cậu đang nhìn gì vậy. Trông cậu hoang mang quá, ta có thể giúp gì cho cậu đây "

" Tôi là phóng viên mới của tờ Nhật báo tiên tri. Nhớ tôi chứ, tôi là Edward Skeeter, tôi đã giới thiệu với ông rồi."

"À thế à, vậy chào cậu, cậu Skeeter."

" Thật sự rất khó để trả lời, danh hiệu "Người được yêu thích nhất trong đời ta". Có nhiều lắm, chẳng hạn như bố mẹ ta, bạn ta Hermione, Ronald, Neville, Luna, còn cha đỡ đầu của ta – Sirius nữa..... Sao? Cậu nói cái này à? Không có hiếm mà, chỉ là một bông hoa lựu đỏ thôi.

"Cây đũa phép này sao? Nó cũng không phải của ta. Đũa phép dài 10 tấc, làm bằng gỗ táo gai, lõi được làm từ đuôi kì lân. Chủ nhân của nó là bạn ta, cây đũa phép này là cậu ấy đã tặng cho ta, cũng là kỉ vật cuối cùng của cậu ấy. Cậu ấy đã hy sinh trong trận chiến với Voldemort, nếu ta nhớ không lầm thì chắc là một trăm mười một năm trước ...

"Đó là một người bạn cũ mà ta vẫn luôn ghi nhớ. Ta sẽ sớm được đồng hành cùng cậu ấy thôi. Lúc ấy, ta sẽ có thể nắm lấy tay cậu ấy, chúng ta sẽ đi gặp Chúa hay Merlin gì đó. Tên cậu ấy hả ? Thứ lỗi cho lão già lẩm cẩm, tên cậu ấy ta đã quên mất từ lâu, nhưng khuôn mặt cùng dáng vẻ của cậu ấy vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí ta từ ngày đó đến mãi mãi về sau."

END.

Tui đã huhuhu khi làm bộ này, nên tui lan toả nó với mọi người....
Một ngày của tháng 9, một tối mưa của một năm giãn cách dài.,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top