Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Morpheus không ghét Hob Gadling, hay nói đúng hơn, anh không ghét Hob Gadling như những Alpha anh đã từng xem mắt.

Bọn họ luôn quá suồng sã hoặc quá sợ sệt. Hob thì không như vậy, hắn tôn trọng Morpheus nhưng không khiến anh cảm thấy mình như thủy tinh sắp vỡ.

Hắn sẽ cõng anh khi cả hai đi bộ quá lâu và chân anh bị mỏi, sẽ xin phép thật cẩn thận khi muốn chạm vào bất cứ đâu trên cơ thể anh, nhưng hắn cũng có thể vừa cười vừa huých vào vai anh khi xem cảnh hài hước của một bộ phim, và cũng có thể nhấc bổng anh lên rồi ném vào bể bơi trong một buổi tiệc BBQ ngoài trời rồi cười sặc sụa.

Lúc đó bà Gadling suýt phải uống thuốc trợ tim còn Destiny thì tức đến vuốt ngực.

Nhưng Morpheus cảm thấy vui vẻ với điều đó. Và cả thoải mái nữa. Sống chừng ấy năm anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến vậy. Là một người theo đuổi nghệ thuật, anh luôn đề cao cảm xúc cá nhân. Và anh cảm thấy chẳng việc gì phải từ chối điều khiến bản thân thỏa mãn cho dù điều đó có đi ngược lại với những gì mọi người cho là đúng.

Vì vậy mà từ trạng thái 'sao cũng được', bây giờ anh lại có chút mong chờ ngày hôn lễ diễn ra.

Đã tròn hai tháng kể từ khi anh và Hob đính hôn. Dù có một vài vấn đề nhưng đám cưới vẫn sẽ được tổ chức như kế hoạch. Địa điểm đã được chọn, lễ phục đang được may, chủ đề trang trí cũng đã thông qua. Những vấn đề khác như khách mời, thực đơn tiệc tối hay quà tặng...Morpheus không can thiệp mà để cho Hob, Death và Desire giúp mình hoàn thiện.

Death là một người cầu toàn và tỉ mỉ, cô có thể nói chuyện một cách hào phóng, nhưng khi làm việc lại trái ngược hoàn toàn. Quan trọng hơn, cô nắm được tất cả những gia vị và món ăn Morpheus không thích hoặc dị ứng. Desire hiểu tính cách và gu thẩm mỹ của anh, còn Hob không cần làm gì nhiều, có lẽ nhiệm vụ duy nhất của hắn chỉ là cập nhật tình hình tiến độ cho Morpheus, bởi vì bản thân hắn còn một việc rất quan trọng khác phải làm, đó chính là luyện tập kiểm soát sức mạnh cấp S+.

Để chuẩn bị, nhà Gadling không tốn nhiều thời gian tìm kiếm chuyên gia tốt nhất về lĩnh vực này đến kèm cặp Hob. Cuối cùng, bọn họ thuê được một huấn luyện viên đến từ trường nội trú đắt đỏ dành cho các Alpha quý tộc với mười năm kinh nghiệm, vô cùng kỷ luật và đủ tàn nhẫn.

Hob đã dành hàng tháng trời đọc sách cũng như nghiên cứu về việc phân hóa lần hai đối với Alpha quá tuổi vị thành niên. Thậm chí, hắn từng thử làm nóng một chút con sói đang âm ỉ bên trong, thử cảm nhận và nắm bắt nó. Nói tóm lại, Hob đã làm tất cả trong khả năng để chuẩn bị bước một con đường khó nhằn. Nhưng dù vậy, sự thật vẫn đè bẹp hắn như một con gián.

Vào lần đầu tiên biến hình thành sói, Hob hoàn toàn mất kiểm soát. Hắn lồng lên, tông cửa lao ra khỏi phòng huấn luyện và chạy thêm 200 mét nữa trước khi bị hạ gục bởi súng bắn thuốc mê.

Lần thứ hai có tiến triển hơn một chút, hắn có thể cảm nhận được ý thức con người trong hình dạng sói. Nhưng điều đó chỉ diễn ra được một lúc trước khi hắn lại phát cuồng và cắn nát mọi thứ xung quanh như chó dại.

Lần thứ ba có lẽ là ổn nhất, bởi vì Hob nhận thức được và đánh giá cảnh vật xung quanh qua đôi mắt sói, hắn còn có thể giơ lên một chân và ngồi xuống theo yêu cầu của huấn luyện viên.

Nhưng kể từ lúc đó mọi việc bắt đầu tiến triển chậm. Hob nghe hiểu tất cả lời nói của huấn luyện viên nhưng chỉ có thể thực hiện được những mệnh lệnh đơn giản. Ở trong dạng sói hắn cảm thấy như đang điều khiển một con rô bốt bị hỏng, mệnh lệnh một đằng nhưng thực hiện một nẻo.

Cho dù rất khó khăn, nhưng sau hai tháng, tiến bộ lớn nhất của Hob là không còn nổi điên khi vừa biến hình nữa. Hắn có thể kiểm soát cảm xúc theo ý muốn, kể cả khi bị kích thích bởi tiếng động lớn hay ánh sáng chói bất thường.
Đó cũng là lý do vào một ngày nọ, Morpheus được phép tới thăm hắn lúc đang trong giờ huấn luyện.

Khi anh đến, Hob đã ở trong dạng sói được một lúc, hắn thấy anh ngồi ở băng ghế đằng xa và được vây quanh bởi hai Alpha khác.

Hai Alpha đó là vệ sĩ riêng của nhà Endless, bọn họ chủ đến để hành động trong tình huống xấu nhất, một tình huống mà huấn luyện viên của Hob đảm bảo rằng sẽ không bao giờ xảy ra vì hắn đã kiểm soát được sự kích động rất tốt.

Nhưng Hob đâu đủ tỉnh táo để quan tâm, hắn chỉ thấy chỉ ngửi thấy mùi Alpha khác trong phòng, đã vậy bọn họ còn đang ở gần Morpheus, hôn phu của hắn, Omega của hắn. Nhiêu đấy cũng đủ lý do để khiến hắn lồng lên, lao đến băng ghế anh ngồi bằng tốc độ của một con thú chưa được thuần hóa với mục tiêu duy nhất là tiêu diệt kẻ thù và đánh dấu chủ quyền.

Đó là lần đầu tiên Morpheus chạm vào Hob ở dạng sói.

Anh không làm gì nhiều, chỉ đưa tay chạm vào phần lông ở gần mũi hắn và xoa nhẹ. Lúc đó Hob khựng lại gần như ngay lập tức, bởi vì hắn cảm nhận được điều gì đó.

Từ phần lông trên mũi, một mối liên kết dần lan khắp cơ thể Hob, cảm giác như điện giật khiến toàn thân hắn tê rần và mọi sự kích động đều lùi về số không cứ như hắn vừa được tiêm thuốc an thần. Nhưng thuốc an thần không thể đem lại cảm giác dịu dàng như cái chạm của Morpheus.

Bộ lông sói của Hob xù lên và khoảnh khắc đó, hắn chân thực nhận biết rằng người trước mặt là Omega của hắn. Hắn chẳng muốn gì hơn ngoài hoàn thành trách nhiệm và mang đến những gì tốt nhất cho Omega của mình.

Nhưng Hob vẫn còn cách chuyện đó rất xa. Đã hai tháng rồi nhưng hắn vẫn chững lại ở hình dạng một con sói vô tri không thể giao tiếp. Trong khi huấn luyện viên bảo rằng bài học này chỉ mất hai tuần với các Alpha thông thường mà thôi.

"Không sao đâu." Morpheus dời tay đi, sau đó áp trán mình vào mõm sói hung dữ của Hob. "Em làm tốt mà, em vất vả rồi."

Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực Hob và hắn nhận ra mình đang tủi thân. Suốt hai tháng trời quần quật trong dạng sói vô tri đúng là không hề dễ chịu. Vì vậy dù không muốn nhưng hai mắt Hob bỗng hơi ướt, hắn sáp lại muốn dụi đầu vào ngực anh, kết quả khiến anh suýt ngã.

Lúc Hob kể cho bố mẹ hắn nghe sự tiến bộ vượt bậc này, cả hai người chẳng ai khen hắn cả, thậm chí còn mắng hắn vì suýt làm Morpheus bị thương. Nhưng hắn không buồn vì tối hôm đó, Morpheus đã đến ở lại dinh thự nhà Gadling.

Vì đây là lần đầu tiên anh qua đêm ở nhà hắn dưới danh nghĩa hôn phu, tim Hob suýt nhảy ra khỏi lồng ngực khi mở cửa còn tay hắn thì run bần bật như người bị parkinson trong suốt quãng đường dẫn anh từ cửa ra vào đến phòng khách. Hob không dám đưa anh vào phòng ngủ, bởi vì hắn sẽ cảm thấy mình là một tên khốn nạn nếu làm vậy.

Tối hôm đó cả hai ngồi trên mặt sàn dẫn ra ban công, trời có gió nhẹ nhưng trăng không sáng lắm. Morpheus chậm rãi đọc cho Hob nghe một quyển thơ của Lord Byron trong khi hắn gối đầu lên đùi anh và tận hưởng cảm giác tay anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc nâu dày như lông sói của hắn.

Từ khi hôn lễ được công bố, những gì Hob nhận được đều là những lời miệt thị, dè bỉu. Nhưng vào khoảnh khắc đó,  hắn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến vậy.

May mắn thay kể từ ngày Morpheus chạm vào hắn ở dạng sói, Hob tiến bộ rất nhanh ở khoản làm theo mệnh lệnh, thậm chí hắn còn có thể từ chối nếu nhận thấy lệnh huấn luyện viên đưa ra không thiết thực. Nhưng mục đích của những bài huấn luyện này là để không làm Morpheus bị thương, nhất là vào đêm đánh dấu đầu tiên của hai người. Và Hob không biết khi lý trí bị dục vọng che mờ, hắn còn có thể tỉnh táo như hiện tại được hay không.

Cộc cộc.

Âm thanh gõ vào cửa kính xe kéo Hob trở về thực tại.

Lúc hắn ngẩng đầu lên Morpheus đã nhích người vào bên trong và ngồi lên ghế phụ lái. Quần áo của anh quanh năm chỉ có một màu đen, nhưng lúc này anh đang đội chiếc mũ len màu trắng Hob tặng vào buổi hẹn thứ ba của hai người. Chiếc mũ đó là thành phẩm học đan len của Hob và nó làm khuôn mặt nghiêm nghị của Morpheus mềm mại hơn một chút.

"Xin lỗi vì để em đợi lâu." Morpheus nói, giọng anh có chút hụt hơi. "Cửa tiệm nhầm đơn đặt hàng của anh với một người khác. Anh bảo bọn họ phải giải quyết ngay bây giờ vì tối mai bọn mình phải đi tiệc rồi."

Hob nhớ ra hôm nay Morpheus phải đi lấy lễ phục cho cả hai vì ngày mai bọn họ được mời tham gia một bữa tiệc từ thiện. Khi đã chính thức đính hôn, Morpheus và hắn phải luôn cùng nhau xuất hiện ở những sự kiện công cộng, đó là việc quan trọng phải làm để khẳng định mối quan hệ khăng khít giữa Endless và Gadling, thỉnh thoảng hormone tiết ra khi bắt đầu rơi vào lưới tình sẽ khiến hắn quên, nhưng mục đích từ đầu của cuộc hôn nhân này là vậy.

"Không sao đâu, nhưng lẽ ra anh nên để việc này cho em mới phải." Hob đáp. Hắn đợi anh cài dây an toàn sau đó tăng nhiệt độ điều hòa trong xe.

Thời tiết gần đây rất xấu, tuyết rơi liên miên và nhiệt độ liên tục giảm. Hob thật sự không muốn Morpheus phải đôn đáo khắp nơi chỉ vì hai bộ lễ phục. Nhưng đối với lễ phục ở những bữa tiệc thế này, anh luôn đòi hỏi chúng phải hoàn mỹ nhất có thể. Vì vậy Morpheus chỉ còn cách trực tiếp đến lấy, nếu có chi tiết không vừa lòng, anh có thể yêu cầu sửa tại chỗ ngay.

Đó là để người khác không coi thường cuộc hôn nhân này. Anh bảo vậy, nhưng Hob không quan tâm việc bọn họ khinh thường hắn vì hắn chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, hắn chỉ muốn Morpheus được khỏe mạnh mà thôi.

"Tay anh đỏ lên hết rồi." Hob nhìn những khớp ngón tay đỏ ửng của Morpheus. Có lẽ vì tính chất nghề nghiệp nên anh không thích phải đeo găng tay, Hob thật sự không nhìn nổi cảnh tượng đó.

"Anh đeo găng của em nhé." Hắn cởi găng của mình, đưa sang cho anh. Morpheus đã quen với việc này từ khi cả hai mới bắt đầu tìm hiểu. Vì vậy anh không từ chối, nhận lấy và vui vẻ đeo vào.

"Uống cái này nữa." Hob lại đưa sang một chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là trà mật ong nóng. Cơ thể Morpheus rất tệ trong việc tự điều hòa nhiệt độ, thế nên hắn luôn phải có biện pháp để anh ấm lên nhanh chóng, nếu không bị cảm chỉ là chuyện sớm muộn.

"Cảm ơn em, Hob." Morpheus đáp. Anh chậm rãi uống trà mật ong trong khi Hob khởi động xe. Một ngày chỉ vừa mới bắt đầu bởi vì bọn họ còn một việc rất quan trọng phải làm.

"Anh ổn chứ." Hob hỏi khi hắn lái xe ra khỏi bãi đậu của viện bảo tàng, nơi hắn đứng đợi để đón Morpheus.

"Ừm." Morpheus lơ đãng nhìn ra cửa sổ, tay nghịch một sợi chỉ bung ra từ đôi găng của Hob. "Có hơi lo một chút."

Việc quan trọng phải làm của bọn họ hôm nay là kiểm tra khả năng sinh sản của Morpheus. Thêm một vấn đề khiến anh phải tranh luận rất lâu với gia đình.

Anh chị em của anh, và thậm chí cả Hob đều không muốn anh phải trải qua thai kỳ cực khổ. Bọn họ không tin cơ thể anh có thể chịu nổi chín tháng mang thai, chưa nói đến rủi ro trong lúc sinh nở. Nhưng nếu Morpheus đã quyết định kết hôn với Hob, anh rất muốn sinh cho hắn một đứa con. Mọi người có thể nói rằng anh không nên làm vậy chỉ để lấy lòng một Alpha vừa quen biết. Nhưng không, anh không làm vậy để lấy lòng Hob. Morpheus chỉ làm những gì mình muốn và anh muốn có con, có cho mình một gia đình nhỏ. Anh không thí mạng mình cho ai cả và anh hiểu giới hạn cơ thể của bản thân ở mức nào.

Những người xung quanh Morpheus mất một thời gian khá dài để chấp nhận quyết định của anh, nhất là Destiny. Bởi vì chính y là người khởi xướng hôn sự cho Morpheus và khiến anh đi đến quyết định này. Bản thân Morpheus cũng cảm thấy đáng thương thay cho anh trai vì từ khi hôn lễ này được chấp thuận, y chẳng có giây phút nào được yên tĩnh.

Nhưng biết sao được, Morpheus vốn cứng đầu, và anh đã quyết rồi.

"Có nhiều hạng mục phải làm nên sẽ khá lâu đấy. Buổi trưa em đặt đồ ăn ở NewInn cho anh nhé, anh vẫn ăn như thường lệ, hay muốn đổi món?" Hob vừa nói vừa rẽ vào một khúc cua.

Đợi một lúc không thấy Morpheus đáp lại, hắn nhìn sang bên cạnh. Có vẻ anh không muốn nói chuyện, anh cũng không nghịch sợi chỉ trên cái găng nữa mà bóc thêm hai sợi khác ra rồi xoắn chúng lại với nhau, ánh mắt vô định nhìn xuống sàn xe.

"Này." Tay không cầm vô lăng của Hob vươn sang, nắm lấy tay anh. "Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi mà." Hắn nhẹ giọng nói.

Morpheus cũng cầm lấy tay hắn, bàn tay của Hob luôn ấm áp, có lẽ còn ấm hơn tay anh lúc nhét vào găng nữa.

"Lỡ như kết quả tệ thì sao?" Morpheus nhỏ giọng.

Xe đang dừng đèn đỏ, Hob vươn cả người sang ghế lái phụ, tay hắn nâng cằm Morpheus, xoay mặt anh về phía mình. "Thì đám cưới vẫn được tổ chức và bọn mình vẫn sẽ đi trăng mật ở Maui." Hob đùa.

Maui là địa điểm cả hai thống nhất cho tuần trăng mật trong buổi hẹn gần đây. Morpheus thích biển và khí hậu ở đó chắc chắn sẽ không khiến anh bị cảm.

"Nhưng nếu vậy thì buồn lắm." Morpheus đáp, anh lại cúi đầu, không để Hob nâng cằm mình nữa.

Hob cảm thấy tim mình nhói lên. Morpheus là một bậc thầy điêu khắc, dưới trướng anh có rất nhiều học trò và những người xem anh là hình mẫu để học tập. Có lẽ vì vậy mà xung quanh anh luôn toát lên vẻ đĩnh đạc và tự tin, đây là lần đầu hắn thấy anh lo lắng đến vậy, tất cả chỉ vì sợ rằng sẽ không sinh được con.

Cho dù Morpheus không sinh con vì hắn, nhưng cũng chính vì cuộc hôn nhân này mà anh mới tính đến việc có con. Lỗi này là vì hắn chứ không ai khác cả.

"Morpheus, cho dù kết quả có tệ thì vẫn còn rất nhiều cách để bọn mình có con đấy." Hob lại nói. "Nhận con nuôi, thụ tinh ống nghiệm, mang thai hộ, anh muốn sao cũng được. Bọn mình sẽ yêu thương đứa trẻ đó không khác gì so với đứa trẻ chính anh sinh ra. Và em biết bố mẹ em cùng gia đình anh cũng sẽ dành hết những gì tốt nhất cho đứa bé, con của chúng ta sẽ là hoàng tử nếu nó là con trai và là công chúa nếu là con gái. Nhưng tin ở em, mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Anh chỉ cần hít thở sâu và thư giãn, đừng căng thẳng quá. Em không muốn anh bị mệt đâu, anh biết mà."

Morpheus nhìn hắn. Một lúc sau, một nụ cười khẽ nở ra trên môi anh.

"Anh thích con gái lắm." Anh nói. Một bé gái hoạt bát như Delirium thì càng tuyệt.

Hob cũng cười ngoác cả khóe miệng.

"Em cũng vậy." Hắn đáp lại. Gò má của Morpheus đang ửng hồng, trông anh thật mềm mại và ấm áp.

"Em hôn anh nhé." Hob buột miệng nói.

Morpheus không ngần ngại gật đầu.

Hob lại vươn người sang, và thế là họ hôn nhau.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top