Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 266: Tranh sủng


Edit: Cố Tư Yên

"Là tôi..." Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Mạc Thiếu Sâm, "Tôi đang ở cục cảnh sát phía nam, nhờ cậu qua đây bảo lãnh tôi!"

Cố Bắc Thần trong nháy mắt cau mày, cũng không có hỏi tại sao, nói: "Đợi tôi một lát!" Dứt lời, hắn đã cúp điện thoại, sau đó xin lỗi nhìn về phía Giản Mạt, "Thiếu Sâm đang ở cục cảnh sát, anh muốn đi qua một chuyến."

Giản Mạt nghe xong, hơi giật mình nhíu mày, "Tại sao anh ấy lại ở cục cảnh sát?"

Mạc Thiếu Sâm là luật sư, nhìn dáng dấp cũng không giống đi cùng cảnh sát nghiên cứu vụ án ... Như vậy, tại sao lại chạy đến đồn cảnh sát làm gì?

Cố Bắc Thần lắc đầu nói, "Anh phải đến đó mới biết được..." Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Kiệt, "Hai mẹ con muốn ở đây chờ ba hay ba chở hai mẹ con trở về trước?"

"Lát nữa con sẽ dẫn mommy xuống tự bắt xe về cũng được rồi..." Giản Kiệt không đợi Giản Mạt mở miệng, đã mở miệng nói, "Không biết Daddy có chuyện gấp thì đi trước đi!"

"..." Giản Mạt nhìn cục bột nhỏ Giản Kiệt, tại sao cô lại thấy thằng bé trả lời nhanh như vậy là đang đào hố cô?

Thế nhưng, câu nói đó không phải cô đáng lẽ là người phải nói sao?

Định tranh sủng với cô? Như vậy cũng được sao?

Cố Bắc Thần nhìn hai mẹ con Giản Mạt và Giản Kiệt, trong lòng tràn đầy hạnh phúc...

Đáng tiếc, niềm hạnh phúc này có lúc tới quá nhanh, khiến cho người khác không kịp hưởng thụ...

Cố Bắc Thần đi trước, Giản Mạt và Giản Kiệt tiếp tục ăn.

"Mommy, Daddy chỉ mới ăn được một chút!" Giản Kiệt bĩu môi nói.

Giản Mạt "Ừ" một tiếng, cũng không phát hiện Giản Kiệt đổi lời nói.

"Vậy đợi lát nữa trở về mẹ phải làm cho Daddy một chút đồ ăn khuya chứ?" Giản Kiệt giống như vô tình đề nghị.

Giản Mạt nhất thời biểu tình hóa đá nhìn về phía Giản Kiệt, "Con nói cái gì?"

Giản Kiệt khinh bỉ nhìn về phía Giản Mạt, "Con nói đợi lát nữa mẹ làm cho Daddy một chút thức ăn khuya!"

"Con gọi Cố Bắc Thần là gì?" Giản Mạt cắn răng hỏi.

"Daddy a!" Giản Kiệt vẻ mặt thành thật, "Chẳng lẽ mẹ không phải đã bị Daddy giải quyết rồi sao?"

"..." Giản Mạt rất buồn rầu, chẳng lẽ biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao?

"Ai nói mẹ bị giải quyết rồi hả?" Giản Mạt kiêu ngạo mím môi "Chẳng qua là đưa anh ta liệt vào cuối danh sách tuyển chọn thôi..."

"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Kiệt tối om om nhìn Giản Mạt, "Tuy nhiên, con gọi ông ta là cha... Ông ta chính là cha ruột của con!"

"Tùy con thôi!" Giản Mạt nhún nhún vai, chỉ có điều, đáy mắt lan tràn ra nụ cười.

Trải qua tối nay, tất cả khúc mắc với Cố Bắc Thần toàn bộ đều buông xuống... Cô nên hưởng thụ một cuộc tình không có có bất kỳ trở ngại nào, không phải sao?

Tuy nhiên... Cô tương đối hưởng thụ quá trình này, hắn vốn dĩ là tổng giám đốc bá đạo, nay đứng trước mặt cô lại ngoan ngoãn như cún!

Bát canh uống vào miệng càng tăng thêm hương vị ngọt ngào, từ trong miệng ngọt đến tận lòng...

Giản Kiệt nhìn thấy dáng vẻ cười hạnh phúc của Giản Mạt, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm nhỏ giọng nói: "Rõ ràng đêm nào mẹ cũng ở bên cạnh Daddy, còn tranh sủng với con... Nhìn là biết say mê cái kiểu da mặt dày của Daddy. Hừ, còn không thừa nhận..."

"Con nói cái gì?" Giản Mạt nhìn về phía Giản Kiệt.

Giản Kiệt chớp chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự bình tĩnh nói: "Con nói Mommy cười lên thật xinh đẹp!"

"Coi như con thật tinh mắt..." Giản Mạt nhíu mày, "Nếu không, làm sao sinh ra được một tiểu nam thần cực phẩm như con đây?"

"Chẳng phải là bộ dạng của con giống Daddy sao!" Giản Kiệt bình tĩnh nói.

Giản Mạt bắt đầu không phản ứng kịp, chờ đến khi phản ứng lại, nhất thời giận đến cắn răng nghiến lợi, "Bảo bối, ý của con là con là cực phẩm tiểu Nam thần hoàn toàn là bởi vì Cố Bắc Thần?"

Giản Kiệt không trả lời, chẳng qua là, cái miệng nhỏ nhắn hở ra một nụ cười đắc ý... Đó là nụ cười kiêu ngạo rất giống với bộ dạng của Cố Bắc Thần!

Cố Bắc Thần lái xe đi tới đồn cảnh sát phía nam...

Trong phòng thẩm vấn, Mạc Thiếu Sâm ngồi một mình, trong tay cầm một điếu thuốc, khóe miệng bị rách ra.

"Anh là đang tự huỷ hoại chính mình đấy à!" Vị cảnh sát trung niên đối diện lắc đầu một cái, "Anh thân là người biết pháp luật lại đi làm mấy chuyện phạm pháp, anh có phải không muốn làm luật sư nữa hay không?"

Mạc Thiếu Sâm không nói gì, chẳng qua là hít một hơi thuốc, sau đó lạnh nhạt đem tàn thuốc màu xám búng ở trong cái gạt tàn thuốc.

Cảnh sát trung niên thở dài, "Thật sự không biết phải nói với anh cái gì mới phải... May mắn tối nay tôi là người làm việc với anh, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài, cho dù là Cố Bắc Thần cũng không ép xuống nổi."

Mạc Thiếu Sâm vẫn không nói chuyện, chẳng qua là ánh mắt bắt đầu trở nên sâu thẳm...

Lúc ấy hắn quả thật quá xúc động, bởi vì nhìn thấy Thẩm Sơ và tên đàn ông xăm hình đá nhảy múa cọ sát gần nhau, mà người đàn ông kia đã có phản ứng... Cái này làm cho hắn ghen ghét dữ dội!

" Cốc cốc!"

"Đi vào..." Cảnh sát trung niên đáp một tiếng.

Có người đẩy cửa, "Cảnh sát Vương, Cố Bắc Thần đến rồi."

Vương Cảnh Ty nghe xong, gật đầu một cái, đầu tiên là liếc nhìn Mạc Thiếu Sâm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng thẩm vấn không lớn lắm hiện tại chỉ còn một mình Mạc Thiếu Sâm, hắn nhẹ nhàng chậm chạp hút thuốc, khói mù lượn lờ dần dần ở trong phòng lan tràn ra... Mãi đến khi trôi dạt lên máy thu hình trên nóc nhà.

Ánh sáng đỏ rực chốc chốc lại loé lên giống như đôi mắt của quỷ.

Qua ước chừng nửa giờ, cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra, Cố Bắc Thần và Vương Cảnh Ty cùng đi vào.

"Thần thiếu, người của anh có thể mang đi." Vương Cảnh Ty than nhẹ một tiếng, "Chuyện ngày hôm nay dù sao cũng phát sinh ở nơi công cộng, cho dù có giấu diễm cũng sợ bị bại lộ, tốt nhất là nên cẩn thận một chút."

"Cảm ơn cảnh sát Vương!" Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, nhìn Mạc Thiếu Sâm một cái, nhưng sau đó lại xoay người đi ra ngoài.

Mạc Thiếu Sâm đem điếu thuốc không biết thứ bao nhiêu dập tắt ở trên gạt tàn thuốc, đứng dậy gật đầu ra hiệu với cảnh sát Vương, sau đó cũng rời đi...

Mãi đến khi ngồi vào trong xe Cố Bắc Thần, hắn mới hỏi: "Tiểu Sơ đâu?"

"Đã được bảo lãnh đi rồi." Ánh mắt Cố Bắc Thần khẽ híp xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thiếu Sâm, một mảnh lạnh lẽo, "Chuyện đã hơn bốn năm, tôi không muốn nhắc lại... Nhưng mà, Thiếu Sâm, cậu có phải muốn tiếp tục như vậy hay không?"

Mạc Thiếu Sâm than một tiếng, "Ai cũng có sự cố chấp của riêng mình..." Hắn nói xong chống lại ánh mắt của Cố Bắc Thần, "Tôi có cô chấp đối với Thẩm Sơ, cậu có cố chấp đối với Giản Mạt!"

Cố Bắc Thần hơi cau mày.

"Nếu như chuyện giống vậy rơi vào trên người Giản Mạt..." Mạc Thiếu Sâm dừng lại, sau đó mới lạnh lùng chế giễu chậm rãi nói, "Cố Bắc Thần, cậu sẽ trực tiếp giết người!"

"..." Cố Bắc Thần nhưng lại không có nói phản bác.

Bởi vì, nếu như hôm nay xuất hiện tình huống như thế, hắn thực sự sẽ trực tiếp giết tên xăm mình đó... Dám nổi lên phản ứng với Giản Mạt, ý đồ như vậy, hắn làm sao có thể ngồi yên.

Nhìn bộ dạng của Cố Bắc Thần, khóe miệng Mạc Thiếu Sâm có một tia cười lạnh, "Cho dù Thẩm Sơ có là người như thế nào... Cô ấy, vẫn là người mà tôi yêu!"

Tình yêu, cũng không phải là bởi vì đối phương tốt hay là xấu mà yêu hay không yêu... Hắn chẳng qua là yêu một người phụ nữ xấu xa, chỉ như vậy mà thôi!

Cố Bắc Thần không có phản bác cái gì, chẳng qua là im lặng móc một điếu thuốc ra, châm lửa đốt...

Không biết tại sao, vào lúc này hắn luôn có loại cảm giác không nói ra được, giống như rất nhiều chuyện từ xa không cách nào có thể điều khiển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top