Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Q1].Chương 41 - Chương 50

Editor: Nam Cung Tử Uyển

Chương 41: Hắn nói, phụ nữ là để yêu thương

Cố Bắc Thần biết Giản Mạt rất đẹp, người phụ nữ này sinh ra chính là dùng để câu dẫn ánh mắt của đàn ông...

Hôm nay cô mặc một chiếc váy cúp ngực dài quá đầu gối, phần ngực áo được thiết kế đem khe rãnh trước ngực cô đẩy lên đầy đặn, đặc biệt mê người, cặp chân trắng nõn thẳng tắp được chiếc váy ôm trọn, chiếc dày cao 10cm màu bạc ôm lấy đôi chân nhỏ nhắn trắng ngần, đều rất mê hoặc người khác.

Tóc dài được buông thả ở hai bên vai, không sử dụng quá nhiều trang sức, cô chỉ sử dụng một chiếc vòng cổ đính đá và một đôi hoa tai kim cương nhỏ, tuy đơn giản nhưng khi đeo lên người của cô đều trở thành vô cùng xa hoa.

Đẹp, rất đẹp...

Thế nhưng, vợ của mình lại ở bên cạnh của người đàn ông khác... Khoé môi của Cố Bắc Thần nâng lên nụ cười như có như không, đáy mắt thâm thuý nhìn Giản Mạt.

Cảm nhận được tâm lý chống cự của Giản Mạt đối với Cố Bắc Thần, Tô Quân Ly không lên tiếng, nghiêng người dùng thân chắn trước mặt cô, "Thần thiếu, đã lâu không gặp."

Ánh mắt đang nhìn Giản Mạt thu về, lãnh đạm nhìn về phía Tô Quân Ly, "Đúng là đã lâu không gặp..." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, lại liếc mắt nhìn Giản Mạt, "Bạn gái sao?"

Mở miệng hỏi như vậy, trong lòng Giản Mạt bỗng nhiên ''lộp bộp'', vô ý thức nắm chặt xách tay.

"Là bạn bè!" Tô Quân Ly trả lời đúng lúc, không nặng không nhẹ, nhưng cũng đánh dấu rằng quan hệ của hai người không nhẹ.

Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên một độ cong hoàn hảo, chỉ nhẹ nhàng 'a' một tiếng, khiến người khác không nghe ra được cảm xúc hiện tại...

Sở Tử Tiêu không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần... Nếu như bức ảnh kia là thật, Bắc Thần và Giản Mạt có phải thật sự tồn tại loại quan hệ ái muội không rõ ràng ấy không?

Trường hợp hiện tại không thích hợp để hỏi... Dù cho hắn đang tức giân với cô nhưng vẫn cảm nhận được cô đang sợ hãi.

Ngày hôm qua không phải cô nói cô sử dụng tất cả mọi biện pháp để câu dẫn Cố Bắc Thần hay sao, nhưng bây giờ tại sao lại sợ như vậy, là bởi vì Tô Quân Ly hay là vì cái gì?

"Bắc Thần, cậu không phải đang ở nước ngoài hay sao?" Sở Tử Tiêu đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cố Bắc Thần nhìn về phía Sở Tử Tiêu, chỉ là yếu ớt mở miệng, "Có người nói nhớ cậu..... nên cậu phải trở về!" Nhưng lời này hắn nói ra đều rất bình thản, giống như đang kể chuyện cười.

Thế nhưng, trong lòng Giản Mạt càng trầm xuống... Cô không biết lời nói của Cố Bắc Thần có bao nhiêu phần sự thật, nhưng là, hắn nói như vậy, cô biết là cố ý để cho cô nghe thấy.

"Hả?" Sở Tử Tiêu có chút bất ngờ, vì muốn hoà hoãn bầu không khí, đùa giỡn hỏi, "Cậu không phải đang nói đến dì đấy chứ?"

Cố Bắc Thần cười nhẹ, không nói đúng cũng không phải nói sai... Chỉ là, sau đó khoé mắt liền liếc nhìn Giản Mạt, đem cô từng chút một thu nạp vào đáy mắt.

Lúc này bi thương không giống như trong con hẻm nhỏ, giống như có cái gì đó kẹp lại... Kẹt lại ở cổ họng rất khó chịu.

"Tôi đi chào hỏi Tô lão một tiếng." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, "Tam thiếu nếu không ngại có thể dẫn đường chứ?"

Tô Quân Ly có chút không muốn để Giản Mạt một mình ở với Sở Tử Tiêu, như vậy anh không yên lòng... Nhưng là, Cố Bắc Thần lại nói như vậy, làm chủ nhân của bữa tiệc, từ chối quả không hay, "Tự nhiên!" Lời vừa dứt, anh nhìn về phía Giản Mạt, "Ở đây chờ anh, một lúc nữa anh sẽ trở lại..."

Giản Mạt chỉ cảm thấy da đầu tê liệt, nghĩ đến chỉ cần Cố Bắc Thần rời khỏi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn... Vừa nghe đến Tô Quân Ly dò hỏi, cô liền vội vàng gật đầu.

Có thể cảm nhận được cô quá mức cấp bách, chỉ có thể giật giật khoé miệng nói, "Anh bận rộn như vậy cứ để em tự nhiên đi."

Tô Quân Ly ôn nhu cười, ánh mắt nhìn Sở Tử Tiêu mang hàm ý cảnh cáo, sau đó dẫn Cố Bắc Thần rời khỏi.

"Không phải bởi vì câu dẫn Cố Bắc Thần liền chuyện gì cũng có thể làm hay sao? Tại sao... khi người đứng trước mặt rồi, trái lại bộ dạng lại lúng túng như vậy?" Thanh âm của Sở Tử Tiêu rơi xuống thong thả như cánh hoa, nhưng ẩn ý lại phức tạp. Hắn có chút đố kị, có phẫn hận, cảm xúc không rõ nhiều hơn là tự giễu cùng đau lòng.

Giản Mạt cụp mắt, "Xin lỗi, tôi không tiếp được!" Cô nói xong liền xoay người ra ngoài... Lúc này cô cần hít thở không khí gấp.

Sở Tử Tiêu không đuổi theo, ánh mắt thâm thuý nhìn bóng lưng của Giản Mạt... Cô càng ngày đi càng xa, tim của hắn càng lúc càng lạnh lẽo.

Gió buổi đêm rất mát, bởi vì buổi diễn tấu từ thiện đến 8 giờ rưỡi mới bắt đầu, thời gian còn rất lâu mới đến, trong khoảng thời gian đó để mọi người có thể làm quen với nhau hoặc là dùng cơm... Giờ này vẫn có người tất bật đi đến, không ai chú ý đến một thân ảnh đang một mình ngồi trên ghế dài.

Ngày hôm nay cô đi một đôi giày có chút cao, Giản Mạt nhìn thấy ở đây không có ai, liền đem giày cởi ra... Chân không đạp ở trên sân cỏ, đồng thời cảm nhận được cảm giác mát nhè nhẹ, làm cho mạch suy nghĩ hỗn loạn của cô chậm rãi bình tĩnh lại.

Đáp ứng Tô Quân Ly là bởi vì muốn cảm ơn anh, cũng xác thực cùng anh chỉ là bằng hữu. Thế nhưng, Cô không nghĩ đến ở buổi tiệc lại đụng phải Sở Tử Tiêu, càng không nghĩ đến sẽ đụng phải Cố Bắc Thần...

Cầm di động, Giản Mạt nhắn một tin cho Lý Tiểu Nguyệt, nói ra tình huống vừa mới xảy ra.

Lý Tiểu Nguyệt trả lời rất nhanh: Con nhóc, ngoài đồng tinh với cậu thì mình không còn cách nào có thể đưa ra hướng giải quyết cho cậu...Chúc cậu may mắn vậy!

"..." Giản Mạt nhìn tin nhắn, có chút dở khóc dở cười, nhưng là, dù gì cũng không giả quyết được gì.

"Giẫm ở trên cỏ không lạnh sao?" Có thanh âm từ phía sau truyền tới, Giản Mạt hoàn toàn không kịp nhìn đó là ai, bóng người đã ngồi xổm xuống, "Nếu em để chân lạnh sẽ rất dễ dàng sinh bệnh đấy."

Sở Tử Tiêu cầm lấy chân của Giản Mạt, cũng không sợ bẩn vuốt mấy sợi cỏ trên chân cô xuống, sau đó định đi lấy giày...

Giản Mạt bỗng nhiên phản ứng kịp, vội vàng rút chân lại... Thế nhưng, Sở Tử Tiêu cũng thuận thế gia tăng lực khiến cô không thể rút chân lại, hắn cầm lấy giày đi vào cho cô.

Sở Tử Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Giản Mạt, thuận tay lại nắm lấy chân khác... Thế nhưng, lần này Giản Mạt thoát nhanh, chính mình đem chân tự đi lấy chiếc giày còn lại.

Nâng tầm mắt, ánh mắt thâm thuý của Sở Tử Tiêu nhìn đáy mắt kinh hoảng của Giản Mạt, thong thả lên tiếng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến em chia tay với anh? Lại vì cái gì... tại sao bây giờ em lại khác như vậy?"

"Không vì sao hết... Không phải tôi đã cho anh đáp án rồi sao?" Giản Mạt bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi.

Thế nhưng, cô mới di chuyển bước chân, đã bị Sở Tử Tiêu kéo lại.

"Sở Tử Tiêu, nếu như anh muốn khiến tôi khó chịu... đối với tôi như vậy vẫn chưa đủ hay sao?" Giản Mạt có chút hoảng hốt, chỉ sợ Cố Bắc Thần đi ra liền nhìn thấy hai người bọn họ đang dây dưa.

Sở Tử Tiêu không buông, "Em đang sợ cái gì? Tô Quân Ly hay là Cố Bắc Thần?"

Giản Mạt trừng mắt, "Có liên quan đến anh sao? Buông tay..." Đang nói, cô nổ lực thoát ra, trong tâm lo lắng càng sâu.

Thế nhưng, thường sợ cái gì, cái đó liền đến...

Rõ ràng Cố Bắc Thần đã đi tìm Tô Quân Bắc, không biết vì cái gì mà lại đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phía bọn họ.

Giản Mạt càng phát hoảng, thậm chí không biết phản ứng như thế nào mới tốt... Chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin nhìn Sở Tử Tiêu, "Coi như tôi cầu xin anh, buông tay tôi ra có được hay không?"

"Cô cùng Cố Bắc Thần quả nhiên có quan hệ?" Thanh âm của Sở Tử Tiêu trở nên kinh ngạc, đồng thời đáy mắt nổi lên vẻ bi thương, sau đó ánh mắt dĩ nhiên rơi vào trên người Cố Bắc Thần đang đi đến.

Cố Bắc Thần trầm mặc đứng phía trước hai người bọn họ, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang dây dưa của hai người bọn họ... Bởi vì cụp mắt xuống, Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt không nhìn thấy đáy mắt hắn dần dần tràn ra khí lạnh âm trầm.

Trong lòng Giản Mạt đột nhiên rét lạnh, càng ra sức vặn vẹo cánh tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Sở Tử Tiêu...

"Tử Tiêu." Đúng lúc đó Cố Bắc Thần thong thả lên tiếng, "Phụ nữ là để yêu thương chứ không phải làm đau họ như vậy..." Hắn nói lời này, ánh mắt dĩ nhiên nâng lên, chỗ sâu nhất trong đáy mắt đều là bình tĩnh lạnh lùng, có một vệt tức giận tràn ra, nhưng không biết là đối với Sở Tử Tiêu hay là đối với Giản Mạt...

Editor: Nam Cung Tử Uyển

Giản Mạt cụp mắt, âm thầm cắn răng....... Đối với tình hình hỗn loạn đêm nay, tâm trạng cô có chút bắc đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

"Bắc Thần?" Ánh mắt sâu hút của Sở Tử Tiêu nhìn Cố Bắc Thần, "Cậu cùng Mạt Mạt có quen biết sao?"

"Mạt Mạt?" Cố Bắc Thần khẽ gọi một tiếng, xưng hô thật là thân mật!

Chỉ thấy khoé miệng Cố Bắc Thần nâng lên cười như không cười nhạt, tuy hắn cười trên miệng nhưng đáy mắt đã cứng lại, "Cũng có thể nói là quen biết......." Hắn nói như vậy giống như muốn nghĩ thế nào cũng được.

Giản Mạt bị ngữ điệu bình tĩnh của hắn làm cho sợ hãi, thân thể không tử chủ được liền run rẩy.

"Lạnh sao?" Ánh mắt Cố Bắc Thần dời lên người của Giản Mạt, thấy sắc mặt trắng bệch của cô, khoé miệng câu ý cười, "Thân thể không tốt lại không biết tự chăm sóc chính mình..... Thích đẹp lại không chú ý như vậy?" Hắn trong lúc nói, liền cởi áo khoác ra, sau đó tự nhiên khoác lên người của Giản Mạt.

Quen thuộc với mùi bạc hà nhàn nhạt nhưng lại khiến động tác của Giản Mạt cứng ở tại chỗ, thậm chí, cô không dám nhìn đến vẻ mặt của Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu...... Giống như chỉ im lặng chờ đợi bão giông sắp ập đến.

Sở Tử Tiêu cau mày nhìn Cố Bắc Thần, tình tình của Bắc Thần như thế nào hắn là ngưỡi rõ nhất..........Nữ nhân bên cạnh hắn chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng tại sao lại đối với nữ nhân này ôn nhu như vậy?

Cố Bắc Thần giống như khoiong biết Sở Tử Tiêu đang xem xét hắn, chỉ đem áo khoác lên người cô, sau đó dùng giọng điệu ái muội nhàn nhạt nói, "Nếu như ngã bệnh, em đừng hòng nghĩ rằng anh sẽ đau lòng......."

"Ầm" một tiếng, Giản Mạt chỉ cảm thấy trong đầu sấm rền đang nổ tung.......Cố Bắc Thần là cố ý, hắn chắc chắn là đang cố ý.

Thanh âm gào thét, nhưng Giản Mạt vẫn không nói gì, động tác chỉ có thể tiếp nhận áo khoác của Cố Bắc Thần.....

Đáy mắt liếc thấy Tô Quân Ly, Giản Mạt đột nhiên rất muốn cười........Vừa mới ở bên trong, bây giờ lại ở bên ngoài, cục diện như vậy thật khiến cô không biết phải làm thế nào!

"Mạt Mạt." Tô Quân Ly hình như vẫn chưa biết việc gì đang phát sinh, gọi tên cô, "Em lạnh sao?" anh đột nhiên lấy áo khoác trên người của Giản Mạt đưa lại cho Cố Bắc Thần, "Cảm ơn Thần thiếu đã quan tâm đến bạn gái của tôi......" Đang nói, anh cởi áo khoác của chính mình ra, sau đó khoác lên người của cô, cánh tay thuận thế đặt lên vai của Giản Mạt, tuyên bố quyền sơ hữu. (Nam Cung Tử Uyển: Anh ơi! Anh hại chị rồi!)

Không khí quỷ quyệt, không ai lên tiếng, ba nam, một nữ.........

Thời gian này ở ngoài vườn người không nhiều, tuy nhiên vẫn có một số người đi bộ ở đó........ Đã có người tò mò nhìn về phía này, thậm chí, bắt đầu thì thầm nói chuyện riêng.

"Thời gian không còn nhiều nữa." Tô Quân Ly từ từ nâng lên một nụ cười nhạt mỏng manh, "Thần thiếu, Sở thiếu không bằng chúng ta trước tiên nên vào trong?"

Không ai di chuyển, thậm chí, toàn bộ ánh mắt của Cố Bắc Thần cùng Sở Tử Tiêu đều nhìn Giản Mạt....... Càng có thể nói, ánh mắt bọn hắn chỉ nhìn đến cánh tay của Tô Quân Ly đang ôm lấy vai của cô.

Giản Mạt bị ánh mắt thâm thuý nhìn đến giống như bị kim đâm, thế nhưng, cô chỉ có thể kiên trì chống lại.

Cố Bắc Thần lạnh nhạt thu lại ánh mắt, chỉ là như có như không cong khoé môi, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong hội trường........

Sở Tử Tiêu ngay lập tức cũng đi theo sau, chỉ là, ngay lúc xoay người, đáy mắt phức tạp vẫn nhìn Giản Mạt.

"Bắc Thần!" Sở Tử Tiêu đuổi theo Cố Bắc Thần, sóng vai cùng đi, "Cậu và Mạt Mạt thật sự có quen biết?"

"Đúng như cháu thấy........" Cố Bắc Thần không có quá nhiều cấm kị.

Sở Tử Tiêu hơi nhíu mày, "Cậu......."

"Việc này để sau hãy nói." Cố Bắc Thần nhàn nhạt lên tiếng.

Mặc kệ Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt có quan hệ gì, Sở Tử Tiêu biết ở Tô gia không thích hợp tiếp tục nói chuyện này.

Buổi diễn tấu từ thiện diễn ra đúng 8 giờ rưỡi...... Bởi đây chỉ là hành động từ thiện nhỏ, cũng sẽ không chính thức nghe được diễn tấu, nhưng khách khứa đến hôm nay cũng đã chật kín sảnh đường.

Tô gia là gia đình văn hoá, ở Lạc Thành, thậm chí là ở toàn quốc địa vị của Tô gia cũng rất quan trọng....... Đặc biết đến đời này, Tô Quân Ly lại càng là thiên tài của âm nhạc, phong thái chỉ nhìn bằng nửa con mắt cũng vô cùng quần hùng.

Tất cả đang suy nghĩ liệu hôm nay Tô Quân Ly có thể hay không đàn một khúc, tuy nhiên cũng chỉ là nghĩ, rõ ràng biết hôm nay anh sẽ không tham dự.........

Nhưng dù cho là như vậy, mỗi một người đều quyên tặng rất nhiều...... Nhưng nhiều người lại nghĩ, hôm nay quyên tặng lớn như vậy, cũng không nghe được gì liền như vậy kết thúc. Nhưng đến khi kết thúc, Tô Quân Ly lên sân khấu.

"Đáp ứng một người bạn, ngày hôm nay cô ấy có đến buổi diễn tấu từ thiện, tôi liền muốn trình diễn một ca khúc." Thanh âm Tô Quân Ly nhẹ nhàng giống như tiếng đàn violong một mình trong đêm, ánh mắt anh xuyên qua dòng người dừng trên người của Giản Mạt, "Cô ấy đến rồi, tôi liền đồng ý!"

Tô Quân Ly vừa nói xong lời này, cả sảnh đường đã có người khóc thút thít, tất cả người của Tô gia bđều nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý là anh đang nói đến người bạn gái mà anh đem đến hôm nay.

Tô lão gia tò mò xoay người lại nhìn, ánh mắt dò xét trên người Giản Mạt, không khỏi cười nói, "Nhìn không tệ!"

Ngón tay thon dài mềm mại lướt trên phím đàn, đồng thời Tô Quân Ly cũng thu lại ánh mắt, âm nhạc thong thả vang lên...... Một bản nhạc rất quen thuộc "khúc nhạc Alice" nhưng khi đầu ngón tay của anh đàn ra lại khiến cả hội trường đắm chìm trong thế giới mộng ảo.

Giản Mạt quên hết thời gian, quên hết tất cả, tầm mắt sáng ngời rơi trên người của Tô Quân Ly.

Nếu như nói, hôm nay Cố Bắc Thần cùng Sở Tử Tiêu đều làm cho trái tim của cô bị gai đâm đến chảy máu thì Tô Quân Ly giờ khắc này lại làm cho trái tim của cô trở nên an tâm.

Tay Tô Quân Ly linh hoạt lướt ở trên phím đàn piano, mỗi một động tác đều lộ ra toàn bộ ưu nhã cùng cao quý, ánh mắt anh chốc chốc lướt qua vị trí của Giản Mạt, khoé miệng cười lộ ra tà mị cùng bừa bãi.... Cười như vậy, rơi vào trong mắt của Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu có chút chói mắt!

Ngón tay của Tô Quân Ly nâng lên hạ xuống tạo thành một khúc nhạc đệm cuối cùng, tất cả mọi người hoàn toàn không thể kiềm chế chìm đắm trong âm nhạc của anh.

"Mặc dù Tam thiếu nói là tặng một người, cũng không có nhận được bổng lộc gì......." Cố Bắc Thần thong thả lên tiếng, "Nếu như tối nay là diễn tấu từ thiện, vậy tôi đương nhiên phải thay cô ấy cảm ơn Tam thiếu rồi........" Thanh âm hắn vang lên bình tĩnh, lộ ra ngưng đọng, "Một trăm ngàn, thế nào?"

Một tiếng hít khí truyền tới, mọi người không thể tin nổi nhìn về phía Cố Bắc Thần....... Không ai nghĩ đến hắn vung tay liền là một trăm ngàn, mỗi người đều bị con số đó làm cho kinh ngạc, thế nên không có suy nghĩ sâu xa về lời nói của hắn.

Tất cả mọi người ở đây, chỉ có sắc mặt Giản Mạt đột nhiên chuyển biến..... Tay cô trong nháy mắt nắm chặt, đáy mắt có một tia sợ hãi nhìn Cố Bắc Thần.

Ánh mắt Cố Bắc Thần liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Giản Mạt, đem tất cả biểu tình kinh hoảng của cô thu vào đáy mắt...... Chỉ là, trong một khắc kia, ánh mắt của hắn đột nhiên hiểu ra.

Cô đang sợ hắn công khai mối quan hệ của bọn họ ra?

A, là vì Tử Tiêu hay là vì Tô Quân Ly?

Tô Quân Ly đứng dậy, thong thả đi xuống, đứng trước mặt của Cố Bắc Thần, khoé môi vẫn thuỷ chung duy trì nụ cười ôn hoà chưa từng thu lại, "Như vậy, cảm ơn Thần thiếu đã ủng hộ."

"Hẳn vậy......" Cố Bắc Thần thu hồi tầm mắt ở trên người Giản Mạt, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm như cũ.

"Ồ?" Tô Quân Ly cười nhẹ, "Lời này của Thần thiếu, tôi có chút không hiểu!"

Cố Bắc Thần nhẹ nâng khoé môi, nụ cười đó hoàn toàn che giấu vẻ cứng nhắc trong đáy mắt, lộ ra áp lực, "Tâm tình của vợ tôi hai ngày nay không tốt lắm, vì Tam thiếu có thể khiến cô ấy vui vẻ trở lại,... một trăm ngàn này rất đáng giá!"

Lời vừa mới nói ra, không chỉ Tô Quân Ly cau mày, mà Sở Tử Tiêu đứng ở một bên cũng cứng người nhìn Cố Bắc Thần. Giống như, hai người này nghe không rõ những lời Cố Bắc Thần nói. Thế nhưng, trong lòng giống như bị cái gì đó phá tan........Lại cắm ở trong cổ họng, không có biện pháp nào phun ra.

Chương 43: Người vợ trong lời đồn của Cố Bắc Thần là ai?

Editor: Nam Cung Tử Uyển

Dù gì Tô Quân Ly cũng xuất thân trong gia đình có danh tiếng, ánh mắt run rảy trong nháy mắt liền khôi phục vẻ ôn nhuận, nói: "Lời này của Thần thiếu......Quá thất lễ rồi!"

Ngữ điệu nghe ra có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng, cho dù ai nghe cũng đều mơ hồ nhận thấy lửa giận bên trong.

"A? Phải vậy không?!" Cố Bắc Thần chỉ cười nhạt, lập tức nói, "Tôi còn có việc cần giải quyết, xin lỗi không thể tiếp tục......" Lời vừa dứt, hắn liền tiến đến cáo từ Tô lão gia, sau đó dửng dưng để tay trong túi xoay người rời khỏi.

Từ đầu đến cuối, không hề liếc mắt nhìn Giản Mạt một cái........ Giống như, hắn căn bản không biết cô.

Ánh mắt thâm thuý của Tô Quân Ly nhìn bóng lưng cao ngạo thong thả rời khỏi, khoé miệng đang cười đột nhiên thoáng một cái liền ngưng trọng.

Xung quanh có tiếng nói chuyện truyền tới, bên cạnh có người nghi hoặc hỏi, "Vợ của Cố Bắc Thần hôm nay có tới hay sao? Tại sao không có nhìn thấy?"

Có người đã bắt đầu đưa mắt tìm, thế nhưng, không có kết quả....... Chỉ là, vẫn có những ánh mắt rơi trên người Giản Mạt nhưng nhanh chóng liền rời đi.

Không ai biết được bạn gái của Tô Quân Ly hôm nay lại chính là người vợ tin đồn của Cố Bắc Thần, chỉ là, nếu như vợ của Cố Bắc Thần ở đây, tại sao Thần thiếu lại không đi cùng cô ấy?

Nghi hoặc như vậy, mọi người chỉ nghĩ người vợ này vô cùng bí ẩn, cho nên mới không cùng Thần thiếu rời khỏi, không ai đặt mục tiêu lên người Giản Mạt.

Duy nhất chỉ có Tô Quân Ly và Sở Tử Tiêu!

Tô lão gia nhạy bén lướt mắt xuống hội trường, báo cho người của Tô gia một tiếng, lập tức mọi người liền nhao nhao quyên góp tiền, đề tài cũng theo đó thay đổi.

Tô Quân Ly tìm cơ hội đã đi đến bên cạnh của Giản Mạt, "Anh đưa em trở về!"

Một thân của Giản Mạt mệt mỏi gật đầu, cùng Tô Quân Ly yên lặng rời khỏi........ Thế nhưng, ở bãi đỗ xe lại đụng phải Sở Tử Tiêu.

Quan hệ của Cố Bắc Thần với Sở Tử Tiêu, Tô Quân Ly cũng biết đến....... Trải qua một buổi tối tiếp xúc, đại thể thì Tô Quân Ly cũng đoán được Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt có quan hệ không đơn giản.

Thế nhưng, không đơn giản là bởi vì ở giữa chính là Cố Bắc Thần làm hỗn loạn!

"Cô chính là người vợ tin đồn của Bắc Thần?" Ánh mắt thâm thuý của Sở Tử Tiêu sắc bén nhìn Giản Mạt, thanh âm nghe ra rất bình tĩnh, nhưng thật ra đã âm trầm lạnh lẽo.

Giản Mạt không trả lời, cũng không phủ nhận!

Sở Tử Tiêu nở nụ cười, cười có chút thê lương.........

Ánh mắt phức tạp của hắn nhìn Giản Mạt, thanh âm đau khổ khàn khàn tràn ra ở cổ họng, "Giản Mạt, cô làm sao có thể......Cô làm sao có thể như vậy?" Câu nói cuối cùng của hắn chính là gầm lên, "Vì sao lại là hắn?"

Nếu như nói, tấm ảnh Cố Bắc Thần ôm cô vào bệnh viện làm đau tim hắn, thì hôm nay, chân tướng lộ ra lại hoàn toàn xé rách mọi kiên trì của hắn bấy lâu nay.Người hắn yêu gả cho cậu của hắn, thành dì của hắn........ Ha ha, đây là chuyện buồn cười gì vậy? Chuyện này làm sao hắn có thể chịu nổi?

Tay Giản Mạt đã rất lạnh, cô mím môi nhìn Sở Tử Tiêu, tất cả mọi thứ trong đáy mắt vỡ tan tành........ Giống như, lần trước chứng kiến vẻ mặt chế nhạo thủ đoạn của cô.

Nhưng ngày hôm nay, tất cả đều đổ nát...... Người yêu gả cho nam nhân khác, thấm chí người đó lại là cậu của hắn!

Đầu mũi của Giản Mạt đã bắt đầu chua xót, có một số việc, cô cũng biết chính mình không thể trốn tránh, thế nhưng, dưới tình huống này, cô không thể khống chế được mà nổ tung.

"Trước tiên, anh đưa em trở về." Tô Quân Ly vẫn coi như vẫn bình tĩnh, nói, "Sở thiếu, tôi hy vọng anh hiểu rõ, ở địa điểm này không thích hợp để chất vấn....... Đương nhiên, nếu anh muốn đặt Giản Mạt vào trong nhưng lời đồn đại ngoài kia, hoặc ở đây dùng lời nói làm tổn thương cô ấy."

Hai mắt màu đỏ tươi của Sở Tử Tiêu nhìn Giản Mạt, "Tôi đưa cô về!"

"Không........" Giản Mạt theo ý thức liền cự tuyệt.

Tô Quân Ly đem Giản Mạt kéo về phía sau, "Sở thiếu, Mạt Mạt là bạn gái đến cùng với tôi hôm nay.........Xin anh tự trọng một chút!"

"Đường đường là Tam thiếu, lại dùng người đã kết hôn làm bạn gái.......A, thật sự đáng buồn cười!" Sở Tử Tiêu giống như mãnh thú, miệng lưỡi sắc bén hoàn toàn không suy nghĩ nói ra.

Sắc mặt Tô Quân Ly đã hơi trầm xuống, "Buồn cười cũng được........ Nhưng tôi sẽ không dùng nhưng lời lẽ sắc bén để làm tổn thương một người con gái." Lời vừa dứt, lần này anh không có dừng lại, sau đó mở cửa bên cạnh ghế lại đỡ Giản Mạt ngồi vào trong, vòng qua đầu xe đi tới ghế lái.

Khởi động xe, sau đó rời đi....... Tất cả hành động đều rất nhẹ nhàng hờ hững.

Giản Mạt giống như bị cướp mất linh hồn, từ đầu đến đuôi đều để mặc động tác của Tô Quân Ly....... Thế nhưng, thời khắc chiếc xe rời đi, ánh mắt cô liền rơi bên ngoài cửa kính xe.....Nhìn bóng người của Sở Tử Tiêu càng lúc càng xa.

Có cái gì đó tuôn ra viền mắt, trườn xuống đọng lại ở trên khoé miệng....... Mùi vị mặn chát liền làm kích thích thần kinh của Giản Mạt.

Rõ ràng đau đến không thể hô hấp, thế nhưng, cô dường như quên mất tiếng kêu đau đớn.

Bên trong xe rất yên tĩnh........

Tô Quân Ly nghiêng đầu nhìn Giản Mạt, nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, "Là thật sao?"

Giản Mạt không lên tiếng, ánh mắt chỉ rơi ở bên ngoài cửa xe, khẽ gật đầu.

Có cay đắng lướt qua khoé miệng của Tô Quân Ly, lộ ra phiền muộn.

"Có thể đưa em trở về Lam Trạch viên hay không?" Thanh âm yếu ớt của Giản Mạt vang lên.

Toàn bộ sự việc đêm hôm nay xảy ra khiến cô không kịp ứng phó, cô tưởng Cố Bắc Thần sẽ không nói, đêm nay có thể trốn được một kiếp....... Thế nhưng, người đàn ông lạnh lùng đó lại không muốn bỏ qua cho cô.

Đầu tiên là hành động ám muội, sau đó lại là những lời lẽ khiến người khác phải mơ màng........ Ha ha, một câu nói, bất kể là Sở Tử Tiêu hay là Tô Quân Ly, đều bị hắn đánh trở về hiện thực.

Cô là vợ của Cố Bắc Thần, cho dù không yêu........ Cũng không cho phép kẻ khác nhúng chàm!

Tô Quân Ly nhìn bộ dạng mệt mỏi của Giản Mạt, trong lòng đột nhiên đau đớn, gật đầu, "Được."

Tầm tình của Tô Quân Ly trầm trọng, mặc dù vừa mới về nước, thế nhưng, anh vẫn nghe được Cố Bắc Thần có rất nhiều scandal, "Mạt Mạt, em cùng anh ta....." Thanh âm của anh đột nhiên ngừng lại, anh có quyền gì để hỏi cô đây?

Ban đầu, anh nghĩ rằng mình sẽ không thất bại ngay trên vạch xuất phát......... Nhưng hôm nay thì sao?

Giản Mạt không có tâm tình đi phỏng đoán suy nghĩ hiện tại của Tô Quân Ly là gì, thậm chí, cũng không suy nghĩ đến Cố Bắc Thần vung tiền như thế rốt cuộc thể hiện cái gì!?

Xe dừng bên ngoài Lam Trạch viên, Giản Mạt nhàn nhạt nói, "Cảm ơn" sau đó tháo dây an toàn bước xuống xe.

"Mạt Mạt......" Tô Quân Ly mở miệng, ánh mắt thâm thuý nhìn cô.

Giản Mạt quay đầu, nổ lực nở ra một nụ cười, "Em không sao."

"Anh có thể giải thích cho Thần thiếu biết......." Tô Quân Ly có chút gấp gáp nói, "Ngày hôm nay đáng lẽ anh không nên mang theo em, lại để em rời vào tình cảnh khó chịu này."

Giản Mạt cười, lắc đầu, "Em cảm thấy có chút mệt, em vào trước......" Hít sâu một hơi, cô chân thành nói, "Hi vọng chuyện mà em giấu diếm anh sẽ không gây trở ngại đến con đường tình bạn của chúng ta."

Thân thể Tô Quân Ly hơi cứng đờ, anh nghe ra được ý tứ của Giản Mạt........ Hai chữ "bạn bè", là muốn nói anh không có cơ hội tiếp tục theo đuổi cô, cũng khiến anh không có biện pháp cự tuyệt.

"Sẽ không..." Hai chữ nhẹ nhàng phát ra từ miệng của Tô Quân Ly, lộ ra tự giễu trầm trọng.

Giản Mạt cười, không tiếp tục nói nữa liền xuống xe đi vào Lam Trạch viên.

Một chiếc xe Spyker kiêu ngạo đỗ trước cửa, trong biệt thự bao trùm trong bóng tối, không có một chút ánh sáng...

Trái tim Giản Mạt không tử chủ được đập nhanh hơn một nhịp.... Cô mở cửa, dưới ý thức muốn mò tìm công tắc mở đèn, nhưng tay chưa tìm thấy, liền nghe thấy một tiếng "ầm", cửa liền bị đóng lại, toàn bộ cơ thể của cô bị một lực mạnh ép lên trên cửa......

Không có báo trước, một nụ hôn thô bạo ùn ùn đánh tới........ Giản Mạt bị đau liền "a" lên một tiếng, muốn đẩy ra, nhưng hai tay lại bị kéo lên đỉnh đầu.

"A... A Thần... A... Cố Bắc... Bắc Thần.... A..." Giản Mạt bị một lực mạnh vây kín khiến cô có chút choáng váng, theo phản xạ cô muốn nghiêng đầu tránh né, thế nhưng không ngờ đến, cử động của cô, liền hoàn toàn chọc giận Cố Bắc Thần!

Chương 44: Xé rách tất cả phẫn nộ

Nụ hôn kéo đến ùn ùn không có một chút dịu dàng nào, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ lạnh lùng khát máu....... Giản Mạt bắt đầu phản kháng Cố Bắc Thần, nhưng dưới sự kiềm chế của hắn, cô không cách nào thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Sự việc hôm nay ở trong trang viên của Tô gia, không phải cô cũng dự đoán được khi trở về sẽ phái đối mặt với giông tố hay sao?

Quần áo vẫn chưa cởi ra, chỉ trêu chọc ở bên ngoài........ Không hề có khúc dạo đầu, vật cứng thật sâu đi vào ngõ nhỏ khô khốc, Giản Mạt đau đến nhíu mày, "Đau....."

Thanh âm oan ức vẫn lộ ra cứng cỏi quật cường, nhưng cô chỉ phát ra một tiếng, sau đó Giản Mạt liền cắn chặt môi thừa nhận từng trừng phạt điên cuồng của hắn.

Cố Bắc Thần giống như kẻ điên, ở trong bóng tối, đáy mắt như dường như đen kịt, hoà lẫn với bóng đen, vẻ mặt không nhìn rõ cảm xúc....... Nữ nhân này tại sao lại dám ở bên ngoài câu dẫn nhiều đàn ông như vậy?

Một người là Tam thiếu của thành Bắc Tô, một người là cháu trai của hắn......... Tốt, tốt, rất tốt!

Hắn ở nước ngoài nghe được sự tình trong điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô không suy nghĩ gì liền nhanh chóng trở về........ Cứ như vậy, hắn vẫn chưa có ngủ đủ giấc đã mở cuộc họp, nghĩ rằng có thể về sớm một chút trở về gặp cô, nhưng cô lại không ở nhà!

Hắn chỉ thị Tiêu Cảnh đi tra hành tung của cô, cuối cùng tra ra cô đang tham dự tiệc tối ở Tô gia........ Hắn dĩ nhiên liền đến đó để tìm cô......

Cuối cùng thì sao...... Nữ nhân này đối với hai nam nhân kia có vẻ rất thân thiết, thậm chí có khả năng khiến hai người kia đối đầu với nhau........ Tốt, tốt, thật sự là quá tốt rồi!

Ngậm một bụng tức tối, động tác của Cố Bắc Thần càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, trừng phạt kiêm nổi giận để Giản Mạt không có một tia thoải mái, chỉ có đau đớn.....

Cũng bởi vì lực va chạm mạnh, đầu của cô không ngừng đụng lên cửa, sau khi tai nạn đầu cô vẫn có một chút đau, bây giờ đụng phải lại càng đau đớn hơn.

"Giản Mạt, cô tại sao lại dám?" Thanh âm Cố Bắc Thần vừa lạnh lẽo xen lẫn tức tối, "Có phải tôi ở bên ngoài có nhiều tin đồn nên cô cũng muốn để cho tôi bị cắm sừng phải không?"

Giản Mạt bị đau đến choáng váng, giống như tất cả động tác chỉ còn dựa theo bản năng, "Em không có......." Thanh âm khàn khàn vang lên, bên trong có pha lẫn mệt mỏi, lộ ra tia nản lòng tuyệt vọng.

Bất kể là Sở Tử Tiêu hay là Cố Bắc Thần, cũng làm cho trái tim của cô có cảm giác như bị xé rách.......

"Giản Mạt, mỗi lần đều không muốn đi đến chỗ chị của tôi, cho tới bây giờ là vì Sở Tử Tiêu, có đúng hay không?" Đôi mắt của Cố Bắc Thần híp lại, đáy mắt bắn ra tia nhìn lạnh lẽo.

Giản Mạt không trả lời, Cố Bắc Thần đem chính mình va chạm vào nơi sâu nhất của cô, lửa giận càng cháy mãnh liệt."Cô và Tử Tiêu có quan hệ gì?" Cố Bắc Thần lạnh lùng hỏi.

Giản Mạt điên thật rồi, cô bị Cố Bắc Thần ép đến phát điên rồi, cô chống lại ánh mắt lạnh lùng của Cố Bắc Thần, lạnh lùng như vậy liền khiến lòng cô càng lạnh, "Cố Bắc Thần, anh muốn nghe điều gì?" Thanh âm cô không khỏi lên cao, giống như đang gào lên, "Tôi và Sở Tử Tiêu có quan hệ gì? Quan hệ người yêu anh có hài lòng chưa? A"

Giản Mạt chỉ cảm thấy trong thân thể có cảm giác vừa hưng phấn vừa đau đớn khiến cho thần kinh của cô chợt căng lên, thanh âm rít gào đồng thời truyền đến, Cố Bắc Thần giống như muốn giết chết cô, động tác điên cuồng đoạt lấy.

"Cố Bắc Thần, sau khi tôi gả cho anh thì đã cùng anh ấy chia tay rồi........" Giản Mạt rơi nước mắt, đến cùng liền khuất phục trước sự điên cuồng của hắn, thanh âm yếu ớt phát ra, "Các anh đừng ép tôi nữa có được hay không?" Thanh âm khàn khàn của cô chứa đựng tuyệt vọng, nước mắt không thể khống chế được liền rơi xuống.

Toàn thân Cố Bắc Thần cứng đờ nhìn nước mắt của Giản Mạt, ở trước mắt hắn, lần đầu tiên hắn thấy được vẻ mặt chân thật nhất của cô....... Thế nhưng, hắn biết rõ, nước mắt này không phải bởi vì hắn mà là bởi vì Sở Tử Tiêu.

Phía dưới nhanh chóng chuyển động, Cố Bắc Thần liền đem chính mình phòng thích ở trong cô sau đó liền rút ra, hắn lạnh lùng nhìn thân thể bởi vì không có lực chống đỡ mà từ từ trượt xuống trên cửa, ngồi ở trên nền đá, trong lòng đột nhiên lướt qua cảm giác đau đớn, nhưng cảm giác đó liền biến mất rất nhanh không để lại dấu vết.

"Dù cho không yêu, trong thời gian cô làm vợ của Cố Bắc Thần tôi, cô...... sau này cũng chỉ có thể là nữ nhân của tôi!" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói xong liền xoay người lên lầu.

Cố Bắc Thần đi vào phòng tắm, sau khi đi ra liền choàng áo choàng tắm đi vào phòng sách, Giản Mạt vẫn ngồi ở dưới đất....... Hắn chỉ là liếc mắt qua, sau đó liền không còn để ý đến.

Buổi đêm mùa thu gió rất mát, trên sàn nhà lạnh lẽo càng thấm vào da đi vào thân thể......... Giản mạt giống như một đứa trẻ rách nát, sinh mệnh giống như bị rút cạn.

Khoé miệng dần dần câu lên ý cười tự giễu, cô tưởng mình sau khi bán thân vẫn còn lưu lại một ít tôn nghiêm, nhưng cuối cùng thì sao?

Liền bởi vì cái tôn nghiêm đó, liền triệt để đem mình đẩy vào địa ngục!

Ha ha........ Giản Mạt, cô thừa nhận đi, từ đầu đến đuôi làm sao có thể hy vọng cô trở về như lúc ban đầu! Thế nhưng, qua buổi tối hôm nay, cô cũng sẽ mất đi cái mình đang sở hữu, cô còn có thể kiên trì cái gì?

Yêu Sở Tử Tiêu, còn hợp đồng với Cố Bắc Thần......... Kỳ thực, vận mệnh của cô cũng đã thất bại thảm hại.

Sau khi Tô Quân Ly trở về trang viên của Tô gia, khách mời cũng đã lục đục ra về........

"Tam thiếu gia, lão gia mời cậu đến thư phòng của ngài một chuyến." Quản gia Trang có chút lo lắng nói, "Sắc mặt của lão gia có chút không tốt."

"Tôi biết rồi." Tô Quân Ly gật đầu, "Cảm ơn quản gia Trang." Lời vừa dứt, anh liền hướng phòng sách đi tới.

"Thùng thùng."

"Tiến vào đi!"

Tô Quân Ly đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Tô Chấn Kỳ đang đứng ở cửa sổ, trong tay cầm một tẩu thuốc khói lượn mù mịt, toàn bộ trên người đều tràn ngập khí chất trầm ổn qua nhiều năm tháng.

"Cha!" Tô Quân Ly mở miệng, thuận thế đóng cửa lại.

Tô Chấn Kỳ thong thả xoay người, sau đó ra hiệu cho Tô Quân Ly ngồi xuống, ông cùng ngồi xuống ở một bên sô pha, "Đêm này nữ nhân kia là sao?"

Tô Quân Ly trầm mặc, lập tức nói, "Bạn bè......"

"Bạn bè?" Tô Chấn Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Quân Ly, con xuất ngoại cũng rất nhiều năm phải không?"

"Vâng......" Tô Quân Ly đáp lời.

"Đêm nay có rất nhiều phụ nữ, tại sao con vẫn cứ coi trọng cô ta?" Tô Chấn Kỳ đột nhiên giống như muốn chuyển đề tài.

Tô Quân Ly trầm mặc, "Cha....." Anh có chút bất đắc dĩ, "Con và Giản Mạt chỉ là bạn bè." Hít sâu một hơi, thấy vẻ mặt cha mình vẫn mang vẻ không tin, anh bắt đắc dĩ than nhẹ, "Cha, Giản Mạt là bé gái năm đó."

Tô Chấn Kỳ đầu tiên liền nhíu mày, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn Tô Quân Ly, thấy anh hơi gật đầu, cảm xúc khác thương nơi đáy mắt chợt lướt qua, "Là cô ta?"

Tô Quân Ly gật đầu, "Mới gặp cô ấy con cũng không nhận ra, lúc đó là cô ấy thiết kế sảnh âm nhạc của con........ Sau đó vô ý nhìn thấy vết sẹo lưu lại ở sau tai, con mới biết là cô ấy."

Tô Chấn Kỳ nghe, tâm tình có chút phức tạp, nhưng vẫn trầm mặt nói, "Đêm nay nghe ra ý tứ của Thần thiếu, nói rõ Giản Mạt chính là vợ của hắn....... Một nữ nhân đã kết hôn, con cũng cô ta làm sao thích hợp ở cùng nhau?"

Tô Quân Ly dở khóc dở cười, "Cha, lúc đầu con cũng không biết.........Bây giờ chúng con chỉ là bạn bè với nhau."

"Hừ, con nghĩ như vậy cũng tốt." Tô Quân Ly khí chất vẫn như trước nói, "Người kia là Cố Bắc Thần, hắn là một người thủ đoạn tàn nhẫn........ Mặc dù Đế Hoàng không liên quan đến lĩnh vực văn hoá, nhưng nếu như hắn muốn huỷ hoại một người, cũng rất đơn giản."

Tô Quân Ly nở nụ cười, "Cha, cha càng ngày càng suy nghĩ sâu xa......" Anh mở miệng trêu đùa, "Trước tiên phải nói đến hắn không yêu vợ của hắn, dù cho có yêu........ Cố Bắc Thần cũng sẽ không vì một nữ nhân mà gây chiến."

Tô Chấn Kỳ hừ lạnh khinh bỉ, "Con theo học tâm lý, con có thể giải thích cho ta về hành động của Cố Bắc Thần đêm nay một chút không?"

Tô Quân Ly nghe, lập tức cau mày....... Anh không muốn nghĩ đến, thế nhưng, sự chiếm hữu của Cố Bắc Thần xuất hiện quá mức rõ ràng.

Đột nhiên, Tô Quân Ly âm thầm vui mừng, may rằng hôm nay không để cho cánh nhà báo vào trong, nếu không........ Sự việc đêm hôm nay mặc dù không ai biết là Giản Mạt nhưng vẫn sẽ khiến cô bị thương tổn.

Chương 45: Chính thức giới thiệu, cô ấy là tiểu mợ

Thời gian Cố Bắc Thần trở lại phòng, Giản Mạt không có ở trên giường... Vừa rồi hắn tiến vào cũng đã nhìn dưới lầu, cũng không có ai.

Hơi nhíu mày, khuôn mặt Cố Bắc Thần thoáng chốc lạnh xuống, hắn xoay người tiến vào toilet...

Bật đèn, tầm mắt liếc đến bồn tắm trong nháy mắt liền nhíu mày........ Chỉ thấy nửa mặt của Giản Mạt lộ ra bên ngoài mặt nước, tóc giống như nổi ở phía trên, lộ ra một cỗ hơi thở "chết chóc".

Sắc mặt Cố Bắc Thần liền chuyển biến, nhanh chóng tiến đến một phen đem Giản Mạt ôm ra, "Giản Mạt, Giản Mạt... Mạt nhi..."

Không có người đáp lại, sắc mặt Cố Bắc Thần trắng bệch giơ tay lên liền hướng phía Giản Mạt tìm kiếm hơi thở.......... Hô hấp yếu ớt khiến hơi thở trong cổ họng hắn đứt rời.

Giản Mạt dường như cảm nhận được một cỗ hơi thở ngưng trọng áp bức, chậm rãi mở mắt ra, thanh âm vô lực: "A Thần........"

Cố Bắc Thần cứng mặt, một phen ôm ngang người cô lên, tùy tiện chà lau thân thể ướt sũng của cô, sau đó ôm cô trở về giường.

"Ưm..." Một tiếng ưm tràn ra cánh môi trắng bệch, Giản Mạt chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nhìn Cố Bắc Thần, chỉ là.......... Tầm mắt rời rạc không có tiêu điểm.

"Cô muốn chết hay sao?" Thanh âm Cố Bắc Thần có phần hung ác nham hiểm.

Giản Mạt hơi cụp mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Em chỉ muốn đi tắm........" Đầu cô trở nên mờ mịt, "A Thần, đầu em đau........." Cô mơ màng nói xong, người đã lịm dần rơi vào hôn mê.

Cảm giác được Giản Mạt có điểm không thích hợp, Cố Bắc Thần lấy điện thoại di động gọi, "Đến Lam Trạch viên một chuyến." Dứt lời, cũng không để đối phương có cơ hội trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Lệ Vân Trạch tới rất nhanh, nghe ngữ khí của Cố Bắc Thần, giống như có người sắp chết....... Thế nhưng, sau khi tới nơi, hắn mới phát hiện, chỉ là Giản Mạt đang bị đau đầu.

"Cậu có phải hay không quá khẩn trương rồi hả?" Lệ Vân Trạch nhận lấy tách cà phê do Cố Bắc Thần đưa tới, nhấp một hớp, "Không bằng, cậu cũng nên tiết chế một chút...... Có người đối với vợ của mình như vậy sao?"

Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, không có mở miệng nói chuyện.

Lệ Vân Trạch lắc lắc đầu, "Cậu lúc trước cưới cô ấy cũng chỉ vì cổ phần, nhưng đêm hôm đó mình liền cảm thấy cậu không được bình thường....... Lão tam, cậu có phải hay không đối với Giản Mạt động lòng?"

Cố Bắc Thần thu lại ánh mắt, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

"Nói như thế nào thì hai người cũng đã kết hôn rồi, thân thể như vậy lăn qua lăn lại không được tốt lắm." Lệ Vân Trạch hiểu rất rõ về bệnh tình của người khác, bản thân hắn ta là bác sĩ, tuổi còn trẻ cũng đã lấy được hai bằng tiến sĩ y khoa, vừa có thể làm tốt ở khoa thần kinh lẫn khoa phổi.

Vừa mới kiểm tra, mặc dù không có xem kỹ, nhưng cũng biết trong lòng Giản Mạt đang tích tụ dục hỏa quá độ....... Hắn và Cố Bắc Thần cùng là nam nhân, cũng là huynh đệ của nhau, có một số việc không cần nói cũng biết."Uống xong chưa? Xong rồi có thể lăn........" Mặt Cố Bắc Thần tràn đầy hắc tuyến nói.

Lệ Vân Trạch vừa nghe, có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì thêm, sau đó đem chén cà phê đặt xuống, than nhẹ một tiếng, "Chậc chậc, xong việc lại qua cầu rút ván như vậy, thật là đến không đúng chỗ chút nào."

Cố Bắc Thần đưa Lệ Vân Trạch ra, sau khi trở lại phòng ngủ thì Giản Mạt đã tỉnh lại... Tầm mắt hai người cứ như vậy nhìn nhau, một ủ dột, một mơ màng.

Dưới ánh đèn, sắc mặt của Giản Mạt trắng bệch......... Cô nhíu mày, dường như rất khó chịu.

Cũng không biết có phải là do ban nãy giằng co mệt hay không, Giản Mạt chậm rãi thu hồi tầm mắt, hơi nghiêng người.......... Sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Không gian yên tĩnh, tiếng đồng hồ điểm giống như chiếc búa nhỏ đánh vào thần kinh của cô........ đầu Giản Mạt vẫn có vẻ nặng nề, thế nhưng, lại không còn buồn ngủ.

Yên tĩnh, toàn bộ không gian hoàn toàn là vẻ tĩnh lặng khiến cho hơi thờ như bị đè ép, hình như liền đem không khí ngưng tụ.

Tiếp xúc hai năm, Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt ở chung chưa từng có chuyện an tĩnh như vậy......... Thỉnh thoảng hắn trở về, cô luôn luôn dùng khuôn mặt tươi cười để đón chào, dường như ở trên người cô không bao giờ nhìn thấy dáng vẻ không sung sướng.

Cô ở trên giường cực lực thỏa mãn hắn........ Mà hắn dường như cũng ham mê loại hương vị nhiệt tình như vậy.

Nữ nhân bên cạnh Cố Bắc Thần lui tới rất nhiều, hắn muốn cái gì dạng mà không có? Thế nhưng, hắn đối với đối phương cũng vô cùng giữ khoảng cách........ Cần tìm người giải toả nhu cầu, cũng trở về tìm vợ hắn là Giản Mạt, hắn tự nhiên sẽ không cần đi tìm nữ nhân khác.

Thế nhưng, bây giờ nữ nhân này vậy mà dính dáng đến chuyện tình cảm với cháu trai của hắn.......

Lúc ấy, hắn chỉ thị Tiêu Cảnh đi tra xét quá khứ của Giản Mạt cùng Tử Tiêu.......... Ha hả, tình yêu của bọn họ ở Lạc Đại rất nổi danh!

Tử Tiêu là người ưu tú, người như vậy ở trường học nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi...... Nhưng hắn vẫn một mực ưu ái một mình Giản Mạt. Thậm chí, dùng rất nhiều tâm tư theo đuổi cô....... Dù cho quá khứ đã nhiều năm, nhưng chuyện của hai người bọn họ ở trong sân trường vẫn còn khiến mọi người ca tụng.

Tại sao hai người bọn họ lại chia tay? Bởi vì Tử Tiêu xuất ngoại, không có cách nào thỏa mãn được lòng ham hư vinh của cô hay sao?

Bầu không khí trong phòng ngủ càng lúc càng kiềm chế, cuối cùng Giản Mạt liền nhắm mắt lại...... Ở trước mặt Cố Bắc Thần, cô chưa từng có dáng vẻ tuỳ hứng như thế, thế nhưng, giờ khắc này cô chỉ cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không muốn để ý tới, càng không muốn đi lấy lòng hắn.

Hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn, Giản Mạt tùy ý để thân thể chính mình đau đớn, đau đớn như vậy có thể giúp cô che giấu được nội tâm khó chịu....... Lúc ấy lời nói của Cố Bắc Thần đã khiến cho Sở Tử Tiêu giống như bị rơi xuống vực sâu, hiển nhiên, cô không cần phải lo lắng nếu như quan hệ của hai người bọn họ bị phát hiện nữa.

Thật tốt, như vậy cũng coi như hắn đã giúp cô giải quyết được vấn đề rồi.......

Giản Mạt nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, khoé miệng đột nhiên cong lên......... Sau khi mỉa mai cùng nhục nhã như vậy, cô còn có thể bật cười, thật tốt!

Một đêm dài, cũng sẽ trở thành quá khứ........ Trên cái thế giới này thứ công bằng duy nhất chính là thời gian, mặc kệ cô vui vẻ muốn lưu lại thời gian, hay là bi thương muốn tránh né thời gian, nó luôn luôn dùng tốc độ của chính nó chuyển dời.

Không khí trôi qua mỗi một ngày lại càng trở nên âm trầm (lạnh lẽo càng yên tĩnh), thời gian chạy tới chủ nhật, bởi vì bầu trời có vẻ lo lắng, khiến buổi sáng rất lâu mới đến...... Trong không khí càng tràn ngập khí lạnh, giống như cơn mưa thu có thể đến bất chợt.

Sáng sớm, Sở Tử Tiêu liền gọi điện cho Cố Bắc Thần, hỏi hắn đang ở đâu, sau đó liền chạy đến Lam Trạch viên.

Lam Trạch viên là biệt thự khi Cố Bắc Thần vẫn chưa tiếp quản Đế Hoàng xây dựng nên, tất cả phòng ốc ở trong biệt thự đều do một tay Cố Bắc Thần thiết kế nên......... Bây giờ rất nhiều người đều thấy được thành công của hắn, đã hiếm khi có người nhớ, hắn thế nhưng từng là thiên tài của ngành kiến trúc.

Sắc mặt Giản Mạt có chút không tốt, cô vừa ngồi xuống bàn ăn, chuông cửa liền vang lên....... Vô ý thức, cô liếc nhìn người đàn ông đối diện đang đọc báo, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

Bình thường ở đây người thường xuyên gõ cửa không phải Tiêu Cảnh thì cũng là Tô San, Giản Mạt cũng không có bao nhiêu suy nghĩ, thế nhưng sau khi cửa được mở ra, lại đụng phải ánh mắt thâm thuý của Sở Tử Tiêu, lòng cô đột nhiên lạnh lẽo, nhưng sau đó sắc mặt lập tức bình tĩnh lại.

Sở Tử Tiêu không có tiến vào, chỉ là lẳng lặng nhìn Giản Mạt....... Mặc dù tối hôm qua đã chứng thực được sự thật trên nét mặt của Giản Mạt, thế nhưng, thấy cô ở đây, tim của hắn vẫn trở nên có rút đau đớn.

Sở Tử Tiêu càng không nghĩ đến, Cố Bắc Thần lại đem Giản Mạt sống chung ở Lam Trạch viên, dù sao, ở đây đã từng là lễ vật mà hắn đã đưa cho một người........

"Không đi vào sao?" Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, thanh âm đột nhiên im lặng.

Sở Tử Tiêu máy móc đi vào...........

Đúng lúc đó, Cố Bắc Thần buông tờ báo xuống, hỏi: "Ăn điểm tâm chưa? Hay là chúng ta ăn cùng nhau?"

Sở Tử Tiêu ngồi xuống bàn ăn, Giản Mạt đi phòng bếp cầm thêm một bộ bát đĩa yên tĩnh đặt trước mặt Sở Tử Tiêu........ Từ đầu tới đuôi, ánh mắt hắn đều dừng ở trên người của Giản Mạt.

Cố Bắc Thần cầm lấy cà phê nhấp một hớp, liếc mắt nhìn Giản Mạt, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Chính thức giới thiệu, cô ấy là dì của cháu!"

Chương 46: Tình thương không thể tỉnh

Chỉ một câu nói, liền có thể khiến hai người đau đớn!

Sở Tử Tiêu nhíu mày, hô hấp trở nên có chút không dễ chịu.....

Giản Mạt liếc mắt nhìn Sở Tử Tiêu, khoé miệng khẽ động hào phóng nở ra một nụ cười, "Xin chào!" Hình như chỉ có giống như vậy, cô mới có thể tự nhiên hào phóng nở chào hỏi.

Sở Tử Tiêu cong lên một nụ cười chế nhạo, nhưng không biết là chế nhạo chính mình hay là Giản Mạt...... Hắn không có trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, giống như muốn đem cả người cô bắn thủng.

Giản Mạt thấy Sở Tử Tiêu không đáp lại, cũng không quá quan tâm, bắt đầu ăn..... Tất cả động tác của cô không nhanh cũng không chậm, coi hai nam nhân đối diện giống như không khí.

Ăn xong, cô rút khăn giấy lau miệng, tầm mắt hiện ra tia hờn dỗi hướng về phía Cố Bắc Thần nói, "A Thần, xe em bị hỏng, lát nữa em muốn đến thẩm mỹ viện, anh đưa em đi được không....." Tiếng kêu lanh lảnh của cô rất tự nhiên, giống như chuyện hôm qua chưa từng phát sinh qua.

"Ừ." Cố Bắc Thần nhàn nhạt đáp ứng, không có quá nhiều cảm xúc.

Chỉ là, sắc mặt của Sở Tử Tiêu có chút không tốt, khoé miệng nâng lên cười lạnh......

Thời gian hai năm, hắn giống như một đứa ngốc liều mạng muốn trở về chỉ để hỏi cô vì sao chia tay? Rõ ràng cần ít nhất ba năm mới có thể hoàn thành xong học phần, nhưng hắn chỉ dùng đến hai năm rưỡi liền trở về...... Nhưng cuối cũng hắn nhận được cái gì?

Sáng sớm đến đây chỉ là hắn muốn chứng thực sự việc ngày hôm qua, nhưng hắn lại thấy được cái gì........ Giản Mạt trước mắt vẫn là cô trong ký ức, nhưng lại có cảm giác rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn sợ hãi.

"Em lên lầu thay quần áo." Giản Mạt nói xong, liền đứng dậy xoay người đi lên lầu, nhưng trong khảnh khắc cô xoay người, nguỵ trang kiên cường trên khuôn mặt cô thoáng chốc liền đổ nát.

Biểu hiện bên ngoài của Giản Mạt giống như không có chuyện gì, nhưng thực chất bên trong lại rất đau...... Đêm hôm qua Cố Bắc Thần bạo lực xé rách cô đến bây giờ hạ thân vẫn đang còn đau. Nhưng là cô nhịn, giả bộ như không có vấn đề gì.

"Ầm." một tiếng, thanh âm rất nhỏ nhưng lại giống như tiếng nổ trong không gian yên tĩnh, tạm thời ngăn cách Giản Mạt với phòng ăn.

"Bắc Thần." Đáy mắt của Sở Tử Tiêu mang theo một tia ẩn nhẫn nhìn về Cố Bắc Thần, "Cậu cưới cô ấy chỉ vì cổ phần, có đúng không?"

"Ừ." Cố Bắc Thần lạnh nhạt trả lời.

"Cổ phần cậu cũng đã thu vào trong tay rồi, cậu dự định khi nào sẽ ly hôn với cô ấy?" Sở Tử Tiêu lần thứ hai hỏi, thanh âm lộ ra cảm xúc phức tạp.

"Ly hôn?" Ngón tay Cố Bắc Thần để trên bàn nhẹ nhàng gõ, qua một lúc, tầm mắt lạnh lùng khẽ nâng lên nhìn về phía cửa phòng ngủ đang còn đóng chặt, tự nhiên lên tiếng, "Tạm thời không có dự định đó!"

Sở Tử Tiêu ở trên toà án miệng lưỡi rất lưu loát, nhưng khi đối diện với Cố Bắc Thần, lại bị giảm một phần, "Lúc trước trong thời gian cậu cưới cô ấy, chẳng lẽ không điều tra về quá khứ của cô ấy hay sao?" Thanh âm hắn rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi nói ra, ngay cả từ "cậu" cũng lộ ra một tia phẫn nộ."Thật đúng là không có........" Cố Bắc Thần ăn ngay nói thật, "Nếu như lúc đó biết được chuyện của hai người, cậu không có khả năng dùng cô ấy để ứng phó với bác hai."

Sở Tử Tiêu cụp mắt, "Nếu như cháu hy vọng cậu buông tay cô ấy ra thì sao?"

Cố Bắc Thần nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Tử Tiêu, hắn không có biểu hiện nổi giận với người cháu trai này, mà rõ ràng sắc mặt hắn rất bình tĩnh.

"Buông tay cô ấy....... Sau đó thì sao?" Hắn nhẹ 'a' lên một tiếng, "Cháu một lần nữa theo đuổi cô ta? Liệu rằng mẹ cháu sẽ đồng ý để hai người qua lại một chỗ hay sao?"

Sở Tử Tiêu hơi nhíu mày, "Cháu tự nhiên sẽ có biện pháp để mẹ cháu đồng ý."

Cố Bắc Thần nở nụ cười, "Tử Tiêu, cháu biết rõ...... Chuyện này không có khả năng!" Hít một hơi, mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, "Không muốn nói mẹ cháu sẽ không đồng ý, coi như đồng ý......Nữ nhân mà Cố Bắc Thần cậu đã dùng qua, làm sao có thể để bên cạnh người của cháu?"

Thanh âm lãnh đạm tràn ngập khí thế, đó đều thuộc loại khí phách của vương giả.

"Tối hôm qua ở trang viên của Tô gia cậu không nói, đó là muốn đối mặt với nhau." Thanh âm của Cố Bắc Thần từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, "Sáng nay cháu gọi điện cho cậu, cậu ở chỗ này đợi, là muốn để cháu hiểu rõ...... Cậu muốn Giản Mạt, thì đó chính là nữ nhân của Cố Bắc Thần cậu, nhưng nếu cậu không muốn, cô ấy cũng không thể trở thành nữ nhân của Sở Tử Tiêu cháu......Cháu đã hiểu chưa?"

Nếu như lời này là người khác nói, Sở Tử Tiêu tất nhiên sẽ trực tiếp một lời nói rõ...... Thế nhưng, người này lại là cậu của hắn, hắn không thể nào phản bác lại được.

Thủ đoạn của Cố Bắc Thần hắn biết rất rõ, thế nhưng, chuyện này liên quan đến Giản Mạt.......Hắn cảm thấy không cam lòng!

"Bắc Thần....."

Cố Bắc Thần đứng lên, "Nói đến đây thôi, cháu nghe cũng tốt, không nghe cũng được......" Hít một hơi, ánh mắt hắn hơi rủ xuống, liếc nhìn vị luật sư nổi danh là cháu trai của hắn, "Kỳ thật, nếu như cháu muốn tranh đoạt đến cùng, cậu sẽ chẳng bị gì, nhưng người bị thương sẽ là cô ấy."

Lời vừa dứt, hắn thu lại ánh mắt, đúng lúc đó Giản Mạt cũng đã thay quần áo xong, đang đi xuống lầu......

"Lúc trở về đóng cửa là được." Cố Bắc Thần lên tiếng, "Có thời gian hẹn gặp ở Lam Điều." Nói xong, hắn và Giản Mạt cùng đi ra ngoài.

Giản Mạt lặng lẽ ra khỏi cửa biệt thự, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Sở Tử Tiêu........ Nếu như mọi chuyện đều đã nói xong, cô cũng không còn gì để phải che giấu.

Nếu như muốn cô phải nói xin lỗi hắn, chỉ có thể nói......Ở hai năm trước không còn đường xoay sở, sau đó liền gặp được người cậu của hắn!

Ngồi ở trên chiếc xe Spyker, khuôn mặt Giản Mạt đều rất bình tĩnh giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh qua.

"Đi đâu?" Cố Bắc Thần hờ hững hỏi.

"Tới ga tàu điện ngầm thả tôi xuống là được." Thanh âm Giản Mạt có chút khàn khàn.

Vừa mới nói đi thẩm mỹ viện, ngoài Sở Tử Tiêu tin ra thì không ai tin.

"Két."

Tiếng bánh xe ma sát chói tai ở trên đường, góc cạnh trên khuôn mặt Cố Bắc Thần đều trở nên âm trầm, thật giống với khí trờ ở bên ngoài, ảm đạm!

Giản Mạt không lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe........ Chỉ là khoé miệng liền cong lên, nở nụ cười lạnh.

"Giản Mạt, tôi mặc kệ trước đây cô có quan hệ gì với Tử Tiêu, sau này.......Không được đến gần hắn!" Thanh âm Cố Bắc Thần thoáng chốc âm trầm, tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp của xe, chèn ép hơi thở ngắn ngủi của người khác.

Giản Mạt mím môi, không nói lời nào.

Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn, đáy mắt thâm thuý, giống như đang đợi câu trả lời của cô.

Đến cùng, Giản Mạt không thể chịu đựng được ánh mắt giống như mãnh thú của hắn. Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Cố Bắc Thần, thong thả nói:

"Nếu hắn không đến gần tôi, tôi càng không muốn đi trêu chọc hắn!" Nói xong, cô tháo dây an toàn ra, cũng không quan tâm nơi này cách trạm ga tàu điện ngầm có bao nhiêu xa, liền bước xuống xe.

Cố Bắc Thần xuyên qua kính chắn gió nhìn bóng lưng quật cường của cô, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên, đáy mắt híp lại, khởi động xe rời đi.

"Vèo" một tiếng, xe nhanh chóng lướt qua người Giản Mạt, đem theo âm thanh động cơ kiêu ngạo nhanh chóng biến mất.......

Giản Mạt đứng tại chỗ, cắn chặt răng nhìn chiếc Spyker đang rời đi, chỉ có thể hít sâu mới không khiến chính mình tức giận.

Sáng nay Sở Tử Tiêu xuất hiện ở Lam Trạch viên, chắc chắn Cố Bắc Thần là cố ý......... Thế nhưng, đúng vậy thì sao, cô làm gì có quyền chống cự lại đây?

Danh hiệu vợ của hắn, cũng chỉ giống như "tình nhân bị bao nuôi để làm ấm giường" mà thôi!

Đúng lúc đó bên tai truyền đến tiếng di động, cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt........ Cô lấy di động ra, tên hiển thị là bác sĩ Vương.

Trong lòng đột nhiên ''lộp bộp", vội vàng nhận điện thoại, "Bác sĩ Vương, có phải hay không mẹ tôi......." Cô chưa nói hết câu đã bị bác sĩ Vương cắt ngang, nghe thấy câu nói truyền ra trong điện thoại, đồng tử của Giản Mạt trong nháy mắt mở to.......

Chương 47: Cần hai trăm vạn

"Được được, tôi ngay lập tức sẽ qua đó....." Thanh âm của Giản Mạt bởi vì đột nhiên vui mừng mà trở nên run rẩy, cô tắt điện thoại liền muốn bắt xe, nhưng đột nhiên phát hiện, chính mình vẫn còn trong phạm vi của khu biệt thự, ở đây căn bản không thể bắt taxi.

Giản Mạt âm thầm mắng Cố Bắc Thần vài câu, chỉ có thể nhanh chân hướng về mà đi...... Bởi vì trong lòng đang lo lắng, bước chân của cô rõ ràng nhanh hơn. Tuy nhiên bởi vì quá nhanh, phía dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn.

"Di di......"

Có tiếng còi xe truyền tới, theo phản xạ Giản Mạt nghiêng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc Ferrari màu xám bạc dừng ở bên cạnh.

Cửa xe hạ xuống, có thanh âm lạnh lùng truyền tới, "Lên xe!"

Giản Mạt không muốn lên xe của Sở Tử Tiêu, nếu bây giờ tiến lại, chắc chắn sẽ khiến cho nhau càng thêm ngột ngạt. Thế nhưng, ở bệnh viện đang còn lo lắng, cô không thể vì khó chịu của bản thân mà lại bỏ lỡ mẹ.

Nhịn một chút, đến cùng Giản Mạt cũng mở cửa lên xe.

"Phiền anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm gần nhất!" Sau khi Giản Mạt lên xe, thanh âm phát ra lạnh lùng, xa cách.

Sở Tử Tiêu khởi động xe, "Không phải chồng cô đưa cô đến thẩm mỹ viện hay sao? Tại sao lại đi một mình trên đường?" Thanh âm của hắn lộ ra một tia cười lạnh.

Giản Mạt nhắm chặt mắt, cũng không để ý xe đã khởi động, định tháo dây an toàn xuống xe........

Tiếng ma sát chói tai truyền tới, cổ tay của cô đột nhiên bị kéo lại, "Giản Mạt, cô điên rồi sao?!"

"Đúng vậy, tôi điên rồi......" Giản Mạt quay đầu, trong lòng ngưng khí lập tức bạo phát ra, "Tôi điên rồi mới có thể lên xe của anh, để anh tiếp tục mỉa mai tôi!"

Đáy mắt Sở Tử Tiêu có một tia ẩn nhẫn, nữ nhân này từng là người yêu của hắn, nhưng bây giờ cô lại kết hôn với cậu của hắn, hắn biết lúc chia tay, cô cũng rất đau lòng.

Nhưng Cố Bắc Thần là ai chứ? Hắn ta đối với người khác cũng chỉ là chơi đùa, nữ nhân đối với hắn ta cũng chỉ dùng để phát tiết........Thế nhưng, nữ nhân này lại kết hôn với Cố Bắc Thần!

"Tô đưa cô đến ga tàu điện ngầm." Sở Tử Tiêu cắn răng nói, buông lòng cổ tay Giản Mạt, thấy cô không còn có ý định xuống xe, hắn mới khởi động xe.

Cho phép là bởi vì hai người đều có tâm sự, ai cũng không chú ý đến có một chiếc Spyker đã chạy qua....... Ở nơi hai chiếc xe chạy sát cạnh nhau, ánh mắt của Cố Bắc Thần xuyên qua cửa kính, rơi trên người của Giản Mạt.

Đưa Giản Mạt đến ga tàu điện ngầm, Sở Tử Tiêu nhịn không được liền mở miệng nói, "Mạt Mạt, chúng ta có thể tìm thời gian tốt cũng nhau nói chuyện một chút hay không?"

"Không có gì để nói." Giản Mạt lạnh lùng nói, "Nói đến mọi chuyện chúng ta đều đã nói xong rồi."

"Mạt Mạt......" Sở Tử Tiêu bất đắc dĩ, đáy mắt giống như bị thương cực kỳ bi ai, "Trước kia là anh không đúng, anh không nên đối với em như vậy." Khẽ cắn răng, "Thế nhưng, em cũng không nên nói với anh những thông tin sai lệch như vậy, không phải sao?"

Giản Mạt âm thầm hít khí, "Xin lỗi, tôi có chút việc gấp........" Nói xong, cả người cô đã ra khỏi xe, vội vã đi vào ga tàu điện ngầm.

Ga tàu điện ngầm chạy đến bệnh viện Nhã Thư, Giản Mạt vội vàng chạy vào phòng làm việc của bác sĩ Vương.

"Bác sĩ Vương, có thật là đã có người quyên tặng một quả tim thích hợp hay không?" Trái tim Giản Mạt bởi vì hỏi vấn đề này mà có chút thay đổi, mặc dù ở trong điện thoại đã nghe được, nhưng cô vẫn muốn xác định lại lần nữa.

Bác sĩ Vương đưa cho Giản Mạt một tập tài liệu, "Đối phương bởi vì nhiễm trùng đường tiểu, thời gian còn lại không nhiều......" Bác sĩ Vương ngừng lại một chút, sau đó nói, "Đối phương đồng ý sau khi chết sẽ quyên tặng trái tim. Tôi cũng đã xem xét, trái tim của đối phương rất khớp với tim của mẹ cô, tỉ lệ lên đến bảy phần mười.....Rất khó để có được tỷ lệ như vậy."

Giản Mạt nghe thấy, trong mắt có bức thiết cùng hưng phấn lật xem tài liệu......... Thế nhưng sau khi lật đến trang cuối cùng, cả người cô sững sờ tại chỗ.

Bác sĩ Vương thở dài một tiếng, "Người quyên tặng đó trong nhà còn có người già với đứa nhỏ....... Vì lẽ đó, cô ấy yêu cầu có thù lao chi phí là một trăm năm mươi vạn. Cộng với số tiền trong quá trình phẫu thuật cấy ghép nữa, chi phí không hề nhỏ, sợ rằng nếu tính trước thì cũng phải đến hai trăm vạn!"

Chi phí như vậy, căn bản người bình thường không thể trả nổi....... Huống chi, bình thường Giản Mạt còn phải chi trả tiền viện phí của mẹ cô cũng không phải dễ dàng gì rồi.

Giản Mạt nắm chặt tập tài liệu trong tay, nhìn vào yêu cầu của người quyên tặng, cô cắn răng nói, "Bác sĩ Vương, phiền anh thay mặt tôi càm ơn người hiến tặng này....... Phần văn kiện này, tôi ký!"

"Tiểu Giản....." Sắc mặt bác sĩ Vương ngưng trọng nhìn Giản Mạt, "Cô hãy nghĩ cho kỹ......Chi phí này không hề nhỏ. Chủ yếu chính là.......trong lúc phẫu thuật cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, mặc dù trái tim ấy ăn khớp đến bảy phần mười, thế nhưng, sau khi phẫu thuật xong không có nguy hiểm cũng không xác định được có thể xảy ra biến chứng hay không!"

"Tôi hiểu......" Giản Mạt không tự nhiên nâng khoé miệng, ngẩng đầu lên, "Bác sĩ Vương, nhưng tôi có thể làm thế nào đây?" Cô khẽ nâng khoé miệng, "Không có trái tim thích hợp sẽ không có biện pháp nào khác, nhưng bây giờ đã có.......Tôi làm sao có thể nhìn mẹ mình tiếp tục nằm như vậy! Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ người này sẽ miễn phí mà không nhận được cái gì...... Người khác nguyện ý hiến tặng cho tôi, muốn thù lao cũng không có gì là sai."

Bác sĩ Vương đau lòng nhìn cô gái nhỏ trước mắt chỉ mới 23 tuổi, nặng nề thở dài một tiếng, "Về chuyện này, tôi sẽ nói với bệnh viện giảm bớt chi phí."

"Cảm ơn anh, bác sĩ Vương!" Giản Mạt cảm khích nâng khoé miệng, sau đó nắm lấy bút, ở văn kiện ký lấy ô đồng ý trao đổi.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Giản Mạt trầm mặc đi đến phòng bệnh...... Đúng lúc thấy ý ta đang ở đó, cô liền hỏi tình huống hiện nay như thế nào, biết được tất cả đều bình an, cô mới càm kích nói cảm ơn.

Trong bệnh viện, người phục vụ ở đây có quen biết rất thích Giản Mạt, trong mắt tất cả mọi người, cô là một người lương thiện kiên cường....... Chỉ tiếc rằng, trên thế giới này, đối đãi với người lương thiện, đều có một chút hà khắc.

"Mẹ, chờ sau khi mẹ làm xong phẫu thuật, chúng ta mua một căn nhà nhỏ ở cùng nhau, có được không?" Giản Mạt nắm lấy tay của Tô Mặc, "Mẹ không biết đâu, con đã lâu không có ở trong lòng mẹ nói chuyện cùng nhau rồi, cũng đã lâu không được ăn thức ăn do mẹ nấu nữa."

Giản Mạt đang nói, đột nhiên mũi hơi chua chát......Bởi vì chuyện ngày hôm qua, tất cả oan ức lập tức vọt lên.

Cô cố chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, khoé miệng hơi cong, "Mẹ, mẹ nhất định sẽ khá hơn, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta....... Mẹ sẽ không nhẫn tâm bỏ lại con, đúng hay không?"

Giản Mạt nắm lấy tay của Tô Mặc để lên trên má, cô nỗ lực cười để nước mắt chính mình không được rơi xuống........Thế nhưng, lòng chua xót, đau đớn, nước mắt cứ như vậy không không chế được rơi xuống.

Buổi đêm hai năm về trước, đến nay vân khiến đáy lòng của cô ê ẩm đau....... Bị chính anh trai của mình hạ dược sau đó đem lên giường của một nam nhân xa lạ, tâm tình lúc đó của cô là gì?

Đêm đó, mất đi thứ quý giá nhất của một nữ nhân thì sao? Mất đi lời hứa hẹn với Sở Tử Tiêu đã là gì........ Thế nhưng, lúc đói cha cô mất, mẹ lại hôn mê bất tỉnh.

Dường như, vào thời khắc đấy, cả thế giới giống như muốn vùi dập cô....... Thậm chí, nam nhân chiếm hưu lần đầu tiên của cô là ai, cô cũng không biết?

Không để ý sao?

Nhưng có thể làm thế nào.........

Kết hôn với Cố Bắc Thần không chỉ vì tiền, mà còn bởi vì ép chính mình không có đường quay đầu....... Thế nhưng, bây giờ Sở Tử Tiêu đã trở về, cô mới biết, cô không chỉ bức điên chính mình, mà còn là bức điên hắn!

Đứng ở trên bậc thang của bệnh viện, Giản Mạt thong thả ngẩng đầu lên nhìn trời....... Một mảnh mờ mịt, cũng giống như cuộc đời của cô, không nhìn thấy ánh sáng.

Tiêu Cảnh cầm đơn thuốc trong tay, xa xa nhìn bóng lưng của Giản Mạt, hơi nhíu mày, không khỏi lập tức nói: "Giản tiểu thư tại sao lại ở bệnh viện?"

Chương 48: Thần thiếu tiểu biệt xoay

Bởi vì Cố Bắc Thần quyết định trở về sớm so với dự định, ở nước ngoài vẫn còn rất nhiều chuyện chưa kịp xử lý, thế cho nên cuối tuần trở về, Tiêu Cảnh vẫn chưa quen với múi giờ, suốt đêm tăng ca sau đó thì bị cảm........ Đi ngang qua bệnh viện, cũng chỉ muốn tiến vào lấy một chút thuốc.

Nhìn thấy Giản Mạt mặc dù hắn nghi hoặc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, lái xe thẳng đến tập đoàn Đế Hoàng.

Tập đoàn Đế Hoàng mọc giữa thành phố Lạc Thành, là nơi buôn bán sầm uất nhất thành phố, cao tới 79 tầng liền trông giống như quái vật, đứng ở trên cao lại có thể quan sát tất cả mọi thứ quanh mình.

Cuối tuần, người tăng ca rất nhiều, sau khi Cố Bắc Thần qua đây liền mở ra hai đoạn video tiến hành cuộc họp....... Chỉ thị vài lệnh, một cái liền có thể đầu tư dự án.

"Anh có muốn đi nghỉ ngơi trước hay không?" Tô San ôm văn kiện ra khỏi phòng làm việc của Cố Bắc Thần, nhìn thấy Tiêu Cảnh một bộ dáng chán chường liền hỏi.

Vẻ mặt Tiêu Cảnh khổ sở lắc lắc đầu, "Quên đi, hôm nay vừa nhìn thấy Thần thiếu đã cảm thấy dông tố đầy trời rồi....... Tôi còn chưa muốn chết!"

Tô San nhún nhún vai, kỳ quái quay đầu lại liếc nhìn, "Thần thiếu tại sao lại đột nhiên trở về sớm như vậy?"

"Nếu như tôi nói cho cô biết, là bởi vì Giản Mạt, cô có tin không?" Thanh âm của Tiêu Cảnh đã bắt đầu có chút vô lực khàn khàn.

Tô San rõ ràng ngẩn người ra, cô là thư ký, Tiêu Cảnh là trợ lý, là trợ thủ đắc lực bên cạnh Cố Bắc Thần, có thể nói... Thần thiếu không có bao nhiêu bí mật giấu được bọn họ.

Thế nhưng, Cô Bắc Thần lại bởi vì thiếu phu nhân mà bỏ lại công việc để trở về nước....... Tô San thế nào lại cảm thấy không có khả năng.

"Kỳ thực, tôi cũng rất muốn tin chuyện này không phải là thật........." Tiêu Cảnh hắt hơi một cái, trong đầu có chút hỗn độn.

Tối hôm qua hắn bận rộn như vậy, nhận được điện thoại của Thần thiếu, cho dù đang bận nhưng cũng phải tranh thủ đi điều tra chuyện quá khứ của Giản Mạt và Sở Tử Tiêu, hắn làm trợ lý đúng là càng lúc càng không dễ dàng, ôi!

"Tiêu Cảnh đã trở về chưa?" Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ truyền đến thanh âm lạnh lùng Cố Bắc Thần.

Tô San có chút đồng tình nhìn Tiêu Cảnh, lập tức trả lời: "Thần thiếu, đã trở về."

"Để hắn tiến vào!"

"Vâng!" Tô San ấn tắt điện thoại nội bộ, "Đi đi........ Vào hậu hạ cho tốt ông chủ của mình đi!"

"Ôi, cô nói tôi đi theo Thần thiếu, có thể hay không sẽ càng ngày càng sớm già đi?" Tiêu Cảnh hỏi như vậy, bước chân cũng đã hướng đến phòng làm việc của Cố Bắc Thần đi đến.

"Thông báo đến sản bộ, bản thiết kế "thành ánh trăng" trễ nhất ngày mai trước khi tan việc tôi muốn nhìn thấy..." Cố Bắc Thần ngay thời khắc Tiêu Cảnh tiến vào, đầu cũng không có ngẩng lên, lạnh lùng mở miệng, "Mặt khác, hẹn với Lý cục đêm nay cùng ăn cơm."

Tiêu Cảnh đáp lại một tiếng, đang muốn rời đi, nhưng lại suy nghĩ thêm có nên nói với cố Bắc Thần về việc hắn nhìn thấy Giản Mạt ở bệnh viện hay không......... Bây giờ tâm tình Thần thiếu có vẻ không tốt, nhưng nếu như lỡ mà quay lại dẫm vào hố bom thì thảm.

Cố Bắc Thần lúc này ngẩng đầu, híp mắt nhìn Tiêu Cảnh hỏi: "Còn có việc gì?"

"Thần thiếu." Tiêu Cảnh nghĩ nghĩ, vẫn là nên nói ra, "Lúc tôi vừa đi ngang qua bệnh viện......... Nhìn thấy Giản tiểu thư đang ở bệnh viện, thần sắc hình như không tốt lắm."

Cố Bắc Thần nhíu mày, nhưng rất nhẹ, người khác không thể nhìn thấy, chỉ là nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó liền liếc mắt đến phần văn kiện, ký tên........

Tiêu Cảnh cũng không nói gì nữa liền ra khỏi phòng làm việc, chỉ là, thời khắc hắn vừa đóng cửa lại, liền nhìn thấy Cố Bắc Thần cầm lấy di động lên nghe........

"Ở đâu?" Cố Bắc Thần nghe điện thoại một lúc lâu liền lạnh lùng hỏi.

Giản Mạt ngồi ở một tiệm thức ăn nhanh, thông báo địa điểm, rất muốn ném cho Cố Bắc Thần một câu "Tôi đang cùng nam nhân khác ăn cơm" thật cuồng bá, đáng tiếc........ Cô còn chưa có cái lá gan lớn như vậy thực sự đi khiêu khích nam nhân kia.

"Chuẩn bị ăn cơm." Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, "Ở tiệm thức ăn nhanh."

Cố Bắc Thần trầm mặc, qua một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Ừ, tôi ở công ty, cô đưa cơm qua đây........" Vốn là cũng muốn hỏi cô vì sao lại đến bệnh viện, thế nhưng, mở miệng lại thành ra lệnh cho cô đưa cơm đến.

Cố Bắc Thần cảm thấy, chỉ số thông minh của mình đây một chút chưa bao giờ có bằng cấp.

".........." Giản Mạt khóe miệng co quắp lại, cường điệu nói, "Tôi đang ở quán ăn!"

Cố Bắc Thần nhíu mày, "Tôi thì không thể đến quán ăn được? Nửa giờ sau, tôi muốn nhìn thấy cơm trưa!" Dứt lời, cũng không cho Giản Mạt cơ hội trả lời, hắn liền cúp điện thoại.

Giản Mạt nắm chặt điện thoại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết Cố Bắc Thần lúc này đang phát điên cái gì....... Vì thỏa thuận, hắn chưa bao giờ có trường hợp mang cô đi công khai, mà cô tự nhiên cũng không muốn cùng hắn công khai, tránh rước lấy phiền phức.

Nhưng lúc này muốn cô đưa cơm đến cho hắn, lại còn là thức ăn nhanh ở quán ăn......... Ai có thể nói cho cô biết, hành động Cố Bắc Thần như vậy là cái quỷ gì?

Bất kể là cái gì, Giản Mạt chỉ tùy tiện đóng gói những thứ thường ngày cô thích ăn đánh xe đến tập đoàn Đế Hoàng đưa cho Cố Bắc Thần....... Hôm nay là cuối tuần, cô nghĩ thế nào cũng không có người, đáng tiếc, lúc cô đến nơi mới cảm giác chính mình rất ấu trĩ.

Một tập đoàn lớn, ngay cả là cuối tuần cường độ làm việc cũng rất cao....... Thảo nào tập đoàn Đế Hoàng vẫn mãi đứng vững ở Lạc Thành không bao giờ ngã.

"Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Trước quầy lễ tân, một tiểu thư tươi cười đúng mức dò hỏi.

"Tôi đến đưa cơm." Giản Mạt không tính nói dối, vốn là muốn nói là hẹn Cố Bắc Thần, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn là nói, "Trợ lý Tiêu bảo đưa đến!"

Người tiếp tân vừa nghe, hiển nhiên có chút kinh ngạc....... Cô ta đảo mắt quan sát Giản Mạt một chút, liếc thấy quần áo trên người cô đều là những đồ đắt tiền, không khỏi âm thầm cười lạnh.

Hiện tại bởi vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn để tiếp cận Thần thiếu sao?

Đến để đưa cơm? Thật ra cô ta không ngớ ngẩn đến nỗi tin là thật........ Còn nói là trợ lý Tiêu bảo đưa đến, hừ!

"Trợ lý Tiêu bảo đưa thật sao?" Đáy mắt cô nàng lễ tân có chút cười chế nhạo, nhưng khóe miệng vẫn tươi cười hoàn mỹ như cũ, "Vậy cô để đây được rồi, còn lại để tôi đưa lên đi."

Giản Mạt không có xem nhẹ nụ cười chế nhạo của người tiếp tân, có thể tưởng tượng nghĩ đến chính mình trong bộ dạng này đi đưa cơm qua đây quả thật là rất đột ngột.

"Được." Cô đáp lời, sau đó đem thức ăn nhanh phóng tới trước mặt cô nàng tiếp tân, diễn trò phải diễn cho đủ, liền nói, "Hai mươi khối, cảm ơn!"

Phốc.........

Cô nàng tiếp tân thiếu chút nữa đã bị chính nước bọt của mình làm cho sặc.

Tiêu Cảnh là ai, hắn là người bên cạnh Cố Bắc Thần, lương một năm thậm chí còn vượt qua rất nhiều so với các trưởng phòng....... Ăn thức ăn nhanh chỉ có hai mươi khối sao? Dù cho công nhân ở dưới chót của tập đoàn Đế Hoàng cũng không ăn thức ăn nhanh với giá tiền này.

Nghĩ thế nhưng cô nàng tiếp tân vẫn lễ phép thanh toán hai mươi khối cho Giản Mạt.

Giản Mạt nhận lấy tiền liền hào phóng xoay người, sau đó liền gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần: Thần thiếu, thức ăn nhanh đã đưa tới phòng lễ tân, chúc ngài dùng cơm vui vẻ!

Lúc Cố Bắc Thần nhận được tin nhắn mặt nhất thời trở nên rất đen, ném chiếc bút xuống sau đó liền đứng dậy đi xuống lầu........

Cô nàng lễ tân vốn đang định đem đống thức ăn nhanh hai mươi khối kia đi xử lý, nhưng còn chưa kịp làm thì liền nhìn thấy Cố Bắc Thần hướng bên này đi tới, cô ta sợ đến mức vội vàng khom người chào hỏi, "Tổng tài!"

"Người đem thức ăn nhanh đến đây đi đâu rồi?" Cố Bắc Thần liếc mắt nhìn hộp thức ăn nhanh kia, lạnh lùng hỏi.

Cô nàng lễ tân đầu tiên là hơi sững sờ, lập tức vô ý thức nói: "Đi rồi........"

Cố Bắc Thần híp mắt lướt qua cô nàng lễ tân, lạnh giọng nói ra câu "Ngày mai không cần đến đi làm" sau đó, xoay người liền đuổi theo.

Mắt của cô nàng lễ tân đột nhiên đỏ lên, Tiêu Cảnh vừa lúc không biết xảy ra chuyện gì theo xuống, sau đó liếc nhìn bóng lưng của Cố Bắc Thần, hỏi: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Cô nàng lễ tân đem sự tình việc có người vừa đưa thức ăn nhanh đến kể ra, còn đáng thương đem thức ăn nhanh đưa cho Tiêu Cảnh, "Trợ lý Tiêu, nói là anh bảo đưa đến."

Tiêu Cảnh hỏi thăm bộ dạng của người giao thức ăn nhanh, vừa nghe, tốt thôi... Phu nhân tổng tài tự mình giao thức ăn nhanh, lại còn chỉ được giao đến cửa, thảo nào mặt Thần thiếu còn đen hơn so với đáy nồi.

Chương 49: Lấy lòng chỉ vì tiền?

Giản Mạt không có đi, vẫn ngồi ở trên bồn hoa ngay trước cửa của tập đoàn Đế Hoàng....... Nhìn Cố Bắc Thần đúng lúc đi ra, kỳ thực cô có chút ngẩn ngơ.

Mặc dù chờ, thế nhưng, cô nghĩ nhiều nhất là để Tiêu Cảnh hoặc là Tô San xuống đón cô, tuyệt đối không có khả năng hắn tự mình xuống.

Cố Bắc Thần nhìn thấy Giản Mạt trở nên lúng túng, khóe miệng đột nhiên hiện lên ý cười, nhưng hắn vẫn luôn có thói quen lạnh mặt, cũng không có biểu lộ ra, "Thần thiếu?" Hắn hơi dừng lại, nhẹ chế nhạo một tiếng, "Dùng cơm vui vẻ sao? Thật đúng là nghĩ mình là người giao thức ăn nhanh sao?"

Giản Mạt nâng khóe miệng cười, "Không có cách nào khác mà....... Em cũng không thể ở trước mặt cô nàng tiếp tân đó, nói em là vợ của anh được đúng không?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, "Nếu nói như vậy không chừng cô nàng lễ tân đó có thể xem em là người bị bệnh hoang tưởng giai đoạn cuối, sẽ trực tiếp kêu bảo an đem em đuổi ra ngoài....... Như vậy chẳng phải là càng mất mặt sao?"

Cố Bắc Thần mắt vẫn cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên bồn hoa, đã không còn vẻ bi thương cùa tối hôm qua, cũng ít đi vẻ chiến tranh lạnh của sáng hôm nay, dường như rất giống một người bình thường.

"Cùng anh đi vào!" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói xong, liền xoay người đi vào bên trong.

Giản Mạt đứng dậy, cũng không biết có phải động thái đứng dậy quá nhanh, đầu lập tức có chút choáng vàng, trước mắt hoa cả lên....... Cô cắn cắn răng, cũng không có suy nghĩ nhiều, sau đó chớp mắt vài cái để giảm bớt cảm giác choáng váng........ Vừa lúc quay người liền đối diện với đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần.

"Đi thôi!" Giản Mạt vô tâm vô phế cười một cái, sau đó tiến đến.

Cố Bắc Thần đứng lại chờ, cảm giác được bước chân của Giản Mạt có chút không vững, nghĩ đến tối hôm qua hắn đem cô để ở trên cửa thô bạo chiếm hữu, âm thầm có chút áy náy lướt qua.........

Vươn tay ra, Cố Bắc Thần ra hiệu cho Giản Mạt.

Giản Mạt không biết Cố Bắc Thần đang muốn làm gì, thế nhưng, lúc này cô qua đây là có việc muốn cầu hắn, cũng liền tùy ý để hắn dắt tay của mình công khai tiến vào tập đoàn Đế Hoàng.

Ở đây, nếu có người dám đem tin đồn của Cố Bắc Thần truyền ra, vậy nhất định là cảm thấy cuộc sống quá thoải mái........ Muốn chết thử một lần.

Vì vậy, Giản Mạt cũng không lo lắng.

Trước cửa, cô nàng lễ tân khóc lóc hy vọng Tiêu Cảnh đi cầu tình với Cố Bắc Thần giúp mình, khi thấy Cố Bắc Thần kéo tay Giản Mạt tiến vào, mắt liền trừng lớn.........

Từ lúc nào tổng tài lại đối với một nữ nhân như vậy? Dù cho tin đồn với nữ nhân rất nhiều, nhưng cũng chỉ giới hạn ở thế giới bên ngoài, chưa bao giờ thấy tổng tài đối đãi với một nữ nhân như vậy ở trong tập đoàn Đế Hoàng!

Giản Mạt liếc mắt nhìn, cô nàng tiếp tân đó kinh ngạc nhìn cô, dường như nhìn thấy gì chuyện gì đó rất kinh sợ, nhưng cô không có để ý, chỉ là thuận miệng nói: "Cô gái nhỏ đó rất siêng năng, cũng làm rất tốt phận sự của mình........ Hẳn là nên tăng tiền lương cho cô ấy."

Cố Bắc Thần đảo mắt liếc nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, người đã đến thang máy.

Tiêu Cảnh vốn là một người rất thức thời, sớm đã ấn thang máy chờ........ Chờ bọn hắn đi vào, sau đó cũng chưa cùng đi vào, chỉ là đem thức ăn nhanh trong tay đưa cho Giản Mạt.

"Thần thiếu, còn nữ tiếp tân đó......." Giản Mạt cũng nghe thấy lời nói của Tiêu Cảnh, chỉ là, Thần thiếu kia "Ừ" là có ý gì, hắn nghe không rõ ràng hay sao?

"Lưu lại, tăng tiền lương!"

Cố Bắc Thần vừa mới dứt lời, cửa thang máy vừa lúc đóng cửa.........

Tiêu Cảnh cười cười, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía nữ tiếp tân vẫn đang căn môi, dáng vẻ ủy khuất kia, than nhẹ một tiếng nói: "An tâm đi làm chờ tăng tiền lương đi......." Dứt lời, hắn ta xoay người rời đi trước ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt của cô nàng tiếp tân, ấn một thang máy khác.

Một trước một sau, nữ tiếp tân thật giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc....... Có cảm giác như bị kích thích.

Sau Tiêu Cảnh lên lầu, liền nhanh chóng chia xẻ một màn ở đại sảnh của công ty cho Tô San biết.

"Ý của anh là..." Tô San hơi chần chừ nói, "Thần thiếu vì thiếu phu nhân mà thay đổi chủ ý?"

Tiêu Cảnh gật gật đầu: "Thần thiếu hạ quyết định, lúc nào lại thay đổi? Còn dùng tốc độ nhanh như vậy?" Bởi vì cảm mạo, trên mặt có chút chán chường lộ ra một mạt quang, "Thần thiếu có phải không có đùa hay không?"

Tô San trầm tư, lắc lắc đầu, "Xem có chút không hiểu....... Anh nói, nếu như Thần thiếu thực sự đối với Giản tiểu thư nghiêm túc, vì sao còn để anh hẹn Lý cục?"

Tiêu Cảnh sửng sốt, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng........ Lý cục là trưởng phòng của phòng văn hóa, thời gian lúc trước còn ở nước ngoài, Lục Mạn gọi điện thoại, hình như cô ta muốn chơi thẻ của bộ văn hóa.

Thần thiếu đối với Lục Mạn gần đây rất để bụng, cô ta muốn làm gì, Thần thiếu rất tận lực thỏa mãn cô ta....... Nhìn hình như xác thực cũng rất ưu ái.

"Cô nói xem, có phải hay không trong lòng Thần thiếu có Giản Mạt, nhưng chính hắn cũng không biết?" Tiêu Cảnh nghi ngờ hỏi.

Tô San là một người mạnh mẽ, lúc Cố Bắc Thần còn chưa có tiếp nhận Đế Hoàng, cô cũng đã cùng ở bên cạnh hắn.......... Nói thực sự, tình yêu đối với cô có chút xa xỉ. Thế cho nên lúc này Tiêu Cảnh nói đến có khả năng, cô thật đúng là trả lời không được.

"Tâm tư của Thần thiếu anh đừng đoán bừa, đoán đi đoán lại anh cũng đoán không ra đâu........" Tô San mỉm cười hát điệu hát dân gian, lập tức nói, "Xuống lầu ăn cơm."

Bên ngoài trợ thủ đắc lực đem chính mình ra phân tích, Cố Bắc Thần hoàn toàn không biết, hắn chỉ là nhìn Giản Mạt đem hộp đồ ăn mở ra, sau đó đẩy tới trước mặt hắn, còn cầm chiếc đũa cho hắn.......

Hương vị bình thường, tuy nhiên thức ăn nhanh để lâu vẫn có một chút tệ.

"Sáng sớm đi chỗ nào?" Cố Bắc Thần làm bộ như không có việc gì hỏi, lúc ấy nhìn thấy cô lên xe của Sở Tử Tiêu, trong lòng hắn có chút không thoải mái.

"Đi bệnh viện." Giản Mạt bình tĩnh trả lời, cầm cái chén uống nước.

Cố Bắc Thần hơi nhướn mày, "Đi bệnh viện làm gì?"

Giản Mạt không thể thấy cặp lông mày của hắn đang nhíu lại, ngước mắt nhìn nam nhân đang thong thả ăn thức ăn nhanh đống thức ăn nhanh hai mươi khối kia, có chút nghi hoặc, "Như vậy mà cũng có thể ăn hay sao?", quay đầu lại, rốt cuộc cô cũng không đem sự việc của mẹ mình nói ra, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, "Xử lý việc khẩn cấp sau khi xong việc thôi!" (Theo mình hiểu sẽ là sau vụ đêm hôm qua, Giản Mạt đến bệnh viện chỉ để phòng tránh có thai!)

Bàn tay đang gắp thức ăn của Cô Bắc Thần đột nhiên ngưng lại, đem lời nói của Giản Mạt đi phân tích, sau đó cười lạnh nói: "Giản Mạt, em cũng thật là tích cực thực hiện đúng thân phận của mình!"

Giản Mạt cười, "Đấy là đương nhiên........ Em không muốn tạo thêm phiền phức cho anh, thế nhưng sau khi kết hôn với em, điều kiện đầu tiên của em nêu ra là vậy mà!"

Trong lòng Cố Bắc Thần có chút không thoải mái, tại sao lại không thoải mái như vậy thực ra hắn cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ là liếc mắt cười lạnh........ Hắn cảm giác chính mình có chút tùy tiện, năng lực chữa trị của Giản Mạt mạnh bao nhiêu hắn không phải là không biết, nhưng mà, lại nghe Tiêu Cảnh nói cô đến bệnh viện, hắn vậy mà lo lắng.

Sau khi ăn cơm xong, Giản Mạt đem hộp thức ăn nhanh gom lại, sau đó đứng dậy đi liền đem đi vứt, cô lúc này suy nghĩ, sự tình lúc này nên nói hay là để tối nói đây.......

Cô sợ lúc này không nói, sẽ không có dũng khí nói lần nữa, còn chuyện khác, nam nhân này không chừng lại rất lâu sẽ không trở về nhà........ Hồ sơ ở bệnh viện đã ký, nếu như lúc này không có tiền, mẹ không chừng sẽ để lỡ mất cơ hội này.

Đợi được đến lúc có một quả tim thích hợp quả thật không hề dễ dàng........

"Có việc gì?" Đôi mắt sắc bén của Cố Bắc Thần híp lại nhìn Giản Mạt, chỉ là liếc mắt một cái, liền đem tâm sự của cô nhìn thấu.

Giản Mạt tiến lên, ôm lấy cổ Cố Bắc Thần vuốt ve, ở trên đùi của hắn ngồi xuống, "A Thần, thật sự có việc......" Nói xong, cô ở trên mặt hắn thuận miệng lấy lòng.

"Vô sự lấy lòng, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm!" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói ra.

Tối hôm qua cô gái này còn giống như phát điên trực tiếp gọi hắn là "Cố Bắc Thần", sáng nay lại đùa giỡn tâm tình khiến hắn tức giân ở trên xe....... Lúc này liền giống như không có việc gì đi lấy lòng hắn, xem ra đưa cơm qua đây, kỳ thực cũng có mục đích.

Chỉ là, chính hắn đã cho cô một con đường!

"A Thần......." Giản Mạt hờn dỗi hô lên một tiếng, lại tiến đến khóe miệng của Cố Bắc Thần trêu chọc, "Làm gì có ai nói với vợ mình như vậy?"

Mông Giản Mạt ở trên đùi của Cố Bắc Thần cọ cọ, hắn tức thì liền nổi lên phản ứng. Hai người ở chung đa số đều là ở trên giường, hắn cũng không có che giấu dục vọng của chính mình, chỉ là trầm thấp thanh âm hỏi: "Nói, chuyện gì?"

Giản Mạt hơi mím môi, thật không dám nhìn thẳng tầm mắt của Cố Bắc Thần để nói: "Lần trước anh nói, nếu như cần tiền liền nói với anh......"

"Ừ!"

"Kia......." Giản Mạt cắn môi dưới, dường như hạ quyết tâm rất lớn nói, "...... Anh có thể hay không cho em hai trăm vạn? Xem như là mượn!" Cuối cùng, cô vội vàng thêm câu, còn lấy lòng lại hôn Cố Bắc Thần.

Đáy mắt Cố Bắc Thần đột nhiên sâu lại, "Lấy lòng anh, chính là vì tiền?"

Chương 50: Nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm

Giản Mạt nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt hạnh quyến rũ tràn đầy mê hoặc, giống như có một chút cảm thấy buồn cười, lại hình như cảm thấy đương nhiên, "Em gả cho anh đều là vì tiền!"

Cố Bắc Thần cười, môi mỏng khẽ nâng lên làm cho người khác không thể nắm bắt được cảm xúc, "Ừ, đúng là vậy thật."

"Kia....... Có cho hay không?" Giản Mạt lại hỏi.

Cố Bắc Thần nhíu mày, "Có thể nói lý do em muốn hai trăm vạn để làm gì không?"

"Đi bao nuôi tiểu bạch kiểm ngoan ngoãn......" Giản Mạt trả lời tự nhiên.

"Nga?" Cố Bắc Thần nhướn mày, "Còn có tiểu bạch kiểm tốt hơn anh sao?" Môi của hắn đã dính đến bên môi của Giản Mạt, "So với anh xuất sắc hơn? So với vóc người của anh đẹp hơn? Hay là...... Phương diện kia so với anh mãnh liệt hơn?"

"Ưm, còn chưa có thử, tính toán sẽ cầm tiền đi thử một chút!" Trái tim của Giản Mạt đã bắt đầu phát run, vì xây dựng ra hình tượng yêu tiền của cô, cô cũng đã tốn rất nhiều tâm tư.

Cố Bắc Thần híp mắt lại, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt lướt qua một cỗ nguy hiểm, liền thấy hắn hơi đảo lộn thân thể, đã đem Giản Mạt áp ở dưới ghế sô pha rộng lớn...... Hắn híp lại tầm mắt, đáy mắt đen bóng lộ ra dáng vẻ nguy hiểm.

Môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua da thịt của Giản Mạt, hơi thở nóng rát tê dại vây hãm thân thể phía trên của cô, đồng thời trêu chọc tiếng lòng của cô, răng hắn khẽ cắn vành tai của cô, thanh âm trầm thấp mà giàu tình tứ tràn ra môi mỏng: "Kia xem ra....... Anh muốn trước hết để cho em đối với năng lực của anh có một ấn tượng, em mới có thể so sánh thật tốt năng lực của anh mới được."

Giản Mạt cười càng thêm động lòng, hai cánh tay vòng trên cổ của Cố Bắc Thần, "Vậy cũng không nên để em thấy thất vọng có phải không........"

Cố Bắc Thần xác thực không để cho Giản Mạt thất vọng, ngay ở tầng bảy mươi chín này, không biết có bao nhiêu con người vẫn đang tập trung làm việc, trước mặt hắn muốn một lần, phía sau muốn một lần..........

Không giống dáng vẻ bạo lực của tối hôm qua, bây giờ hắn lại ôn nhu cùng bá đạo, làm cho thân thể của Giản Mạt cơ hồ đi theo tiết tấu của hắn, liền giống như sắp chết rồi.

Không thể nghi ngờ, Cố Bắc Thần là một cao thủ tình trường, huống chi gần hai năm cùng cô trên giường, hắn đã rất quen thuộc những điểm mẫn cảm trên người của Giản Mạt.......... Rõ ràng hắn đều biết cách làm cho cô có thể hưng phấn!

"Hài lòng không?" Cố Bắc Thần đem lửa nóng của chính mình rơi ở ngoài thân thể của Giản Mạt, hơi thở hơi nhiễu loạn lại trầm ổn ở bên tai cô hỏi.

Giản Mạt đầu óc đã rối loạn, bởi vì tối hôm qua, chỗ đó có chút cảm giác đau rát, thế nhưng, không thể nói ra....... Lúc này cô chỉ có thể biểu hiện đang rất thoải mái như đặt mình trong tận trời.

"Anh đúng là lợi hại, chính mình còn không rõ ràng hay sao?" Giản Mạt bất bình nói.

Cố Bắc Thần dường như bị những lời này của cô làm cho vui mừng, nhìn quần áo có chút lộn xộn, hắn đứng dậy đi vào phòng thay đồ thay một bộ y phục khác, sau đó nói Tô San đi mua quần áo cho Giản Mạt đổi..........

Giản Mạt cũng không suy nghĩ nhiều, đối với Tiêu Cảnh cùng Tô San, cô cùng Cố Bắc Thần có quan hệ gì, dự đoán không có người nào rõ ràng hơn hai người bọn họ.

Trong lúc chờ đợi y phục, Giản Mạt đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong liền mặc áo choàng tắm của Cố Bắc Thần đi ra, vừa lúc nhìn thấy Cố Bắc Thần đang cầm chi phiếu đi đến.......... Tuyệt bút vung lên, "Xoát xoát" mấy cái, sau đó đem chi phiếu đã ký xé đưa cho Giản Mạt.

Giản Mạt thừa nhận Cố Bắc Thần là một người hào phóng........... Mặc dù cô biết hai trăm vạn đối với hắn mà nói không là cái rắm gì.

Nhận lấy chi phiếu, Giản Mạt cũng không có coi trọng mặt con số, chỉ là quá ôm lấy hông của Cố Bắc Thần, có chút nịnh nọt nói: "Lão công thật tốt........"

"Là ký chi phiếu tốt hơn....... Hay là ký trên người của em mới tốt đây?" Đáy mắt Cố Bắc Thần lại dâng lên một cỗ lửa nóng.

Cầm thú!

Giản Mạt trong lòng thầm mắng, nhưng nụ cười trên mặt lại càng xán lạn hơn, "Đâu đều tốt!" Dừng một chút, càng thêm lấy lòng nói, "Ưm, chỗ đó tốt nhất!" Nói xong, còn mị hoặc cụp mắt xuống nhìn vào vị trí teongj điểm của người đàn ông.

"Em như vậy là đang câu dẫn anh....... Là muốn làm lại một lần nữa, hửm?" Bàn tay thô ráp của Cố Bắc Thần khẽ nâng cằm của Giản Mạt lên, môi mỏng ở trên môi cô trằn trọc một chút, đáy mắt trở nên thâm thúy.

Giản Mạt cảm thấy, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí......... Cố Bắc Thần đã thẳng thắn như vậy, cô tự nhiên cũng muốn cho hắn thoải mái một chút!

Hai người làm ngay trên ghế làm việc, Giản Mạt cứ như vậy ngồi ở trên người của Cố Bắc Thần........ Cuối cùng, cả căn phòng đều nhiễm một mảnh ướt át.

Một tay giao tiền, một tay giao thân thể...... Giản Mạt cảm giác chính mình lúc này đặc biệt giống như những nữ nhân bán thân khác!

Chỉ khác là, cô đem chính mình bán cho nam nhân có đạo đức luân lý, làm cho người ta sẽ không cảm thấy mình trơ trẽ. Còn là bởi vì, người nam nhân này trên pháp luật là chồng của cô.

Không bi thương sao?

Sao có thể chứ?

Giản Mạt sau khi bị người nam nhân này cường hãn mạnh mẽ ra vào cuối cùng liền xụi lơ ở trên người hắn, nằm bò ở tại trên bả vai của hắn. Khóe miệng cô nâng lên một nụ cười........ Chỉ là, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn. Thậm chí, ngay cả đáy mắt cũng đã mờ mịt một tầng hơi nước.

Giản Mạt càng buông thả chính mình, cô liền cảm giác chính mình rơi vào vực sâu cách càng ngày càng gần......... Cô cảm thấy tư vị dần dần chìm vào cái chết này không hề dễ chịu chút nào, nhưng cô lại đối với lần này cảm thấy giống như xương cốt tiêu tan!

Giản Mạt rời khỏi tập đoàn Đế Hoàng thời gian đã là hai giờ chiều....... Tới thời gian đó, bước chân của cô có chút không vững vàng, lúc đi, bởi vì Cố Bắc Thần không tiết chế, hiển nhiên bước chân càng tốn sức.

Sau khi đi xuống lầu, viền mắt nữ tiếp tân cũng bởi vì đã khóc liền có chút ửng đỏ, nhìn thấy cô, đầu tiên là áy náy khẽ gật đầu, lập tức mỉm cười, trong mắt có một tia cảm kích.

Giản Mạt cũng chỉ là lễ phép cười đáp lại, sau đó cố nén cảm giác khó chịu bước chân rời khỏi........

Nữ lễ tân có chút hiếu kỳ nhìn y phục của Giản Mạt đã thay đổi, có thể nghĩ đến chuyện gì, hình như ai cũng hiểu.

Giản Mạt không có tâm tình để ý những ánh mắt ở phía sau lưng, ra khỏi tập đoàn, liền đánh xe hướng về phía bệnh viện đi đến.......

"Đi điều tra." Cố Bắc Thần đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn thấy Giản Mạt đã leo lên taxi ở bên dưới, sau đó lãnh đạm mở miệng, "Hôm nay cô ấy ở bệnh viện làm cái gì."

Giản Mạt yêu tiền, thế nhưng, chưa bao giờ vô cớ xin hắn nhiều tiền như vậy........

Tiêu Cảnh đáp lại, sau đó liền đi làm, năng lực làm việc của hắn ta không ai có thể nghi ngờ, ngay thời gian Giản Mạt đến bệnh viện, đại thể cũng đã hiểu rõ được tình huống......

"Thần thiếu, là mẹ của Giản tiểu thư tìm được trái tim thích hợp, đối phương muốn có thù lao chi phí là một trăm năm mươi vạn, cộng thêm chi phí phẫu thuật, tổng thể cần hai trăm vạn!" Tiêu Cảnh một bên nói, một bên quan sát sắc mặt của Cố Bắc Thần.

Có chút không thích hợp, trên khuôn mặt lạnh lùng tựa như tranh vẽ của Thần thiếu giống như không có chuyện gì, thế nhưng, tại sao hắn ta lại vẫn cảm thấy........ Thần thiếu sinh khí.

Lúc trước chọn Giản Mạt trở thành đối tượng kết hôn, cô nói cô chính là người ái mộ hư vinh, chỉ cần tiền, Cố Bắc Thần theo đáy mắt của cô cũng xác định được dục vọng cần tiền đó.

Sau đó, Giản Mạt vẫn đối với thân phận của mình nắm chặt rất tốt....... Cố Bắc Thần cũng chưa từng có điều tra quá khứ của cô.

Nhưng bởi vì không có điều tra, nên một đoạn tình yêu của cô và Sở Tử Tiêu, hắn không biết, sự việc mẹ của Giản Mạt bệnh tim nằm viện hai năm, hắn cũng không biết.

"Phân phó phía bên bệnh viện..." Cố Bắc Thần vừa mở miệng lại dừng lại, qua vài giây, sau đó mới vừa nói, "Quên đi, tùy cô ấy đi."

Tiêu Cảnh có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng Thần thiếu sẽ trực tiếp nói "Phân phó phía bên bệnh viện, tất cả chi phí của Tô Mặc tôi sẽ chi trả"! Quả nhiên là hắn ta suy nghĩ quá nhiều rồi......

"Đi ra ngoài đi......" Cố Bắc Thần hình như có một chút bực bội nói.

Tiêu Cảnh đáp lại, trước khi đi liền nói: "Thần thiếu, đã hẹn được Lý cục rồi, sáu giờ tối ở khách sạn Phi Thiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top