Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Chương 13: Nhóm "Love Project"

Edit: 520sweet

-------------------------

Đồng Ngộ không thể phủ nhận, nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn thích Cố Thừa, mặc dù có đang nổi giận, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt không vui như vừa rồi

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy, tôi đang hỏi cậu đấy."

Phương Du đụng đụng cánh tay Đồng Ngộ, cậu hoàn hồn, phát hiện ra mình đang nhìn Cố Thừa chằm chằm, nhìn đến phát ngốc, mà Cố Thừa lại đang nhìn mình trên môi còn treo thêm nụ cười, Đồng Ngộ xấu hổ dời tầm mắt đi nơi khác: "Cậu hỏi cái gì?"

Phương Du nói: "Còn hỏi lại cái gì à? Ông chủ Tạ mời chúng ta đến quán bar của anh ấy chơi, cậu đi không."

Lúc nãy Khương Thượng nói hắn trước nay chưa đến quán bar lần nào, Tạ Phàm liền nói quán bar của mình có mở ở Dung Giang, tối nay đến đó chơi, hắn mời.

Tửu lượng Phương Du chẳng ra gì, nhưng những dịp như này trước giờ đều không thiếu y, nghe được có người mời khách, y cái chính là người đầu tiên giơ tay đồng ý, quay đầu xem thử Đồng Ngộ có giơ tay không, kết quả lại phát hiện gia hỏa này nhìn chăm chăm Cố ảnh đế, nhìn rất chi là quang minh chính đại, không sợ người khác hiểu lầm.

Đồng Ngộ thấy tròng mắt Phương Du sắp dán lên người mình, nên cậu cũng tưởng tượng được bộ dáng lúc nãy của mình là như thế nào: "Được a, tôi cũng đã lâu rồi chưa đến quán bar."

Khương Thượng "A" một tiếng: "Cậu đi bar rồi sao? Nhìn cậu thế nào cũng không giống với kiểu người sẽ đi bar nha."

Cố Thừa nhìn Đồng Ngộ, trong ấn tượng của anh, giữa Đồng Ngộ và quán bar chính là bắn đại bác cũng không tới, anh thậm chí chưa từng nghĩ cậu khi lớn lên sẽ uống rượu.

Phương Du cũng biết được 'lực' của Đồng Ngộ: "Nhìn cậu ấy như vậy thôi chớ ghê gớm lắm, anh đừng nhìn mặt mà bắt hình dong."

Khương Thượng không phải là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng từ ngày hôm qua đến giờ Đồng Ngộ cho hắn ấn tượng chính là như vậy, ăn mặc đơn giản, không trang điểm quá rờm rà, tuy rằng đôi khi nhìn cậu có chút lạnh nhạt, nhưng cái đó cũng không gây trở ngại đến suy nghĩ cậu lớn lên thật ngoan của hắn.

Khương Thượng nói: "Cậu ấy trông giống học sinh cao trung."

Đồng Ngộ cười cười: "Nếu tôi là học sinh cao trung, mọi người có lẽ phải đi hầu toà mất." Đồng Ngộ dùng cằm chỉ chỉ Từ Giang ở một bên: "Đây, Từ đạo sẽ là người đầu tiên cơm nhà nước."

Từ Giang: "......"

Chuyện đi bar vào buổi tối đã được quyết định một cách vui vẻ mà không cần sự đồng ý của Từ Giang, Từ Giang đi đi lại lại vài vòng, ông chưa từng thấy khách mời nào lại tự ý sắp xếp cho chương trình.

Ông đi gọi Tạ Phàm, thương lượng với y về việc tối nay sẽ ghi hình ở quán bar.

Phương Du nhàn rỗi không có việc gì làm, bắt đầu kiếm chuyện để hỏi: "Cố ảnh đế, anh bị dị ứng khoai tây thật à?"

Cố Thừa gật đầu, "Ừm".

Lần Cố Thừa bị dị ứng nghiêm trọng nhất phải ở bệnh viện tận ba ngày, trước đó Đồng Ngộ ầm ĩ nói muốn ăn vặt, mua một phần khoai tây chiên, còn một hai bắt anh phải ăn thử, Cố Thừa chỉ thử một miếng liền ngã xuống.

Đồng Ngộ lúc ấy rất sợ hãi, khóc không ngừng, nói anh đừng chết, Cố Thừa đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cậu lần đó khóc to như thế nào, doạ các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều hoảng sợ, họ còn tưởng anh thật sự sắp chết đến nơi.

Phương Du cảm thấy mới lạ: "Vậy anh không thể ăn khoai tây chiên sao?"

Đồng Ngộ: "......"

Phương Du này cái hay thì không học, cứ mở miệng là cái gì cũng hỏi, tật xấu mãi không sửa được, Đồng Ngộ ở dưới cái bàn dùng chân đá hắn một cái rõ đau.

Phương Du 'á' lên một tiếng, nhìn cậu: "Đá tôi làm gì?"

Đồng Ngộ hận không thể đá chết hắn!

Khương Thượng hỏi: "Dị ứng nghiêm trọng lắm sao?"

Cố Thừa nhìn Đồng Ngộ đang xấu hổ mà uống nước một bên, gật đầu: "Ừm, sẽ chết."

"Khụ —— khụ khụ khụ ——"

Đồng Ngộ quay đầu phun một ngụm nước, Phương Du "Ách" một tiếng: "Hai ngày nay sao cậu cứ bị sặc vậy, cổ họng đau à?"

Đồng Ngộ quay đầu, ho đến khóe mắt đều đỏ, cậu liếc Cố Thừa một cái....Người này, lúc trước còn nói là đến đây không phải để trả thù cậu mà?

wattpad: 520sweet

Buổi tối, Phương Du đã thay quần áo, đứng ở dưới lầu chờ bọn họ, nhìn thấy Đồng Ngộ mặc áo chữ T trắng đi đến, hắn ghét bỏ nói: "Cậu mặc như vầy à? Có biết học sinh thì không thể đi bar không?"

Đồng Ngộ liếc hắn, lấy ra một cái áo khoác đen giống như áo mô tô mặc vào, trên tay áo có hai tua rua, lại lấy một cái kính râm không biết ở đâu đeo lên: "Bây giờ đã đủ tốt nghiệp chưa?"

Cố Thừa từ trong phòng đi ra liền thấy Đồng Ngộ một thân đồ đen đứng ở cửa, áo trên là kiểu áo ngắn, làm cho đôi chân cậu nhìn có vẻ dài và thon hơn.

Cố Thừa nhìn chằm chằm cậu một hồi, đi đến nhấc kính râm trên mặt cậu lên: "Buổi tối mà mang kính râm sao?"

"Nhìn không trưởng thành à." Đồng Ngộ lại lần nữa đem kính râm đeo vào, tay cắm túi, nghiêng đầu, một chân rung rung: "Thế nào, có đẹp trai không?"   Trẩu lắm em =))

Cố Thừa nhìn thoáng qua cái chân đang rung của cậu, nhẹ nhàng đá một cái: "Học cái tật xấu này từ đâu vậy?"

Đồng Ngộ lập tức đứng thẳng chân.

Phương Du không thể nhìn được nữa: "Được rồi hai ngươi, đừng đứng ở chỗ này ve vãn đánh yêu, mấy người không xem tôi là người ngoài thật à."

Đồng Ngộ bị Cố Thừa đá một cái, đôi mắt bên dưới kính liền mở lớn trừng anh một cái, đẩy cửa chạy ra ngoài: "Tôi đi lấy xe."

Cố Thừa cũng đi ra ngoài: "Tôi ra ngoài chờ."

Hai người đi chưa được bao lâu, những người khác đều đến đủ.

Phương Du cùng với Nam Chi đi xe của Đồng Ngọ, Nam Chi nhìn nhìn Đồng--ngồi trên xe+buổi tối vẫn mang kính râm--Ngộ: "Thấy đường không vậy?"

Đồng Ngộ tháo kính râm xuống: "Hình như hơi tối."

Lúc này trên đường không có nhiều xe, tốc độ đi xe của Đồng Ngộ có chút nhanh.

Nam Chi nói: "Này này, có nhanh quá không vậy?"

Phương Du: "Như này thì khi nào mới đến, anh chắc là chưa thấy cậu ấy lái motor, bộ dáng giống như không cần mạng vậy."

Nói xong liền thấy Đồng Ngộ trong gương chiếu hậu dùng ánh mắt u ám nhìn mình.

Cố Thừa nhíu mày nhìn Đồng Ngộ: "Em còn lái motor à?"

Biết uống rượu còn biết lái motor, Cố Thừa không biết sau khi mình đi thì đứa nhỏ đã học được những gì.

Đồng Ngộ bĩu môi: "Không khó."

Không khó sao?

Nhưng trước khi anh đi, cậu đến cây xe đạp cũng không biết đi mà.

...

Đồng Ngộ dừng xe trước cửa quán bar, trước xuống xe còn lấy kính râm mang lên.

Quán bar rất tối, lúc Đồng Ngộ vào cửa bị vấp một chút, Cố Thừa và Nam Chi một trái một phải túm lấy tay cậu.

Nam Chi: "Cẩn thận."

Cố Thừa ngữ khí có chút nặng nề: "Bỏ kính ra."

Đồng Ngộ giữ chặt gọng kính, giống như sợ Cố Thừa sẽ làm ra chuyện gì đó, năn nỉ: "Đi vào liền tháo mà, đi vào sẽ không đeo nữa."

Cố Thừa vẫn để cho cậu đi, nhưng một đường từ dưới lầu đến lên lầu anh đều đỡ Đồng Ngộ, cậu có mắt như mù, cái gì cũng không thấy nên cũng không bảo anh buông tay ra.

Quán bar có hai tầng, Tạ Phàm dành riêng thầng hai không tiếp khách bên ngoài, tất cả khách đều ở lầu một, hơn nữa ánh sáng ở đây rất tối, sẽ không có người chú ý tới bọn họ.

Tới lầu hai Đồng Ngộ mới tháo kính xuống.

Phương Du và Đồng Ngộ đã lâu rồi chưa đi bar kể từ khi hai người vào giới giải trí, vậy nên nơi này đối với hai người bọn họ có vẻ như trở nên rất xa lạ.

Khó có được cơ hội như thế này, Phương Du kéo Đồng Ngộ uống hết chén này đến chén khác, mãi đến khi mơ hồ không biết đã uống hết bao nhiêu, Cố Thừa mới ngăn cản: "Còn uống nữa à?"

Quán bar rất ồn ào, nói chuyện mà miệng muốn dán vào lỗ tai mới nghe được âm thanh, Đồng Ngộ đến gần tai Cố Thừa, mở miệng mang theo một ít mùi rượu.

Đồng Ngộ hỏi Cố Thừa còn chưa đụng đến một giọt rượu: "Anh không uống sao?"

Cố Thừa không thích uống rượu: "Không uống, em cũng uống ít lại một chút."

Bị Cố Thừa ngăn cản, Đồng Ngộ cũng không cảm thấy mất hứng, cậu say say giơ một ngón tay nên trước mặt anh, chớp đôi mắt hỏi: "Một ly cuối cùng được không?"

Đồng Ngộ đột nhiên tiến đến trước mặt Cố Thừa, tóc của cậu cọ nhẹ lên cằm của anh, hơi ngứa.

Cố Thừa nhìn một mặt trông mong của cậu, không thể nào từ chối được, anh dung túng nói: "Được, chỉ một ly cuối thôi."

Đồng Ngộ lùi lại, quay đầu gọi phục vụ: "Phiền cậu mang dến cho tôi một ly trà đá Long Island."

Cố Thừa: "......"

Một ly cuối cùng này là muốn tự đem mình ném ra đảo luôn sao?

Sau khi uống xong ly Long Island đó, Đồng Ngộ đã hoàn toàn say.

Phương Du gọi Đồng Ngộ: "Đi WC với tôi nào."

Đồng Ngộ híp mắt lười biếng dựa vào sô pha: "Học sinh tiểu học a, đi WC cũng muốn tôi đi cùng sao, tự đi đi."

Phương Du túm cậu: "Chúng ta không phải là anh em sao?"

Đồng Ngộ tuyệt tình nói: "Uống rượu thì không có cha con, cũng không đi vệ sinh gì hết."

**Không biết mọi người có hiểu không, có gì thì cmt để mình giải thik nhoa

Phương Du: "Chết tiệt......"

Khương Thượng nhịn không được cười, hắn đứng lên: "Tôi đi với cậu."

Phương Du oán giận nguyền rủa Đồng Ngộ: "Cho cậu nghẹn chết!"

Không lâu sau, âm nhạc dưới tầng bỗng nhiên ngừng lại, Phương Du đứng trên sân khấu cầm micro "Hey hey hey" vài tiếng.

"Chào mọi người, tôi là Phương Du."

Từ Giang thấy thế liền choáng váng, nhanh chóng nhờ Tạ Phàm tìm người đem hắn kéo xuống.

'Cha già' Đồng Ngộ liền đứng lên: "Tất cả không được nhúc nhích, để tôi đi đem thằng nghịch tử này xuống."

Đồng Ngộ hai chân lảo đảo, Cố Thừa đỡ cậu: "Làm được không?"

"Nam nhân không thể nói không được!" Đồng Ngộ diễn có chút nhập tâm, vỗ vỗ vào vai Cố Thừa hai cái: "Anh ngồi ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi mua mấy quả quýt."

Cố Thừa: "......"

Uống nhiều quá rồi, em muốn mua quýt cho ai?

Nhìn Đồng Ngộ lảo đảo lắc lư đi xuống lầu, Cố Thừa không yên tâm, vừa muốn đi xuống đã bị Từ Giang cản.

Từ Giang nói: "Cậu đừng đi xuống dưới, nhiều người như vậy, nếu như bị nhận thì sẽ xảy ra chuyện."

Tuy nói như vậy, nhưng Đồng Ngộ định đi mua quýt, Cố Thừa sao có thể yên tâm?

Nam Chi: "Để tôi đi xem thử."

Nam Chi không quá nổi tiếng, người biết hắn cũng không nhiều lắm, Từ Giang cảm thấy hắn đi so với Cố Thừa thích hợp hơn.

Một lát sau, mấy người đi xuống không đi lên lầu mà là cùng nhau lên sân khấu.

Phương Du: "Bây giờ, nhóm "Love Project" chúng tôi sẽ trình diễn một màn đặc sắc cho mọi người xem, vỗ tay nào!"

Dưới lầu có người đã nhận ra Đồng Ngộ và Phương Du, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Từ Giang: "???"

Mấy người có thể đáng tin hơn một chút hơn không?

Nhìn Nam Chi cầm đàn ghi-ta lên, Đồng Ngộ thử thử đàn organ điện, Phương Du ở bên cạnh hắng giọng, Từ Giang sắp điên luôn rồi...... Chương trình này còn chưa phát sóng đâu, đây là muốn spoil trước à?

Người bên tổ chương trình hỏi Từ Giang: "Đạo diễn, làm sao bây giờ?"

Từ Giang cũng có biết làm sao đâu?

Phương Du và Đồng Ngộ không đáng tin là chuyện bình thường, nhưng Nam Chi tại sao cũng như vậy a?

Từ Giang nghiến răng, nhanh chóng gọi điện cho Đoạn Hàm.

Trong điện thoại Từ Giang không để ý đến những cái khác, trực tiếp nhắc tới Đồng Ngộ, sau khi nghe người khác nói cháu nhà mình gây chuyện, Đoạn Hàm cái gì cũng không nói, chỉ hỏi ngược lại Từ Giang: "Vậy ông muốn tôi làm thế nào?"

Từ Giang vừa nghe lời này càng thêm chắc chắn về mối quan hệ giữa Đoạn Hàm với Đồng Ngộ: "Tôi muốn nhờ ngài liên hệ với một kênh phát sóng trực tiếp, nhiệt độ cao như vầy không thể để phí được."

Đoạn Hàm cảm thấy Từ Giang này rất thông minh, tình huống khẩn cấp như vậy vẫn có thể nghĩ đến phát sóng trực tiếp.

Năm phút sau, Đoạn Hàm đưa cho ông một tài khoản phát sóng, đồng thời theo dõi Từ Giang đăng bài Weibo báo trước về việc phát trực tiếp, nhưng fan hâm mộ trên Weibo chính thức của chương trình rất ít, căn bản là không đủ nổi, vậy nên phát sóng trực tiếp bắt đầu vẫn không có bao nhiêu người.

Từ Giang nhớ tới Cố Thừa: "Cậu có thể chuyển tiếp không......"

Từ Giang còn chưa nói xong, liền thấy số người trong phòng phát sóng trực tiếp điên cuống tăng lên mấy vạn.

Cố Thừa: "Đã chuyển rồi."

Từ Giang cảm kích nhìn Cố Thừa, là ai nói Cố Thừa cao lãnh khó gần, này mẹ nó quả thực chính là một người cực tốt!

Khi bài hát《 Tuổi tuổi mộ niên 》 vang lên, quán bar đang ồn ào bỗng im bặt......

Số người trong phòng phát sóng trực tiếp đã lúc này đã lên đến hơn 7 vạn, con số đó vẫn không ngừng tăng lên ——

[ Người kia, người kia không phải là Đồng Ngộ sao? ]

[ Đồng Ngộ sao lại ở đây? ]

[ Cái chương trình này là để xem mắt mà không phải sao? ]

[ Mẹ ơi, chả nhẽ có người chê mình sống tốt quá sau đó sẽ cùng cậu ta hẹn hò à? ]

[ A a a, người khác thì tôi không biết, dù sao tôi là từ Weibo của Cố ảnh đế mà đến......]

[......]   wattpad: 520sweet

[......]

Nam Chi quay đầu lại nhìn về phía Đồng Ngộ, cậu sau khi uống rượu thì gương mặt ửng đỏ, trong ánh mắt cũng chứa đầy ánh sáng, cậu và Nam Chi nhìn nhau cười.

[ A a a a, là tình yêu! ]

[ Đồng Ngộ đúng là người mang mệnh sát phu, lớn lên thật rất xinh đẹp, chậc chậc, câu hồn đoạt phách rồi... ]

[ Các chị, em xin phép đi trước, trong vòng bạn bè của em đã có người chia sẻ vị trí, bây giờ em liền đến hiện trường! ]

[ A a a chết tiệt, gửi vị trí cho tôi với! ]

Ở phần cao trào của bài, Phương Du cầm mic cùng Nam Chi hát, Phương Du đã say, vài nơi hát không đúng điệu nhạc, vì bảo vệ hình tượng của mình, Phương Du xoay người lại đem mic tới trước mặt Đồng Ngộ.

Đồng Ngộ nghe được âm thanh của mình phát ra liền ngẩn người, vội vàng im lặng.

Nam Chi nhìn cậu đầy khích lệ, Đồng Ngộ do dự một chút, một lần nữa mở miệng......

Hai người cùng hát, không ai nhường ai, giai điệu cao vút như muốn xé rách mây đen nhìn thấy mặt trời, nghe rất dễ chiu.

[ Tôi đúng là đồ thiếu hiểu biết, sao không ai nói cho tôi biết là Đồng Ngộ có thể đánh organ? ]

[ Trời trời, tôi còn tưởng rằng cậu ấy chỉ biết khắc phu thôi chớ. ]

[ Từ từ, dừng khoản chừng là hai giây, giọng của anh trai đánh ghi-ta kia sao lại giống ca sĩ hát bản gốc vậy? ]

[ Không phải giống, anh ấy chính là ca sĩ gốc đấy, là Nam Chi hát ca khúc chủ đề của《 Mộ niên 》. ]

[ Cứu mạng a, hai người họ hát rất hay! ]

[ Ta đã bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Nam Chi rồi, phải làm sao bây giờ? ]

[ Đề nghị Nam Chi nhanh chóng mua bảo hiểm nghề nghiệp a. ]

"Mỗi năm một lần, mỗi năm một lần, đêm ngày mong ngóng, lòng như lửa đốt chờ người trở về, một giờ một khắc, một ngày một đêm, năm tháng như phù du , vĩnh viễn cách biệt hai đầu sông núi, trong hoàng hôn của biển, người có nhớ lời thề lúc trước, sớm sớm chiều chiều, tháng đổi năm dời......"

** Thực ra thì tui làm cho nó mượt mà hơn thôi, còn hiểu thì tui không có hiểu, tui tìm thử nhưng mà không có bài nào như dị cả=((

Nam Chi không biết đã dừng lại khi nào, tay đánh ghi-ta, mắt nhìn Đồng Ngộ.

Thời lượng phát sóng trực tiếp rất ngắn, sau khi bài hát kết thúc thì phòng phát sóng liền tắt.

Bọn họ cũng không thể ở lâu trong quán bar được nữa, đợt nhiệt độ cao này cũng là ngoài ý muốn, trên đường trở về Từ Giang lướt Weibo, hot search có lượt tìm kiếm rất cao ——

# Đồng Ngộ ca hát #

# Tuổi tuổi mộ niên Nam Chi #

# CP Chi Ngộ #

# Góp vốn cho Nam Chi mua bảo hiểm #

# Phương Du chạy #

# Kỳ án tình yêu khi nào phát sóng #

Mọi người đều uống rượu, lúc trở về là người của tổ chương trình lái xe, Đồng Ngộ và Cố Thừa ở trên xe của Từ Giang.

Trong xe, Đồng Ngộ nhắm mắt lại mệt rã rời, ánh sáng từ điện thoại bên cạnh rất chói mắt, cậu mở mắt ra nhìn thoáng qua, liền thấy Cố Thừa đang xem Weibo.

Những người đó đều nói Đồng Ngộ và Nam Chi rất xứng đôi Cố Thừa xem mà lòng rất phiền, Đồng Ngộ đột nhiên cười một chút.

Cố Thừa nhìn cậu: "Cười cái gì?"

Đồng Ngộ dựa vào cánh tay anh, chỉ chỉ vào điện thoại: "Em lại lên hot search."

Đồng Ngộ tuỳ tiện lướt lướt, lướt đến một cái # CP Chi Ngộ #, Cố Thừa: "Em vui lắm sao?"

"Rất vui a." Đồng Ngộ che miệng nhỏ giọng nói: "Bởi vì em lên hot search thì anh có thể trông thấy em rồi."

** bé Ngộ mà ún rụ thì sao có thể xưng tôi với cưa cưa được hen

Cố Thừa: "......"

Từ Giang dựng đứng lỗ tai nhưng cũng không nghe được Đồng Ngộ đang nói cái gì, ông quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người phía sau một cái, không biết có phải do trong xe tối quá nên ông thấy Cố Thừa đang cười hay không, anh ấn ấn đầu Đồng Ngộ, để cho cậu dựa vào vai của mình.

"Ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi em dậy."

Tác giả có lời muốn nói:

Từ đạo hối hận đấm đầu: "Thất sách a, sao tôi lại không mang theo một cameraman đi theo chớ !"

Đồng Ngộ: "Cái này cũng có thể phát sóng à?"

Cố Thừa: "Anh cảm thấy có thể."

Đồng Ngộ: "...... tôi cảm thấy hai ngươi chính là điên cả rồi."

[100823]

-----------------

Sweet: Mọi người đi ngang nhớ để lại cho tụi mik dấu sao nhe. Đó là động lực rất to lớn á. Iu iu mí bợn

**Áo của bé Ngộ giống giống như vầy nek. Thêm cái tua rua như áo ở dưới nữa=)) Chói lói cầu kỳ ghê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #1x1#bl#gioi