Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Chương 14: #cầu xin Đồng Ngộ buông tha Cố Thừa#

Edit: Daona602

------------------------

Khi Đồng Ngộ tỉnh dậy, xung quanh cậu đều tối đen như mực, nguồn ánh sáng duy phát ra là từ chiếc điện thoại di động sáng rực giữa không trung, đại khái là sắc mặt của Cố Thừa không được tốt, Đồng Ngộ vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt đầy phần uất kia phản chiếu dưới làn tia sáng "nhạt nhoà". Cậu kinh hãi nhảy khỏi giường.

Cố Thừa ngay lập tức bắt lấy Đồng Ngộ: "Là tôi."

Đồng Ngộ sợ hãi đến mức ngay cả cái xưng hô từ thời xưa lắc xưa lơ cũng gọi ra: "...Anh?"

Cố Thừa đã lâu rồi không được nghe Đồng Ngộ gọi mình như vậy, anh nhẹ nhàng đẩy cậu nằm lại trên giường: "Ừ, tôi làm em sợ rồi sao?"

Đồng Ngộ xém chút nữa bị hù chết: "Tôi còn tưởng gặp quỷ à, anh tại sao lại không mở đèn??"

Cố Thừa vỗ đầu cậu hai cái: "Tôi sợ quấy rầy em ngủ."

Đồng Ngộ: "..."

Nào có ai trên đời lại vì sợ quấy rầy người khác ngủ mà đi giả trang thành quỷ để doạ người hả??

Ánh sáng trên chiếc điện thoại mờ đi, Đồng Ngộ sờ sờ điện thoại gõ vài cái: "Mấy giờ rồi, sao anh còn chưa đi ngủ?"

"Anh không buồn ngủ." – Cố Thừa nói: "Em uống quá nhiều, tôi sợ em nửa đêm cảm thấy khát, nên ở lại trông em một chút."

Cố Thừa không nói, chính là anh chỉ có thể đợi đến lúc cậu ngủ thiếp đi mới có được có hội ở bên cậu trong một khoảng thời gian ngắn, vì vậy tuyệt đổi không thể rời đi được

Màn hình điện thoại sáng lên, Đồng Ngộ mới phát hiện ra chiếc điện thoại mà mình mới vừa rồi gõ mất cái không phải của mình, trên màn hình hiển thị một bức hình đã cũ, Đồng Ngộ nhìn một lúc, cảm giác không có ấn tượng, hình như cậu chưa thấy qua bao giờ.

Nhưng cậu lại biết, bức ảnh này chính là được chụp từ phía sau của cậu, lúc đó cậu mặc trên mình bộ đồng phục cấp 2, đi bộ ở ngã tư mà cậu phải đi qua mỗi ngày sau giờ học, xung quanh là những cây hoa phượng vĩ rực lửa.

Màn hình điện thoại sáng vài giây rồi tự tắt.

Đồng Ngộ không biết tại sao Cố Thừa lại sử dụng bức ảnh này làm hình nền màn hình khoá, cậu muốn hỏi, nhưng lại sợ phải nghe thấy lời mà mình không muốn nghe.

Sợ anh nói mình chỉ đơn giản là lười thay, sợ anh nói bản thân chỉ là thích mảnh hoa phượng vĩ phía trước.

Trong bóng tối, Cố Thừa không thể biết Đồng Ngộ đang suy nghĩ cái gì trong đầu, anh sờ sờ cái trán nhỏ của Đồng Ngộ: "Làm sao lại nhát gan như vậy?"

Cố Thừa vẫn giống như khi còn bé, thân mang thể hàn, tay thường xuyên lạnh, Đồng Ngộ luôn cảm thấy vô cùng thoải mái khi được anh chạm vào nên cũng không trốn tránh, chủ yếu là nó khiến cậu cảm thấy an toàn hơn khi đang ở trong bóng tối, hơn nữa, cậu cũng không cần thiết phải che giấu cảm xúc, cậu còn muốn được sờ sờ thêm một lúc.

Đồng Ngộ lẩm bẩm: "Vừa kịp mở mắt, còn chưa tỉnh ngủ đã nhìn thấy khuôn mặt đầy âm dương quỷ khí của anh, thử hỏi người bình thường nào mà lại không sợ cơ chứ."

Cố Thừa "Ừ" một tiếng: "Dù sao cũng chết nhiều lần như vậy, tránh không khỏi quỷ khí trên người có chút nặng."

Đồng Ngộ: "..."          

                 wattpad: 520sweet

Nửa đêm rồi, đừng có mà bới lông tìm vết người ta!

Suy cho cùng việc này Đồng Ngộ cũng có phần sai, cậu căn bản không thể tranh nói lí lẽ, cậu kéo tay Cố Thừa ra, leo xuống giường.

Cố Thừa hỏi: "Em đi đâu?"

Đồng Ngộ uống nhiều như vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa có đi vệ sinh, cậu thật sự sắp bị nghẹn chết rồi: "Đi WC."

Cố Thừa nghĩ nghĩ, hệ thống bài tiết của mình hình như cũng muốn hỏng, vậy mà lại có thể nhịn đến nửa đêm không đi vệ sinh: "Tôi đi cùng em."

Đồng Ngộ sớm đã qua cái tuổi cần người "bầu bạn" khi đi về sinh rồi, cậu khinh bỉ nói: "Anh đừng có làm chuyện mất mặt, đi vệ sinh lẽ nào còn cần phải có người dẫn đi sao."

Cố Thừa: "Không mất mặt, dù sao trước đây tôi cũng chưa từng cười nhạo em."

Đồng Ngộ: "..."
Tiểu học năm lớp 5, lần đầu tiên Đồng Ngộ rủ rê Cố Thừa cùng đi xem phim ma với mình, mà mãi cho đến tận năm sơ trung, buổi tối cậu cũng không dám đi vệ sinh một mình, cho dù Cố Thừa có ngủ, cậu cũng sẽ lay anh dậy rồi kéo anh đi vệ sinh với mình.

Nhưng Đồng Ngộ hiện tại coi trọng nhất chính là thể diện, anh tránh tay Cố Thừa: "Bây giờ tôi không sợ, tôi có thể tự mình đi."

Đồng Ngộ mở cửa chạy ra ngoài, Cố Thừa vừa muốn ngồi xuống liền nghe thấy bên ngoài kêu một tiếng "Phịch" –

Cố Thừa vội vàng ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Đồng Ngộ đang trong tư thế quỳ gối tế bái trước bậc cầu thang, có lẽ là vì ngã đau, nên mới phải cúi người giống như thể khấu đầu, thật là muốn thành kính bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Cố Thừa vội vàng đi tới: "Nửa đêm em quỳ ở chỗ này bái thần cái quỷ gì?"

Đồng Ngộ đau đến sắp chết, rên rỉ nói: "...Chân gãy rồi."

Cố Thừa không biết chân của cậu có thật sự gãy hay không, liền ngay lập tức đập công tắc đèn trên tường, ánh sáng có chút chói mắt, Đồng Ngộ híp mắt: "Tắt đi."

Cố Thừa đỡ cậu ngồi lên bậc cầu thang, anh mở ống quần ra: "Tắt rồi thì làm biết được chân em có thật sự gãy hay không?"

Quần của Đồng Ngộ không bị rách, nhưng chân lại bị va đập không nhẹ, đầu gối cậu đỏ bừng mà anh khá chắc rằng nó sẽ trở nên tím tái vào ngày mai.

Cố Thừa ôm bắp chần gầy gò của cậu, cũng không biết thịt đều chạy đi đâu cả rồi: "Em làm sao lại phải hoảng hốt chạy đi như vậy, tôi còn có thể ăn em được sao?"

Đồng Ngộ không muốn thừa nhận là mình đang trốn tránh anh nên mới phải chạy: "Tôi chỉ là không nhìn thấy bậc thang nên mới ngã."

Cố Thừa liếc cậu một cái: "Không nhìn thấy còn không biết bật đèn?"

Đồng Ngộ bĩu môi, vừa định dựa vào tường để đứng lên.

Cố Thừa liền đè cậu xuống: "Tính làm gì?"

Đồng Ngộ ngã xuống trong người lại càng cảm thấy mắc, cậu nhăn mày: "Tôi đi vệ sinh, mau thả ra."

Cố Thừa: "Để tôi ôm em đi?"

Đồng Ngộ nghẹn ngào nói: "Tôi tự đi."

Cố Thừa hừ lạnh một tiếng.

Đồng Ngộ đã lâu không thấy anh phát ra kiểu âm thanh chế nhạo như vậy, khi còn đi học, trên người Cố Thừa vẫn luôn là cái loại khí phái kiêu ngạo, chưa từng chế nhạo người khác, chỉ là luôn phát ra cái ngữ khí lạnh lùng như thể không hài lòng.

Đồng Ngộ lườm anh một cái: "Anh đang giễu cợt ai đấy?"

Khoé miệng Cố Thừa khẽ nhếch lên nhìn cậu: "Người lúc trước còn thường xuyên bám lấy tôi không buông, giờ xem ra đã biết lễ nghĩa rồi."

"Đó lại là điều đương nhiên." – trong tám năm qua, điểm tiến bộ duy nhất của Đồng Ngộ chính là nói lại – "Dù sao cũng nhiều năm như vậy, mấy cái thói quen xấu cũng được chữa khỏi cả rồi."

Nói xong cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của Cố Thừa, Đồng Ngộ chỉ muốn có thể mau chóng được đi vệ sinh.

Thấy cậu khập khễnh đi lên cầu thang, Cố Thừa bắt lấy cánh tay của cậu, Đồng Ngộ giật mình hất tay anh ra: "Bỏ ra, thật sự sắp chịu không nổi rồi..."

Cố Thừa suýt chút nữa bị cậu đẩy xuống cầu thang: "Thành thật chút đi, để tôi đỡ em."

Cố Thừa dìu cậu lên lầu, mở đèn phòng tắm để cậu vào.

Đồng Ngộ liếc nhìn anh một cái rồi đóng cửa lại: "Đừng nói cho người khác biết."

Cố Thừa: "Ý em là nói cái gì, nói em nửa đêm vì uống quá nhiều mà quỳ lạy dưới bậc cầu thang à?"

"..." – Đồng Ngộ khoé miệng giật giật: "Hiện tại tôi mới biết vì sao thần tượng cùng người hâm mộ phải giữ một khoảng cách nhất định, nếu không gặp rồi liền sẽ quỳ xuống bái một cái."

Cố Thừa nhướng mày: "Hửm? Ý là em thừa nhận mình là fan của tôi?"

Đồng Ngộ: "Tuyệt đối đừng có mà coi thường anti-fan."

...

Sau khi Cố Thừa đem Đồng Ngộ dàn xếp ổn thoả, lúc trở về phòng thì đã là rạng sáng hai giờ, anh lấy điện thoại di động ra xem, liếc nhìn chiếc tin nhắn mà mình dùng thuỷ quân để lại trên Weibo.

Những người trên mạng đó vừa thấy Đồng Ngộ hát một bài hát với Nam Chi liền cảm thấy khá hay, từng người từng người một lại hô vang "Hay lắm, xứng đôi lắm", dưới phần bình luận của bài đăng đó, có một dòng tin nhắn cố ý nói trắng ra rằng người bị chụp cùng với anh chính là Đồng Ngộ, nói rằng hai người bọn họ cũng vô cùng xứng đôi.

Mắc du thu được rất nhiều câu trả lời, nhưng không có nỗi một câu trả lời khiến Cố Thừa vừa mắt------

Đầu tường nhà họ Cố: [Cảm ơn ngài, nhưng ta thà nguyền rủa Cố ảnh đế nhà ta cô độc cả đời còn hơn là tuổi trẻ chết sớm.]

Lababa Tiểu Yêu Tiên: [Ma quỷ từ đâu tới? Là anti-fan của Cố Thừa sao?]

Mỹ nữ đầu trọc: [Giết người chẳng qua chỉ là gật đầu một cái, anh trai này, tôi khuyên anh tốt nhất là nên học cách làm người.]

Đầu rơi xuống đất: [Ta dùng đầu của mình đánh cược, đây tuyệt đối không thể là thật]

Cố Thừa: "..." – Xem như đầu của anh thật sự rơi ra rồi.

Cố Thừa lo lắng nhìn, anh tìm thấy bức ảnh chụp vào ban ngày: "Các người đều mù cả rồi à, rõ ràng như vậy còn không nhận ra?"

-   wattpad: 520sweet

Sáng sớm hôm sau, Đồng Ngộ bị tiếng chuông điện thoại báo thức.

Đồng Ngộ không biết có phải Khúc Văn đã có một không ngủ hay không mà sức sống của cô ấy lại vô cùng dồi dào.

Khúc Văn nói rằng cậu cùng Cố Thừa đã nắm tay nhau đi lên hotsearch rồi.

Đồng Ngộ mơ mơ màng màng, nghĩ nửa nghĩ cũng không nghĩ ra được mình vì sao lại cùng Cố Thừa lên hotsearch rồi, vừa mở Weibo liền thấy, #cầu xin Đồng Ngộ buông tha Cố Thừa#---- nằm chễm chệ trên bảng đề danh hotsearch từ bao giờ.

Mặc dù fan của Cố Thừa không muốn thừa nhận người trong bức ảnh chụp ở lối vào siêu thị ngày hôm qua chính là Đồng Ngộ, nhưng họ không thể phủ nhận rằng Đồng Ngộ ở cùng một nhóm chương trình với Cố Thừa, còn là một chương trình xem mắt.

Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến các fan của Cố Thừa lo lắng đến mức cả đêm không ngủ.

Anh trai mau nhìn em: [Làm ơn, Đồng Ngộ ngàn vạn lần đừng động đến anh tra tôi, đừng khiến anh ấy trở thành vị vong hồn tiếp theo.]

Thịt xin chào tạm biệt: [Tín nữ nguyện ăn chay ba năm, đổi lại mong Đồng Ngộ đừng nhắm đến Cố Thừa nhà chúng tôi.]

Hải Lan: [Ai đã nghĩ ra cái chủ ý quải quỷ này, vậy mà lại để cho Đồng Ngộ cùng Cố Thừa cùng tham gia một cái chương trình kỹ nghệ, thật là tổn thọ chết người ta rồi.]

"..."

Một ngày tốt lành đã kết thúc, ngay cả khi nó còn chưa kịp bắt đầu.

"Cậu nhìn mà xem phản ứng của fans hâm mộ, nhiệt độ không nên cọ thì tốt nhất là đừng có tuỳ tiện mà cọ, chị biết cậu không sợ bị mắng, nhưng người xem cũng không thích xem cái thể loại cọ nhiệt như này, như vậy không phải là rất vô nghĩa sao, nói nói xem có đúng không?"

Đồng Ngộ cũng không quá hứng thú chỉ "Ừ" một tiếng.

Cậu nhìn đống hotsearch trên Weibo... cho dù là tất cả những gì mà Khúc Văn vừa nói hay thậm chí là những lời cầu xin của cư dân mạng, tất cả đều như muốn nhắc nhở cậu, cậu cùng Cố Thừa không có khả năng.

Kỳ thật cũng không cần bọn họ nhắc nhở, Cố Thừa ngay từ đầu đã không có thích cậu, nếu không cũng sẽ không vì cảm thấy cậu phiền toái mà trốn tránh không chịu về nhà suốt 4 năm.

------ "Trường thành rồi, cậu cũng phải tự mình biết mình."

Sau bốn năm, những lời của Thẩm Ninh năm đó vẫn như kim đâm thẳng vào tim cậu, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, cả người đau buốt.

Mùa đông năm đó, cậu đứng chờ trong gió lạnh cả đêm, nhưng khi Thẩm Ninh trở về, bà ta lại ném cho cậu cái mảnh giấy mà cậu đã để lại cho Cố Thừa.

"Bộ mày không cảm thấy mình rất phiền toái hay sao? Vốn dĩ nó không muốn trở về chính là bởi vì phải trốn tránh mày, mày một đứa con trai đã lớn như vậy rồi, còn không thể có liêm sĩ một chút sao? Trước giờ còn chưa có thấy ai phiền như mày..."

Tờ giấy rất nhanh bị vũng nước dưới chân cậu bao phủ, chữ viết trên đó gần như tan rã, sớm đã không còn rõ ràng.

Đồng Ngộ cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu, cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói với Khúc Văn trong điện thoại: "Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ duy trì khoảng cách với hắn."

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Ngộ: "Được nha, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, duy trì khoảng cách với hắn."

Cố Thừa: "Anh thấy tốt nhất em vẫn là nên đổi người đại diện của mình đi."

[170823]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #1x1#bl#gioi