Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[20/8/2021] Hataraku

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12:45

Lại một buổi trưa ngồi cùng nhau trên sân thượng. Midoriya đang ăn nốt hộp cơm do mẹ cậu làm. Hako thì một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút cảm ứng liên tục lướt trên màn hình.

"Dora-san, cậu đang xem gì vậy?"

"Chỉ là tìm xem có cửa hàng nào gần nhà đang cần tuyển nhân viên không."

"Cậu định đi làm thêm sao?"

"Phải. Tớ sắp cháy túi rồi. Dù sao thì... cũng đâu thể nào ăn bám bố mẹ mãi được, trường cũng không cấm học sinh đi làm thêm, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học là được."

"Làm thêm à... Đó cũng là ý hay đấy chứ!"

"Hả?"

"À... tớ đang muốn tìm việc gì đó làm..."_ '...để không nghĩ đến anh hùng nữa.'

"Vậy à. Thế để tớ tìm chỗ nào cùng đường về của cả hai, như vậy sẽ tiện hơn."

"Nhưng mà cậu định làm việc gì?"

"Việc gì đó không quá khó, miễn là tớ biết làm và không cần phải nói quá nhiều. Còn nếu không biết thì tập từ từ thôi. Quan trọng là phải chắc chắn họ sẽ nhận mình."

'Công việc mà không cần nói quá nhiều...?'

"Thấy rồi nè! Cũng không xa lắm."

"Đâu vậy?"

"Cũng trên đường về hôm qua. Quán ăn theo chủ đề Dreamland... Chỉ còn cái này thôi sao?"

"Vậy ổn không? Cậu nói không muốn nói nhiều."

"Tạm thời cứ đến thử xem sao thôi. Xung quanh đây không có nơi nào tuyển nhân viên cả."

'Mà... "theo chủ đề" là sao nhỉ? À, mình phải xin phép mẹ cái đã!'

Midoriya lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ cậu.


17:10

Sau khi tan học thì cả hai cùng đi đến đó xem sao. Nó là một quán ăn không lớn lắm, nhưng được chút là trang trí bên ngoài khá đẹp. Có điều, hình như không đông khách cho lắm. Không biết bên trong thế nào.

"Vào chứ?"

"Vào thôi."

(Reng)

"Chào mừng quý khách!"

Giọng của một người phụ nữ cất lên. Cô ấy đi lại gần hai người họ và hỏi.

"Quý khách đi hai người ạ?"

"Dạ không, tụi đến để xin việc. Ở đây đang tuyển nhân viên đúng không ạ?"

Midoriya trả lời. Hako thì cứ quay qua quay lại, nhìn ngó xung quanh.

"Xin việc sao. Tốt quá! Chị đợi tụi em lâu rồi đó!!"

"Rika-chan!! Cho thêm một phần bia nữa đi!!"

"Tới ngay!!... Tụi em vô trong đợi chị chút nhé. Chồng ơi, có người đến xin việc nè!"

Dù bên ngoài nhìn vào không đông khách cho lắm nhưng bên trong lại mang không khí rất vui tươi, náo nhiệt hơn nhiều. Giống như đang có tiệc ấy!

"Hả?! Người mới thì em lo đi chứ, sao lại kêu anh?"

Từ bên trong vọng ra tiếng của một người đàn ông. Ngay khi vừa tiếng dứt thì nữ hầu lập tức nổi gân, quát lớn.

"Một là lo, hai là ăn đấm. Anh chọn cái nào?!!"

"Được rồi, được rồi. Anh xin lỗi!"

"Trời, Rika-chan. Cháu hung dữ với chồng mình quá rồi đó!"

"Nói vậy ảnh mới chịu nghe lời, cái tên lười biếng đó!... Xin lỗi hai em nhé. Tạm thơi cứ vô trong đợi chị, chị vào liền."

Nói rồi, cô ấy chạy đi phục vụ cho khách. Midoriya và Hako nhìn nhau rồi cũng thử đi vô trong xem sao. Xem ra quán này chỉ có hai người. Bên trong là một người đàn ông đang cặm cụi chơi điện thoại, có vẻ đây là người chị nữ hầu kia gọi là "chồng". Cả hai cạn lời. Giờ hiểu vì sao chị đó lại hung dữ như vậy rồi.

"Cậu có muốn đổi nơi khác không, Midoriya?"

"Thôi lỡ tới rồi. Tớ thấy nơi này cũng đâu đến nỗi tệ."

Cả hai nói nhỏ với nhau. Chị nữ hầu kia sau khi phục vụ xong cũng đi vào. Và sau khi thấy khung cảnh trước mặt, chị lại nổi gân thêm lần nữa.

"GOMEI!!!"

"Hả?! Hả?!"

(Cạch) Anh ta giật mình làm rơi chiếc điện thoại xuống đất.

"Em đã nói bao nhiêu lần là không được sử dụng điện thoại trong giờ làm việc rồi hả!!?"

"Đâu. Anh có chơi đâu!"

Anh ta cố giấu điện thoại đi nhưng không kịp. Cô ấy lấy được rồi.

"Còn chối sao?"

"Tha cho anh đi mà vợ. Không có ai gọi thức ăn hết nên anh chán mới lấy ra chơi thôi."

Không thể giấu được, anh chàng đó cố gắng làm nũng. Nhưng thứ đáp lại anh ta là ánh mắt khinh bỉ từ người vợ và một giọng nói lạnh như băng.

"Tịch thu một tháng."

Nghe như tiếng sét đánh ngang tai, anh ấy đã chết lâm sàn. Người vợ chả quan tâm gì mấy, chỉ thở dài bỏ qua thôi. Cô đã quá quen với việc này rồi.

"Xin lỗi đã để hai em chờ. Nhưng gì tụi em thấy nãy giờ làm ơn quên hết đi nha!"

'Quên bằng niềm.'

Cô ấy nở nụ cười xin cả hai quên đi khung xấu hổ của họ. Midoriya đành cười trừ, xem như mình đã quên. Hako thì coi như mình chưa thấy gì, vẫn là khuôn mặt đơ ấy.

"Trước tiên nên giới thiệu tên cái nhỉ. Chị là Chishikito Rika, chủ quán kiêm phục vụ. Còn kia là Chishikito Gomei, chồng chị, ảnh phụ trách nấu ăn. Còn tụi em?"

"Em là Midoriya Izuku. Còn đây là bạn em..."

"Dora Nohako-desu."

Midoriya vui vẻ giới thiệu. Hako thì trông không vui vẻ như vậy, cô chỉ nhìn xuống, không nhìn thẳng mặt, giọng nói của cô phát ra cũng rất nhỏ.

"Bạn em hình như khá nhút nhát nhỉ?"

"Dạ vâng... Không sao đâu, Dora-san. Có tớ ở đây mà!"

Midoriya động viên Hako để giúp cô bình tĩnh hơn. Bà chủ khi thấy cảnh đó, trong đầu xuất hiện suy nghĩ khá đen tối kèm theo nụ cười ma mị.

"Mà khoan đã. Hình như tên của em chị nghe ở đâu rồi phải không nhỉ?"

"À vâng. Thật ra em từ UA chuyển ra."

"Học sinh UA!!? Ôi trời ơi, sao hôm nay mình may mắn dữ vậy! Được em đến làm việc đúng là vinh hạnh của quán chị!"

Cô ấy nắm lấy tay Midoriya, đôi mắt lấp lánh tia sáng. Làm cậu hết cả đỏ mặt.

"V-Vâng."

"Để chị giới thiệu công việc cho tụi em nhé! Eto, ôi trời, rung quá. Chắc hai em cũng đã xem qua quán rồi nhỉ. Đây là quán ăn theo chủ đề, mỗi tháng hoặc tuần, tóm lại khi nào thích thì đổi chủ đề trang phục và trang trí. Như tụi em thấy đó, chủ đề hiện tại là hầu nữ. Còn lại thì cũng không có gì khác mấy quán khác lắm, chị chỉ cần thêm người giúp bưng thức ăn thôi và phát tờ rơi nữa. Tối khách đông quá! À, nếu như trong hai em biết nấu ăn thì càng tốt, có thể giúp chồng chị. Thấy hắn lười như thế nào rồi đấy..."

Do hồi hộp vì lần đầu tiên cô được nói chuyện trực tiếp với một học sinh UA, anh hùng tương lai, thế là cô bắn một lèo lời thoại không kịp cho ai nghe gì luôn.

"T-Từ thôi ạ."_Midoriya phải cản bà chủ lại

"Eh? Chị nói nhanh quá à?"

"......Em có biết nấu ăn. Em có thể làm phụ bếp được không?"

"Vậy thì tuyệt! Tiếp theo là về trang phục làm việc. Giờ chị sẽ lấy số đo của hai em để đặt công ty làm nhé!"

"Ano... Vậy... em phải mặc giống chị như thế này ạ?"

Hako chỉ vào trang phục hầu nữ của bà chủ. Nhìn rõ ràng là nó không hợp với vóc dáng của cô. Cô cao chỉ có 1m45, tới vai Midoriya, trong khi kiểu váy là dạng váy dài chẻ hai bên như sườn xám. Không dám tưởng tượng nếu cô mặc nó sẽ trông như thế nào.

"Em không cần phải lo chuyện đó đâu. Trang phục sẽ được thiết kế lại để phù hợp với mỗi em. Tiêu chí của tụi chị là trang phục phải tôn lên điểm đẹp nhất của người mặc. Em cứ yên tâm!"

'Chị ấy tốt thật!'_Midoriya

'Rồi đây là quán ăn hay cửa hàng thời trang?'_Hako

"Đối với vóc dáng của em thì hợp với kiểu váy lolita hơn. Hay nhân cơ hội này đổi chủ đề luôn đi nhỉ?"

"Huh?"

"Để xem chủ đề gì đây...?"

"Game được không?"

"Anh im đi."

Anh thỏ lên tiếng và bị bác bỏ ngay lập tức.

'Chủ đề hóa trang sao... Mình không mấy chuyện này cho lắm. Nếu là anh hùng thì... Không. Không. Đừng nghĩ đến anh hùng nữa nào!...'

'Mình muốn xem nhạc kịch... Một bữa tiệc âm nhạc... Vừa thưởng thức bữa ăn... vừa được nghe kể chuyện thông qua lời hát... Nó quá bất khả thi... và phức tạp... Không phải ai cũng làm được và muốn thực hiện... vì họ không thích những thứ phức tạp... Cũng có thể ý tưởng của mình trông quá nhảm nhí... Làm sao có thể tập trung làm cả hai việc cùng một lúc chứ...! Còn cả âm nhạc nữa... Chắc gì họ đã thích... Mình cũng có biết viết nhạc đâu... Sử dụng nhạc của người khác liệu có ổn không? Liệu họ có hứng thú không? Không. Câu chuyện đang diễn ra quá chậm, cũng có thể là quá nhanh nhưng nó đang khiến người xem bắt đầu cảm thấy chán nản...Thứ họ muốn và thứ họ quan tâm là kết thúc... họ đã có nó rồi... Món quà bí ẩn ngủ yên trong những giai điệu... Hay là... Tiểu mộng gợi về hồi ức, món quà bí ẩn chứa đựng trong những giai điệu...? Hai hay ba bình chọn cho câu sau... Của mình chỉ có mình... Chắc vì thế nên họ mới không có hứng thú với nó... Càng dài dòng họ càng nản, không muốn đọc... Cậu chuyện đang càng ngày trở nên tệ hơn... Cũng đúng thôi. Mình có tài năng gì đâu... Tệ hại... Hỗn loạn... Tĩnh lặng... lạnh lẻo, đau đớn nhưng cũng rất ấm áp... Tim lại đau nữa rồi. Nhưng cảm giác này không khó chịu chút nào... Không biết mọi người đang nghĩ gì nhỉ?... Mà thôi. Dù sao thì họ cũng sẽ có ý tưởng tốt hơn thôi. Chỉ cần họ muốn... Cứ theo ý mọi người là được.'

"Hai em nghĩ hộ chị với. Nữ hầu rồi nè... Trung Hoa rồi nè... Cổ trang rồi nè... Anh hùng dẹp nè..."

'Vậy là anh hùng có rồi... Lại nữa! Thôi nào.'_Midoriya

'Chờ chút, chị ấy vừa mới nói "dẹp" à?'_Hako

"Đừng để có mình chị nghĩ thôi chứ! Nói gì đi nào!"

"Xin lỗi, em không nghĩ ra."

"..."

"Dora-chan!"_Bà chủ đột nhiên quát lớn

"Vâng."_Hako giật mình

"Đừng tưởng chị không nhìn ra em đang nghĩ gì. Em có ý tưởng rồi đúng không?"

"...Nó... bất khả thi lắm ạ..."

'Cậu ấy thực sự có ý tưởng!'_Midoriya không ngạc nhiên gì lắm

(Thình thịch) Mọi ánh mắt đổ dồn vào Hako, tim cô lại đập nhanh hơn.

"Đối với quán này thì không gì là bất khả thi cả. Dù có quái đản, điên rồ thế nào đi nữa. Em cứ nói ra đi!"

"......Quán mình là thay đổi trang phục theo chủ đề nên chắc sẽ có hoạt động đúng không ạ?"

"Đúng."

"Vậy hoạt động là ca hát có được không?... Ý em là... kiểu như là... nhạc kịch ấy...! Chúng ta hóa trang thành nhân vật trong câu chuyện nào đó rồi kể lại truyện đó bằng cách hát... Như vậy sẽ tạo cho khách cảm giác như đang tham gia một bữa tiệc hải tặc... chính xác là xem một vở nhạc kịch... Em thấy trông cũng khá vui... nhưng khó thực hiện..."

"Để chị nghĩ... Em... đúng là hợp với nơi này thiệt đó! Ok, duyệt!"

Midoriya vui mừng. Riêng với Hako, đây là lần đầu tiên có người chập nhận ý kiến của cô, đôi mắt cô mở to thể hiện sự ngạc nhiên.

"Tốt quá nhỉ, Dora-san!"

"Thật vậy sao..."

Hako không cười. Trong trường hợp này ai cũng sẽ vui mừng nhưng với Hako thì không. Cô nghĩ rằng: 'Sớm muộn gì họ cũng sẽ thấy nó bất khả thi thôi. Chỉ cần mình tham gia làm gì thì nó chả bao giờ được hoàn thiện cả. Không thành công mà cũng không thất bại... giống như mọi khi.' Cô cười khẩy trong lòng.

'Tại sao cậu ấy lại không vui chứ?'_Midoriya tự hỏi

"Vừa hay, hôm trước chị mới được nghe kể lại câu chuyện về Peter Pan. Vậy chủ đề là nhạc kịch Peter Pan, mọi người thấy sao?"

Đột nhiên anh thỏ giật nảy lên, trông có vẻ hoảng loạn.

"R-Riết rồi anh thấy quán mình chả giống quán ăn gì hết!"

"Lại ý kiến gì nữa?"

"E-Em nên nhớ đây là quán ăn chứ không phải gánh hát hay show diễn thời trang. Anh đã không ý kiến gì với cái "chủ đề" của em rồi. Có điều, giờ mở thêm nhạc kịch nữa thì đây còn giống quán ăn không?"

"Thế thì anh quên mất tiêu chí của quán rồi. Để em nhắc lại cho anh nhớ: Độc-Lạ-Vui! Chỉ cần khác lạ và quan trọng nhất là phải VUI... mọi ý tưởng điều được chấp nhận. Nhớ chưa?"

"Vậy còn khách thì sao? Em đừng quên khách của chúng ta đa số là người trưởng thành, có công ăn việc làm, muốn tới đây để thư giản chứ không phải để xem một thứ trẻ con như Peter Pan."

"Từ khi nào quán của chúng ta chỉ nhắm tới đối tượng trưởng thành vậy? Với lại anh đã hỏi qua khách chưa mà chắc chắn thế?"

"Ư... Chưa.... N-Nhưng chắc chắn họ sẽ nghĩ giống anh thôi!"

"Hoh, vậy nếu không thì sao? Giờ ra hỏi luôn anh cược không?"

"Cược thì cược!"

"Nếu thua thì tăng thời gian tịch thu diện thoại lên đó nha."

"Em quá đáng vừa thôi chứ! Vậy nếu anh thắng thì em không được ý kiến gì việc anh chơi điện thoại nữa! Chịu không?"

"Chấp thuận."


Sau khi hai người hỏi ý kiến của khách, đây là kết quả.

"Vừa ăn vừa xem nhạc kịch sao? Hay đấy chứ!"

"Chú cũng muốn nghe cháu hát lắm đó, Rika-chan."

"Được đó! Cũng lâu rồi không được nghe kể chuyện cổ tích."

"Ừ, tôi cũng chán ngấy mấy câu chuyện anh hùng bây giờ rồi."

"Về lại tuổi thơ chút cũng vui đấy chứ!"

...


"Em thắng nhé!"

"Thế éo nào..."

'Con người thích những thứ thú vị mà. Còn gì thú vị hơn là được xem lại thứ gần như đã chìm vào quên lãng bởi xã hội anh hùng hiện tại.'_Hako

'Không ngờ có nhiều người tán thành tới vậy.'_Midoriya

"Rồi, thời gian tịch thu tăng gấp đôi nhé!"

"Không! Đừng mà! Nước đi này anh sai rồi, cho anh đi lại đi!"

"Nếu được phép rút lại thì làm gì còn khái niệm "chủ nợ" và "con nợ" nữa chứ."

Cô ấy nở nụ cười rất chi là "hiền từ". Nát ông chủ rồi.

"Vậy còn nhạc thì sao?! Người mới, em biết viết nhạc không?"

"Dạ... không."

"Em thấy đó..."

"Anh yêu à! Anh nghĩ anh có thể qua mắt được em sao? Lúc nãy, khi em nhắc tới Peter Pan, anh có giật mình đúng không? Chúng ta là vợ chồng, chúng ta sống cùng nhau. Có bí mật nào của anh mà em không biết ư! Hay là anh muốn em tiết lộ cái bí mật đó của anh cho tất cả mọi người ở đây? Mọi công sức giấu mặt của coi như tan vào hư vô, anh muốn thế nào?"

"Được rồi, anh viết mà...!"

'Bí mật? Giấu mặt?'

"Anh ấy biết viết nhạc ư?"_Midoriya

"Phải, hắn biết làm nhiều thứ lắm nhưng bị cái là lười, rất lười. Để hắn lo bếp núc để bớt lười, cuối cùng, cứ hễ không nhòm ngó tới là hắn lén chơi game. Chị cũng chịu thua."

"Có lẽ do anh ấy không thích làm chẳng?"

"Có cái gì hắn thích làm đâu. Kêu làm cái gì cũng bảo là lười thế nên mới rớt tốt nghiệp đấy."

'Lười tới vậy luôn à!'_Hako

"Giờ lại chuyển sang chuyên mục nói xấu chồng mình à!"

"Ai biểu anh "tốt" quá chi!"

"Hứ!... Vậy còn biểu diễn thì sao? Chắc gì hai em kia biết diễn không? Rồi em định cho cả đám mỗi ngày mỗi hát à? Khang tiếng thì sao?"

"Mỗi tuần một lần thôi, diễn nhiều quá khán giả sẽ chán. Mà hai em chắc diễn được không vậy?"

"Cái đó... tụi em không chắc..."

Ừ thì hai người bị câu lạc bộ kịch nghệ từ chối mà.

"Thôi không sao, cũng không nhất thiết là phải diễn, chỉ cần hát thôi là ok rồi! Hát thì tụi em không có vấn đề gì phải không?"

"Vâng."

"Còn gì nữa không nhỉ?"

"Còn trang phục thì sao ạ?"_Midoriya

"Ồ, suýt nữa quên. Đợi chị chút nhé!"

Cô ấy nhìn chằm chằm vào cả hai rồi rút ra cuốn sổ tay trong túi, viết gì đó. Hai đứa nhóc nghiêng đầu, chấm hỏi.

"À, quirk của chị là Ma Nhãn. Khi chị nhìn chằm chằm vào ai chị có thể thấy được chỉ số của người đó như chiều cao, cân nặng, số đo... Chị chỉ thấy chỉ số thôi nhé, không thấy thông tin cá nhân đâu như địa chỉ hay gì đó đâu! Đảm bào an toàn."

"Ra là vậy."

"Có cái này cũng tiện lắm đấy chứ! Mà Dora-chan, sao em cứ che tay mình đi vậy? Nếu chị không thấy thì không thiết kế đồ cho em được đâu."

"A... Thật ra... tay của em là vuốt như thế này."

Hako vén áo lên, đưa tay cho họ xem.

"Đây... là xương đúng không? Chúng nhọn và dài tới mức đâm xuyên qua cả da."

Cô nàng rồng tòm mò muốn chạm vào thử.

"Chị cẩn thận, chúng bén lắm đấy ạ!"

"Có đau không vậy?"

"Không... Quen rồi nên không có cảm giác gì nữa..."

"Vậy thường ngày em sinh hoạt thế nào? Sử dụng điện thoại? Cầm đũa?"

"Điện thoại thì em dùng bút cảm ứng. Còn đũa thì em dùng đuôi để cầm. Đuôi của em có thể kéo dài và biến đổi thành hình dạng em muốn. Nó giống như cánh tay thứ ba vậy."

"Tuyệt thật! Đuôi của chị chả làm được gì hết trơn. Em thấy đó, toàn gai với lông, đụng cái gì là hư cái đó. Chán."

"A haha..."

*lẩm bẩm*lẩm bẩm*ghi*ghi*ghi*

"Midoriya, cậu đang viết gì vậy?"

"Hả?!"

Thói quen của Midoriya, phân tích năng lực của mọi người. Hiện tại, cậu không biết quirk của Hako là gì nên chỉ có suy đoán từ những gì cậu thấy được bên ngoài thôi. Theo như suy đoán của cậu thì năng lực của Hako thuộc loại biến dị, làm cho vài bộ phận trên cơ thể biến đổi. Chi tiết thì cô có đôi chân dê, một cặp sừng, đôi mắt trắng không tròng, tay thì như lúc nãy nói là xương rất nhọn đâm xuyên qua cả da, màu đen. Ngoài ra còn có một chiếc đuôi có kéo dài tùy thích, không biết có vô hạn hay không, và đôi cánh nhỏ ở lưng, không biết có thể bay được không vì nhỏ quá. Có cảm giác như cậu đang miêu tả một ác quỷ vậy! Không. Không. Không. Nói vậy không hay tí nào.

"À không! K-Không có gì đâu."_'Mình lại làm vậy nữa rồi!'

"Chị thắc mắc nãy giờ, tụi em... đang hẹn hò à?"

"Hả?! Không phải đâu!!"

"Không bao giờ có chuyện đó đâu!"

Cả hai đồng thanh hét lên. Bà chủ giật mình rồi nhìn họ với ánh mắt nghi hoặc, người từng trải.

"Thôi thôi, chị hiểu mà. Không cần phải mắc cỡ vậy đâu. Mà hiện tại không có đồng phục nên tụi em cứ mặc tạm như vậy đi. Midoriya-chan, em phụ chị tiếp khách. Dora-chan thì là phụ bếp. GOMEI!!"

"Vâng!"_Anh bếp trưởng đứng nghiêm chỉnh

"Hướng dẫn em ấy cho đàng hoàng đấy!"

"Đã rõ thưa sếp!"

"Giờ thì tiếp tục công việc nào!"


"Tớ không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy."

"Ừ, có vẻ đơn giản quá thì phải."

Vậy giờ họ đã có một công việc để làm. Nhưng Midoriya lại cảm thấy hình như cậu không hợp với nơi này thì phải. Thôi đành, cậu cũng có biết làm gì nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top