Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GÓC SET KÈO HỘI BÀN TRÒN CÁC TÁC GIẢ / DỊCH GIẢ: "THIÊN KIM ĐÀI HÔM NAY ĐẶT CƯỢC BAO NHIÊU?" LẦN 3 ✨

🔫 Phát súng thứ năm: chỉ có thể là Rin sĩ thuii 💖👑

_sternstunde_ luongalexis phamngocanhcuon rabbitmeow033 trieuduong80597 liyu618 cloud_tmm04 Ngc3062

Nhị đương gia bão 3 chương, triển song song 2 plot hậu trường - trong phim, trồng bí lên fic các kiểu...Thiên Kim Đài cá cược cũng chỉ đến thế là cùng 😌
______________________________

Có lẽ những điều kiện mà tôi đưa ra đã làm anh ấy quá đỗi bất ngờ, đến mức khiến cho đôi mắt người nọ khẽ mở lớn trong thoáng chốc. Nhưng sau vài giây tĩnh lặng, anh cũng chỉ đáp lại tôi bằng một nụ cười mờ nhạt, giống như ánh chiều tà mùa thu còn vương vấn đâu đây một nỗi buồn man mác. Đôi mắt hoa đào ấy đồng thời chùng xuống, nhẹ nhàng tựa những chiếc lá ngân hạnh ngoài kia đang lặng lẽ buông mình theo làn gió se lạnh bên khung cửa sổ. Đến cuối cùng, tôi cũng đã có thể nghe thấy câu trả lời của anh, giọng nói cất lên trầm lắng và chậm rãi, mà sâu thẳm bên trong là nỗi lòng giấu kín chẳng thể thốt lên thành lời.

"...Được, tôi chấp thuận với em"

Mặc dù không chắc lắm nhưng tôi nghĩ rằng, Diệp Đỉnh Chi hẳn đã từ bỏ một thứ tình cảm viển vông và chấp nhận thực tế nhẫn tâm rồi, giống như tôi vậy.

Chuyện tình giữa tôi và anh rõ ràng đã được định đoạt sẵn ngay từ đầu...

Rằng kiếp này, chúng tôi vốn dĩ...chẳng thể đến bên nhau.

"Cảm ơn anh" - Nhận được câu trả lời mong muốn, tôi mỉm cười hài lòng nhưng nó chẳng đem lại chút ấm áp nào cả.

Tức khắc, như nhớ ra được điều gì đó cần thiết, tôi liền nhanh chóng mở điện thoại lên, chụp với anh ấy một bức ảnh thật đáng yêu rồi lập tức công khai trên mạng xã hội rằng chúng tôi đang là một cặp đôi yêu nhau thực thụ.

Chiếc đồng hồ tích tắc từng nhịp treo trên tường, tôi ngẩng đầu kiểm tra thời gian. Đã đến lúc phải ra về, vì vậy tôi không quên nói lời tạm biệt với anh và chủ động đứng dậy rời đi.

"Chúc cho khởi đầu của chúng ta sẽ diễn ra tốt đẹp, Diệp Đỉnh Chi"
.

Đúng như theo kịch bản, cảnh này tới đây đáng nhẽ ra là kết thúc. Trợ lý Hạ đứng ở bên cạnh Hoàn Nhan đạo diễn định cho dừng quay nhưng lại bị chính vị đạo diễn đáng kính nào đó ngăn cản, anh âm thầm ra hiệu cho đoàn làm phim cứ tiếp tục công việc. Bọn họ mặc dù không rõ đạo diễn nhà mình đang ấp ủ ý định gì, nhưng ai nấy đều ngoan ngoãn nghe lệnh. Bởi vì một khi Hoàn Nhan đạo diễn đã ra tay, nhất định sẽ tạo nên tuyệt tác. Suy tính riêng của vị ông lớn trong ngành này đâu phải để cho đám người thường chúng ta tự nhiên hiểu được.

Thật ra, đạo diễn Hoàn Nhan Lạc Nhung vẫn còn đang lưu luyến cảnh nhặt bút hồi nãy. Dựa theo kinh nghiệm hợp tác qua bao tác phẩm để đời cùng với hai vị đương kim ảnh đế kia, anh dám chắc chắn rằng cả hai người họ giờ đây sẽ cùng nhau làm nên được một cảnh quay cực kỳ thú vị, hay ít ra cũng vô cùng mãn nhãn.

Đoạn phim ngắn không cần kịch bản, cũng chưa từng tập sẵn từ trước mà chỉ vì một khoảnh khắc ngẫu hứng của Hà ảnh đế, liệu có thể đặc sắc đến mức nào đây?

Hoàn Nhan đạo diễn khẽ nhướn mày, cảm thấy rất hứng thú. Dĩ nhiên, anh đã đặt hết kỳ vọng vào khả năng diễn xuất tự do cùng với sự phối hợp ăn ý của hai vị ảnh đế nọ.

Và đương nhiên, chuyện cả hai người bọn họ làm Hoàn Nhan đạo diễn thất vọng chẳng khác nào kêu người ta lên trời hái sao...

Nghe thật bất khả thi!

Đâu phải tự dưng Hà Dữ cùng Hầu Minh Hạo được xứng danh là "đương kim ảnh đế" của nền điện ảnh Hoa Ngữ.
.

Ngay tại khoảnh khắc cánh cửa lớp học khẽ hé mở, một cảm giác ấm áp đến lạ thường bất ngờ ập đến bên cổ tay trái của tôi. Hơi ấm lan tỏa từ điểm chạm ấy rõ ràng hơn bao giờ hết khiến trái tim bất giác run rẩy. Dựa theo phản xạ tự nhiên, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn...

Chẳng biết từ khi nào, Diệp Đỉnh Chi đột ngột đứng dậy, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vươn tới nắm lấy cổ tay tôi.

Ánh mắt của tôi và anh vô tình chạm nhau trong tức khắc. Những phút giây ngắn ngủi giữa chúng tôi giờ đây thoáng chốc bị ngưng đọng, và thế giới xung quanh dường như đã thay đổi. Đôi mắt sâu thẳm kia đầy tràn đầy tâm tư khiến tôi không dám đối diện lâu.

Có vẻ như mọi thứ đã không còn giống như trước nữa...

Đoạn ký ức này đẹp đẽ đến mức khiến tôi bỗng nhiên muốn lưu giữ lại mãi mãi.

"Anh còn có chuyện gì sao?" - Tôi cố gắng giữ nét mặt thản nhiên nhất có thể nhưng trong giọng điệu vẫn chẳng thể nào che giấu đi vẻ ngượng ngùng của bản thân.

"Bách Lý Đông Quân..." - Anh lên tiếng với vẻ ngập ngừng. Trải qua một hồi do dự, Diệp Đỉnh Chi lưu luyến buông tay rồi lặng lẽ đặt vào trong bàn tay tôi một cây bút viết có khắc tên quen thuộc. Tôi ngay lập tức nhận ra, đó là cây bút tôi vẫn thường dùng để viết lại nhật ký mà 'tôi của quá khứ' luôn nhắc nhở 'tôi của hiện tại' tuyệt đối không được đánh mất vì nó mang theo ý nghĩa rất quan trọng.

Vậy mà hôm nay, tôi lại bất cẩn để quên ở thư viện mà không hề hay biết...

"Cảm ơn anh vì đã đem trả lại...món đồ rất có giá trị đối với em" - Tôi vân vê cây bút trong tay với cảm xúc lâng lâng khó tả, nhìn đối phương với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

"Không có gì" - Đôi mắt hoa đào hiếm khi cong cong thành hình bán nguyệt, khóe môi dịu dàng khẽ nở một nụ cười nhẹ, tựa như làn gió xuân êm ái thoảng qua, bất chợt làm trái tim tôi xao xuyến khôn nguôi.

Có chăng...tôi đã lỡ sa đọa vào một điều gì đó đáng lẽ ra không nên tồn tại?

Dù ra sao đi chăng nữa, căn bệnh Alzheimer cũng sẽ tự động xóa bỏ mọi thứ như chưa từng có trên cõi đời này mà thôi, tôi vốn dĩ đâu cần bận tâm quá nhiều...Nhưng liệu có chắc là như vậy không?

Tôi không biết nữa...

Vì thế, lần này tôi muốn thử đặt cược tất cả...về ký ức của chính tôi vào anh ấy.

Nghĩ là làm, tôi liền đưa vào tay anh cây bút viết được khắc tỉ mỉ dòng chữ "Bách Lý Đông Quân" vừa được trả lại khiến anh ngơ ngác trong thoáng chốc. Chưa để Diệp Đỉnh Chi kịp lên tiếng thắc mắc, giọng tôi nhẹ nhàng cất lên giữa không gian yên tĩnh:

"Xin anh hãy giữ gìn cây bút này cẩn thận, coi như là minh chứng cho sự trao đổi giữa chúng ta. Mối quan hệ này chỉ thực sự kết thúc khi nó hoàn toàn bị lãng quên...mãi mãi"

"...Được"

Mùa thu của thời niên thiếu năm ấy tràn đầy hoài niệm và nỗi nhớ...

Lời ước hẹn khi đó vẫn vẹn nguyên, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt dẫu cho sau đêm nay, tình yêu này có biến mất khỏi thế gian.
.

"Quá tuyệt vời! Đây chính là định mệnh" - Hoàn Nhan đạo diễn thỏa mãn vỗ tay đôm đốp, vui vẻ cho hô cắt cảnh tại đây. Sau đó còn không quên giơ ngón cái về phía hai người bọn họ, thoải mái la lớn:

"Tôi tự hào về các cậu!"

Trong khi Hầu ảnh đế khiêm tốn biết bao nhiêu, khách sáo cúi đầu đáp lại: "Anh quá khen rồi ạ"...thì Hà ảnh đế lại không hề khách khí, mặt dày đủ bấy nhiêu:

"Em đây là thiên tài diễn xuất, anh đừng quá khen như vậy nữa. Em đã nghe những lời có cánh này đến nỗi tai sắp mọc nấm đến nơi rồi"

Đạo diễn Hoàn Nhan Lạc Nhung cảm thấy không còn gì có thể nói với hắn nữa đành trực tiếp câm lặng, cũng quên mất luôn ý định xử tội kẻ nào đó ban nãy đã lợi dụng cải trắng ngây thơ nhà mình để đụng chạm linh tinh.

Mọi người xung quanh hậu trường thấy vậy cũng chỉ biết bật cười, âm thầm nói trong lòng: "Biết sao giờ, người đẹp còn nói đúng thì vạn sự đều có thể chấp nhận"

Tranh thủ lúc di chuyển hậu trường, Khương Trinh Vũ tiến lại đưa cho Hà Dữ một chai nước, tiện thể hỏi han:

"Ban nãy mắc gì cậu nắm tay người ta mãi không buông vậy?"

"Tại tay em ấy nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn rất muốn bắt lấy"

Hắn thẳng thắn thả lại một câu trả lời cho quản lý Khương rồi ngay lập tức quay lưng, chạy lon ton lại gần Hầu Minh Hạo cho xin dùng nhờ quạt mát, còn vô sỉ ra vẻ như sắp ngất vì nắng đến nơi. Để lại Khương Trinh Vũ hoang mang một hồi với chiếc ô lớn và quạt còn cầm trên tay.

"..." - Không lẽ ngôi sao nhà cô bị trúng tà thật rồi?
_______________________________

P/s: Gửi lời cảm ơn đáng yêu nhất đến 2 bé Ngc3062trieuduong80597 đã giúp Rin ngáo ngơ có thêm idea và giúp t sửa nhẹ 1 đoạn trong chap này nhé ah ❤

Bé fic này là một trong bộ 3 hotsearch gồm:

❥ Hotsearch Tình Yêu - rinsoonie:33
❥ Cảnh Báo Hotsearch - Ngc3062
❥ Hotsearch Quan hệ - trieuduong80597

Cả nhà cùng qua ủng hộ cho bọn mình nhe, iu iu 😘💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top