Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C

Nhậm Dận Bồng ngồi ngoài hiên nhà, cây cello nằm im lìm bên cạnh anh như chung đụng nỗi niềm đương cần chia sẻ. Trời đã nhá nhem tối, Nhậm Dận Bồng buông điện thoại xuống quyết không lướt tin tức nữa, ánh sáng xanh leo lét hắt ra từ màn hình làm đôi mắt vốn đã kém của anh càng thêm nhức nhối. Thực tế, Nhậm Dận Bồng cũng không biết mình có chủ đích muốn đọc loại tin tức gì, có dung nạp được vào đầu chút thông tin nào không. Hồi chiều, sau khi thấy trên trang nhất báo điện tử bài phỏng vấn độc quyền người yêu cũ nay đã gia đình sung túc, thành đạt, Nhậm Dận Bồng cứ ngồi đờ đẫn hết nhìn điện thoại, nhìn cây cello, lại nhìn trời chiều ráng đỏ. Chim mỏi bay về tổ, còn Nhậm Dận Bồng mỏi mệt cũng không tìm được chốn dung thân.

Cho tới bây giờ Nhậm Dận Bồng nhận ra, mắt nhìn người của anh thực sự rất kém. Điều này thể hiện rõ ở việc đời anh hỗn loạn bao lâu như vậy nhưng cho đến bây giờ lại vẫn luôn cô độc.
---

Nhậm Dận Bồng gặp Trương Gia Nguyên năm mười sáu tuổi. Hai người tưởng cứ vậy mà như những người bạn bè bình thường, thậm chí lướt qua đời nhau hết ba năm cùng lớp cùng trường, không dám chắc có ngày vô tình gặp lại mà tay bắt mặt mừng, tựa bao nhiêu cặp bạn bè đơn thuần khác. Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên chẳng có chút xíu nào liên quan, nếu có chắc cũng chỉ là đều biết chơi một món nhạc cụ. 

Năm mười bảy, Nhậm Dận Bồng còn đang tuổi phản nghịch, tính cách dữ dội khác xa ngoại hình, chỉ hứng thú với cello, hay trốn học, còn trộm lấy tiền bố mẹ đi chơi game. Ở mấy chỗ không sạch sẽ gặp qua đủ loại người, quần áo lôi thôi lếch thếch, miệng phì phèo khói thuốc, nói năm chữ thì quá ba chữ đã là chửi tục. Nhậm Dận Bồng thuở đó nghĩ rằng đó là ngầu lắm, đắm chìm trong thế giới ấy không muốn tìm đường ra.

Nhậm Dận Bồng cũng chẳng tính để ý tới Trương Gia Nguyên, nếu như không phải ngày hôm đó anh bị một đám nam sinh trường khác vây quanh, thiếu điều đánh cho một trận nhừ tử. Lý do thì Nhậm Dận Bồng đến bây giờ cũng chẳng rõ, vì Nhậm Dận Bồng hồi đó gây thù chuốc oán đủ loại người, tử tế thì ít mà cợt nhả lại có thừa, mấy vụ chặn đường đánh nhau cũng là bình thường. Vậy mà hôm ấy Nhậm Dận Bồng mới ăn hai cú đấm, còn đang cố nhớ xem mấy đứa trước mặt là ai, Trương Gia Nguyên đã xông đến, túm cổ tay kéo Nhậm Dận Bồng chạy bán sống bán chết.

Trương Gia Nguyên đeo đàn guitar, một bộ dạng học sinh gương mẫu răn đe khuyên nhủ Nhậm Dận Bồng không nên dính vào đám người đó. Nhậm Dận Bồng hỏi cậu quan tâm tới chuyện của tôi làm gì, Trương Gia Nguyên lại ậm ừ, bảo bạn học, tôi không muốn cậu đi theo con đường xấu.

Nhậm Dận Bồng thấy Trương Gia Nguyên trắng trẻo sạch sẽ, rõ là tiểu hoàng tử được bố mẹ cưng chiều mà lớn, phất tay, quay đầu. Nhậm Dận Bồng không tính dây dưa với Trương Gia Nguyên, vì quan niệm người không có lối sống giống mình khó kề cận được.

Vậy mà sau đó, Nhậm Dận Bồng cứ liên tục trực tiếp hay gián tiếp chạm mặt Trương Gia Nguyên. Có lúc gặp Trương Gia Nguyên đứng chờ tới lượt trong nhà ăn, có lúc Nhậm Dận Bồng giật mình tỉnh ngủ giữa tiết học thấy Trương Gia Nguyên đang đứng phát biểu, có lúc Nhậm Dận Bồng bước ra khỏi phòng game, nghe được có người đang hát.

Không, là vừa đàn vừa hát. Nhưng chỉ là vài câu điệp khúc trong bài “Khi tình yêu đã thành chuyện cũ”, lặp đi lặp lại. Người hát không có ý định chuyển sang phần khác. Nhậm Dận Bồng cáu bẳn ra mặt, bài này anh đã trốn trong chăn nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Người kia hát còn chẳng ra sao, nhạc một nơi, giọng một nẻo, hai thứ đó như kiểu một muốn lên cung Quảng Hàn giao lưu cùng chị Hằng, một muốn bám rịt ở Trái Đất.

Nhậm Dận Bồng khó nhịn bịt tai, đứa bạn theo sau kéo anh ngồi xuống bệ đá gần đó, cười cợt:

“Mày thấy sao?”

“Mẹ nó khó nghe muốn chết.”

Nhậm Dận Bồng nhớ y nguyên mình đã đáp lại như thế, không mảy may suy nghĩ. Tên kia ôm bụng cười ngặt nghẽo, nói rằng người kia hầu như chiều muộn nào cũng ngồi trên ban công đánh đàn và hát mấy câu điệp khúc của bài này, chắc định hóa phép thành thần chú thôn tính thế giới. 

Lúc đó, Nhậm Dận Bồng không biết những lời đó chẳng có gì hay ho, lại vô cùng kém tôn trọng người khác. Chẳng ai cấm được cái quyền ca hát của người khác. Trên đời này, mấy ai có gan hát hò thoải mái nếu không có giọng ca trời sinh đâu.

Nhậm Dận Bồng càng không biết người đàn hát đó là Trương Gia Nguyên.

Kể từ đó, Nhậm Dận Bồng đều đặn ngày nào cũng đến phòng game, nhưng không bao giờ thấy cái giọng “khó nghe muốn chết” đó ca đoạn điệp khúc bài “Khi tình yêu đã thành chuyện cũ” nữa. Nhậm Dận Bồng vẫn học hành chống đối, hết giờ lại đi chơi game, xem đua xe, buồn buồn lôi cello ra kéo. Người ta bảo Nhậm Dận Bồng chẳng phù hợp với cello một xíu nào, vì trông anh như một thằng nhóc bụi đời hỗn láo ranh ma, có vẻ chuyển sang chơi thể thao còn cua được vài em gái. 

Nhậm Dận Bồng tay lướt trên bàn phím máy tính, gào lên giữa ồn ào hỗn loạn của phòng game:

“Tao không thích con gái.”

Phòng game chướng khí mù mịt, bạn bè mơ hồ nghe được lời đáp trả của Nhậm Dận Bồng, giơ nắm đấm giáng xuống đầu anh một cú:

“Thằng điên, không thích con gái thì mày thích mấy bà cô già à?”

Lời chúng nói không sai, nhưng cũng chẳng đúng. Nhậm Dận Bồng là đồng tính luyến, sinh hoạt của anh người dị tính luyến không hiểu được. Nhậm Dận Bồng mất hứng, túm lấy cặp sách rời khỏi phòng game. 

Chưa đi được bao xa, Nhậm Dận Bồng liền thấy Trương Gia Nguyên nằm dài trên mặt đất ôm chân, quai hàm bạnh ra, mồ hôi lạnh xuôi từ trán xuống. Lúc đầu, Nhậm Dận Bồng không định dài tay quản chuyện người khác, nhưng nhận thấy tình hình không ổn lắm bèn vừa lôi vừa xách Trương Gia Nguyên về nhà, vì nhà Trương Gia Nguyên ngay gần phòng game Nhậm Dận Bồng thường lui tới.

“Làm phiền cậu rồi.” - Trương Gia Nguyên khẽ hắng giọng, tiếng nói yếu ớt phát ra từ kẽ răng.

“Không phiền. Sau này trả ơn tôi là được.” 

Nhậm Dận Bồng thấy Trương Gia Nguyên mềm ra như sợi bún, hai chân khó có thể đứng vững, cũng áp chế tính tình mọi khi xuống. Nhậm Dận Bồng để ý túi lưới treo bóng rổ còn mắc trên cặp sách Trương Gia Nguyên, tốt bụng nhắc nhở:

“Tôi biết cậu là tay mơ ở đội bóng, nhưng đừng có liều mạng mà luyện tập. Nhắm cạnh tranh không nổi thì nghỉ luôn cho khỏe. Ở đó toàn những tên trâu bò cao gần hai mét. Nhất là học sinh vừa mới chuyển tới, tên Kha Vũ à, quá cao.”

Nhậm Dận Bồng không tiện đưa Trương Gia Nguyên vào nhà, bèn rời đi ngay khi Trương Gia Nguyên tra chìa khóa vào ổ. Từ lần đó, Nhậm Dận Bồng để ý thấy rằng sức khỏe Trương Gia Nguyên có vẻ không ổn lắm, bởi cậu không còn ở trong đội bóng rổ chỉ sau hai tuần làm thành viên tạm thời, không những vậy, đôi lúc Trương Gia Nguyên còn nghỉ mất vài buổi học trên trường, lý do không công khai.

Khi Nhậm Dận Bồng lên mười tám, anh có mối tình đầu, là tay trống của một ban nhạc cũng có chút tiếng tăm, hơn anh sáu tuổi. Hai người quen nhau bởi đôi lời giới thiệu của hội bạn mộ đạo âm nhạc. Vòng tròn bạn bè luôn lạ kỳ như thế, có thể đem đến cho người ta những mối quan hệ không ngờ đến. Nhậm Dận Bồng lần đầu biết đến tình yêu, si mê điên cuồng thậm chí muốn được leo lên giường của người đó. Nhưng người yêu lại từ chối với lý do anh còn nhỏ quá. Nhậm Dận Bồng lên tra mạng ở phòng game, còn cất công ra tiệm sách đọc trộm mấy quyển luật để tìm “độ tuổi quan hệ tình dục hợp pháp”. Vậy mà mấy thứ anh tìm được độc nói về con gái, phụ nữ, chứ không đề cập đến con trai.

Nhậm Dận Bồng tâm tư nguội lạnh, phần vì không đề nghị thành công, phần vì cùng lúc khám phá ra tên này tán tỉnh anh chỉ vì muốn tìm cảm giác kích thích mới lạ mà thôi.

Nhậm Dận Bồng dứt khoát vứt bỏ mối tình đầu, cũng là một thuở khờ dại.
---

Tần suất Trương Gia Nguyên xuất hiện ở trên lớp ngày một ít đi, thậm chí cậu ta xin nghỉ tất cả các tiết thể dục hay hoạt động ngoài trời nào khác. Nhậm Dận Bồng cũng nghỉ, nhưng là trốn học chứ chẳng phải nghỉ phép đàng hoàng gì. Ngày nọ, Nhậm Dận Bồng thấy Trương Gia Nguyên sảy chân, ngã cầu thang. Cú ngã cũng không phải quá nghiêm trọng nhưng Trương Gia Nguyên vẫn ngồi lì ở đó, thở dốc. Với kinh nghiệm đấm đá không dám tự nhận là nhiều của mình, nhưng khi thấy mắt cá của Trương Gia Nguyên lồi lên bất thường, Nhậm Dận Bồng chắc chắn xương chân đã bị gãy.

Nhậm Dận Bồng nhanh chóng đưa Trương Gia Nguyên đi bệnh viện.

Chẳng mấy ngày sau, cả trường lan truyền cái ảnh Nhậm Dận Bồng cõng Trương Gia Nguyên trên lưng, đầu Trương Gia Nguyên kề sát vào tai Nhậm Dận Bồng, thân mật khác lạ. Nhậm Dận Bồng cảm nhận được rõ rệt ánh mắt mọi người trong trường thay đổi. Ngay cả những người anh em lúc trước có quan hệ tốt với anh thì nay đều tránh mặt anh… Có tin đồn Nhậm Dận Bồng mặt dày lợi dụng Trương Gia Nguyên, còn Trương Gia Nguyên chỉ bị vu oan chứ không liên quan gì hết. Nhậm Dận Bồng cũng chẳng buồn giải thích, trông hai người khác nhau một trời một vực như vậy, nghĩ thế là lẽ đương nhiên. Nhậm Dận Bồng nghĩ về mối tình đầu đã lừa dối mình, chỉ thấy nực cười. Nào giờ anh đã lừa dối được ai.

Vậy mà không ngờ, Trương Gia Nguyên còn mang cái chân bó bột nghe được đống tin đồn này tức đến ném nạng:

“Ai nói Nhậm Dận Bồng lợi dụng tôi? Là tôi thích Nhậm Dận Bồng, cố tình ngã cầu thang đó.”

Đám học sinh xung quanh nhìn Trương Gia Nguyên với ánh mắt kinh hoảng, khỏi phải nói sau đó, thế cục cô lập chuyển từ Nhậm Dận Bồng sang Trương Gia Nguyên. Nhậm Dận Bồng tìm Trương Gia Nguyên, lạnh nhạt:

“Cậu sợ sự tình chưa đủ loạn hay thực thích làm con hổ giấy? Người như cậu không nên dây vào mấy loại chuyện này. Thích con trai không phải muốn là nói ra được đâu.”

“Tôi…”

Nhậm Dận Bồng nhàm chán, đút tay vào túi quần, tính xách bao đàn cello rảo bước đi. Nhưng chân chưa kịp nhấc đã bị một tràng dài của Trương Gia Nguyên làm cho sững sờ:

“Tôi biết tôi không xứng với cậu. Cậu chơi đàn giỏi, nghĩa khí, thông minh, lại còn rất đẹp trai. Rất nhiều người theo đuổi cậu đó. Còn tôi không có tài cán gì nổi bật cả, cái gì cũng biết nhưng đâu có bật lên ở lĩnh vực nào, hơn nữa, hơn nữa….” - Giọng Trương Gia Nguyên nhỏ dần - “Tôi còn là con trai, phải chi tôi là con gái thì thật tốt.”

Nhậm Dận Bồng quay người, nói rõ với Trương Gia Nguyên:

“Có hai điều tôi muốn làm rõ với cậu. Cậu là con trai hay con gái cũng không mang ý nghĩa gì ở đây, vì hiện tại tôi không có cảm giác gì với cậu hết. Thứ hai, tôi không tốt đẹp như cậu thấy đâu. Lần sau đi đứng cẩn thận, không phải nói tốt cho tôi là cậu ngã do cố tình.”

Lúc đó, Nhậm Dận Bồng không biết mình có điều gì dối lòng hay không. Hình ảnh Trương Gia Nguyên quăng nạng đi tạo ra gợn sóng trong tâm trí anh, nhưng rất nhanh được đè xuống. Nhậm Dận Bồng thừa nhận mình là một tên hèn nhát, vẫn e sợ với bóng ma tâm lý mối tình đầu tạo ra.
---

Ngày ấy, trời tang tảng sáng. Cách giờ vào lớp còn lâu nhưng Nhậm Dận Bồng đã nôn nao tỉnh táo rồi, dường như có gì thúc ép anh. Nhậm Dận Bồng đến lớp, biết được từ nay Trương Gia Nguyên sẽ không đi học nữa. Cuối giờ học, Nhậm Dận Bồng nhận được một cuộc điện thoại, từ bố mẹ Trương Gia Nguyên, nội dung là một lời nhờ vả.

“... Chúng tôi phát hiện muộn quá, nó ngoan lắm, không muốn chúng tôi lo lắng, bị đau hay có vấn đề cũng cố gắng chịu đựng thôi. Đến khi không chịu nổi nữa, đi khám thì đã thành…”

Nhậm Dận Bồng chỉ ấn tượng thế. Từ đó, anh sát cánh với Trương Gia Nguyên, mỗi ngày, trong bệnh viện.

Nhậm Dận Bồng biết Trương Gia Nguyên là một đứa trẻ ngoan, vì cơn đau từ căn bệnh của cậu có thể khiến một người tính tình dịu dàng trở nên gắt gỏng. Nhưng Trương Gia Nguyên luôn chào đón Nhậm Dận Bồng với nụ cười chân thành trên môi, thậm chí rất anh dũng mà đem tặng trước cho anh một vài đĩa than mình yêu thích.

Nhậm Dận Bồng bất ngờ với việc Trương Gia Nguyên biết chơi guitar, lại chơi khá tốt. Số phận trêu ngươi, Nhậm Dận Bồng nhờ có tín nhiệm của gia đình Trương Gia Nguyên mà cũng biết được thông tin khác ngay buổi chiều anh nghe được bản đàn thu âm của Trương Gia Nguyên.

“... Tranh thủ trước khi di căn, việc phẫu thuật cắt bỏ sẽ giúp được cậu ấy.”

Nhậm Dận Bồng có chút không thích ứng được việc Trương Gia Nguyên sẽ mất đi một cánh tay, chắc do dây thần kinh thương cảm đơn thuần của con người. Nhậm Dận Bồng lần đầu biết được cảm giác chân tay bải hoải. Xô đẩy thế nào, Nhậm Dận Bồng, theo lời nhận định của gia đình Trương Gia Nguyên là “bạn tốt nhất” của con trai họ, nhận trọng trách báo tin này cho cậu ấy.

Trương Gia Nguyên ngồi trên giường bệnh, tay đang mân mê cây guitar của cậu. Trên tivi đang chiếu màn trình diễn của một ban nhạc. Nhậm Dận Bồng bỗng thấy khó thở, đề nghị một câu mà đến bây giờ nghĩ lại, Nhậm Dận Bồng chỉ hận không thể rủa xả mình thêm một tỷ lần vì tính vô nhân đạo của nó:

“Tôi muốn nghe cậu chơi đàn.”

Trương Gia Nguyên nhận ra điểm bất thường nơi Nhậm Dận Bồng, cười khổ:

“Cậu nhìn tay tôi này.” 

Cánh tay sưng lớn, biến dạng. 

“Đáng lẽ tôi mới là người phải nói câu đó, Nhậm Dận Bồng, tôi muốn nghe cậu kéo cello. Yêu cầu bài ‘Khi tình yêu đã thành chuyện cũ’, tôi đặc biệt thích.”

“Được.”

“Nào, bây giờ cậu có thể nói điều muốn nói nãy giờ. Tôi thấy bố mẹ đang đứng sau cánh cửa, có vẻ không yên tâm.”

“Bác sĩ nói cần phải ngăn chặn sự phát triển của tế bào ung thư…” - Nhậm Dận Bồng hít sâu một hơi. - “Họ sẽ phẫu thuật cắt bỏ tay cậu.”

Nhậm Dận Bồng thấy Trương Gia Nguyên mất tiêu cự trong vài giây ngắn ngủi. Nhậm Dận Bồng - người tưởng chừng đã chai lì cảm xúc, trước nước mắt, nụ cười, lời đường mật suy cho cùng cũng dối trá, chợt đau lòng trước vài giây mất hồn của Trương Gia Nguyên.

Ca phẫu thuật rất thành công, đến khi Trương Gia Nguyên tỉnh lại, đã thấy mất một cánh tay rồi. 

Đau đớn này không cách nào nguôi dịu được, mỗi lần phát tác ngoài việc cố kìm nén ra thì không còn biện pháp nào khác cả.

Mỗi chiều đi học về, Nhậm Dận Bồng không tới phòng game, không coi đua xe, chỉ đến bệnh viện. Nhậm Dận Bồng nhìn Trương Gia Nguyên cắn chặt cổ áo ráng nhịn đau không bật ra tiếng, thật sự mong cậu biết xấu tính một chút, như là đập phá đồ đạc, hoặc la hét, chửi bới, biết phát tiết cơn đau đớn trong mình ra ngoài.

Hội chứng “cánh tay ma” dằn vặt Trương Gia Nguyên muốn điên bởi sự phát tác thường xuyên của nó. Ngay cả cây đàn guitar im lìm dựng trong góc cũng như trêu người Trương Gia Nguyên. Nhậm Dận Bồng không dưới một lần nghe được đề nghị của bố mẹ Trương Gia Nguyên muốn đưa cây đàn đi chỗ khác vì đặt ở đây cũng không tiện, nhưng bị từ chối. 

(“Các chi (tay hoặc chân) ma” (phantom limb) là thuật ngữ mà giới y học dùng để diễn tả hiện tượng rất thông thường ở một người sau khi đã bị cưa cụt cánh tay hoặc cẳng chân do tai nạn, nhưng tại vị trí trước đây của tay và chân vẫn có cảm giác như nóng, lạnh, ngứa ngáy, đau buốt… giống như chúng đang tồn tại.)

Cậu lăn qua lộn lại trên giường, túm lấy ống tay áo trống rỗng của mình, nghiến răng nghiến lợi ráng nhịn đau. Nhậm Dận Bồng lòng nặng trĩu không nói một lời, đây là cuộc chiến của bản thân cậu ấy, không thể giúp đỡ.

Sau mối tình đầu tiên, Nhậm Dận Bồng phát hiện bản thân đã bắt đầu lạnh lùng đến đáng sợ, tất cả mọi thứ đều trở nên vô vị nhạt nhẽo, là một kẻ không có lòng thương cảm, cũng mất đi tình yêu rồi. Nhậm Dận Bồng một lần nữa thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát, không muốn dây vào tình yêu thêm chút nào nữa.

Nhưng sau khi thấy Trương Gia Nguyên tha thiết muốn mình ở lại đây mỗi chiều, giương đôi mắt mong chờ và hạnh phúc vỡ òa mỗi khi Nhậm Dận Bồng đến đây sau giờ học, anh thực sự có chút thay đổi. Liệu đó có phải sự thương cảm nhất thời? Nhậm Dận Bồng không dám nghĩ sâu hơn về cảm xúc của mình đối với cậu trai này. Nhìn thấy Trương Gia Nguyên khó khăn lắm mới chìm được vào giấc ngủ mà vẫn nhíu chặt đôi mày, Nhậm Dận Bồng suy nghĩ rất lâu, đến tận khi bác sĩ vào xem xét các chỉ số anh mới bừng tỉnh.

Nhậm Dận Bồng giữ lời hứa, mang cello đến chơi nhạc cho Trương Gia Nguyên mỗi ngày. Một buổi chiều, Trương Gia Nguyên đã nghe mòn tai bản đàn của Nhậm Dận Bồng, cậu bỗng nhiên yêu cầu anh hát.

Nhậm Dận Bồng cất tiếng. Trương Gia Nguyên phá lên cười:

“Cậu hát mẹ nó cũng khó nghe muốn chết.”

Nhậm Dận Bồng ngừng hát, nhận ra điều gì đó.

“Ấy vậy mà cậu chê tôi.”

Nhậm Dận Bồng giật mình. Đại khái tâm trạng Trương Gia Nguyên có vẻ tốt lên, cơn đau cũng đỡ hơn. Trương Gia Nguyên lại đòi Nhậm Dận Bồng hát tiếp, lại chỉ được hát bài “Khi tình yêu đã thành chuyện cũ”. 

Thấy vậy, Nhậm Dận Bồng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hát cho Trương Gia Nguyên nghe. 
---


Sau đó, trong quá trình kiểm tra người ta phát hiện, tế bào ung thư đã di căn rồi.

Tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bọn họ vốn tưởng rằng mọi thứ sẽ biến chuyển tốt đẹp, cuối cùng lại phải đón nhận một kết quả như vậy. Nhậm Dận Bồng biết tin, đầu óc ngưng trệ rất lâu. Tiếp tục phẫu thuật chỉ ngăn một phần sự phát tán của tế bào ung thư mà thôi. Trái tim Nhậm Dận Bồng run rẩy, những lí trí lạnh lùng bảo anh rằng, Trương Gia Nguyên, không cứu được nữa rồi.

Chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trong phòng bệnh, những tiếng nấc nghẹn lòng vẳng ra, nhưng chắc chắn trong đó không có tiếng của Trương Gia Nguyên.

Nhậm Dận Bồng tiếp xúc với Trương Gia Nguyên cuối cùng. Trương Gia Nguyên ngồi trên giường nhìn đăm đăm vào Nhậm Dận Bồng.

“Tôi không sống được lâu nữa. Quá chán nản. Tôi cố gắng lạc quan thời gian qua là vì gì? Phẫu thuật rất đau, hóa trị cũng rất đau. Nhưng tôi vẫn sẽ chết. Cậu còn chưa từng thích tôi. Không đáng chút nào. Chẳng thà tôi chết luôn cho xong.”

Nhậm Dận Bồng thấy mình như không thể thở được. Lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi đau đớn mà ngay cả đến việc hít thở cũng khó khăn, bởi vì không biết mình đau ở đâu, nỗi đau chạy loạn khắp người, lại càng không biết làm thể nào để ngừng nó lại.

“Tôi chỉ là… tôi chỉ là…”

Nhậm Dận Bồng thấy Trương Gia Nguyên khó nhọc: “muốn được sống tiếp thôi.”

“Tôi không muốn chết, Nhậm Dận Bồng.” Trương Gia Nguyên không kiềm chế nổi, nói trong làn nước mắt: “Tôi không muốn chết.”

“Tôi biết.”

Nhậm Dận Bồng ôm lấy tấm lưng gầy guộc của thiếu niên, giọng nghẹn ngào:

“Tôi biết rõ mà.”

Trương Gia Nguyên bằng tuổi Nhậm Dận Bồng, năm nay còn phải chọn trường, còn phải thi đại học, còn phải tiếp tục học đại học, kiếm công việc, sống thật hạnh phúc như những người khác.

Nhưng quỹ thời gian của cậu thực sự bắt đầu đếm ngược rồi.


Trương Gia Nguyên ngày càng yếu đi, Nhậm Dận Bồng theo đó nhận thấy tình cảm sâu sắc khó đoán với Trương Gia Nguyên tỉ lệ nghịch tăng lên. Cuối cùng, Nhậm Dận Bồng cũng mang dũng khí xô nát bức tường tự xây xung quanh mình bấy lâu, nắm lấy bàn tay xanh xao của Trương Gia Nguyên mà tỏ tình.

Trương Gia Nguyên tròn mắt:

“Cậu rõ là đang thương hại tôi.”

Nhậm Dận Bồng cắn môi, phủ định:

“Không phải vậy.”

Trương Gia Nguyên cười, gục mặt vào đầu gối:

“Làm sao đây, quá khó tin rồi. Tại sao lại vào lúc này cơ chứ?” 

Cậu thấp giọng hỏi như thể đang cười nhạo sự ngờ nghệch của mình, lại vừa như thể đang giễu cợt Nhậm Dận Bồng: “Bây giờ sao?”

Nhậm Dận Bồng im lặng, dù sao chậm trễ còn hơn là không.

Câu nói của Trương Gia Nguyên kéo anh về hiện thực:

“Thật tốt quá, nhưng tôi sắp chết rồi.”

Nhậm Dận Bồng nhận ra số phận chưa bao giờ ngừng trêu đùa mình, anh đáp lại Trương Gia Nguyên bằng một giọng chắc nịch:

“Cậu dùng quãng thời gian còn lại sống hết mình, tôi dùng quãng thời gian đó yêu cậu hết mình, khiến cậu thật hạnh phúc.”

Trương Gia Nguyên nâng cánh tay còn lại cắm đầy ống truyền của mình vuốt tóc Nhậm Dận Bồng, khẽ gọi anh lại gần rồi đặt lên trán anh một nụ hôn. Nhậm Dận Bồng như nuốt phải đám gai bọc đường, đôi mắt ứa nước ấm nóng, miệng lặp đi lặp lại lời yêu triền miên:

“Tôi yêu cậu, Trương Gia Nguyên.”

Nhậm Dận Bồng ngày ngày sau đó đều ở phòng bệnh, luôn miệng khen dáng vẻ tiều tụy của Trương Gia Nguyên đẹp trai. Bố mẹ Trương Gia Nguyên vô cùng thắc mắc việc Nhậm Dận Bồng không đến trường nhiều hôm liên tục, khách sáo nói anh không cần quá tận tâm như vậy. Gương mặt tiều tụy của họ tràn ngập sự thương tiếc.

Nhậm Dận Bồng gần như tranh giành công việc của người thân Trương Gia Nguyên và của cả các y tá, từng li từng tí chắt chiu thời gian bên cạnh người yêu. Nhậm Dận Bồng đưa Trương Gia Nguyên lên tầng thượng bệnh viện, cùng ngắm ráng chiều đỏ hây với cậu. Trương Gia Nguyên sẽ cười khúc khích hỏi Nhậm Dận Bồng đó là gì, Nhậm Dận Bồng vui vẻ thuận theo trả lời:

“Là biển, biển hoàng hôn, biển đỏ, biển vũ trụ, rất nhiều thứ biển khác…”

“Đúng vậy, thuộc bài ghê ha.”

“May quá, cậu kịp thời yêu tôi. Vậy lúc tôi ra đi cũng gọi là tạo dư âm lớn lao đến người nào đó.” - Trương Gia Nguyên nghiêng đầu mờ mịt.

Nhậm Dận Bồng nhìn chiếc xương quai xanh lộ ra sau lớp áo bệnh nhân của Trương Gia Nguyên, cọ đầu vào vai cậu, vừa khóc vừa cười dữ dội.

Trương Gia Nguyên thực sự đang cố sống hết mình. Nhậm Dận Bồng thì thực sự cố gắng yêu Trương Gia Nguyên trọn vẹn. Không ai than khóc. Có lẽ thời gian trôi càng lâu, họ càng bình tĩnh hơn.



Đến một thời điểm, morphine cũng không giúp gì được Trương Gia Nguyên nữa. Nhậm Dận Bồng cảm nhận rõ sự đau đớn ánh lên trong đôi mắt sáng ngời của cậu. Nỗi niềm không tên bao vây lấy anh, nhưng Nhậm Dận Bồng không cách nào gọi tên, cũng không cách nào tống khứ được nó đi. Trương Gia Nguyên cứng đầu cuối cùng cũng chịu cho người ta mang guitar ra khỏi phòng bệnh, nhưng nhất quyết đó phải là Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng cũng là người giữ nó từ nay về sau.

Nhậm Dận Bồng ôm cây guitar, bên tai đột nhiên văng vẳng giọng hát điệp khúc “Khi tình yêu đã thành chuyện cũ”, giọng hát mà anh nghe thấy lần đầu cũng là lần cuối năm mười bảy, ngay lúc vừa bước ra khỏi phòng game. Giọng hát cất vang nhưng im bặt ngay sau lời bình phẩm của thiếu niên đồng lứa.
---

Tối mùa xuân nọ, Nhậm Dận Bồng ngắm cái gảy đàn được anh đặt riêng từ lâu nay được giao tới, phục vụ cho công cuộc học guitar sau này, đoạn nằm nhoài bên giường bệnh của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên bỗng nhiên mở to mắt, nhìn anh, có chút lưu luyến và.. hạnh phúc.

Nhậm Dận Bồng bình tĩnh lạ thường, anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

Một hơi thở dài. Duy nhất. Vang vọng mãi trong im lặng của một đêm xuân. Cúi thấp người, Nhậm Dận Bồng nín thở đón nhận hơi thở cuối cùng của Trương Gia Nguyên.

Máy đo điện tâm đồ kêu một tiếng dài rồi tắt.

Vĩnh biệt, Trương Gia Nguyên.
---

Mặc cho đôi lời yếu ớt Trương Gia Nguyên đã ghi âm dặn dò gửi cho Nhậm Dận Bồng, nào là tập trung học tập, không được giao du với người xấu, không được lui tới phòng game… Trong năm đó, Nhậm Dận Bồng chỉ chăm chú vào đàn hát. Nỗi niềm khác nhau kéo Nhậm Dận Bồng lùi đi trên con đường đời. Năm ấy, Nhậm Dận Bồng trượt đại học.

Gia đình vô cùng thất vọng. Nhìn ánh mắt giận dữ của bố, nghe những tiếng thở dài của mẹ. Nhậm Dận Bồng chán chường. Nhậm Dận Bồng nhìn hai cây đàn trong phòng cùng băng ghi âm của Trương Gia Nguyên trên giá sách, dường như nghĩ thông điều gì, không theo âm nhạc nữa mà quyết tâm thi vào một trường khoa học kỹ thuật.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top