Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

No.10 : Thật bá đạo!!!

Ánh nắng mặt trời len qua tấm màn trắng đã sờn rách, gió cũng theo vào, dậy lên cái mùi gỗ đã cũ, mốc meo.
  
  
   
Đôi mi hơi nhíu lại vì ánh nắng "không biết điều" kia, ngón tay cử động nhẹ rồi từ từ cả cánh tay cũng nâng lên, nhưng được giữa chừng, nó cảm thấy cơ thể như bị trói vậy, hoàn toàn không cử động được. "Chuyện gì thế nhỉ?", nó nghĩ thầm, tay đưa lên dụi dụi mắt rồi mở ra.
  
  
    
Trần nhà bằng gỗ thấp lè tè, dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến, nhìn sang bên phải, cửa sổ màu xám khá lớn với màu sơn đã bong tróc, màu sắt hoen gỉ hiện ra, tấm màn sờn rách và cả mùi mỹ phẩm đâu đây.
  
   
  
[Tua lại đêm hôm qua...
  
   
  
"HẢ?!!!" Lăng Nhật Tuệ suýt chút thì ngã khỏi xe, nó đang nói cái gì vậy? Ngủ cùng á? Không thể nào?
  
   
  
Khoé môi của nó hơi giương lên, cô gái này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Rẽ phải theo chỉ dẫn của Nhật Tuệ, nó tăng ga thêm, cất giọng xua đi suy nghĩ lung tung của cô :
 
  
  
"Tôi đi bụi, bây giờ không có chỗ ngủ, cho tôi ngủ cùng được chứ?"
  
  

Nhật Tuệ ngẩn người một lúc rồi cũng hiểu ra, gương mặt đã đỏ, bây giờ còn đỏ hơn, nãy giờ suy nghĩ lan man đi đâu vậy chứ? Nhưng.. nhà của cô.
 
  
    
"Đến nơi rồi." Cô lí nhí nói, ánh mắt có hơi xấu hổ nhìn nó. Nó ngước nhìn căn nhà trước mặt, chỉ dùng hai từ : tồi tàn.
  
  
   
Căn nhà giống như nhà trọ vậy, nhỏ hẹp, tồi tàn đến không thể tồi tàn hơn, sơn tường bong tróc hết cả, còn có rêu xanh bám dày cộm. Nó hơi nhíu mày, một cô gái ăn mặc như vậy thì lại ở một nơi thế này sao ? Nhưng rồi nó cũng khôi phục lại trạng thái lúc đầu, ngoắt ngoắt cô ra hiệu mở cửa, hoàn toàn không có ý khinh thường gì cả.
 
  
   
Lăng Nhật Tuệ bối rối hơn trước "chỉ thị" của nó, tay bấu chặt lấy vạt áo khoác dài, âm thầm hít sâu một hơi, lên tiếng :
  
  
  
"Tôi... nghĩ cậu... nên ra khách sạn ở. Nơi đây không thích hợp với... cậu đâu."
 
  
  
"Tôi muốn ở nhà cô, cô muốn đuổi khách sao?" Nó chống cằm nhìn cô, ánh mắt đầy sự trêu chọc, cô nàng Nhật Tuệ này rất thú vị, cứ khiến nó muốn kiếm trò ghẹo cô.
  
  
"Nhưng..."
  
  
"Mở cửa, tôi buồn ngủ lắm rồi."
     
  
Nhật Tuệ cuối cùng cũng chào thua, đành phải bước xuống mở cửa, gương mặt không giấu được lúng túng quẫn lẫn xấu hổ. Nó lại rất nhàn nhã bước xuống xe, mắt ánh lên tia thú vị.
  
 
Căn phòng vụt sáng từ chiếc đèn huỳnh quang hơi nhấp nháy, có lẽ nó sắp hỏng rồi. Tuy bên ngoài hơi tồi tàn, bên trong cũng không khác là mấy nhưng rất gọn gàng và sạch sẽ. Một chiếc bàn học nhỏ trong góc phòng, chiếc giường hơi cũ kĩ, tủ áo quần khá lớn ở cạnh bên, nhà bếp không có, nhà vệ sinh cũng không lớn lắm. Nhưng nhìn bộ đồ cô đang mặc thật không hợp với nơi đây.
  
  
"Tôi đã nói rồi, nơi này không hợp với cậu." Nhật Tuệ dường như đã không còn lúng túng nữa mà trở nên nghiêm chỉnh hẳn. Dường như sự bối rối ban nãy của cô đã hoàn toàn biến mất sau khi cô bước vào đây.
   
  
  
Nó cũng chẳng màn đến việc đó, đợi cô tắm xong rồi kiên quyết lôi cô lên giường dù cho cô sống chết để nó nằm giường, mình nằm sàn...]
  
      
Đúng rồi, đêm qua nó đã ngủ ở đây, cùng Nhật Tuệ, nhưng lúc đó rõ ràng là cả hai mỗi người nằm một góc, vậy mà tại sao bây giờ.....
  
  
Hình ảnh rất chi là đẹp mắt : tay phải của Nhật Tuệ ôm lấy vai trái nó, tay trái gối đầu, hai chân kìm hãm đôi chân siêu mẫu của nó. Một người nằm thẳng, một người nằm nghiêng, lại còn bị cô ôm chặt như vậy. Làm sao nó có thể thức dậy đây ?
  
  
   
Đưa cánh tay phải - vị trí duy nhất không bị cô khóa lên vuốt mặt, kèm theo cái thở dài bất lực. Nếu cô không phải con gái, có lẽ nó đã đá cô xuống giường lâu rồi.
 
  
"Lăng Nhật Tuệ."
  
  
Không hiểu sao vừa gọi một lần cô đã thức dậy, nó gọi chứ đâu có hét mà cô bật dậy như rô bốt thế?
  
  
"Hở?" Chưa tỉnh ngủ, Nhật Tuệ mơ màng dụi mắt rồi mở ra nhìn nó. Sao gương mặt điển trai kia lại khó chịu như vậy? Và tại sao cô.... Lại Nằm Gần Nó Thế Này??

   

"Xin lỗi tôi.... tôi không cố ý." Cô lại trở về bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc ấy nữa rồi. Nó ngồi dậy, đưa tay vuốt vuốt mái tóc hơi rối của mình, đôi mắt lại đỏ lên vì ngủ chưa đủ, lạnh nhạt nói :

  

"Tôi đói bụng. Nếu cô muốn thì thay đồ rồi đi cùng."

"Tôi..."

"Cho cô mười lăm phút."

Mười lăm phút sau, cả hai cùng đến nhà hàng Lucky ở trên phố, nhà hàng chỉ dành cho những ngôi sao, người mẫu hay ca sĩ.

   

Điều này làm Nhật Tuệ rất ngạc nhiên, dù có là con của Lãnh Nhật cũng không thể vào đây, vậy tại sao các nhân viên nhà hàng vừa nhìn thấy nó đã giật mình đứng nghiêm chỉnh như vậy?
  
 
"Chúng... chúng ta sẽ ăn ở đây sao?" Nhật Tuệ nắm tay nó kéo lại, bối rối nhìn bộ trang phục mình đang mặc rồi lại nhìn chữ Lucky được viết rất tinh xảo trên tường. Bộ dạng này mà vào đó thì bị cười chết mất. Nó cũng không phải không đoán trước việc này, nắm tay cô bước vào trong, thì thầm :

   

"Đừng lo, cứ bình tĩnh bước vào." Nó nói rất nhỏ, rất nhẹ, dường như nó đang đứng trước mặt cô bây giờ khác hoàn toàn với Khiết Thiên ngày đầu cô gặp đã thích trêu chọc cô nha. Được nó trấn an, cô cũng khôi phục lại dáng vẻ của thủ lĩnh B5, mạnh dạn bước song song cùng nó.

   

Nhiều người nổi tiếng chỉ trỏ về phía cô rồi cười khúc khích, ánh mắt chứa đựng sự khinh thường và cười cợt cô.

   

Nhưng, suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến khi không gian im ắng hiện ra trước mắt, rất nhiều diễn viên, ca sĩ, người mẫu ở đây nhưng họ không hề liếc nhìn về phía cô và nó. Dường như nơi đây là địa điểm giao dịch hay bàn việc hơn là ăn uống, nghỉ ngơi. Nhưng vậy cũng tốt, không ai để ý đến hai con người bình thường này là được.

    

Ngồi cạnh cửa sổ, cô thích thú nhìn ra quang cảnh bên ngoài, thật sự rất đẹp a~~. Nhưng..

    

"Tại sao họ không chụp hình mấy người trong này nhỉ? Hiếm có cơ hội gặp cơ mà?" Nhật Tuệ đưa gương mặt ngây ngô nhìn nó, mắt cứ láo liên, những người kia thậm chí chẳng thèm nhìn vào đây lấy một lần.

    

Nó cười nhẹ, nhận menu từ nhân viên đưa cho cô :

    

"Đây là kính một chiều, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không thể thấy được bên trong."

   

"Ồ, thật là tiên tiến, mà tại sao cậu lại đưa tôi vào đây." Nhật Tuệ vừa mở menu đã âm thầm đóng lại, lảng tránh sang vấn đề khác. Đùa sao? Một đĩa salad đơn giản ở đây bằng một tháng lương của cô đấy.

   

"Cứ việc chọn đi, bữa ăn này tôi trả."  


"Nhưng không có lí do gì để cậu đãi tôi bữa cơm này? Tôi không muốn nhận." Nhật Tuệ cương quyết từ chối, nó cũng chẳng ép, tự động gọi món rồi nhàn nhạt nói :

    

"Bữa ăn này là thay cho việc cảm ơn giấc ngủ tối qua."

  

"Cậu đừng nói dối, rõ ràng cậu ngủ không ngon. Chiếc giường thì chật hẹp...." Tính nó trước giờ ghét nghe người khác nói nhiều, cũng ghét phải nói quá ba câu, càng ghét kẻ nào cứ cố cãi chày cãi cối, lập tức cắt ngang câu nói của cô :

   

 "Nói nữa tôi quẳng cô xuống hồ bơi đấy."

    

Và ai đó thật sự phải câm nín trước câu nói kia, thật bá đạo a~~ !!!

Hoàn No. 10









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top