Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 374 - 386

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 374: Chạy tới thôn kế tiếp

Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Tử Mi đột nhiên cảm thấy rất hoảng loạn. Nghe thấy đầu dây bên kia có hơi thở hỗn loạn của Dương Tử Mi, Mẫn Cương liền hỏi, trong lòng đầy lo lắng.

- Không có gì, chút nữa, nếu như thẻ bài gỗ đào lại có gì bất thường, bạn phải gọi điện thoại lại cho mình đó, bây giờ mình có chút chuyện phải ra ngoài làm.

Dương Tử Mi nói với Mẫn Cương.

- Được, tạm biệt.

Dương Tử Mi vừa cúp máy, liền gọi cho Long Trục Thiên ngay lập tức.

May là điện thoại có tín hiệu, hơn nữa còn có người bắt máy.

- Mi Mi.

Đầu dây bên kia có giọng nói của Long Trục Thiên, nhưng bởi vì bão cát mà giọng của anh có hơi khàn khàn.

- Trục Thiên.

Nghe thấy giọng nói bình yên của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi mới thở phào nhẹ nhõm:

- Anh không sao chứ?

- Anh đâu có sao, anh rất tốt.

Long Trục Thiên hỏi tiếp:

- Em làm sao vậy? Nghe giọng em có vẻ rất lo lắng?

- Anh không sao thì tốt rồi.

Dương Tử Mi lại kể chuyện về thẻ bài gỗ đào của cô và Mẫn Cương cho anh nghe.

- Trên người anh không có thẻ bài gỗ đào, nếu mấy thẻ bài kia có gì khác thường thì cũng không liên quan đến anh, em đừng quá lo lắng.

Long Trục Thiên an ủi cô.

- Ừ.

- Mi Mi, bây giờ em đang ở trong trường học đúng không?

- Không... À, đúng rồi, em ở trong trường học, cũng không thể nói nhiều với anh nữa, anh rảnh thì nhớ gọi điện thoại cho em đó, đừng để em lo lắng.

Dương Tử Mi không muốn để cho anh biết chuyện của pháp sư bắt ma, nếu biết chắc anh sẽ lo lắng đến nỗi chạy ngàn dặm về mất.

- Được.

- Nhớ anh!

Sau khi cúp máy, Dương Tử Mi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cô nhìn Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử nói:

- Sư phụ, sư thúc, chúng ta mau tìm tên đạo sĩ trừ ma kia đi, đừng để lỡ việc.

- Được, còn chuyện của thẻ bài gỗ đào, chúng ta sẽ từ từ lên kế hoạch lại sau.

Ngọc Thanh gật đầu nói.

Ba người thăm dò ở ngọn núi lớn gần đó một vòng, quả nhiên nhìn thấy ngôi mộ đã được đào lên, cũng không biết tên đạo sĩ đó đang tìm kiếm cái gì.

Người bị chết hình như không phải là do chết oan, hồn phách rất bình thường, còn đi đầu thai rất nhanh, cũng không thể bị bắt ở Tụ Hồn kính.

Mục đích của tên đạo sĩ bắt ma này hình như không chỉ có hồn phách, mà còn có cái gì đó rất đặc biệt.

- Sư phụ, giờ sửu tối nay cũng là giờ âm, người nghĩ tên đạo sĩ bắt ma đó có xuất hiện trong một thôn dưới núi không?

Dương Tử Mi bấm chỉ tay nói.  - Hoàn toàn có thể, sau thôn này là thôn Nhạc.

Ngọc Thanh nhanh chóng bấm đốt ngón tay, sắc mặt hơi thay đổi một chút:

- Không được, trong thôn Nhạc, giờ âm đêm nay sẽ có một đứa trẻ được sinh ra.

Dương Tử Mi bắt đầu lo lắng:

- Vậy chúng ta phải đi đến đó nhanh lên, đừng để đứa trẻ vừa được sinh ra đã bị giết.

Ba người họ cũng không đi bộ mà triển khai khinh công, nhanh chóng chạy đến thôn Nhạc.

Có điều, đi được một hồi lại không nhìn thấy Ngọc Chân Tử nữa.

Công lực của hắn không đủ, hoàn toàn không thể theo kịp Ngọc Thanh và Dương Tử Mi, hai người không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa nghỉ chờ hắn.

- Sư huynh, sư điệt, tốc độ của ta như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến hai người, hai người cứ chạy đến thôn Nhạc trước đi, ta sẽ đến sau.

Ngọc Chân Tử vừa thở gấp vừa nói.

- Cũng được.

Ngọc Thanh nhìn thấy trời cũng đã sắp tối, bọn họ phải tới đó trước khi mặt trời lặn, chạy tới gia đình có đứa bé sắp chào đời kia trốn trước.

Ngọc Thanh và Dương Tử Mi cũng không chờ Ngọc Chân Tử nữa, hai người nhanh chân đi đến thôn Nhạc, như rất thuộc đường ở đây, đi qua mấy đồng ruộng.

Người trên đường nhìn thấy hai người bọn họ, chỉ chớp mắt một cái, là họ đã nhanh chóng lướt qua, rất kỳ diệu, cũng nhớ diện mạo và thần thái của hai người họ.

Một người mặc áo bào, râu bạc phơ, nhìn như ông tiên, người còn lại thướt tha nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Vừa nhìn một cái, bọn họ cũng biết mình đang nhìn thấy hai thần tiên giáng trần rồi.

Chương 375: Đứa trẻ sẽ đột tử

Có lẽ sư phụ Ngọc Thanh đã lớn tuổi, thêm vào việc nãy giờ chạy hết tốc lực, người cũng bắt đầu thở hổn hển rồi.

Dương Tử Mi thì vẫn khỏe mạnh, nguyên khí trong cơ thể cô giống như là động cơ hoạt động không ngừng không nghỉ vậy, chỉ cần được nghỉ ngơi một chút là đã có thể nhanh chóng khôi phục phần nguyên khí đã bị tiêu hao, vì vậy, cô càng đi càng nhanh. 

Nhìn thấy sư phụ có vẻ kiệt sức rồi, cô dừng lại, kéo tay Ngọc Thanh.

Nguyên khí từ lòng bàn tay của Dương Tử Mi truyền nhanh qua cho Ngọc Thanh, giúp ông bổ sung năng lực.

Nắm bàn tay thô ráp của sư phụ, Dương Tử Mi vừa truyền nguyên khí, vừa cảm động. Mười năm về trước, người nắm tay cô, cho cô sự ấm áp của một người vừa là thầy, vừa là cha, chính là Ngọc Thanh, người tỉ mỉ chăm sóc dạy dỗ cô cũng chính là Ngọc Thanh.

Không có sư phụ, cô cũng không thể nào có được ngày hôm nay, Dương Tử Mi cũng sẽ không thể phát huy được đầu óc và trí nhớ siêu phàm như vầy.

Đời người, thật giống như một canh bạc, cho dù là một vật tốt cách mấy, nhưng bị giấu trong tảng đá, nếu không có người đẩy tảng đá đó ra, thì cuối cùng cũng sẽ không có ai biết dưới tảng đá đó có gì.

Ngọc Thanh cũng rất cảm động.

Cô bé đã từng được mình nắm bàn tay khi còn nhỏ, bây giờ lại đổi ngược lại, giờ lại đang dắt tay mình. 

Ông rất vui mừng, mừng vì khi mình còn sống có thể thu nhận một đệ tử kỳ lạ như Dương Tử Mi, khiến ông cảm thấy an ủi và yên tâm, mừng vì khi về già mình còn có người để nương tựa.

Hai thầy trò nắm tay nhau chạy hai mươi cây số tới thôn Nhạc, trong thôn, mặt trời đã bắt đầu lặn rồi.

Nhà nhà trong thôn đều đang nấu thức ăn, khói bếp, gà gáy, chó sủa, người lớn trẻ nhỏ đi tới đi lui, người vui vẻ hòa nhã, người tức giận chuyện gì đó... hoàn toàn không giống như không khí u ám đầy chết chóc trong một ngôi nhà cỏ trong thôn.

Dương Tử Mi gọi một đứa trẻ đang chơi lò cò lại, hỏi trong thôn có nhà nào có sản phụ mang thai sắp sinh hay không.

- Có ạ, người mang thai là thím hai nhà em, bụng của thím ấy lớn như vầy nè.

Đứa bé vừa khoanh tay trước bụng để Dương Tử Mi biết bụng của thím hai mình lớn đến mức nào, cô liền cảm thấy đứa bé này cực kỳ dễ thương. 

- Tử Mi, ấn đường của đứa bé này có màu đen.

Ngọc Thanh khẽ nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi nhìn kỹ lại, đúng thật là trên ấn đường của đứa bé này có một đường màu đen nhàn nhạt, là họa lớn có thể đột tử bất cứ lúc nào. 

Cô giật mình, vội vàng mở Thiên Nhãn nhìn, thấy đứa bé này bị một đứa trẻ chết oan đi theo, toàn thân của hồn ma này đen thui, tiều tụy, giống như đứa trẻ chết thảm ở nhà cỏ trong thôn mà cô nhìn thấy lúc nãy.

Nó chính là mục tiêu tiếp theo của đạo sĩ bắt ma kia?

Chứ không phải là đứa trẻ kia sao?

Không biết ngày tháng năm sinh của đứa bé này là bao nhiêu.

- Em nhỏ à, trong nhà của em có người lớn không?

Dương Tử Mi hỏi.

- Dạ có, ông nội, bà nội, ba mẹ, chú hai, thím hai của em đều sống ở đây. Nghe bà mụ nói thím hai sắp sinh một bé trai, tất cả mọi người đều đang chờ ạ.Đứa bé gật đầu.

- Vậy chị có thể vào nhà của em chơi một chút được không?

Dương Tử Mi xoa đầu đứa bé, hỏi.

- Được chứ, em rất thích những người xinh đẹp như chị vậy.

Đứa bé duỗi bàn tay nhỏ nhỏ, kéo tay của Dương Tử Mi đi vào trong nhà mà không có chút e dè nào.

Dương Tử Mi quay đầu lại, nhỏ giọng nói cho Ngọc Thanh biết.

Sắc mặt của Ngọc Thanh cũng thay đổi một chút. Bọn họ phải ngăn cản bi kịch này xảy ra mới được.

Đứa trẻ thì lại không biết gì, vừa kéo tay Dương Tử Mi vừa hát, còn nhảy nhót nhót nữa, thật sự rất đáng yêu. 

Đứa bé đáng yêu như vậy, sao có thể để nó chết trong tay của một giáng đầu sư, sau đó hồn phách còn bị điều khiển nữa.

Cho dù có làm trái với ý trời, lần này Dương Tử Mi cũng phải làm, thay đổi số mệnh của đứa bé này.

Huống chi mệnh của đứa bé này không phải được định là sẽ đột tử, chỉ là do tên giáng đầu sư kia xuất hiện, làm thay đổi số mệnh của đứa bé thôi.

Cô nhất định phải giành lấy mạng sống của đứa bé này cho bằng được, nó còn gọi cô là chị ơi chị à ngọt như vậy, dễ thương như vậy mà.

Đương nhiên, chuyện này chính là sứ mệnh của cô.

Chương 376 - 378: Trốn trong thôn Nhạc

Đứa bé này tên là Nhạc Thiên Thiên, nghe Dương Tử Mi nói muốn đến nhà chơi, nó liền kéo Dương Tử Mi và mọi ngườ đến trước cửa nhà.

Gia cảnh của Nhạc Thiên Thiên khá hơn những nhà khác trong thôn, nhà lầu ba tầng mới xây, phong cách phương tây đẹp đẽ, sạch sẽ.

- Cha, mẹ, có khách đến.

Nhạc Thiên Thiên kéo ba người Dương Tử Mi vào trong nhà, kêu to gọi mọi người ra.

Cha của Nhạc Thiên Thiên, Nhạc Thanh đi ra, nhìn thấy nhóm ba người kỳ lạ gồm Ngọc Thanh, Ngọc Chân Tử và Dương Tử Mi, hơi ngẩn người một chút, liền rất nhiệt tình hành lễ với Ngọc Thanh:

- Chào các vị đạo trưởng, mời mọi người vào nhà ngồi một chút, uống ly trà đã.

Ngọc Thanh và mọi người đi theo người đó vào nhà, ngồi xuống phòng khách rộng rãi.

Dương Tử Mi dùng thiên nhãn, nhìn quanh nhà một vòng, tuy bề ngoài cực kỳ sáng sủa, nhưng trên thực tế lại có một tầng khí đen nhàn nhạt bao phủ.

Đây là dấu hiệu của nhà tan cửa nát.

Cô thở dài một hơi, chỉ mong có thể cứu cả nhà bọn họ.

Sau đó, những người khác trong nhà Nhạc Thiên Thiên cũng đi ra, trong đó có thím hai đang mang thai của Nhạc Thiên Thiên, Lưu Vân.

Tất cả mọi người đều niềm nở tiếp khách, bọn họ chiêu đãi ba người rất đúng lễ nghi, không dám có bất kỳ chút thất lễ nào. 

Người nhà quê chất phác đơn thuần, đối xử hòa nhã với đạo sĩ cũng là chuyện đương nhiên, trong lòng họ cũng rất tôn kính tín ngưỡng này, huống chi Ngọc Thanh còn là người có vẻ ngoài như thần tiên, làm cho người ta tin cậy.

Có điều, bọn họ lại càng tò mò và ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy người đi theo hai vị đạo sĩ như Dương Tử Mi.

Không thể hiểu được, một cô bé như vậy sao lại có thể đi cùng với hai vị đạo sĩ.

Sau khi Nhạc Thanh trò chuyện uống trà với Ngọc Thanh xong, lại ra hiệu cho vợ ông là Hoàng Hồng Liên đi lấy một ít tiền ra, ông cho rằng Ngọc Thanh và hai người còn lại đến là để hóa duyên, truyền đạo để cầu xin bố thí.

Hoàng Hồng Liên bỏ ba trăm tệ vào bao lì xì, đưa cho Ngọc Thanh, phúc hậu nói:

- Lão thần tiền, đây là chút ý tốt của chúng tôi, xin các ngài nhận cho.

Ngọc Thanh hơi sững sờ, sau khi hiểu ý của bà xong liền giơ giơ cây phất trần, cười cười nói:

- Số tiền này, cảm ơn thí chủ đã bố thí, nhưng có điều, bọn ta hôm nay đến đây không phải muốn xin bố thí, mà là muốn tìm một chỗ ở lại qua đêm.

- Đúng rồi, sắc trời cũng đã tối, các vị đạo trưởng cũng không nên đi ra ngoài nữa, trong nhà tôi còn hai phòng trống, nếu các vị không chê, thì có thể ở lại.

Nhạc Thanh cũng không cảm thấy yêu cầu xin ở lại qua đêm của Ngọc Thanh có gì quá đáng, rất hào phóng nói.

Ngọc Thanh cười nhạt:

- Cảm ơn.

- Không có gì, không có gì.

Nhạc Thanh cười phúc hậu, quay đầu lại gọi vợ ông:

- Hồng Liên, mau đi chuẩn bị thêm cơm nước nhiều hơn một chút để mời khách.

- Được!

Hoàng Hồng Liên vội vàng đi vào bếp, bận rộn nấu nướng, lại đi ra, có chút bất đắc dĩ hỏi:

- Lão Thần tiên, các vị có thể ăn thịt gà không?

- Tất nhiên là được, chúng ta là đạo sĩ, chứ không phải là hòa thượng, không cần ăn chay.Ngọc Chân Tử vừa nghe thấy có thịt gà ăn, liền thấy thèm ngay.

- Tối nay không nên sát sinh.

Ngọc Thanh chặn Ngọc Chân Tử lại, nói:

- Cảm ơn, nhưng nếu có thể, chỉ cần chuẩn bị cho chúng tôi một ít cải xanh, đậu hũ, trứng gà là đủ rồi.

- Tại sao tối nay lại không nên sát sinh?

Hoàng Hồng Liên nghi ngờ hỏi lại.

- Tối nay nhà này sẽ có trẻ con ra đời, không nên sát sinh.

Ngọc Thanh giải thích.

Lưu Vân đứng một bên vừa nghe thấy liền rất vui mừng, vuốt bụng của mình, hỏi:

- Lão Thần tiên, người nói tối nay con của ta sẽ ra đời sao?

Ngọc Thanh gật gù:

- Đúng vậy, cho nên, xin mọi người hãy chuẩn bị kỹ lưỡng.

Chồng của Lưu Vân là Ngọc Lâm cũng kích động đứng lên ngay:

- Vậy để tôi đi mời bà mụ tới.

Dương Tử Mi dùng thiên nhãn nhìn bụng của Lưu Vân, trong mắt đầy bi thương.

Trên bụng của Lưu Vân có một tầng sát khí cực kỳ rõ ràng, khiến cô rất lo lắng.

Nhạc Thiên Thiên rất thích Dương Tử Mi, cứ quanh quẩn bên chân cô, miệng cứ nói liến thoắng vài chuyện.

Dương Tử Mi liền mượn cớ dò hỏi ngày tháng năm sinh của Nhạc Thiên Thiên.

Nhạc Thanh nói ngày tháng năm sinh của Nhạc Thiên Thiên cho Dương Tử Mi biết, hai thầy trò Ngọc Thanh và Dương Tử Mi nhìn nhau một cái, cảm thấy bất đắc dĩ.

Tứ trụ trong ngày tháng năm sinh của Nhạc Thiên Thiên toàn bộ đều là âm. Chẳng trách giáng đầu sư lại để ý đến cậu bé.

- Thiên Thiên vừa mới ra đời, bọn tôi liền tìm một thầy tướng số coi bói coi cho nó, xem ngày tháng năm sinh của nó thế nào. Thấy bói nói tứ trụ trong ngày tháng năm sinh của nó đều âm, cho nên sống không được bao lâu.

Nói đến đây, hai mắt Nhạc Thanh bỗng nhiên nhìn Ngọc Thanh đầy hy vọng:

- Đạo trưởng, đạo hạnh của người nhất định rất cao, có thể giúp chúng tôi thay đổi vận mệnh của nó không?

Ngọc Thanh gật gật đầu:

- Bần đạo tính ra được, tối nay Thiên Thiên sẽ gặp một chuyện chẳng lành.

Những người trong gia đình họ Nhạc vừa nghe thấy liền hoảng hốt, đặc biệt là Nhạc Thanh, sợ đến nỗi xanh mặt:

- Đạo trưởng, vậy bây giờ phải làm sao đây?

- Đêm nay để thằng bé ngủ chung với bần đạo đi, để xem ta có thể giúp nó vượt qua kiếp nạn này hay không.

Ngọc Thanh bắt đắc dĩ nói.

- Đạo trưởng, không thể giúp con trai tôi gặp dữ hóa lành sao? Cho dù có tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa tôi cũng đồng ý.

Nhạc Thanh lo lắng hỏi.

- Vấn đề ở đây không phải là tiền.

Ngọc Thanh lắc lắc đầu. Kỳ thật mục đích chúng tôi xin được qua đêm ở đây không chỉ đơn giản là để ngủ nhờ, hóa duyên hay truyền giáo xin bố thí gì hết. Chúng tôi đến đây là vì Thiên Thiên, và đứa trẻ sắp chào đời.

- Con của ta sẽ gặp vấn đề gì sao?

Lưu Vân vừa nghe thấy như vậy liền sốt sắng vuốt bụng của mình.

- Tối nay sẽ có một vài chuyện đặc biệt xảy ra, con trai của cô cũng sẽ được sinh ra vào giờ âm. Có điều, mọi người không cần phải căng thẳng.

Ngọc Thanh vẫn chưa nói hết, Lưu Vân đã căng thẳng đến nỗi đau bụng rồi.

Phụ nữ sắp sinh vốn đã lo lắng đủ đường, giờ nghe thấy Ngọc Thanh nói như vậy, lại càng lo lắng hơn.

Nhìn thấy cô đau bụng, mọi người bắt đầu luống cuống, vội vàng đưa cô vào phòng đã được chuẩn bị sẵn để chờ sinh.

Thấy tình hình như vậy, trong đầu Dương Tử Mi đột nhiên nảy ra một ý, liền nói với Ngọc Thanh:

- Sư phụ, nếu đứa bé kia được sinh ra vào giờ khác, có phải là giáng đầu sư đó sẽ không để ý đến nó nữa không?

- Ừ, trẻ con không được sinh ra vào giờ âm thì cũng không có ý nghĩa gì với giáng đầu sư hết.

Ngọc Thanh gật gù, trong mắt liền lóe lên một tia sáng: - Tử Mi, chúng ta có thể giúp cô ấy sinh con vào giờ này, tuy rằng giờ này cũng không có nhiều dương khí, nhưng như vậy cũng đủ để thay đổi số mệnh của nó rồi.

Dương Tử Mi gật gù, cô đi vào trong phòng, nhìn Lưu Vân đau bụng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nói:

- Thím à, bây giờ con có một cách để giúp con trai của thím.

- Em gái, mau nói đi.

- Sinh đứa bé ra sớm hơn dự tính, tránh khỏi giờ âm kia.

Dương Tử Mi trịnh trọng nói.

- Nhưng mà, sao tôi có thể sinh sớm hơn được? Chị hai, mau, mau nấu cho em một tô cháo ý dĩ.

Lưu Vân nói với Hoàng Hồng Liên đứng bên cạnh.

- Không cần cháo ý dĩ, con có thể dùng cách châm cứu.

Dương Tử Mi lấy kim châm từ trong túi ra, để Lưu Vân nằm xuống.

Lúc này Lưu Vân đang hoảng hốt, tâm trí cũng không còn nghĩ được gì nhiều, không hề hoài nghi việc làm sao một người tuổi còn nhỏ như Dương Tử Mi lại biết châm cứu.

Cô rất nghe lời, nằm yên trên giường.

Dương Tử Mi nhờ Hoàng Hồng Liên đi nấu nước nóng và lấy các vật dụng cần thiết khác, còn bảo bà đốc thúc người đi tìm bà mụ nhanh một chút, chứ một người chưa bao giờ đỡ đẻ như cô thật sự không biết phải đối phó với tình cảnh máu me đầm đìa khi sinh đẻ như thế nào.

Rất nhanh, bà mụ đã đến. Dương Tử Mi bắt đầu châm cứu để giúp sinh đứa bé được sinh ra sớm hơn.

Cách hỗ trợ sinh này cũng giống như đẻ mổ trong thời đại của chúng ta, trên thực tế cũng không phải là chuyện hiếm thấy.

Không ít người vì muốn con mình có một cuộc sống hơn, liền chọn ngày lành tháng tốt để thay đổi vận mệnh của nó, cho nên mới chọn phương pháp đẻ mổ. Kỳ thực, đây là một việc làm không tốt.

Từ xưa đến nay, ngày tháng năm sinh luôn có ảnh hưởng nhất định đối với vận mệnh của con người.

Thế nhưng, căn cứ vào canh giờ thì không giống như vậy, linh hồn lựa chọn giờ đầu thai cũng không giống như vậy, sinh ra phản ứng dây chuyền không giống nhau, nếu làm không tốt, có thể sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

Ví dụ như bởi vì bạn có phúc, cho nên âm phủ đã định một linh hồn tốt đầu thai vào đứa con trên người mà bạn đang mang, nhưng bạn lại nhất quyết muốn thay đổi thành một giờ khác, khiến cho hồn phách này không tìm được chỗ dựa, mà bạn lại sinh ra một đứa trẻ có thân thể mà không có linh hồn.

Rõ ràng bạn có một cơ hội sinh ra được một đứa trẻ có linh hồn tinh khiết, nhưng bị đổi thành một linh hồn chứa toàn sát khí và đầy oán hận, rồi bạn phải làm trâu làm ngựa, vì nó mà khổ cả đời, mà linh hồn tốt kia lại không có nơi để dựa vào.

Bởi vậy, nếu như không phải là những trường hợp bất đắc dĩ, chẳng hạn như vì muốn tứ trụ và bát tự dương, khiến thầy bói phải đau đầu tính toán thì đừng nên lựa chọn, cho dù là vì dễ sinh hay khó sinh mà phải lựa chọn đẻ mổ thì cũng cứ thuận theo tự nhiên, để cho đứa trẻ được ra đời một cách bình thường, đừng vì chọn sao tốt chọn giờ lành gì đó mà tính toán, có lúc, bát tự tốt quá cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng được, kết quả là bổ quá, cũng sẽ không hấp thu nổi.

Lưu Vân là nông dân khỏe mạnh, nở hậu, cho nên quá trình sinh sản cực kỳ thuận lợi.

Đây là lần đầu tiên Dương Tử Mi được nhìn thấy một sinh mệnh ra đời, cô cảm thấy cực kỳ thần kỳ, vi diệu.

Cô quan sát, thấy sát khí đã rời xa khỏi đứa trẻ, mới cảm thấy yên tâm. Bây giờ, bọn họ chỉ còn cần phải bảo vệ Thiên Thiên nữa thôi.

Dương Tử Mi ra khỏi phòng sinh, cùng sư phụ bày ra Thất Tinh tụ linh trận ở bốn phía của ngôi nhà, bắt đầu đọc thần chú.

Để bảo vệ cho Thiên Thiên tốt hơn, Dương Tử Mi đã vẽ ra huyết chú và tụ dương chú, để bé đeo lên người, đêm nay nhất định không cho ra ngoài.

Ngọc Chân Tử đạo hạnh không cao, lúc này chỉ ngồi coi chừng Nhạc Thiên Thiên. Hai người Ngọc Thanh và Dương Tử Mi bày trận pháp bốn phía trong thôn, đợi giáng đầu sư kia tới.

Hai người họ hy vọng có thể tiêu diệt tên giáng đầu sư kia, không cho hắn đem năm loại độc và quỷ hàng vào trong thôn, gieo tai họa cho cả thôn.

Hai thầy trò vẫn canh giữ bên ngoài. Mặt trăng bị mây đen che khuất, cả thôn đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chó sủa.  Trong lòng Dương Tử Mi có chút căng thẳng, bởi vì từ khi tu luyện đến nay, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện nguy hiểm như bây giờ.

Nếu như đối phương có Tụ hồn kính, hơn nữa còn biết được nhược điểm của cô, như vậy thì cô hoàn toàn không có khả năng đánh trả rồi.

Tiểu Thiên nhớ lại vài câu thần chú triệu hoán điệp thần. Tuy những câu thần chú này không có tác dụng đối với giáng đầu sư có pháp thuật cao cường, nhưng lại có tác dụng với năm loại độc và thu phục được ma quỷ.

Có được thẻ bài bươm bướm, Dương Tử Mi cũng không hy vọng điều gì lớn với tháp sắt nhỏ. Chỉ mong lần này nó có thể phát huy được sức mạnh của mình.

Lòng bàn tay cô đặt lên mặt trên của tháp sắt nhỏ, hấp thụ âm sát khí từ nó, để bổ sung lại năng lượng cho bản thân.

Còn Ngọc Thanh thì vừa phất cây phất trần lên xuống, vừa đọc thần chú, khiến nó trở nên mạnh hơn.

Đêm, càng lúc càng khuya!

Chương 379 - 384: Cuộc Chiến ác liệt

Đêm khuya, sương mù bao phủ sơn thôn yên tĩnh, mặt trăng tình cờ ló ra khỏi rặng mây đen dày đặc, ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên mặt đất, làm tăng thêm sự lạnh lẽo âm u.

Bỗng nhiên, Tiểu Thiên sốt sắng kêu lên:

- Chị, đến rồi!

Không gian bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, còn có một làn gió âm trầm, thổi qua da Dương Tử Mi, khiến cô dựng tóc gáy, lạnh sống lưng.

Phất trần trên tay Ngọc Thanh cũng hơi rung động.

Dương Tử Mi và Ngọc Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, mỗi người trốn vào một bên sau cây đại thụ.

Trên con đường nhỏ lầy lội uốn lượn kia, có một người từ từ đi tới.

Người đó rất gầy, rất cao, đầu đội nón rộng vành, che chắn khuôn mặt nghiêm nghị, mặc áo màu đen dài, chống một cây gậy màu đen có hình đầu lâu, trong gió đêm, trông ông ta y như một người rơm đung đưa trước gió, quần áo bay phần phật.

Sau lưng ông ta có năm con vật độc xếp theo thứ tự chia thành năm đường, gồm có rắn độc, rết, thiềm thừ, nhền nhện, bọ cạp, bò nhảy, trơn nhớt, đi theo hàng lối rất trật tự.  

Sau nữa còn có một con Huyết Quỷ Hàng, có hình thù của một đứa con nít bay lơ lửng, thỉnh thoảng nghịch ngợm nhảy lên vai người kia, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu nghịch ngơm, nghe cực kỳ non nớt, nhưng trong bóng tối lại có vẻ cực kỳ quỷ quyệt, còn cười khanh khách.

Dương Tử Mi dùng thiên nhãn quan sát ông ta.

Sát khí trên người của ông ta còn nặng hơn Mịch La gấp mười lần, thậm chí máu của ông ta cũng là màu đen. 

Người này đã giết bao nhiêu người, phạm phải bao nhiêu tội ác mới có thể như vậy?

Dương Tử Mi nắm chặt tay.

Tháp sắt nhỏ cũng cảm nhận được tâm tình của cô, hơi rung động một chút, phát ra âm thanh như đang rất hào hứng.

Đúng vậy, cái tháp sắt nhỏ này biến thái, gặp âm sát khí giống như nó, nó sẽ càng vui mừng và thích thú.

Chỉ là... lần này nó có thể chịu đựng được âm sát khí của đạo sĩ bắt ma này sao?

Huyết Quỷ Hàng đang nhảy nhót phía trước cũng như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên dừng lại không nhảy nữa, mà bay về phía vai của tên đạo sĩ kia, khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, trên đầu có  hai bím tóc được cột bằng dây thừng màu hồng cũng dựng hết lên.

Giáng đầu sư như cảm nhận được sự bất thường của Huyết Quỷ Hàng, cũng dừng bước.

Ngũ độc đi theo sau ông ta cũng đột nhiên dừng lại, có chút hoảng loạn, có điều, bọn chúng như có người chỉ huy vậy, trong nháy mắt lại ngay hàng thẳng lối, giống như đang chờ hiệu lệnh xuất binh.

Cái đầu lâu trên gậy của ông ta cũng lay động tạo ra âm thanh rì rào. Đôi mắt được che phủ dưới chiếc nón rộng vành hơi híp lại...

- Đi!

Cổ họng ông ta như có kim loại trong đó, giọng nói nghe chói tai hơn bình thường.

Huyết Quỷ Hàng nghe thấy hiệu lệnh, lập tức bay về phía trước, mục tiêu hướng về phía Ngọc Thanh và Dương Tử Mi đang đứng sau cây đại thụ.

Dương Tử Mi nhíu mày, bọn họ vẫn kiên nhẫn chờ giáng đầu sư đi vào trận pháp họ đã bày ra, khi bọn chúng phát hiện, giáng đầu sư kia vẫn còn đang ở ngoài trận.

- Lọc cọc lọc cọc

Huyết Quỷ Hàng cười khanh khách từng cơn, thỉnh thoảng còn lè lưỡi, sát khí cực kỳ nặng, đi về phía Ngọc Thanh.

Ngọc Thanh đọc khẩu quyết, từng sợi trắng trên cây phất trần giống như sợi dây thép quét về phía Huyết Quỷ Hàng.

Phất trần này là do Tổ Sư gia truyền lại cho ông, có lực tấn công cực kỳ lớn với những vật có âm sát khí.

Nhưng Huyết Quỷ Hàng cũng không sợ lực tấn công của cây phất trần, bỗng nhiên bay quanh Ngọc Thanh nhanh như con thoi, tiếng cười khanh khách vang vọng trong sự yên lặng của bóng đêm được phóng to đến cực đại, khiến người ta sởn tóc gáy.

Ngọc Thanh đọc thần chú, rót chân khí vào phất trần, tăng lực tấn công vào Huyết Quỷ Hàng.

Ai ngờ, tên Huyết Quỷ Hàng thật sự quá biến thái.

Ngọc Thanh thấy phần đầu của nó đã bị phất trần quét đến nỗi nát bét rồi, nhưng trong nháy mắt lại trở nên bình thường, giống như những tổn thương lúc nãy của nó chỉ là ảo giác.

- Tiểu Thiên, sao lại như vậy?

Dương Tử Mi nhìn thấy sư phụ gặp nguy liền cuống lên.

Lúc này cô lại không tiện xuất hiện giúp đỡ sư phụ, bởi vì mục tiêu mà cô phải chống lại chính là giáng đầu sư kia, nếu xuất hiện quá sớm, e rằng mọi chuyện sẽ bại lộ, làm cho tên đạo sĩ kia đề cao cảnh giác.

- Chị ơi, em cũng không biết nữa, có thể là do tên Huyết Quỷ Hàng kia đã tu luyện tới cảnh giới nhất định, có thể chịu đựng được lực tấn công của phất trần.

Tiểu Thiên trả lời:

- Chị à, có nên thử dùng thẻ bài bươm bướm không?

- Chờ chút đã.

Dương Tử Mi nhìn thấy sư phụ của cô còn chưa tìm được cách đối phó với tên Huyết Quỷ Hàng kia, huống hồ, lúc này tên giáng đầu sư đó đang từng bước đi về phía trận pháp, đến rất gần rồi.

Bọn họ phải chờ...

Cô vừa nhìn kỹ động thái của tên giáng đầu sư kia, vừa chú ý đến tình hình bên này của sư phụ mình.

- Chị, tóc của tên Huyết Quỷ Hàng bên này đều biến thành rắn độc rồi!

Tiểu Thiên giật mình kêu lên.

Đúng vậy, những sợi tóc trên đầu của đứa trẻ này bỗng nhiên biến thành những con rắn có đôi mắt độc ác và những cái lưỡi thật dài, liên tục tấn công về phía Ngọc Thanh, hơn nữa còn phun khí gây ngộp thở.

Ngọc Thanh nín thở, lùi về phía sau vài bước. Huyết Quỷ Hàng như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy, cười khanh khách, rắn độc trên đầu nó cũng không ngừng xuất hiện nhiều hơn, cực kỳ đáng sợ và khủng khiếp.

Đối với loại sinh vật độc ác này, Dương Tử Mi thật sự vừa căm ghét, lại vừa sợ hãi.

Đột nhiên, tên giáng đầu sư kia như cảm nhận được chuyện gì, khi vừa sắp bước vào trận pháp, bước chân bỗng khựng lại, lấy còi điều khiển ngũ độc ra thổi.

Những con vật độc kia đang theo sau giáng đầu sư, bỗng nhiên bắt đầu nhanh chóng bò về phía Ngọc Thanh.

Dương Tử Mi cũng không thể chần chừ thêm nữa rồi!

Đạo hạnh của Ngọc Thanh tuy cao, nhưng dù sao đi chăng nữa thân thể của ông cũng là máu thịt, dùng hết sức để chống lại một tên Huyết Quỷ Hàng đã khó khăn rồi, sao có thể chịu được chiêu dùng ngũ độc tiểu nhân này của tên giáng đầu sư kia được nữa?

Cô nhảy ra ngoài, cầm thẻ bài bươm bướm trong tay, đối phó với Huyết Quỷ Hàng cùng sư phụ.Thẻ bài bươm bướm bỗng lóe lên, bắn những tia sáng về phía Huyết Quỷ Hàng.

Ban đầu, tên giáng đầu sư đứng điều khiển ngũ độc thấy tình cảnh này thì cảm thấy ngạc nhiên, hơi ngẩn người, nhưng sau đó lại đổi thành cực kỳ vui mừng.

Quả nhiên, cô gái này chính là vật liệu tốt nhất để chế tạo vật quỷ hàng.

Một khi chế thành, tất nhiên có thể chống lại được cả quân lính của thiên đình.

Hắn vẫn đứng bên ngoài, không nhúc nhích, nhìn động tác Dương Tử Mi quơ thẻ bài bươm bướm, trên mặt thể hiện sự khinh thường.

Dương Tử Mi chỉ có thần chú có thể điều khiển thẻ bài bươm bướm, nhưng nó lại không liên quan gì với thủ ấn chỉ quyết, sức mạnh của thẻ bài kia cũng giống như lấy trứng chọi với đá mà thôi, huống chi, trên tay của cô bất quá cũng chỉ là một thẻ bài bươm bướm.

Huyết Quỷ Hàng bị ánh sáng của thẻ bài này đánh đến nỗi phải lui về vài bước, những con rắn trên đầu nó lại biến thành tóc, thổi vù vù trong gió đêm vang lên tiếng ti ti.

- Đi!

Ông ta lại phát động hiệu lệnh cho Huyết Quỷ Hàng.

Huyết Quỷ Hàng tiến lên lần thứ hai, có điều lúc này, khuôn mặt của nó bỗng trở nên dữ tợn, trong mũi, miệng và hai tai đột nhiên chảy máu rất kỳ lạ, miệng phát ra tiếng khóc non nớt thê thảm của trẻ con:

- Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu...

Tiếng khóc này làm cho Dương Tử Mi nổi da gà, tim như ngừng đập...

- Chị ơi! Nhanh tỉnh lại đi! Đó là con quỷ ranh kìa!

Tiểu Thiên đứng bên cạnh sốt ruột nhắc nhở.

Dương Tử Mi giật mình, tỉnh táo lại.

Suýt nữa thì cô đã bị chiêu Mê Huyễn của con quỷ ranh kia nhiếp hồn rồi.

Ngọc Thanh lắc phất trần, quét về phía con quỷ ranh!

Không ngờ, con quỷ ranh kia lại chợt há miệng, cắn lấy phất trần!

Ngọc Thanh dùng sức muốn kéo phất trần về, không ngờ, sức mạnh của con quỷ ranh kia lại rất lớn, ông không thể động đậy được dù chỉ một chút. Nhưng lại thấy có rất nhiều máu đen trào ra từ miệng con quỷ ranh, thoạt nhìn rất chi là đáng sợ.

Dương Tử Mi vội tung thẻ bài bươm bướm ra để tấn công con quỷ ranh.

Tuy rằng thẻ bài bươm bướm không thể phát huy được hết hiệu lực, nhưng vì là kẻ địch trời sinh của nó, cho nên dù ít hay nhiều nó cũng vẫn hơi kiêng kỵ, thả lỏng phất trần của Ngọc Thanh.

Ngọc Thanh kéo phất trần về. Nhưng không ngờ, nọc độc của con quỷ ranh đã dính đầy lên những sợi tơ của phất trần. Một giọt rơi vào con mắt trái của ông.

Ông chợt cảm thấy con mắt đau xót, bỏng rát.

Dương Tử Mi nhìn qua, phát hiện hốc mắt của sư phụ biến thành màu đen một cách nhanh chóng, hơn nữa màu đen đã lan tràn ra khắp cả khuôn mặt.

Hỏng rồi! Sư phụ trúng độc!

Cô đẩy con quỷ ranh lui lại, đưa tháp sắt nhỏ cho sư phụ, để cho ông cầm trong tay.

Cô vốn tưởng rằng, tháp sắt nhỏ cũng có thể giúp đỡ sư phụ giải độc nhanh chóng giống Long Trục Thiên vậy.

Nhưng không ngờ, Ngọc Thanh cầm tháp sắt nhỏ trong tay, lại không có bất cứ hiện tượng nào xảy ra. Khí độc vẫn đang tràn lan, cả con mắt đã trở nên không thể nhìn thấy rõ ràng được nữa.

Thấy tình huống này, Dương Tử Mi thầm kêu hỏng bét, vì thế không ỷ lại vào tháp sắt nhỏ nữa, vội lấy ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt vị quan trọng trên người sư phụ, ép chất độc không cho nó tiếp tục tràn lan được nữa.

Đúng lúc này, con quỷ ranh nhận được mệnh lệnh từ Kappa, lại bắt đầu tập kích. Những con độc vật khác cũng ùa lên.

- Tử Mi, đừng quan tâm đến ta nữa!

Ngọc Thanh đẩy Dương Tử Mi ra:

- Hãy báo thù cho ta! Dương Tử Mi thoáng nhìn đôi mắt của sư phụ, lòng đau như cắt, chân phải đạp mạnh lên mặt đất, tay đan "Ấn Phục Ma", một tia sáng chói lóa như lưỡi dao bắn ra từ tay cô, chém trúng con quỷ ranh.

Chân phải đạp đất vốn là phương pháp mệnh lệnh quỷ của Đạo Môn, phái Mao Sơn am hiểu pháp thuật Ngũ Quỷ, phương pháp cơ bản nhất chính là hai bàn tay đặt song song vươn lên trời và đạp lên mặt đất. Hơn nữa, đạo sĩ Mao Sơn còn dùng đạp mặt đất để làm cơ sở, phát minh ra một bộ phép thuật gọi là "Thần Đả". Người luyện tập phép thuật này thành công có thể bảo vệ cơ thể bằng cách thông qua đạp lên mặt đất để hiệu lệnh thần phật trên trời. Năm đó, khi liên quân tám nước xâm nhập vào Bắc Kinh, người của Đoàn Nghĩa Hợp đã dùng phép thuật này để đánh trả. Nhưng dẫu sao thì thân thể máu thịt cũng khó mà địch lại súng tây đại bác tây, cho nên cuối cùng Đoàn Nghĩa Hợp vẫn thất bại. Từ đó về sau, các nhà khoa học nước ngoài khi nhắc đến phép thuật "Thần Đả" chỉ khịt mũi coi thường, châm biếng rằng đó chẳng qua chỉ là thuật thôi miên mà thôi. Nhưng bất kể là thôi miên hay là thật sự có thần linh nhập vào người, phép thuật "Thần Đả" có thể khiến một con người từ tay trói gà không chặt biến thành cao thủ trong chớp mắt, đã là sự thật không thể chối cãi.

Cái trán của con quỷ ranh bị đánh trúng bởi chiêu Ấn Phục Ma tiêu hao sạch chân nguyên của Dương Tử Mi...

"Bùm!"

Tiếng đá nổ tung rền rĩ vang trời. Cả cái đầu của con quỷ ranh chợt bùng cháy, biến thành một quả cầu lửa...

Mùi hôi vẩn đục nhanh chóng tràn lan trong không khí...

Dương Tử Mi nâng cao tháp sắt nhỏ trong tay...

Khí độc trong không trung nhanh chóng tụ tập vào tháp sắt nhỏ, cuối cùng biến mất không còn tung tích.

- Chị quá đỉnh! Không ngờ phép thuật của chị lại còn có tác dụng hơn cả điệp thần của tụi em nữa!

Tiểu Thiên reo lên phấn khởi.

Dương Tử Mi chưa kịp vui sướng, bởi vì lúc này, đoàn quân độc vật của Kappa đã bao vây cô và sư phụ.

Tuy rằng con mắt của Ngọc Thanh bị thương, nhưng công lực của ông không suy giảm, vẫy phất trần, quét chết không ít độc vật.

Có lẽ Kappa ăn chắc rằng Dương Tử Mi là con gái, trời sinh sợ rắn, cho nên bầy rắn trong quân đoàn độc vật đều tấn công Dương Tử Mi, có ít nhất mấy trăm con, lúc nhúc liên tục trước mắt cô, thè lưỡi, phun nọc độc.

Dương Tử Mi nổi da gà, nhưng cô không sợ hãi. Nếu không tiêu diệt đám độc vật này và tên quỷ hàng sư kia nhanh chóng thì không thể chữa trị mắt cho sư phụ được!

Vì thế, cô kết ấn liên tục, âm sát khí bắn ra liên tục từ ngón tay, mỗi một tia đều giết chết những con rắn độc đó.

Đáng tiếc là, phương pháp này quá chậm.

- Chị ơi! Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước! Những con độc vật này đều bị quỷ hàng sư kia khống chế. Chỉ cần chị bắt được tên quỷ hàng sư kia, vậy thì không còn vấn đề gì nữa!

Tiểu Thiên nhắc nhở:

- Gã đã bước vào trong trận pháp của chị rồi!

Dương Tử Mi nhìn lại, quả nhiên là thế!

Cô nhanh chóng nhảy lên trên một cành cây, tạm thời tránh xa phạm vi tấn công của bầy rắn độc kia.

Ngón tay kết ấn, cắn lưỡi phun máu, liên tục vẽ bùa trong không trung...

- Thần binh cấp hỏa như luật lệnh! Tật!

"Bùm" một phát!

Kappa kinh ngạc phát hiện, chợt có ngọn lửa bùng cháy hừng hực bao vây quanh mình!

Ông ta không hiểu, rốt cục thì đống lửa đó ở đâu ra?

Thật ra thì, những ngọn lửa đó bắt nguồn từ trận pháp Tam Muội Chân Hỏa được Dương Tử Mi và Ngọc Thanh bố trí kỹ lưỡng, dựa theo hàng ngàn mạng người mà tên quỷ hàng sư kia mang trên lưng.

Bình thường, chúng ta thường thấy bùa chú trên tay các đạo sĩ đột nhiên cháy mà không cần mồi lửa, đó chính là Tam Muội Chân Hỏa mà họ dùng để đốt lá bùa.

Chẳng cần đạo hạnh cao siêu mà cũng có thể đốt bùa được. Nhưng, nếu muốn bố trí Tam Muội Chân Hỏa Trận có lực sát thương rất mạnh thành công, vậy thì đẳng cấp cũng phải tầm cỡ như Ngọc Thanh.

Dương Tử Mi khởi động Tam Muội Chân Hỏa Trận, sau đó tiếp tục vẽ bùa trong không trung, thúc đẩy Thiên Cương Cửu Dương Trận đằng sau Tam Muội Chân Hỏa Trận.Thiên Cương Cửu Dương Trận, từ xưa đến nay chỉ thích hợp cho đồng nam thuần dương tu luyện.

Cô là con gái, hơn nữa còn có âm sát khí rất nặng trong người, vốn dĩ không thích hợp để sử dụng Thiên Cương Cửu Dương Trận. Hồi xưa lúc Ngọc Thanh dạy cô, thậm chí có hơi lo ngại.

Nhưng không hiểu sao, cô sử dụng trận pháp này lại hoàn toàn không thua kém những đồng nam thuần dương kia, thậm chí còn có một loại hiệu quả rất đặc thù, bởi vì cô có một ý tưởng rất thiên tài, kết hợp Thiên Cương Cửu Dương Trận với Cửu Âm Trận, hình thành Thái Cực Lưỡng Nghi Trận. Cho dù là có mười Ngọc Thanh cũng không thể phá giải trận pháp này được.

Kappa không hổ danh là quỷ hàng sư hàng đầu Thái Lan. Hơn nữa, ông ta đã được sư phụ dạy dỗ từ nhỏ, từng chuyên nghiên cứu về trận pháp kỳ môn của Hoa Hạ.

Ngày hôm đó, sư phụ của ông ta chiến đấu với Huyền phái Hoa Hạ, cũng bị Tam Muội Chân Hỏa tương khắc vây hãm, bởi vậy mà bị bỏng hơn nửa người.

Do đó, sau khi trở về Thái Lan, sư phụ của ông ta đã hao phí công sức nghiên cứu xem làm cách nào để khắc chế được Tam Muội Chân Hỏa Trận, hơn nữa lão còn tìm được phương pháp phá giải!

Kappa là đệ tử đích truyền của lão, cho nên theo lẽ dĩ nhiên, lão đã truyền thụ phương pháp phá giải cho ông ta.

Sau khi Kappa nhận ra đây chính là Tam Muội Chân Hỏa Trận y như lời của sư phụ, ông ta lập tức trở nên bình tĩnh, khống chế thuật Thủy Long đánh về phía ngọn lửa...

Tam Muội Chân Hỏa gặp nước nên tắt ngúm.

Dương Tử Mi nhíu mày thật nhẹ. Thật không ngờ rằng, tên đạo sĩ Thái Lan này lại biết cách khắc chế Tam Muội Chân Hỏa Trận của Đạo gia bọn họ.

May mà đằng sau còn có Thái Cực Lưỡng Nghi Trận được kết hợp từ Thiên Cương Cửu Dương Trận và Cửu Âm Trận do mình sáng tạo.

Ngọc Thanh đã nghiên cứu trận pháp này khoảng năm năm rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cách phá giải nó.

Cô không tin rằng tên quỷ hàng sư này lại có thể phá giải được!

Kappa thấy những ngọn lửa đó đã bị mình dập tắt, đang vui sướng trong lòng, vừa định bước ra ngoài, lại phát hiện đằng trước rải đầy những tấm bùa khổng lồ.

Những tấm bùa chú đó đều lơ lửng trong không trung, tấm nào cũng giống như một tấm chắn khổng lồ, xoay tròn liên tục, ngăn chặn trước đường đi của mình.

Cái quỷ quái gì vậy?

Chẳng trách khi đó sư phụ vẫn nói với mình rằng, trận pháp kỳ môn của Hoa Họa đều biến hóa khôn lường.

Hôm nay gặp được, quả là như thế.

Nhưng hắn vẫn không thể nào hiểu được, tại sao thiếu nữ thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm tuổi kia lại có thể biết được những thứ cao siêu như vậy?

Nếu có thể bắt được cô ta, cho dù không thể làm thành quỷ hàng, thì cũng có thể bắt cô ta truyền thụ trận pháp kỳ môn cho mình. Hơn nữa kết hợp với phép thuật phù thủy quỷ hàng của mình, nhất định sẽ vô địch thiên hạ.

Nghĩ vậy, ông ta lập tức tràn đầy phấn khởi.

Ông ta dùng hết sức, muốn lao ra khỏi Thái Cực Lưỡng Nghi Trận, nhưng lại nhận ra, những tấm bùa chú xoay tròn đó cứ như là tường đồng vách sắt vậy, tuy không có lực công kích, nhưng có thể nhốt người ta ở trong đó cho đến chết.

Sư phụ chưa từng dạy cho mình phương pháp phá giải loại pháp thuật này.

Phải làm sao đây?

Dẫu sao thì ông ta cũng không phải là một tên mãng phu tầm thường. Thành tựu ngày nay đã đủ để chứng minh cho trí tuệ của ông ta.

Ông ta biết, nếu mình cứ hao phí thể thực để công kích những tấm bùa đó, cuối cùng chỉ có thể cạn kiệt sức lực, rồi rơi vào trong tay Dương Tử Mi.

Vì vậy, ông ta đứng yên không động đậy.

Đám độc vật mà ông ta triệu hồi vẫn đang tấn công Dương Tử Mi.

Chỉ cần Dương Tử Mi hơi mất tập trung một xíu thôi, vậy thì trận pháp này cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Hơn nữa, ông ta đã phát hiện ra, Dương Tử Mi thật sự sợ hãi bầy rắn độc.

Chiếc còi của ông ta phát ra thanh âm rất là kỳ lạ xa xăm, lan truyền ra ngoài xa mấy trăm dặm...

Thì ra, đã có mấy trăm loại rắn đủ mọi màu sắc yên ắng mai phục ở đồng ruộng trong núi. Nghe thấy thanh âm triệu hồi, bọn nó chui ra ồ ạt từ trong bùn đất, trong đống cỏ, từ bốn phương tám hướng, bò về một phía...

Nếu có ai đó trùng hợp đi đường ban đêm, nhìn thấy quân đoàn rắn này nhất định sẽ sợ té đái, cho rằng sắp có chuyện xảy ra.

Ở gần thôn Nhạc gia có núi, hơn nữa tốc độ bò của loài rắn là rất nhanh.

Dương Tử Mi đứng ở chạc cây trên cao, cô kinh ngạc phát hiện, có càng ngày càng nhiều các loại rắn đủ màu tụ tập ở cách đó không xa. Có loại trăn to khỏe như bắp tay, có rắn hổ mang cực độc, cũng có những loại rắn độc nhỏ màu sắc sặc sỡ bé như ngón tay...Chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ tên quỷ hàng sư kia còn có thể triệu hồi loài rắn hoang dại một cách tùy ý sao?

Thật đáng sợ.

Nhìn thấy quân đoàn rắn lúc nhúc bò tới, cô sợ tới mức mềm hết cả chân.

Cô căng thẳng nhìn sư phụ.

Sư phụ vẫn đang chiến đấu liên tục, cộng thêm trúng độc, thể lực đã dần dần cạn kiệt...

Dương Tử Mi không thể lại ngồi chờ tên quỷ hàng sư kia mệt chết được nữa. Cô nhất định phải chủ động tấn công mới được!

May mà bên cạnh cô còn có Tiểu Thiên đang giúp đỡ cô triệu hồi thẻ bài bươm bướm, không cho phép bầy rắn độc dưới tàng cây trèo lên trên cây.

Cô cắn nát đầu ngón tay, chuẩn bị thôi thúc câu niệm chú tấn công mạnh nhất - Diệt Thiên Tuyệt Địa.

Diệt Thiên Tuyệt Địa có khả năng cắn trả rất lớn. Nếu không thể tiêu diệt được kẻ địch, vậy thì bản thân mình sẽ bị trọng thương, gãy nát gân mạch.

Nhưng cô đã không thể để ý quá nhiều!

Đúng lúc cô còn chưa kịp khởi động niệm chú tấn công, có một giọt máu rơi xuống tháp sắt nhỏ.

Tháp sắp nhỏ vốn có màu đen u tối chợt phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, khiến cô chói mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô khó hiểu nhìn tháp sắt nhỏ...

Lại xảy ra chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn!

Thể tích của tháp sắt nhỏ chợt dần dần lớn lên, nặng hơn, diện tích phát sáng của ánh vàng rực rỡ trên thân nó cũng càng ngày rộng...

Ánh vàng chiếu đến đâu, bầy rắn độc lại tự động lùi đến đó, ánh mắt mang theo một loại kính sợ nào đó khi nhìn tháp sắt nhỏ.

Tháp sắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng lớn, chưa tới một phút, vậy mà đã cao tới 50 cm, dài hơn ban đầu 10 cm.

Toàn thân vàng óng ánh, cũng không biết rốt cục là thần vật phương nào.

Kappa cũng ngơ ngác!

Gã nhìn tháp sắt màu vàng trên tay Dương Tử Mi bằng con mắt tham lam!

Đó nhất định là pháp khí siêu cấp! Nếu không, bầy rắn độc của gã cũng không đến mức sợ hãi ánh sáng vàng trên người nó đến vậy!

Dương Tử Mi nâng tháp sắt, nhảy xuống từ trên cây, đi đến bên cạnh sư phụ, giúp sư phụ thoát thân.

Ánh sáng vàng trên tháp sắt chiếu rọi lên phần đùi bị mấy con bọ cạp rết độc cắn đến mức sưng đen của Ngọc Thanh...

Đôi chân vốn còn rất đau đớn của Ngọc Thanh chợt như là vừa được là qua vậy, những vết sưng đen biến mất một cách nhanh chóng.

Dương Tử Mi mừng rỡ nói:

- Sư phụ, ánh sáng vàng này có thể giải được độc!

Cô nâng tháp sắt lên cao, chiếu rọi lên mặt Ngọc Thanh.

Những nơi ánh sáng vàng lướt qua, màu đen trên mặt Ngọc Thanh dần dần biến mất...

Đáng tiếc, con mắt kia đã bị hỏng do ngâm nọc độc quá lâu.

Thấy con mắt của sư phụ bị hỏng, Dương Tử Mi rất chi là đau lòng, cắn răng:

- Sư phụ, nhất định con sẽ báo thù cho người!

Cô nâng tháp sắt, xông tới trước mặt Kappa còn đang bị nhốt trong Thái Cực Lưỡng Nghi Trận.

Kappa còn tưởng rằng chỉ cần Dương Tử Mi mất tập trung, trận pháp nhất định sẽ mất hiệu lực.

Nhưng không ngờ rằng, cho dù không có Dương Tử Mi khống chế, trận pháp vẫn có thể duy trì được hai mươi phút.

Gã thấy tình hình rất không ổn, muốn chạy trốn, nhưng không thể trốn thoát...

Dương Tử Mi xông vào trận pháp, giơ tháp sắt lên, đánh về phía Kappa...

Kappa cũng sử dụng pháp khí mạnh nhất của gã, gậy đầu lâu trong tay gã đánh trả...

Ánh sáng của tháp sắt sắc bén không thể đỡ.

Gã phát giác, âm sát khí mà mình gọi ra đều bị tháp sắt hút mất, hoàn toàn không còn lực công kích nào cả, đành phải bỏ qua pháp thuật, quyết đấu bằng vũ lực với Dương Tử Mi.

Xưa nay Dương Tử Mi vẫn luôn chú trọng tu luyện nguyên khí pháp thuật, sơ sẩy luyện võ. Bởi vậy, cô không khỏi luống cuống tay chân trước những chiêu thức Muay Thái vững chắc kia. Tháp sắt nhỏ cũng chỉ có thể bó tay khi Kappa lại không sử dụng pháp thuật nữa.

Dương Tử Mi không đành lòng coi tháp sắt như vũ khí để đánh Kappa, sợ rằng lỡ đầu Kappa cứng quá thì sẽ đập hư tháp sắt mất, thế thì mất nhiều hơn hơn được.

Lúc này, Ngọc Thanh cũng xông tới, sánh vai với Dương Tử Mi đối phó Kappa.

Ngọc Thanh khác với Dương Tử Mi. Ông vẫn luôn chú trọng tu luyện ngoại công, phất trần trong tay cũng chính là vũ khí công kích mạnh nhất.

Tình thế bắt đầu đảo ngược!

Kappa bị đẩy lùi, hơn nữa bị phất trần của Ngọc Thanh quét trúng liên tục, vết thương đầy người...

Lúc này, Dương Tử Mi thầm hạ quyết tâm, chờ đánh chết Kappa, sau đó nhất định cô sẽ tu luyện ngoại công, hơn nữa phải có vũ khí trong người mới được. Nếu không thì lỡ gặp phải người giống vậy, cô không có cách nào mà chống đỡ được mất.

Trước kia, cô vẫn cho rằng mình sẽ không gặp phải chuyện gì to tát cả, có pháp thuật và chân khí là đã đủ rồi.

Đến bây giờ cô mới hiểu được, trước kia mình đã quá tự phụ.

Con người, vĩnh viễn không thể biết được họ sẽ gặp phải kẻ địch như thế nào.

Đương nhiên, những kẻ địch mà mình gặp phải, thường thì sẽ tăng theo thực lực của bản thân mình.

Người tầm thường thì chỉ có thể gặp phải kẻ địch cũng là người tầm thường.

Cô đã không còn là Dương Tử Mi trong quá khứ nữa. Những con người và những vấn đề cô gặp phải, cũng không thể giống y như trong quá khứ được.

Trước đó là Mịch La, lần này là Kappa. Lần này cô không chết, nhưng còn lần sau thì sao?

Cô suy nghĩ, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Chương 385: Ảo ảnh đầu lâu

Đúng vào lúc Kappa đang luống cuống tay chân vì đối phó với Ngọc Thanh, gã chợt thò tay vào chiếc túi vẫn mang theo bên người, lấy ra một thứ gì đó có cán dài.

Chính là chiếc gương Tụ Hồn đó!

Dương Tử Mi thấy gương Tụ Hồn, thân thể hơi run rẩy, bất giác trốn đến sau lưng sư phụ Ngọc Thanh.

"#@%@$%$..."

Kappa đọc một câu thần chú mà Dương Tử Mi không thể hiểu được.

Chỉ thấy chiếc gương Tụ Hồn kia bắt đầu run rẩy dữ dội, một luồng khói đen dữ tợn xông ra từ trong đó.

Thiên nhãn của Dương Tử Mi có thể thấy rõ có mấy trăm vong hồn chen nhau chui ra từ đó.

Cô và Ngọc Thanh vội đọc chú Diệt Hồn...

Không ngờ, Kappa lại không dùng vong hồn để chiến đấu với bọn họ, mà ngược lại, những vong hồn vừa xuất ra đã bốc cháy ngay, khói đen sinh ra từ ngọn lửa đều được thu vào trong gậy đầu lâu của Kappa...

Cây gậy đầu lâu kia chợt dường như sống dậy, biến thành vô số ảo ảnh, rượt đuổi Dương Tử Mi và Ngọc Thanh.

Đó là cái gì vậy?

Dương Tử Mi và Ngọc Thanh nhìn nhau.

Tuy rằng Kappa không đối phó với mình bằng gương Tụ Hồn, nhưng Dương Tử Mi cũng không chùn bước.

Cô sợ sư phụ sẽ bị thương lần nữa, đứng che trước sư phụ, bắt đầu tung tháp sắt lên, rượt đuổi chiếc đầu lâu kia.

Nhưng đầu lâu vẫn đang biến hóa liên tục, cô hoàn toàn không thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là ảo ảnh.

Hơn nữa, những chiếc đầu lâu ảo ảnh đó cũng có lực công kích. Cô sơ sẩy bị đánh vào tay một cái, đau muốn chết.

May mà cô có tháp sắt, cho nên không sợ bị trúng độc.

Thể lực của Ngọc Thanh dần dần cạn kiệt.

Thể lực của Dương Tử Mi hồi phục khá là nhanh, nhưng cứ đánh nhau mãi với hằng hà vô số ảo ảnh như vậy cũng không ổn. Cho dù cô không mệt, nhưng mà sư phụ tuổi già của cô sẽ mệt chết.

Huống chi, cô cũng đã bị đánh trúng mấy lần rồi, đau chết luôn.

Cô khó hiểu hỏi Tiểu Thiên:

- Tiểu Thiên, em có biết tại sao ông ta cứ đốt cháy vong hồn liên tục không?

Tiểu Thiên hơi thấp thỏm, đáp lời:

- Xem chừng, ông ta coi vong hồn như nhiên liệu để hình thành lực công kích mạnh mẽ, tạo ra vô số ảo ảnh.

Dương Tử Mi nhìn đám vong hồn đã tan thành mây khói vì bị đốt cháy, không khỏi đau lòng thay cho họ.

Một khi vong hồn đã tan thành mây khói rồi thì sẽ tan biến trong tam giới, không bao giờ được luân hồi nữa.

- Chị nhắm mắt lại thử xem.

Tiểu Thiên chợt hét lên.

Dương Tử Mi vui mừng.Đối mặt với ảo ảnh, sai lầm lớn nhất chính là nhìn nó bằng mắt thường.

Nếu không nhìn thấy, thì hẳn là sẽ không còn tồn tại ảo ảnh đâu nhỉ?

Cô thử nhắm mắt lại, lắng nghe bằng tai...

Năm giác quan của cô sâu sắc hơn người thường nhiều lắm. Sau khi nhắm mắt, thính giác trở nên nhạy cảm hơn.

Quả nhiên, những ảo ảnh hoa mắt kia đã biến mất, chỉ nghe thấy một ngọn nguồn công kích duy nhất.

Cô đọc thần chú, tụ tập toàn bộ chân khí trong cơ thể mình, đánh về phía ngọn nguồn công kích.

Bùm!

Lại vang lên một tiếng nổ!

Tiểu Thiên hét lớn:

- Ảo ảnh đã biến mất rồi chị ơi! Nhanh mở mắt ra đuổi theo đi!

Dương Tử Mi mở mắt. quả nhiên là thế.

Lúc này, cô đã bất chấp tháp sắt có bị đập nát hay không, giơ tháp sắp lên nện thẳng vào chiếc đầu lâu kia.

Pằng!

Lại vang lên một tiếng nổ!

Một luồng khói nồng nặc nổ tung!

Chương 386: Cắn trả

Đầu lâu đã nát rồi kìa chị!

Tiểu Thiên phấn khởi kêu lên.

Dương Tử Mi vội nhìn lại tháp sắt trong tay mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thật là vô cùng may mắn!

Nó không trầy xước tí gì cả.

Kappa thấy vũ khí mạnh nhất của mình đã bị Dương Tử Mi phá hủy, trong lòng rối bời, ngưng đọc thần chú.

Những vong hồn còn đang chui ra liên tục đã hết bị đốt cháy rồi, bọn nó xông về phía Kappa một cách điên cuồng, kể cả quỷ sủng mà gã nuôi dưỡng cũng bắt đầu cắn ngược lại gã.

- A!

Kappa hét lên một tiếng, liên tục đập gương Tụ Hồn về phía đám vong hồn.

Gương tụ hồn giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra vậy, linh hồn liên tục chui ra từ bên trong, ngoại trừ cắn xé Kappa điên cuồng, bọn nó còn phân tán ra xung quanh.

- Sư phụ, phải làm gì bây giờ?

Dương Tử Mi nôn nóng nhìn Ngọc Thành.

- Phải cướp gương Tụ Hồn để phong ấn cái đã!

Ngọc Thanh nói với Dương Tử Mi như vậy.

Cứ bỏ mặc như thế thì đám vong hồn sẽ bay ra càng lúc càng nhiều, thế thì cả cái thôn trang sẽ bị vong hồn quấy rối, cuối cùng biến thành thôn của quỷ.

Cho dù Dương Tử Mi hơi e ngại gương Tụ Hồn, nhưng cô biết, không thể cho những vong hồn tràn đầy oán khí bị giam cầm lâu ngày lại chui ra nữa.

Cô cầm tháp sắt tiến lên.

Đám vong hồn vừa thấy tháp sắp, lập tức chạy tứ tán.

Dương Tử Mi bắn ra khí âm sát, bắn ngay trúng ngực Kappa đã không còn phòng bị nữa.

Kappa trúng chiêu, âm sát vào não!

Những người trước kia từng bị gã giết bằng thuốc độc một cách cay nghiệt đều biến thành hồn ma, khóc kêu đòi mạng gã, làm suy yếu ý chí của gã.

Dương Tử Mi lại bắn âm đạn ra, bắn vào cổ tay cầm gương Tụ Hồn của gã...

Kappa thả lỏng tay, gương Tụ Hồn rơi xuống mặt đất...

Ngọc Thanh giơ phất trần lên, quấn lấy gương Tụ Hồn kéo về, cầm trong tay, bắt đầu đọc thần chú liên tục, phong ấn chiếc gương này lại lần nữa...

Ông hạ khoảng chín đạo bùa chú, mới trấn áp được âm hồn vong linh trong gương. Chiếc gương khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Còn Ngọc Thanh thì mệt gần chết, ngồi bệt trên mặt đất.Dương Tử Mi vừa định giết chết Kappa, lại phát hiện mình không cần phải động thủ nữa.

Đám độc vật mà gã ta nuôi dưỡng đã điên cuồng bò lên trên người gã, bắt đầu cắn xé, cứ như ngửi thấy mùi món ăn ngon nhất thế gian này vậy...

Thì ra, thường ngày, vì khiến đám độc vật có thể cảm ứng được mình tốt hơn, nên Kappa vẫn thường nuôi bọn nó bằng máu tươi của mình.

Bây giờ, gã ta đã mất pháp lực rồi, hơn nữa còn bị thương tích đổ máu khắp người, đám độc vật kia đương nhiên là sẽ cắn ngược lại điên cuồng.

Chưa đến mười phút, cả người Kappa đã bị đám độc vật gặm nhấm đến mức không còn dư cả xương cốt...

Người bơi giỏi lại chết đuối!

Có lẽ trước kia gã ta chưa bao giờ ngờ rằng có ngày mình sẽ chết kiểu đó!

Bầy rắn hoang dại được gã triệu hồi cũng đã tìm đường về nhà rồi tản ra xung quanh hết...

Dương Tử Mi cầm tháp sắt đi dọn dẹp sạch sẽ khí độc còn sót lại. Thấy vẻ mặt mỏi mệt của sư phụ, cô lập tức truyền chân khí của mình cho ông, giúp ông hồi phục.

Ngọc Thanh được cô giúp đỡ, tinh thần bắt đầu được hồi phục, nhưng vẫn lo lắng nhìn Dương Tử Mi:

- Tử Mi, có không ít vong hồn đã trốn thoát, mấy ngày nay chúng ta phải bận rộn rồi.

Dương Tử Mi nhìn mấy vong hồn bay lượn trên bầu trời đêm, cũng cau mày lại.

Có không ít vong hồn không biết đã chạy tứ tán tới chỗ nào rồi, phải tìm hết thì không biết lãng phí bao nhiêu thời gian và sức lực mới xong đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top