Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 395 - 400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 395: Thật sự quá nham hiểm

Động tác cạy đinh của Ngọc Thanh nhanh chóng tăng tốc, nắp quan tài đã mở!

- Tử thi trốn đi đâu!

Ngọc Chân Tử la lên một tiếng, đây trói thi trên tay ông ấy ném thẳng vào trong quan tài, Dương Tử Mi nhanh chóng niệm chú.

- Trong này không có thi thể!

Ngọc Thanh bỗng nhiên nói một câu.

- Hả?

Ngọc Chân Tử còn đang thắc mắc vì sao ông ta lại trói thi thất bại đấy!

Dương Tử Mi tập trung quan sát.

Cô chỉ thấy không có việc xác chết vùng dậy từ trong quan tài như cô nghĩ, ngay cả xương cốt gì cũng không có, nằm ở kia chỉ là một cái quan tài trống rỗng. Bên trong quan tài chỉ một con rối gỗ kiểu Nhật, trên ngực nó cắm bảy cây châm.

Còn oán khí màu đen cường đại kia lại tỏa ra từ con rối gỗ.

Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử giật mình...

Rầm!

Con rối gỗ đang nằm kia đột nhiên bật dậy, phóng qua đỉnh đầu Ngọc Chân Tử.

Ngọc Chân Tử vươn tay tóm được nó.

Ai ngờ con rối gỗ kia lại giống như có sinh mệnh mà giãy giụa ở trong tay ông ấy, thậm chí còn cố gắng đá vào người Ngọc Chân Tử, trên chân còn mang theo âm sát khí.

Nếu không phải có tháp sắt nhỏ ở bên cạnh hỗ trợ hấp thu âm sát khí thì có lẽ Ngọc Chân Tử đã bị trúng chiêu.

- Thứ đồ cỏn con như mày còn dám đá ta!

Ngọc Chân Tử tức giận, ông lấy dây trói thi ra, trói chặt tay chân của rối gỗ, sau đó còn dán thêm phù chú lên.

Con rối gỗ kia cuối cùng cũng chịu yên tĩnh.

Hai anh em Nhạc Thanh thấy mấy người bọn họ chỉ lấy ra một con rối gỗ từ trong quan tài chứ không phải là cương thi gì như trước đó đã nói, thì lập tức đánh bạo đi tới gần.

Hai người vươn đầu nhìn về phía quan tài thì phát hiện bên trong trống trơn. Cả hai vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Thi thể của ông nội tôi đâu rồi?

- Không thấy!

Ngọc Chân Tử trả lời.

- Chỉ có thứ này thôi!

Đây là...

Nhạc Thanh nhìn con rối có cắm kim châm kia thì hiếu kì hỏi.

- Đây là nguồn cơn khiến cho Thiên Thiên nhà các người bị trúng tà.

Ngọc Thanh trả lời.

- Vậy thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đạo trưởng mau nhổ hết mấy cây châm này xuống để cứu Thiên Thiên nhà tôi đi!

Nhạc Thanh gấp gáp cầu xin.

- Châm thì tất nhiên phải nhổ nhưng cũng không thể tùy tiện nhổ ra được. Thứ này không giống với yểm bùa thông thường, đây là Âm Dương Đạo của Nhật Bản, tuy nó cũng là bàng môn tả đạo, nhưng cấp bậc của người thi pháp không hề thấp.

Ngọc Thanh quay qua nói với Dương Tử Mi:

- Tử Mi, mấy cây châm này chỉ có con nhổ được thôi!

Dương Tử Mi nhận lấy rối gỗ.Rối gỗ giống như là cảm ứng được gì đó nên bắt đầu run rẩy.

Việc quỷ dị thế này thì không nên chờ đợi thêm nữa, đã sắp hết giờ sửu, cô nhất định phải cứu được Thiên Thiên.

Trong miệng cô bắt đầu niệm chú ngữ, chỉ quyết biến ảo, bước theo bộ pháp Âm Dương Ngũ Hành rồi bắt đầu nhổ từng cây châm ra.

Đến lượt cây châm trước ngực rối gỗ thì Dương Tử Mi bỗng nhiên thấy khó nhổ hơn.

Cây châm kia cứ như gắn liền với bên trong con rối, lực tay bình thường không thể nhổ nổi, chỉ còn cách vận dụng chân khí, dùng sức mà rút...

- Chị ơi, nguy hiểm, mau ném đi!

Đột nhiên cô nghe thấy giọng Tiểu Thiên la to.

Dương Tử Mi cũng không hề chần chờ mà nhanh chóng ném con rối gỗ ra ngoài.

Một tiếng nổ lớn "bùm", không thua gì tiếng bom nổ vang lên ngay chỗ mà cô ném con rối đi, đất đá xung quanh bị bắn mạnh ra...

Dương Tử Mi cả kinh toát mồ hôi ướt hết cả người.

Nếu không phải được Tiểu Thiên nhắc nhở thì thứ bị nổ máu thịt tung tóe chính là cô rồi!

Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử cũng hoảng sợ, vội vàng tiến đến bên cạnh Dương Tử Mi, khi thấy cô vẫn bình yên thì thở ra một cách nhẹ nhõm.

- Tên Âm Dương sư kia thật là âm hiểm!

Ngọc Chân Tử tức giận tới nỗi râu tóc dựng cả lên.

- Tên đó thế mà lại dám cài bom bên trong rối gỗ!

Loại vu thuật Âm Dương này nếu bị phá giải thì bản thân người thi pháp sẽ phải chịu phản phệ.

Tên đó muốn cho mọi người cùng chết nên mới nghĩ ra ám chiêu này, thật sự là quá độc ác! Tính toán cũng quá tinh vi!

Dương Tử Mi thầm cảm thấy may mắn khi người rút châm là cô chứ không phải sư phụ, chứ nếu không thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Chương 396: Mất hồn

Không ổn rồi! Tử Mi, con mau quay về xem tình hình Thiên Thiên ra sao?

Ngọc Thanh nhìn con rối gỗ đã nổ thành mảnh nhỏ kia thì nôn nóng thúc giục Dương Tử Mi.

- Con về xem thử có phải Thiên Thiên đã mất hồn hay không?

- Lão đạo trưởng, ngài nói vậy là có ý gì?

Nhạc Thanh hoảng sợ truy hỏi.

Ngọc Thanh không muốn giải thích với ông ta, ông cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Dương Tử Mi hiển nhiên cũng đã hiểu ra khí cơ trên con rối gỗ kia có liên kết với Thiên Thiên.

Trong tình huống còn chưa thể phá giải vu thuật kia, mà con rối đã nổ tan tành thì rất có khả năng một phần hồn vía của Thiên Thiên cũng đã bị nổ theo.

Cô nhanh chóng chạy về thôn Nhạc gia.

- Thiên Thiên, Thiên Thiên của mẹ, con làm sao vậy...

Còn chưa kịp vào nhà thì Dương Tử Mi đã nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ của Hoàng Hồng Liên rồi!

Cô thầm kêu không hay rồi vội vàng lao vào phòng.

Cô thấy miệng của Nhạc Thiên đang sùi bọt mép, hai mắt nhắm nghiền nằm trong lòng Hoàng Hồng Liên, mặt đứa bé dại ra, không còn chút sức sống nào.

Cô âm thầm bấm đốt ngón tay tính tóan.

Quả nhiên, hồn của thằng bé đã tán mất mấy phần rồi, chỉ còn lại bảy vía và hai hồn thôi.

Ba hồn bảy vía là cách chỉ linh hồn con người của đạo giáo và trung y ở Trung Quốc.

Nguyên thần của người là do hồn vía tụ lại mà thành. Hồn thì có ba: một là Thiên hồn, hai là Địa hồn, ba là Mệnh hồn. Vía thì có bảy: vía thứ nhất là xung thiên, vía thứ hai là thông tuệ, vía thứ ba là khí, vía thứ tư là lực, vía thứ năm là trung khu, vía thứ sáu là tinh, vía thứ bảy là anh.

Thứ Nhạc Thiên Thiên mất đi chính là Mệnh hồn.

Mệnh hồn là gốc rễ của bảy vía, bảy vía chính là nhánh của Mệnh hồn.

Có vía không mệnh thì không sống nổi, có mệnh không vía thì không tốt.

Mệnh hồn là chủ hồn của thân thể con người.

Hồn vía là một thứ vô cùng quan trọng với con người, đặc biệt là Mệnh hồn. Mệnh hồn không thể rời khỏi thân thể quá bảy bảy bốn chín ngày, bởi vì thời gian Mệnh hồn rời khỏi càng lâu thì bảy vía trong thân thể và hai hồn khác không có sự ràng buộc sẽ dần tiêu tán.

Dù cho tứ trụ (*) của Nhạc Thiên Thiên toàn là âm, nhưng điều đó không có nghĩa cậu bé phải bị người ta lợi dụng.

Nhưng cô coi cậu bé như là em trai mình nên dù cho có bị phản phệ thì cô cũng nhất định phải giúp cậu nhóc, đây là do cô cam tâm tình nguyện làm.

Cô đang cố gắng tính xem Mệnh hồn của cậu nhóc cò còn tồn tại ở dương thế hay không, nếu Mệnh hồn thật sự bị nổ đến tan biến thì cô cũng không có khả năng hồi sinh.

Ngón tay cô nhanh chóng chuyển động.

Ngực cô bị nghẹn lại giống như đang bị thứ gì đó chắn bên trong, không thể hít thở thông thuận. Cô cũng không để ý được mấy chuyện này nữa, nếu cô không nhanh chóng tính ra nơi Mệnh hồn đang ở, thì khi mặt trời vừa ló dạng vào sáng mai, mọi công sức sẽ tan thành mây khói.

Phốc!

Dương Tử Mi phun ra một ngụm máu tươi giống như vừa mới trải qua một trận ác chiến nào đó, tinh khí ban đầu tiêu hao hết một nửa.

May là cô đã tính ra được là tàn hồn của Mệnh hồn đã bay tới nơi con rối kia nổ tung rồi.

Dương Tử Mi nhanh chóng quay về mộ phần thông báo cho sư phụ.

- Vậy chúng ta nhanh chóng chiêu hồn thôi!

Ngọc Thanh nhìn Ngọc Chân Tử:

- Đệ có mang theo pháp khí để chiêu hồn bên người không?

Ngọc Chân Tử cười vô cùng đắc ý:

- Đệ chính là đạo sĩ chuyên nghiệp mà, pháp khí thường dùng tất nhiên là phải mang theo bên người rồi!

Ông ta làm ra vẻ như đang hiến vật quý, lấy ra gạo nếp trắng, hương dẫn hồn, cờ chiêu hồn. Đây là ba món pháp khí cần thiết để chiêu hồn.

***

(*) Tứ trụ: Trong các khoa bói toán xuất xứ từ Trung hoa, năm, tháng, ngày, giờ của một thời điểm bất kỳ là theo âm lịch, gọi là "Tứ Trụ". Mỗi trụ được chỉ định bởi một cặp Can Chi. Ðối với khoa dự đoán theo Tứ Trụ thì đó là thời điểm của năm, tháng, ngày, giờ sinh của một người. Do đó ta phải nắm vững ý nghĩa của từng Trụ, và sự tương tác, phối hợp.

Chương 397,398: Truy hồn

Thuật chiêu hồn là một trong những phép thuật mà một đạo sĩ phải hiểu rõ, phép này không khó, cũng không cần vận dụng nhiều pháp lực.

Ngọc Chân Tử lấy ra ba thứ kia, đó chính là một loại vu thuật chiêu hồn thông thường ở nông thôn chúng ta - vấn mễ.

Ở rất nhiều nơi của nông thôn, mọi người có thể thấy cảnh bà đồng, thầy cúng sử dụng thuật chiêu hồn này để kêu gọi quỷ hồn lên đối thoại với người thân, mọi người trong dân gian thường gọi đó là "vấn mễ".

Chiêu hồn thuật "vấn mễ" này cũng như tên gọi, người muốn làm phép này phải chuẩn bị tốt phần gạo trắng, hơn nữa hai đầu hạt gạo phải nhọn. Người đạo gia cho rằng gạo là phải trắng, thuộc tính kim, là vật chí dương, có thể dẫn đường cho âm hồn ở âm phủ đi tới dương gian, mặt khác, người "vấn mễ" cần chú ý phải "chụp" tự quyết, thông qua quá trình không ngừng đánh chụp để gõ mở Qủy Môn Quan.

Lại nói tiếp, nếu như muốn gõ mở Qủy Môn Quan thì nhất định phải lấy giấy tiền vàng mã để hối lộ cho quỷ sai và đầu trâu mặt ngựa trước, nếu không âm ty sẽ không cho người đó gõ mở Qủy Môn Quan dễ dàng đâu.

Nhưng mà, trong văn hóa của thời kỳ cách mạng thì bà đồng, thầy cúng bị cho là phần tử phản cách mạng, bị đấu tố, rồi phải bỏ chạy, cho nên bây giờ ngoại trừ một vài truyền nhân hoặc một vài thôn nhỏ ở vùng núi thì thuật " vấn mễ" này gần như đã bị thất truyền.

Hiện tại, cho dù là trong thôn nhỏ thì cũng không thể có loại vu thuật "vấn mễ" này nữa, bởi vì không có ai muốn tiếp nối hay nguyện ý học mấy thứ thần quái như thế này. Bây giờ nếu bạn mà có gặp mấy bà đồng làm pháp "vấn mễ" này thì nhất định người đó đang lừa gạt tiền.

Tất nhiên "vấn mễ" cũng có một số điều cầm kỵ, như là " ba người không nên hỏi": một là không hỏi người thân nhất, hai là không hỏi người chết oan, ba là không hỏi người không tên không họ. "Vấn mễ" có nhiều cấm kỵ như vậy là bởi vì họ sợ bị oan hồn bám vào người, không muốn rời khỏi thân thể.

- Sư huynh, tiểu sư điệt, hai người đều mệt mỏi rổi, lần chiêu hồn này để Ngọc Chân Tử này làm là được rồi!

Ngọc Chân Tử nói với sư huynh mình.

Ngọc Thanh gật đầu.

Bởi vì pháp sự này không cần quá nhiều kỹ thuật hay linh lực, cho nên dù Ngọc Thanh cho rằng đạo hạnh của Ngọc Chân Tử không cao nhưng với người khác cũng tính là cao rồi.

Huống chi loại thuật chiêu hồn "vấn mễ" này cũng đã được Ngọc Chân Tử làm rất nhiều lần rồi.Ngọc Thanh dặn dò Nhạc Thanh đang ở bên cạnh chuẩn bị.

Để cứu con trai, Nhạc Thanh tất nhiên sẽ không từ chối, nhanh chóng gật đồng đồng ý.

Ngọc Chân Tử lấy pháp mễ dẫn đường, hất chủ yếu ở hướng Đông Bắc, bởi vì Đông Bắc là hướng của Quỷ Môn Quan, mà gạo này có thể dẫn hồn phách Nhạc Thiên Thiên ra.

Sau đó, Ngọc Chân Tử cắm hương dẫn hồn, hương dẫn hồn này không phải là hương để cúng bái bình thường, hương này đã được khai quang bằng bí thuật Long Hổ Sơn, còn gọi là pháp hương âm hồn. Ông lấy ra năm cây pháp hương, cắm theo thứ tự rồi quan sát. Nếu như khói chìm xuống thì có nghĩa là đã chiêu gọi được quỷ hồn, vì có thêm sức nặng của quỷ hồn nên khói hương mới chìm xuống.

Hai tay Ngọc Chân Tử cầm Linh Bảo Chí Tôn quyết, trong miệng ông ấy niệm:

- Thiên linh linh! Địa linh linh! Âm dương hai chốn thấy quỷ linh! Nơi này không phải nhà! Suối vàng phía trước còn nuối tiếc chi mờ mịt nẻo về! Âm binh pháp mễ mở đường! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!

Sau khi thi chú, thời gian chậm chạp trôi qua từng chút.

Bỗng nhiên, một trận âm phong không biết từ đâu thổi tới, bàn chiêu hồn bên cạnh Ngọc Chân Tử bắt đầu lung lay, hỗn loạn.

Trong lòng Ngọc Chân Tử biết đây là âm ty đang tìm hồn phách ông ấy cần mang đến đây, vì vậy Ngọc Chân Tử nhanh chóng lấy ra một xấp tiền âm phủ, quay đầu la lên với Nhạc Thanh:

- Mau kêu tên của Nhạc Thiên Thiên đi! Nếu không đứa bé sẽ không tìm thấy đường về đâu!

Nhạc Thanh vội vàng hắng giọng, bắt đầu kêu to lên:

- Thiên Thiên, Thiên Thiên, con trai của bố, con mau trở về đi...

Theo từng tiếng gọi, khói của hương dẫn hồn bắt đầu dần dần hình thành một đường, dẫn tàn hồn Mệnh hồn Thiên Thiên trở về.

Ngọc Chân Tử cầm một trứng hồn đầu đen, phong bế hồn phách vào bên trong, rồi kêu Nhạc Thanh nhanh chóng cầm về cho Thiên Thiên ăn.

Nhạc Thanh cầm trứng hồn đầu chạy vội về nhà, đút trứng cho Thiên thiên nuốt vào.

Sau khi Nhạc Thiên Thiên nuốt trứng hồn đầu thì lập tức mở mắt ra, mặt cậu bé cũng không còn dại ra nữa mà khôi phục trạng thái lại thông minh, đáng yêu ban đầu

- Cha mẹ ơi, đáng sợ quá đi! Vừa rồi con nằm mơ thấy con bị quỷ bắt!

Nhạc Thiên Thiên gấp gáp kể lại.

Hoàng Hồng Liên kích động ôm lấy con trai mình, khóc lớn thành tiếng.

Mọi chuyện xảy ra đêm nay đúng là một sự dày vò đối với một người mẽ như Hoàng Hồng Liên, khi cô ôm lấy con trai bị trúng tà trước đó thì ngay cả ý nghĩ muốn chết cô cũng từng nghĩ tới.

Bây giờ, con trai đã khỏe lại rồi.

Sao cô không kích động cho được?

Nhạc Thanh cũng kể lại mọi chuyện vừa xảy ra ở chỗ mộ phần một cách đầy sinh động cho người nhà nghe, khiến họ sợ hãi vô cùng.

Mấy người Dương Tử Mi cũng từ bên ngoài trở về.

Ngọc Thanh đến tìm ông nội của Nhạc Thiên Thiên - Nhạc Phong, ông muốn hỏi Nhạc Phong chuyện liên quan đến mộ táng.

Ông thật sự không hiểu tại sao nơi này chỉ là một thôn nhỏ vùng núi mà lại có mấy trận pháp liên quan tới Âm Dương Đạo Nhật Bản, còn có cái quan tài trống kia nữa.

Nhạc Phong nghe nói là trong quan tài không có ai thì lắc đầu tỏ vẻ không tin:

- Không thể nào! Ngày đó chính mắt tôi thấy thấy cha tôi được hạ táng mà!

- Tạm thời không nói đến chuyện này nữa! Bần đạo muốn hỏi là nhà các người có quan hệ sâu xa gì với Nhật Bản hay không?

Ngọc Thanh hỏi thẳng.

- Nếu nói tới liên hệ sâu xa gì đó thì chắc là trước kia cha tôi từng là đội trưởng đội du kích đánh Nhật, ông từng giết rất nhiều binh lính Nhật Bản, còn từng chặt đầu của một đại tướng Nhật nữa!

Nhạc Phong nhớ lại.

- Thì ra là thế! Khó trách!

Ngọc Thanh hơi gật đầu, có lẽ là bởi vì chuyện này này nên họ mới bị Âm Dương sư Nhật Bản hạ chú trả thù, nhưng nếu chỉ là muốn trả thù hậu nhân Nhạc gia thì dùng Ngũ Mang Tinh trận và con rối gỗ kia là được rồi, vì sao còn trộm thi thể đi?

Huống chi, thi thể không có ở đây thì hồn phách cũng không ở, trả thù như vậy có tác dụng gì?

Nhưng sao Nhạc Thiên Thiên lại vì chuyện này mà trúng tà?Chẳng lẽ bọn họ còn để sót lại điểm nào sao?

Nghĩ như vậy, lòng Ngọc Thanh trầm xuống, ông vội nói với Dương Tử Mi:

- Tử Mi, chúng ta quay lại mộ phần kia xem xét một chút!

- Để làm gì ạ?

Dương Tử Mi khó hiểu hỏi lại.

- Có khả năng chúng ta để sót xác chết ở bên dưới rồi!

Ngọc Thanh nôn nóng trả lời:

- Chỉ mong là bây giờ quay lại còn kịp!

Dương Tử Mi vừa nghe xong thì cũng hoảng hốt.

Vừa rồi cô cũng rất nghi hoặc là vì sao mộ phần kia không có ai mà âm sát khí vẫn không ngừng tỏa ra như thế, trước đó cô cứ nghĩ là do vu thuật rối gỗ kia còn sót lại nên không để ý kỹ.

Hai thầy trò khẩn trương chạy ra cửa...

Trên phần mộ.

Quan tài rỗng đã bị đào ra kia bỗng hơi rung động, giống như bị thứ gì đang rung lắc. Cảnh này ở trong sương mù âm u lại trở nên cực kì quỷ dị đáng sợ.

Quan tài nặng trịch dần được độn lên cao, một cánh tay thẳng tắp màu đen vịn lên mép quan tài, bắt đầu mò mẫm.

Chương 399: Sư thúc bị cắn

Khi Ngọc Thanh và Dương Tử Mi chạy tới chỗ mộ phần thì thấy quan tài đã bị ném qua một bên, bùn đất xung quanh huyệt có hai dấu chân khá đậm, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thi thể đã thối rữa.

- Sư phụ,nó trốn mất rồi!

Dương Tử Mi hoảng hốt nhìn chỗ huyệt kia. Có ai ngờ, bên dưới chiếc quan tài kia còn có chỗ để giấu thi thể chứ?

- Tử Mi, nhanh chóng tìm rồi tiêu diệt nó đi!

Trong mắt Ngọc Thanh tràn đầy sự lo lắng:

- Nếu như có người bị nó cắn thì sẽ có chuyện lớn đấy!

Dương Tử Mi gật đầu, mắt thì nhìn khắp xung quanh.

Cô phát hiện chỗ gần thôn trang có một tầng hắc khí, có lẽ đó là do cương thi gây ra.

Cô cùng sư phụ mình nhanh chóng chạy theo hướng kia, khi sắp đến gần thì cả hai nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, vào thời điểm mới sáng sớm, lại ở trong vùng núi thì tiếng kêu càng thêm rõ ràng và vang vọng...

Tâm Dương Tử Mi trầm xuống:

- Sư phụ, hình như là giọng của sư thúc!

Ngọc Thanh rõ ràng cũng nhận ra điều này.

Hai người bước nhanh hơn, vội vàng chạy tới.

Trên mảnh sân phơi lúa kia, một con cương thi mặc quần áo dơ bẩn đang bị trói bởi dây trói thi, trên trán nó dán một lá bùa màu vàng, nó vẫn còn đang cố gắng giãy giụa để trốn thoát.

Còn Ngọc Chân Tử đang ôm cánh tay bị chém xuống, nằm lăn lộn trên mặt đất, máu chảy đầm đìa chỗ miệng vết thương, chảy ra đầy đất, ông ấy nằm trên đất ôm vết thương không ngừng kêu rên.

- Sư thúc...

Dương Tử Mi hét lên, cô vội lấy ngân châm ra, nhanh chóng cầm máu chỗ miệng vết thương, sau đó lại thoa bạch dược Vân Nam lên, đưa thêm cả chân khí vào.

Máu trên tay Ngọc Chân Tử dần dần ngưng chảy, gương mặt tái nhợt của ông ấy sau khi được truyền chân khí mới khôi phục được một chút huyết sắc.

- Sư thúc, đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?

Dương Tử Mi không nhịn được mà liếc qua cương thi đang nằm thẳng tắp ở bên cạnh một cái, mùi hôi thối nồng đậm tràn vào mũi, cô chỉ còn cách niệm chú để che lại mũi mình.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cương thi trong truyền thuyết!

Cô luôn cho rằng nó rất ghê tởm, nhưng so với Kappa (1) và quỷ ranh (2) trước đó thì cương thi này có chút không đáng để nhắc tới, nhưng mà một tử thi vừa đen vừa hôi thật sự rất buồn nôn!

- Ta bị nó cắn vào tay, sợ thi độc sẽ lan ra nên dứt khoát chém đứt cánh tay luôn!

Dương Tử Mi nhìn cánh tay bị của Ngọc Chân Tử chém xuống trên mặt đất, màu da đã biến thành màu đen như tử thi kia.

- Phải nhanh chóng đốt nó thôi, nếu để lâu thì thi độc sẽ phát tán xung quanh.

Ngọc Thanh cũng chưa kịp xót cho sư đệ đang bị thương của mình.

Ngọc Chân Tử hiểu rõ điều này cho nên khi ông ấy dứt khoát chém bỏ tay để giữ mạng sống là vô cùng đáng khen ngợi, nếu không thì chỉ sợ bây giờ ông ấy cũng đã biến thành cương thi rồi.

- Đốt ở đây luôn sao?

Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn xung quanh.

- Tất nhiên là không được, nơi này là sân phơi lúa của thôn Nhạc gia, nếu như thi độc phát tán ra xung quanh thì sẽ là tai họa cho cả thôn, phải chuyển nó đi nơi khác mới được.

Ngọc Chân Tử giải thích.

Dương Tử Mi ghét bỏ nhìn thứ kia:- Dời bằng cách nào ạ?

Nếu bảo cô dời thì chắc chắn là không thể rồi!

Nhưng cô cũng không thể nào nhẫn tâm để cho sư phụ đã lớn tuổi làm việc này.

- Để ta dẫn thi (3) cho!

Ngọc Chân Tử nhịn đau nói.

- Ta từng ở Tương Tây mười năm, đã học được phương pháp này với một đạo trưởng đuổi thi rồi!

Dương Tử Mi chớp mắt nhìn sư thúc.

Sư thúc của cô nhìn bề ngoài lôi thôi, vô năng như vậy, nhưng mà ông ấy cũng hay làm những chuyện khiến người khác bất ngờ.

Từ khi ông ấy có dũng khí dứt khoát chặt đứt cánh tay bị cắn kia thì đã thật sự khiến người khác khâm phục.

- Trời sắp sáng rồi, mau dẫn nó chạy tới chỗ sâu trong núi để hủy diệt thôi, còn cả cánh tay này nữa.

Ngọc Thanh gật đầu, quay đầu nói với đệ tử.

- Tử Mi, con xem tháp sắt nhỏ có thể hấp thu sạch sẽ được độc khí còn dư lại này hay không.

***

(1) Kappa: một loại quỷ trong truyền thuyết Nhật Bản.

(2) Qủy ranh: hồn phách của những đứa trẻ chết non biến thành quỷ.

(3) Dẫn thi: phương pháp dùng bùa chú, nến, chương để ra lệnh cho cương thi đi theo

Chương 400: Hộp sao năm cánh

Dương Tử Mi gật đầu, cô lấy tháp sắt nhỏ ra.

Tháp sắt nhỏ quả nhiên là dụng cụ siêu cấp hấp thu vạn độc, thi độc đã phát tán quanh chỗ đó nhanh chóng bị nó hút sạch sẽ, thu hết vào trong bụng tháp.

Ngọc Chân Tử lấy ra chu sa từ trong túi dụng cụ, lại dán lên vài đạo phù chú, lấy ra gậy dẫn thi, trong miệng ông ấy đang lẩm bẩm pháp quyết.

Quả nhiên cương thi kia lập tức nghe lệnh, bắt đầu bật dậy, máy móc nhảy theo bước chân của Ngọc Chân Tử.

Ngọc Thanh dùng một cái túi ni lon lớn gói chặt cánh tay đang nằm trên sân, sau đó mới cùng đồ đệ đã dùng tháp sắt nhỏ thanh lọc sạch sẽ thi độc ở chỗ này đuổi theo phía sau Ngọc Chân Tử.

Bọn họ đi đến một thâm cốc tương đối hoang vu...

Ngọc Thanh kêu Dương Tử Mi đốt Tam Muội Chân Hỏa lên, thiêu đốt sạch sẽ thứ kia rồi lại dùng tháp sắt nhỏ hút khí độc...

...

Trời đã sáng!

Mặt trời lười biếng đi ra từ phía Đông, chiếu sáng toàn bộ lãnh thổ.

Sau khi đám người Dương Tử Mi xử lí xong xuôi mọi thứ thì quay trở lại thôn Nhạc gia, kể lại hết chuyện thi biến, hơn nữa còn dặn dò những người kia để bọn họ đi nhắc nhở thôn dân sau này không nên chôn thi thể ở chỗ đất dưỡng thi kia nữa.

Đám người Nhạc Thanh rất kinh hãi chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng họ cũng rất cảm kích và vô cùng tin tưởng lời của ba người Dương Tử Mi.

Ngọc Thanh chào tạm biệt một nhà Nhạc gia, chuẩn bị dẫn Dương Tử Mi đến miếu nhỏ đổ nát kế bên núi ở vài ngày, ông định đi thu gom du hồn trốn thoát từ Tụ Hồn Kính.

Vừa nghe thấy Dương Tử Mi tạm biệt thì Nhạc Thiên Thiên không chịu.

Cậu bé chu miệng nhỏ, kéo góc áo Dương Tử Mi không chịu buông:

- Chị ơi, chị đừng đi được không ạ? Ở nhà em luôn được không?

Dương Tử Mi duỗi tay xoa đầu cậu nhóc, cười nói:

- Chị chỉ là khách ở một ngày thôi, không thể ở lại lâu hơn được đâu! Hơn nữa chị còn có chuyện phải làm nữa. Thiên Thiên là đứa bé ngoan, ở nhà phải biết nghe lời nha!

Nhạc Thiên Thiên nhày đôi mắt to hỏi:

- Chị ơi, chị đi bắt quỷ với lão thần tiên phải không ạ? Nếu vậy chị dẫn em theo được không? Em cũng muốn làm Tôn Ngộ Không để đi bắt quỷ!

- Ha ha, Thiên Thiên còn nhỏ mà!

Dương Tử Mi cười nói.

- Đợi Thiên Thiên lớn thêm chút nhé!

- Cũng được ạ! Đợi Thiên Thiên trưởng thành thì sẽ đi tìm chị, từ giờ tới lúc đó chị không được quên Thiên Thiên nha!

Nhạc Thiên Thiên vươn ngón tay nhỏ ra muốn ngoéo tay với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi móc ngón tay vào ngón út của cậu bé.

- Ngoéo tay xong rồi, trăm năm không được nuốt lời nha!

Dương Tử Mi đột nhiên nhớ lại hình ảnh ngày đó cô ngoéo tay hứa hẹn với Long Trục Thiên, trên mặt dâng lên chút ngọt ngào.

Ba người Ngọc Thanh mới vừa bước ra khỏi cửa thì ông nội của Nhạc Thiên Thiên - Nhạc Phong lên tiếng gọi lại:

- Đạo trưởng đợi đã!

Ngọc Thanh dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại.Trong tay Nhạc Phong cầm một chiếc hộp tinh xảo rất nhỏ.

Nhìn hình dáng bên ngoài thì hình như là do Nhật Bản sản xuất.

- Đạo trưởng, đây là do cha tôi để lại, không biết có liên quan gì tới người hạ vu thuật lần này không nên tôi đưa cho ông xem xét thử.

Nhạc Phong giải thích.

Ngọc Thanh nhận chiếc hộp nhỏ để quan sát, ông phát hiện dưới đáy hộp có hình ngôi sao năm cánh, mở ra nhìn vào trong thì thấy bên trong trống rỗng.

- Lúc đầu chiếc hộp này đựng gì vậy?

Ngọc Thanh hỏi.

Nhạc Phong lắc đầu:

- Khi cha tôi còn sống, tôi thấy ông ấy vô cùng nâng niu chiếc hộp này, thường hay lấy ra ngắm. Tôi cũng không biết bên trong hộp đựng thứ gì, nhưng sau khi ông ấy mất, tôi hiếu kỳ mở ra xem thì thấy bên trong trống rỗng thế này. Không biết là như thế nào, hôm nay tôi nghĩ mộ phần của cha tôi bị người Nhật Bản hạ vu thuật có khả năng không chỉ là để trả thù mà còn là do nguyên nhân nào khác nữa, nên tôi hi vọng đạo trưởng có thể hỗ trợ làm rõ chuyện này.

Hai mắt Ngọc Thanh hơi trầm trầm, ông gật đầu:

- Được!

- Vậy thì cám ơn ông!

Nhạc Phong như là đã trút được gánh nặng.

Ba người Ngọc Thanh lại lên đường.

- Sư phụ, người cho con nhìn một chút đi!

Dương Tử Mi thấy trên chiếc hộp này có vật khí nhàn nhạt nên cô tò mò muốn xem thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top