Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 424 - 428

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 301: Tuyết Hồ ham ăn

Nó không phải là chó, là Tuyết Hồ.

Dương Tử Mi thấy Tuyết Hồ không vui như vậy, cô quay sang nghiêm túc giải thích với Mộ Dung Vân Thanh.

- Tuyết Hồ?

Mộ Dung Vân Thanh nhìn con hồ ly trắng như tuyết trước mặt đầy hiếu kỳ, anh ta cảm giác hai mắt hồ ly giống như mắt người vậy, vừa có linh khí vừa có tình cảm.

- Đúng vậy.

Dương Tử Mi gật gật đầu.

- Đáng yêu thật!

Mộ Dung Vân Thanh buông lời tán thưởng.

- Tôi cũng muốn mua một con Tuyết Hồ làm thú cưng.

Tuyết Hồ nhịn không được liếc anh ta vài cái nữa, nói thầm trong lòng, Tuyết Hồ đi mua có cửa mà so với ta?

Dương Tử Mi nghe được lời thì thầm của Tuyết Hồ, cô vỗ vỗ đầu nó ý bảo nó không cần so đo với Mộ Dung Vân Thanh.

Tuyết Hồ gật gật đầu, kêu cô đưa đũa cho nó.

Lần này đến lượt Dương Tử Mi kinh ngạc, cô còn tưởng rằng hiện thân bây giờ của nó là hồ ly thì nó cũng sẽ cúi đầu vục vào bát ăn giống như những loài động vật bình thường khác chứ không phải dùng đũa ăn.

Tuy cô không nói ra nhưng Tuyết Hồ cũng đoán được hoài nghi trong lòng cô, hừ lạnh:

- Cậu nghĩ tôi là động vật không tiến hóa đấy à?

- Ha ha...

Dương Tử Mi không nhịn được cười hai tiếng, vươn tay lấy một đôi đũa trên mặt bàn đưa cho nó.

Vậy mà nó thật sự dùng móng vuốt cầm đũa hết sức linh hoạt, động tác gắp đồ ăn lên cực kỳ nhàn nhã, mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há mồm.

- Con tiểu hồ ly này phản trời hả, lại có thể dùng đũa còn tốt hơn ta, quá đáng sợ!

Ngọc Chân Tử từ trước đến nay luôn dùng đũa không chuẩn, thấy chỉ là một con hồ ly nhỏ mà lại có thể dùng đũa, cảm thấy thế giới quá sức vi diệu.

Tuyết Hồ ngẩng đầu, mắt liếc ông ta cười khinh thường.

Nhìn biểu cảm của nó cực kỳ giống người như vậy, mọi người lại giật mình.

- Dương tiểu thư, hồ ly của cô là linh vật hả?

Mộ Dung Thanh Vân hỏi.

- Đúng vậy.

Dương Tử Mi gật đầu:

- Chỉ số thông minh của nó rất cao.

- Cô nuôi nó từ nhỏ sao?

- Không phải, tôi nhặt được nó trên núi.

- May mắn thật.

Mộ Dung Vân Thanh hâm mộ.

Dương Tử Mi cười cười, đúng là vận khí của cô tốt lắm mới có ngày hôm nay.

Có lẽ ông trời trên cao cũng thương cô một mình hiu quạnh giữa thế gian nên mới muốn tặng cho cô đồ tốt.

Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng cô dâng lên một niềm biết ơn.

- Ừ, hương vị của mấy món này không tồi đâu, tiểu nha đầu, múc tôi một chén canh coi.Tuyết Hồ hóa thành một con cáo tham ăn, vừa ăn xong đã gọi Dương Tử Mi múc canh cho nó.

Dương Tử Mi hứng thú múc một chén canh, xong rồi còn bỏ cái muỗng nhỏ lên.

Thế mà nó lại cầm muỗng húp từng ngụm canh rất ưu nhã đoan trang, dáng người nhỏ bé kia thật giống mấy phu nhân thời trung cổ.

- Chị, chị quên em rồi sao?

Tiểu Thiên vừa tỉnh ngủ, thấy trước mặt là một bàn đầy đồ ăn ngon cũng trở nên tham ăn, kêu la bất mãn.

Dương Tử Mi chuẩn bị một bộ chén đũa đặt lên vị trí ghế trống bên cạnh.

- Còn có ai đến nữa sao?

Mộ Dung Vân Thanh hỏi.

- Không còn ai đến nữa cả, chén đũa này là chuẩn bị cho quỷ tôi nuôi.

Dương Tử Mi không hề giấu diếm.

Quỷ nuôi?

Mộ Dung Vân Thanh vô cùng băn khoăn, rốt cuộc thứ này là gì vậy chứ.

Anh ta kinh ngạc nhìn, hóa ra dĩa đồ ăn đủ cả sắc lẫn vị đều bị biến thành thức ăn không vị không nhiệt, lúc này mới hiểu ra, quỷ nuôi rốt cuộc là cái gì.

La Anh Hào ở bên cạnh nãy giờ chỉ nhìn mà không lên tiếng, vô cùng kinh ngạc.

Sự thông thái của Tuyết Hồ, đối với thói quen huấn luyện chó quân đội của anh ta cũng không hề khiến anh ta kinh ngạc gì.

Thế nhưng cô lại còn nuôi quỷ, thật sự làm người ta sởn hết cả tóc gáy.

Thật sự không biết trong cơ thể nhỏ nhắn của cô ta rốt cuộc chứa sức mạnh thần kì gì.

Chương 425: Vậy mà cũng có đồ đệ

Điện thoại của La Anh Hào vang lên, anh ta vừa thấy số trên điện thoại thì vẻ mặt lập túc trở nên nghiêm túc, nhanh chóng nhấc máy, nói vài câu rồi đưa điện thoại cho Ngọc Thanh:

- Đạo trưởng, thiếu soái Tưởng có chuyện muốn nói với ông.

Ngọc Thanh nhận lấy điện thoại, thản nhiên lên tiếng:

- Tử Lương, là bần đạo đây.

Dương Tử Mi vừa nghe thấy cái tên Tử Lương này, lỗ tai ngay lập tức dựng lên, nhưng khoảng cách lại xa quá, lại thêm hai tên Tiểu Thiên với cả Tuyết Hồ dùng tâm ngữ cãi nhau khiến cô càng không nghe rõ, chỉ nghe sư phụ nói đơn giản một câu:

- Ừ, thiếu tá La tiếp bần đạo, không có việc gì cả, không cần quan tâm.

Bên kia điện thoại hình như tiếp tục nói cái gì đó, Ngọc Thanh hơi mất kiên nhẫn:

- Bần đạo phải ăn cơm rồi.

Nói xong, ông cúp máy không chút khách khí, giống như không muốn nói chuyện với bên kia nữa vậy.

Thấy thái độ này của sư phụ, Dương Tử Mi cảm thấy không cam tâm thay cho tên Tử Lương gì gì đó.

Ngọc Thanh đưa điện thoại cho La Anh Hào.

- Sư phụ, Tử Lương kia là ai vậy?

Dương Tử Mi không nhịn được hỏi.

- Là một đồ tôn trên danh nghĩa.

Ngọc Thanh trả lời.

Đồ tôn trên danh nghĩa?

Hê hê, thế chẳng phải là vai vế nhỏ hơn mình sao?

Xem dáng vẻ La Anh Hào, quyền lực của Tử Lương kia ở thủ đô hẳn là rất lớn, chắc cũng phải tầm cỡ thái tử gì đó.

Hê hê, muốn được gặp một lần quá đi.

- Sư phụ, vậy người kia gọi con là gì?

Ánh mắt Dương Tử Mi xảo quyệt hỏi.

- Tất nhiên là sư cô rồi.

Ngọc Chân Tử bên kia trả lời.

Sư cô? Ha ha, thú dzị thiệt!

Không biết Tử Lương kia gọi một người nhỏ hơn anh ta rất nhiều tuổi là sư cô thì đầu xổ xuống mấy vạch đen nhỉ. La Anh Hào ngồi đây đã thấy mặt mày xám ngoét rồi.

- Không phải sư cô mà là sư phụ.

Ngọc Thanh ngồi bên cạnh giải thích:

- Ngày đó khi bần đạo đồng ý nhận cậu ta làm đồ tôn, trên danh nghĩa có từng nói qua, nếu bần đạo có đệ tử thì xem như đó là sư phụ của cậu ta. Bần đạo chỉ có một đệ tử là Nữu Nữu, tất nhiên sẽ là sư phụ của cậu ta.

- Cái gì?

Dương Tử Mi trùng lớn mắt, kinh ngạc muốn phun ra.

Mà La Anh Hào đang xới một miếng cơm vào miệng, nghe thấy lời này, thì nghẹn lại.

Ngọc Chân Tử vỗ vỗ lưng giúp anh ta phun nắm cơm đó ra, sau đó La Anh Hào dừng lại một chút, hả miệng cười ha hả rất không phù hợp với tính cách và thân phận của anh ta, cười đến độ nước mắt nước mũi gì cũng thi nhau chảy ra.

Anh ta cười thế này cũng thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng đều ngạc nhiên nhìn, còn nghĩ tại sao lại cười dã man như thế. - Thiếu tá La, cậu không sao chứ?

Mộ Dung Vân Thanh nghi hoặc hỏi.

- Chưa bao giờ thấy cậu cười như vậy cả.

- Ha ha, tôi không sao hết, tôi chỉ buồn cười quá thôi.

La Anh Hào còn tưởng có thể kiềm chế mình lại, thế nhưng càng nghĩ càng buồn cười, không sao dừng được. Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh thiếu soái Tưởng vô cùng cung kính gọi Dương Tử Mi mới mười lăm tuổi là sư phụ...

- Cái tên này...

Ngọc Chân Tử thấy hắn cười không ngừng, lắc đầu, lại nhìn về phía Ngọc Thanh nói:

- Sư huynh, huynh thật là, đệ tử không nhận lại nhận đồ tôn, xem ra tuổi tác cậu ta không nhỏ?

- Cũng không lớn lắm, 28 tuổi.

Ngọc Thanh trả lời.

Đầu Dương Tử Mi đầy vạch đen:

- Sư phụ, đệ tử có thể lớn hơn sư phụ nhiều vậy sao? Thế thì hơi ác đó.

- Đây là vấn đề vai vế, không phải là vấn đề tuổi tác, dù nó có tám mươi tuổi cũng phải gọi con là sư phụ mà thôi.

Ngọc Thanh nghiêm túc.

Dương Tử Mi mếu máo.

- Ha ha

La Anh Hào vốn vừa yên tĩnh một chút, nghe thấy thế lại nhịn không được tiếp tục cười ha hả, cười đến độ bụng đau luôn, hoàn toàn mất đi phong thái thiếu tá uy nghi nghiêm túc.

Chương 426: Thiếu Soái Tưởng

La Anh Hào vừa cười, vừa nhanh chóng trốn ra ngoài, vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tưởng Tử Lương.

- Thiếu soái Tưởng... Ha ha...

Cậu ta vừa mới nói được mấy chữ đã nhịn không được cười lớn.

- Thiếu tá La, có chuyện gì mà buồn cười đến vậy?

Tưởng Tử Lương ở đầu dây bên kia không thể tưởng tượng nổi một người luôn cung kính như La Anh Hào lại dám cười ngả ngớn với mình như vậy.

- Ha ha... Chuyện này... Ha ha...

La Anh Hào cũng biết thái độ của mình không đúng, nhưng anh ta thật sự không thể nhịn được, đúng là uổng phí hai mươi năm được huấn luyện nghiêm khắc.

Nhưng đối với anh ta, chuyện này đúng thật là chuyện buồn cười nhất trên đời.

Tưởng Tử Lương kiên nhẫn chờ anh ta cười xong, giọng điệu lạnh lùng không có một chút tình cảm nào:

- Thiếu tá La.

- Vâng thưa thiếu soái Tưởng, ha ha...

La Anh Hào cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình lại:

- Tôi phải báo cho anh một việc, ha ha...

- Nói!

Nếu bây giờ anh ta đứng trước mặt Tưởng Tử Lương, có lẽ Tưởng Tử Lương đã một tay bóp cổ anh ta rồi.

- Chuyện là... Thiếu soái Tưởng, anh nhớ chuẩn bị sẵn tâm lý nhé.

- Đừng có dài dòng! Nói!

Tưởng Tử Lương bắt đầu bực mình rồi, anh ta ghét nhất kiểu nói chuyện giống đàn bà này.

- Thiếu soái Tưởng, anh có... sư phụ.

La Anh Hào vừa nghĩ đến cô gái trẻ tuổi như Dương Tử Mi, lại nghĩ đến dáng vẻ của Tưởng Tử Lương, cuối cùng không nhịn được lại tiếp tục cười.

- Sư phụ? Ông tổ cho tôi nhận sư phụ rồi sao?

Tưởng Tử Lương vô cùng kích động.

- Đúng vậy, đạo trưởng thu nhận một đệ tử, vừa rồi tôi nghe đạo trưởng nói đệ tử đó chính là sư phụ của anh, ha ha.

La Anh Hào cười lớn.

- Cười mẹ gì!

Nghe La Anh Hào dám dùng giọng điệu này nói về sư phụ của mình, Tưởng Tư Lương liền nối giận:

- Còn cười nữa tôi bắn chết cậu.

La Anh Hào nhận ra cậu ta đã giận, sợ đến nỗi cố nín cười.

- Sư phụ tôi là người như thế nào, nói mau.

Tưởng Tử Lương khẩn trương muốn biết sư phụ của mình rốt cuộc là người như thế nào.

Nếu không phải bây giờ đang có nhiệm vụ phải làm, anh ta nhất định sẽ bay đến đấy.

- Tôi nói, nhưng anh không được kích động đâu đó. Sư phụ của anh là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, ha ha...

La Anh Hào nói xong liền che di động lại cười tiếp.

Đầu dây bên kia lập tức rơi vào im lặng.

La Anh Hào thật sự rất muốn thấy người nối tiếng bình tĩnh như thiếu soái Tưởng lúc phát hiện ra sư phụ của mình là thiếu nữ mười lăm không biết sẽ trông như thế nào.Chỉ tiếc, cách một cái điện thoại thì không thể thấy được gì.

Im lặng một hồi mới có tiếng Tưởng Tử Lương từ điện thoại bên kia truyền đến:

- Thiếu tá La, sư phụ của tôi thật sự là một thiếu nữ mười lăm tuổi sao?

- Tất nhiên là thật rồi, có lý nào tôi lại dám lừa thiếu soái anh chứ.

La Anh Hào cẩn thận hỏi thử:

- Thiếu soái, cô ta thật sự là một cô gái mười lăm tuổi đấy. Đừng nói anh sẽ gọi cô ta là sư phụ thật đấy nhé.

- Cái gì mà thật hay giả? Cô ấy là đệ tử của ông tổ thì đương nhiên là sư phụ của tôi, bất kể tuổi tác giới tính.

Tưởng Tử Lương nghiêm túc.

- Hả?

Phản ứng của Tưởng Tử Lương vượt xa khỏi dự kiến của La Anh Hào.

Tưởng Tử Lương sẽ không xem trọng tiểu bối đến vậy chứ?

Còn nữa, La Anh Hào thật sự không hiểu. Với thân phận của Tưởng Tử Lương, việc gì phải nhận đạo sĩ làm sư phụ chứ?

- Tôi cho cậu một ngày, lập tức thu thập hết hình ảnh, tư liệu của sư phụ, sắp xếp lại rồi gửi cho tôi.

Tưởng Tử Lương ra lệnh.

- Vâng!

La Anh Hào nào dám trái lệnh?

Thái độ của Tưởng Tử Lương cũng đã vậy rồi, anh ta cũng không thể cười được nữa. Sau khi nói tạm biệt với Tưởng Tử Lương xong, anh ta vội vàng gọi điện cho điều tra viên lợi hại nhất trong quân đội, bảo người đó thu thập toàn bộ tin tức có liên quan đến Dương Tử Mi.

Chương 427: Một chỗ không tệ

La Anh Hào về lại chỗ ghế.

Dương Tử Mi nghi ngờ nhìn anh ta:

- Thiếu tá La, anh vừa đi đâu vậy?

- Gọi điện thoại cho đồ đệ của cô đó.

La Anh Hào không chút giấu diếm:

- Thân là cấp dưới của cậu ta, tất nhiên tôi phải báo cáo công tác cho cậu ta một chút rồi.

- Vậy sao, nhưng mà tôi thấy anh cười đắc ý, hơi giống ăn trộm rồi đấy.

Dương Tử Mi nhướng mày.

La Anh Hào nhe răng, cúi đầu bới cơm, lại bắt đầu cười.

Dương Tử Mi cũng mờ mịt không hiểu, anh ta muốn cười thì để cho anh ta cười.

Mọi người ăn được một lúc, Ngọc Thanh bắt đầu mệt mỏi, quay đầu nói với Dương Tử Mi:

- Nữu Nữu, chúng ta về thôi.

- Vâng, sư phụ.

Dương Tử Mi đứng dậy.

La Anh Hào và Mộ Dung Vân Thanh vội vàng đứng dậy tiễn ba người về, sau đó cũng đem người của mình trở về.

Lúc Lý Nhất Nguyên thanh toán, quẹt thẻ xong cũng phải hơn tiền triệu, ông ta tức đến ói máu, lại gọi điện thoại giục sát thủ mau giết chết Dương Tử Mi đi. Ông ta không muốn buông tha cho loại người này sống trên đời thêm một phút nào nữa.

Vừa đẩy cửa chính vào nhà thì một luồng không khí tươi mát đã ập đến, Dương Tử Mi nhịn không được mở lớn miệng hít thở mấy ngụm:

- Nhà vàng nhà bạc cũng không tốt bằng cái ổ chó của mình.

- Tiểu sư điệt, con nói vậy là không được rồi. Chỗ này mà gọi là ổ chó à?

Ngọc Chân Tử trợn trắng mắt, sau đó cũng nhắm mắt hít mấy ngụm không khí.

Tuyết Hồ từ trong lòng Dương Tử Mi nhảy xuống, tung tăng nhảy khắp phòng rồi lại nhảy trở lại tay cô:

- Tiểu nha đầu, nơi này tốt đó, linh khí không khác với huyệt động mà tôi cư trú cho lắm đâu.

- Ha ha, phải vậy không? Chỉ có điều linh khí nơi này đều là được đưa đến, theo thời gian cũng sẽ nhanh chóng tan đi, lúc ấy sẽ không khác gì với nhà bình thường nữa.

Dương Tử Mi giải thích.

- Hóa ra là như vậy.

- Tuyết Hồ, trước đây động của cậu ở đâu?

Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi.

- Chờ có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đi đến đó dạo một lần, hoặc là cậu ở trong đó ba năm, năm năm, vô cùng có lợi đó.

- Cậu có thể tu luyện thành yêu, có phải là vì hấp thụ linh khí ở chỗ đó lâu năm hay không?

- Không phải, tôi vừa ra đời đã định là linh vật, sau này trải qua một khoảng tiến hóa mới có thể trở thành yêu đội lốt người.

Tuyết Hồ trả lời.

- Thật là tốt.

Dương Tử Mi hâm mộ:

- Tôi cũng muốn trở thành yêu, có thể bất tử, trẻ mãi không già.- Cậu cũng không khác yêu là mấy đâu.

Tuyết Hồ cười nhạt.

- Tại sao lại nói như vậy?

- Xem duyên phận đi.

Nhìn thấy xích đu ở đằng kia, Tuyết Hồ vọt qua như tên bắn, nhảy lên xích đu, tự mình đứng lên đu đưa mạnh muốn chết.

- Yêu mấy ngàn năm mà còn chơi cái xích đu yếu ớt này.

Tiểu Thiên khinh thường.

- Ha ha, Tiểu Thiên nói như vậy không sợ sẽ bị nó ăn mất sao?

Dương Tử Mi cố ý trêu chọc.

Tiểu Thiên vừa nghe đến đấy lập tức ngậm miệng lại.

Dương Tử Mi vào phòng giúp sư phụ bày đồ này đồ kia ra, sau đó lại ra ngoài đỡ sư phụ vào.

- Sư phụ, từ nay người sẽ sống trong phòng này, như vậy được không?

Ngọc Thanh đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt. Toàn bộ phòng này đều trang trí dựa theo phòng trên núi mà bố trí, vừa tao nhã vừa đơn giản. Ngọc Thanh vươn tay xoa đầu của cô, trong mắt tràn ngập vẻ hiền từ:

- Nữu Nữu, con có lòng như vậy, sư phụ rất thích.

- Sư phụ thích thì tốt rồi, sau này cứ để Nữu Nữu hiếu kính người.

Khóe mắt Dương Tử Mi hơi ướt, giọng nói nghẹn ngào.

Số ngày còn lại của sư phụ không nhiều, cô hi vọng thời gian này có thể dùng khả năng tốt nhất của mình để hiếu kính sư phụ, để sư phụ yên tâm ra đi.

Chương 428: Mệnh trời không thể làm trái

Tuy biết rõ người sống trên đời này, sinh lão bệnh tử vốn là quy luật tự nhiên, nhưng đây là sư phụ mà cô yêu thương nhất, cô không có cách nào chấp nhận được chuyện này.

- Nữu Nữu, sư phụ sống trên đời có thể thu nhận được một đệ tử như con đã đủ rồi, ta cũng không có tâm nguyện gì nữa cả, con không cần đau lòng như vậy.

Thấy nước mắt cô lại bắt đầu dâng lên, Ngọc Thanh đương nhiên biết cô đang nghĩ đến chuyện gì, bèn lên tiếng an ủi.

- Nhưng mà, Nữu Nữu còn chưa hiếu thuận đủ với sư phụ.

Dương Tử Mi nghẹn ngào, ánh mắt cầu xin Ngọc Thanh:

- Sư phụ, có thể để con nghịch thiên cải mệnh cho người một lần nữa được không?

- Ta không cần, Nữu Nữu, nếu con còn có ý nghĩ làm trái mệnh trời như vậy, có lẽ sư phụ sẽ hồn bay phách tán mất.

Ngọc Thanh chặn lại.

Gương mặt Dương Tử Mi tràn ngập đau khổ. Nếu nghịch thiên cải mệnh, có bị trời trách phạt cô cũng không sợ, chỉ sợ lại liên lụy đến sư phụ.

Cô cũng từ bỏ ý định giúp sư phụ kéo dài mệnh sống.

- Nữu Nữu, con ngồi xuống đây nào, để sư phụ nói con nghe về đệ tử của con.

Ngọc Thanh ngồi xuống ghế bành.

- Vâng ạ.

Dương Tử Mi ngồi xuống ghế dựa phía trước sư phụ.

- Đệ tử của con tên là Tưởng Tử Lương, là con trai duy nhất của nguyên thủ đương nhiệm. Cậu ta từng được vi sư cứu, hơn nữa vi sư còn dạy bảo cậu ta một thời gian, cách đối nhân xử thế của cậu ta cũng không có gì phải chê trách. Nhưng mệnh cậu ta lại không hợp làm đệ tử của ta, nên ta mới để nó làm đệ tử của con, cũng là đồ tôn của ta. Hơn nữa ta cực kỳ không thích cha của nó, cũng không hy vọng con qua lại với nó.

Ngọc Thanh phân phó.

Lần trước nghe La Anh Hào nói "thái tử" gì đó cô cũng đoán được sư phụ có liên quan với người của đế đô, không hề nghĩ đến người đó lại là con trai của nguyên thủ. Đúng là xứng với hai chữ "thái tử".

Bình thường xem TV, cô nhìn thấy vị nguyên thủ kia không ít lần, thoạt nhìn ông ta có vẻ rất hòa ái, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo khinh người. Cô không rõ vì sao sư phụ lại cố ý căn dặn như vậy.

Huống chi người này là nguyên thủ, dân quèn như cô đào đâu ra cơ hội mà có chuyện gì với ông ta chứ.

- Thằng bé Tử Lương kia cũng rất hiếu thuận với ta. Ngày đại nạn của sư phụ, con gọi nó đến đây một lát đi. Dù sao nó cũng là đồ đệ của con, đồ tôn của ta.

Ngọc Thanh nói tiếp.

- Vâng.

Dương Tử Mi gật đầu, lòng nặng như bị đá đè, vô cùng khó chịu.

- Tuy rằng nó lớn tuổi hơn con, thân phận, địa vị cũng tính là cao, nhưng con phải nhớ kĩ con là sư phụ nó, chỉ có nó hiếu kính con.

Ngọc Thanh nói.

- Dạ.

Dương Tử Mi gật đầu trả lời, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.

- Ngoan lắm. Nữu Nữu, con ra ngoài đi, sư phụ mệt rồi.

Ngọc Thanh vươn tay xoa đầu cô.- Vâng, sư phụ nghỉ ngơi đi ạ.

Dương Tử Mi rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Nước mắt vốn đọng trong khóe mắt cuối cùng không thể kìm được nữa, trào ra khỏi mi.

Sư phụ, sư phụ, sư phụ...

Cô nhìn cửa phòng, kêu vài tiếng. Cô rất sợ ngày đó đến.

Tuyết Hồ chơi xích đu đã xong rồi nhảy xuống, chạy lại phía cô. Thấy khóe mắt cô đầy nước như vậy liền vươn cái móng vuốt xù lông của nó ra lau nước mắt cho cô:

- Nhóc con, chuyện gì làm cậu đau lòng như vậy?

Dương Tử Mi lập tức kể cho nó nghe đại nạn của sư phụ.

- Sinh mệnh trên đời đều đã được định sẵn, huống hồ sư phụ của cậu vượt quá tuổi bình thường của đời người, cậu không cần phải quá đau lòng như vậy.

- Tôi biết, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện sư phụ sẽ vĩnh viễn rời xa mình thì tôi lại đau lòng.

Hai mắt ngập nước của cô nhìn Tuyết Hồ:

- Tuyết Hồ, cậu là yêu ngàn năm, có biện pháp nào giúp được tôi không?

- Cái việc thay đổi vận mệnh trái ý trời này, loại yêu quái như chúng ta càng không thể thử dù chỉ một lần, bằng không sẽ bị sét đánh.

Tuyết Hồ ngẩng đầu nhìn trời.

- Haiz...

Ý trời không thể làm trái, Dương Tử Mi thở dài một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top