Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 429 - 433

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 429: Thiếu soái tưởng gọi sư phụ

Thiếu soái Tưởng, về cơ bản tôi đã thu thập xong tư liệu về sư phụ của anh rồi, anh mở mail ra đi.

La Anh Hào vừa hăng hái nhấn chuột mở tư liệu về Dương Tử Mi ra, vừa lại gọi điện thông báo cho Tưởng Tử Lương.

- Được, cậu vất vả ròi.

Tưởng Tử Lương mau chóng mở máy tính ra, ngay đầu hòm thư chính là thư của La Anh Hào, anh ta lập tức mở ra.

Thứ đập vào mắt đầu tiên là một tấm ảnh.

Trong ảnh là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi mặc đồng phục xanh trắng của trưởng trung học Nam Thành, khuôn mặt thanh lệ, làn da trắng nõn, nụ cười nhẹ nhàng. Giữa hai hàng lông mày cô có một chấm đỏ, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao, khí chất bức người.

Người này... chính là sư phụ của mình?

Anh ta nhìn cô gái trong ảnh đầy kinh ngạc.

- Hê hê, thiếu soái Tưởng của tôi ơi, có thấy tấm hình đó chưa? Tấm hình này tôi phải vất vả lắm mới trộm được trong kho hồ sơ của trường cô ấy đấy, tôi cũng không dám chụp lén cô ấy tấm nào.

La Anh Hào cười trộm.

- Rồi, tôi thấy rồi. Cô ấy học trường nào?

- À, là trường Trung học Nam Thành ở thành phố A. Lần trước thi thử cô ấy còn đứng đầu cả khóa, áp đảo người thứ hai tuyệt đối.

- Ồ!

Tưởng Tử Lương xem phần dưới tư liệu một chút, chất vấn:

- Vì sao không có tư liệu trước khi đến trung học Thành Nam học?

- Trước khi vào học ở trung học Thành Nam cô ấy vẫn ở trên núi tu luyện cùng với ông tổ của anh, lúc cấp dưới của tôi đến Dương thôn thu thập tư liệu, người trong thôn đền nói lúc cô năm tuổi hình như gặp phải chuyện ngoài ý muốn dẫn đến gân cốt đứt đoạn, toàn thân tê liệt. Vì vậy đạo trưởng mới đưa cô ấy lên núi để trị liệu.

La Anh Hào trả lời.

Gặp chuyện ngoài ý muốn?

Rốt cuộc là gặp chuyện ngoài ý muốn gì mà lại làm một đứa nhỏ đứt đoạn gân cốt, tê liệt toàn thân chứ?

Bị thương nặng đến vậy sao?

Nghĩ đến năm ấy, một tên thần kinh thô như Tưởng Tử Lương lại cảm thấy đau lòng, giống như bị một sợi dây nhỏ nhẹ kéo.

- Thiếu soái, sư phụ của anh bây giờ còn nổi danh khắp thành phố A là một nữ thầy tướng, rất nổi tiếng, hơn nữa một quẻ bói còn đáng giá nghìn vàng.

La Anh Hào vừa nhìn Dương Tử Mi vừa kích động nói với Tưởng Tử Lương:- Tôi còn hỏi giúp anh một việc, cô ấy có nuôi một con hồ lý rất có linh tính. Con hồ ly đó ăn cơm thì đòi đũa, ăn canh thì dùng muỗng nhỏ, biểu cảm thì giống người, đôi mắt trắng hiểu tiếng người, đúng là yêu nghiệt. Vả lại cô ấy còn nuôi một con quỷ làm thú cưng, từ trên xuống dưới toàn là chuyện thần bí như như vậy, thiếu soái, tốt nhất anh đến xem cô ấy thử đi, ha ha.

Anh ta xúi Tưởng Tử Lương đến gặp Dương Tử Mi là vì anh ta chờ mong khoảnh khắc Tưởng Tử Lương cung kính cúi đầu gọi Dương Tử Mi một tiếng sư phụ, nhất định là vô cùng hay ho.

- Được.

Tưởng Tử Lương thản nhiên lên tiếng, lật xem tư liệu về Dương Tử Mi xong thì nhìn lại ảnh chụp của Dương Tử Mi lần nữa, ánh mắt dừng ở nụ cười hờ hững trên khóe môi của cô.

Nụ cười như vậy có lẽ do vô số tang thương lắng đọng tạo thành.

Cô ấy cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù có từng trải qua chuyện ngoài ý muốn cùng không nên cười như vậy.

Còn nữa, sâu trong ánh mắt của cô ấy là thản nhiên, đau lòng và xót xa, mang vẻ từ bi thương xót giống như Bồ Tát trong chùa.

Anh nhìn mà trái tim hơi run lên, ngón tay vì luyện võ lâu năm mà hơi thô ráp cách một màn hính máy tính nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt, khóe môi của cô.

- Sư phụ...

Anh cúi đầu kêu một tiếng, không hề cảm thấy khó nói chút nào, thậm chí còn mang theo một thứ tình cảm mà nỉ non.

Dương Tử Mi đang ngồi xích đu cùng với Tuyết Hồ bỗng nhiên lớn tiếng hắt xì một cái.

Cô nghi hoặc nhìn trời, không lạnh mà, vì sao mình lại hắt xì chứ?

Chương 430: Sát thủ phải sợ

Mấy ngày rồi chưa về nhà, Dương Tử Mi chuẩn bị về thăm người thân một chuyến.

Ban đầu cô không định mang theo Tuyết Hồ, nhưng nó không chịu, mặt dày mày dạn nói nếu Tiểu Thiên đi thì nó cũng phải đi cùng.

Dương Tử Mi bất đắc dĩ đành phải ôm theo nó ra ngoài.

Xe bus của thành phố A thường xuyên đông đúc chật chội, nhất là những lúc chạng vạng như thế này. Dù sao đi đường cũng mất đến hai mươi phút thế nên cô lựa chọn đi bộ.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng mình, hình như còn mang theo cả sát ý.

Cô híp mắt lại, cúi đầu vuốt ve bộ lông mượt mà của Tuyết Hồ:

- Tuyết Hồ, cậu biết có người theo dõi chúng ta đúng không?

- Ừ, một gã đàn ông cách cậu khoảng hai mươi mét.

Tuyết Hồ lười biếng híp hai mắt lại:

- Sát thủ loại này mà cũng muốn giết cậu, thật đúng là không biết lượng sức mình.

- Trên người hắn có súng không?

Dương Tử Mi hỏi.

- Tôi không biết súng là cái gì hết.

- Ngốc thật, súng mà cũng không biết.

Tiểu Thiên không nhịn được cười nhạo.

- Trên người tên kia đúng là có một khẩu súng, còn có thêm một con dao bén nữa.

Dương Tử Mi nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Người kia bắt gặp ánh mắt của cô nhưng lại không hề lùi bước, hắn chỉ hơi cúi đầu tránh ánh mắt cô, vờ như mình chỉ là người đi đường.

Dương Tử Mi hơi nheo mắt nhìn hắn, chỉ thấy có mấy chục oan hồn người chết đang đeo đuổi sau lưng hắn. Thân thể hắn rắn chắc như người đã được huấn luyện bài bản, nhịp chân đi vừa ổn vừa trầm, hơn nữa khoảng cách giữa hai người vẫn luôn được duy trì khoảng một mét, không chênh lệch quá nhiều.

Người này hẳn là xuất thân từ lính đánh thuê!

Rốt cuộc là ai thuê người đến ám sát mình vậy?

Cô là thầy tướng, tuy có thể tính ra phúc họa cát hung của người khác nhưng lại không thể tính ra chuyện của bản thân mình.

Cái này gọi là thầy tướng tính người không tính mình.Một tay của người kia đút trong túi quần, đương nhiên là đang nắm một khẩu súng ngắn bên trong.

Súng là loại vũ khí nguy hiểm, dù có là người võ công cao cường thì đứng trước nó vẫn lực bất tòng tâm.

Dương Tử Mi thật sự không thích có người đi theo sau như vậy.

Cô nhìn bốn phía, cả người lóe lên như ảo ảnh, lẻn vào một con hẻm nhỏ bên cạnh trước mặt.

Tên sát thủ kia thấy cô đột nhiên lẻn vào trong hẻm phía trước, lông mày giật giật. Linh cảm nghề nghiệp đã cho hắn biết, đối phương đã phát hiện ra hắn rồi.

Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, hắn cũng không quá bận tâm, chỉ muốn tìm thời cơ chính xác để giết cô.

Hắn đuổi theo vào trong hẻm, tìm kiếm hình bóng cô khắp xung quanh, bất hợt nghe thấy âm thanh cô vang lên:

- Tìm tôi sao?

Hắn cả kinh, quay đầu lại, tay siết súng thật chặt, chờ thời cơ thích hợp sẽ rút ra.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đã đứng phía sau, cách hắn bốn mét. Một bàn tay trắng trẻo, thon dài, xinh xắn đang vuốt ve con hồ ly giống hệt một con chó đang nằm trong lòng. Nụ cười của cô lạnh nhạt, mí mắt hạ xuống. Con ngươi đen như mực, lấp lánh ánh sao đang thản nhiên nhìn hắn, giống như đang nhìn một người quen vậy.

Đáng lẽ hắn ta không cần phải sợ một thiếu nữ như vậy, nhưng không biết tại sao từ khi làm cái nghề này đến nay, đây là lần đầu tiên cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng hắn. Thậm chí nó còn khiến hắn căng thẳng đứng dậy, từng thớ thịt căng cứng, bàn tay cầm súng trong túi quần hơi run run một chút, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi...

Môi cô mang theo ý cười chậm rãi tiến đến gần hắn...

Chương 431: Ông biến đi đi

Ánh đèn đường nhuộm một màu vàng cam sáng chói trên chiếc váy trắng của cô, gió đêm nhè nhẹ thổi lay động nhẹ mép váy, cuốn đi hương nước hoa nhẹ nhàng như mùi lan nơi cô.

Nét cười của cô càng đậm càng khiến hắn cảm thấy bối rối, một sự bối rối không thể lý giải thành lời.

Hơn 20 năm lăn lộn làm sát thủ, hắn có một trực giác rất mạnh đối với những đối thủ mạnh hơn mình, hắn có thể cảm nhận được một cách hết sức rõ ràng sát ý của đối phương.

Tuy nhiên, hắn không hề cảm nhận được bất cứ sát ý nào từ cơ thể của cô. Bất giác hắn rùng mình, cảm giác cô giống như thiếu nữ La Sát bước ra từ Tu La Quỷ thành.

Trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, hắn vung tay rút súng, chĩa vào cô:

- Cấm động đậy!

- Ờ!

Dương Tử Mi dừng lại một bước, thản nhiên đáp trả.

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt u tối, như thể khẩu súng trong tay hắn chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

- Mày là Dương Tử Mi?

Hắn bỗng thấy câu hỏi vừa đưa ra thật dư thừa.

- Uhm, tôi là Dương Tử Mi. Ông muốn giết tôi, đúng không?

Giọng nói Dương Tử Mi thản nhiên, có phần ung dung, như thể đang thương lượng một chuyện gì đó, nụ cười mỉm càng sâu hơn.

- Ai cho mày cười!

Hắn hung tợn dọa nạt.

Nhìn cô cười, hắn tự nhiên cảm thấy chính mình giống như một con mồi đang bị kẻ khác ngắm bắn chứ không phải cô.

- Ừm!

Dương Tử mi lại đáp lại một tiếng, lần này cô không cười nữa.

Cô vừa ngưng cười, toàn thân cô giống như được bao phủ một lớp băng hàn, một luồng hơi thở lãnh lẽo, mãnh liệt tràn ngập trong không trung, như thể mùa đông khắc nghiệt đang đến gần.

Nhìn hắn không hề giống đang đối mặt với cô một chút nào,  tay hắn nắm chặt súng.

Cổ tay hắn bỗng nhiên lạnh ngắt, cả cánh tay cứng đơ không cử động được, súng trong tay rớt xuống đất.

Hắn kinh hãi, cúi người xuống dùng tay còn lại nhặt súng lên.

Hắn vừa cầm lên nhắm bắn thì cánh tay lại trở nên đông cứng, súng lại rơi xuống đất...

- Ấy, sao lại không bắn?

Dương Tử Mi ngạc nhiên hỏi.

Khuôn mặt cô lại bắt đầu hiện ra nụ cười sát ý khiến hắn kinh hãi.

- Mày... mày... biết vu thuật?

Những năm gần đây, hắn vào sinh ra tử từ Bắc vào Nam, gặp gỡ hiểu biết cũng nhiều, nên cũng biết một ít cái gọi là vu thuật.

Trong số đồng bọn của hắn, có một tên cũng từng là vu sư.

- Đúng vậy, lẽ nào ông không biết sao? Trước khi muốn giết, ông nên tìm hiểu kỹ về tôi mới phải. Dương Tử Mi nheo mắt cười:

- Nếu không thì ông vẫn chưa thực sự được coi là một sát thủ đâu.

Sắc mặt hắn ngày một tối đi.

Lúc trước, toàn bộ tin tức về Dương Tử Mi mà hắn thu thập được, thì cô chỉ là một học sinh cấp hai bình thường, không hề có ai nói là cô còn biết vu thuật.

Chẳng trách, chủ mướn tìm mọi cách để ám sát nó.

Hóa ra, cô vỗn dĩ không phải là nữ sinh đơn giản bình thường. Hắn thấy mình thật sơ suất, nếu biết sớm, thì hắn bắn cô nhân lúc cô không chú ý trên đường rồi.

- Nói đi. Ai thuê ông giết tôi?

Dương Từ Mi lạnh lùng hỏi.

- Tao không biết.

Là một sát thủ chuyên nghiệp, đương nhiên phải có nguyên tắc của riêng mình, dù có thế nào cũng không được nói ra thông tin của người thuê.

Mối quan hệ giữa người thuê và kẻ được thuê vốn dĩ là sự hợp tác trong bóng tối. Hắn căn bản không biết ai là ông chủ, hắn chỉ biết đối tượng cần phải giết.

- Ồ. Vậy ông biến đi được rồi.

Dương Tử Mi thấy rằng hắn thật sự là không biết, có hỏi nữa cũng chỉ mất công. Lát nữa cô còn phải về nhà nên cô không muốn lãng phí thời gian đối với loại người này.

- Biến đi? Chứ không phải chết sao?

Tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng, bỗng trở nên kinh hãi, rồi bỗng nhiên toàn bộ đầu hắn giống như bị bom dội, nổ tung. Một tràng tiếng nổ vang lên từ đó, rồi cuối cùng biến thành một khoảng không...

Chương 432: Con dao găm

Tên sát thủ đã biến thành kẻ ngốc, điên điên khùng khùng nhảy trên đường, từ trong người rớt xuống một con dao găm.

Dương Tử Mi đi ngang qua, nhặt khẩu súng nhỏ và con dao găm lên.

Sợ người khác nhìn thấy súng, cô liền nhanh tay bỏ vào bao đựng tiền mang bên mình, rồi tỉ mỉ nhìn ngắm con dao găm.

Con dao mỏng nhưng thật sáng và sắc bén. Cô muốn thử xem con dao có đúng lợi hại như lời đồn thổi không, bèn đặt vài cọng tóc lên trên, thổi thổi nhẹ nhàng, quả đúng là mấy cọng tóc đứt thật.

Dao tốt!

Cô reo lên thích thú!

- Con dao này nặng mùi máu quá, thối chết đi được.

Tuyết Hồ lên tiếng.

- Ừm. Tôi đoán con dao này cũng đã từng nhuốm máu cả trăm người rồi.

Dương Tử Mi đương nhiên có thể nhận ra mùi sát khí nồng nặc của con dao, tuy nhiên cô lại đang cần một vũ khí lợi hại như thế.

Nhớ lần trước, lúc đánh nhau với quỷ hàng sư, hắn không hề bị ảnh hưởng bởi âm sát khí, vậy nên cô cần phải có một vũ khí trực tiếp sát thương đối phương.

Con dao găm này tuy nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén. Hơn nữa, nó có một lượng âm sát khí nhất định, có thể trở thành vũ khí bí mật của cô, dùng để đối đầu quân địch khi cần thiết.

Tuy nhiên, cô vẫn mong có thể tìm được một con dao tốt hơn thế, một con dao giống như tháp sắt nhỏ, có cảm ứng đối với riêng cô.

Con dao này hiện tại không hề có bất kỳ cảm ứng nào với cô. Suy cho cùng, nó cũng chỉ là một ngoại vật mà thôi.

Cô liền niệm thần chú, ngón tay vẽ bùa lên con dao, phong tỏa âm sát khí, rồi bỏ con dao vào túi.

- Tiểu nha đầu, cậu lúc nào cũng mang một cái túi bên trong đựng đồ, thật là phiền phức!

Tuyết Hồ nhìn cái túi nặng trịch đựng đầy bảo vật của cô, thầm thì.

- Tôi cũng hết cách rồi. Trong này đều là những đồ vật quan trọng, nếu không mang chúng theo thì tôi cảm thấy không yên tâm.

Dương Tử Mi vừa nói vừa vỗ vỗ cái túi của mình.

Tuyết Hồ chỉ biết lắc đầu, không nói nên lời.

Dương Tử Mi về đến nhà.

Mọi người vừa hay ăn cơm xong. Thấy cô lại gần, mọi người đều giật mình.

- Con về rồi à? Con ăn cơm chưa? Nội làm cơm cho con ăn nhé.

Nội vừa nhìn thấy cô, liền vui mừng kéo cô lại hỏi tới tấp.

- Con ăn rồi.

Dương Tử Mi níu bà nội ngồi xuống

- Con về khi nào vậy? Đạo trưởng vẫn khỏe chứ?

Dương Thanh hỏi.- Con vừa về hôm nay, sư phụ vẫn khỏe, chỉ là...

Cứ nghĩ tới đại nạn sắp xảy ra với sư phụ, cô lại không giấu nổi nỗi buồn.

- Lúc nào cũng chỉ biết có sư phụ, sư phụ, chẳng biết quan tâm đến ông nội gì cả.

Ông nội cô ngồi ngay bên cạnh hút thuốc trách móc.

- Ông nội, ông làm sao vậy?

Dù sao thì ông cũng là ông ruột mình, dù đôi lúc Dương Tử Mi cũng cảm thấy ông thật phiền phức.

- Ông mày sắp chết đói đến nơi rồi đây này. Dẹp cái ông thầy nổi tiếng của mày sang một bên đi. Người gì mà một đồng cũng không có. Giờ muốn mời mấy ông bạn đồng hương uống trà mà không một xu dính túi!

Ông lạnh lùng nói.

- Nội à! Lần trước con đã đưa cho nội hai ngàn rồi mà!

- Hai ngàn mà làm được cái gì, ăn một bữa cơm là hết sạch. Người ta mời ăn cơm, là phải cả vạn, có mỗi ông nội mày keo kiệt.

Ông nội phồng mang trợn mắt đầy tức giận.

Xem ra, ông nội đã bị nhiễm cái thói ăn bám của chốn thành thị này rồi.

Khi còn ở trong thôn, do hoàn cảnh nghèo khó mà ngay đến một đồng cũng phải tiết kiệm dùng trong nửa tháng, vậy mà bây giờ ông học đòi người ta, ăn bữa cơm là cả vạn đồng.

Đúng là hiện tại cô không thiếu tiền, nhưng dù sao đó cũng là tiền của cô, bản thân cô cũng phải sử dụng hết sức tiết kiệm. Hơn nữa, cô còn phải đi làm tư thiện, tu nhân tích đức để một ngày nào đó có gặp khó khăn còn được trời thương, chứ không phải chỉ biết tiêu xài một cách lãng phí.

Chương 433: Ông nội, ông cần phải học cách cảm ơn

Vậy nội cần bao nhiều tiền?

Dương Tử Mi lạnh lùng hỏi ông nội.

- Nữu Nữu, con làm cho nội một cái thẻ tín dụng đi, nội xài bao nhiêu nội lấy bấy nhiêu. Con dù gì cũng đâu có thiếu tiền. Con hào phóng với nội một chút cũng chính là giữ thể diện cho con thôi.

Giọng ông nội không có một chút gì gọi là thương lượng, chỉ là ra lệnh.

Dương Tử Mi cau mày.

- Cha, sao cha lại có thể ra yêu cầu như vậy với Nữu Nữu? Tiền của Nữu Nữu cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nó cũng chẳng phải đào được vàng được bạc, sao cha lại có thể bắt con bé đối đãi với cha như thể nó là đại gia vậy?

Dương Bách thấy Dương Thanh bỗng dưng dám chỉ trích mình thì vô cùng giận dữ:

- Dương Thanh, mày dám ăn nói với cha mày như thế sao? Bản thân mày cũng là kẻ bất tài vô dụng, không thể nuôi nổi cha mày. Giờ tao nhờ đến cháu gái cũng không được hay sao?

Dương Tử Mi hết sức giận dữ khi nghe ông nội nói cha mình như vậy:

- Muốn sống sung sướng thì ông nội tự dựa vào bản thân mình đi, con không có tiền. Sau này, con chỉ có thể đưa cho ông một tháng nhiều nhất 500 đồng mà thôi.

- Cái gì? Đưa tao 500 đồng? Nữu Nữu mày đang bố thí cho ăn xin đấy à?

Dương Bách đập mạch xuống bàn, trợn mắt đầy tức giận. Dương Tử Mi thản nhiên cười:

- Nếu bố thí cho ăn xin thì con chỉ cho 10 đồng thôi, nếu ông nội không cần con cũng không ép, con càng tiết kiệm được tiền.

- Loạn rồi, loạn hết rồi. Bản thân thì ăn ngon mặc đẹp, tiền của rủng rỉnh mà hóa ra lại là đứa bất hiếu, để cho người thân phải sống khổ sở, lẽ nào mày không sợ bị sét đánh hay sao?

Dương Bách đập bàn tức giận.

Dương Thanh mặt biến sắc

Dương Tử Mi làm nghề bói toán, tức là đã làm việc trái ý trời. Cha cô cả ngày luôn lo lắng, không biết con gái mình có vì thế mà chịu quả báo hay không. Vậy mà giờ đây, ông nội lại chửi rủa cô như vậy...

- Cha, cha đang nói gì vậy? Trên trái đất này, còn ai có thể hiếu thuận như Nữu Nữu? Không có Nữu Nữu, nhà ta có ngày hôm nay sao? Lòng tham của cha quả thật không đáy, cha như vậy sẽ làm hại Nữu Nữu cha biết không?

Dương Thanh nói.

- Ông đúng là quá đáng quá rồi, vì tiền mà có thể nguyền rủa cháu gái mình. Sau này, một đồng cũng đừng đưa cho ông ấy.

Bà nội cũng tức giận mắng ông.

Hoàng Tú Lệ ngày thường ở nhà rất hiền lành, dịu dàng, có phần sợ Dương Bách, ấy vậy mà khi nghe ông la mắng con gái mình, cũng giận đến chảy nước mắt. Bà nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt đầy áy náy.Dương Từ Mi nhìn Dương Bách không nói nên lời.

Kiếp trước, gia đình cô tan nát, lưu tán khắp nơi. Ngày ngày cô chỉ ước ao có được có một gia đình đầm ấm, thế nên kiếp này, cô hi vọng mọi người đều có thể sống với nhau một cách vui vẻ, hòa thuận, dù cô không thích ông nội nhưng vẫn cố gắng hiếu thuận, đáp ứng yêu cầu của ông, để cho ông vui vẻ

Nhưng cô không ngờ ông nội cô từ khi nào đã biến thành kẻ lòng tham không đáy.

Hơn nữa khi nói chuyện, ông còn động chạm vào điều mình tối kị.

Lẽ nào trên thế gian này cô lại có một người ông như vậy hay sao?

Cô không thể tiếp tục để ông nội hành xử như vậy, cô quyết định hủy đi tư cách là một thành viên trong câu lạc bộ người già của Hạ Quốc Huy của ông, để tránh ông kết giao với đám người vừa có quyền vừa có lực trong hội, khiến ngay cả bản thân mình làm gì cũng không biết.

Về vấn đề tiền tiêu vặt, cô vẫn chỉ đưa 500 đồng, nếu ông không bằng lòng thì một đồng cô cũng không cho.

Trên đời này, luôn có những người giống như ông nội cô, quen với việc được người khác đối xử tốt, cho rằng đó là việc đương nhiên mà người khác phải làm với mình, chỉ cần thấy họ đối xử khác đi một xíu là lập tức chỉ trích họ không tốt, như thể là họ mắc nợ ông vậy.

Đây quả là một loại suy nghĩ đáng sợ!

Trên đời này, đến ngay cả cha mẹ ruột cũng chưa chắc đã đối tốt với mình.

Cho nên, nếu người khác đối tốt với mình thì mình nên cảm ơn, cảm ơn họ tốt với mình. Dù họ có lạnh lùng với mình thì mình cũng phải cảm ơn, vì họ đã không giết chết mình, haha.Được đề xuất cho bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top