Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 434 - 445

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 434: Chị gái muôn năm

Dương Bách thấy mọi người đều đối đầu với mình thì tức giận đạp bàn, vứt tẩu thuốc, bực bội bỏ đi.

- Nữu Nữu, đừng để ý đến ông nội con, ông ấy quá đáng lắm rồi, đến đây bà nội coi con có gầy đi không nào.

Bà nội thấy sắc mặt cô thay đổi liền vội vàng kéo tay cô, vuốt ve khuôn mặt, nhìn cô trìu mến nói:

- Đúng là gầy đi thật. Con ăn nhiều thịt vào, vẫn đang trong giai đoạn phát triển đấy, ăn mỗi rau thì không đủ dinh dưỡng đâu.

- Bà nội, con ăn uống đầy đủ mà, sư phụ con cũng đâu phải là người ăn chay liên tục đâu.

Thấy bà nội quan tâm mình như vậy, tâm trạng không vui lúc nãy của cô cũng biến mất. Quay sang thấy cha vẫn còn đang bực bội, mẹ thì rưng rưng nước mắt, cô nói:

- Cha mẹ, công việc kinh doanh ở tiệm bánh mì thế nào rồi ạ?

Nhìn thấy vẻ mạnh mẽ, cứng cỏi của con gái, Hoàng Tú Lệ liền gạt đi nước mắt, nở nụ cười, nói với con:

- Ừm, kinh doanh cũng ổn định, khá tốt. Khách hàng gần xa đều khen bánh mì rất ngon.

Đôi mắt Hoàng Tú Lệ bừng sáng lên khi nói về tình yêu đối với bánh mì.

Bà rất thích làm bánh, hơn nữa ngày ngày kiếm được không ít tiền đối với bà mà nói là một sự khẳng định giá trị của bản thân, và cũng giảm gánh nặng cho con gái của bà.

Thấy mẹ vui, Dương Tử Mi cũng cảm thấy vui:

- Không biết chừng một thời gian nữa mẹ có thể mở chuỗi cửa hàng luôn đấy.

- Haha, mẹ con làm gì có bản lĩnh đến thế.

Mẹ có thể quản lý tốt một cửa hàng là Ok lắm rồi.

Hoàng Tú Lệ cười.

- Em có thừa bản lĩnh.

Dương Thanh ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lưng vợ mình nói thêm:

- Về phương diện này em thực sự có tài, lúc trước anh không biết nên hay phản đối em, để em chịu nhiều thiệt thòi.

- Em không cảm thấy thiệt thòi.

Hoàng Tú Lệ ngước mắt lên nhìn chồng:

- Có thể cùng anh sinh ra những đứa trẻ dễ thương như Nữu Nữu là em đã thấy thật sự hạnh phúc rồi.

Dương Thanh nhìn Hoàng Tú Lệ, hai người chỉ nhìn nhau thôi mà cảm giác hòa hợp, thân thương đến lạ.

Dương Tử Mi cảm thấy hạnh phúc biết bao khi thấy cha mẹ mình như vậy.

Ông nội có hành xử vô lý đến cỡ nào cũng không quan trọng, quan trọng là tình cảm của cha mẹ cô dành cho nhau.

Như vậy là đủ rồi.

- Chị ơi, lần trước em thi đứng nhất lớp đó chị!

Dương Tử Hi cầm bài thi đưa chị coi.

- Ngữ văn, toán, tiếng anh đều đứng nhất lớp! Haha, giờ thì không ai dám coi thường học sinh chuyển trường đến từ vùng quê nữa rồi.

- Tử Hi thật lợi hại!

Dương Tử Mi xoa đầu em mình.

- Chị ơi, đây là giống chó gì vậy, em ôm một xíu được không?

Ánh mắt của Dương Tử Hi không rời khỏi Tuyết Hồ đang nằm trong lòng chị gái, đầy thích thú. Cũng chính vì vừa rồi xảy ra tình huống khiến cả nhà không vui nên cô chưa kịp nói ra. - Em cũng muốn ôm

Hai đứa sinh đôi Tử Lôi, Tử Vân cũng chạy tới, kêu ríu rít.

- Đừng để chúng động vào tôi, tôi không phải là chó.

Tuyết Hồ cảnh cáo Dương Tử Mi:

- Trừ cậu ra, tôi không thích ai ôm tôi cả.

Dương Tử Mi gượng gạo nói với mấy đứa nhỏ:

- Nó tên Tuyết Hồ, nhưng nó không thích bị người khác ôm, ai ôm là nó cắn, nên mấy đứa chỉ ngắm thôi nhé.

Nghĩ đến việc bị cắn, Tử Hi liền vội vàng rụt tay lại.

- Chị, em cũng rất muốn nuôi một con thú cưng mà lúc nào cũng chỉ theo em.

Dương Tử Hi mắt lưu luyến không rời Hồ Tuyết:

- Đáng yêu quá!

- Được, đợi mấy đứa dọn về nhà mới, đất rộng hơn, chị sẽ đưa mấy đứa đi cửa hàng thú cưng, để mỗi đứa chọn một con

Dương Tử Mi vừa cười vừa nói.

- Chị Mi muôn năm!

Tử Hi, Tử Lôi, Tử Vân đồng thanh reo lên.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của mấy đứa nhỏ, Dương Tử Mi cảm thấy thật vui, sự việc không vui mà ông nội gây ra lúc nãy cũng vì thế mà tan biến mất.

Chương 435: Ông nội mất tích rồi

Nữu Nữu, tối nay ngủ lại đây với mẹ nhé. Lâu lắm rồi hai mẹ con không ngủ cùng nhau.

Hoàng Tú Lệ nhìn Dương Tử Mi đầy hi vọng.

Nhìn thấy mẹ năn nỉ, Dương Tử Min nỡ lòng nào từ chối, chỉ có điều, luồng khí trên cơ thể cô không thích hợp để mẹ cô gần gũi, chứ đừng nói đến việc ngủ chung giường.

- Tú Lệ à, Nữu Nữu lớn bằng từng này rồi, không nên ngủ chung giường với em, nhưng mà Nữu Nữu, đêm nay con ngủ lại đây đi, ngủ một mình.

Dương Thanh nói với Tú Lệ. Ông hiểu rõ sự khó xử của Dương Tử Mi.

Ánh mắt của Hoàng Tú Lệ trông thật buồn

Nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của mẹ, trong lòng Dương Tử Mi cũng rất khổ sở.

Cô rất muốn mình giống như hồi bé, được ngủ chung giường với mẹ. Mẹ vừa nhè nhẹ quạt mát, vừa dịu dàng vuốt tóc mình để mình được ngủ yên.

Chỉ tiếc, giờ cô không thể.

Dù đau khổ, cô vẫn kiên quyết nói:

- Mẹ, con rất muốn ngủ cùng mẹ, nhưng trước giờ con toàn ngủ một mình, sợ không quen. Nhưng đêm nay con sẽ ngủ ở nhà, không về nhà bên kia nữa.

- Được.

Hoàng Tú Lệ mặc dù có chút thất vọng, nhưng nghe cô nói tối nay sẽ ngủ ở nhà thì liền vui mừng trở lại.

- Vậy để mẹ đi nấu chè cho con ăn. Con lâu lắm không ăn món đó rồi.

- Cảm ơn mẹ.

Dương Tử Mi nhìn dáng mẹ đứng lên đi vào trong bếp mà khóe mắt cay cay.

Có lẽ nó thật sự ứng với cách nói "ngũ tệ tam khuyết", nên cô mặc dù có thể ở cạnh người thân nhưng lại không thể gần gũi với họ, số mệnh cô chỉ có thể đơn độc một mình.

Sau khi ăn chè xong, cả nhà ngồi tán gẫu cả ngày.

- Nữu Nữu, 11 giờ hơn rồi, ông nội con vẫn chưa về...

Dương Thanh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, lo lắng nói.

Dương Tử Mi bắt đầu cảm thấy bất an, lo lắng ông nội xảy ra chuyện.

Đã khuya lắm rồi, người đi đường cũng thưa dần, ông nội đúng ra phải về rồi mới phải.

- Nữu Nữu, coi xem ông nội con đang ở đâu.

Bà nội sốt ruột nói.

Dương Tử Mi lắc đầu đầy bất lực:

- Con không xem được cho người thân.

- Để cha ra ngoài tìm.

Dương Thanh đứng dậy:

- Có lẽ ông cũng không đi đâu xa lắm.

- Con cũng đi.

Dương Tử Mi đứng dậy.

Hoàng Tú Lệ cũng cùng đi, chỉ con lại bà nội ở nhà trông mấy đứa nhỏ.

- Tuyết Hồ, cậu có biết ông nội tôi đang ở đâu không?

Đã tìm hết một lượt mà cũng không tìm thấy bóng dáng ông nội, Dương Tử Mi lòng như lửa đốt, lo lắng ông nội xảy ra chuyện.

- Khí tức ở nơi này hỗn loạn quá, tôi cũng không có cách nào cảm nhận được hơi thở của ông ấy.

Tuyết Hồ nói một cách đầy bất lực.

Dương Tử Mi chỉ còn biết gọi điện nhờ Mộ Dung Vân Thanh giúp đỡ.Muốn tìm kiếm một người ở thành phố X nào đó, thì nhờ Mộ Dung Vân Thanh giúp đỡ vẫn tốt hơn là nhờ cảnh sát. Dù sao từng ngóc ngách của một thành phố anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Mộ Dung Vân Thanh chưa nghe Dương Tử Mi nói hết câu đã nhận lời ngay, lập tức phát đi tin tức.

Những người bên dưới nhận lệnh cũng liền lập tức hành động, bắt đầu tìm kiếm khắp các con phố lớn nhỏ.

Tìm kiếm cả một đêm mà không hề có tin tức gì của ông nội.

Cả nhà Dương Tử Mi lòng như lửa đốt.

Dương Tử Mi có chút ân hận. Khi ông nội bỏ đi, cô không hề ngăn lại mà để tùy ông đi.

Nếu ông nội thật sự xảy ra chuyện thì cô cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

Dương Thanh nhận thấy con gái đang tự trách bản thân mình, liền vỗ vỗ vai cô nói:

- Nữu Nữu, ông nội bỏ đi, không phải lỗi của con, con cũng đừng lo lắng quá. Có lẽ ông nội trốn ở nhà một người bạn nào đó, cố tình khiến chúng ta lo lắng mà thôi.

- Cha, con chỉ sợ nhỡ mà...

Dương Tử Mi áy náy nói:

- Đều là do con không tốt, đúng ra thái độ của con phải mềm mỏng hơn.

- Là do ông nội con không tốt, không phải do con. Haiz, con đã lớn bằng từng này rồi, lẽ nào chuyện đó lại nghĩ không thông?

Dương Thanh lắc đầu.

- Chị ơi, chị có thề nhờ sư phụ chị giúp xem xem.

Tiểu Thiên nhắc cô.

Đúng rồi, sao mình lại ngốc thế chứ, mình là người thân, không thể xem cho ông nội, nhưng sư phụ thì không phải.

Pháp lực của sư phụ mặc dù không cao bằng cô, nhưng cũng thuộc hàng cao thủ, có thể đại khái đoán được vị trí cũng như điềm lành điềm dữ của ông nội.

Chương 436: Giận dữ

Dương Tử Mi trở về nhà.

Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử đã thức dậy luyện công.

Ngọc Thanh luôn duy trì thói quen thức dậy vào 5 giờ sáng để luyện công, bất kể mưa gió cũng không thay đổi.

- Nữu Nữu, xảy ra chuyển gì mà sắc mặt con lo lắng vậy?

Ngọc Thanh vừa nhìn thấy liền hỏi.

- Sư phụ, giúp con bói một quẻ, ông nội con mất tích rồi.

Dương Tử Mi kể lại sự việc tối qua cho sư phụ của cô nghe.

- Cái ông lão này đúng là, già từng ấy tuổi rồi còn như con nít không hiểu chuyện. Nữu Nữu đừng lo lắng, để ta xem.

Ngọc Thanh dừng việc luyện công, lấy ra ba đồng tiền cổ bằng đồng, ông dựa vào ngày sinh tháng đẻ của Dương Bách bắt đầu thôi diễn.

Tuy nhiên, kết quả thôi diễn cũng rất hỗn loạn.

- Nữu Nữu, có lẽ con đang làm ảnh hưởng đến việc sư phụ thôi diễn, con đi ra ngoài một lát đi.

Ngọc Thanh thấy Dương Tử Mi đang nhìn ông một cách đầy lo lắng, hơn nữa trong khi cô chăm chú nhìn xuống, thì đồng tiền luôn biến động một cách bất thường.

- Dạ

Dương Tử Mi cảm thấy có lẽ bản thân đang làm ảnh hưởng đến từ trường của đồng tiền, nên cô đi ra ngoài, chờ đợi đầy nôn nóng.

Một lát sau, Ngọc Thanh bước ra, nói với cô:

- Ông nội con có lẽ bình an vô sự.

Dương Từ Mi vui mừng:

- Vậy sư phụ có xem được ông nội đang ở đâu không ạ?

- Khoảng hơn 40 km về phía Đông Nam.

Ngọc Thanh đáp lời.

- 40 km phía Đông nam?

Dương Tử Mi tính toán phương vị một lúc:

- Đó chẳng phải là Dương gia thôn của nhà con sao? Lẽ nào ông nội về thôn rồi?

- Nếu như không lầm, thì rất có thể có khả năng đó.

Ngọc Thanh gật đầu đáp:

- Về tìm xem sao.

- Vâng ạ!

Dương Tử Mi nhanh chóng bước ra và bắt một chiếc tắc xi, vội vàng đi tới Dương gia thôn.

Quả nhiên, cô vừa về đến đầu thôn thì nhìn thấy thím Lan ở bên cạnh. Vừa nhìn thấy cô, bà liền chanh chua mở miệng ca thán:

- Ây dô, chẳng phải là Nữu Nữu nhà Dương Bách hay sao? Bữa nay giỏi giang thành đạt rồi, về ngược đãi ông nội, đuổi ông nội về nhà, đúng là đồ bất hiếu.

Dương Tư Mi nhìn xuống, không để ý đến bà.

Xem ra, đúng là ông nội quay về thôn thật rồi, hơn nữa, còn nói xấu cô với người trong thôn.Cô lắc đầu bất lực, quay về ngôi nhà cũ của mình.

Cửa mở ra, cô bước vào, gọi ông nội nhưng không ai đáp trả. Điếu thuốc lào trong phòng khách rõ ràng cho thấy có người vừa mới hút thuốc.

Có lẽ người đó đã chuồn ra ngoài rồi.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho cha cô và thông báo ông nội đã về thôn rồi.

Vốn dĩ hôm qua, sau khi Dương Bách tức giận bỏ đi, vừa hay ông gặp người trong thôn tên Dương Gia Lượng đi lấy hàng, liền theo xe của anh ta quay về thôn. Ông chỉ muốn khiến Dương Tử Mi lo lắng một phen, sau đó sẽ ra điều kiện, buộc cô phải làm một chiếc thẻ tín dụng để ông có thể rút tiền.

Dương Thanh nghe xong liền nổi giận.

Tối qua, mọi người không ai ăn uống gì hết, lòng như lửa đốt đi tìm ông cả đêm, đi tìm khắp cả thành phố thì ông lại thản nhiên chạy về thôn, đúng thật là quá đáng.

- Nữu Nữu, dù sao cũng biết ông nội bình an rồi, con đừng quản ông nữa, để ông một mình ở lại thôn được rồi.

Dương Thanh nói với Dương Tử Mi:

- Nữu Nữu, con quay về đi, qua vài ngày nữa, cha lại đến thăm ông để tránh ông lại ép buộc con.

- Vâng, cha.

Dương Tử Mi tìm đến nhà ông ba. Từ xa cô nhìn thấy ông mình đang ngồi tán gẫu.

Nhìn thấy ông bình an, cô cũng không muốn chào hỏi làm phiền, liền lẳng lặng ngồi xe trở về.

- Ây dô, tôi nói này tứ gia, tôi vừa nhìn thấy Nữu Nữu nhà ông về đây đấy.

Thím Lan nhìn Dương Bách, giọng oang oang:

- Sao ông còn ở đây? Nó không đưa ông về thành phố phụng dưỡng à?

Chương 437: Chẳng có gì là kinh thiên động địa

Có thấy Nữu Nữu về không? Giờ nó đang ở đâu rồi?

Dương Bách vừa nghe tin liền gấp gáp hỏi.

Ông đang đợi Dương Tử Mi quay lại năn nỉ ông về.

Bởi vì ông biết DươngTử Mi là đứa hiếu thuận, tuyệt đối không bao giờ bỏ mặc ông.

Nào ngờ, lần này ông đoán sai rồi!

Lần này, Dương Tử Mi tuyệt đối không dung túng cho ông nữa, ngay đến Dương Thanh là người dễ mềm lòng cũng không dung túng ông, bởi vì lúc trước chính ông đã nguyền rủa Dương Tử Mi sẽ bị sét đánh, chính điều này đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Dương Thanh.

Dương Bách về đến nhà, đang định đưa bản mặt cho Dương Tử Mi thấy.

Nào ngờ ông tìm một vòng không thấy người đâu.

Ông đi tìm người để hỏi, họ nói Dương Tử Mi bắt xe về thành phố rồi.

Ông tức giận lại tiếp tục đi khắp nơi nói xấu Dương Tử Mi, nói cô không biết hiếu thuận với ông nội, để ông một mình ở lại trong thôn, tự sinh tự diệt.

Ông quyết định, nếu Dương Tử Mi không đích thân đến, cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ cho làm cho ông một chiếc thẻ tín dụng có thể rút tiền thì ông sẽ nhất quyết ở lại trong thôn, để cho cô bị người khách chỉ trích là kẻ bất hiếu.

Nào ngờ, ông đợi ngày qua ngày mà không thấy cô tới.

Ông hằng ngày ở nhà quen làm đại lão gia, bình thường việc nhà không biết, đều do vợ ông làm.

Bây giờ ăn cơm chỉ biết đến quán ăn gần nhà. Ấy thế mà quần áo cũng không biết giặt, vứt toàn bộ vào trong chậu, ngâm nước.

Toàn bộ tiền ông mang theo bên người cũng không nhiều, chỉ có 500 tệ. Lúc đầu ông cứ đinh ninh Dương Tử Mi sẽ qua đón về, nên cũng không cần tiết kiệm, bữa nào cũng ăn cá, ăn thịt. Qua hai ngày, tiền tiêu hết sạch, đành qua nhà bên mượn tạm.

Lúc đầu, họ nghĩ Dương Tử Mi cháu ông ở thành phố làm ăn phát đạt, có thể trả nợ nên họ cho ông mượn.

Nhưng vài ngày sau đó, họ phát hiện có gì đó không đúng, nên một đồng cũng không cho ông mượn nữa. Nhìn thấy ông, họ thậm chí còn đuổi đi, bởi vì ông vừa hôi vừa bẩn, ruồi nhặng bay đầy mình.

Hơn nữa, lúc trước vì muốn ngụy tạo một thân thế giàu sang, ông ngày nào cũng khoác lác với những người trong thôn về việc ông sống ở thành phố ăn uống, hưởng thụ như thế nào, ông cũng kết giao toàn với những người có thế, có quyền.

Mọi người lúc đầu nghe còn thấy mới mẻ, sau nghe nhiều rồi đâm ra thấy ghét.

Huống hồ, có một số người trong thôn, bởi vì kiến thức ít nên lòng dạ cũng hẹp hòi, nhìn thấy rõ ràng cuộc sống của Dương Bách chỉ như mình, thậm chí không bằng mình, mà lại có thể dựa vào một đứa cháu gái nơi thành phố để hưởng thụ, họ liền nảy sinh đố kỵ, trong lòng âm thầm mong ông gặp phải chuyện không may, tốt nhất là không ai quan tâm, để ông tự sinh tự diệt.

Dương Bách cũng dần dần nhận ra sự bài xích và niềm vui thích khi thấy ông gặp họa của mọi người đối với ông.

Ông cũng không chuồn đi đâu nữa, ngày ngày ngồi dưới cái cây cạnh cửa hút thuốc, đợi Dương Tử Mi, đợi người tới.

Ngày nào ông cũng chửi cô bất hiếu!Dương Thanh vẫn luôn giữ liên lạc với người em họ ở trong thôn, nhờ anh ta để mắt đến tình trạng của Dương Bách. Dương Thanh thấy cũng đã đến lúc rồi, liền cầm 2000 tệ quay về thôn.

Vừa nhìn thấy con trai, đôi mắt ảm đạm của Dương Bách bỗng sáng lên, ấy vậy mà ông vẫn giả bộ tức giận, lạnh lùng nói:

- Cái đồ bất hiếu, mày quay lại đây làm gì? Mày với con gái mày cứ sống sung sướng đi, để lão già này một mình chết ở đây được rồi.

Dương Thanh nhìn cha không nói nên lời:

- Cha, lẽ nào cha còn chưa hiểu? Cha được ăn sung mặc sướng, được người khác kính trọng, đều là nhờ Nữu Nữu?

- Cháu gái hiếu thảo, kính trọng ông nội là điều không có gì phải bàn cãi, chưa bao giờ tao gặp phải đứa cháu bất hiếu như thế, vứt ông nó một nơi không thèm quan tâm.

Dương Bách tức giận nói:

- Mày cũng khỏi cần quan tâm đến tao, tao thà chết ở đây, để tao xem con bé có ung dung mà sống nổi không, xem nó có bị sét đánh không!

Một lần nữa nghe thấy những lời nói đó, tim Dương Thanh liền đập mạnh, đứng phắt dậy, chỉ lấy ra 1000 tệ đặt lên bàn:

- Con chưa từng thấy một người ông nào nguyển rủa cháu mình như thế! Cha đã thích ở đây đến vậy thì cha cứ ở đi, sau này mỗi tháng con đến một lần. Trong thôn này, một tháng dùng 1000 tệ là đủ rồi, những người già khác, nhiều nhất cũng chỉ được cho 300 tệ mà thôi.

Thực ra, có những người già, đừng nói đến 300 tệ, đến một tháng 100 tệ cũng còn không có.

Chương 438: Làm ơn mắc oán

Sư phụ, con bỏ mặc ông nội không quan tâm như vậy có đúng không?

Dương Tử Mi hỏi Ngọc Thanh đầy bất an:

- Con như vậy có phải là bất hiếu không?

- Nữu Nữu, để sư phụ kể cho con nghe câu chuyện "Làm ơn mắc oán".

Ngọc Thanh buông một tiếng thở dài.

- Vâng, sư phụ, thầy nói đi ạ.

- Ngày xưa, có hai gia đình là hàng xóm của nhau, quan hệ bình thường khá tốt. Trong đó có một hộ vì biết làm ăn nên khá giả hơn hộ kia.

Hai hộ gia đình này không hề có bất cứ mối oán hận gì, tuy nhiên, ông trời năm đó nổi giận, giáng xuống tai họa, khiến đồng ruộng hoa màu thất thu. Hộ nghèo hơn không thu hoạch được gì, chỉ biết nằm đó chờ chết. Lúc này, hộ khá giả hơn mua được rất nhiều lương thực, liền nghĩ ngay đến người hàng xóm, bèn đưa gạo qua, cứu giúp lúc nguy cấp.

Hộ nghèo hơn cực kỳ cảm kích, cho rằng đây chính là ơn cứu mạng, giúp họ vượt qua thời khắc khó khăn nhất, họ liền đi cảm tạ người hàng xóm. Trong lúc nói chuyện, hộ nghèo nói vẫn chưa gieo hạt giống của mùa sau, hộ giàu hơn liền khẳng khái nói:

- Hay là thế này, chỗ tôi lương thực vẫn còn nhiều, anh lấy một đấu mang về đi.

Hộ nghèo ngàn lời cảm tạ người hàng xóm và mang gạo về.

Về đến nhà, anh em trong nhà nói một đấu gạo này thì làm được cái gì, ngoài để ăn ra, căn bản không đủ để gieo giống cho sang năm, cái tên giàu có này cũng thật quá thể đáng, đúng lý có nhiều tiền như vậy thì nên cho chúng ta ít lương thực với ít tiền, chứ cho có xíu lương thực thế này, đúng thật là đồ xấu xa.

Câu chuyện truyền đến tai hộ nhà giàu, họ vô cùng tức giận, trong lòng nghĩ mình rõ ràng đã cho nhiều lương thực đến vậy, không cảm thấy biết ơn còn coi mình như kẻ thù, đúng không phải là người. Do đó, quan hệ hai gia đình vốn dĩ tốt đẹp giờ trở thành có chết cũng không chịu qua lại.

Ngọc Thanh kể xong câu chuyện, nhìn Dương Tử Mi và hỏi:

- Nữu Nữu, con đã hiểu câu chuyện chưa?

Dương Tử Mi gật gật đầu.

Ý nghĩa của câu chuyện là ở chỗ: nếu trong hoàn cảnh hoạn nạn, bạn giúp đỡ người khác một chút ít thì họ sẽ cảm kích bạn.

Nhưng nếu bạn cứ tiếp tục làm như vậy thì đột nhiên một ngày mà bạn không giúp họ nữa, họ sẽ quay sang hận bạn, hơn nữa sẽ hận bạn cả một đời!

Cũng giống như người được nhận sự cứu tế, nhận quen rồi thì sau này luôn nghĩ vì được người khác cứu trợ là lẽ đương nhiên, họ sẽ không bao giờ suy nghĩ đến việc tự mình sẽ làm cái gì, tự mình sẽ phải lao động để có cái ăn.

Nếu sau này bạn phát hiện ra họ đã khôi phục khả năng lao động, không cứu tế họ nữa thì họ sẽ quay sang thù hận bạn.

Nguyên nhân là do: đối phương đã mặc định lòng tốt luôn giúp đỡ của bạn là một lẽ đương nhiên. Đó chính là "làm ơn mắc oán".

Chỉ ra rằng, việc bạn giúp đỡ người khác sẽ hình thành cho họ tính ỷ lại, từ cảm kích trở thành điều đương nhiên, cuối cùng trở thành thù hận.

Đây cũng chính là thái độ của ông nội. Nhớ lần đầu tiên cô đưa ông 300 tệ làm tiền tiêu vặt, ông rất vui mừng, nói cô hiểu chuyện lại còn hiếu thảo.Giờ đây, một tháng đưa 2000 tệ, ông cũng thấy không đủ, vẫn còn đòi làm thẻ tín dụng rút tiền vô hạn. Nếu không đưa thì ông cho rằng cô đang ngược đãi ông, rồi xem cô như kẻ thù mà chửi rủa.

Bời vậy mà lần này, cô cần phải thật kiên quyết, mạnh mẽ cho đến khi ông nội tỉnh ngộ mới thôi.

Dương Bách tính tình ương ngạnh, nhưng chỉ có 1000 tệ, tiêu hết trong vòng một tuần nên chịu không nổi.

Ngày ngày đến quán ăn cơm, ngoài việc tiêu tiền nhiều thì đồ ăn không ngon, không bằng vợ và con dâu ở nhà nấu hợp ý mình. Ông còn phải tự giặt quần áo, tự dọn dẹp nhà cửa, nhưng vấn đề then chốt là, ngày nào cũng bị người trong thôn giễu cợt, khiến một người ưa thể diện như ông, lòng tự tôn gặp phải sự đả kích. Và cũng từ đó, ông bắt đầu nghĩ về lòng tốt của Dương Tử Mi.

Cả một gia đình có thể sống tốt đều là nhờ cô cháu gái. Ông vào tới trong thành, không bị đám lão già có quyền có lực khinh bỉ mà còn được lôi kéo cũng chính là nhờ cô.

Vậy mà chỉ vì cô là con gái, ông chưa bao giờ đối tốt với cô, chỉ biết đưa ra yêu câu đối với cô.

Hơn nữa, con trai cũng nói với ông, Nữu Nữu giúp người ta xem bói kiếm tiền, đó là hành động làm trái ý trời, khả năng lớn sẽ bị trời phạt. Tiền mà cô kiếm được không hề dễ dàng, cô phải mang cả mạng sống ra cá cược mới có được.

Thế mà ông còn nguyên rủa cô sẽ bị sét đánh, ông thấy mình thật quá đáng!

Nghĩ một hồi, sắc mặt ông cũng đỏ cả lên, tự mình chửi mình là lão hồ đồ!

Chẳng may cháu gái thật sự xảy ra chuyện gì, thì ông cũng giống những lão già trong thôn kia, chứ đâu được như hiện tại, ít nhất mỗi tháng cũng có 1000 tệ.

Tuy nhiên, lòng tự tôn không cho phép ông hạ mình đi nhận lỗi. Nhưng cuối cùng, ông chịu không nổi bèn lầm lũi lên xe quay về thành phố.

Chương 439: Nhất định phải tiêu diệt nó

Chúng mày làm việc cái kiểu gì thế? Không phải đã hứa là trong vòng hai ngày sẽ tiêu diệt nó sao? Sao giờ này vẫn thấy nó sống nhởn nhơ ra đấy?

Mấy ngày nay, cứ tốt đến là trong đầu Lý Nhất Nguyên lại bắt đầu xuất hiện ảo giác, hắn nhìn thấy những người mà trước đây hắn từng giết chết đến đòi hắn trả lại mạng, khiến hắn không ngủ được, luôn trong tình trạng nghi thần nghi quỷ, tính khí cũng trở nên vô cùng nóng nảy.

Tình hình con trai hắn cũng tương tự, hai cha con chẳng khác gì trúng phải tà.

Xảy ra tình trạng này, người đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là những hành động của Dương Tử Mi.

Con nha đầu đó đã cướp đi miếng cơm mà hắn kiếm, khiến hắn phải nuốt không biết bao nhiêu là sự sỉ nhục, lại còn dùng tà thuật với hắn. Hắn thật sự không muốn thấy cô xuất hiện trên cõi đời này một giây phút nào.

Hắn vốn tưởng rằng, sát thủ đã giết chết cô, nào ngờ lại thấy cô ung dung tự tại dạo chơi trên đường, do đó, hắn lập tức gọi điện đến trung tâm môi giới sát thủ chửi chúng nó một trận.

- Thật xin lỗi ngài, sát thủ mà chúng tôi cử đi tự nhiên hóa điên mất rồi, dẫn tới không hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng ngài yên tâm, dù sao chúng tôi cũng đã nhận đảm nhiệm nhiệm vụ này thì nhất định sẽ hoàn thành. Trong hai ngày tới, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cử ra sát thủ giỏi nhất đi giải quyết con bé.

Đối phương trả lời.

- Thằng đó hóa điên rồi à? Lẽ nào chúng mày bình thường toàn thuê sát thủ bị bệnh tâm thần?

Lý Nhất Nguyên nổi giận đùng đùng.

- Vốn dĩ hắn không phải là bệnh nhân tâm thần, mà là một sát thủ đầy đủ tư cách, vượt qua vòng tuyển chọn của đội ngũ sát thủ, chỉ là không hiểu tại sao tự nhiên bị điên.

Đối phương giải thích.

Lý Nhất Nguyên nghe vậy, trong lòng lập tức chùng xuống, hắn đoán ra ngay nhất định là do Dương Tử Mi đã động tay chân.

Không ngờ, con nha đầu này cũng có bản lĩnh như thế, dám biến một sát thủ to cao vạm vỡ thành một tên ngốc.

Như vậy hắn càng khẳng định, mấy ngày gần đây hắn và thằng con trai luôn gặp phải ma quỷ cũng là do cô làm, nếu không thì đã không như thế.

- Nhất định phải tiêu diệt nó!

Lý Nhất Nguyên liền cung cấp cho đối phương toàn bộ thông tin liên quan đến thân phận của Dương Tử Mi, để họ có thể đưa ra được đối sách tốt nhất.

- Thầy tướng? Chẳng qua cũng chỉ là một con nha đầu mười lăm tuổi, hiểu biết chút ít, nhưng cũng chỉ thuộc dạng hời hợt. Sát thủ của ta biến thành ngốc, ngẫu nhiên cũng là tai nạn thôi.

Giọng điệu đối phương tỏ vẻ khinh miệt.

- Mày đừng coi thường nó, năng lực của nó phải lớn lắm đầy, nếu không sao ở đây nó lại nổi tiếng đến vậy. Tao còn bị nó khiến đêm nào cũng gặp ma, tao đoán nó biết vu thuật.

Lý Nhất Nguyên nghiến răng nói:

- Tao sẽ trả thêm tiền, nếu mày có thể giết chết nó, tao sẽ trả thêm năm ngàn tệ!- Ngài đã nói trịnh trọng như vậy thì như này đi, tôi sẽ xin thêm viện trợ!

Đối phương đáp lời.

- Ừm, mong rằng trong hai ngày này, không còn nhìn thấy nó thong dong trên đường nữa.

Lý Nhất Nguyên gác máy, đầu lại cảm thấy nhức. Hắn thấy có chút sợ hãi khi nghĩ đến tên sát thủ bị điên kia, hắn liền gọi một tên cảnh vệ vào:

- Mày có biết quanh đây có vị thầy tướng giỏi nào không?

- Em nghe nói ở thành phố A có một vị nữ thầy tướng rất lợi hại, bói toán, đoán mệnh, xem phong thủy đều rất linh, nếu cục trưởng muốn xem có thể tới Mặc Hiên trên đường Brunei đặt hẹn trước.

- Đừng có nói với tao về con bé đó!

Vừa nghe nhắc đến Dương Tử Mi, Lý Nhất Nguyên liền thấy đau đầu, đập bàn đầy tức giận.

Tên cảnh vệ sợ hãi run rẩy, không hiểu do đâu mà cục trưởng lại tức giận đến vậy.

- Ngoài nó ra, còn ai khác không?

Lý Nhất Nguyên điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục chất vấn.

Chương 440: Thầy tướng mất ký ức

Ừm, chuyện này, ngày trước có một vị đại sư Giang Mông Nhiên, nhưng sau này phát hiện hóa ra là một tên lừa đảo, bị Mộ Dung Vân Thanh đánh gãy tứ chi, vứt ra bãi hoang rồi. Bây giờ, ngoài mấy cái sạp của mấy bà thầy bói bên đường thì không còn nghe nói ai lợi hại cả.

Tên cảnh vệ vội vàng nói.

- Ngoài thành phố của chúng ta ra, thì những thành phố khác không có hay sao?

- Ôi, cái này em không biết, để em gọi điện thoại cho anh họ, anh ấy có vẻ tin mấy thứ này hơn em nên thế nào cũng biết.

Tên cảnh vệ nghĩ một lúc rồi vội vàng nói.

- Nhanh gọi đi!

Lý Nhất Nguyên thúc giục.

Tên cảnh vệ cuống quýt gọi điện thoại cho anh họ, hắn nói chuyện một hồi rồi gác máy, vui mừng nói với Lý Nhất Nguyên:

- Cục trưởng, anh họ em nói rằng, ở thành phố B vẫn còn một vị thầy tướng rất lợi hại, tên là đại sư Lý Đường Nghĩa, từ trước đến nay luôn là người quyền cao phú quý bậc nhất của thành phố B, có lẽ mình tìm đúng người rồi. Cục trưởng, ngài từ trước đến giờ chẳng phải là không bao giờ tin vào ma quỷ hay sao? Sao bây giờ lại muốn tìm thầy tướng vậy?

- Cút!

Lý Nhất Nguyên quát lên!

Tên cảnh vệ sợ quá, vội vã đi ra ngoài.

Lý Đường Nghĩa ở thành phố B?

Hắn hình như đã từng nghe qua cái tên này, không biết người này có giúp gì được cho hắn không?

Bất luận thế nào, cũng phải lập tức đến đó xem sao. Nỗi khổ khi cứ tối đến bị đám oan hồn, ma quỷ ám lấy khiến hắn không chịu nổi nữa rồi.

Thành phố B.

Lần trước, Lý Đường Nghĩa từ thành phố A quay về thì phát hiện ra trong đầu mất đi ký ức của một ngày, không ngày nào là ông không vắt óc suy nghĩ làm sao để nhớ ra chuyện ngày hôm đó.

Ông luôn cảm giác như có ai đó nhét một đống bông vào trong đầu mình, chèn ép, làm biến mất từng đoạn ký ức trong ông. Hơn nữa, điều ông cảm thấy sợ hãi chính là ông phát hiện, trí nhớ của ông ngày một kém đi, thường không quên cái này thì cũng quên cái kia.

Ông vỗ vỗ đầu mình một cách vô cùng ảo não.

Lẽ nào bản thân ông giống những người khác, mắc bệnh đãng trí của người già?

Đây quả thật là một điều kinh khủng.

Những ngày này, ông đều nỗ lực đi tham gia các hoạt động có thể giúp ích trong việc phòng tránh bệnh mất trí nhớ ở người già, tuy nhiên, hình như không có hiệu quả.

Điều này khiến ông ngày một lo sợ, ông sợ một ngày nào đó sẽ biến thành kẻ tàn phế, bị người khác ruồng bỏ.

Ông gọi điện cho Việt Dương:

- Sư huynh, khi nào huynh trở về? Đệ sợ đệ sắp mắc bệnh đãng trí của người già rồi.- Đường Nghĩa, tối qua lúc huynh thôi diễn cho đệ, phát hiện ra mệnh của đệ có một kiếp, tuy nhiên, số kiếp này rất kỳ lạ, kết quả hiện ra giống như một đám mây mù không nhìn thấy tiền đồ.

Sư huynh đáp lời.

Lý Đường Nghĩa hoảng hốt:

- Lẽ nào định mệnh khiến đệ bị bệnh mất trí nhớ của người già thật sao?

- Đừng quá lo lắng, tháng sau là ngày giỗ của sư phụ, huynh cũng muốn quay về bái tế sư phụ, đến lúc đó huynh sẽ giúp đệ xem lại.

- Cảm ơn sư huynh.

Lý Đường Nghĩa gác máy, tâm trạng càng thêm nặng nề.

Sư huynh bói quẻ chưa bao giờ sai, huynh ấy bói ra kết quả như vậy thì có thể khẳng định, bản thân ông không còn hy vọng gì nữa rồi.

Ông tự vỗ vỗ lồng ngực, nhìn chiếc la bàn được sơn màu đen sáng bóng đặt trên bàn, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra với chiếc la bàn, nhưng ông không thể nào nhớ nổi.

Ông cầm la bàn lên, theo thói quen đi lên sân thượng, theo dõi chiêm tinh và từ trường cát khí.

Chiếc kim la bàn đột nhiên quay loạn xạ, sau đó khôi phục lại bình thường.

Trong đầu ông giống như bị điện giật, cảm giác thật mơ hồ. Có lẽ việc ông mất đi ký ức có liên quan đến việc kim la bàn quay hỗn loạn.

Nhưng suy cho cùng thì đó là cái gì?

Chương 441, 442: Phá pháp thất bại

Lý Nhất Nguyên dự tính sẽ chi ra năm vạn để xem bói rồi chạy đi tìm Lý Đường Nghĩa.

Đến nơi thì thấy Lý Đường Nghĩa mặc một thân áo dài lụa màu trắng, chân đi giày đế mềm, mặt mũi hồng hào, một tay cầm cái la bàn nhìn có vẻ cổ kính, tay khác cầm ba đồng tiền bằng đồng, đôi mắt dài mảnh như thể hiểu thấu hết thảy nhìn ông ta chằm chằm.

Đây mới là dáng điệu của một vị thầy tướng số chính hiệu chứ. Con bé láo xược Dương Tử Mi kia mà là thầy tướng số sao, thật đúng là...

Lý Nhất Nguyên khúm na khúm núm chào Lý Đường Nghĩa một câu sau đó ngồi xuống trước mặt ông ta.

- Ông Lý, xin hỏi ông muốn hỏi chuyện gì?

Lý Đường Nghĩa giọng điệu vừa xa lánh vừa lãnh đạm, mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng.

Lý Đường Nghĩa hiểu rất rõ thế nào mới là một cao nhân thực sự. Dù ông ta vốn dĩ không phải là người lạnh lùng cao ngạo gì, nhưng để kéo dãn khoảng cách giữa mình và người đến xem bói, khiến họ có cảm giác như thể đến quỳ lạy cúng bái, ông bắt buộc phải giả vờ thế này.

Nếu không, càng thân thiết nhiệt tình càng khiến người ta nghi ngờ năng lực của mình. Ví dụ như mấy tên thần côn (*) ở bên đường ấy, cứ ra sức lôi kéo mồi chài khách, kết quả người ta tưởng lừa đảo chẳng thèm tin.

- Tôi thấy mình cứ như kiểu trúng vu thuật ấy, muốn nhờ ông xem giúp tôi xem có thể giải được không.

Lý Nhất Nguyên nói một cách khẩn thiết.

- Vu thuật?

Lý Đường Nghĩa quan sát ấn đường của Lý Nhất Nguyên một cách cẩn thận, thì phát hiện quả nhiên mặt ông ta được bao phủ bởi một lớp sát khí màu đen.

Đột nhiên ông nghĩ đến bản thân mình, có phải chuyện ông bị mất trí nhớ cũng có liên quan đến vu thuật không?

Lý Nhất Nguyên liền kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra giữa mình và Dương Tử Mi

- Thầy tướng số đó là một bé gái khoảng mười lăm tuổi sao?

Lý Đường Nghĩa nghe xong có hơi bất ngờ.

- Đúng vậy, sư phụ của nó nhìn thì có vẻ giống một tiên nhân đạo sĩ, cơ mà, ông sư thúc thì nhìn như một kẻ giả mạo. Kể từ khi có xung đột với bọn họ, là cứ tối đến tôi với con trai tôi như kiểu thấy quỷ đến đòi mạng mình vậy. Thật quá đáng sợ, nể mặt tất cả đều là người một nhà, cùng mang họ Lý, xin ông hãy giúp tôi, tiền nong bao nhiêu không quan trọng.

Lý Nhất Nguyên van nài.

Lý Đường Nghĩa lâm vào trầm mặc thật lâu.

Theo lý mà nói, một đứa con gái sẽ không thể có công lực thế này được. Ông duỗi ngón tay ra, khẽ điểm lên ấn đường của Lý Nhất Nguyên, quả nhiên, lập tức cảm thấy ngón tay tiếp xúc với ấn đường có chút lành lạnh. Căn cứ vào tình trạng ảo giác mà Lý Nhất Nguyên đã miêu tả, thì chắc ông ta đã bị trúng Ngũ Quỷ Truy Hồn Trú rồi.

Nhưng lại chẳng nhìn thấy dấu phù chú nào trên người ông ta cả. Chẳng lẽ, đứa bé đó cũng biết vẽ bùa vô hình để dẫn sát khí vào não người khác giống sư huynh?

Không thể nào!

Ông nhọc công khổ sở học suốt hơn năm mươi năm mà chẳng thu được chút thành quả gì, chút công lực của ông ta chẳng tính là gì cả.Hẳn là do lão đạo sĩ kia.

- Đại sư, sao vậy? Có thể giúp tôi không?

Lý Nhất Nguyên thấy Lý Đường Nghĩa cúi đầu suy tư thì lại càng sốt ruột, ông ta gửi gắm biết bao nhiêu hy vọng vào Lý Đường Nghĩa.

- Để tôi thử xem.

Lý Đường Nghĩa lấy mấy dụng cụ như thanh kiếm gỗ đào, giấy vàng, chu sa, bút lông ra, bắt đầu lập đàn làm pháp.

- Phụt...

Lý Đường Nghĩa phun ra một ngụm máu tươi, kiếm gỗ đào trong tay nứt thành hai mảnh, ngay cả kim chỉ nam trong la bàn cũng bắt đầu hỗn loạn, tiền đồng rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng...

Ông mặt trắng xanh suy yếu ngồi phịch xuống đất, nguyên khí bị thương một cách trầm trọng.

Tình huống như kiểu này, từ khi xuất đạo ông ta chưa gặp bao giờ. Rất rõ ràng, đạo hạnh của người thi pháp không chỉ cao hơn ông ta gấp mười lần, mà ít nhất cũng phải ngang với sư huynh của ông.

***

(*) Thần côn: Thầy bói, thầy đồng mang nghĩa xấu

Lý Nhất Nguyên nhìn cũng hoa hết cả mắt, đầu óc như nổ tung lăn đùng ra ngất trên đất. Đợi đến lúc ông ta tỉnh lại thì đã không thấy Lý Đường Nghĩa ở bên cạnh nữa.

Lý Nhất Nguyên xoa xoa cái đầu sưng vù từ từ đứng lên rồi lập tức đi tìm Lý Đường Nghĩa.

Khi ông ta tìm đến nơi thì bị một đệ tử của Lý Đường Nghĩa cản lại nói:

- Sư phụ tôi bị thương rồi, xin ông Lý cứ về trước đi.

- Bị thương? Tại sao vậy?

Lý Nhất Nguyên lờ mờ nhớ ra, trước khi mình ngất đi hình như đã thấy Lý Đường Nghĩa phun ra một đống máu thì phải.

"Chẳng lẽ trong lúc trừ tà đã bị thương?"

Điều ông ta không biết là, Lý Đường Nghĩa không phải chỉ bị thương bình thường, mà là tổn thương nguyên khí, ít nhất phải mất hai ba tháng mới hồi phục được.

- Thế ông ấy đã trừ hết vu thuật trên người tôi chưa?

Ông ta sốt ruột hỏi.

Người đệ tử kia của Lý Đường Nguyên lắc lắc đầu:

- Sư phụ bảo ông ấy bất lực, xin ông hãy về cho. Cách duy nhất là đành chờ đến tháng sau, khi đại sư bá của chúng tôi quay về thì mới nói tiếp được.

- Cái gì? Bất lực? Một tháng sau?

Lý Nhất Nguyên kêu ầm lên.

Giờ ông ta đang bị mấy con quỷ kia hành sắp điên đến nơi rồi, đợi thêm tháng nữa ông ta không điên mới lạ đấy. Thế nên cũng chẳng nghĩ gì buột miệng chửi:

- Tưởng cao nhân thế nào, hoá ra còn không đấu lại cả một con oắt con. Đúng là đám lừa đảo.

Vị đệ tử của Lý Đường Nghĩa tức tím mặt, lập tức đuổi ông ta ra ngoài.

- Sư phụ, ông ta đi rồi.

Người đệ tử kia bước vào phòng điều dưỡng trong nội đường, cung kính khom lưng lễ phép thưa lại với Lý Đường Nghĩa.

- Ừ, con cũng đi ra đi. Mấy ngày này, con cứ làm canh gà hầm hồng sâm cho ta uống, đừng để bất kỳ ai đến làm phiền ta.

Lý Đường Nghĩa gật gật đầu.

- Vâng thưa sư phụ.

Người đệ tử đó nói xong liền đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Lý Đường Nghĩa xoa xoa lồng ngực đau đớn, cũng may lúc nãy ông tay không cố sức làm phép, nếu không sẽ không chỉ đơn giản là bị tổn thương nguyên khí đâu, mà sẽ thực sự trở thành kẻ tàn phế đứt hết kinh mạch đấy.

Sau khi điều tức một lúc, ông mới lấy điện thoại gọi cho sư huynh mình, kể lại toàn bộ sự việc cho ông ấy nghe.

- Thật không ngờ trên đời này huynh còn gặp một đối thủ kỳ phùng địch thủ. Đệ cứ nghỉ ngơi đi, đợi huynh xử lý xong việc sẽ về trước nửa tháng.

Sư huynh hắn nghe xong, lập tức nói.

- Sư huynh, huynh phải cẩn thận đấy.

Lý Đường Nghĩa nói thẳng với sư huynh mình, người hạ chú Lý Nhất Nguyên tuyệt đối không đơn giản.

Xưa nay vì có pháp lực cao thâm nên sư huynh ông ta có chút kiêu ngạo tự đại, cộng thêm mấy năm gần đây ông ấy lại bị quyền thế sắc đẹp mê hoặc, có thể đã bỏ bê việc tu luyện cũng nên.

Ông ta hơi lo lắng vị sư huynh được sư phụ tâm đắc là thiên tài này sẽ xảy ra tình trạng pháp lực suy giảm.- Sư huynh, đệ nghĩ rằng chuyện đệ mất trí nhớ ở thành phố A có khả năng là do vu thuật gây ra. Có lẽ cũng do một người làm, chỉ không biết đứa bé gái hay là lão đạo sĩ mà thôi.

Lý Đường Nghĩa nói.

- Một đứa bé gái thì mạnh đến thế nào chứ? Chắc chắn là lão đạo sĩ kia.

Sư huynh ông trả lời.

- Đúng, đệ cũng nghĩ như vậy. Chỉ tiếc là giờ đệ bị thương, nếu không đệ muốn đích thân đến thành phố A lần nữa để xác nhận.

Lý Đường Nghĩa nói.

- Đệ cứ nghỉ ngơi đi, ở thành phố A sư huynh vẫn còn một số người thân cận, đợi lát nữa sẽ bảo họ đi điều tra thân phận của hai người kia. Trực giác sư huynh mách bảo, sự xuất hiện của bọn họ cũng có liên quan đến sư huynh.

Sư huynh ông đáp lại.

- Không phải chứ? Giờ sư huynh đang ở Mỹ, sao có liên quan gì đến bọn họ được?

Lý Đường Nghĩa kinh ngạc nói.

- Mười năm trước, sư huynh đã từng phá một Thất Sát Trận, lúc đó trận pháp có hơi quái dị, có chút non tay, lại có linh lực nhất định. Vì phá giải trận pháp đấy mà lần đầu tiên trong đời khiến sư huynh bị thương. Do vậy cũng không dùng biện pháp phòng phản phệ nữa mà trực tiếp khiến đối phương bị phản phệ lại. Theo lý mà nói thì mức độ phản phệ đủ lớn sẽ khiến kẻ đó tàn phế hoặc thậm chí mất mạng. Huynh hơi nghi ngờ, có lẽ bọn họ đến thành phố A là để tìm huynh báo thù.

- Sư huynh, vậy phải làm thế nào bây giờ?

Lý Nghĩa Đường kinh hãi hỏi.

- Hừ!

Vị sư huynh hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa mà cúp máy luôn.

Chương 443: Trục Thiên đã trở về

Dương Tử Mi đang tưới cây ở sân sau thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào của sư thúc Ngọc Chân Tử vọng từ cửa vào:

- Cậu là ai thế hả? Sao lại tự tiện xông vào nhà người ta? Cút ra ngoài mau!

Tiếp đó cô lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông ấy:

- Ôi tiểu sư điệt ơi, cứu với! Sư thúc con sắp bị người ta đánh chết rồi đây này!

Nghe vậy cô liền vội vàng quăng vòi hoa sen xuống, chạy ra ngoài. Ra đến nơi thì thấy một người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi phong trần, đôi mắt đỏ rực, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Long Trục Thiên một tay nhấc cổ Ngọc Chân Tử lên, thấy cô ra thì vứt ông ta sang một bên, bước vội về phía trước, không nói không rằng duỗi tay ôm chặt cô vào lòng, không để hở kẽ nào.

- Mi Mi...

Cằm anh cọ cọ vào đỉnh đầu Dương Tử Mi, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo chút nỉ non như người trong mộng:

- Anh về rồi đây.

- Dạ.

Dương Tử Mi thấp giọng dạ một tiếng, nằm gọn trong lồng ngực nóng hổi của anh, duỗi tay ôm chặt lấy vòng eo vững chắc kia, tham lam hít lấy mùi hương đặc biệt chỉ có trên người anh. Cô ôm chặt lấy anh, cứ như thể ôm trọn cả thế giới trong tay.

Dù kiếp này cô có rất nhiều thứ, nhưng vì chuyện kiếp trước, nên cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn, lúc nào cũng lo được lo mất.

Chỉ khi ở bên cạnh Long Trục Thiên, cô mới cảm thấy thế giới thực sự tồn tại, trái tim cô mới yên bình không còn bất an.

- Ê ê ê! Cậu nói xem cậu là ai hả? Sao lại ôm tiểu sư điệt nhà tôi thế hả? Mau bỏ nó ra ngay

Bị quẳng sang một bên, Ngọc Chân Tử thấy Long Trục Thiên ôm chặt lấy Dương Tử Mi thì lập tức bò dậy chửi ầm lên.

- Ồn quá đi mất!

Long Trục Thiên ngẩng đầu, hét vào mặt ông ta một tiếng.

Bị Long Trục Thiên hét cho một trận, Ngọc Chân Tử run run, cơ mà rất nhanh đã lấy lại dũng khí, xắn xắn tay áo lên nói:

- Đừng tưởng rẳng cậu cao to mà tôi sợ nhé. Mau bỏ tiểu sư điệt nhà tôi ra, nếu không cậu không xong với tôi đâu.

Nói xong, ông ta lao như bò điên về phía Long Trục Thiên...

Long Trục Thiên ôm lấy Dương Tử Mi khẽ né một cái...

Ngọc Chân Tử đâm vào không khí liền lảo đảo vài cái, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất. Sau khi bò dậy, ông ta lại tiếp tục xông lên kiểu liều mạng đến nơi.

Dương Tử Mi thấy vậy vừa bực vừa buồn cười, mở miệng nói:

- Sư thúc, đừng quậy nữa. Đây là người đàn ông của con.

Ngọc Chân Tử đơ cả người:

- Người đàn ông của con? Con bé thế mà đã có người yêu rồi á?

- Đúng vậy! Dương Tử Mi nói với Long Trục Thiên:

- Đây là sư thúc của em, anh đừng trách ông ấy.

- Anh biết.

Long Trục Thiên rầu rĩ trả lời.

Lúc nãy anh mới vào cửa, nhìn thấy Ngọc Tử Chân liền biết lão đạo sĩ thối này chắc chắn có quan hệ với Dương Tử Mi, nếu không anh đã quẳng ông ta ra đường lâu rồi.

Nhưng mà, anh thực sự rất buồn bực, đây rõ ràng là thế giới riêng của anh và Dương Tử Mi, hai người vừa mới gặp mặt, còn chưa được thể hiện tình cảm đã bị lão sư thúc dở hơi này phá đám rồi.

- Chúng ta vào phòng đi.

Anh sầu thảm nói mộ câu, cong lưng nhấc bổng Dương Tử Mi lên bế kiểu bế công chúa, đi như bay vào phòng.

Ngọc Chân Tử đứng đờ người ra ở phía sau, sau đó liền vội vã đi tìm Ngọc Thanh:

- Sư huynh! Chuyện gì thế này! Con bé nhà huynh mới bé thế mà đã có người yêu là thế nào? Thế thì sẽ bị phá mất công lực mất!

Ngọc Thanh chẳng thèm ngẩng đầu lên nói:

- Con bé sẽ tự biết kiềm chế.

- Bọn nó vào phòng rồi kia kìa! Trai đơn gái chiếc, nhìn mắt bọn nó, cứ như kiểu củi khô gặp lửa ấy, chạm vào cái thôi là cháy điên cuồng cho mà xem! Làm thế nào bây giờ?

Ngọc Chân Tử lo lắng không thôi hỏi.

Chương 444: Được ôm em là điều hạnh phúc nhất trên đời

Đệ nghĩ nhiều đấy thôi. Con bé tự biết mình nên làm gì, không nên làm gì mà.

Ngọc Thanh nhếch mắt nhìn ông ta nói:

- Nếu cậu ta đã về rồi, thì sau này đệ hãy đến sau nhà tịnh tâm tu luyện cùng huynh đi. Bớt làm phiền bọn nó lại.

- Thế cũng được á? Ôi sư huynh, không ngờ huynh sống thoáng thế đấy.

Ngọc Chân Tử liếc mắt nhìn Ngọc Thanh một cái khinh bỉ, nhưng cũng không nói gì nữa, tiếp tục tập pháp thuật dẫn âm khí mà Dương Tử Mi đã dạy mình.

Long Trục Thiên bế Dương Tử Mi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi:

- Cuối cùng chúng ta cũng có không gian riêng rồi.

- Trời ơi xấu hổ, vẫn có người đang nhìn kìa.

Tiểu Thiên nghe vậy vội che mặt lại. Dương Tiểu Mi bất lực, vội vàng thi triển pháp thuật, che hết ngũ quan của Tiểu Thiên lại, để nó đỡ phải nghe trộm.

Long Trục Thiên bế Dương Tử Mi thẳng đến giường, đang định nằm xuống thì đột nhiên có một cái bóng trắng nhảy ra từ trong chăn.

- Cái gì thế này?

Khi Long Trục Thiên thấy một thứ giống như con hồ ly trắng đang chớp chớp đôi mắt to tròn, bộ dạng chăm chú nghiên cứu nhìn anh, không khỏi thấp giọng chửi thầm.

"Mi mới là cái thứ gì ấy. "

Tuyết Hồ mắng thầm trong lòng, quan sát Long Trục Thiên một cách chăm chú.

Thì ra người đàn ông của con nhóc trông thế này à? Ừ được, không tệ!

Cơ mà, sao trên người anh ta lại có luồng khí tức đặc biệt không giống với con người nhỉ?

Còn chưa đợi nó nghiên cứu xong, Dương Tử Mi đã xách nó ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, không cho nó vào nữa.

"Con bé chết tiệt!"

Tuyết Hồ dơ vuốt đạp đạp cửa.

Dương Tử Mi thản nhiên, mở cửa ra cảnh cáo:

- Ra chỗ khác chơi, cậu mà còn làm phiền tôi nữa tôi đuổi cậu đi đấy.

- Đồ trọng sắc khinh bạn!

Tuyết Hồ bất mãn lầm bầm:

- Sao mà quá đáng thế không biết?

- Tôi quá đáng thế đấy!

Dương Tử Mi liếc nó một cái rồi bước vào phòng. Long Trục Thiên ngồi trên giường, lòng cứ rầu rĩ mãi thôi.

Anh cứ cảm thấy con hồ ly đó không tầm thường, đôi mắt đó giống hệt mắt người cứ nhìn anh chằm chằm, cứ như thể nhìn thấu linh hồn mình vậy.

Dương Tử Mi hơi xấu hổ ngồi xuống cạnh anh, rất chủ động vươn tay ra ôm lấy cổ anh, chớp chớp đôi mắt đen tròn, dè dặt hỏi:- Anh khó chịu à?

- Ừ!

Long Trục Thiên cố ý xụ mặt, ồm ồm nói.

Anh rất thích bộ dạng rũ mắt nghe lời, cẩn thận dỗ dành mình của Dương Tử Mi, nên liền giả bộ như đang giận.

- Thế phải làm thế nào mới được bây giờ?

Đương nhiên là Dương Tử Mi nhìn ra anh đang giả bộ, nên cũng cố ý giả vờ than thở rầu rĩ bất lực hỏi anh.

Long Trục thiên duỗi tay ra, chỉ vào mặt mình, ý là bảo cô chỉ cần hôn một cái là anh ta sẽ hết giận.

Dương Tử Mi lại cố ý không hiểu gì, duỗi tay chọt chọt vào mặt anh, dáng vẻ ngây thơ vô số tội kêu lên:

- Chẳng lẽ lúm đồng tiền của anh sâu hơn sao? Mau, cười cái cho em xem nào.

Long Trục Thiên nhìn đôi mắt giảo hoạt của cô, không chịu nổi nữa, duỗi tay dùng lực ôm cả người cô vào lòng, để cô dính sát vào người anh...

Dương Tử Mi hoảng loạn, sau đó nhảy dựng lên như thể chú hươu bị động, khuôn mặt đỏ bừng lên say động lòng người.

Thịch! Thịch! Thịch!

Cả hai người dựa vào nhau, nghe rõ từng tiếng tim đập loạn xạ, từng tiếng một gõ thẳng vào lòng từng người.

Cả hai bắt đầu im lặng. Họ cứ lặng lẽ ôm lấy nhau, chẳng ai muốn nói gì, sợ phá vỡ niềm hạnh phúc chân thực giờ khắc này...

Chương 445: Em cũng yêu anh

Hai người ôm nhau ngủ cả một đêm vô cùng thoải mái.

Ngày hôm sau, theo thói quen, Dương Tử Mi thức dậy vào lúc sáu giờ.

Lúc tỉnh dậy thì thấy đầu mình vẫn gối lên tay của Long Trục Thiên, cả người như con mèo Ba Tư, cuộn tròn lại nằm bên cạnh anh, còn một cánh tay vững chắc của anh thì đặt lên trước ngực cô.

Trên đời này không còn gì hạnh phúc và vui sướng hơn việc mỗi sáng thức dậy mở mắt ra là thấy anh nằm ngay cạnh mình.

Cô nhẹ mở mắt, ngắm nhìn khuôn mặt vẫn đang ngủ say của Long Trục Thiên. Nhìn cả trăm lần cũng không thấy chán.

Cho dù có nhìn góc nào, cô cũng vẫn cảm thấy anh là người đàn ông quyến rũ và đẹp trai nhất.

Có lẽ đã lâu lắm rồi anh không được ngủ ngon một giấc, mãi đến giờ vẫn đang chìm trong mộng đẹp, khe khẽ hít thở, bờ môi mỏng nhẹ giương lên.

Dương Tử Mi thấy đôi môi hồng hồng của Long Trục Thiên nhẹ hé, đột nhiên thấy có chút lưỡi khô miệng đắng, không kìm được đưa lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.

Muốn hôn một cái quá đi! Lòng cô đang gào thét điên cuồng.

Bình thường lúc hai người ở cạnh nhau, vì sợ thân thiết quá sẽ gây ra phản ứng thái quá, không thể khống chế được nên lần nào Long Trục Thiên cũng chỉ dùng môi cạ nhẹ lên đỉnh đầu với trán của cô một tí là thôi.

Mỗi lần như thế, cô đều thấy rất ảo não, lòng thầm mắng anh một trận, sao không gần thêm chút nữa chứ? Cô cũng biết là anh lo cho cô, sợ cô bị phá công.

Nhịn, nhịn thôi!

Cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, duỗi ngón tay chạm nhẹ lên mặt anh, từ cặp mày, đôi mắt, cái mũi đến cái miệng.

Ừ, gió bụi Mạc Bắc cộng thêm vẻ thành thục và phong sương trên mặt anh, khiến anh càng có vị đàn ông hơn. Chỉ không biết, khoảng thời gian vừa rồi anh sống thế nào.

Đột nhiên, hàng lông mi đen rậm của anh khẽ run run.

- Anh tỉnh rồi à?

Cô thấp giọng hỏi.

- Không.

Anh trả lời, nhưng lại không mở mắt, nói một câu khiến cô suýt ngất:

- Anh là người đẹp ngủ trong rừng.

- Có phải muốn hoàng tử đến hôn một cái cho tỉnh không?

Dương Tử Mi nhe răng hỏi.

- Đúng vậy.

Long Trục Thiên đáp.

Dương Tử Mi ngửa đầu lên, hôn nhẹ một cái lên trán anh, nhưng lòng lại hồi hộp như thể đang hôn trộm vậy.

Tuy hai người đã rất đỗi thân thuộc, nhưng mỗi lần muốn hôn anh, cô đều rất hồi hộp, tim cứ như cây cung lúc nào cũng có thể sẵn sàng rời khỏi nỏ.

"Đúng là ngây thơ."

Cô kêu thảm một tiếng trong lòng.

Long Trục Thiên vẫn chưa mở mắt, nói tiếp:

- Anh là hoàng tử ếch.

- À, thế thì em sẽ là công chúa đến giải cứu anh.

Dương Tử Mi chớp chớp mắt, cúi đầu thơm một cái lên mí mắt anh, lướt nhẹ một cái rồi thôi.

Nhưng Long Trục Thiên vẫn chưa mở mắt. - Giờ anh lại là gì nữa đây?

Dương Tử Mi chờ anh, xem anh có thể nói ra nhân vật chờ được hôn trong truyện nữa không.

- Anh là đàn ông!

Đột nhiên Long Trục Thiên nói, cánh tay thô chắc giơ lên, kéo cả thân thể yêu kiều nhỏ nhắn của cô lại, để cả người cô áp sát vào lồng ngực anh, một tay siết chặt vòng eo mềm mại của cô, một tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh kia.

Mặt hai người dính sát vào nhau...

Bóng hình đối phương in hằn vào đáy mắt, đang dần dần phóng to lên. Tim Dương Tử Mi lại đập thình thịch.

- Tốt quá!

Long Trục Thiên đột nhiên ôm chặt lấy cô, nói một cách cảm thán:

- May mà không phải là mơ.

- Vâng, em cũng thấy thật tuyệt!

- Anh yêu em.

Đột nhiên, Long Trục Thiên đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào con ngươi đen bóng của cô, chân thành nói.

Tim Dương Tử Mi lại đập thình thịch, niềm vui sướng hạnh phúc chảy dạt dào trong lòng cô như sóng thủy triều

Cô không nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, sau đó nhả ra, ánh mắt mang theo chút mơ màng nhìn anh:

- Em cũng yêu anh.

Bỗng nhiên, cả người Long Trục Thiên co cứng lại, hít thở nặng nề, đáy mắt xẹt qua chút nhẫn nhịn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top