Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 469 - 479

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 469: Vào trong hội trường

Thấy khóe môi Dương Tử Mi gợi lên một nụ cười lạnh đầy trào phúng, cô gái kia mẫn cảm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng, nũng nịu nói với La thiếu:

- La thiếu, cô ta hình như đang cười nhạo anh đấy, thật là đáng ghét.

La thiếu nhìn thoáng qua Dương Tử Mi, không biểu hiện một chút tức giận nào mà chỉ đưa ngón tay trêu chọc trên mặt nữ nhân kia một chút:

- Đi thôi, anh đường đường là La Anh Kình, sao lại phải so đo với một đứa nhóc chứ? Thế thì quá mất mặt rồi! Mà em cũng thiệt là, em chính là minh tinh Lam Lạc nổi tiếng của thành phố B, đừng hạ thấp mình như thế.

Nói xong anh ta cất bước đi vào trong.

Lam Lạc liếc Dương Tử Mi một cái, rồi cũng nhanh chân đuổi theo anh ta.

Dương Tử Mi nhún vai, cô cảm thấy thật khó hiểu.

Cô cũng không trêu chọc cô ta, không hiểu sao cô ta lại chướng mắt cô như vậy?

- Tiểu Mi, làm sao đây?

Tống Huyền khó xử nhìn Tuyết Hồ ở trong lòng Dương Tử Mi:

- Có thể đưa nó đi gửi ở chỗ nào không?

- Tiểu nha đầu, nếu nơi này không cho hồ ly đi vào, vậy để tôi biến thành người là được!

Tuyết Hồ nói với Dương Tử Mi.

- Cậu không có thư mời thì làm sao đi vào?

- Thật là, tôi chính là yêu tinh pháp lực cao cường, còn cần tới thư mời để đi vào sao?

Tuyết Hồ nói:

- Cậu bỏ tôi xuống, tôi sẽ tìm một cơ hội để lẻn vào, cậu đi trước đi.

- Cậu làm được không?

- Đương nhiên được rồi.

Tuyết Hồ tràn đầy tự tin nói

Dương Tử Mi thả Tuyết Hồ xuống, nói với Tống Huyền:

- Đi thôi, để nó đi chơi đi, chúng ta vào trước.

Tống Huyền nhìn Tuyết Hồ cực kỳ dễ thương như đám lông xù trên mặt đất:

- Nếu để nó tự do đi chơi, anh sợ sẽ có người ôm nó đi mất. Hay là, cứ tìm người chăm sóc nó.

- Không sao.

Dương Tử Mi kéo cánh tay Lâm Thanh Mai lại:

- Đi thôi, nếu còn không đi chúng ta sẽ muộn mất.

Tống Huyền thấy Tuyết Hồ cũng không phải là thú cưng bình thường, Dương Tử Mi có thể yên tâm với nó như vậy khẳng định là nó có chút tài năng, sau đó cũng theo bọn họ vào trong.

Tuy rằng ở thành phố B Tống Huyền quen biết không ít người, nhưng dù sao nơi này cũng không phải thành phố A, thân phận của anh cũng không có nhiều người để tâm.

Ngược lại, có không ít ánh mắt dính trên người Dương Tử Mi, trông cô bé thoạt nhìn rất thuần khiết. Không nói đến khuôn mặt như tranh vẽ của cô, chỉ cần khí chất xuất thần không nhiễm một hạt bụi như Tiểu Long Nữ cùng làn da trắng ngần nõn nà kia cũng làm cho người ta mê đắm không rời mắt.

Minh tinh ngọc nữ Lam Lạc mới vừa rồi chướng mắt cô như vậy cũng là vì cực kỳ ganh ghét  Dương Tử Mi có làn da đẹp hơn cô ta, bởi lẽ cô ta nổi tiếng trong giới này, cũng là do có làn da đẹp.

- Đây là con gái nhà ai vậy? Còn ít tuổi mà đã có dáng dấp xinh đẹp như thế kia, khi lớn lên, không biết sẽ còn khuynh nước khuynh thành đến mức nào.

Có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Bữa tiệc hôm nay, bề ngoài là buổi đấu giá đồ cổ, nhưng đây cũng là tiệc dành cho hào môn thế gia, một thư mời cũng gần mười vạn, hơn nữa, không phải có tiền là mua được, quan trọng là phải có thân phận và địa vị.

- Bên cạnh cô ta chính là danh gia đồ cổ ở thành phố A, Tống Huyền tiên sinh, phỏng chừng cũng là người Tống gia.

Có người đáp.

Ngoài một số ít người đến đây để xem xét học tập đánh giá các loại đồ cổ, thì cũng có không ít công tử con nhà đại gia, tụm năm tụm ba lại với nhau, mỗi khi nhìn thấy cô gái nào đi vào, lại ngắm từ đầu đến chân, bình phẩm bàn tán, xem xét phân tích xem người kia có phù hợp với khẩu vị của mình không.

Hôm nay tới tham gia, các tiểu thư thục nữ hoặc minh tinh cũng có tâm tư như thế, bởi vậy ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, ai cũng trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mục đích chính là muốn hấp dẫn ánh mắt người khác.

Chương 470: Bị người đố kỵ

Mà minh tinh ngọc nữ Lam Lạc mới nổi đương nhiên cũng trở thành tiêu điểm của sự chú ý, cộng thêm bạn trai bên cạnh là một trong bốn thiếu gia nổi danh nhất của thành phố B, La Anh Kình, hai người vừa đi vào lập tức giống như ngôi sao sáng, hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Lam Lạc như một bông hoa Hồ Điệp kiêu ngạo, cách ăn mặc cực kỳ cao quý, thanh lịch, ngây thơ, vui vẻ hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý.

Chỉ tiếc, cảm giác vui vẻ của cô ta chỉ duy trì trong nháy mắt, thì ngay lập tức bị Dương Tử Mi đi vào phá vỡ.

Dương Tử Mi đi vào trong, tuy không rực rỡ chói lóa, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác cô tựa như một đám mây trắng ở cuối chân trời, thu hút ánh mắt, con tim, làm người ta bất giác chăm chú nhìn cô, cứ như nhìn thấy Bạch Ngọc, cảm giác mát lạnh thấm tận đáy lòng.

Dương Tử Mi mặc dù chỉ mới là một cô bé chưa tiếp xúc với quá nhiều người, nhưng do tu luyện khí thuật, nên thân thể tự nhiên luyện ra được một loại khí chất thờ ơ lạnh nhạt, không sợ hãi bất kỳ thứ gì.

Đối diện với vô vàn ánh mắt có tâm tư khác nhau, cô chỉ dùng con mắt nghề nghiệp thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó quay mặt thấp giọng đùa giỡn với Lâm Thanh Mai.

Ánh mắt cô rất lãnh đạm, nhưng người nào bị ánh mắt đó quét qua, đều có cảm giác khác thường, cứ như chạm phải ánh mắt dò xét của một vị nữ vương vậy, ẩn chứa một loại áp lực vô hình.

Những người đang có mặt ở hội trường, ai cũng có địa vị cao, là người nhận được sự tôn sùng, rất ít khi vì một ánh mắt của người khác mà cảm thấy áp lực.

Nhưng ánh mắt của cô gái này lại mang đến áp lực cho bọn họ.

Ánh mắt cô cực kỳ có tính xuyên thấu, giống như có thể lập tức nhìn thấu linh hồn của họ.

Nhưng khi ánh mắt đó rời đi, nhìn kỹ lại thì nó không khác gì ánh mắt của một cô bé, trong suốt rõ ràng, lại tựa như chứa đựng tia sáng rực rỡ của các vì sao, khiến nó đong đầy ánh sáng và linh khí.

Nhìn kỹ khuôn mặt cô, cũng không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng các đường nét vô cùng dịu dàng tinh tế, nhất là lông mày có một chấm chu sa hồng, khiến cô có vài phần mông lung, tựa như Tinh Linh ẩn hiện trong làn sương mờ.

Vì thế, có người quen biết với Tống Huyền nhịn không được đi tới chào hỏi, cố ý hỏi thăm thân phận của Dương Tử Mi.

- Là học trò của tôi.

Tống Huyền đối với ai cũng trả lời như vậy.

- Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, tuổi còn nhỏ đã có khí độ như vậy, có điều cô bé là con cái nhà ai thế?

Có người tiếp tục tìm hiểu.

- Chỉ là con cái nhà bình thường mà thôi.

Tống Huyền thản nhiên trả lời, đồng loạt giới thiệu bọn họ cho Dương Tử Mi làm quen.

Dương Tử Mi cũng vui vẻ chào hỏi từng người, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thần thái lạnh nhạt tự nhiên, vẫn luôn duy trì loại cảm giác hờ hững xa cách.

Loại khí chất này càng khiến người khác muốn suy đoán thân phận của cô.

Con cái sinh ra ở nhà bình thường sẽ không có khí chất như thế.

Khẳng định là đến từ một danh môn nào đó, chẳng qua là Tống Huyền không nói mà thôi.

Mọi người nghĩ trong lòng.

Nhìn thấy Dương Tử Mi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người khiến Lam Lạc tức điên, cô ta phát hiện ánh mắt La Anh Kình cũng hay nhìn về phía Dương Tử Mi.

Lúc trước La Anh Kình vì theo đuổi cô mà hoa tươi, rượu ngon, nhẫn kim cương, thứ gì cũng không thiếu. Cô cũng giả bộ rụt rè một lúc, bày ra tư thế ngọc nữ của mình, duy trì cự ly như gần như xa với anh ta, cuối cùng vào đêm qua, ở tiệc sinh nhật cô, anh ta vì cô mà vung tiền như rác bao trọn cái du thuyền xa hoa để chúc mừng cô, cô mới ỡm ờ đồng ý kết giao với anh ta.

Kỳ thật, cô đã sớm muốn dựa vào vị kim chủ như La Anh Kình, chẳng qua cô cũng biết nếu quá dễ dàng chiếm được thì đàn ông cũng không quý trọng, bởi vậy cô mới dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.

Hôm nay, cô vốn có ý định dùng vẻ đẹp cùng sức hấp dẫn của mình để trở thành tiêu điểm của nơi này, đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn nhiều ánh mắt của đám đàn ông khác.

Cô muốn lợi dụng những ánh mắt này để gia tăng cảm giác tồn tại của bản thân trong mắt La Anh Kình, khiến anh ta ghen tuông, có như thế anh ta mới càng thêm quý trọng cô.

Ai biết được kế hoạch này lại bị nha đầu Dương Tử Mi phá vỡ, cô ta lại hấp dẫn được ánh mắt của La Anh Kình.

Chương 471: Giành chỗ ngồi

Mục đích tham gia buổi triển lãm đồ cổ lần này của Tống Huyền và Dương Tử Mi không phải là để xã giao kết bạn, mà thật sự là đến để xem đồ cổ.

Bởi vậy nên bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi cuộc dò hỏi, đi vào khu triển lãm đồ cổ.

Lần này Tống Huyền cũng đưa tới năm món đồ cổ, nhưng tất cả đều khá bình thường, trong đó có hai món là do anh mua lại từ Dương Tử Mi.

Những món đồ cổ trên quầy triển lãm không có món nào là tuyệt phẩm, bởi vậy nên Dương Tử Mi chỉ ngắm một lúc là hứng thú đã bay mất.

Nhưng đối với người say mê đồ cổ như Tống Huyền thì mỗi một món ở đây đều đáng để cho anh giám định tỉ mỉ và nghiên cứu thưởng thức.

Khi anh trông thấy Dương Tử Mi và Lâm Thanh Mai đã hết kiên nhẫn, anh liền tìm một chỗ cho hai người ngồi nghỉ ngơi.

- Thầy Tống, buổi đấu giá đồ cổ lớn như vậy nhưng sao không có bảo bối gì đặc biệt thế?

Dương Tử Mi nhịn không được hỏi.

- Nghe nói lần này có mấy món rất thần bí, nhưng đang ở trong phòng đấu giá, chúng tôi sẽ lấy ra cho mọi người xem, sau đó thì bắt đầu đấu giá. Còn những món triển lãm này thì chỉ là vật thứ cấp. Ai thích món nào thì cứ báo giá lên, sau đó chờ đến cuối cùng xem món đồ đó sẽ thuộc về ai.

Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi hỏi:

- Em có thích món nào không?

Dương Tử Mi lắc đầu:

- Không. Em không có nhiều tiền lắm, chờ mấy món thần bí xuất hiện rồi tính sau.

- Ừ.

Tống Huyền ra hiệu mời cô và Lâm Thanh Mai đi nghỉ ngơi.

Dương Tử Mi kéo Lâm Thanh Mai đi nghỉ ngơi, cô trông thấy bên cạnh có hai cái ghế mây, vừa định ngồi xuống thì có người hét lên:

- Không được phép ngồi, đó là chỗ tôi muốn!

Dương Tử Mi ngước mắt lên nhìn, hóa ra lại là "ngọc nữ" ngây thơ Lam Lạc.

- Ai tới trước thì được quyền ngồi trước, đây không phải nhà cô, cái ghế này cũng không được ghi nó là của cô.

Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

- Nhưng đây là chỗ tôi nhìn thấy trước!

Lam Lạc kéo La Anh Kình vẫn luôn không nói tiếng nào đến, ả chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói:

- La thiếu gia, người ta mệt mỏi quá rồi, người ta muốn ngồi chỗ đó.

- Bên kia còn có phòng trống kìa.

La Anh Kình đưa mắt nhìn Dương Tử Mi, sau đó lại quay sang nhìn Lam Lạc nói.

- Em không thích! Người ta thích ngồi ở đây cơ, phong cảnh ở đây rất đẹp, ngồi ở đây thoải mái hơn.

Lam Lạc kháng nghị.

- Tiểu Mi, chúng ta đi qua bên kia ngồi đi.

Lâm Thanh Mai từ trước đến nay đều là người không thích gây chuyện, hôm nay cô đã nhìn thấy hết mọi việc, cô cũng hiểu Lam Lạc đang tìm đủ mọi cách để gây hấn với Tử Mi, vì để tránh xảy ra xung đột không cần thiết, cô đành khuyên nhủ Dương Tử Mi.

- Không!

Dương Tử Mi cũng quật cường kháng nghị.

Đối với người mình quan tâm, cô còn có thể nhường nhịn, nhưng đối với loại người luôn tìm đủ mọi cách để khiêu khích cô, cô sẽ không nhường nửa li.

Huống chi cô cũng không biết tại sao Lam Lạc lại gây sự với cô, cô không phải là Phật tổ, không có lòng từ bi lớn lao như thế để nhường nhịn.

Cô kéo một cái ghế cho Lâm Thanh Mai, còn mình thì an vị ở trên chiếc ghế mà Lam Lạc nhìn trúng.

Lam Lạc tức giận tới mức dậm chân, chớp mắt hai cái rồi uất ức nói với La Anh Kình:

- La thiếu gia, có phải anh không còn thích người ta nữa rồi không?

La Anh Kình vươn tay nhéo nhéo má ả:

- Tất nhiên là thích rồi.

Đùa gì thế, hắn đã tốn bao nhiêu tiền đầu tư cho cô ta như vậy, còn chưa chính thức thu lại được, sao hắn có thể để cô ta bỏ đi chứ.

Không chơi được ngọc nữ ngây thơ này thì sao hắn có thể xứng với cái danh một trong tứ đại công tử ở thành phố B chứ?

Nhưng hắn cũng không phải là người không có mắt, dựa vào nhiều năm lăn lộn và kiến thức tích góp từ nhỏ tới giờ, trực giác nói cho hắn biết, Dương Tử Mi không phải là người hắn có thể đụng vào.

Khi không biết rõ bối cảnh của Dương Tử Mi, hắn tuyệt đối sẽ không vì một con hát mà đắc tội với người không nên đắc tội.

Chương 472: Con hát muốn trèo cao

Nếu thích người ta thì sao anh không giúp người ta? Người ta là bạn gái của anh mà! Người ta mất hết mặt mũi thì cũng chẳng khác gì anh mất hết mặt mũi...

Lam Lạc không biết suy nghĩ trong lòng La Anh Kình, tiếp tục ỷ rằng mình được cưng chiều mà kiêu ngạo nói.

Nghe ả ta "người ta" liên tục như vậy, Dương Tử Mi suýt chút nữa nôn hết cơm tối qua.

- Chỉ là một cô bé, em so đo với người ta làm gì? Em còn như vậy là anh sẽ không thích em nữa đâu, mấy ngày nay em chỉ biết nhõng nhẽo.

La Anh Kình xụ mặt nói.

Lam Lạc vừa nghe xong thì bỗng im bặt, sau đó giả bộ ngây thơ hồn nhiên rộng lượng:

- Đúng vậy, La thiếu gia nói rất đúng, chỉ là một cô bé không hiểu chuyện thôi mà, không cần phải so đo với cô ta.

Cô ta uyển chuyển kéo La Anh Kình rời đi.

Lúc rời đi, ả ta đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng Dương Tử Mi một cái.

- Chị, con nhỏ này thật ghê tởm.

Tiểu Thiên tức giận nói.

- Ha ha, đúng vậy, nhưng không cần lo, chị không muốn phải so đo với người đoản mệnh.

Dương Tử Mi cười nói.

- Hả? Chị sắp ra tay với cô ta à?

Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi.

- Loại người như cô ta thì có gì đáng để chị phạm sát nghiệp? Lúc nãy chị nhìn mặt cô ta thì phát hiện cô ta bị đoản mệnh, có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vòng một tháng.

Dương Tử Mi nói.

- Hóa ra là bị đoản mệnh, vậy cứ để cho cô ta phách lối đi, chị đúng là không cần phải so đo với cô ta.

Tiểu Thiên nhìn xung quanh:

- Sao cái tên Tuyết Hồ kia vẫn chưa tới? Có khi nào không vào được không?

Dương Tử Mi cũng đưa mắt nhìn xung quanh, thật sự là không có bóng dáng của Tuyết Hồ, không biết bây giờ cậu ta đi đâu rồi.

Cậu ta sẽ không diện đồ cổ trang mà đi vào chứ?

Mặc dù hôm nay là buổi đấu giá đồ cổ, cũng có không ít người mặc đồ hóa trang, nhưng không ai mặc cái loại cổ trang phiêu dật như tiên đâu.

Huống chi dung mạo của cậu ta còn yêu nghiệt như vậy, chỉ cần cậu ta vừa xuất hiện, tuyệt đối sẽ hút mắt hơn tất cả mọi thứ.

Dương Tử Mi đang nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Mai, bỗng ngoài cửa có một đám người mặc vest đi vào, che chắn trước sau để bảo vệ một người.

Đôi mắt của cô chợt sáng ngời.

Xem ra cô có thể gặp lại người quen cũ rồi.

Lúc này, cô nghe thấy Lam Lạc mừng rỡ kêu ầm lên ở cách đó không xa:

- La thiếu gia, Hoắc tiên sinh đến rồi, chúng ta lại chào hỏi đi.

- Em quen Hoắc Văn Hoa à?

La Anh Kình hỏi.

- Có gặp nhau một lần, chắc ông ấy vẫn còn nhớ em.

Trong bữa tiệc rượu ngày đó, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của đại phú hào Hồng Kông, Lam Lạc đã cố ý ngã xuống trước mặt ông ấy, đổ rượu đỏ lên đồ của ông ấy, sau đó lại giả bộ hoảng sợ như con thỏ nhỏ phạm phải sai lầm, không ngừng nói lời xin lỗi.

Hoắc Văn Hoa cũng không trách cứ cô, ngược lại còn hỏi cô tên gì.

Ả cho rằng sau đó ông ấy sẽ gọi điện cho ả, nhưng chờ một thời gian rất lâu sau vẫn không thấy gì, điều này làm ả cảm thấy rất không cam tâm.

Bây giờ gặp lại một lần nữa, ả không tin ông ta có thể quên ả.

Huống chi ả cũng muốn biểu hiện ra sự hấp dẫn của mình ở trước mặt La Anh Kình, chứng minh ả còn có thể trèo lên cái cây to Hoắc Văn Hoa này.

Bởi vậy, ả cười tủm tỉm cầm một ly rượu đỏ đi tới trước mặt Hoắc Văn Hoa, giả bộ ngây thơ vô tội rồi lại bày ra vẻ nũng nịu quen thuộc chào hỏi:

- Hoắc tiên sinh, xin chào!

Hoắc Văn Hoa giương mắt nhìn ả, nhàn nhạt gật đầu một cái theo phép lịch sự.

Thấy Hoắc Văn Hoa gật đầu với mình, Lam Lạc lại càng cao hứng hơn, thậm chí còn mang theo một chút đắc ý, tự cho là Hoắc Văn Hoa có ấn tượng rất sâu với mình.

Vì vậy ả tiến lên thêm một bước, muốn tới gần ông ấy thêm nữa.

Chương 473: Gặp lại Hắc Văn Hoa

Không ngờ bên cạnh Hoắc Văn Hoa có một người mặc vest màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, xem ra là vệ sĩ, anh ta vươn tay ra ngăn cản ả:

- Tiểu thư, mời lui ra phía sau!

- Hoắc tiên sinh...

Lam Lạc uất ức lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt mở to giả bộ đáng thương nhìn Hoắc Văn Hoa:

- Ngài không nhớ em sao?

Những người xung quanh đều dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Hoắc Văn Hoa và Lam Lạc.

Theo tư duy bình thường của bọn họ, tất nhiên họ sẽ cho rằng Lam Lạc đã từng có mối quan hệ nào đó với Hoắc Văn Hoa.

Sắc mặt La Anh Kình cũng khẽ thay đổi.

Lam Lạc là bạn gái của hắn, nhưng bây giờ ả bạn gái này lại dùng tư thái kia để đi nói chuyện với một người đàn ông khác.

Quả thực là làm hắn mất hết cả mặt mũi.

Con điếm thối tha! Giả bộ ngây thơ con mẹ mày chứ!

Hắn thầm mắng trong lòng.

Đầu óc Lam Lạc vốn đần độn, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy?

Ả chỉ ngây thơ cho rằng, nếu ả có thể chứng minh mình có quen biết với Hoắc Văn Hoa thì có thể gia tăng độ quan trọng trong lòng La Anh  Kình, nhưng không ngờ ả đang tự giảm nhẹ giá trị của mình.

Hoắc Văn Hoa nhàn nhạt nhìn ả một cái:

- Tiểu thư này nhìn rất quen, nhưng ngại quá, Hoắc mỗ đã già nên có hơi lẩn thẩn, rất dễ quên, nên không nhớ nổi tiểu thư là ai.

- Em là Lam Lạc nè, tháng trước em có sơ ý làm đổ rượu lên quần áo của ngài đó.

Lam Lạc vội vàng giải thích.

- À, nhớ rồi.

Hoắc Văn Hoa nhàn nhạt đáp lại một câu.

- Ngại quá, Lam tiểu thư, bây giờ Hoắc mỗ khá bận, chờ tôi rãnh rỗi sẽ liên lạc với cô sau nhé.

- Được, nhất định phải liên lạc nha.

Có được câu trả lời của Hoắc Văn Hoa, Lam Lạc thỏa mãn đi về bên cạnh La Anh  Kình, tranh công với hắn:

- La thiếu gia, Hoắc tiên sinh nói rảnh thì sẽ liên lạc với em đấy, hí hí.

La Anh Kình dùng ánh mắt chán ghét để liếc ả một cái.

Còn tưởng rằng ả ngây thơ trong sáng, hóa ra cũng chỉ là một con điếm đu bám đại gia thôi, làm lãng phí biết bao nhiêu tiền đầu tư của hắn.

Lam Lạc thấy Dương Tử Mi đang nhìn mình thì ả càng lớn tiếng hơn:

- Thật không ngờ một đại phú hào như Hoắc tiên sinh lại còn nhớ tới mình, thật sự là quá may mắn.

Nghe ả nói như thế, Dương Tử Mi đang uống trà suýt chút nữa phun ra.

Cô đã từng gặp vài kẻ không có não, nhưng chưa từng thấy ai không có não như vậy!

Xem ra IQ của ả đã dồn hết xuống ngực rồi!

Giọng nói của Lam Lạc quá lớn, Hoắc Văn Hoa tất nhiên cũng đã nghe thấy, ông nhíu mày liếc nhẹ về phía Lam Lạc. Khóe mắt ông trông thấy Dương Tử Mi, cảm thấy hơi quen mắt, ông bèn nhìn thêm vài lần, khi trông thấy nốt chu sa giữa trán cô, ông liền lập tức nhận ra, hai mắt ông sáng lên, bước nhanh về phía trước.

Lam Lạc thấy Hoắc Văn Hoa đi về phía bên này thì tưởng rằng ông ấy muốn kiếm mình, ả lập tực bày ra vẻ rụt rè hồi hộp chờ đợi.

Không ngờ Hoắc Văn Hoa lại đi về phía Dương Tử Mi.

- Tiểu Mi, đúng là cháu rồi! Thật là vui quá, không ngờ cháu cũng tới đây!

Hoắc Văn Hoa vui mừng nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi vẫn ngồi đó, cười cười nói:

- Ha ha, có thể gặp được Hoắc tiên sinh ở đây, cháu cũng rất vui.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Dương Tử Mi tuổi còn nhỏ, khi gặp trưởng bối có địa vị như Hoắc Văn Hoa, theo lý là phải lập tức đứng dậy lễ phép chào hỏi mới đúng.

Nhưng nhìn bộ dạng của cô và Hoắc Văn Hoa thì dường như Hoắc Văn Hoa đang cố lấy lòng cô.

Người lúc trước đoán cô xuất thân từ hào môn hiển hách bắt đầu phấn khích, âm thầm nghĩ mình thật là có mắt.

Chương 474: Không quan tâm hơn thua

La Anh Kình cũng cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình không vì Lam Lạc mà đắc tội với Dương Tử Mi, xem ra lai lịch của cô gái này đúng là không bình thường, nếu khHoắc tiên sinh Văn Hoa sẽ không có thái độ tôn sùng như thế.

Bình thường, cho dù là bí thư hay thị trưởng, khi nhìn thấy Hoắc Văn Hoa, họ đều rất cung kính, bởi vì ngoại trừ việc là một thương nhân đầu tư lớn mạnh, ông ta còn có một bối cảnh rất phức tạp.

Mà Lam Lạc đầu óc ngu si lại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ả còn tưởng rằng Hoắc Văn Hoa nhìn trúng vẻ đẹp trẻ tuổi của Dương Tử Mi, bởi vậy ả khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Thì ra Hoắc tiên sinh là lolicon! (*)

La Anh Kình chán ghét nhìn ả một cái,

- Đừng có nói lung tung làm mất hết thể diện.

- Em làm mất thể diện lúc nào? Không phải anh đã nói em là trân châu sáng chói sao, có em ở bên cạnh làm bạn là khiến cho anh có thêm vẻ vang sao?

Lam Lạc kêu lên.

La Anh Kình thật sự là hối hận đến xanh ruột, sao mình lại có thể dẫn một con đàn bà não tàn như vậy đến tham gia bữa tiệc này chứ?

Loại đàn bà này chỉ thích hợp để đè trên giường thôi!

Lam Lạc rất không cam lòng, tay cầm hai ly rượu đỏ, ả lại đi về phía Hoắc Văn Hoa, cất giọng nói mềm mại cắt đứt câu chuyện của Hoắc Văn Hoa và Dương Tử Mi:

- Hoắc tiên sinh, em có thể mời ngài uống một ly hay không?

Loại người như Hoắc Văn Hoa đã quen với việc chuyên quyền độc đoán, ông ghét nhất là bị chen ngang khi đang nói chuyện.

Nhưng vì có tu dưỡng nên ông vẫn không nổi giận, chỉ là giọng điệu đã giảm xuống rất thấp:

- Lam tiểu thư, Hoắc mỗ đang bận, xin đừng quấy rầy!

Sau đó, Lam Lạc bị vệ sĩ bên cạnh Hoắc Văn Hoa kéo qua một bên.

Lam Lạc thấy ông ta lạnh nhạt với mình nhưng vừa nhìn thấy Dương Tử Mi thì lại lộ ra nụ cười hòa ái, ả cảm thấy rất không công bằng, siết chặt ly rượu trong tay, ả rất muốn đổ hết rượu lên đầu Dương Tử Mi, xem cô ta còn cười như thế nào được.

- Hoắc tiên sinh, nếu như ông bận thì không cần để ý đến cháu nữa.

Dương Tử Mi nhàn nhạt nói với Hoắc Văn Hoa.

- Không bận, không bận, cho dù bận đi nữa thì cũng không thể bỏ lơ Tiểu Mi.

Hoắc Văn Hoa vội vàng nói.

- Ha ha, Hoắc tiên sinh quan tâm cháu quá rồi.

Dương Tử Mi cười cười hỏi:

- Hoắc tiên sinh, không phải ông là người mở buổi đấu giá này chứ?

- Ha ha, Tiểu Mi đoán đúng rồi.

Hoắc Văn Hoa cười rộ lên,

- Ông đã bảo Tống tiên sinh đưa thư mời cho cháu, vốn tưởng rằng cháu không có thời gian đến đây, nhưng không ngờ cháu lại đến thật, ông rất là vui.

- Tiệc vui lớn như vậy, cháu tất nhiên là phải góp mặt rồi, nghe nói trong phòng đấu giá có món đồ thần bí, cháu đang rất mong đợi đây.

Dương Tử Mi cười nói.

- Ha ha, ông cũng đang mong đợi đây, Tiểu Mi, ông để cho cháu một vị trí khách quý, cháu cứ qua đó ngồi là được rồi.

Hoắc Văn Hoa cười nói.

- Dạ, cám ơn Hoắc tiên sinh.

- Ông còn có việc bận, không thể nói chuyện với cháu nữa, chờ xong buổi đấu giá hôm nay, chúng ta lại gặp mặt, ông có rất nhiều chuyện đang cần Tiểu Mi chỉ dẫn đấy.

- Dạ, chào ông.

Hoắc Văn Hoa dẫn vệ sĩ rời đi.

Dương Tử Mi nhìn theo bóng lưng của ông một chút rồi lại ngồi xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tiếp tục tán gẫu với Lâm Thanh Mai, cô cũng không bởi vì được Hoắc Văn Hoa ưu ái mà thay đổi cảm xúc.

Không quan tâm hơn thua, tính tình lạnh nhạt.

Người lúc nãy vẫn luôn quan sát cô âm thầm đánh giá, càng ngày hắn càng cảm thấy bối cảnh sau lưng cô rất khổng lồ.

Chẳng lẽ cô là công chúa đến từ Đế Đô?

Trong đầu La Anh Kình cũng xẹt qua suy nghĩ như vậy.

La gia hắn đã được xem như là thế gia danh môn ở thành phố B rồi, nhưng phụ nữ trong nhà hắn chẳng có ai có thể tu luyện được khí chất thần thái như cô.

Trừ khi là do hoàn cảnh tạo nên!

***

(*) Lolicon:Tại Nhật Bản, thuật ngữ này được dùng để nói về những người có sự chú ý đặc biệt đến những cô gái (đa phần là các bé gái) trẻ hoặc một cá nhân.

Chương 475: Oan gia vốn ngõ hẹp

Hoắc Văn Hoa vừa rời đi, lập tức có không ít thanh niên anh tuấn mang theo mục đích đến gần Dương Tử Mi, cho dù là cố tỏ ra bảnh bao hay là cố tỏ ra phong độ thì bọn họ cũng chỉ có một mục đích, đó là dò xét thân phận và bối cảnh của cô, xem bản thân có thể hấp dẫn được cô hay không.

Đối với những người này, Dương Tử Mi chỉ cười nhạt, lịch sự đáp lại rồi lại lạnh lùng giữ khoảng cách.

Điều này càng khiến cho cô có vẻ thần bí khó lường.

- Gì, đùa gì thế, cô ta xuất thân từ danh môn à?

Trong đám người, Dương Tử Mi lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc đang cười nhạo.

Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, lại là Mộ Dung Nghiên.

Vốn tưởng rằng Mộ Dung Nghiên chuyển trường rồi thì hai người họ sẽ không còn gặp lại nữa chứ.

Nhưng không ngờ, oan gia vốn ngõ hẹp.

Mộ Dung Nghiên mặc một bộ lễ phục mỏng màu vàng, cô ta đang nói chuyện với đám bạn gái bên cạnh:

- Cô ta á hả, trước kia là bạn cùng lớp với tôi, tôi biết rõ cô ta mà.

Mọi người vừa nghe thấy câu này thì đều vểnh tai lên.

Nhất là Lam Lạc, ả vội vàng đến gần Mộ Dung Nghiên hỏi:

- Cô ta là ai vậy?

- Ha ha, mọi người đừng tâng bốc cô ta. Danh môn gì chứ? Công chúa gì chứ? Đúng là nực cười! Mười tám đời tổ tông nhà cô ta đều là nông dân, gia đình bình thường, nhưng ỷ là mình có tài tiên tri nên lừa dối mọi người thôi.

Mộ Dung Nghiên cười nhạo.

Kể từ khi cô bị buộc phải chuyển trường, cô đã hận Dương Tử Mi thấu xương rồi.

Bây giờ thì chú cô không có ở đây nên cô đã quên hết lời dặn dò của ông ấy, bắt đầu lộ ra bản tính càn rỡ, cô thấy Dương Tử Mi trở thành tiêu điểm của sự chú ý thì cảm thấy rất khó chịu.

- Thật sao?

Lam Lạc vừa nghe vậy thì cực kỳ vui sướng.

Lúc nãy nghe thấy lời nghị luận của mọi người, ả cũng ý thức được rằng lai lịch của Dương Tử Mi có thể không đơn giản, bởi vậy trong lòng có chút sợ, ả sợ sẽ bị Dương Tử Mi trả thù.

Nhưng bây giờ nghe thấy Mộ Dung Nghiên nói như vậy, lòng của ả đã bình tĩnh hơn rồi.

Thì ra cũng chỉ là một con nhỏ nhà quê mà thôi, có cái gì đâu mà phải kiêng kị?

- Tất nhiên là thật rồi, nhà cô ta có ai, ở chỗ nào, tôi đều biết rõ mười mươi.

Mộ Dung Nghiên cười nhạo, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi cười cười.

Cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đối với xuất thân của mình, cô càng không muốn giả mạo làm hậu nhân của danh môn gì đó.

Nếu Mộ Dung Nghiên đã giúp cô trình bày thì cũng tốt, cô có thể được yên tĩnh rồi, miễn cho đám người rắn rết kia tới gần, lại phải làm mình nói ra những lời khách sáo.

Lam Lạc vội đem những thông tin mà cô ta nghe được từ Mộ Dung Nghiên, sau đó thêm mắm thêm muối nói cho La Anh Kình nghe, nói xong cô ta còn khinh bỉ:

- Còn tưởng rằng là ai? Hóa ra cũng chỉ là một nữ thầy bói đi lừa gạt mà thôi. Còn nhỏ mà cứ thích giả thần giả quỷ, em nghĩ mãi mà không ra, tại sao ông Hoắc lại bị cô ta lừa gạt chứ?

La Anh Kình không trả lời, anh ta chỉ im lặng suy nghĩ và nhìn mọi người hoặc giễu cợt hoặc khinh bỉ nhìn Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi giống như là người ngoài cuộc, cô tiếp tục uống trà nói chuyện với Lâm Thanh Mai, không hề để những lời nói kia vào trong lòng, ánh mắt trong suốt luôn hờ hững như mây trôi.

Đột nhiên anh ta nghĩ rằng, chưa biết bối cảnh sau lưng cô thế nào, nhưng bản thân cô đã là một bối cảnh cường đại rồi, còn những bối cảnh khác chỉ là đồ trang trí thêm cho cô thôi.

Lúc này, Tống Huyền đi tới:

- Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta chuẩn bị đi vào thôi.

- Vâng.

Dương Tử Mi đỡ Lâm Thanh Mai đứng dậy, gật đầu, đi theo Tống Huyền vào hội trường đấu giá.

Hội trường đấu giá được trang trí rất hoa lệ, phong cách cao cấp, hội trường đấu giá ở thành phố A kia vốn chẳng bằng được.

Chương 476: Đừng trêu chọc thầy tướng số

Tống Huyền dẫn Dương Tử Mi và Lâm Thanh Mai đi về phía hàng ghế khách quý đầu tiên.

Dương Tử Mi vừa ngồi xuống thì nhìn thấy một người đàn bà ăn diện lộng lẫy ở bên cạnh, bà ta khinh thường nói thầm:

- Gái nhà quê mà cũng có thể ngồi ghế khách quý, buổi đấu giá này mất giá quá.

Dương Tử Mi quay sang nhìn bà ta một cái.

Toàn thân bà ta từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương chói lóa, trên ngón tay đeo ba chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu, bộ đồ bà ta đang mặc chắc cũng phải hơn trăm vạn tệ.

Cô dùng Thiên Nhãn nhìn tư liệu của bà ta, hóa ra là phu nhân Lý Mai của đổng sự trưởng tập đoàn thực phẩm lớn nhất thành phố B, hèn chi cả người cứ toát ra mùi vàng.

- Ha ha, phu nhân cũng xuất thân từ nông thôn mà?

Dương Tử Mi chớp mắt cười nói:

- Thôn Lý Gia ở sông Tây, mười tuổi mới bắt đầu học tiểu học, còn chưa học hết cấp ba, mười ba tuổi vào thành phố làm giúp việc, mười sáu tuổi thông đồng với chủ nhân bốn mươi tuổi rồi mang thai, tiếp đó bày mưu hãm hại người vợ của chủ nhân, sau mới có thể ngồi thẳng trên chiếc ghế phu nhân của đổng sự trưởng hôm nay.

Cô nói với vẻ mặt hời hợt, nhưng mỗi một câu lại như một tia sấm sét đánh mạnh lên đầu Lý Mai.

Bà ta nhìn Dương Tử Mi với một ánh mắt kinh hãi:

- Cô... Cô là ai?

- Tôi là tôi, là một cô gái nhà quê mà thôi.

Dương Tử Mi chớp chớp mắt:

- Không giống như những người khác, mùi bùn đất còn chưa rửa sạch mà đã bắt đầu khinh bỉ và phủ nhận nơi mình sinh ra rồi.

Sắc mặt Lý Mai thay đổi rõ rệt, vừa sợ vừa giận.

Trong đây không có ai biết bối cảnh của bà ta, bà ta vẫn luôn tuyên bố với mọi người rằng: mình là cháu gái của một ông Lý ở thủ đô.

Mà cũng vì vậy nên chồng bà ta mới có mặt mũi để đứng ở trong này.

Bây giờ lại bị Dương Tử Mi vạch trần, lật hết tất cả các lá bài tẩy của mình, cô còn nói không sai một chữ nào.

Nhất là khi nói đến chuyện lập mưu hãm hại người kia, bà ta lại càng run rẩy hơn.

Chuyện này bà ta vẫn cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ Dương Tử Mi lại biết rõ ràng như vậy.

Chẳng lẽ cô ta điều tra mình?

- Cô nói bậy!

Lý Mai bật đứng dậy.

- Thật không biết là loại người gì, ngồi ở đây mà còn nói lung tung, đúng là làm mất thân phận của tôi quá!

Nói xong, bà ta thở phì phì ngồi xuống hàng ghế phía sau.

Dương Tử Mi cười nhạt.

Bà ta tốt nhất là nên rời đi đi, mùi nước hoa sặc mũi và mùi son phấn nồng đậm kia thật sự là làm cho khứu giác của cô khó chịu.

- Chị, đúng là quá đã, có người đàn bà kia ngồi bên cạnh, thật sự là em không chịu nổi.

Tiểu Thiên vỗ tay tỏ ý vui mừng.

- Tiểu Mi.

Tống Huyền ở bên cạnh nói:

- Khiêm tốn một chút, đừng gây ra quá nhiều rắc rối.

- Dạ, thầy Tống.

Dương Tử Mi cũng muốn khiêm tốn an phận mà, cô cũng đâu có muốn đụng tới ai, nhưng người ta cứ đến trêu chọc cô thì cô biết làm thế nào?

Chẳng lẽ muốn cô im lặng nghe mắng chịu đánh sao?

Hội trường đấu giá bắt đầu được lấp đầy.

Vị trí của La Anh Kình và Dương Tử Mi cách nhau một cái ghế, chính là chỗ Lý Mai đã ngồi lúc nãy.

Bên cạnh anh ta không có Lam Lạc.

Lúc nãy trước khi đi vào hội trường, anh ta đã khéo léo nói lời chia tay với Lam Lạc rồi.

Lam Lạc bị đả kích mạnh, ả lập tức nhào vào lòng một tay phú thương khác đã thèm thuồng ả từ lâu, hiện giờ đã an vị ở sau lưng Dương Tử Mi.

Hai mắt ả ta phóng ra lửa nhìn chằm chằm vào Dương Tử Mi, ả ta cảm thấy La Anh Kình bỏ rơi ả nhất định là vì anh ta đã nhìn trúng Dương Tử Mi.

Nếu không, người ngồi bên cạnh ả bây giờ không phải là một gã trung niên béo ục ịch, mà là La Anh Kình đẹp trai tài giỏi rồi.

Chương 477, 478: Cửu nhãn thiên châu nghìn năm

Chị, con nhỏ đằng sau sát khí nặng nề quá!

Tiểu Thiên nói với Dương Tử Mi.

- Không sao, chị không muốn so đo với một người sắp chết.

Dương Tử Mi thản nhiên nói.

- Đúng vậy.

Tiểu Thiêu thoải mái nhìn xung quanh.

- Cái tên Tuyết Hồ kia sao còn chưa tới nữa?

- Ừ, bây giờ còn chưa xuất hiện nữa, đúng là khó hiểu.

Dương Tử Mi cũng hơi sốt ruột, mặc dù Tuyết Hồ có yêu lực, nhưng dù sao nó cũng là yêu, nếu nó gặp phải người bắt yêu thì làm sao đây?

Nghĩ đến đây, lòng cô hơi nặng nề.

- Chị, chị lo lắng nó sẽ gặp người bắt yêu lần nữa sao?

Tiểu Thiên dường như hiểu được suy nghĩ của Dương Tử Mi, hỏi.

- Ừ.

- Vậy chị có muốn đi ra ngoài tìm xem không?

- Chờ thêm một lúc nữa, nó là yêu hồ ngàn năm, chắc không dễ bị bắt như vậy đâu.

Dương Tử Mi nói:

- Có lẽ tên kia muốn dùng một cách đặc biệt để xuất hiện không biết chừng.

- Chắc vậy.

Tiểu Thiên gật đầu.

Buổi đấu giá bắt đầu, Hoắc Văn Hoa lên chủ trì mở đầu, sau đó ông ta đi xuống, trước mắt bao người, ngồi xuống bên cạnh cô.

Một cô gái đoan trang mặc sườn xám màu đen, vẻ mặt sắc sảo đi ra, nhẹ nhàng chào hỏi mọi người, sau đó cô gái đứng bên cạnh bàn đấu giá, cầm cây búa nhỏ đặt qua một bên.

Đây là chuyên gia đấu giá nổi tiếng nhất thành phố B - Liễu Thanh Thanh, nghe nói cô ta rất giỏi kích động thúc đẩy, có thể bán một thứ bình thường với giá trên trời.

Sau đó, lại có hai cô gái mặc sườn xám đỏ mạ vàng xẻ cao, để lộ ra đôi chân thon dài, dáng người cực kỳ bốc lửa, mặt mỉm cười, mang đôi giày cao gót ưu nhã bước ra.

Người đầu tiên bưng một cái khay gỗ tử đàn tao nhã, trên khay trùm một miếng vải tơ màu vàng, đó là món đồ đấu giá thứ nhất.

Cô gái đặt cái khay lên bàn đấu giá, sau đó đứng qua một bên với một cô gái khác.

- Các vị khách quý, thời khắc mọi người trông chờ đã đến, sau đây là món đồ cổ thần bí thứ nhất, mọi người chuẩn bị cho tốt nhé!

Giọng nói của chuyên gia đấu giá lưu loát yêu kiều, đủ rõ ràng.

Ánh mắt của mọi người liền tập trung vào vật ở dưới lớp khăn tơ.

Con người ai cũng đều hiếu kỳ, đều tràn đầy hứng thú với thứ mình không biết.

Chuyên gia đấu giá ra vẻ thần bí một lúc rồi giơ cánh tay trắng nõn lên.

Khăn tơ được kéo xuống, một viên trân châu màu nâu đen lấp lánh nhũ bạc hiện ra.

Người bình thường chỉ thấy nó giống như những viên trân châu khác thôi.

Nhưng ở trong mắt Dương Tử Mi, viên trân châu kia đang tỏa ra hào quang may mắn rực rỡ.

Là một vật cực kỳ may mắn!

Đây rốt cuộc là vật gì vậy?

- Thiên Châu!

Có người lên tiếng nói.

- Không sai, tôi tin chắc các vị cũng đã nhìn ra đây là một viên Thiên Châu!

Chuyên gia đấu giá thoáng dừng lại, sau đó kích động nói:

- Nhưng nó không phải là một viên Thiên Châu bình thường, đó là một viên Cửu Nhãn Thiên Châu nghìn năm. Cửu Nhãn tượng trưng cho sự vận chuyển của chín hành tinh đang tồn tại trong tự nhiên, bao gồm sự vận chuyển của vũ trụ và tư duy của con người, biến yếu thành mạnh, Cửu Nhãn Thiên Châu đại diện cho chín thừa công đức, tăng cao sự từ bi, quyền uy hiển hách, lợi ích rất lớn, là viên châu trân quý nhất trong các loại Thiên Châu, phong thái tôn quý chí cao vô thượng, có thể giúp người sở hữu nó nhanh chóng gặt hái được thành công trong sự nghiệp, tiêu trừ hết mọi tai ương! "Cửu" cũng là cảnh giới tượng trưng cho sự rộng lớn vô hạn, không thể vượt qua.

Thiên Châu?

Dương Tử Mi nhớ cô đã từng đọc tư liệu về nó trong một cuốn sách.

Thiên Châu là một loại đá quý hiếm có, là một trong bảy loại đá được cất giữ cẩn thận. Nơi phân bố chủ yếu là Tây Tạng, phía đông Tây Tạng, Bu-tan, bang Xích Kim Ấn, kéo dài đến lãnh thổ Himalaya. Loại đá này được lưu truyền đến nay cũng đã nhiều năm rồi.

Trong truyền thuyết, Thiên Châu là "bảo vật của thiên thần", sau đó rơi xuống nhân gian, được tộc Tạng phát hiện, bởi vậy người Tạng vẫn luôn cho rằng Thiên Châu là "đá trời ban".

Thiên Châu có năng lượng từ trường rất lớn, là lá bùa hộ thân quý báu nhất trong tộc Tạng, bọn họ tin rằng, chỉ cần đeo Thiên Châu và thành tâm cúng dưỡng thần linh là sẽ có thể tiêu trừ nghiệp chướng, đạt được phúc báo, phòng ngừa bệnh tật và ma quỷ cám dỗ, hơn nữa còn có thể tăng cường thể lực, gia tăng tài phú, vân vân.

Mà trong các loại Thiên Châu, Cửu Nhãn Thiên Châu là trân quý nhất, là vua của Thiên Châu, hội tụ chín thừa công đức, đại diện cho uy thế quyền khuynh thiên hạ và sự từ bi phổ độ chúng sinh, có thể tiêu trừ tất cả tai ương.

Lúc trước, khi công chúa Văn Thành gả cho Tùng Tán Kiền Bố có mang theo một pho tượng Phật, trên tượng Phật được khảm rất nhiều trang sức, mà ở trên mũ tượng chính là ba viên Cửu Nhãn Thiên Châu bắt mắt.

Dương Tử Mi nghiêm túc nhìn viên Thiên Châu kia, hai mắt cô sáng lên.

Lúc này, có người đứng lên đặt câu hỏi:

- Nghe nói Cửu Nhãn Thiên Châu chỉ có hai viên ở trên thế giới, một viên là ở trên tượng Phật Thích Già Mưu Ni của chùa Đại Chiêu, còn viên kia thì đã bị mất tích. Viên Thiên Châu này chắc không phải là viên đến từ chùa Đại Chiêu kia chứ?

Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền bàn tán xôn xao, đưa ra các loại nghi vấn.

Chuyên gia đấu giá kiên nhẫn nghe mọi người bàn luận xong, sau đó cười nhạt nói:

- Mọi người ngồi ở đây ai cũng đều tin rằng, vật phẩm đấu giá ở chỗ chúng tôi tuyệt đối là hàng thật, không phải là đồ dỏm. Viên Cửu Nhãn Thiên Châu này không phải là viên đến từ chùa Đại Chiêu, còn nó có phải là viên đã bị mất tích kia không, chuyện này phải nhờ mọi người phán đoán rồi! Nhưng tôi khẳng định một câu, tuyệt đối không phải đồ giả! Bây giờ tôi sẽ ra giá để thúc đẩy buổi đấu giá lên cao trào, giá khởi điểm của viên Thiên Châu này là năm trăm vạn, mỗi một lần tăng giá là một trăm vạn, mời các vị ra giá!

Buổi đấu giá này có một quy định, sau khi chốt giá thì phải lập tức thanh toán, nếu như đổi ý thì phải bồi thường ba mươi phần trăm tổng giá trị sản phẩm, còn vật phẩm sẽ rơi vào tay người đấu giá đứng thứ hai.

Bởi vậy, nếu không phải là quá dư tiền thì tất cả mọi người đều rất cẩn thận khi ra giá.

- Sáu trăm vạn!

Hoắc Văn Hoa ngồi bên cạnh Dương Tử Mi là người đầu tiên ra giá.

Người khác không biết viên Thiên Châu này có thật hay không, nhưng Dương Tử Mi thì có thể nhìn ra.

Cô cũng rất muốn viên Thiên Châu may mắn kia, nếu để cho sư phụ đeo, tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ, thần chết sẽ không thể đến nhanh như vậy.

Nhưng mà cô không có tiền.

Hai tòa nhà kia đã ngốn hết toàn bộ tài sản của cô, bây giờ cô chỉ còn một trăm vạn, nếu biết hôm nay có vật may mắn như thế thì cô đã đem bán hết đống đồ cổ ở nhà rồi.

- Bảy trăm vạn!

Tống Huyền cũng bắt đầu ra giá.

Ông ấy thấy đôi mắt Dương Tử Mi sáng lên khi nhìn thấy viên Thiên Châu kia là có thể hiểu được, viên Thiên Châu kia tuyệt đối là đồ thật.

- Tám trăm vạn!

La Anh Kình cũng bắt đầu ra giá.

Anh ta không tin Thiên Châu có công năng thần kỳ như vậy, nhưng từ nhỏ đã lăn lộn giữa phụ nữ, anh ta hiểu rõ lòng dạ của đàn bà, nên tất nhiên anh ta cũng nhìn ra Dương Tử Mi rất thích viên Thiên Châu này.

Chương 479: Giá trên trời 

- Chín trăm vạn!

- Một nghìn vạn!

...

- Ba nghìn vạn!

Hoắc Văn Hoa kêu lên.

Nghe thấy mấy chữ này, không ít người bị đau tim.

Ba nghìn vạn đó nha!

Hơn nữa còn chưa biết viên Thiên Châu kia có phải là đồ thật hay không.

Có không vài người muốn ra giá nhưng nay đã im lặng hết.

- Ba nghìn một trăm vạn!

Một giọng nữ vang lên, là Lý Mai!

Bà ta nghe chuyên gia đấu giá nói về những công hiệu thần kỳ của viên Cửu Nhãn Thiên Châu kia, hơn nữa Hoắc Văn Hoa cũng đã tham gia đấu giá, bởi vậy bà ta đang chờ đợi.

Khi thấy những người khác đã im lặng, bà ta bắt đầu đấu giá với Hoắc Văn Hoa.

Đấu giá với Hoắc Văn Hoa có thể chứng minh tài lực của bà ta, điều này làm thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta.

- Em cũng muốn có viên Thiên Châu kia.

Lam Lạc làm nũng với phú thương đang đặt tay lên đùi mình.

Ban đầu ả vốn xem thường viên Thiên Châu chả có gì đặc sắc kia, cảm thấy nó còn không bằng một viên kim cương, ả không có hứng thú với nó, nhưng vừa nghe thấy giá trị của nó lên tới ba nghìn một trăm vạn thì hai mắt ả bắt đầu tỏa sáng.

Không cần thứ tốt nhất, chỉ cần thứ đắt tiền nhất.

Ai ngờ phú thương kia lại lắc đầu.

- Giá cạnh trạnh quá cao, không đáng. Chờ sau khi kết thúc, anh sẽ mua cho em một viên kim cương lớn.

- Không, em không muốn!

Lam Lạc đẩy tay ông ta ra.

- Trừ khi anh mua viên đá đó cho em, không thì đừng tới gần em!

Phú thương kia nhìn ả từ trên xuống dưới rồi rút tay về, cười nói:

- Cô không đáng giá cao như vậy!

- Ông... Nói vậy là có ý gì?

Lam Lạc tức giận hét lên, điều này làm phiền đến những người đang ngồi xung quanh, ai cũng nhìn ả như nhìn một con quái vật.

- Chả có ý gì cả, cái giá của cô cao lắm cũng chỉ năm mươi vạn mà thôi.

Phú thương chẳng chút nể mặt nói:

- Tôi là thương nhân, sao có thể làm ra chuyện lỗ vốn như vậy.

- Ông... Ông...

Lam Lạc mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, ả nâng bàn tay lên đánh về phía phú thương.

Má phú thương bị đánh trúng, ông ta tức giận đứng dậy, đưa tay tát Lam Lạc một cái.

Lam Lạc mắng chửi ông ta giống như một mụ đàn bà chanh chua, không còn bộ dáng ngọc nữ ngày thường nữa.

Bảo vệ đi vào, mời hai người họ ra ngoài...

Mọi người lắc đầu, ở nơi tao nhã như này mà lại xảy ra chuyện như thế, quả thật là không có văn hóa.

La Anh Kình rụt rụt cổ, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đá con đàn bà kia, nếu không người mất mặt bây giờ đã là anh ta rồi.

Mang theo người phụ nữ không thích hợp cũng giống như phụ nữ mang trang sức không thích hợp vậy, rất là mất phẩm chất.

Anh ta lại nhìn về phía Dương Tử Mi.

Anh ta phát hiện cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào viên Thiên Châu, không để ý gì đến chuyện vừa xảy ra, trên mặt cũng không có một chút hả hê nào.

Tống Huyền và Lâm Thanh Mai cũng thế.

Lúc mọi người đang bàn luận về chuyện của Lam Lạc thì hai người kia vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tư thái không quan tâm của mình.

Có lẽ là, vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.

Xem ra sau này mình không thể tùy tiện chọn những con hát ngực to mà óc như trái nho nữa.

- Có xảy ra một chút sự cố, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, chúng ta tiếp tục buổi đấu giá thôi...

Giọng nói của chuyên gia đấu giá vang lên:

- Lúc nãy vị phu nhân kia đã ra giá ba nghìn một trăm vạn, còn ai ra giá nữa không?

Cả hội trường đều yên lặng.

- Ba nghìn một trăm vạn lần thứ nhất.

Chuyên gia đấu giá gõ búa nói.

- Ba nghìn một trăm vạn lần thứ hai.

- Ba nghìn hai trăm vạn!

Hoắc Văn Hoa lại ra giá.

- Ba nghìn ba trăm vạn!

Lý Mai sốt ruột, tiếp tục ra giá.

...

- Năm nghìn vạn!

Hoắc Văn Hoa kêu lên.

Mọi người âm thầm hít một hơi.

Năm nghìn vạn, quả thật là cái giá trên trời để mua một viên Thiên Châu không biết có thật hay không, rốt cuộc có đáng giá không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top