Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 490 - 504

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 490: Phù phiếm không vui

Thầy Tống, chúng em đi trước nha, thầy và chị Thanh Mai không cần chờ em đâu.

Nghĩ thấy Tuyết Hồ không thích hợp để lộ thân phận, nên không tiện đi chung với Tống Huyền, Dương Tử Mi xoay mặt nói với Tống Huyền.

- Ừ.

Tống Huyền nhìn cô và Tuyết Hồ một cái, cũng không hỏi nhiều.

Dương Tử Mi và Tuyết Hồ vừa đi ra khỏi hội trường đấu giá, liền có không ít ánh đèn flash hướng vào bọn họ, rất nhiều ký giả đang chờ đợi để được đưa tin về quý nhân vừa trả giá trên trời này.

Dương Tử Mi và Tuyết Hồ rất nhanh đã bị phóng viên vây quanh hỏi han.

Trên mặt Tuyết Hồ bắt đầu xuất hiện vẻ lạnh lùng, không kiên nhẫn.

Cậu không thích bị làm phiền như vậy, càng không muốn bị chụp hình ở trước mặt người khác.

Công danh lợi lộc hào nhoáng đã không còn chút hấp dẫn nào đối với cậu nữa, ngoại trừ Dương Tử Mi.

Cậu giơ tay lên, dẫn theo Dương Tử Mi, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã nhanh chóng rời khỏi.

Đám phóng viên ngạc nhiên tìm kiếm bốn phía, phát hiện ngay cả cái bóng cũng không có, nên chỉ có thể hồ nghi xem ảnh mình vừa chụp được.

Sau đó bọn họ kinh ngạc phát hiện rằng, hễ là ảnh chụp có liên quan đến Dương Tử Mi và Tuyết Hồ đều bị lóe sáng, không thấy rõ mặt người.

Hơn nữa, Dương Tử Mi đã nói trước với Hoắc Văn Hoa, nhờ ông ta hỗ trợ khống chế truyền thông, đừng để bọn họ tung ra bất cứ tin tức nào liên quan đến cô và Tuyết Hồ.

Bởi vậy, ngoại trừ tin đồn đây là buổi đấu giá kỳ lạ nhất từ trước tới nay, thì không có một cơ quan truyền thông nào đưa tin chi tiết, thậm chí ngay cả cổ kiếm Càn Tướng - Mạc Tà cũng không được nhắc đến, nhưng chuyện này bị nhiều người truyền miệng, càng truyền càng nói quá, cuối cùng đã thổi Tuyết Hồ và Dương Tử Mi là thần tiên hạ phàm.

Đám phóng viên mặc dù đã để vuột mất Tuyết Hồ và Dương Tử Mi, nhưng họ vẫn không bỏ qua cho Tống Huyền cùng Lâm Thanh Mai.

Dương Tử Mi là học trò của Tống Huyền, nên ông ấy phải là người biết rõ cô nhất rồi.

Nhưng Tống Huyền sau khi nghe ký giả hỏi thì chỉ cười mà không nói gì, điều này càng tăng thêm tính thần bí về Dương Tử Mi.

Nếu như không phải thủ trưởng ra lệnh, không cho phép bọn họ truy hỏi chuyện của Dương Tử Mi nữa, thì có lẽ bọn họ đã lật tung các con đường ở thành phố A, bới hết toàn bộ chuyện lớn nhỏ của cô lên rồi.

- Sư phụ, Càn Tướng - Mạc Tà đã bị người khác lấy đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Bên bờ sông đầy gió, người đàn ông mặc áo vest đen đã đấu giá với Tuyết Hồ lúc nãy lo lắng gọi điện thoại.

- Không sao, Thanh Vân, con chỉ cần tra dò lai lịch của bọn họ cho thầy là được rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, thầy sẽ lấy lại hai thanh kiếm kia.

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói âm trầm phủ đầy sương lạnh.

- Là do Thanh Vân vô dụng.

Thanh Vân tự trách mình.

- Mười tỷ đó chúng ta có bán hết tài sản cũng không đủ, con không cần phải tự trách mình, bây giờ cái chúng ta cần không phải là tiền bạc, mà là năng lực, chúng ta cứ chờ xem bọn họ có đủ năng lực để thu phục hai thanh kiếm yêu Càn Tướng - Mạc Tà hay không, hừ, đến lúc đó, thầy sẽ bắt bọn họ rót mười tỷ cho chúng ta, mời chúng ta lấy hai thanh kiếm đi, ha ha...

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười đắc ý âm trầm.

Sống lưng Thanh Vân lạnh buốt, vội vàng nói:

- Sư phụ anh minh!

- Không sao đâu, bây giờ lập tức đi thu thập tư liệu của bọn họ cho thầy, mười ngày sau thầy sẽ trở về!

- Vâng, sư phụ.

Thanh Vân cúp điện thoại, chạy xe đến nhà Lý Đường Nghĩa.

- Thanh Vân, chú không mua được Càn Tướng - Mạc Tà à?

Lý Đường Nghĩa nhìn đôi tay trống rỗng của anh ta, nghi ngờ hỏi.

Thanh Vân bèn kể lại mọi chuyện ngày hôm nay.

- Xem ra đôi nam nữ kia rất không tầm thường!

Lý Đường Nghĩa bắt đầu sắp xếp quẻ bói, kết quả lại là thiên cơ hỗn độn, khiến ông ta bị tổn thương nguyên khí một lần nữa, phun ra vài ngụm máu, nằm nghệch ra ở trên giường.

Chương 491: Kiếp nạn thứ ba

Tuyết Hồ, cậu mới đi cắt tóc sao? - Thấy tóc Tuyết Hồ hơi rối, đầu tóc ngắn theo thời trang Hàn quốc, Dương Tử Mi không nhịn được xoa đầu cậu ta.

- Không phải! - Tuyết Hồ hất đầu lên, mái tóc đen như mực dài đến đầu gối lại hiện ra.

Dương Tử Mi căng thẳng nhìn xung quanh, may là không có người.

Tuyết Hồ búng nhẹ lên mũi cô, cười nói:

- Thật là ngốc, ngoài cậu ra, tôi không cho ai thấy bộ tóc dài của tôi cả

- Vậy à.

Dương Tử Mi sờ mũi, thấy trên tay cậu ta cầm thanh kiếm Mạc Tà, thổn thức nói:

- Thật không ngờ, Tuyết Hồ cậu lại là một người giàu có như vậy, sau này tôi không phải lo ăn lo mặc rồi.

- Ha ha, bây giờ mới biết được tôi có gì tốt sao? - Tuyết Hồ cười ranh mãnh nói.

- Ừ ừ, câu thật sự rất tốt. - Dương Tử Mi gật đầu.

Con ngươi màu xanh của Tuyết Hồ bỗng nhiên lóe lên tia u ám:

- Nhưng mà, nhóc con, tôi phải rời khỏi cậu vài ngày.

Trong lòng Dương Tử Mi trầm xuống:

- Vì sao? Chẳng lẽ cậu không muốn ở lại bên tôi?

- Không phải vậy, tôi sắp gặp kiếp nạn thứ ba khi tu luyện thành người! Tôi phải đi tìm một chỗ tránh nạn.

Tuyết Hồ nhìn cô nói:

- Đợi sau khi kiếp nạn này qua rồi, tôi sẽ quay trở lại gặp cậu, làm sủng vật của cậu.

Nhìn gương mặt của Tuyết Hồ, Dương Tử Mi đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày qua, cô đã quen với việc có một hồ ly nhỏ nhảy qua nhảy lại trong lòng mình.

Bây giờ, nó lại muốn bỏ đi!

Một cảm xúc sợ hãi sự xa cách giống như cỏ dại, từ tim lan tràn khắp cả người.

- Cậu có thể trải qua kiếp nạn này không? - Dương Tử Mi lo lắng hỏi.

Tuyết Hồ xoa đầu cô, tươi cười nói:

- Đương nhiên là có thể. Cho dù là không thể thì cũng không sao cả, chỉ là tôi bị đánh thành nguyên hình mà thôi.

- Bị đánh thành nguyên hình là sao?

- Chính là trở về hình dáng hồ ly, mất hết linh lực, muốn có linh lực để biến thành người một lần nữa, thì phải tu luyện thêm ngàn năm nữa. - Tuyết Hồ không để tâm nói.

-Sẽ không chết chứ? - Điều Dương Tử Mi lo lắng nhất chính là điều này.

Xa cách, cô vẫn có thể chịu đựng được, nhưng không chịu được người hay vật mà mình để ý chết đi, không bao giờ có thể gặp lại.

- Đương nhiên là không.

Tuyết Hồ nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên nở nụ cười vui sướng:

-Ha ha, nhóc con, có phải cậu đang lo lắng cho tôi không?

- Đương nhiên là tôi lo lắng cho cậu rồi. - Dương Tử Mi trả lời.

-Vậy cậu có yêu tôi không?

-Thích cậu.

-Vậy sao.

Tuyết Hồ có vẻ thất vọng:

-Thật mất mặt, rõ ràng tôi tốt hơn Long Trục Thiên kia rất nhiều, tại sao cậu cứ yêu anh ta mà không yêu tôi?

-Số trời đã định. - Dương Tử Mi mỉm cười nói.

-Được rồi.

Tuyết Hồ cúi đầu:

-Chúng ta không nói đến vấn đề đau lòng này nữa, sau hôm nay, tôi sẽ đi, hôm nay chúng ta cứ chơi đùa thỏa thích đi, đừng về sớm như vậy, nếu không người đàn ông keo kiệt kia của cậu lại ném tôi sang một bên, làm tôi vô cùng buồn bực.

-Được.

Dương Tử Mi gật đầu, nhìn thành phố B xa lạ:

-Tuy rằng thành phố A cách thành phố B không xa, nhưng mà em chưa từng đến đây.

-Vậy để tôi đi dạo cùng cậu, cậu muốn đi đâu, mua gì, tôi sẽ chiều theo cậu. - Tuyết Hồ nói như một đại gia.

Dương Tử Mi mỉm cười, lại cảm thấy càng buồn hơn, bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới những gì ghi trong sách cổ, trong đó ghi rằng, khi yêu quái muốn tu luyện thành người thì phải trải qua ba kiếp nạn, mỗi lần đều vô cùng đau nhức như đang đâm vào tim, nhất là lần thứ ba, gần như là cửu tử nhất sinh, nhưng không hề nói, nếu không qua được, thì sẽ bị đánh về nguyên hình.

Tuyết Hồ, khi cậu đối mặt với kiếp nạn lần thứ ba này, sẽ đau đớn đến mức nào?

Chương 492: Đêm đen gió lớn

Dương Tử Mi và Tuyết Hồ đi khắp nơi, nhưng không có hứng thú với bất kì thứ gì, đừng nói đến muốn mua thứ gì.

Tuyết Hồ cũng trở nên ít nói hơn thường ngày rất nhiều

Thỉnh thoảng Tiểu Thiên lại chọc cười, nhưng vẫn không thể thay đổi không khí được.

- Không cần đau lòng!

Tuyết Hồ ôm lấy bả vai Dương Tử Mi, con ngươi màu lam nhìn vào mắt cô:

- Tôi nhất định sẽ quay về.

- Được, tôi không đau lòng.

Dương Tử Mi cười miễn cưỡng.

Đúng vậy, cô không muốn đau lòng, nhưng mà không thể khống chế được mình.

Cô ghét sự chia ly, càng chán ghét hơn là chia ly mà không thể biết được.

Biết rõ như thế là không tốt, sẽ làm Tuyết Hồ thêm buồn, nhưng cô vẫn không thể giấu đi.

Tuyết Hồ nhìn cô, môi mỏng hơi động, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Cậu giơ tay sờ tóc cô, bỗng nhiên biến thành hồ ly, nhảy vào trong lòng cô.

Dương Tử Mi ôm lấy con hồ ly trắng như tuyết, thân hình nho nhỏ, trong lòng lại thêm đau đớn.

Cô vuốt ve bộ lông mềm mại kia, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở dưới tán cây.

- Đi xe về thành phố A đi!

Móng vuốt của Tuyết Hồ vỗ lên mu bàn tay cô:

- Tuy thành phố B rất đẹp, nhưng bây giờ cậu lại không có tâm tư thưởng thức, trở về sớm thì tốt hơn.

- Được.

Dương Tử Mi vẫy một chiếc xe taxi, ôm Tuyết Hồ ngồi vào, nói với tài xế đi thành phố A.

Xe đi dọc trên đường cao tốc...

Ba người Dương Tử Mi, Tuyết Hồ, Tiểu Thiên không ai nói gì.

Trước đó, Tiểu Thiên vẫn sợ Tuyết Hồ muốn chết, mỗi ngày đều muốn nó rời đi, bây giờ nó đột nhiên đi, cậu bé lại cảm thấy rất buồn.

Tuyết Hồ đi rồi, không có ai cãi nhau với cậu bé.

Quan trọng là, vì việc Tuyết Hồ rời đi mà Dương Tử Mi rất đau lòng.

Xe chạy được nửa đường, đến một nơi tương đối hoang vu thì đột nhiên dừng lại.

- Không hay rồi, xe gặp trục trặc.

Tài xế kêu lên, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Tử Mi, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.

Dương Tử Mi vẫn cúi đầu sờ lông của Tuyết Hồ, không phát hiện ra ánh mắt bất thường của anh ta, chỉ nghĩ đơn giản là xe bị trục trặc, cũng không để ý nhiều, mở cửa xe đi ra ngoài.

Tài xế đến gần cô, trong tay cầm một cái cờ lê lớn, trên mặt lộ ra vẻ đáng khinh, giọng nói âm trầm:

- Cô bé, bây giờ xe hỏng rồi, chúng ta lại rất buồn chán, hay là chúng ta làm chuyện gì có ý nghĩa chút đi?

Dương Tử Mi liếc nhìn anh ta, nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.

Thật không ngờ, mình lại gặp phải một người tài xế không có lương tâm.

- Không có hứng thú.

Dương Tử Mi sờ lông Tuyết Hồ, thản nhiên nói:

- Nếu anh không muốn chết, thì tốt nhất đừng làm gì quá đáng.

- Ha ha, cô bé, lớn giọng thật đấy, với bộ dạng như thế này, mày có thể làm gì được tao? Bây giờ là ban đêm gió lớn, cho dù tao có ném xác của mày ở đây, cũng không ai biết được.

Tài xế cười dâm đãng, giơ cờ lê lại gần chỗ cô:

- Nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn hầu hạ tao, để cho tao yêu thương mày thật tốt.

- Đúng vậy, ban đêm gió lớn, nếu ném xác đi, quả thật không ai biết được.

Dương Tử Mi sờ lông Tuyết Hồ, không để ý nói:

- Tuyết Hồ, cậu nói xem, chúng ta nên làm thế nào?

- Vậy thì ném xác đi, nhìn thật phiền lòng.

Tuyết Hồ lên tiếng.

Nghe sủng vật trong lòng cô nói chuyện, tài xế hoảng sợ, lùi về sau một bước, lo lắng hỏi:

- Ai? Là ai đang nói chuyện?

- Là tôi.

Tuyết Hồ lười biếng duỗi lưng:

- Đừng ồn ào, tôi rất mệt, mau lái xe đi.

Lúc này tài xế mới thấy rõ, quả thật là sủng vật giống như một con hồ ly ở trong lòng cô gái kia nói.

Hắn run lên hỏi:

- Mày... Mày là yêu quái?

- Đúng vậy.

- A...

Tài xế sợ hãi la lớn, bỏ xe lại, điên cuồng chạy trốn.

Chương 493 - 498: Nhà xây trên ngôi mộ

Tài xế chạy mất rồi, chúng ta cũng không biết lái xe, làm sao bây giờ?

Dương Tử Mi nghe lời nói của Tuyết Hồ thì cười khổ:

- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải đi bộ về?

Tuyết Hồ nhảy xuống từ trong lòng cô, biến thành hình người:

- Vậy thì từ từ đi đi.

- Còn hơn một trăm km nữa đó.

Dương Tử Mi đổ mồ hôi:

- Với tốc độ của chúng ta, phải đến sáng mai mới tới nơi.

- Sáng mai thì sáng mai, tôi với cậu cùng nhau đi!

Tuyết Hồ chưa bao giờ bướng bỉnh như vậy.

Dương Tử Mi nhìn cậu ta, nhớ đến ngày mai cậu ta sẽ đi, nếu có thể ở cùng với nhau nhiều một chút, cũng là việc tốt.

Hai người cùng nhau đi.

Một người mặc váy trắng, một người mặc một đồ cổ trang màu trắng, tóc cả hai đều dài đến eo, sử dụng khinh công, xinh đẹp, lúc ẩn lúc hiện, lướt nhanh như gió.

Đôi lúc có vài chiếc xe đi ngang qua bọn họ, đều cho là đang gặp quỷ, sợ đến mức đạp ga chạy như điên.

Mỗi khi nhìn thấy một chiếc xe bị dọa chạy đi, Dương Tử Mi không nhịn được cười, cảm giác giả ma giả quỷ doạ người thật là vui.

- Nhóc con, để tôi hát cho cậu nghe nhé!

Tuyết Hồ thấy cuối cùng cô cũng cười thì nheo mắt cười nói.

- Được thôi!

Dương Tử Mi vui vẻ đồng ý.

Giọng nói của Tuyết Hồ rất dễ nghe, giống như âm thanh từ trên trời, khi hát lên nhất định rất hay.

Tuyết Hồ hắng giọng hát lên.

Dương Tử Mi càng nghe càng cảm thấy bài hát rất quen, không nhịn được hỏi:

- Cậu đang hát tiếng gì vậy?

- Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là, trong Hồ tộc của tôi vẫn luôn lưu truyền ca khúc cổ này.

Tuyết Hồ trả lời.

- Bài hát này tôi nghe rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.

Dương Tử Mi vắt óc suy nghĩ.

- Trừ khi là do người đàn ông nhà cậu hát, nếu không, không ai có thể hát.

Tuyết Hồ nói.

- Đúng đúng đúng, anh ấy từng hát một bài ru ngủ giống vậy.

Dương Tử Mi ngân nga giai điệu của bài ru kia.

-Tôi cũng hát được.

Tuyết Hồ nhẹ giọng hát lên.

Giọng hát của cậu ấy khác với giọng hát trầm thấp, từ tính của Long Trục Thiên, giọng hát mềm mại như ẩn như hiện, ngân nga, khác biệt, đặc sắc, thực sự có tác dụng ru ngủ.

Tiểu Thiên lập tức chìm vào giấc ngủ.

Dương Tử Mi cũng bắt đầu ngáp, muốn tìm giường ngủ.

Tuyết Hồ dừng hát, nhìn cô hỏi:

- Có phải bài này hay không?

Dương Tử Mi gật đầu:

- Hình như là vậy.

- Vậy thì người đàn ông của cậu ít nhất có một nửa huyết thống của chúng tôi, nếu không, trên người anh ta sẽ không có hơi thở khiến tôi cảm thấy quen thuộc như vậy.

Tuyết Hồ nói.

- Nửa người nửa yêu?

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.

- Rất có thể, nhưng tôi lại không tìm thấy dấu vết yêu quái trên người anh ta, dù sao thì, anh ta khiến cho tôi có cảm giác rất kỳ lạ.

Tuyết Hồ nói.

Dương Tử Mi kể lại chuyện xảy ra trên thẻ bài gỗ đào nói cho Tuyết Hồ biết, sau đó lấy thẻ bài gỗ đào đưa cho Tuyết Hồ:

- Cậu có thể nhìn ra được anh ấy có chỗ nào khác thường sao?

Tuyết Hồ không lấy thẻ bài gỗ đào, lắc đầu nói:

- Không biết, có rất nhiều chuyện, có lẽ là do số mệnh.

Ngón tay Dương Tử Mi sờ lên hoa văn trên thẻ bài gỗ đào, đúng vậy, có thể đây là số mệnh, nếu không thì sẽ không có chuyện mất ở châu Phi, rồi lại ngàn dặm xa xôi trở về trong tay cô.

Hai người cứ đi mãi, thấy có một ngôi nhà ở ven đường, đèn sáng, bên trong truyền ra tiếng ầm ĩ.

Dương Tử Mi giương mắt nhìn, chỉ thấy trên tòa nhà phủ đầy âm khí và sát khí.

Nhìn kỹ lại, phát hiện ra hướng cửa của ngôi nhà này càng kỳ lạ hơn.

Thông thường, cửa nhà cho người ở phải xây theo hướng nam, như thế thì người trong nhà mới có thể hấp thu được dương khí đầy đủ.

Mà ngôi nhà nhìn qua có ít nhất trăm năm lịch sử này lại có cửa lớn hướng về phía đông bắc.

Theo phong thủy thì phía đông bắc chính là nơi của ma quỷ.

Chỉ khi xây mộ cho người chết mới xây hướng về phía đông bắc

Cô lại nhìn địa hình bốn phía, bên trái là dãy núi cao như một con rồng đang nằm, phía sau có một gò đất như một con hổ, chính là địa hình Long Hổ được nói trong phong thủy, phong thủy này rất thích hợp để xây mộ.

Ở một nơi như vậy mà lại thấy được một ngôi nhà lớn thế kia thì thật là kỳ lạ.

- Chúng ta đến xem thử.

Dương Tử Mi nói với Tuyết Hồ.

Tuyết Hồ biết bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát, liền biến thành một con hồ ly, nhảy vào trong lòng cô.

Dương Tử Mi đến trước cửa ngôi nhà kia, cảm nhận được âm khí và sát khí ngày càng nồng đậm.

Cửa lớn mở ra, từ bên ngoài nhìn vào, thấy bên trong đang lập đàn tế, có vài đạo sĩ đang hành lễ cúng bái đuổi ma.

Nhìn thấy những đạo sĩ kia, Dương Tử Mi không nhịn được cười.

Bọn họ đều là những đạo sĩ giả không có tý pháp lực nào cả, trong miệng niệm chú ngữ cũng không phải là chú ngữ, chỉ là nói lung tung, không có chút tác dụng xua đuổi âm khí và sát khí nào.

Ngược lại, từ dưới đất, âm khí và sát khí càng lúc càng đậm, giống như sắp nổi giận.

Đi xem náo nhiệt nào!

Quả nhiên, không lâu sau, những đồ vật ở trên bàn đều rung lên, ngọn nến bị thổi tắt, tấm lụa vàng bị thổi bay.

Những người đạo sĩ kia cảm thấy lạnh run người, dường như có thứ gì đó đang xé rách người họ.

Bọn họ sợ đến mức ném luôn cả thanh kiếm gỗ đào trong tay.

Ai biết được, kiếm gỗ đào đột nhiên bị gãy.

- Quỷ...

Những đạo sĩ giả kia sợ đến mức ném hết những đồ trong tay, chật vật chạy ra xe bỏ trốn.

Chủ nhà đuổi theo, kêu lớn:

- Đạo trưởng, đạo trưởng, các vị sao vậy?

- Ngôi nhà của ông thật sự có quỷ, tha lỗi cho chúng tôi không có năng lực, chúng tôi đi đây.

Chiếc xe tải vội vàng chạy đi.

- Có quỷ mới gọi các người đến bắt quỷ mà...

Người chủ nhà kêu to.

- Hãy đi mời cao nhân khác đi, chúng tôi chỉ là những đạo sĩ giả, là kẻ lừa đảo mà thôi!

Bên trong xe tải có một đạo sĩ nhô đầu ra, lớn giọng nói.

Chủ ngôi nhà:

...

Dương Tử Mi:

...

Những tên lừa đảo đó cũng thật thẳng thắn, Dương Tử Mi đen mặt.

Chủ nhà cúi đầu mắng vài tiếng, vừa định xoay người vào nhà thì thấy Dương Tử Mi đang đứng một bên, hoảng sợ lùi lại mấy bước.

Nhìn kĩ lại, nhận ra cô là một cô gái trẻ xinh đẹp, trong lòng cũng bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi:

- Cháu gái, cháu là ai? Đêm hôm khuya khoắt thế này sao lại ở đây?

- Cháu là thầy tướng!

Dương Tử Mi hắng giọng nói:

- Vừa mới đi ngang qua chỗ này, phát hiện ở đây âm khí rất nhiều, cảm thấy khả nghi, cho nên đến đây xem thử.

- Thầy tướng?

Chủ nhà nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc một bộ lễ phục xinh đẹp, giống như một cô công chúa vừa mới dự một buổi tiệc nào đó, làm sao có thể là thầy tướng?

Cháu gái, đừng lừa bác, bác đang buồn muốn chết, cháu cũng thấy đó, những tên đạo sĩ mà bác mời đến điều là lừa đảo, tuổi cháu còn nhỏ, cần gì phải đến đấy lừa đảo làm gì?

Chủ nhà cười khổ nói với cô:

- Nếu cháu cần tiền gấp, bác có thể cho cháu mượn.

Dương Tử Mi nhìn gương mặt bác ấy, thấy vận mệnh trước đây vô cùng tốt, nhưng mà gần đây lại có một chút âm khí và sát khí.

Bác ơi, bác vẫn luôn ở đây ạ?

Dương Tử Mi tò mò hỏi.

- Đúng vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ bác vẫn luôn ở đây, rốt cuộc cháu muốn gì?

Bởi vì chuyện ma quỷ phá phách mà chủ nhà rất phiền lòng, không có nhiều thời gian lằng nhằng với cô, đang suy tính phải đi mời một vị đạo sĩ thật đến.

- Ha ha, bác à, cháu không muốn gì cả.

Thấy bác ấy không có lòng tin với mình, Dương Tử Mi cũng không còn cách nào:

- Chỉ là bây giờ trời đã tối rồi, một mình cháu cũng không dám đi ngoài đướng, bác có thể cho cháu ở nhờ một đêm được không ạ?

Chủ nhà nhìn cô, rồi lại nhìn trời đã tối đen, thở dài nói:

- Cháu gái, mấy ngày nay, ngôi nhà này của bác đều có ma quỷ phá phách, mỗi tối khi bác đi ngủ, đến khi tỉnh lại, đều phát hiện bác ngủ dưới đất, bác đã đưa con cháu mình đi ở nhờ nhà bạn cả rồi. Cháu ở trong này cũng không tiện lắm, cháu cố đi thêm một km nữa, ở đó có một cái thôn, bác sẽ nói cho cháu biết chỗ anh họ của bác.

Thấy bác ấy lương thiện, ôn hòa, cũng không thấy người gặp khó khăn mà đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm, Dương Tử Mi càng quyết tâm giúp đỡ bác ấy.

- Bác ơi, không sao đâu ạ, cháu không sợ, bây giờ đã khuya lắm rồi, làm phiền người khác cũng không tốt, bác cũng không cần chuẩn bị cho cháu cái gì cả, cháu chỉ cần một chỗ ngồi đến khi trời sáng là được ạ.

Dương Tử Mi thật sự rất tò mò, vì sao ngôi nhà này lại xây trên mảnh đất có phong thủy hợp với việc xây mộ như vậy.

Theo lý thuyết, người sống khi ở đây nhất định sẽ gặp nhiều chuyện không may, nhưng vận mệnh của chủ nhà này khá tốt, sự nghiệp hưng thịnh, con cháu cũng đều có tiền đồ rất tốt.

Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào?

Cho nên, dù thế nào, cô cũng muốn tìm hiểu phong thủy ở đây kỳ lạ ở chỗ nào?

Chủ nhà bất đắc dĩ gật đầu:

- Được rồi, nếu cháu không sợ, vậy thì vào đi.

- Cảm ơn bác.

Dương Tử Mi ôm Tuyết Hồ đi vào.

Đi vào phòng khách, thấy chính giữa phòng khách chính là "Long nhãn" (*), nơi hộ tụ tinh hoa của trận thế phong thủy này.

Phong thủy này chính là "Thượng thủy tàng phong" (*), hướng đi của phong thủy đều rất rõ ràng, có một phần lớn phong thủy bảo địa (*) tạo thành thành hình rồng, cho nên trung tâm của nó được gọi là "Long nhãn".

Nhưng mà, đó là đối với mộ phần mà thôi.

Vấn đề chính là, đây là nhà cho người ở.

- Ngôi nhà này xây được bao lâu rồi ạ?

Dương Tử Mi phát hiện kết cấu ngôi nhà tương đối cũ.

- Được xây từ thời của ông nội bác, ít nhất đã qua một trăm năm mươi năm rồi.

Chủ nhà trả lời.

- Mọi người vẫn luôn ở đây?

- Đúng vậy, ông nội bác từng lập lời dạy, con cháu đều phải ở trong nhà này, nhưng mà, con cái của bác ở bên ngoài đều có sự nghiệp, cũng có nhà riêng, bình thường chỉ có ngày nghỉ mới về ở được vài ngày, chỉ có bác luôn ở đây. Trước kia vẫn bình an, nhưng không hiểu gần đây bị sao, bắt đầu có ma quỷ phá phách, cho dù là ai, khi đi ngủ cũng bị chuyển xuống dưới đất...

Trên mặt chủ nhà tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Dương Tử Mi lại càng tò mò.

Trước kia, tại sao ông nội bác ấy lại xây nhà ở đây, hơn nữa còn có lời dạy phải có người ở đây.

Xem ra, người này có rất nhiều kiến thức về phong thủy.

- Bác ơi, bác có biết hướng của ngôi nhà này và phong thủy ở đây đều chỉ thích hợp để xây mộ thôi không?

Dương Tử Mi hỏi.

Chủ ngôi nhà vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi:

- Cháu nói cái gì?

Nhìn bộ dạng của bác ấy, chắc là không biết.

***

(*) Long nhãn: mắt rồng.

(*) Thượng thủy tàng phong: gió ẩn ở thượng lưu.

(*) phong thủy bảo địa: mảnh đất có phong thủy tốt.

- Cháu gái, ở đây vừa mới làm phép, rất bừa bãi, cháu tìm chỗ nào ngồi đi, để bác đi thu dọn một chút.

Chủ nhà nhìn mặt đất vứt đầy đồ, bất đắc dĩ nói.

- Vâng ạ!

Dương Tử Mi ngồi xuống một cái ghế, phát hiện đồ dùng trong nhà đều được làm từ gỗ sưa vô cùng quý giá, trên những đồ vật đó đều toát ra hơi thở cổ kính, nhìn kỹ lại, những đồ này đều được làm từ thời Minh Thanh.

Gỗ sưa chủ yếu được trồng ở tỉnh Hải Nam của Trung Quốc, là loài cây quý ngang với cây Tử Đàn, bởi vì gỗ của cây sưa cực kỳ chắc chắn, cho dù nóng hay lạnh cũng không bị biến dạng, không bị nứt, không bị cong vênh, có tính dẻo dai, thích hợp để làm các vật dụng gia đình, như là ghế đẩu ba chân, độ uốn lượn rất nhiều, chỉ có thể dùng gỗ sưa để làm, những loại gỗ khác khó có thể làm được.

Gỗ sưa là loại gỗ tốt được dùng chủ yếu làm đồ dùng gia đình, bởi vì nó có màu vàng kim trơn bóng, chất gỗ mịn, hoa văn mềm mại, tỏa ra mùi thơm dễ ngửi, khiến cho các thợ thủ công thời Minh Thanh rất yêu thích.

Đồ làm từ gỗ sưa nổi trội chứ không giống như bình thường, cho dù là nghệ thuật, thẩm mỹ, từ góc độ của những người trong nghề cũng không thể nào bắt bẻ, được xem là đồ dùng cao cấp. Gỗ sưa không phát ra tiếng động lớn, thớ gỗ bằng phẳng, như ẩn như hiện, đường vân uyển chuyển như tiền, hoa văn như "mặt quỷ" lại càng quý.

Bởi vì thời Minh Thanh, gỗ sưa bị khai thác quá mức, trở nên vô cùng khan hiếm, thậm chí có nguy cơ bị tuyệt chủng.

Bây giờ giá của gỗ sưa ngang bằng với giá vàng, mà ở thời Minh Thanh, gỗ sưa còn quý hơn vàng.

Mỗi một vật dụng làm từ gỗ sưa, trên thị trường đều có giá trên trời.

Dương Tử Mi thật không ngờ, trong một ngôi nhà cũ kĩ như vậy, lại có thể có đầy đủ đồ dùng làm bằng gỗ sưa, thật đúng là giàu có.

- Bác ơi, những đồ dùng này đều là do tổ tiên truyền lại ạ?

Dương Tử Mi hỏi.

- Đúng vậy, từ khi bác bắt đầu nhớ được thì đã có những đồ dùng này rồi. Sao vậy? Cháu cũng có thể nhìn được giá trị của những đồ dùng đó sao?

Chủ nhà quay đầu nói.

- Vâng ạ, đều làm từ gỗ sưa quý giá, bác biết rõ giá trị của chúng sao?

Dương Tử Mi hỏi.

- Biết chứ, mấy ngày trước còn có người muốn mua hết tất cả những thứ đó với giá mười triệu, nhưng đây là đồ mà tổ tiên bác truyền lại, có nhiều tiền hơn cũng không thể mua được.

Mười triệu?

Dương Tử Mi cười cười, nếu bây giờ mang đi đấu giá, chỉ với một cái ghế đẩu ba chân làm từ gỗ sưa từ thời nhà Minh, đã có giá trên hai mươi triệu.

Tất cả những đồ này, ít nhất cũng phải hơn cả tỷ.

Nếu cô ở trong ngôi nhà cũ kia, mà có một bộ đồ dùng làm từ gỗ sưa như vậy, thì thật là tốt.

- Bác ơi, cháu ra giá một tỷ, hơn nữa còn giúp bác giải quyết việc ma quỷ ở đây, bác có thể bán một ít đồ dùng này cho cháu được không ạ?

Dương Tử Mi nhịn không được hỏi.

- Một... tỷ?

Tuy hoàn cảnh của chủ nhà tương đối khá giả, nhưng không phải là người giàu có, nghe cái giá như vậy thì hoảng sợ, có chút lắp bắp hỏi.

- Vâng, một tỷ, bao gồm luôn cả việc giải quyết vấn đề ma quỷ ở đây.

Dương Tử Mi gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở cây cột ngay giữa phòng khách, nhận ra có điểm bất thường, ngẩng đầu nhìn lên trên, thì thấy trên nóc nhà có trận đồ hình ngũ giác.

Nhìn kỹ lại, hình như là hình sao năm cánh, chỉ có điều trước đó ở nhà họ Nhạc không thấy loại kết giới hình sao năm cánh như vậy.

Xem ra đã bị phá hỏng!

Nhìn kỹ lại, ngay giữa ngôi sao năm cánh đó, bên dưới âm khí không ngừng tỏa ra, lan sang bốn phía.

Hẳn là trước đây, năm cây cột này được xây dựng tạo thành kết giới để ứng phó với âm khí và sát khí này.

Rốt cuộc đây là cách bày trí phong thủy gì?

Nếu là sao năm cánh, vậy chắc có liên quan đến âm dương thuật của Nhật Bản.

- Bác ơi, cháu gọi điện cho sư phụ cháu một chút.

Dương Tử Mi không biết nhiều về thuật Âm Dương, do đó nên muốn hỏi sư phụ.

Chủ ngôi nhà có vẻ kinh ngạc:

- Sư phụ cháu là ai?

- Đạo trưởng Ngọc Thanh.

Dương Tử Mi cười nói, sau khi cô nói ra tên của sư phụ, cũng không hy vọng chủ ngôi nhà có thể biết.

- Đạo trưởng Ngọc Thanh, chính là đạo trưởng đang ở trên Dương Sơn của thành phố A?

Chủ ngôi nhà đứng dậy hỏi.

- Bác biết sư phụ của cháu sao?

Dương Tử Mi nghi ngờ hỏi.

- Con trai cả của bác từng bị trúng tà suýt chết, là nhờ đạo trưởng Ngọc Thanh cứu nó.

Chủ ngôi nhà kích động nhìn cô nói:

- Đạo trưởng Ngọc Thanh vẫn khỏe chứ?

- Vâng, sư phụ cháu vẫn rất khỏe.

Dương Tử Mi khẽ gật đầu.

- Thật quá tốt, ngày mai ta sẽ đi theo cháu đến thăm hỏi ngài ấy.

Chủ ngôi nhà vì quá kích động nên pha cho Dương Tử Mi một bình trà Long Tĩnh.

Dương Tử Mi uống mấy ngụm trà, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện  thoại.

Tuy rằng bây giờ là ba giờ sáng, nhưng cô biết rõ, đây là thời gian sư phụ tỉnh dậy luyện công.

Quả nhiên, điện thoại reo một lúc, người nghe máy là sư phụ.

Cô nói lại tình hình ở đây cho sư phụ nghe.

- Nữu Nữu, đó là huyệt trung tâm.

- Huyệt trung tâm là gì ạ?

Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi, cô chưa bao giờ nghe thấy từ này trong phong thủy.

- Huyệt trung tâm là một huyệt phong thủy trong âm dương thuật của Nhật Bản, âm dương sư cho rằng tất cả mọi vật trong trời đất là do âm và dương tạo thành, con người cũng không ngoại lệ, khi nào một người đạt được sự cần bằng tuyệt đối trong âm dương sẽ sống lâu, vô cùng có phúc.

Nhưng một người từ khi sinh ra đến khi chết đi, dương khí và âm khí luôn luôn biến đổi, ví dụ như khi mới sinh, dương lớn hơn âm, khi đối mặt với cái chết thì âm lớn hơn dương, hoàn toàn không thể đạt được sự cân bằng tuyệt đối, cho nên một số âm dương sư nghĩ ra biện pháp này, sử dụng âm khí của người chết cân bằng với dương khí của người sống, đạt được sự cân bằng trong âm dương.

Nếu sư phụ đoán không sai, nhất định dưới ba tấc đất ở đó có chôn người chết!

Ngọc Thanh giải thích tỉ mỉ.

- Có chôn người chết? Thảo nào con thấy có âm khí và sát khí không ngừng từ vị trí Long nhãn tràn ra.

Dương Tử Mi khó hiểu hỏi:

- Nhà ở được xây dựng trên mộ, chẳng phải là điều đại kỵ của phong thủy sao ạ? Nhưng con thấy vận mệnh của họ rất tốt, ngoại trừ gần đây bị dính chút vận đen, nhưng vẫn rất tốt, chẳng lẽ đây chính là kết quả của việc cân bằng âm dương sao? Đúng là thuật pháp thần kỳ. Sư phụ, bọn họ vẫn ở đây hơn trăm năm rồi, đều bình an vô sự, sát khí và âm khí của những vong hồn phía dưới không ảnh hưởng gì đến họ, nhưng sao gần đây lại xuất hiện tình huống như vậy? Hơn nữa, con thấy là mấy cây cột kia được làm thành kết giới ngũ mang tinh, hoàn toàn không có ánh sáng, giống như một bố cục chết.

- Vậy thì chắc là mắt trận quan trọng dùng để trấn áp những vong hồn đó đã bị phá hỏng rồi.

- Vậy ạ? Thế mắt trận này ở đâu ạ?

- Dùng huyệt trung tâm nhất định ở trên "Long nhãn" ba trượng có đặt một chiếc gương đồng cổ mới có thể trấn áp được chủ của ngôi mộ đó, không để cho nó quấy phá. Hơn nữa, cái gương đồng cổ đó chính là mắt trận quan trọng nhất, nó mà bị động vào, thì trận pháp sẽ bị phá hủy.

- Hóa ra là như vậy, để con xem cái gương đồng cổ ấy có còn không?

Dương Tử Mi cúp điện thoai, sau đó xoay người đi vào phòng.

Chủ nhà thấy cô đi vào, hơi căng thẳng hỏi:

- Cháu gái, đạo trưởng Ngọc Thanh có nghe máy không?

Dương Tử Mi gật đầu:

- Bác ơi, cháu muốn lên xà ngang xem một chút được không ạ?

- Xà ngang? Cháu muốn lên xà ngang làm gì?

Chủ nhà khó hiểu hỏi.

Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn lên xà ngang, ở trên "Long nhãn" khoảng ba trượng, chắc hẳn đó là chỗ đặt gương đồng cổ.

- Sư phụ cháu nói lên xem thử, có thể đó là nguyên nhân chính khiến ngôi nhà này bị ma quỷ phá phách.

Dương Tử Mi chuyển lời của sư phụ.

Vừa nghe thấy là do đạo trưởng Ngọc Thanh dặn dò, chủ nhà lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, vội vàng nói:

- Vậy cháu đợi một chút, để bác đi lấy cái thang đến đây.

- Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cháu nhảy lên là được.

Dương Tử Mi đặt Tuyết Hồ lên ghế, cầm lấy dải lụa vàng mà những tên đạo sĩ giả kia để lại, vung lên quấn lấy xà ngang. 

Dùng sức nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống xà nhà.

Nhìn động tác kinh người của cô, chủ nhà trợn mắt há hốc mồm, xoa xoa mắt mình:

- Cháu gái, cháu biết khinh công à?

- Vâng ạ, là sư phụ dạy cho cháu.

Nếu như trong lòng chủ nhà, đạo trưởng Ngọc Thanh có sự tồn tại tương đối mạnh mẽ, vậy thì cô cứ dùng sư phụ làm lá chắn.

Chủ nhà nhớ đến dáng vẻ tiên phong đạo cốt của đạo trưởng Ngọc Thanh, nếu như Dương Tử Mi là đệ tử của ngài ấy, nhất định cũng là người có tài, cho nên không nói gì nữa.

Trên xà ngang rất sạch sẽ, đến mạng nhện cũng không có, hình như vừa mới được quét dọn.

Cô tìm một lượt, hoàn toàn không nhìn thấy cái gương đồng cổ nào cả, vì vậy nhảy xuống.

- Bác ơi, bác có dọn dẹp trên xà ngang đúng không ạ?

Cô hỏi.

- Đúng vậy, tháng trước, bác thấy sơn ở trên đó hình như bị bong tróc, sợ là có sâu mọt, nên gọi người đến sơn lại.

- Vậy có nhìn thấy một cái gương đồng nào trên đó không ạ?

- Gương đồng? Bác cũng không rõ, người quét sơn không nói gì cả, lúc đó bác hơi bận, cũng không trông coi họ làm.

Chủ nhà nghi hoặc nói.

- Vậy bác đi hỏi người kia thử đi.

Dương Tử Mi thở dài, khó trách linh hồn bên dưới lại ra ngoài quậy phá như vậy, đó là do gương đồng cổ dùng để trấn áp nó đã không còn.

Nếu là như vậy thì, người nhà này đâu chỉ đơn giản bị quỷ ném khỏi giường.

Hơn nữa, phong thủy cân bằng âm dương đã trở thành thuần âm, ảnh hưởng đến sức khỏe và vận mệnh của họ, cuối cùng thì nhà tan cửa nát.

Vong hồn ở dưới đó đã bị trấn áp hơn trăm năm, chắc là đã rất tức giận, bây giờ có thể thoát ra, đương nhiên là muốn đuổi cả nhà này đi.

- Để bác đi hỏi thử xem.

Chủ nhà thấy cô hơi khác thường, biết là chuyện này rất nghiêm trọng, cũng không để tâm đến việc đã khuya, vội vàng gọi điện cho thợ sơn tường.

Đợi một lúc lâu, điện thoại mới được kết nối, bác ấy bị mắng mấy câu, sau đó hỏi.

- Không có, cái gì cũng không thấy!

Đối phương một mực nói.

-Thật sự không có sao? Có thể là cậu không cẩn thận ném đi mất rồi?

- Không có! Mẹ nó, đã khuya khoắt rồi mà còn gọi điện thoại, có cho người ta ngủ hay không đây!

Người sơn tường đó tức giận cúp điện thoại.

Tính tình của chủ nhà tương đối đôn hậu, mờ mịt nhìn điện thoại một lúc, sau đó mới nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi nhíu mày, hỏi ngày sơn xà ngang là ngày nào, sau đó bấm đốt tay tính.

Kết quả tính được cái gương đồng cổ kia đã bị người sơn trộm mất.

Sự thật là, ngày đó khi người làm công đang sơn trên xà ngang thì phát hiện ra trên đó có một gương đồng cổ, nảy lòng tham, lặng lẽ giấu đem về nhà, sau đó anh ta bán cho tiệm đồ cổ, lời được một trăm năm mươi nghìn, chuyện này khiến anh ta ngủ cũng cười đến tỉnh.

Thấy chủ nhà hỏi đến chuyện cái gương đồng cổ, nghĩ rằng lúc đó không có ai phát hiện, cho nên một mực nói rằng không thấy.

Cậu ta là người làm công ở bên ngoài, lo lắng sợ bị chủ nhà phát hiện, cho nên không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, đánh thức những người trong nhà, nhanh chóng thu dọn đồ đạc

Chương 499: Nhân lúc cháy nhà đi hôi của

Cháu gái, rốt cuộc cái gương đồng cổ đó tác dụng gì?

Chủ nhà khó hiểu hỏi.

Dương Tử Mi cũng không nói dối bác ấy, cô nói rõ ràng tất cả tình hình trong nhà cho bác ấy nghe.

Chủ nhà nghe xong, mặt bị dọa đến trắng bệch, vô lực ngồi trên ghế.

Bác ấy không thể nào chấp nhận được, người nhà mình, lại sinh sống trên một ngôi mộ.

Thảo nào thường ngày có rất nhiều thầy phong thủy đến nói hướng nhà của bác ấy có vấn đề, nhưng đều bị bác ấy đuổi đi.

Bởi vì từ khi ông nội bác ở đây, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, ngay cả khi đất nước xảy ra rối loạn, những nhà giàu có khác đều gặp nạn, chỉ có nhà họ là vẫn bình an vô sự, có thể thấy được là nhờ phong thủy tốt.

Nếu không, ngày đó ông nội sẽ không lập tổ huấn (*) muốn bọn họ phải ở lại đây.

Nhưng bác ấy không ngờ được, tất cả mọi chuyện đều là do hấp thụ âm khí của người chết mà có được.

Quả là đáng sợ!

- Cháu gái, chuyện cháu nói đều là sự thật?

Chủ nhà run rẩy hỏi.

- Nếu không tin, bác có thể đào ba tấc đất ở dưới này lên.

Dương Tử Mi chỉ vào Long nhãn ở vị trí trung tâm, nói:

- Nhưng mà, nếu bác đào thật, phong thủy của tòa nhà này sẽ hoàn toàn bị hủy, sau này, nơi này không thích hợp để ở. Nhưng nếu bác không muốn đào lên, cháu sẽ nghĩ cách giúp bác tìm một cái gương đồng cổ đến trấn áp những vong hồn ở dưới một lần nữa, khôi phục lại như trước.

Chủ nhà lắc đầu:

- Bác... Không chấp nhận được sống trên chỗ của người chết, không biết thì thôi, bây giờ biết rồi thì...

- Nếu bác thật sự muốn bỏ ngôi nhà này, để những vong hồn kia tự do, thì chỗ này sẽ là một ngôi mộ, về sau cứ vào ngày mười lăm, bác hãy đến đây bái tế, bọn họ sẽ phù hộ cho nhà bác.

Dương Tử Mi cũng không đồng ý lắm, thuật Âm Dương này được xây dựng trên sự thống khổ của những vong hồn

Đó là một hành vi rất thiếu đạo đức.

- Chuyện này...

Chủ nhà có chút do dự.

Cho dù thế nào, thì đây chính là nhà của tổ tiên bác ấy, là nơi bác ấy lớn lên, mỗi một nơi đều chứa đầy kỉ niệm, hơn nữa, còn có lời dạy bảo của ông nội.

Nếu bỏ ngôi nhà này đi, quả thật không đành lòng.

Dương Tử Mi thản nhiên cười:

- Bác tự quyết định đi, nếu bác chưa tin tưởng cháu, có thể cho người đào lên xem thử.

Chủ nhà cúi đầu không nói.

- Đêm nay cháu tạm thời giúp bác trấn áp những vong linh kia, bác hãy đi ngủ một giấc trước đi.

Dương Tử Mi nhìn thấy trên bàn có bút lông chu sa và giấy vàng, cầm bút lông lên, vừa tĩnh tâm đọc chú ngữ, vừa vẽ bùa Trấn Hồn.

Chủ nhà đứng ở một bên nhìn, thấy động tác của cô rất có trật tự, thậm chí còn lưu loát hơn cả đạo trưởng Ngọc Thanh ngày đó.

Sau đó, bác ấy còn thấy, những bùa chú trên mặt giấy vàng, lóe lên kim quang.

Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng bác ấy vẫn kinh ngạc.

Vẽ xong bùa chú, Dương Tử Mi lại nhảy lên xà ngang, dán mảnh giấy vàng lên đó.

Trong nháy mắt, chủ nhà cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên mấy độ, không còn âm u như thường ngày.

Chẳng lẽ, cô cũng giống như đạo trưởng Ngọc Thanh, có pháp lực cao cường?

Thật ra, bác ấy đã sai rồi, bây giờ pháp lực của Dương Tử Mi cao hơn Ngọc Thanh rất nhiều.

Nếu như Ngọc Thanh muốn có được kết quả như cô, phải tốn rất nhiều công phu, bởi vì vong hồn bị trấn áp đã lâu, oán khí rất nhiều.

- Đại... sư...

Chủ nhà không còn dám tùy ý gọi cô là cháu gái hay cô gái nữa, vẻ mặt vô cùng kính trọng, lời nói mang theo sự cung kính:

- Cảm ơn.

- Không cần đâu ạ!

Dương Tử Mi cười   .

- Nếu bác thật sự muốn cảm ơn cháu, có thể suy nghĩ đến việc bán mấy đồ dùng này với giá một tỷ, nhưng mà, nếu bác không bán cũng không sao, cháu không lấy đồ mà người khác yêu thích.

- Việc này... Bác muốn thương lượng với mấy đứa con trai một chút.

Chủ nhà do dự nói.

- Được, cháu chờ tin tức của mọi người.

Dương Tử Mi nhíu mày, tin rằng bọn họ nhất định sẽ bán.

Bởi vì ngôi nhà này có vấn đề, cản trở đến con đường sau này của con cháu, việc làm ăn bị tuột dốc không phanh, bây giờ đang rất cần tiền.

Ha ha, không biết bây giờ cô có phải là người nhân lúc cháy nhà đi hôi của không đây?

Nhưng mà trên thị trường, cái giá của đồ dùng làm từ gỗ sưa cũng khoảng chừng đó, không phải là thiệt thòi cho họ.

***

(*) Tổ huấn: lời răn dạy của tổ tiên.

Chương 500: Pháp chú ẩn thân

- Bác ơi, nếu quyết định bán mấy đồ dùng kia, nhớ gọi điện cho cháu.

Dương Tử Mi còn phải đi sớm, không muốn chờ ở đây.

Chủ nhà nhìn đại sảnh vẫn còn sợ hãi, mặc dù sợ nhưng cũng ngại giữ Dương Tử Mi ở lại, gật đầu, đưa cô ra ngoài.

Dương Tử Mi ôm Tuyết Hồ, tiếp tục đi.

Phía đông dần dần hiện lên những tia sáng trắng.

Tuyết Hồ nhảy ra khỏi lòng cô, biến thành hình người, giơ tay sờ tóc cô:

- Nhóc con, đã đến lúc rồi, tôi phải đi đây.

Bỗng chốc Dương Tử Mi cảm giác đau lòng, cô không nhịn được cắn tay, nước mắt nhanh chóng trào lên, như có người cầm dao, đâm từng dao vào tim cô, rất đau, rất khó chịu.

- Cho cậu này!

Trong tay Tuyết Hồ cầm một cái túi, bên trong khá nặng.

- Cái gì vậy?

Dương Tử Mi nhận lấy, cúi đầu mở ra, thấy bên trong đều là bảo vật của Tuyết Hồ, còn có vài dược liệu trân quý.

- Tuyết Hồ, cậu cho tôi hết thế này, sau này cậu bổ sung linh khí như thế nào? Tôi không cần.

Dương Tử Mi trả túi lại cho cậu ta.

Tuyết Hồ không lấy, vuốt tóc cô, thản nhiên cười:

- So với tôi thì cậu cần những thứ này hơn, việc tu luyện của cậu bây giờ khó có thể đột phá được cảnh giới kia, đó là do không có đồ bổ để dùng, dùng những thứ này sẽ rất tốt, nhưng mà những ngày sau sẽ không thể tu luyện cùng với cậu rồi.

Hai mắt Dương Tử Mi rưng rưng, gật đầu:

- Tôi sẽ tu luyện thật tốt!

- Nhất định phải tu luyện thật tốt, chỉ khi nào cậu trở nên mạnh mẽ, mới không ai có thể bắt nạt được cậu.

Tuyết Hồ nhìn cô nghiêm túc nói.

- Được.

Dương Tử Mi ngẹn ngào, gật đầu.

- Vậy tôi đi đây!

Tuyết Hồ dang hai tay, ôm lấy cô:

- Hẹn gặp lại!

Nói xong, cả người cậu hóa thành hư ảnh, nhanh chóng biến mất trước mắt Dương Tử Mi.

Mặt trời từ từ nhô lên từ phía đông...

Nhìn hướng cậu biến mất, hai mắt cô nhòa đi.

- Chị ơi, không cần phải đau lòng, sau này chị còn có Tiểu Thiên mà, Tuyết Hồ nhất định sẽ trở về nhanh thôi.

Tiểu Thiên an ủi cô.

- Ừ.

Dương Tử Mi lau nước mắt, hai chân chết lặng bắt đầu bước đi.

- Chị, bỗng nhiên em nhớ ra một câu chú ngữ, để em dạy cho chị nha, rất hay đó.

Tiểu Thiên nói.

- Là chú ngữ gì vậy?

Dương Tử Mi không có tâm trạng hỏi.

- Là chú ngữ ẩn thân.

Tiểu Thiên hưng phấn nói:

- Mới vừa rồi, em đột nhiên nhớ ra câu chú ngữ này, không biết có hiệu quả hay không?

- Vậy à?

Nếu là lúc bình thường, Dương Tử Mi nhất định sẽ vô cùng hưng phấn đối với chú ngữ này, nhưng bây giờ, cô vẫn còn chìm trong nỗi buồn về chuyện Tuyết Hồ rời đi, cho nên cũng không có hứng thú.

- Chị ơi, mau chuẩn bị tinh thần!

Tiểu Thiên la lên:

- Nghe thật kĩ nha.

- Được.

- ¥#@....... %%@%*amp;#@@@!

Tiểu Thiên nói ra câu chú ngữ.

Dương Tử Mi lập tức nhớ kỹ.

- Chị ơi, phải niệm ba lần mới có hiệu lực, chị thử xem.

Tiểu Thiên nói.

Dương Tử Mi niệm ba lần, chỉ tiếc là bây giờ không có người thứ ba, không biết đã ẩn thân thành công chưa?

- Chị ơi, ở đằng trước có trạm xăng, chị đi đến đó thử xem.

Tiểu Thiên hưng phấn nói.

- Nhưng mà, Tiểu Thiên à, chú ẩn thân này giải trừ như thế nào?

Dương Tử Mi hỏi.

- Chuyện này, em cũng không biết nữa, chắc là dựa vào pháp lực cao thâm bao nhiêu, pháp lực càng cao, thời gian ẩn thân càng dài, pháp lực thấp, thời gian ẩn thân sẽ ngắn.

- Như vậy thì thật không an toàn, nếu như chị không muốn ẩn thân, lại không có cách giải trừ chú ngữ, vậy thì phải làm sao?

Dương Tử Mi nói.

- Chuyện này...

Tiểu Thiên gấp đến muốn khóc:

- Vậy để em cố gắng nhớ lại xem.

Tuy là nói như vậy, nhưng Dương Tử Mi vẫn muốn thử xem pháp chú ẩn thân này có ích hay không?

Chương 501: Nói dối Long Trục Thiên

Trên đời này, chắc là mọi người ai cũng muốn mình có thể tàng hình, có thể thấy được chuyện mình muốn xem mà không ai có thể nhìn thấy mình.

Giống như con trai, muốn tàng hình đi vào nhà tắm của con gái, nhìn lén con gái tắm.

Kiếp trước Dương Tử Mi cũng đã từng muốn mình có thể tàng hình.

Hi vọng có thể tàng hình, có thể đi trộm tiền ngân hàng, có thể đi trộm được thức ăn ngon, lẻn vào trong khách sạn để ngủ, không cần phải ngủ ngoài đường, có thể tàng hình đi theo sau Mẫn Cương, lén ngồi ở ghế phó lái, nhìn cậu mà không cần che giấu.

Dương Tử Mi niệm chú ngữ ba lần, đi đến trạm xăng, đi qua người nhân viên đang ngủ gà ngủ gật ở đó.

Người nhân viên kia không có phản ứng nào.

Chẳng lẽ cô đã tàng hình rồi?

Cô thử quơ tay trước mặt nhân viên đó mấy lần.

Người kia vẫn không có phản ứng gì.

- Không nhìn thấy tôi sao?

Dương Tử Mi hỏi.

- Em gái, đừng làm loạn, mới sáng sớm mà làm gì vậy? Không có việc gì thì đi ra chỗ khác đi!

Nhân viên kia đột nhiên lên tiếng.

Dương Tử Mi hoảng sợ:

- Anh có thể nhìn thấy tôi?

- Thật là, cô là quỷ à, sao tôi lại không nhìn thấy!

Hình như người nhân viên này vừa mới ngủ dậy, tức giận nói.

Dương Tử Mi ngạc nhiên, vội vàng bỏ đi.

- Tiểu Thiên, chú ngữ này không có hiệu quả! Người khác có thể thấy chị!

Dương Tử Mi mắng.

- Ô ô, em không biết tại sao không có hiệu quả, chị niệm nhiều hơn một chút chắc là được.

Vẻ mặt Tiểu Thiên đau khổ.

Dương Tử Mi lại niệm chú ngữ lần nữa.

- Chị ơi, chị xem, kia không phải là xe của anh Trục Thiên sao?

Tiểu Thiên chỉ vào một chiếc xe Hummer đang chạy trên đường.

Dương Tử Mi nhìn lại, quả nhiên là biển số xe của Long Trục Thiên.

Cô hào hứng vẫy tay...

Theo lý thuyết, chắc là Long Trục Thiên có thể nhìn thấy cô.

Nhưng mà, cái xe kia không dừng lại trước mặt cô mà vẫn đi thẳng về phía trước.

Chuyện gì vậy?

Sao lại không nhìn thấy cô?

Dương Tử Mi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Long Trục Thiên.

- Mi Mi, em đang ở đâu?

Long Trục Thiên hỏi.

- Em đang ở ven đường, vừa mới thấy anh lái xe qua, anh mau quay xe lại đây đi.

Dương Tử Mi nói.

- Em đang ở ven đường? Anh vẫn luôn nhìn đường nhưng đâu có thấy em.

Long Trục Thiên nghi ngờ hỏi.

- Em đang đứng ở chỗ nào?

- Ở ngay trước trạm xăng, em chờ anh!

- Được, để anh quay xe lại!

Long Trục Thiên cũng không quan tâm đường này không được quay đầu xe, đánh tay lái quay xe lại.

Đến trước chỗ trạm xăng như lời Dương Tử Mi nói, lại không thấy người đâu.

Dương Tử Mi đang vô cùng cao hứng vẫy tay với Long Trục Thiên, lại thấy anh đang tìm kiếm khắp nơi, hình như không nhìn thấy cô.

Chẳng lẽ... Bây giờ cô đang tàng hình?

Nghĩ đến khả năng này, trên mặt Dương Tử Mi lộ ra vẻ ranh mãnh, nhìn Long Trục Thiên đang nôn nóng tìm kiếm mình.

Bỗng nhiên, gương mặt anh trở nên bất an, kinh hãi:

- Mi Mi, em sao vậy? Em không bị sao chứ? Anh có thể cảm nhận được hơi thở của em, em...

- Em không sao, chỉ là đã chết rồi, biến thành ma!

Dương Tử Mi cố ý để giọng nói của mình trở nên như có như không.

Long Trục Thiên nghe vậy, trong tim vang lên tiếng răng rắc, đó chính là tiếng cõi lòng tan nát, trong nháy mắt, mặt trắng bệch như tờ giấy, đổ đầy mồ lạnh, gương mặt như già đi mười mấy tuổi.

Nhìn thấy anh như vậy, Dương Tử Mi biết mình đã đùa quá trớn rồi.

Cô vội vàng ôm lấy anh:

- Trục Thiên, không sao đâu, là em đang lừa anh thôi, em không chết!

Chương 502: Hôn sâu

Cảm nhận được cái ôm ấm áp của cô, trong lòng Long Trục Thiên không còn hoảng hốt nữa.

Nhưng mà, anh vẫn không nhìn thấy cô, cơ thể lại có thể cảm nhận được nhiệt độ từ da thịt của cô.

- Mi Mi, rốt cuộc là sao? Vì sao anh không nhìn thấy em?

Long Trục Thiên nôn nóng hỏi.

- Ha ha, Tiểu Thiên dạy em chú tàng hình, em đang tàng hình.

- Tàng hình?

Trong lòng Long Trục Thiên bình tĩnh lại, sau đó nổi giận đứng lên, dựa vào cảm giác, dùng lực đánh vào mông cô, lớn giọng nói:

- Em có biết, em làm anh sợ muốn chết hay không hả?

Dương Tử Mi ây da một tiếng, sờ mông, tủi thân nhìn Long Trục Thiên.

Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng mắng cô.

Nước mắt không nhịn được dâng lên.

Vẫn cho rằng mình đang tàng hình, anh không thể nhìn thấy mình tủi thân như thế nào, không nhịn nữa mà mím môi khóc.

Ngay lúc này, thuật tàng hình của cô biến mất.

Long Trục Thiên vừa kịp nhìn thấy tất cả chuyện này.

Trong lòng tê dại, cảm thấy vừa rồi mình hơi lớn tiếng, hai tay dang ra, ôm cô vào lòng:

- Xin lỗi, Mi Mi, xin lỗi...

- Không cho anh lớn tiếng với em như vậy!

Dương Tử Mi vùi đầu trong lòng anh, tủi thân nói.

- Được, sau này sẽ không bao giờ vậy nữa.

Long Trục Thiên nâng đầu cô lên, con ngươi đen thăm thẳm nhìn dâu vào mắt cô:

- Nhưng mà, sau này không cho phép em dọa anh như vậy nữa!

- Vâng ạ!

Dương Tử Mi gật đầu:

- Không làm như vậy nữa.

Khi cô vừa nói cô đã chết, cô thấy được anh lập tức vô cùng đau đớn.

Quả thật hoàn toàn là lỗi của cô.

Nếu như có một ngày nào đó anh cũng dọa cô như vậy, lòng cô cũng sẽ đau đớn không khác gì anh.

Long Trục Thiên đột nhiên cúi đầu, đôi môi cực nóng bao phủ lên đôi môi hơi lạnh của cô.

Lần này, anh không hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước như trước nữa.

Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, tiến vào trong miệng cô, giống như người đang khát đi trên sa mạc, điên cuồng, mạnh mẽ hút lấy hương thơm của cô, đuổi theo cái lưỡi đinh hương của cô.

Đầu óc Dương Tử Mi trống rỗng, hai mắt mở lớn, nhìn gương mặt của anh ở ngay trước mắt dường như quên cả thở.

Long Trục Thiên cảm nhận được cô đang căng thẳng, anh hơi buông ra, trầm giọng nói:

- Ngốc, nhắm mắt lại!

Dương Tử Mi bây giờ đã ngây ngốc, nghe lời anh nhắm hai mắt lại.

Long Trục Thiên lại ấn môi xuống, nhưng mà không có mạnh mẽ như lúc nãy, mà rất dịu dàng, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, chậm rãi đẩy mạnh đầu lưỡi vào.

Dương Tử Mi không tự chủ đáp lại.

Nhưng mà, kinh nghiệm ở mặt này của cô rất kém, không tới một phút, giống như sắp chết, không thể thở được.

Long Trục Thiên đành phải buông cô ra, nhìn gương mặt cô đỏ lên, đang thở hổn hển.

- Thật là quá ngốc!

Long Trục Thiên ôm cô vào lòng, tay vuốt lên cái lưng không ngừng phập phồng của cô, giúp cô ổn định lại cảm xúc.

Dương Tử Mi dựa vào lồng ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, có chút hỗn loạn của anh, cắn môi, trong miệng cô giống như có mật ong, rất ngọt.

Vị ngọt này, từ miệng, lan tràn đến trong lòng, làm cho hai tay cô tự nhiên ôm chặt lấy vòng eo của anh, không một kẽ hở.

Chương 503: Thẻ bài gỗ đào quay về

Lúc này Long Trục Thiên lại có phản ứng.

Anh kìm chế bản thân, hơi đẩy cô ra, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô, giọng nói hơi khàn gọi tên cô:

- Mi Mi...

- Vâng.

Dương Tử Mi đáp lại bằng giọng mũi.

- Thật muốn em nhanh chóng được mười tám tuổi!

Dương Tử Mi trào nước mắt:

- Em cũng muốn vậy!

- Còn đến ba năm nữa, thật là lâu quá!

Long Trục Thiên vô cùng đau thương!

Dương Tử Mi càng muốn khóc.

Thật sự là quá lâu!

Nếu bọn họ có được cỗ máy thời gian thì thật tốt, cô và Long Trục Thiên sẽ xuyên việt đến năm cô mười tám tuổi, không cần phải đè nén bản thân nữa.

Trời ạ!

Có thể ban cho tôi một cỗ máy thời gian không?

Trong lòng cô hét lớn.

Không ngờ, trong không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, hình như cô nghe được một giọng nói:

- Cô nghĩ thật là hay!

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên trời không một gợn mây.

- Có phải vừa rồi có tiếng sấm không?

Cô không nhịn được hỏi Long Trục Thiên.

- Không nghe thấy.

Long Trục Thiên khó hiểu trả lời, không biết tại sao đột nhiên cô lại hỏi vậy.

- Tiểu Thiên, em có nghe thấy không?

Dương Tử Mi không tin đó chỉ là ảo giác của mình, quay sang hỏi Tiểu Thiên.

- Em không nghe thấy cái gì hết.

Tiểu Thiên che mắt nói:

- Chỉ nghe thấy tiếng tim đập của anh và chị thôi.

Dương Tử Mi nghệch mặt.

Vậy thì, chắc là cô bị ảo giác thôi.

Bởi vì trời đã sáng, trên đường cũng nhiều xe hơn, tro bụi bay mù mịt, một số tài xế xấu tính đi ngang qua họ, cố ý nhấn còi xe làm ồn.

- Chúng ta về thôi!

Long Trục Thiên ôm lấy eo cô.

- Vâng.

Dương Tử Mi gật đầu, mở cửa xe ngồi vào trong.

Lúc này Long Trục Thiên mới phát hiện thiếu đi Tuyết Hồ, hỏi:

- Con hồ ly kia đâu? Đi lạc đường rồi à?

- Đi rồi!

Vừa nhắc đến Tuyết Hồ, ánh mắt Dương Tử Mi lại ảm đạm.

- Khi về anh sẽ mua cho em mấy con chó nhỏ để em nuôi.

Vừa nghe thấy Tuyết Hồ đã đi, trên mặt Long Trục Thiên ra vẻ vui sướng:

- Mấy con chó nhỏ đáng yêu hơn con hồ ly kia nhiều.

Dương Tử Mi đổ mồ hôi.

Nếu Tuyết Hồ nghe được những lời này, nhất định sẽ xù lông.

- Lần này tham gia hội đấu giá có thu hoạch gì không?

Long Trục Thiên nghiêng đầu nhìn cái túi trong tay cô, cho rằng túi đồ đó là đồ mua được từ hội đấu giá.

- Đúng rồi, em tìm được thẻ bài gỗ đào của anh, không ngờ nó lại xuất hiện ở hội đấu giá, thật là thần kỳ.

Dương Tử Mi lấy thẻ bài gỗ đào từ trong túi ra.

Long Trục Thiên mở to hai mắt:

- Làm sao có thể? Anh làm mất ở Châu Phi mà!

- Theo lý thuyết thì không có khả năng tìm được, vậy mà lại tìm được, chỉ có thể giải thích là trời định nó thuộc về anh.

Dương Tử Mi kéo anh lại gần, đeo thẻ bài gỗ đào lên cổ anh.

Sau khi thẻ bài gỗ đào đeo lên cổ Long Trục Thiên, trên thẻ bài lóe lên một tia sáng đỏ.

Thẻ bài gỗ đào trên cổ Dương Tử Mi cũng lóe lên một tia sáng màu xanh, đáp lại nhau.

Mọi việc chỉ xảy ra trong chốc lát rồi biến mất.

Hai người nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

Cùng lúc đó, thẻ bài gỗ đào trên cổ Mẫn Cương cũng lóe lên, mang theo sự rung động hưng phấn.

- Đúng rồi, em còn đấu giá được bảo kiếm Can Tương và Mạc Tà!

Dương Tử Mi mở túi đựng hộp gỗ để kiếm cổ.

Nhìn thấy hai thanh kiếm màu đỏ thẫm và hồng nhạt nằm trong hộp gỗ, đáy mắt Long Trục Thiên lóe lên sự kích động cuồng nhiệt.

Người đàn ông nào mà không yêu thích vũ khí lạnh, tôn sùng tinh thần thượng võ, Long Trục Thiên cũng không ngoại lệ.

Chương 504: Sự thật làm người ta sụp đổ

Cho anh xem!

Long Trục Thiên muốn lấy kiếm nhưng lại bị Dương Tử Mi ngăn lại.

- Hai thanh kiếm này vẫn còn sát khí rất nặng, không gian trong xe rất nhỏ, không thích hợp lấy ra! Đợi sau khi chúng ta về hẵng xem!

Dương Tử Mi đóng hộp gỗ lại.

Ánh mắt Long Trục Thiên quyến luyến nhìn hộp gỗ, khởi động xe chạy như bay về.

- Đúng rồi, Trục Thiên, sao anh lại lái xe đến đây tìm em? Chẳng lẽ anh biết em không có xe về?

Dương Tử Mi hỏi.

- Ừ, sư phụ nói, thầy Tống của em cũng thật là, chở em đến, lại không chở em về.

Long Trục Thiên oán trách nói.

- Không liên quan đến thầy Tống, là em nói thầy ấy về trước, định đi dạo quanh thành phố B một chút, ai biết được trên đường gặp phải tên tài xế vô đạo đức kia.

Dương Tử Mi giải thích.

- Xảy ra chuyện gì? Tài xế kia muốn làm gì em?

Toàn thân Long Trục Thiên lập tức tỏa ra khí lạnh và sát khí.

- Ha ha, người bình thường thì có thể làm gì em?

Dương Tử Mi cười rộ lên:

- Nếu ông ta giở trò với em, chính là ngại mình sống quá lâu rồi!

- Không thể tha thứ được. Em không giết hắn chứ?

- Em dọa hắn một trận, ha ha.

Dương Tử Mi cười nói:

- Em sẽ không vì người như thế mà phạm vào sát nghiệp.

- Ừm!

Trở lại thành phố A, vừa vào nhà, Long Trục Thiên lập tức muốn xem hai thanh Can Tương và Mạc Tà.

Dương Tử Mi cầm tháp sắt nhỏ, mở hộp gỗ ra.

Long Trục Thiên cầm lấy kiếm Can Tương.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên thân kiếm.

Một tiếng than nhẹ rầu rĩ phát ra từ thanh kiếm, ánh nắng chiếu lên thanh kiếm đỏ sẫm phản xạ lại vô số ánh sáng.

Hai mắt Long Trục Thiên đau xót, thanh kiếm trên tay đột nhiên như một con rồng, tràn đầy sức mạnh.

"Tranh" một tiếng, tuột khỏi tay anh, rơi xuống đất.

Hai mắt Long Trục Thiên vô cùng đau đớn, lập tức lấy hai tay che lại.

Dương Tử Mi thấy không bình thường, vội vàng hỏi:

- Mắt anh bị sao vậy?

Long Trục Thiên mở hai tay ra, mở mắt, lại phát hiện ra, trước mắt chỉ một màu tối đen, không nhìn thấy được cái gì cả.

Thấy con ngươi của anh không có tiêu cự, Dương Tử Mi hoảng hốt, vội vàng lấy ngân châm châm cứu cho anh.

Nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Long Trục Thiên vẫn không thể nhìn thấy được gì, hơn nữa, bởi vì bị kích thích bởi ánh sáng, liên tục chảy nước mắt.

Dương Tử Mi luống cuống, dẫn anh vào trong phòng khách ngồi.

Long Trục Thiên nhắm mắt lại, lấy tay mát xa nhẹ nhàng trên mí mắt.

- Thử mở mắt lần nữa đi!

Dương Tử Mi căng thẳng nói.

Long Trục Thiên mở mắt ra, vẫn không thể nhìn thấy gì.

- Mù rồi?

Dương Tử Mi hoảng sợ, vội vàng gọi sư phụ và sư thúc đến.

Ngọc Thanh kiểm tra đôi mắt Long Trục Thiên thật tỉ mỉ:

- Không thấy có bất cứ sự tổn thương nào, chắc là do đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào kích thích, dẫn đến mù tạm thời.

- Thật sự là mù tạm thời ạ?

Dương Tử Mi không yên lòng hỏi.

- Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.

Ngọc Chân Tử đứng một bên nói:

- Kiểm tra xem, có bị tổn thương đến mắt không?

- Vâng ạ.

Dương Tử Mi gật đầu, nói với Long Trục Thiên:

- Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, được không?

- Anh không đi bệnh viện.

Long Trục Thiên từ chối:

- Anh không thích chỗ đó.

- Không thích cũng phải đi, nếu mà mắt anh thật sự bị thương, sẽ bị mù đấy.

Dương Tử Mi khuyên bảo.

Long Trục Thiên vẫn lắc đầu.

- Vì sao không thích đi bệnh viện?

Dương Tử Mi khó hiểu hỏi.

- Anh... Sợ tiêm!

Long Trục Thiên nghẹn lời, cuối cùng cũng nói ra câu này.

Dương Tử Mi đồ mồ hôi.

Một người đàn ông không sợ dao đâm, không sợ đạn bắn, vậy mà lại sợ tiêm?

Sự thật này thật khiến cho người ta sụp đổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top