Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 584 - 596

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 584: Nguy cơ

Sau khi lấy Can Tương Mạc Tà từ trong phòng ra, Dương Tử Mi mở nắp hộp và cầm Mạc Tà trong tay.

Mạc Tà ở trong tay cô phát ra ánh sáng màu đỏ yêu diễm.

Còn cô, từ khoảnh khắc cô cầm Mạc Tà lên, khí chất cả người cô dường như cũng biến hóa, trở nên lạnh lẽo, ác liệt như kiếm.

- Chỉ tiếc Trục Thiên không có ở đây, nếu không thì nó có thể vận dụng kiếm pháp Thái Cực Lưỡng Nghi với con.

Ngọc Thanh thở dài một hơi rồi nói.

- Trục Thiên vẫn chưa thể thuần phục được Can Tương.

Nghĩ đến lần trước khi Long Trục Thiên vừa mới cầm Can Tương lên lập tức bị ánh hồng quang của nó tổn thương đến mắt, Dương Tử Mi vẫn còn thấy sợ hãi.

Can Tương Mạc Tà tuy là thần kiếm hiếm có thiên cổ, nhưng cũng là yêu kiếm có sát khí nặng nhất.

Nếu như không đủ linh lực, chỉ có thể bị nó làm tổn thương.
- Con cũng chưa thuần phục được nó.

Ngọc Thanh lắc đầu.

- Con cầm nó không khác gì cầm một thanh kiếm bình thường cả, không hề khó khăn chút nào, tại sao sư phụ lại nói con vẫn chưa thuần phục được nó chứ?

Dương Tử Mi khẽ vung Mạc Tà lên vẽ ra một kiếm hoa xinh đẹp, dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, kiếm hoa đó trông giống hệt một đóa mạn châu sa hoa đang nở rộ, diễm lệ một cách quỷ dị.

- Can Tương Mạc Tà khác với những loại kiếm thông thường, bản thân nó đã sở hữu linh khí và tư tưởng đặc biệt rồi.

Ngọc Thanh nói.

- Tư tưởng và linh khí đặc biệt?

Dương Tử Mi nhìn thanh kiếm trong tay mình với vẻ nghi hoặc.

Một thanh kiếm, cho dù có nổi tiếng, có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là một vật chết, sao có thể có tư tưởng được chứ?

- Ừ, nếu con muốn trở thành chủ nhân thực sự của nó, con nhất định phải tâm linh tương thông với nó.
Ngọc Thanh gật đầu nói.

- Tâm linh tương thông? Sư phụ, chuyện này có phải là quá khó rồi không?

Dương Tử Mi khẽ búng nhẹ lên thân kiếm một cái, nói:

- Nó có trái tim sao?

- Keng!

Đột nhiên thanh Mạc Tà phát ra âm thanh chấn động mãnh liệt, khiến Dương Tử Mi giật mình, trong tai có tiếng ong ong.

Vừa rồi chẳng qua cô chỉ búng nhẹ lên thân nó một cái mà thôi, đáng lý ra nó không nên phát ra tiếng vang mạnh mẽ như thế mới đúng.

Chẳng lẽ, nó đang kháng nghị với cô sao?

Mặt mày Dương Tử Mi tràn đày nghi hoặc, cô đưa ngón tay vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng.

Chỉ thấy thân kiếm Mạc Tà khẽ rung lên, phát ra âm thanh dường như có chút thích thú.

Vật này... có linh tính thật ư?

Dương Tử Mi không còn dám khinh thường nó nữa, cô quay sang hỏi Ngọc Thanh:

- Sư phụ, vậy con nên thuần phục nó như thế nào mới có thể làm cho con và nó tâm linh tương thông?
- Con không cần phải thuần phục nó nữa.

Ngọc Thanh mỉm cười, gật đầu nói:

- Từ biểu hiện vừa rồi có thể thấy con trời sinh đã là chủ nhân của nó. Nếu muốn tâm linh tương thông chẳng qua chỉ cần chút thời gian cọ xát mà thôi.

- Chỉ cần thế?

Dương Tử Mi nhẹ nhàng sờ lên Mạc Tà:

- Tiểu Tà, tiểu Tà, sau này chúng ta ở cùng với nhau nhé, được không?

Mạc Tà khẽ rung thân mình đáp lại, thân kiếm màu đỏ càng tỏa ra vẻ diễm lệ. Dương Tử Mi có thể cảm nhận được tâm tình của nó rất rõ ràng.

Thì ra, kiếm thật sự cũng có tâm tình.

Hy vọng Long Trục Thiên cũng có thể khiến Can Tương thuộc về anh ấy.

*

Vào nửa đêm.

Ở thành phố B.

Mạnh Thiên Hiểu cầm cái la bàn phảng phất có thể nhìn thấy cái la bàn có luồng khí may mắn màu vàng cuộn vòng quanh được coi là con mắt của mình, đứng trên tầng thượng của tòa nhà cao chọc trời ở thành phố B.
Ông ta vọng mắt nhìn về phía thành phố A đang ở phía xa.

Chỉ thấy ở phía bên kia bầu trời khí cơ hỗn loạn, tinh khí ở bốn phía cuồn cuộn, không ngừng ngưng tụ về một phía giống như xoáy nước sau đó biến mất.

Tròng mắt đen của ông ta bất chợt trầm xuống.

Cùng lúc đó, những cây kim trong la bàn ở trên tay ông ta bắt đầu rung lên loạn xạ, hoảng loạn bất an dường như đang mất phương hướng.

Có điều, đó cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

La bàn ngưng rung động, khôi phục lại như bình thường, chẳng qua những cây kim của nó không còn chỉ về phía nam nữa mà chỉ về phía thành phố A, dường như ở đó có thứ gì đang hấp dẫn nó vậy.

Mạnh Thiên Hiểu vội vàng lấy tiền đồng ra xếp quẻ, nhưng khí cơ hiện ra lại vô cùng hỗn loạn, căn bản không thể nào do thám được kết quả.
Một cảm giác nguy cơ lớn chưa từng có xuất hiện trong lòng ông ta, khiến cho bàn tay đang cầm tiền đồng của ông ta khẽ run lên từng chập.

Chương 585: Một đêm

Sư huynh, thế nào rồi?

Thấy vẻ mặt thâm trầm của Mạnh Thiên Hiểu, Lý Đường Nghĩa khẩn trương hỏi:

- Có phải tình hình ở thành phố A rất đặc biệt không?

- Ừ.

Mạnh Thiên Hiểu ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi nói:

- Mười năm trước, ta từng ghé qua thành phố A, từng thăm dò phong thủy mạch huyệt ở đó, căn bản chuyện thiên cơ hỗn loạn này không nên xuất hiện. Trừ phi có nhân tài nào đó xuất hiện thay đổi thiên cơ này.

- Vậy có lẽ chính là con bé thầy tướng kia rồi. Tuổi tuy còn trẻ nhưng danh tiếng đã lan khắp thành phố A, hơn nữa gia sản của nó cũng không hề ít, còn có cả thế lực chính trị ở phía sau chống lưng, chắc chắn sẽ có chỗ không tầm thường.

Lý Đường Nghĩa gật đầu nói.

Mạnh Thiên Hiểu gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:

- Mười năm trước ở thành phố A, ta từng giúp người ta phá một cái thất sát trận. Mặc dù trận pháp khi đó được bố trí rất non nớt nhưng lại khiến ta bị nội thương nhẹ. Lúc đó ta lập tức có một dự cảm không lành rằng người đó sẽ trở thành uy hϊếp lớn nhất của ta, vì thế ta đã phá hỏng quy củ không chút ngần ngại, khiến người thi pháp đó bị phản phệ.

- Sư huynh, khi đó huynh bị thương là do phá trận ư?

Lý Đường Nghĩa hỏi với vẻ kinh ngạc.

Ở trong mắt ông ta, sư huynh của mình là thiên hạ vô địch.

- Ừ, khi đó ta bảo đệ tính cho ta một quẻ, sau đó đệ bảo ta sẽ gặp khó khăn, cần phải tránh xa, đệ còn nhớ chứ?

Mạnh Thiên Hiểu nói.

Lý Đường Nghĩa gật đầu:

- Có điều, quẻ tượng đó rất kỳ lạ, lúc ấy đệ chỉ có thể suy đoán ra mà thôi. Bây giờ đệ xem lại nhé.

Nói xong, Lý Đường Nghĩa bốc quẻ cho Mạnh Thiên Hiểu.

Sau đó, quẻ tượng cuối cùng là quẻ đại hung!

- Sư huynh!

Mặt mày Lý Đường Nghĩa tràn đầy lo lắng, ông ta nhìn về phía Mạnh Thiên Hiểu, nói:

- Hay là huynh về lại Mỹ đi.

Con ngươi của Mạnh Thiên Hiểu trầm xuống, trên mặt ông ta xuất hiện thần sắc kiêu ngạo:

- Mạnh Thiên Hiểu ta từ trước đến giờ đều thích nghịch thiên cải mệnh, ta không tin con nhóc còn hôi mùi sữa kia có thể làm gì được ta!
- Sư huynh, trong tay nó còn có Can Tương Mạc Tà.

Lý Đường Nghĩa nói bằng giọng điệu đầy nuối tiếc:

- Sớm biết khi đó Can Tương Mạc Tà sẽ rơi vào trong tay loại người như vậy, thì dù có táng gia bại sản đệ cũng sẽ không tiếc mà đoạt lấy nó.

- Can Tương Mạc Tà? Hừ, cùng lắm nó chỉ có thể đối phó với Thanh Vân mà thôi.

Mạnh Thiên Hiểu hừ lạnh một tiếng:

- Ta không tin, con nhóc đó có thể trốn thoát khỏi Cửu Cung Phi Tinh trận pháp của ta.

- Nhưng sư huynh, huynh vẫn chưa nắm giữ được toàn bộ Cửu Cung Phi Tinh trận pháp, lỡ như gặp phải cao thủ thật sự, nó sẽ bị phá một cách dễ dàng.

- Vậy là đủ rồi! Con nhóc kia còn chưa tròn mười lăm tuổi, cho dù có lợi hại thế nào cũng không thể phá được Cửu Cung Phi Tinh trận pháp của ta được.

Mạnh Thiên Hiểu nói, giọng điệu ông ta đanh thép, không cho phép người khác được nghi ngờ.
Lý Đường Nghĩa không dám nói thêm câu nào nữa, ông ta chỉ biết nhìn sư huynh của mình, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

- Được rồi, đệ ra ngoài đi, ta phải nghỉ ngơi rồi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân đến thành phố A.

Mạnh Thiên Hiểu gọi hai chị em Tri Họa, Hiểu Thư đến hầu hạ ông ta đi ngủ.

Lý Đường Nghĩa đẩy xe lăn đi ra ngoài, dừng lại ở trong đình viện nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, cảm giác bất an mãi không lắng xuống.

Mười năm không gặp, sư huynh ngày càng trở nên cố chấp, hơn nữa công lực cũng suy thoái hơn trước đây rất nhiều. Có lẽ huynh ấy đã đắm chìm trong cuộc sống xa đọa hưởng lạc lâu quá rồi.

Lần này liệu có thể hóa nguy thành an được không đây?

Ở thành phố A, một đêm này Dương Tử Mi cũng không hề chợp mắt, cô đang tăng cường luyện công luyện kiếm.
Mấy ngày nay quá mức bận rộn nên cô không có nhiều thời gian để tu luyện, vì thế mà mãi vẫn không có tiến bộ. Tối nay, để công lực có thể tăng tiến nhanh hơn, cô đã dùng một chút thuốc bổ, cộng thêm dựa vào khí âm sát mà tháp sắt nhỏ hấp thụ được để tăng cường tuần hoàn cân bằng âm dương, khiến cho công lực tăng thêm gấp bội.

Cũng vào lúc này, ánh mắt của Sadako đang phục vụ ở bên cạnh cô ngày càng sáng lên.

Chương 586: Tìm đến tận nơi khiêu chiến

Trời sáng, Dương Tử Mi vừa mở cửa chuẩn bị ra ngoài chạy bộ để tiêu tán chút tinh lực còn dư thừa trong cơ thể thì nhìn thấy có vài người đang đứng trước cửa.

Vừa nhìn cô liền nhận ra ngay người đàn ông đứng giữa cặp chị em song sinh xinh đẹp chính là Mạnh Thiên Hiểu, bên cạnh còn có một tên hoạt tử nhân tên là Thanh Vân.

Nhanh như vậy đã tìm đến cửa rồi sao?

Cô nhíu mày, trực tiếp khởi động thiên nhãn nhìn vào Mạnh Thiên Hiểu.

Mà Mạnh Thiên Hiểu cũng đang đứng nhìn cô.

Ông ta sống lâu như vậy, cũng đã đi khắp mọi nơi trên thế giới, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy cô gái nào tràn đầy linh khí như thế này.

Da thịt của cô lộ ra tầng ánh sáng trong suốt mờ ảo như bạch ngọc, trông không khác gì một tinh linh xinh đẹp bước từ trong tranh vẽ ra.

Quan trọng nhất là trên người cô còn tản ra một mùi thơm phảng phất.

Con bé này vô cùng thích hợp để lấy âm bổ dương!

- Thầy tướng Dương Tử Mi?

Mạnh Thiên Hiểu lên tiếng trước.

- Đúng vậy, không biết các vị đứng trước cửa nhà tôi có chuyện gì?

Dương Tử Mi hỏi với vẻ lạnh nhạt.

- Bản tôn là Mạnh Thiên Hiểu, cũng là thầy tướng. Nghe nói pháp lực của mày cao cường, nên tao muốn so tài với mày một phen.

Mạnh Thiên Hiểu vào thẳng vấn đề.

Khóe môi của Dương Tử Mi khẽ nhếch lên, cô cười nói:

- Đấu thế nào?

- Tao bày trận, mày phá! Nếu mày có thể phá tức là tao thua, sống hay chết tùy mày xử lý.

Mạnh Thiên Hiểu nói.

- Nếu tôi thua thì sao?

Con ngươi của Dương Tử Mi khẽ rụt lại. Quả nhiên cái tên Mạnh Thiên Hiểu này vô cùng gian trá, ông ta biết trong tay mình có Can Tương Mạc Tà nên mới tránh chiến đấu trực diện mà lựa chọn đấu trận pháp.
Từ xưa đến nay những người biết bày trận pháp đều là những người có tu vi cao.

Nhất định là ông ta cho rằng mình còn nhỏ, tu vi không bằng ông ta nên ông ta mới trực tiếp lựa chọn loại đấu pháp bất công này.

Quả thực hết sức vô sỉ!

- Nếu cưng thua, cả cưng và Can Tương Mạc Tà đều thuộc về ta, cưng sẽ làm đồ đệ của ta.

Mạnh Thiên Hiểu cười, trong ý cười của ông ta xen lẫn chút dâm đãng.

Nếu chỉ xét bề ngoài thì dường như Dương Tử Mi không hề chịu thiệt, thua cùng lắm cũng chỉ là làm đồ đệ của ông ta mà thôi.

Nhưng trên thực tế, ý định của ông ta không chỉ có vậy. Phải biết rằng tất cả các đồ đệ nữ của ông ta đều phải ngủ với ông ta để lấy âm bổ dương.

Tất nhiên là Dương Tử Mi nhìn thấu bộ mặt và ý tưởng dâm đãng này của ông ta, mặt mày cô tràn đầy vẻ chán ghét, nhíu mày một cái, cô cười lạnh nói:
- Cả đời tôi chỉ nhận một sư phụ! Vì thế, tôi tuyệt đối sẽ không thua đâu!

- Ha ha, kiêu ngạo lắm, tao thích!

Mạnh Thiên Hiểu cười to.

- Trước mặt có một khoảng đất trống, ông đến đó trước đi, tôi sẽ đến sau.

Nói xong Dương Tử Mi xoay người đóng cửa lại, đi vào trong nhà tìm sư phụ và sư thúc.

- Cái tên chó chết Mạnh Thiên Hiểu kia dám đến tận nhà chúng ta khiêu chiến sao?

Vừa nghe tin Mạnh Thiên Hiểu đến, Ngọc Chân Tử bật cả người dậy, hận không thể lập tức đi đánh người!

Dương Tử Mi kể lại chuyện vừa rồi một lần.

Ngọc Thanh không nói gì nhiều, ông chỉ dặn Dương Tử Mi nhớ đem theo thanh kiếm Mạc Tà.

Sau đó Dương Tử Mi dẫn sư phụ, sư thúc và Sadako đến khoảng đất trống kia.

Mạnh Thiên Hiểu sớm đã chờ sẵn ở đó.

- Mạnh Thiên Hiểu, đồ chó má không biết liêm sỉ!
Vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Hiểu, Ngọc Chân Tử lập tức chửi ầm lên.

- Ha, kỹ thuật không bằng người ta thì mở miệng ra chửi, Ngọc Chân Tử, mày thật đúng là rất mất mặt!

Mạnh Thiên Hiểu bật cười phá lên, sau đó xoay mặt về phía Dương Tử Mi:

- Cưng à, thì ra sư phụ của cưng là bọn họ. Ta khuyên cưng nên bái ta làm sư phụ sớm đi, rồi ta sẽ cho cưng biết, thế nào mới là danh sư xuất cao đồ thật sự!

- Tao nhổ vào!

Ngọc Chân Tử nhổ nước bọt về người ông ta, nói:

- Tiểu sư điệt nhà tao tuyệt đối sẽ không bái loại chó má như mày làm sư phụ đâu! Sáu mươi năm trước mày giở trò để thắng sư huynh tao, hôm nay, mày đừng mong mày có thể thắng được đồ đệ của sư huynh tao nữa!

- Đến sư phụ cũng thắng rồi thì đồ đệ tính gì chứ?

Mạnh Thiên Hiểu cười giễu cợt.

Vẻ mặt Ngọc Thanh vẫn không hề thay đổi, ông chỉ nói với Dương Tử Mi bằng giọng điệu bình thản:
- Nữu Nữu, báo thù rửa nhục cho sư phụ đi!

- Vâng!

Dương Tử Mi gật đầu, ý chí chiến thắng dâng trào.

Chương 587: Cửu cung phi tinh trận

Mạnh Thiên Hiểu ngồi xếp bằng ở chính giữa bãi đất trống, miệng lầm bầm không ngừng.

Thông qua thiên nhãn, Dương Tử Mi có thể nhìn thấy rất rõ ràng ông ta được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhạt ở xung quanh, hai tay không ngừng điểm tới điểm lui ở bốn phía, mà không khí ở mỗi chỗ ông ta điểm tới dường như bị mạnh mẽ kéo rách ra thành một cái miệng, hình thành nên một cái động xoáy nước màu đen không ngừng quay tròn...

Đây là pháp thuật gì?

Lúc này Dương Tử Mi thật sự đã được mở rộng tầm mắt, thanh Mạc Tà trong tay dường như cũng hưng phấn đến nỗi khẽ rung lên, chỉ chờ đợi một thời khắc nào đó xuất hiện.

- Ta phụng mệnh thiên sư chân nhân, thần binh mau tới nhận lệnh! Các ngươi còn không mau đến giúp đỡ ta!

Bỗng nhiên Mạnh Thiên Hiểu đọc ra một chuỗi chú ngữ liên tiếp.

Sau đó ông ta giơ cánh tay lên, rắc những hạt đậu màu đen ra xung quanh theo hình tròn, những hạt đậu đó bao bọc ông ta lại.

Cũng ngay lúc đó, một cảnh tưởng quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy những hạt đậu màu đen kia giống như là đang bị kêu gọi, chúng đột nhiên dựng đứng lên, không ngừng nhảy lên không trung xung quanh ông ta, hệt như Tiểu Đậu Tử nghịch ngợm trong phim hoạt hình vậy.

- Vãi đậu thành binh?

Ngọc Chân Tử là người kinh hô đầu tiên.

Khuôn mặt của Ngọc Thanh cũng khẽ biến sắc.

Dương Tử Mi vẫn chưa biết vãi đậu thành binh là gì, cô chỉ cho rằng chẳng qua trận pháp này cũng giống như vấn mễ mà bình thường cô hay làm ra mà thôi.

Không ngờ đột nhiên những hạt đậu kia lại tập trung lại ở tám phương vị, mỗi một hạt đầu đều đang xoay tròn với tốc độ kinh người.
Nếu nhìn bằng mắt thường thì sẽ không thấy gì, nhưng thiên nhãn của Dương Tử Mi nhìn thấy rất rõ ràng, những luồng khí lưu động giữa những hạt đậu kia dần dần hình thành nên một bức tường khí cường đại, bảo vệ Mạnh Thiên Hiểu ở bên trong.

Mà vị trí của những hạt đậu đó nhìn qua giống như là bát môn trong kỳ môn độn giáp, có hưu môn, sinh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, tử môn, kinh môn, khai môn. Nhưng trên thực tế, nếu cẩn thận nhìn lại thì lại thấy nó không hề lớn như vậy.

- Cửu Cung Phi Tinh trận!

Giọng nói mang theo chút hưng phấn của Ngọc Thanh vang lên:

- Nữu Nữu, đó là Cửu Cung Phi Tinh trận!

Cặp mắt vốn đang nhắm chặt của Mạnh Thiên Hiểu đang ở trong trận pháp kia khẽ mở hờ, nhìn về phía Ngọc Thanh một cái sau đó lại nhắm lại, miệng tiếp tục lầm bầm.
Những hạt đậu đen kia đột nhiên mang theo tám luồng khí lưu động cường đại giống như gió tụ trong lòng biển sâu, tấn công về phía Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi vung Mạc Tà trong tay lên, mang theo ánh sáng đỏ chói mắt đâm về phía kinh môn...

Những hạt đậu nhanh chóng thay đổi trận pháp, một phần trong số đó mang theo lực hút mạnh mẽ vây lấy Mạc Tà một cách gắt gao.

Thấy vậy Dương Tử Mi niệm thần chú thay đổi chiêu thức...

Những hạt đậu đó rơi lả tả xuống đất rồi lại nhanh chóng nhảy lên, không khác gì những con gián đánh mãi không chết...

Lúc này Dương Tử Mi hoàn toàn rơi vào thế bị động, bị trận pháp vây khốn.

Trận pháp này hoàn toàn khác với kỳ môn độn giáp mà cô quen thuộc hàng ngày, mà nó là Cửu Cung Phi Tinh trận - một loại trận pháp ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó mà cô và sư phụ của mình mãi vẫn chưa nghiên cứu ra được.
May mà nguyên khí thể năng của Dương Tử Mi được bổ sung nhanh chóng, nếu không cô sẽ bị những hạt đậu này dây dưa đến mức mệt mà chết mất.

Trong quá trình chiến đấu không ngừng, Dương Tử Mi dần dần suy ra được quy luật của toàn bộ trận pháp, cuối cùng cô cũng đã tìm được cửa phá giải, đó chính là hưu môn!

- Phá!

Hét lớn một tiếng, kiếm quang trên tay Dương Tử Mi đâm về phía hưu môn đầy mạnh mẽ.

Trong nháy mắt tất cả các luồng khí lưu bị cắt đứt, những hạt đậu vốn đang nhảy nhót loạn xạ kia cũng lập tức mất đi sự chi phối của linh tính, rơi lả tả xuống đất giống như những hạt đậu bình thường.

Cũng đúng lúc đó, một hình bóng màu vàng xen lẫn trong đám hạt đậu ngổn ngang kia đột nhiên bay về phía cô...

Chương 588: Sư thúc bị trúng cổ

Nữu Nữu, kim tàm cổ!

Ngọc Thanh kêu to, sau đó nâng phất trần trong tay lên, quét về phía sợi dây màu vàng kia...

Sợi dây màu vàng kia tuy bị quét sang một bên, nhưng nó lại bắn thẳng vào trong miệng Ngọc Chân Tử đang trợn mắt há mồm ra nhìn trận pháp kia.

Đến khi Dương Tử Mi phát hiện ra thì sợi tàm màu vàng kia đã nhanh chóng trượt vào miệng của ông rồi...

- Sư thúc!

Dương Tử Mi kêu lên, sau đó dí thanh Mạc Tà vào cổ Mạnh Thiên Hiểu, nói với giọng nói lạnh lùng:

- Mau giải cổ cho sư phụ của tôi ngay, nếu không tôi sẽ giết chết ông!

Mạnh Thiên Hiểu nhíu mày, dáng vẻ như đã dự tính được từ trước, sau đó hắn phá lên cười to:

- Được thôi, vậy mày giết đi, chỉ cần tao chết thì kim tàm cổ đang ở trong cơ thể Ngọc Chân Tử kia cũng sẽ mất đi khống chế mà lao đến cắn nát trái tim của nó, hành hạ giày vò nó đúng một trăm mười một ngày rồi mới cho nó chết, ha ha!

Sắc mặt của Dương Tử Mi đại biến, cô nhìn về phía sư thúc.

Vẻ mặt của Ngọc Chân Tử cũng đại biến, ông đưa tay sờ lên ngực, cảm nhận được rất rõ ràng dường như có thứ gì đó đang xuyên qua xuyên lại ở bên trong...

- Tuy tao không biết giải cổ độc, nhưng chỉ cần tao không niệm cổ chú thì kim tàm cổ sẽ bình an vô sự trong cơ thể nó, bảo vệ nó bình an cả đời.

Mạnh Thiên Hiểu đẩy thanh Mạc Tà đang dí trên cổ ông ta ra, cười vô cùng đắc ý:

- Có điều cũng không phải là không thể khiến kim tàm cổ hoàn toàn ra khỏi cơ thể nó, chỉ cần cưng ngoan ngoãn ở cùng ta, làm đồ đệ của ta, nếu không...

- Nữu Nữu, con đừng đồng ý, sư thúc ta cũng sống đủ rồi!

Ngọc Chân Tử nói xong, đột nhiên giơ bàn tay lên dường như muốn tự đánh một chưởng vào tim của mình để tự sát.
Cùng lúc đó Dương Tử Mi cũng giơ tay lên, bắn ra một đạo âm sát khí vào cánh tay của ông, khiến cả cánh tay ông trở nên cứng ngắc, kiềm lại hành động muốn tự sát của ông.

Mặc dù tình cảm của cô dành cho sư thúc không sâu đậm bằng sư phụ, nhưng cũng giống như người thân của mình. Vì thế cô tuyệt đối sẽ không cho ông ấy chết vì mình được.

- Muốn sư thúc cưng chết hay là muốn làm học trò ta, ta cho cưng ba ngày để suy nghĩ và lựa chọn đấy.

Mạnh Thiên Hiểu nói xong, ngoắc tay gọi Tri Họa Hiểu Thư và Thanh Vân cùng nhau rời đi.

- Sư phụ!

Dương Tử Mi nhìn Ngọc Thanh, hy vọng người có thể cho cô một chủ ý.

Vân Thanh khoát khoát tay, ý bảo cô hãy để đám người Mạnh Thiên Hiểu rời đi.

Không biết phải làm thế nào, Dương Tử Mi chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ lên xe, vô cùng huênh hoang rời khỏi nơi này.
- Đều tại ta... Đều tại ta...

Ngọc Chân Tử nắm lấy cánh tay của mình, nhảy tới nhảy lui trên mặt đất:

- Tại sao ta lại trúng cổ của nó một cách ngu ngốc như vậy chứ?

- Sư thúc, con xin lỗi.

Dương Tử Mi sợ Ngọc Chân Tử sẽ tự làm tổn thương mình nên không dám thu hồi lại âm sát khí vừa bắn vào cánh tay ông, cô nói với vẻ áy náy:

- Người yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách giải được loại cổ trùng kia!

- Nữu Nữu, dùng thử cái chuông nhỏ của con đi.

Ngọc Thanh đứng ở bên cạnh nói:

- Có lẽ nó sẽ có tác dụng đấy.

Nghe vậy, Dương Tử Mi lôi cái chuông nhỏ ra, nói:

- Cái này sao?

- Ừ.

Ngọc Thanh gật đầu:

- Sau khi ta và Sadako rời đi, con hãy thử xem. Trực giác nói cho ta biết rằng tiếng chuông này có thể trực tiếp giết chết được con kim tàm cổ kia.

- Lỡ như không những không giết chết được mà còn khiến nó trở nên điên cuồng hơn thì phải làm thế nào?
Dương Tử Mi không nén nổi lo lắng hỏi.

- Cũng có khả năng này.

Ngọc Thanh nhìn về phía Ngọc Chân Tử, nói:

- Sư đệ, đệ chọn đi.

- Đệ thà chết cũng không muốn để Nữu Nữu bị cái tên chó má Mạnh Thiên Hiểu kia khống chế. Nữu Nữu, lỡ như kim tàm cổ phát điên khiến ta sống không bằng chết, con hãy giết chết ta đi, sau đó hãy tìm tên Mạnh Thiên Hiểu kia báo thù cho ta!

Ngọc Chân Tử nói với giọng điệu kiên cường.

Sau đó Ngọc Thanh và Sadako cùng nhau rời đi.

Dương Tử Mi nhìn vào cái chuông nhỏ trong tay mình, do dự hồi lâu cũng vẫn không dám lắc nhẹ.

Chương 589: Giải cổ, người mất

- Lắc đi, tiểu sư điệt!

Ngọc Chân Tử nhìn cô với vẻ mặt đầy kiên định, nói:

- Bất kể con làm gì, sư thúc cũng sẽ ủng hộ con vô điều kiện. Có điều con hãy nghe lời sư thúc một lần này đi, để sư thúc hoặc là sống, hoặc là chết một cách thoải mái!

- Vâng.

Dương Tử Mi gật đầu.

Sau đó cô khẽ lắc nhẹ cái chuông nhỏ trên tay...

Ngọc Chân Tử bóp chặt l*иg ngực của mình, gương mặt méo xệch vì đau đớn.

- Sư thúc, người sao thế?

Thấy vậy, Dương Tử Mi vội vàng chạy lại đỡ ông, muốn truyền nguyên khí vào để bảo vệ tâm mạch cho ông.

Không ngờ sắc mặt của ông trở nên vàng như giấy chỉ trong nháy mắt, khóe miệng tràn ra dòng máu đen như mực, cả người xụi lơ trong lòng Dương Tử Mi, mạch đập của tim cũng dừng lại.

- Sư thúc!

Dương Tử Mi hét lên, cô vội vàng lấy ngân châm ra cấp cứu, nhưng dù làm thế nào cũng không thể cứu được sư thúc của mình từ trong tay tử thần về. Chỉ trong nháy mắt tim gan phế phủ của ông đều bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Kim tàm cổ giống như sợi kim tuyến bò ra khỏi lồng ngực ông sau đó nó bị Dương Tử Mi dùng Mạc Tà chém thành vô số đoạn.

- Tiểu sư điệt...

Nghe thấy giọng nói của hồn phách sư thúc gọi mình sau khi rời khỏi thân thể, Dương Tử Mi nâng đôi mắt ngấn lệ lên:

- Sư thúc, con xin lỗi... con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi...

- Không sao đâu tiểu sư điệt, ta chỉ đau một chút rồi chết thôi, không sao đâu.

Hồn phách của Ngọc Chân Tử nở nụ cười bình thản, không chút oán than:

- Ta chết rồi, không còn phải chịu sự khống chế của tên chó má Mạnh Thiên Hiểu kia nữa, con trực tiếp đi giết hắn đi.

- Vâng!

Dương Tử Mi nuốt nước mắt vào trong, gật đầu nói:

- Con nhất định sẽ giết chết ông ta, sau đó nhốt hồn phách của ông ta và kính tụ hồn, khiến ông ta vĩnh viễn không được siêu sinh!
- Con chăm sóc sư huynh cho tốt nhé, ta đi đây!

Ngọc Chân Tử vẫy tay với cô, sau đó rời đi cùng Hắc Bạch Vô Thường.

- Sư... thúc...

Nhìn theo hồn phách dần dần biến mất kia, Dương Tử Mi quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể của ông, nước mắt tuôn rơi...

Đang ngồi trong xe Lincoln chuẩn bị trở về thành phố B, đột nhiên trái tim của Mạnh Thiên Hiểu đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm.

- Sư phụ, người sao thế?

Tri Họa, Hiểu Thư ở bên cạnh thấy sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên tồi tệ như vậy bèn vội vàng hỏi.

Mạnh Thiên Hiểu không lên tiếng trả lời mà vội vàng lấy một viên thuốc màu vàng từ trong một cái bình thủy tinh màu đen ra ăn vào, sau đó nhắm mắt vận khí một lát mới giảm bớt được trận đau đớn tột cùng kia.

- Bọn chúng dám giết chết kim tàm cổ của ta!

Mạnh Thiên Hiểu cắn chặt răng, trên mặt vẫn còn sắc vàng vọt không bình thường.
Kim tàm cổ là thứ ông ta nuôi bằng chính máu tươi của mình, tương thông với tinh khí nguyên của ông ta.

Vì thế sau khi nó chết, ông ta cũng sẽ trực tiếp bị nội thương hơn phân nửa nguyên khí. May mà mang theo cứu nguyên đan ông ta chú tâm điều chế hơn năm mươi năm mới điều chế thành công, mới kịp thời bổ sung chỗ nguyên khí bị tổn thương kia.

- Kim tàm cổ chết, có phải là người trúng cổ cũng đã chết không?

Tri Họa nghi hoặc hỏi:

- Sư phụ, rõ ràng người không hề niệm chú mà, sao ông ta lại chết được?

- Ngọc Chân Tử đúng là tên ương ngạnh, có lẽ ông ta thà chết cũng không muốn bị ta khống chế.

Mạnh Thiên Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lần này phiền phức lớn rồi, đến Cửu Cung Phi Tinh trận mà đứa con gái Dương Tử Mi kia cũng có thể phá được, tư chất đó không phải lợi hại bình thường đâu.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta có nên nhanh chóng trở về Mỹ không?

Tri Hoa khẩn trương hỏi.

- Ừ, lập tức đi ngay! Thanh Vân, lái xe về phía sân bay của thành phố B!

Mạnh Thiên Hiểu gật đầu nói.

Ông ta đã không còn là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết như trước kia nữa. Bây giờ ông ta vừa có tiền vừa có quyền, cuộc sống xa hoa phóng túng vẫn còn đang chờ, ông ta tuyệt đối không thể chết đi như thế được!

Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!

Chương 590 - 593: Báo thù

Trên xa lộ, một chiếc Lincoln màu đen đang lao như bay về phía sân bay.

Tâm trạng của Mạnh Thiên Hiểu ngày càng thấp thỏm, bất an.

- Sư phụ, người nhìn phía trước kìa!

Tri Họa đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy ở cách đó khoảng năm mươi mét, Dương Tử Mi đang cầm kiếm đứng giữa đường, tà áo trắng bay phần phật trong gió, khuôn mặt cô đằng đằng sát khí như muốn hủy diệt cả thiên địa.

- Thanh Vân, đâm chết nó đi!

Thần kinh của Mạnh Thiên Hiểu căng cứng lại, dường như có thể nghe thấy tiếng kèn kẹt từ bên trong.

Thanh Vân đạp lên chân ga, phóng thật nhanh về phía Dương Tử Mi.

- Ầm!

Khi sắp đâm vào Dương Tử Mi, bốn bánh xe của chiếc xe đó đột nhiên nổ tung, chiếc xe rung lên dữ dội, lắc lư vài cái rồi dừng lại ở chỗ cách Dương Tử Mi tầm mười mét.

- Sư phụ, để con giải quyết nó!

Thanh Vân vừa định bước xuống xe, lập tức bị Mạnh Thiên Hiểu cản lại:

- Trên tay nó có Mạc Tà, con không đấu lại nó đâu. Đây là chuyện giữa ta và nó, phải giải quyết đến cùng, không chết thì khó mà kết thúc.

- Sư phụ, để chị em bọn con lên đi!

Tri Họa Hiểu Thư chủ động xin đi.

- Các con vẫn còn non nớt lắm.

Nói xong, Mạnh Thiên Hiểu mở cửa, bước xuống xe.

Vừa nhìn thấy ông ta, con ngươi của Dương Tử Mi rụt mạnh lại một cái, một cỗ sát khí ác liệt dâng lên ngùn ngụt. Vốn dĩ dáng vẻ của cô trông rất nhỏ bé yếu đuối, nhưng lúc này cô lại không khác gì một thanh bảo kiếm sắc bén vừa được tuốt ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn của mình, khiến Mạnh Thiên Hiểu cảm thấy một cỗ hàn ý đang đâm sâu vào trong da thịt của ông ta.

Ông ta là một người từng trải, đã từng gặp qua vô số sát thủ giết người không chớp mắt trong thế giới ngầm, nhưng từ trước tới giờ ông ta chưa từng thấy sát khí của người nào có thể tấn công vào thần kinh của ông ta như thế này.
Mà người này, lại chỉ là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi!

Lúc này trong lòng Dương Tử Mi đang ngập tràn sự đau đớn khi mất đi sư thúc, cộng thêm cả nỗi căm hận gân cốt bị phế hết khi xưa!

Cuộc đời thê thảm ở kiếp trước đã tạo nên tính cách có thù tất báo của cô!

Sư thúc là người thân của cô, ông cũng chết ngay trước mặt cô. Cái cảm giác đau đớn khi mất đi người thân này khiến cô không thể nào chấp nhận nổi, sát khí cũng do thế mà thành.

Mạnh Thiên Hiểu hít một hơi thật sâu, vóc người vốn không cao lớn của ông ta đột nhiên bành trướng ra giống như khinh khí cầu, từng sợi tóc trắng bạc trên đầu dựng thẳng lên, khuôn mặt vốn mịn màng cũng trở nên cương ngạnh, uy mãnh khác thường, trông không khác gì một cỗ chiến kim cương.

Từ trên người ông ta tản ra một cỗ khí huyết mãnh liệt sôi trào, đối kháng lại với cỗ sát khí cuồn cuộn kia của Dương Tử Mi, thậm chí còn tiêu trừ đi sát khí của cô.
Thấy ông ta đột nhiên trở nên to lớn như vậy, tuy Dương Tử Mi có hơi ngẩn người, nhưng không hề kinh ngạc.

Hình cảnh này cô đã từng nhìn thấy trên người Long Trục Thiên, cũng từng nhìn thấy trên người tên hoạt tử nhân Thanh Vân kia, không còn gì lạ lẫm nữa cả.

Chẳng qua cô không nghĩ tới là Mạnh Thiên Hiểu cũng sẽ biến hình như vậy.

Ngay lập tức tay phải Dương Tử Mi giơ kiếm lên, tay trái vẽ trên không một lá bùa.

Một cỗ âm khí lạnh lẽo như gió mùa thu ùn ùn tấn công về phía Mạnh Thiên Hiểu, khiến không khí xung quanh ông ta giảm xuống mười mấy độ trong chớp mắt.

Không ngờ đứa con gái này có thể phát ra âm sát khí qua không trung.

Điều này khiến Mạnh Thiên Hiểu có chút kinh ngạc, sau đó ông ta cũng giơ tay lên trời, vẽ ra một đạo bùa trong không trung, miệng hét ra một tiếng:
- Đi!

Từ trên người ông ta bộc phát ra luồng khí mãnh liệt bắn về phía Dương Tử Mi giống như sóng dữ cuộn trào...

Nếu Dương Tử Mi chỉ có đôi mắt người trần mắt thịt bình thường, chắc chắn cô sẽ bị luồng khí này làm tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng đáng tiếc cô lại có thiên nhãn. Nhắm thẳng vào không môn của luồng khí, Dương Tử Mi vung kiếm lên vẽ ra một bông kiếm hoa đỏ rực, đâm thẳng về phía luồng khí trong hư không...

Oành!

Luồng khí mà Mạnh Thiên Hiểu phát ra đã bị phá!

Khi ông ta còn chưa kịp chế ngự phản phệ của chân khí với cơ thể ông ta thì Dương Tử Mi không cho ông ta có cơ hội lui lại để thở, tay trái tiếp tục vẽ bùa trên không trung, vẽ ra một Tụ Sát Phù có năng lực công phá cường đại, đánh thẳng về não của ông ta.

Tụ Sát Phù này là phù chú độc ác nhất trong số các loại bùa tấn công, Dương Tử Mi đã mặc kệ sự phản đối của Ngọc Thanh, lén lút học phù chú này.

Bởi vì là học trộm nên công sức cô bỏ ra để học cũng nhiều hơn, đồng thời cũng nghiên cứu bùa chú này đến mức tinh thông thấu triệt.

Tụ Sát Phù nổ tung trước mặt Mạnh Thiên Hiểu, mỗi một tia sát khí lại giống như một thanh đao, cắm thẳng vào cơ thể của Mạnh Thiên Hiểu.

Mạnh Thiên Hiểu cũng không phải là phường vô dụng.

Ông ta nhận ra Tụ Sát Phù này, đồng thời cũng biết rõ sự ghê gớm của nó nên vội vàng vận công để chống đỡ, cưỡng chế ép từng tia sát khí trong cơ thể ra.

- Mạnh Thiên Hiểu, ông đi chết đi!

Dương Tử Mi nhìn thấy vì để chống đỡ với sát khí nên chân nguyên của ông ta ngày càng yếu, kiếm trong tay cô đâm thẳng về phía ông ta.

- Bùm!

Tiếng súng vang lên!

Dương Tử Mi cảm thấy trái tim của mình đau đớn, cô cúi đầu xuống nhìn, có một viên đạn bay xuyên qua trái tim của cô.

Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng súng.

Hóa ra lại là một trong hai chị em sinh đôi, Tri Họa!

Từ khi còn nhỏ, Tri Họa và Hiểu Thư đã được Mạnh Thiên Hiểu huấn luyện bắn súng, nhưng từ trước đến nay, Mạnh Thiên Hiểu chưa từng để cho bọn họ gϊếŧ người.

Vì thế, trên người bọn họ không hề có chút âm sát khí nào.

Dương Tử Mi luôn đề phòng Thanh Vân nhưng lại chưa từng phòng bị hai chị em kia.

Bị ánh mắt lạnh lùng của Dương Tử Mi liếc qua, Tri Họa bị dọa đến mức tay phát run, ngón tay lại giữ chặt lấy khẩu súng!
Dương Tử Mi sẽ không cho cô ta cơ hội thứ hai để bắn mình.

Ngón tay cô cử động, âm sát khí bắn thẳng vào trái tim của Tri Họa.

Cô đã không muốn niệm tình với cô ta một chút nào nữa rồi!

Tiếng súng lại vang lên lần nữa, viên đạn bay ra từ họng súng đen ngòm, bắn thẳng đến chỗ Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi không hề né tránh, cô giơ thanh kiếm Mạc Tà trong tay lên, chặn lại viên đạn đang bay tới với tốc độ nhanh kinh người kia.

Keng!

Âm thanh thanh thúy khi viên đạn đập trúng thanh kiếm vang lên...

Tay cầm chuôi kiếm của Dương Tử Mi hơi run lên.

Viên đạn bắn ngược lại, bay thẳng đến ngực của người đang đứng ở một hướng khác, muốn lấy súng bắn Dương Tử Mi là Tri Họa với tốc độ nhanh không kém gì ban nãy.

- A!

- A!

Tiếng kêu thảm của hai chị em vang lên cùng một lúc.

Một người bị đạn bắn trúng tim, một người nhìn bên ngoài thì có vẻ như không bị bắn trúng chỗ nào cả nhưng trái tim bên trong đã bị cháy đen.
Tay trái của Dương Tử Mi ấn lên vị trí trái tim, đẩy một cái thật mạnh.

Một viên đạn nhuốm máu tươi bắn ra từ lưng cô rồi rơi xuống mặt đất...

Cơn đau mãnh liệt khiến cho đầu óc của cô sắp không còn tỉnh táo nữa rồi.

Cô lấy ngân châm ra, đâm vào huyệt Hộ Tâm trên người mình, đồng thời nuốt một miếng Tuyết Liên ngàn năm.

Cơ thể của cô không còn đau đớn nữa, cô lại tiếp tục vẽ bùa trên không trung, hét lên một tiếng:

- Nổ!

Sát khí ẩn sâu vẫn chưa bị ép ra trong cơ thể Mạnh Thiên Hiểu giống như bom hẹn giờ, đột nhiên cùng lúc nổ tung trong người ông ta...

- A!

Mạnh Thiên Hiểu kêu lên một tiếng thảm thiết, tất cả các bộ phận từ bụng ông ta trở xuống đều nổ tung tóe...

- Sư phụ...

Thanh Vân tiến lên, cung quyền lên tấn công Dương Tử Mi!

Vết thương trên ngực của Dương Tử Mi làm cho cô không tiện tiếp tục sử dụng bạo lực, tay cầm thanh kiếm Mạc Tà của cô cũng không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi.
Sau khi đánh mấy chiêu với Thanh Vân, Dương Tử Mi phát hiện ra cứ đánh như thế không phải là cách hay.

Hắn ta là một cái xác sống, hơn nữa võ công cao cường, chiêu thức tàn nhẫn, kiếm Mạc Tà trong tay mình không hề có cơ hội để chém đầu hắn ta xuống.

Ngực bị đạn bắn trúng khiến cho sức lực trên người cô ngày càng yếu ớt, cánh tay cũng càng ngày càng không có sức, động tác chậm chạp, nhiều lần bị hắn ta đấm trúng.

Mỗi lần bị đánh trúng tuy không đủ để đánh chết cô nhưng lại đau đớn như bị chùy lớn đập mạnh vào người, vô cùng khó chịu...

- Thanh Vân, giết chết nó đi!

Kẻ bị Tụ Sát Phù làm bị thương hơn một nửa cơ thể là Mạnh Thiên Hiểu nhận ra Dương Tử Mi đang suy yếu liền ra lệnh cho Thanh Vân.

- A...

Cơ thể của Thanh Vân phình to ra, sức mạnh tăng gấp bội, nắm đấm giống như chùy sắt của hắn ta nện thẳng vào người Dương Tử Mi.

Ngực của Dương Tử Mi lại bắt đầu đau đớn, điều này khiến cho động tác tránh đòn của cô ngày càng chậm chạp.

Mắt thấy xương cốt của cô sắp bị Thanh Vân đánh nát rồi thì...

Một thanh kiếm màu đỏ bay vút đến, chặn lại một quyền chính diện này...

Thanh Vân phải lùi về đằng sau mấy bước, con mắt duy nhất của hắn ta nhìn "người" vừa đột nhiên xuất hiện kia với vẻ kinh hãi.

Dương Tử Mi cũng vô cùng kinh ngạc, cô mở to hai mắt, kêu lên một tiếng với giọng không thể tin:

- Trục Thiên...

Long Trục Thiên chỉ quay đầu nhìn cô một cái chứ không trả lời lại, anh khua thanh kiếm Can Tương trong tay, ép sát Thanh Vân, thân hình của anh giống như một bóng ma, lơ lửng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Dương Tử Mi phát hiện, chân của Long Trục Thiên không hề chạm đất, dường như cả cơ thể đều đang bay trong không trung.

Ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên thấu qua cơ thể anh...

Đây... là chuyện gì thế này?

Đây là ảo giác của cô sao?

Dương Tử Mi đưa tay lên rồi cắn lấy ngón tay của mình, cô nhìn rõ một điều.

Không sai!

Người đang đứng cùng với xác sống trước mắt cô chính là người cô ngày nhớ đêm mong, cũng là người vào lúc này không nên xuất hiện ở đây - Long Trục Thiên.

Trên người anh vẫn còn đang mặc áo ngủ màu đen, đai áo chỉ được buộc lỏng lẻo.

Chỉ có điều, hình như quần áo cũng là giả.

Nhưng thanh khiếm Can Tương trên tay anh lại là thật, dưới ánh nắng mặt trời, thanh kiếm ánh lên ánh sáng đỏ như máu, mũi kiếm lạnh lẽo chém liên tiếp về phía Thanh Vân.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Trục Thiên...

Giọng nói của cô run lên.

Long Trục Thiên không trả lời cô.

Mà Mạnh Thiên Hiểu ở bên cạnh chỉ nhìn thấy, có một thanh kiếm màu đỏ sẫm bay lượn trong không trung, ép Thanh Vân lùi lại từng bước một.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ cô ta có bản lĩnh lớn thế sao, có thể khống chế hồn phách để giúp cô ta chiến đấu ư?

Theo lí mà nói, hồn phách không thể điều khiển vật thực để tấn công con người.

Chẳng lẽ là nguyên thần ư?

Trong nháy mắt khi ông ta suy nghĩ, chỉ thấy kiếm Can Tương chém ngang một nhát...

Đầu của Thanh Vân bị chém khỏi cơ thể, bay sang một bên...

- Thanh Vân!

Mạnh Thiên Hiểu đau lòng hét lên, ông ta bắt đầu niệm chú ngữ.

Dương Tử Mi thấy có rất nhiều cổ trùng chui ra từ chiếc cổ đã bị chặt của Thanh Vân, chúng ùn ùn bò lại phía cô.

Trong tình thế cấp bách, Dương Tử Mi lấy ra một cái tháp sắt và một cái chuông nhỏ.

Những con cổ trùng kia vừa nhìn thấy tháp sắt thì lập tức dừng lại, chúng bò loạn xung quanh vị trí cách cô một mét với vẻ vô cùng sốt ruột, mặc cho Mạnh Thiên Hiểu không ngừng niệm chú ngữ.

Trên người cô ta rốt cuộc có pháp khí gì vậy?

Những con cổ trùng được nuôi trong cơ thể Thanh Vân mấy chục năm này lại không dám đến gần cô nửa phân.

Lúc này, Long Trục Thiên nhìn cô một cái, kiếm trong tay anh "lạch cạch" một tiếng, rơi xuống dưới đất, cả người anh lại biến mất trong không trung...

Nếu như không phải kiếm Can Tương vẫn còn nằm dưới mặt đất thì Dương Tử Mi sẽ nghi ngờ tất cả những chuyện vừa nãy đều chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Xung quanh ngày càng có nhiều cổ trùng hơn, tuy rằng chúng không thể đến gần cô nửa bước nhưng trông kinh tởm vô cùng.

Điều quan trọng nhất là, ngực của cô bị thương, không thể tiêu hao thể lực ở đây quá lâu.

Cô cũng mặc kệ có hiệu quả hay không, chuông nhỏ trong tay rung lên...

Tinh!

Tinh!

Tinh!

Ba tiếng chuông inh tai vang lên.

Vù!

Cơ thể bị chặt mất đầu, đứng thẳng nửa người của Thanh Vân đột nhiên bốc khói đen, cuối cùng cả cơ thể của hắn ta tan thành mây khói.

Chương 594: Tin đồn khi về trường

Mày thật độc ác! Mày là đồ gái điếm, đồ chó đẻ...

Mạnh Thiên Hiểu chửi mấy câu tục tĩu.

Ông ta muốn chọc giận Dương Tử Mi, muốn để cô điên tiết lên đâm một kiếm giết chết ông ta.

Dương Tử Mi không có bất cứ hành động gì, lúc này, thẻ bài gỗ đào trên cổ cô bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam, nhiệt độ cơ thể cô bắt đầu xuống thấp, cả cơ thể rơi vào sự lạnh lẽo...

Trong lúc sự lạnh giá tràn vào vết thương ở ngực của cô thì miệng vết thương dần khép lại, cuối cùng không còn thấy chút vết thương nào nữa.

Ánh sáng lạnh như băng của thẻ bài gỗ đào biến mất, nhiệt độ cơ thể dần trở lại bình thường.

Dương Tử Mi vuốt lồng ngực của mình với vẻ khó tin, xem ra, thẻ bài gỗ đào này cũng giống như thẻ bài gỗ đào của Long Trục Thiên, có thể khiến mình hồi phục vết thương nhanh chóng.

Vào lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên xem, là Long Trục Thiên gọi đến.

Cô nhớ lại tình cảnh Long Trục Thiên cầm kiếm Can Tương giết chết Thanh Vân lúc nãy liền vội vàng nghe điện thoại:

- Trục Thiên, là anh sao?

- Mi Mi, em làm sao vậy?

Long Trục Thiên nghe thấy giọng nói của Dương Tử Mi khác thường bèn khẩn trương hỏi.

- Hiện giờ anh đang ở đâu?

Dương Tử Mi dò hỏi.

- Vẫn còn đang ở thủ đô.

- Ở thủ đô ư? Lúc nãy anh đang làm gì?

Dương Tử Mi nhặt kiếm Can Tương từ dưới đất lên, hỏi với vẻ khó hiểu.

- Vừa rồi anh đang ngủ.

- Ngủ ư? Không xảy ra bất cứ chuyện gì chứ?

Dương Tử Mi quả thật có trăm mối nghi ngờ không thể giải thích nổi.

- Anh nằm mơ, mơ thấy bị người ta đánh, anh đi lấy kiếm Can Tương để giết hắn ta, giấc mộng đó rất chân thật, bây giờ anh cảm thấy có hơi mệt mỏi, Mi Mi, giờ em vẫn ổn chứ?
Long Trục Thiên hỏi.

Nằm mơ ư?

Chẳng lẽ vừa rồi ảo ảnh của anh ấy xuất hiện lại là nằm mơ nguyên thần xuất khiếu ư?

Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc, cô nói lại cho anh nghe tình huống lúc nãy một lần.

- Thực sự có chuyện như thế sao?

Long Trục Thiên nghe xong mọi chuyện cũng cảm thấy rất khó hiểu, anh tưởng rằng là mình nằm mơ, nhưng nguyên thần lại đi xa cả ngàn dặm, cầm lấy kiếm Can Tương đi giải vây cho Dương Tử Mi.

Hai người họ giải thích việc này là do hai người tâm linh tương thông, tình cảm của hai người lại càng nồng thắm hơn.

Dương Tử Mi hỏi ý kiến của sư phụ, chọn một nơi phong thủy tốt, an táng Ngọc Chân Tử.

Nếu như ông có con cháu đời sau thì họ sẽ nhận được phúc đức từ mảnh đất phong thủy ông được chôn cất.

Còn về Mạnh Thiên Hiểu, cô nhờ Sadako mua một vại rượu thật lớn, bỏ ông ta vào trong ngâm, hơn nữa còn cho ông ta ăn nhân sâm ngàn năm, giữ lại một hơi tàn của ông ta, làm ông ta muốn chết cũng không chết được.
Sau đó, cô chôn cả vại rượu ở tử huyệt trước mộ của Ngọc Chân Tử, ngoài việc đúng giờ để ông ta bị cổ trùng mà ông ta nuôi dưỡng cắn nuốt ra thì còn để ông ta chịu đủ gió táp mưa sa, thống khổ khó chịu.

Sau khi xử lí ổn thỏa hậu sự của sư thúc, tâm trạng của Dương Tử Mi rất không tốt, cô chuẩn bị phải về trường để đi học rồi.

Mặc đồng phục, đeo cặp sách, cô vừa mới bước vào cổng trường thì đã thu hút sự chú ý của người khác, có người âm thầm chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô:

- Nhìn kìa, chính là cô ta đấy, Dương Tử Mi.

- Nhìn bộ dạng của cô ta không giống như mới sinh con gì cả.

- Mấy thứ như vẻ bề ngoài này, ai mà biết được, nếu như cô ta không sinh con thì sao lại xin nghỉ học không đến trường lâu như thế chứ? Ảnh cũng có rồi, đó không phải là con của cô ta thì còn là con ai nữa chứ?
...

Nghe thấy mấy lời bàn tán này, Dương Tử Mi không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra, người đã lâu không xuất hiện ở trường học như mình, giờ lại biến thành mẹ trẻ con rồi.

Trải qua hai lần sóng gió tin đồn lần trước, cô đã trở nên thờ ơ đối với mấy tin đồn này rồi, chỉ có điều cô không hiểu, tại sao cô lại có nhiều tin đồn như thế chứ.

Rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò sau lưng đây?

Chương 595: Trường học lắm thị phi

Dương Tử Mi lạnh nhạt xuyên qua đám người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô, đi đến trước bảng thông báo hiện đang có rất nhiều người vây quanh.

Mọi người thấy cô đột nhiên xuất hiện thì đều ngớ người, rốt rít tản ra.

Dương Tử Mi nhìn vào bảng thông báo.

Chỉ thấy bên trên dán một bức ảnh được phóng to, nhân vật nữ chính trong bức ảnh chính là cô.

Là bức ảnh cô đẩy Tiểu Thiên đứng ở cửa của cửa hàng để thử nghiệm chuông nhỏ.

Ha ha, ở trong ảnh, bộ dáng cô cúi đầu nhìn Tiểu Thiên quả thật có mấy phần bản năng người mẹ.

Bên cạnh ảnh chụp còn có một tờ giấy in miêu tả sinh động như thật những việc bịa đặt vô căn cứ như cô mang thai thế nào, sinh nở ở bệnh viện nào.

Thật đúng là nói bừa.

Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, giơ tay ra xé bức ảnh xuống, chuẩn bị cầm về làm kỷ niệm.

Trở lại phòng học, bạn cùng lớp đều kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó có không ít người lên tiếng chào hỏi cô:

- Tử Mi, về trường rồi à?

Không giống như hai lần có tin đồn trước kia, giờ trong mắt họ không chứa đầy suy đoán khinh bỉ nữa mà là sự thân thiện.

- Tử Mi...

Hạ Muội đi tới, ôm lấy vai của cô, nói:

- Bạn yên tâm, lần này các bạn lớp chúng ta sẽ không đồn thổi bịa đặt tin đồn về bạn giống như trước kia đâu, mọi người đều tin bạn trong sạch.

- Tử Mi, bức ảnh đó căn bản không nói lên điều gì cả, bạn cũng đừng tức giận, chúng mình sẽ không tin những lời rác rưởi đó đâu.

Trần Tiểu Cường đứng lên nói to.

Những người khác cũng đều lên tiếng ủng hộ.

Trần Cầm, Hoàng Lỵ bước lên giải thích với cô:

- Tử Mi, không phải chúng mình nói đâu, bạn đừng trách chúng mình nhé.
Dương Tử Mi mỉm cười:

- Mình tin các bạn.

- Cảm ơn Tử Mi, đều tại mình, lúc đó thuận miệng nói đấy là con của bạn.

Hoàng Lỵ xấu hổ cúi đầu xuống:

- Là lỗi của mình.

- Được rồi, không sao đâu, cây ngay không sợ chết đứng, mình đã quen với những lời bịa đặt đó rồi.

Dương Tử Mi ngồi xuống chỗ của mình, bạn cùng bàn của cô Hoàng Nhất Phong đưa cho cô một mẩu giấy:

- Cho dù cả thế giới đều hiểu lầm bạn thì mình vẫn sẽ luôn đứng sau lưng ủng hộ bạn.

- Cảm ơn.

Hai mắt Dương Tử Mi chứa đầy tình cảm ấm áp nhìn một vòng những đôi mắt chân thành của các bạn cùng lớp, tâm trạng đè nén của cô giờ hoàn toàn nhẹ nhõm.

Những bạn học bên ngoài bàn tán về cô ra sao thì có sao đâu chứ?

Những bạn học, bạn bè mà cô quan tâm không hiểu lầm cô là được rồi, những người khác chỉ là mây bay mà thôi.
Lời đồn dừng lại chỗ người thông minh, mình hà tất phải đi phân bua giải thích chứ?

Thầy Tần Khải Văn bước vào lớp học, gọi cô vào trong phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hóa ra tin đồn nhảm này còn được in thành một bản y hệt gửi đến chỗ hiệu trưởng, nó công khai lên án cô, nói cô yêu sớm sinh con, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tác phong kỷ cương của trường học, nhà trường nên đuổi học cô.

- Em Dương Tử Mi, trường chúng ta đương nhiên sẽ không tin vào những thứ này, nhưng mọi chuyện ồn ào quá lớn rồi, ảnh hưởng rất xấu, thầy hy vọng em có thể công khai làm rõ mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường, nói ra chân tướng về đứa trẻ đó, giải trừ hiểu lầm của mọi người, nếu không thì, phụ huynh của một số em học sinh sẽ mượn việc này để làm ầm lên.

Hiệu trưởng nói với vẻ thấm thía:
- Em là học sinh ưu tú của trường trung học Nam Thành chúng ta, thầy cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của em.

- Thầy hiệu trưởng, giải thích chính là đồng nghĩa với che giấu, em sẽ không giải thích mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường đâu, nếu như tin em thì tự nhiên sẽ tin, còn nếu đã không tin thì có giải thích nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả. Nếu như thầy thật sự cho rằng em làm ảnh hưởng đến tác phong kỷ cương của trường trung học Nam Thành, thế thì em xin thôi học là được.

Đây tuyệt đối không phải chỉ là lời giận lẫy của Dương Tử Mi.

Cô vốn tưởng rằng, trường học là một nơi sạch sẽ, mọi người đều chỉ yên tâm học hành, cư xử với nhau chân thành, nhưng không ngờ, mới tới đây chưa được bao lâu thì tin đồn lại liên tiếp nổi lên ba lần liền, tuy rằng cô quả thật rất muốn được sinh sống học tập giống như các bạn cùng trang lứa, nhưng việc này thực sự làm cho cô cảm thấy chán ghét rồi.


- Nếu như bạn Dương Tử Mi thôi học thì em cũng thôi học.

Giọng nói của Mẫn Cương đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.

Chương 596: Lại là cô ta

Mẫn Cương đi vào, nhiều ngày không gặp, trông anh có vẻ gầy đi một chút, nhưng lại thêm một phần chững chạc, chắc hẳn là trải nghiệm khi mở công ty thời gian gần đây.

Hiệu trưởng vừa nghe thấy Mẫn Cương nói thế thì lập tức hoảng sợ.

- Em Mẫn Cương, mấy lời nói đùa như thôi học này không thể tùy tiện nói ra đâu, em và Dương Tử Mi đều là những học sinh ưu tú nhất của khối 9 trường chúng ta, là những người có hy vọng được vào trường Nhất Trung của thành phố B nhất, bây giờ chỉ cách kì thi trung học không đến một tháng nữa, các em nên chuyên tâm học hành mới đúng, đừng nói thôi học gì đó nữa nhé.

Tỉ lệ đỗ khi thi lên trước giờ vẫn là đường sinh mệnh của một trường học, đối với trường học mà nói, những học sinh ưu tú, đặc biệt là những học sinh đạt kết quả cao trong các kì thi trung học, kì thi đại học cũng tương đương với danh thϊếp của trường.

Vừa mất một học sinh ưu tú là Mộ Dung Nghiên, trường học đang cảm thấy vô cùng nuối tiếc, bây giờ làm sao có thể để hai người đứng số một số hai trong kì thi thử vào trung học phổ thông lần trước thôi học cơ chứ?

Nếu như học sinh ưu tú của trường đều thôi học như thế thì phụ huynh của những em học sinh khác sẽ nghĩ thế nào đây?

- Thầy hiệu trưởng, thầy bảo bạn Dương Tử Mi giải thích trước cuộc họp toàn trường cũng có nghĩa là thầy nghi ngờ bạn ấy, không hề tin tưởng sự trong sạch của học sinh, chúng em ở lại trường học như thế này làm gì?

Mẫn Cương nói với giọng lạnh nhạt.

- A, Mẫn Cương, em hiểu lầm rồi, trường chúng ta tất nhiên tin tưởng em Dương Tử Mi rồi, chỉ là những bạn học sinh đó tuổi nhỏ ngây thơ, lại thích nghe mấy lời đồn đại linh tinh, thầy lo em Dương Tử Mi sẽ buồn nên chỉ muốn em ấy ra mặt giải thích, làm tiêu tan mọi lời đồn thôi, nếu như em Dương Tử Mi đã không muốn giải thích vậy thì cứ để phía nhà trường ra mặt là được rồi.
Hiệu trưởng vội vàng nói.

- Thầy hiệu trưởng, bây giờ em chỉ muốn xác nhận lai một chút, rốt cuộc là người nào muốn bôi nhọ em.

- Đúng thế, thầy hiệu trưởng, trường chúng ta lắp đặt không ít camera, em tin rằng có thể tìm ra người dán tuyên truyền, điều nhà trường cần làm không phải là bảo bạn Dương Tử Mi giải thích mà là bắt lấy kẻ đã tung tin đồn thất thiệt kia.

Mẫn Cương gật đầu.

- Chuyện này, vậy chúng ta cùng đến phòng giám sát xem băng giám sát thôi.

Hiệu trưởng lau mồ hôi, dẫn họ tới phòng giám sát, lấy băng giám sát ra, phát hiện ra người dán giấy tuyên truyền lại là bảo vệ ở cổng trường.

Hiệu trưởng giận dữ, tìm bảo vệ giữ cổng tới, lớn tiếng chỉ trích anh ta sao lại làm vậy, muốn sa thải anh ta ngay tức khắc.

Bảo vệ giữ cửa vội vàng cầu xin tha thứ, anh ta nói có người cho anh ta tiền, bảo anh ta làm thế.
Hiệu trưởng ép hỏi lần nữa, anh bảo vệ đành nói ra người sai khiến, người sai khiến anh ta lại là Mộ Dung Nghiên.

Nghe được cái tên Mộ Dung Nghiên này, con ngươi của Dương Tử Mi trầm xuống.

Cô thật sự không hiểu, tại sao Mộ Dung Nghiên lại nhiều lần gây phiền toái cho cô như vậy.

Nếu như không phải nể mặt Mộ Dung Vân Thanh thì cô đã xuống tay với Mộ Dung Nghiên từ lâu rồi.

Vốn tưởng rằng, cô ta chuyển đến thành phố B học rồi thì tất cả sẽ kết thúc, nhưng không ngờ cô ta đến chết vẫn không thay đổi.

Lần này, cô nhất định phải giáo huấn cô ta một trận mới được.

- Em Dương Tử Mi, Mộ Dung Nghiên đã chuyển trường rồi, hơn nữa gia thế của em ấy lớn, trường chúng ta cũng không thể làm gì em ấy cả, thế này đi, thầy sẽ đích thân làm rõ mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường, để mọi người biết, đây chẳng qua chỉ là hãm hại mà thôi.
Hiệu trưởng cẩn thận nói.

- Tùy thầy.

Dương Tử Mi đáp lại một câu rồi đi ra khỏi đó.

Mẫn Cương đuổi theo cô, anh nhìn cô, nói:

- Tử Mi, có phải bạn muốn đối phó với Mộ Dung Nghiên không?

Dương Tử Mi cười nhạt:

- Nếu còn không dạy dỗ cô ta một trận thì mình thật sự có lỗi với bản thân.

- Bạn muốn dạy dỗ cô ta như thế nào?

Mẫn Cương có chút lo lắng nói:

- Dù sao thì Mộ Dung Nghiên cũng có tính tiểu thư, tuổi lại còn nhỏ...

- Được rồi, mình biết rồi.

Nghe thấy trong lời nói của Mẫn Cương có mấy phần cầu xin cho Mộ Dung Nghiên, Dương Tử Mi có chút không kiên nhẫn cắt đứt lời của anh:

- Cô ta đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô ta nên chịu trách nhiệm cho những chuyện mà mình làm, cô ta là cháu gái của Mộ Dung Vân Thanh nên mình sẽ

không quá đáng lắm đâu, chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.
- Ừ.

Mẫn Cương nghe ra trong giọng nói cô có sự không vui thì không nhiều lời nữa, anh tin rằng sự trả thù của cô cũng có chừng mực nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top