Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 597 - 606

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 597: Cây khô ngoài cửa sổ

- Mẫn Cương, nghe nói mấy ngày gần đây bạn cũng không đi học, là vì bận việc của công ty sao?

Dương Tử Mi quay đầu lại hỏi Mẫn Cương.

- Không phải, vì ông nội mình bị bệnh rồi, mình phải chăm sóc cho ông, bên công ty đã có hai anh em La Bạch rồi nên cũng không có việc lớn gì.

- Ông cậu bị bệnh rồi ư, ông bị bệnh gì thế?

Dương Tử Mi ân cần hỏi.

- Bác sĩ cũng không khám ra là bệnh gì, chỉ là cơ thể vẫn luôn suy yếu, không đủ trung khí, ốm yếu không dùng sức được, cũng không có khẩu vị. Ngoài ông mình ra thì cơ thể mẹ mình hình như cũng có chút suy yếu, Tử Mi, sau khi tan học bạn có thể đến nhà mình xem thử không? Xem xem có phải có chỗ nào có vấn đề không?

Gương mặt Mẫn Cương tràn đầy vẻ mong chờ nhìn cô.

- Ừ. Tan học bạn đợi mình, mình đi cùng bạn qua đó. Ngoài xem phong thủy ra thì mình cũng biết châm cứu trung y.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Cảm ơn Tử Mi.

Mẫn Cương nhìn cô với vẻ cảm kích:

- Bạn là đại ân nhân của nhà mình rồi, bạn cứu mẹ mình, lần trước còn cứu lại được cả món đồ cổ của ông nội mình, còn giúp mình gây dựng công ty Thiên Bách Độ nữa, mình cũng không biết phải cảm ơn bạn thế nào mới được nữa.

- Bạn thật là, giữa hai chúng ta còn nói mấy lời khách sáo như thế làm gì?

Dương Tử Mi trợn mắt nhìn anh một cái:

- Chúng ta là bạn thân, có việc gì thì giúp đỡ lẫn nhau.

- Ừ, chúng mình sẽ là bạn thân cả đời!

Mẫn Cương cảm động gật đầu.

Dương Tử Mi mỉm cười, hai người trở về phòng học của mình.

Đã lâu không xem sách giáo khoa rồi, cả ngày hôm nay Dương Tử Mi học hành rất nghiêm túc, cô ghi nhớ hết tất cả những lời giảng của các thầy cô giáo.

Giáo viên tiếng Anh còn lấy một đĩa CD bài giảng của thầy giáo nổi tiếng cho cô để cô về nhà xem kĩ, bổ sung kiến thức của bài học mấy hôm nay.
Sau khi tan học, Mẫn Cương dắt xe đạp, đợi cô ở cổng trường.

Trông thấy hai người họ đi cùng nhau, những học sinh khác lại bàn tán sau lưng họ một trận, thậm chí có người còn nghi ngờ đứa con của Dương Tử Mi là của Mẫn Cương.

Bởi vì những ngày này Mẫn Cương cũng không đi học hơn nữa, cũng có người nhìn thấy anh xuất hiện ở bệnh viện, suy đoán anh đi chăm sản phụ.

Đối với những suy đoán hoang đường này, Dương Tử Mi và Mẫn Cương đều không bận tâm.

Đi vào nhà họ Mẫn, Dương Tử Mi ngẩng đầu lên quan sát.

Cô phát hiện xung quanh căn nhà tản ra môi khí, chẳng trách lại ảnh hưởng đến người có sức khỏe khá yếu là ông Mẫn và mẹ Mẫn.

Đi vào trong sân nhà họ Mẫn, Dương Tử Mi xem xét xung quanh, nhìn thấy trước cửa sổ của ông Mẫn có một cây ngọc lan gần như đã sắp chết khô, cô liền hiểu được vấn đề ở đâu.

- Cái cây này chết khô lúc nào thế?

Dương Tử Mi đi đến phía dưới gốc cây, giơ tay ra vỗ lên thân cây, có âm thanh gỗ mục trầm đυ.c truyền ra, cô rút dao ra, khoét vài dao trên thân cây, phát hiện ra bên trong thân cây đã bị mối cắn nát cả rồi, cái cây hoàn toàn mất đi sức sống, vì thế, cây chết khô.

- Hình như là năm nay, nhà mình cũng không để ý lắm, chỉ thấy nó không còn ra lá mới nên mới cảm thấy kì lạ.

Mẫn Cương thấy cô để ý đến cái cây này bèn nghi ngờ hỏi:

- Bệnh của ông nội mình có liên quan đến cái cây này sao?

- Cho dù bây giờ không có liên quan gì thì sau này cũng sẽ có liên quan, mau mau chuyển nó đi đi.

Dương Tử Mi nói với anh.

- Tại sao vậy?

Mẫn Cương không hiểu.

- Trước cửa chính hoặc là dưới cửa sổ không nên có cây khô, bởi vì cây khô sẽ phát ra tử khí hoặc môi khí, chúng cũng là biểu tượng tượng trưng cho sự chết chóc, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với cơ thể. Nếu như cơ thể khỏe mạnh thì sẽ dẫn tới tâm trạng suy sụp, ỉu xìu buồn bã, còn nếu như thể chất của cơ thể không tốt thì sẽ sinh ra càng nhiều điều bất lợi hơn, khiến cho những bộ phận không khỏe trong người càng suy yếu thêm, bệnh tình càng nặng hơn.
Dương Tử Mi giải thích.

Chương 598: Cây đằng bất lợi cho số mệnh của gia đình

Cây này là do bà nội mình trồng trước kia, có lẽ ông nội mình không nỡ chuyển nó đi đâu, nên làm gì bây giờ?

Mẫn Cương nói.

- Nếu như thực sự không muốn chuyển nó đi thì có thể trồng thực vật ở dưới cửa sổ hoặc có thể dùng vật dụng phong thủy như kính phản quang để hóa giải, nhưng mà, tốt nhất vẫn là nên chuyển đi, cây này cũng chết khô rồi, cho dù có giá trị kỉ niệm thì cũng không thích hợp giữ lại.

Dương Tử Mi chỉ vào những con mối đang bò trên cây khô:

- Bạn xem, chỗ này bị mối ăn mòn hết cả rồi, nếu vẫn để nó ở đây thì sẽ gây ra nguy cơ mối mọt, ăn mòn những loại thực vật khác, thậm chí chúng còn cắn cả cửa sổ và những vật dụng làm từ gỗ khác của nhà bạn. Bản thân loài mối này chính là vật không may mắn, dễ tụ tập âm linh.

Mẫn Cương nghe xong thì sắc mặt hơi thay đổi:

- Vậy mình sẽ bảo ông nội mình nhanh chóng chuyển cái cây ngọc lan này đi.

Dương Tử Mi đi ra đằng sau ngôi nhà, nhìn vào cây hoa tử đằng bò đầy tường, có hoa nở rộ rất đẹp, nói với Mẫn Cương:

- Thực ra, cây hoa tử đằng này cũng không thích hợp để trồng ở đây.

- Tại sao vậy? Chẳng lẽ cây hoa tử đằng cũng ảnh hưởng đến phong thủy sao?

Hoa tử đằng này là do Mẫn Cương tự tay trồng, anh rất thích chúng, chúng cũng làm bức tường tăng thêm vẻ lãng mạn ấm áp.

- Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn từ góc độ phong thủy, tử đằng rậm rạp chằng chịt này là loại cây có số âm trạch không may mắn, thuộc loại cây âm tính.

Dương Tử Mi nhìn bằng thiên nhãn thì thấy nơi đây có một lớp khí âm mỏng bao trùm, tuy rằng hiện tại vẫn chưa đủ để ảnh hưởng đến sức khỏe của con người, nhưng nếu cứ để thế trong thời gian dài thì những người có cơ thể yếu ớt, ví dụ như mẹ Mẫn Cương, sẽ bị ảnh hưởng.
- Thực vật cũng chia âm dương sao?

Mẫn Cương vô cùng nghi hoặc.

- Ừ, nhìn từ góc độ phong thủy thì thực vật quả thật có chia âm dương, bình thường thì, thực vật có lá màu xanh biếc thuộc dương, thực vật dài nhỏ quấn quanh thuộc âm. Nếu như xung quanh một căn nhà bị cây đằng quấn lại thì chắc chắn căn nhà đó có âm khí rất nặng. Có một vài căn nhà, chỉ có một bức tường bị cây đằng bò kín, đây cũng là căn nhà thuộc loại âm trạch. Sống lâu trong âm trạch, từ trường trên cơ thể sẽ bị quấy nhiễu thành âm nhiều hơn dương, đến lúc đó vận số và sức khỏe của con người sẽ gặp phải một số chướng ngại kì lạ. Vì thế mình đề nghị tốt nhất là bạn dời cây tử đằng này ra trồng ở bên ngoài bức tường đi, đừng để cho nó leo lên mặt tường có người ở.

Dương Tử Mi gật đầu nói.
Sắc mặt của Mẫn Cương hơi thay đổi, hận không thể lập tức nhổ cây hoa tử đằng này đi.

Sau khi xem qua xung quanh khu vườn thì đi vào trong nhà họ Mẫn.

Vừa đúng lúc Hoàng Tịnh Nhàn từ trong bếp đi ra, bà nhìn thấy cô liền vui vẻ đi qua, kéo lấy tay của cô, nói:

- Tử Mi, lâu rồi không thấy con đến nhà cô, cô nhớ con lắm đấy.

- Con cũng rất nhớ cô.

Dương Tử Mi phát hiện, bàn tay kéo lấy tay cô của Hoàng Tịnh Nhàn có hơi lạnh, cô kéo bà ngồi xuống rồi bắt mạch cho bà, phát hiện ra quả nhiên bà đã bị âm khí của cây đằng và cây khô kia xâm nhập.

Trước kia, vì huyết ngọc không may mắn kia nên Hoàng Tịnh Nhàn bị âm sát khí xâm nhập mười năm, tuy rằng âm sát khí đó đã bị Dương Tử Mi xua tan rồi, nhưng cơ thể của bà vẫn cực kì yếu ớt, vì thế, dù chỉ có một tia âm sát khí thì cũng sẽ xâm nhập vào trong cơ thể bà lần nữa.
Dương Tử Mi dùng nguyên khí để làm một vài trị liệu cho bà, đuổi đi khí âm hàn kia.

Nhiều ngày nay Hoàng Tịnh Nhàn luôn cảm thấy cơ thể mệt mỏi, giờ được cô điều hòa một chút thì lập tức khỏe hơn nhiều.

Dương Tử Mi nói chuyện với Hoàng Tịnh Nhàn một lúc rồi cùng Mẫn Cương đi đến phòng của Mẫn Ngọc Lâm.

Cửa sổ phòng ông đối diện thẳng với cây ngọc lan khô kia, tử khí của cây khô và âm khí của mối mọt không ngừng tràn vào từ cửa sổ, quẩn quanh trong căn phòng, mới vừa đi vào liền cảm nhận được, căn phòng này lạnh hơn những căn phòng khác một chút.

Chương 599: Bạn là anh của mình

- Ông nội, Tử Mi đến thăm ông này.

Mẫn Cương bước nhanh đến, đỡ Mẫn Ngọc Lâm nằm trên giường dậy.

Mẫn Ngọc Lâm ho nhẹ vài tiếng, hơi thở có hơi yếu ớt, ông ngồi dậy nhìn Dương Tử Mi, cười một cách miễn cưỡng, nói:

- Tử Mi đến rồi à.

- Ông Mẫn, con không biết ông bị bệnh nên mãi vẫn chưa đến thăm ông, con thật có lỗi quá.

Dương Tử Mi bước tới hỏi thăm Mẫn Ngọc Lâm.

- Ha ha, bộ xương già như ta ốm đau bệnh tật vốn là chuyện thường tình, có đến thăm hay không cũng không sao cả, con có lòng như thế thì ông đã cảm ơn lắm rồi.

Mẫn Ngọc Lâm cười nói.

- Ông Mẫn, để con xem mạch cho ông nhé.

Dương Tử Mi đi qua, đặt bàn tay của Mẫn Ngọc Lâm lên trên bàn.

Mẫn Ngọc Lâm không do dự chút nào, để cho cô xem bệnh.

Dương Tử Mi phát hiện, quả nhiên bệnh của Mẫn Ngọc Lâm là do âm hàn xâm nhập cơ thể mà nên.

Cô nói cho ông nghe về chuyện cây khô bất lợi với phong thủy, bảo ông chuyển cái cây đi chỗ khác.

Mẫn Ngọc Lâm lại không có ý kiến gì khác.

Cô sử dụng phương pháp châm cứu chích hỏa, dùng ngân châm để đuổi khí âm hàn trên người ông đi, kê một ít thuốc đông y để ông dùng thử mấy ngày xem sao.

Sau khi trị liệu cho Mẫn Ngọc Lâm, Hoàng Tịnh Nhàn cũng làm xong cơm trưa rồi, bà gọi cô qua ăn cơm.

Dương Tử Mi và Mẫn Cương ngồi một bên, Hoàng Tịnh Nhàn nhìn cô, đột nhiên nói:

- Nếu như cô có một đứa con gái giống như Tử Mi thì tốt biết bao.

- Vậy mẹ nhận Tử Mi làm con gái nuôi là được rồi, con cũng có thêm một cô em gái.

Mẫn Cương nháy đôi mắt phượng dài hình vòng cung, nhìn Dương Tử Mi, tươi cười ấm áp:

- Để mình làm anh, được không?

Trong lòng Dương Tử Mi ấm áp, gật đầu:

- Được chứ, anh.

- Ha ha, vậy thì tốt quá, sau này mẹ có thêm một đứa con gái rồi.

Hoàng Tịnh Nhàn vui vẻ nói.

- Cảm ơn.

Mẫn Cương nhìn Dương Tử Mi, trong giọng nói mang theo tình cảm phức tạp, nói.

- Em phải cảm ơn anh mới đúng, từ nhỏ đến lớn, điều em khát vọng nhất là có thể có một người anh trai.

Dương Tử Mi nhìn gương mặt quen thuộc của Mẫn Cương, trong lòng vô cùng cảm khái.

Đối với Mẫn Cương, cô đã dần dần thoát ra khỏi nút thắt yêu thầm của kiếp trước rồi, giờ tình cảm cô dành cho anh chủ yếu là sự ấm áp giữa bạn bè.

Hiện tại, có thể trở thành tình cảm anh em, vậy là tốt nhất.

Lúc này tâm trạng của Mẫn Cương rất phức tạp.

Anh biết, trái tim của Dương Tử Mi đã thuộc về người khác rồi, anh cũng không có ý nghĩ không an phận với cô, chỉ muốn giữ mối quan hệ không gần không xa với cô là đủ lắm rồi.
Nếu như cô ấy trở thành em gái của mình, vậy thì về sau anh sẽ càng có thêm lí do đầy đủ để quan tâm cô, bảo vệ cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt phượng dài hình cung của anh ánh lên ý cười ấm áp thỏa mãn.

Ý cười của anh cũng làm cho Dương Tử Mi cảm thấy ấm áp thỏa mãn.

Sau khi ăn cơm xong, Dương Tử Mi sắp phải đi học ca chiều nên không về nhà mà cùng Mẫn Cương đi tản bộ trong khu mà anh sống.

Đi đến trước căn nhà Bí thư ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức Kiệt ở trước kia, nhìn thấy cửa lớn bị khóa chặt, nhà cửa bị âm sát khí vây quanh, Dương Tử Mi dừng bước.

- Đây là căn nhà lúc trước của Bí thư ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức Kiệt, ông ta đã bị phán tội tử hình rồi, con trai và vợ của ông ta cũng vì thông đồng làm bậy, làm những việc vi phạm pháp luật nên cũng bị phán tội rồi, căn nhà này hiện đang bị Tòa án bán đấu giá, nhưng mà, mọi người đều ngại chỗ này xui xẻo nên không ai muốn mua lại nó cả.
Mẫn Cương ở bên cạnh giải thích.

- Ố? Tòa án bán nó bao nhiêu tiền?

Dương Tử Mi hỏi với vẻ hứng thú.

- Căn nhà này vốn dĩ rất tốt, cấu tạo tốt, bố cục tốt, địa thế cũng tốt nhưng từng có thầy phong thủy dùng la bàn xem qua, nói phong thủy của chỗ này không tốt, dẫn đến việc nhà Dương Đức Kiệt xảy ra chuyện, vì thế, căn nhà lầu vốn giá trị ít nhất là hai triệu này, tòa án chỉ ấn giá là sáu trăm nghìn thôi, nhưng đến nay vẫn chưa có người mua.

Chương 600: Có thù tất báo

Mẫn Cương nhìn Dương Tử Mi, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên:

- Tử Mi, em không phải là thầy phong thủy sao? Phong thủy nơi này có xấu hơn nữa thì em cũng có thể hóa giải được đúng không?

- Ừ.

Dương Tử Mi gật đầu.

Đó là điều tất nhiên, phong thủy nơi đây vốn rất tốt, kẻ đầu têu khiến cho phong thủy nơi đây trở nên xấu chính là cô mà.

- Vậy em có muốn mua lại nơi này không?

Mẫn Cương hỏi:

- Nếu như thế, chúng ta có thể trở thành hàng xóm rồi.

- Em đã có chỗ ở thích hợp hơn rồi, nhưng mà, em lại muốn mua nơi này để tặng cho người khác.

Dương Tử Mi cười nói:

- Huống hồ, đây đúng là kiếm được món hời lớn.

- Ha ha, nhìn bộ dáng của em kìa, chỉ thích kiếm lợi thôi.

Mẫn Cương nói đùa.

- Em thực sự thích kiếm lời lắm.

Dương Tử Mi không hề tức giận mà cô chỉ cười nhạt.

Cô đã trải qua sự đau khổ của cuộc sống thuộc tầng lớp thấp nhất xã hội, đối với thế giới này, cô có khát vọng nhiều hơn người khác, cô khát vọng vừa tỉnh dậy thì có bánh từ trên trời rơi xuống, làm cho cô không phải lo ăn, lo mặc, lo ở nữa.

Kiếp này, hình như cô đã thực hiện được nguyện vọng có bánh rơi xuống rồi.

Nhưng mà, nội tâm cô vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ được ám ảnh từ kiếp trước.

Lúc Mẫn Cương nhìn thấy cô cười nhạt, trong đôi mắt đen láy của cô xẹt qua sự ảm đạm vô cùng tang thương thê lương, tim của anh chợt nhói đau.

Anh vẫn luôn có cảm giác, giữa anh và cô tồn tại một nhân duyên sâu đậm hơn, mà dưới gương mặt non nớt của cô che giấu nỗi đau không muốn để ai biết, cứ như một người già đã trải qua tất cả thống khổ trên đời vậy.
Vào lúc hai người bọn họ tiếp tục đi dạo thì gặp được một người quen cũ, Mộ Dung Nghiên.

Nhìn thấy Mộ Dung Nghiên, Dương Tử Mi có loại cảm giác chán ghét nói không nên lời, giống như lúc ăn cơm nhìn thấy ruồi bọ vậy.

Đương nhiên, khi nhìn thấy cô thì ngoài cảm giác chán ghét, Mộ Dung Nghiên còn căm hận, đặc biệt là khi nhìn thấy cô ở cùng với Mẫn Cương.

Cô ta trừng mắt nhìn Dương Tử Mi đầy giận dữ, hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Khóe miệng Dương Tử Mi nhếch lên cười, ngón tay hơi cử động, thầm vẽ phù chú trong không trung rồi đẩy về phía Mộ Dung Nghiên.

Nhìn thấy phù chú bám vào trên bụng Mộ Dung Nghiên, ý cười trên gương mặt của Dương Tử Mi càng sâu hơn, nhưng nó không che giấu được sự lạnh lẽo dưới đáy mắt cô.

- Tử Mi, em sẽ không làm gì cô ta chứ?
Mẫn Cương đứng bên cạnh cô, phát hiện ánh mắt cô nhìn Mộ Dung Nghiên khác thường, anh liền vội vàng hỏi.

- Không làm gì cả, chỉ là muốn bụng của cô ta từ từ to lên, sau đó để cô ta thử nếm trải cảm giác bị người ta vu là chửa hoang sinh con mà thôi.

Dương Tử Mi nói với vẻ hời hợt.

- Lòng tự tôn của Mộ Dung Nghiên mạnh như thế, làm vậy liệu có xảy ra chuyện gì không?

Dù gì thì Mộ Dung Nghiên và Mẫn Cương cũng quen nhau từ nhỏ, tuy rằng không có nhiều tình cảm nhưng anh cũng có hiểu biết nhất định về cô ta.

- Nếu như xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện của cô ta, lúc cô ta làm những việc xấu xa kia, tại sao không để ý đến lòng tự tôn của người khác chứ? Anh hãy nghĩ đến những chuyện xấu xa mà cô ta làm với em đi, nếu như em chỉ là một cô gái bình thường thì đã bị cô ta bắt nạt đến chết từ lâu rồi. Bây giờ em chỉ lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi, còn về việc có chịu được áp lực tâm lí đó không thì phải xem tạo hóa của cô ta.
Dương Tử Mi nói với giọng lạnh lùng.

- Haiz...

Mẫn Cương thầm thở dài một hơi.

Từ lúc khai giảng đến bây giờ, những chuyện mà Mộ Dung Nghiên làm với Dương Tử Mi quả thật vô cùng độc ác.

Dương Tử Mi không biết đã bỏ qua cho cô ta bao nhiêu lần rồi nhưng cô ta vẫn không biết hối cải, lại gây sóng gió lần nữa, giờ cũng là lúc cô ta nên chịu trừng phạt rồi.

- Mẫn Cương, em không phải là một người rộng lượng gì hết, em có ân báo ân, có thù báo thù, thậm chí có thể nói là người có thù tất báo.

Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương, hỏi:

- Có phải anh thấy rằng em có chút đáng sợ không?

Chương 601: Nếu anh không rời, em cũng không bỏ

Mẫn Cương vừa trông thấy cô thì trong đôi mắt lập tức tràn ngập thấu hiểu lẫn dịu dàng, anh giơ tay ra sờ đầu cô một chút rồi rụt vội về, cười nói:

- Em nhìn trên đời này xem, có thằng anh trai nào lại đi ghét bỏ em gái của mình không?

Nghe anh nói thế, đôi mắt của Dương Tử Mi bắt đầu cay xè.

Ở đời trước, anh ấy tựa như một vị hoàng tử cao sang nhưng cũng chẳng hề ghét bỏ cô luộm thuộm dơ dáy, còn đưa cô đi bệnh viện.

Kiếp này, anh cũng không hề ghét bỏ cô lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo.

- Cảm ơn anh nhé Mẫn Cương.

Cô nhìn anh, đôi mắt đỏ lên.

- Ngốc thế, có gì đâu mà cảm ơn chứ, cho dù là toàn bộ thế giới này bỏ rơi em thì anh cũng sẽ đứng sau lưng ủng hộ em, không rời bỏ em.

Mẫn Cương nói.

Lời này khiến cho trái tim của Dương Tử Mi cảm thấy vừa cảm động vừa ấm áp.

- Ha ha, anh không có ý gì cả, nếu như chúng ta là anh em rồi thì dù cho không có quan hệ máu mủ ruột rà đi nữa, nhưng theo như nhận thức của anh về kiếp trước thì thân là anh trai, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi em gái của anh.

Mẫn Cương thấy cô cúi đầu như thế, sợ cô sẽ có áp lực tâm lý gì, nên vội nói.

Nghe thấy thế, cô không kềm được, nước mắt bắt đầu tràn mi.

Người không bỏ rơi cô, cả đời này cô cũng sẽ không rời không bỏ, làm em gái của anh, vĩnh viễn ủng hộ anh, giúp anh hoàn thành giấc mộng của mình.

- Sắp vào học rồi, chúng ta về nhà lấy cặp sách thôi.

Mẫn Cương nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.

- Được.

Dương Tử Mi gật đầu, đi theo anh quay lại nhà họ Mẫn.

- Tử Mi này, thân là anh trai, anh muốn tặng em một thứ.

- Ơ? Thứ gì thế?

Dương Tử Mi hỏi lại với vẻ nghi hoặc.
- Em chờ một lát nhé.

Mẫn Cương vội đi vào phòng chứa đồ, đẩy ra một chiếc xe đạp màu hồng mới tinh.

- Anh biết là em đã hứa với người nào đó là sẽ không ngồi sau xe của anh, nhưng em sẽ không từ chối anh tặng em chiếc xe chứ, đây là quà anh trai tặng cho em gái đấy.

Mẫn Cương nháy mắt nói.

Nhìn thấy chiếc xe đạp màu hồng hết sức đáng yêu này, Dương Tử Mi cảm thấy vô cùng cảm động.

- Sau này em không cần phải đi bộ đến trường nữa rồi, cứ chạy chiếc xe này để đi học thôi, cuối tuần mà rảnh thì anh còn có thể rủ em đạp xe đi chơi xem như tập thể dục nữa.

Mẫn Cương vỗ yên xe:

- Em lên thử xem.

Dương Tử Mi gật đầu.

Cô không có lý do gì để từ chối ý tốt này của Mẫn Cương cả, huống hồ gì, anh ấy còn luôn miệng nói đây là quà mà anh trai tặng cho em gái.

Anh ấy đã thể hiện thái độ rõ ràng như thế rồi. Cô còn có thể làm được gì đây?

Cô giơ tay vịn đầu xe rồi ngồi lên yên, sau đó mỉm cười với Mẫn Cương:

- Nếu như em nói, tới giờ em cũng chưa từng chạy xe đạp thì không biết anh có lấy làm ngạc nhiên không nhỉ?

- Thật sự chưa từng chạy á?

Mẫn Cương cũng khá kinh ngạc, vì từ hồi năm tuổi thì anh đã bắt đầu chạy xe đạp nhỏ rồi.

Dương Tử Mi gật đầu.

Dù là đời trước hay đời này thì thật sự cô chưa từng chạy xe đạp bao giờ cả.

Đời trước cơm ăn còn không đủ no, căn bản làm gì có dư tiền để mà mua xe đạp.

Đời này thì cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mua xe đạp.

- Anh đỡ xe cho em, em chạy thử đi, đừng sợ, anh đứng vịn ở đằng sau, em sẽ không bị ngã đâu.

Mẫn Cương vịn lấy yên xe đằng sau rồi nói.

Dương Tử Mi quay đầu lại, cố ý nói:

- Nhưng em sợ anh đột nhiên buông tay ra lắm.
Thật ra cô căn bản không hề sợ, đối với người bắt đầu luyện công từ bé như cô thì khả năng giữ cân bằng đã vượt qua người bình thường rồi, chạy xe đạp chỉ là trò con nít thôi.

- Đừng sợ, anh nhất định sẽ không buông tay ra đâu, anh sẽ không để em bị ngã đâu mà.

Mẫn Cương lại an ủi cô vô cùng nghiêm túc.

Lời này nghe thì chẳng màu mè gì, nhưng Dương Tử Mi nghe thấy thì lại vô cùng cảm động.

Chương 602: Gậy ông đập lưng ông

Dương Tử Mi đạp xe, cố ý chạy loạng choạng lảo đảo, Mẫn Cương quả nhiên không hề buông tay, cẩn thận vịn chắc yên xe, thậm chí luôn miệng bảo cô đừng sợ.

Dương Tử Mi từ từ khiến bản thân mình chạy ổn lại, bảo anh buông tay, lúc này anh mới từ từ buông tay ra, nhìn cô với vẻ hồi hộp căng thẳng, sợ cô bị ngã.

- Hi hi, em đã lái được sơ sơ rồi, anh không cần phải lo đâu, thật ra chiếc xe này không làm em ngã được đâu.

Dương Tử Mi nhe răng cười với Mẫn Cương, thậm chí còn làm mấy trò nghịch ngợm trên xe nữa.

Mẫn Cương thấy hóa ra cô có thể nắm vững kỹ thuật lái xe đạp nhanh như thế, trước kia đều là cố ý lừa anh thì cũng không hề tức giận gì, chỉ vui vẻ đẩy chiếc xe đạp của mình ra, cùng cô đạp xe đến trường học.

...

Sau khi Mộ Dung Nghiên về đến nhà thì thở phì phò giở thói quát tháo cô giúp việc, xong cũng quay về trường học.

Cô ta vừa mới đi vào trường học thì phát hiện có rất nhiều người đang ghé mắt nhìn mình, trong mắt mang theo ý tứ khác thường.

Cô thì lại tự kiêu cho rằng đấy là bởi vì bọn họ thấy cô xinh đẹp nên mới bị hấp dẫn rồi nhìn cô mà thôi.

Có một bạn học quen thân chạy đến, nhìn chằm chằm vào bụng của cô, hỏi với giọng điệu vô cùng kinh ngạc:

- Mộ Dung Nghiên này, mình vẫn cho là vóc dáng của bạn đẹp lắm ấy chứ, nào ngờ bạn lại bị béo bụng à.

- Ai bị béo bụng chứ, thiệt tình.

Mộ Dung Nghiên tức giận liếc mắt nhìn:

- Mình làm gì mà bị béo bụng được?

- Bạn tự xem đi kìa, nó lồi ra như thế kia.

Bạn học nọ chỉ vào bụng của cô rồi nói.

Mộ Dung Nghiên cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện phần bụng ẩn dưới lớp áo đồng phục rộng thùng thình của mình thật sự hơi nhô lên.
Cô kinh hãi, vội vàng với tay sờ thử, phát hiện bụng của mình thật sự bị nhô lên.

Chuyện gì thế này?

Lúc nãy khi cô thay quần áo thì có thấy bụng mình bị thế này đâu.

Loại gái đẹp như cô thì yêu vóc dáng và mặt mày giống như loài chim yêu quý lông vũ vậy, không cho phép xảy ra một chút tì vết nào.

Thấy bộ dạng kinh hãi của cô, ánh mắt của người bạn học nọ đột nhiên lại trở nên đầy nghi ngờ, chợt hỏi:

- Mộ Dung Nghiên này, không phải là bạn có thai rồi đấy chứ?

- Cái gì?

Mộ Dung Nghiên tức giận hét to lên:

- Mày nói bậy bạ gì thế hả? Mày mới có thai đó, cả nhà mày đều có thai.

Cô ta hét to lên như thế khiến cho bạn học chung quanh quay sang nhìn, sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía bụng của cô.

Người bạn học kia bị cô ta hét vào mặt như thế thì cũng tức giận tới mức mặt đỏ bừng lên:
- Đúng là lạ thay, nếu như không phải có thai thì tại sao bụng của bạn lại nhô cao như thế chứ?

- Mày...

Mộ Dung Nghiên phát hiện càng lúc càng có thêm nhiều người đứng vây xem, nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Cô vừa thẹn vừa giận, ôm lấy bụng, chạy ra khỏi trường học, chui tót vào trong một nhà vệ sinh công cộng.

Sau khi đóng cửa kỹ lại, cô mới kéo áo lên...

Chỉ thấy phần bụng vốn bằng phẳng của cô nay thật sự nhô cao lên như đang có bầu ba tháng vậy, vô cùng đáng sợ và xấu xí.

Cô kinh hoảng tới mức mặt mày trắng bệch.

Chuyện gì thế này?

Tại sao bụng của mình tự nhiên lại nhô lên như thế?

Cô vẫn luôn để ý chuyện giữ dáng, nên không thể nào có mỡ bụng thế này được.

Chẳng lẽ mình mắc bệnh gì sao?

Cô ta sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, móc điện thoại ra gọi điện cho mẹ mình, kể rõ tình huống của cô ta lại cho mẹ nghe, bảo mẹ mau tới đón cô ta đi bệnh viện khám xem sao.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên nghe thấy thế thì lập tức chạy tới, nhìn thấy con gái mình bị biến thành như thế thì suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là con gái của mình có thai.

Tính của bà ta hơi nóng nảy, nên giơ tay giáng cho đứa con gái một bạt tai thật mạnh, rồi đau lòng nói với Mộ Dung Nghiên:

- A Nghiên à, tại sao con có thể ngu dại không biết chừng mực như thế chứ? Con chỉ mới có mười sáu tuổi đầu thôi, sao con có thể làm như thế?

Mộ Dung Nghiên ôm lấy bên mặt bị đánh sưng vù lên, nhìn người mẹ từ xưa đến nay vẫn yêu thương cô đến mức chưa từng để cô phải đụng đến một ngón tay, cõi lòng như tan nát.

Sao ngay cả mẹ ruột mà cũng không tin cô, lại cho là cô có thai kia chứ?

Chương 603: Tự tạo nghiệt, không thể sống

Mộ Dung Nghiên bị mẹ của cô kéo thẳng đến bệnh viện để siêu âm kiểm tra.

Mặc dù siêu âm ra không phải có thai, nhưng cũng không thể kiểm tra ra lý do khiến cho bụng của cô tự dưng nhô cao lên như phụ nữ có thai là gì, cô cũng không dám quay lại trường học, nên trốn ở trong nhà không dám bước ra khỏi cửa.

Tục ngữ nói, chuyện tốt không ra cửa, tiếng xấu đồn xa.

Không biết tại sao, tin tức cô còn nhỏ mà đã mang thai tự nhiên lại nhanh chóng lan ra khắp trường học của cô cùng với trường trung học Nam Thành cũ.

Một số người trong khu này cũng nghe thấy tin.

Mặc dù mẹ của Mộ Dung Nghiên đã cố gắng đi giải thích khắp nơi rằng không phải cô có bầu mà chỉ là bị bệnh, nhưng chẳng ai tin lời bà nói.

Mộ Dung Nghiên cảm giác mình sắp phát điên lên đến nơi, có mấy lần suýt tự tử thì đều bị người nhà phát hiện ra rồi cứu chữa kịp thời.

- Haiz, không biết A Nghiên nó trúng tà gì nữa. Vân Thanh, con mời người bạn rất lợi hại của con đến đây xem giúp A Nghiên đi.

Bà nội nhà Mộ Dung cầu thần khấn phật mãi mà không có hiệu quả, cuối cùng nghĩ đến Dương Tử Mi, bảo Mộ Dung Vân Thanh đi mời cô ấy đến xem thử cho Mộ Dung Nghiên, xem xem rốt cuộc Mộ Dung Nghiên bị cái gì.

- Trước kia A Nghiên nó suốt ngày làm chuyện có lỗi với Tiểu Mi nhà người ta, không biết cô ấy có chịu đến không nữa, để con đi xem thử.

Mộ Dung Vân Thanh nói với vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

- A Nghiên đúng là không biết điều chút nào, đang yên đang lành lại đi gây sự với thầy bói nhà người ta làm gì không biết nữa.

Bà nội nhà Mộ Dung lầm bầm:

- Nhưng dù thế nào đi nữa, dẫu có phải trả giá đắt cỡ nào đi chăng nữa, con cũng phải mời cô bé ấy đến cho bằng được, để xem thử cho cháu gái A Nghiên của mẹ một lần, nhất định không được để con bé gặp chuyện chẳng lành.
- Dạ.

Mộ Dung Vân Thanh vô cùng bất đắc dĩ, đành bấm gọi số của Dương Tử Mi, kể lại đầu đuôi sự việc, mời cô sang đây xem thử.

- Mộ Dung tiên sinh à, xem như nể mặt anh, tôi sẽ tha thứ cho sự vô lễ của cháu gái anh, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý ra tay giúp cô ta đâu.

Dương Tử Mi nói với giọng điệu lạnh nhạt.

- Dương tiểu thư, thật xin lỗi, A Nghiên nó không hiểu chuyện, anh là chú lại không biết đường dạy nó, mong em có thể nể mặt anh, có thể tha thứ cho nó một lần được không?

Từ giọng điệu của Dương Tử Mi thì Mộ Dung Vân Thanh có thể đoán ra được ít nhiều Mộ Dung Nghiên biến thành như thế là có liên quan phần nào đến Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi nghe Mộ Dung Vân Thanh nói thế thì biết thừa là anh ta đã đoán được đây là do cô gây ra, nên cô thản nhiên nói thẳng:
- Đúng vậy, lần này cô ta trở thành như thế là do em gây ra đấy. Em đã từng bảo anh cảnh cáo cô ta, bảo cô ta cẩn thận tránh xa em ra một chút, đừng có kiếm chuyện với em nữa, nhưng cô ta vẫn cứng đầu như thế, cứ tiếp tục tới trường em để đặt điều, muốn em phải khó xử, nếu như em mà vẫn tha thứ cho cô ta nữa thì đúng là có lỗi với chính bản thân mình rồi.

Cô kể lại chuyện Mộ Dung Nghiên tới trường học của cô bịa đặt chuyện cô sinh con cho Mộ Dung Vân Thanh nghe.

Mộ Dung Vân Thanh nghe xong thì không nói gì hết, chỉ im lặng một lúc lâu.

- Anh cũng biết, với khả năng của em mà muốn hủy cô ta đi chỉ là chuyện vặt mà thôi. Nếu như không phải cô ta cứ hết lần này đến lần khác nhằm vào em như thế thì em căn bản chẳng muốn ra tay với cô ta làm gì.

Dương Tử Mi nói với giọng điệu cũng bất đắc dĩ không kém.
- Haiz.

Mộ Dung Vân Thanh thở dài một hơi:

- Vậy thì cứ để nó bị trừng phạt đi vậy.

- Xem như nể mặt anh, em cũng không muốn ép cô ta quá đáng, được rồi, bây giờ em sẽ qua bên đó, giải trừ cái bùa này cho cô ta, nhưng lần sau nếu như cô ta mà còn không biết hối cãi, cố tình tìm đường chết nữa thì em có thể sẽ phải khiến cho cô ta cả đời không dám ngẩng mặt lên nhìn người đấy.

- Trải qua chuyện lần này, anh nghĩ chắc là nó sẽ biết điều hơn rồi. Nếu như nó vẫn cứng đầu thì sau này em cứ mặc tình xử lý.

Mộ Dung Vân Thanh nói.

- Tục ngữ có câu, tự gây nghiệt, không thể sống, mong là sau này anh chớ có trách em.

Dương Tử Mi nói.

- Sẽ không đâu.

Mộ Dung Vân Thanh đáp:

- Tha cho nó một lần này, từ nay về sau, nó lại làm chuyện điên khùng gì nữa, dù em có làm gì nó anh cũng không trách em, chỉ có thể trách bản thân nó không biết điều mà thôi.
- Được, vậy bây giờ em sẽ qua ngay.

Tuy rằng tính tình của Mộ Dung Nghiên ương bướng đánh chết không đổi như thế, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ, Dương Tử Mi cũng không muốn ép cô ta quá.

Chương 604: Mặt thê thảm nhất

Mộ Dung Vân Thanh lái xe tới để đón Dương Tử Mi qua đây.

Mẹ của Mộ Dung Nghiên dẫn theo Dương Tử Mi đi tới phòng của Mộ Dung Nghiên.

Toàn bộ tầng lầu Mộ Dung Nghiên ở được bày trí tựa như cung điện châu Âu trên tivi, hơn nữa còn theo tone hồng công chúa, trên tường treo ảnh chụp của Mộ Dung Nghiên từ nhỏ đến lớn, trông xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ.

Nhìn thấy những thứ này, Dương Tử Mi thật sự rất hâm mộ, thậm chí là có phần đố kỵ với Mộ Dung Nghiên.

Mộ Dung Nghiên vừa chào đời đã may mắn ngậm được chìa khóa vàng, tựa như một cô công chúa nhỏ, có vẻ ngoài xinh đẹp, cuộc sống đủ đầy vật chất, được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương vô ngần.

Người như thế, tại sao lại chướng mắt và tìm đủ mọi cách kiếm chuyện với mình làm gì kia chứ?

Mẹ của Mộ Dung Nghiên đẩy cửa phòng của cô ta ra, trong phòng lập tức có một cái gối màu hồng bị ném thẳng ra, sau đó là tiếng gào the thé vì khóc khàn giọng của Mộ Dung Nghiên:

- Để tôi chết đi cho rồi, để tôi chết đi...

- A Nghiên à, đừng có buồn nữa, mẹ đưa bạn học tới thăm con đây.

Mẹ của Mộ Dung Nghiên dè dặt nói.

- Con không muốn gặp ai cả, biến hết đi, tất cả các người cút ra ngoài hết đi!

Mộ Dung Nghiên gào to, lại hất một chiếc đèn rơi xuống đất.

- A Nghiên, người bạn học này đặc biệt lắm con ơi, cô bé ấy là thầy bói đấy, lần trước cô bé ấy đã giúp chú của con khi chú ấy bị trúng tà, lần này chắc là con cũng bị trúng tà rồi, nên chú của con mời cô bé ấy tới thăm con để xem thử.

Mẹ của Mộ Dung Nghiên kiên nhẫn khuyên nhủ.

- Ai cơ?

Ngữ khí của Mộ Dung Nghiên trở nên cao chói tai hơn:
- Là Dương Tử Mi sao?

- Đúng là tôi.

Dương Tử Mi đi vào trong, nhướng mày nói.

Bộ dạng của Mộ Dung Nghiên lúc này đã không còn vẻ xinh đẹp tựa như một cô cống chúa kiêu ngạo như một con thiên nga trắng của khi xưa nữa, tóc tai của cô ta khô vàng, gương mặt tiều tụy hóp vào, hốc mắt trũng sâu xuống, môi khô nứt nẻ, còn bụng thì nhô lên cao vô cùng khó coi.

Trên cổ tay vốn trắng nõn của cô ta còn có vài vết dao cắt còn mới.

Ở trong trạng thái thế này, người mà Mộ Dung Nghiên không muốn gặp nhất chính là Dương Tử Mi.

Nhìn thấy Dương Tử Mi mỉm cười đi vào, cô ta thoạt nhiên thì giãy lên giật mình như gặp phải quỷ, sau đó vội vàng kéo chăn trùm toàn thân kín mít lại, gào to lên ở trong chăn:

- Ai bảo mẹ gọi nó tới chứ? Mẹ lập tức đuổi nó đi đi, con không muốn gặp nó, con ghét nhìn thấy nó nhất.
- A Nghiên à, đừng có bướng nữa con ơi, cô bé này đến giúp con kia mà.

Mẹ của Mộ Dung Nghiên nhìn Dương Tử Mi với vẻ xấu hổ, sau đó kéo nhẹ tấm chăn, khuyên nhủ con gái.

- Cút đi! Con thà chết cũng không cần nó giả mù sa mưa đến đây giúp con!

Mộ Dung Nghiên cuốn chặt lấy tấm chăn rồi gào lên.

- Nếu đã thế thì tôi đi đây.

Dương Tử Mi hờ hững nói, xoay người định rời đi.

Mẹ của Mộ Dung Nghiên vội vàng kéo cô lại, van nài:

- Dương đại sư, xin cháu đừng đi mà, xin cháu hãy cứu A Nghiên nhà cô đi, con bé nó không hiểu chuyện, xin cháu đừng có trách nó.

Thấy vẻ lo lắng trên mặt của mẹ Mộ Dung Nghiên, Dương Tử Mi thầm than đúng là thương thay cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.

Chính cô cũng là người còn cha còn mẹ, nên không muốn nhìn thấy cha mẹ của người khác đau lòng lo lắng như thế.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên vốn là một người phụ nữ được chăm sóc rất tốt, nhưng bởi vì Mộ Dung Nghiên gặp chuyện nên thoắt cái đã trở nên già nua nhiều hơn, lúc nào cũng lo lắng không yên.

- Mẹ à, mẹ đang làm gì thế? Tại sao mẹ phải van xin nó?

Mộ Dung Nghiên nghe thấy mẹ của mình van nài như thế thì hất chăn ra gào lên:

- Nó là cái thá gì chứ? Chẳng qua là nó muốn đến đây xem bộ dạng của con buồn cười ra sao thôi, sao mẹ lại có thể ngây thơ như thế chứ? Con thà chết cũng không muốn nó đến đây gặp con đâu.

- A Nghiên à, cô bé ấy chính là người đã từng cứu chú của con đấy, lúc ấy chú của con con bị ác quỷ đeo bám, thiếu chút nữa đã bỏ mạng rồi mà cô bé ấy vẫn có thể cứu được, bây giờ con cho cô bé ấy xem thử đi, nếu con mà còn tiếp tục như thế thì sẽ hỏng hết cả đời đấy.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên năn nỉ cô ta mà giọng cũng nấc nghẹn.

- Cho dù có chết thì con cũng không muốn nhìn thấy bản mặt của nó!

Mộ Dung Nghiên thét to:

- Mẹ lập tức bảo nó cút đi ngay đi, bằng không thì con sẽ đập đầu tự tử cho mẹ xem!

Chương 605: Vậy thì chết đi

A Nghiên, con đừng có như vậy mà, con mà còn như vậy nữa thì mẹ sẽ phát điên lên mất.

Mẹ của Mộ Dung Nghiên ôm chầm lấy cô ta, đau lòng khóc lớn.

Mấy ngày này, bởi vì con gái mà không đêm nào bà chợp mắt được, tinh thần cũng cực kỳ căng thẳng sắp hỏng mất rồi.

Vất vả lắm mới mời được Dương Tử Mi tới đây, khiến cho bà có được một tia hy vọng.

Nhưng bây giờ con gái lại từ chối không chịu để cho Dương Tử Mi giúp đỡ, thử hỏi bà sao có thể không đau lòng được kia chứ?

- Dì ơi...

Dương Tử Mi thật sự không nỡ nhìn mẹ của Mộ Dung Nghiên đau lòng như thế, bèn lên tiếng gọi.

- Nếu như cô ta thật sự muốn đập đầu tự sát thì dì cứ để mặc cho cô ta đập đi.

Mộ Dung Nghiên nghe thấy thế thì tức giận quắc mắt lên, gào lên thật to:

- Tao biết ngay là mày chỉ hận sao tao không chết đi cho rồi mà, tao chết rồi thì Mẫn Cương sẽ là của mày!

Nghe thấy cô ta nói thế, Dương Tử Mi chợt cảm thấy nực cười.

Xem ra, điều khiến cô ta luôn ghi hận trong lòng, kiếm cớ gây sự với mình là vì cô ta có ý với Mẫn Cương.

- Dù cô có chết hay sống thì Mẫn Cương cũng sẽ không thuộc về cô đâu, cũng chẳng phải của tôi. Huống hồ gì, ở trước mặt Mẫn Cương, cô chẳng có chút uy hϊếp gì đối với tôi cả.

Dương Tử Mi cười lạnh nói.

- Mày nói bậy, trước khi mày tới thì tất cả mọi người ở đây đều biết Mẫn Cương là của tao, tương lai cũng sẽ ở cạnh tao. Đều tại mày, là do mày phá hủy tình cảm tốt đẹp giữa tao và Mẫn Cương, mày là con đĩ không biết xấu hổ, tao hận mày, dù có chết đi thành ma tao cũng sẽ không tha cho mày đâu!

Mộ Dung Nghiên mắng nhiếc đủ lời.

Dương Tử Mi cạn lời.

Con nhóc này đúng là không tự biết thân biết phận gì hết.
- Đĩ ấy à? Ồ!

Cô phì cười:

- Trước khi tôi đến thì Mẫn Cương đang quen cô à? Mẫn Cương từng nói anh ấy thích cô chưa?

- Tuy rằng anh ấy chưa từng nói, nhưng tao biết thừa là anh ấy có yêu tao!

Mộ Dung Nghiên gầm to.

- Có cần tôi đi gọi Mẫn Cương đến đối chấp ngay bây giờ không?

Dương Tử Mi buồn cười hỏi dò.

Cô thật sự không ngờ Mộ Dung Nghiên lại có thể cứng đầu cố chấp cỡ này.

Mộ Dung Nghiên nghe thấy thế thì mặt mày tái mét.

Bộ dạng của cô bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, tuyệt đối không thể nào gặp Mẫn Cương được.

- Mày mà dám gọi Mẫn Cương đến thì tao lập tức chết cho mày xem!

Mộ Dung Nghiên gào lên, đẩy mẹ của cô ta ra, trèo đến chỗ cửa sổ, làm ra vẻ như muốn nhảy xuống.

Mẹ của Mộ Dung Nghiên bị dọa sợ hết hồn, liều mạng kéo cô ta lại, vừa khóc vừa la lớn:
- A Nghiên, đừng mà, con muốn mẹ cũng nhảy lầu chết cho con coi sao?

- Dì à, cứ để cô ta nhảy xuống đi. Phàm là những người nhảy lầu tự sát thì linh hồn vĩnh viễn đều không được siêu sinh, mỗi ngày đều phải chịu nỗi đau khổ lặp lại cảnh nhảy lầu tự sát, cho dù có cơ hội đầu thai đi nữa thì đời đời kiếp kiếp cũng phải lặp lại nỗi đau khổ đó.

Dương Tử Mi đứng bên cạnh lạnh lùng nói vào.

- Mày nói bậy!

Mộ Dung Nghiên gào lên:

- Tao nhảy cho mày xem!

Nói xong, cô ta thật sự hất mạnh mẹ của mình ra, nhoài người nhảy qua cửa sổ...

Dương Tử Mi giật mình, vội giơ tay ra túm lấy chân của cô ta, kéo mạnh một cái, hất cô ta ngã lăn ra giường!

- Dương Tử Mi, tao chết thì kệ tao, liên quan gì tới mày, mẹ buông con ra đi!

Mộ Dung Nghiên hổn hển gào to, giãy dụa muốn đứng dậy nhảy lầu lần nữa.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên sợ hãi tới mức suýt ngất xỉu tại chỗ.

Dương Tử Mi giơ tay điểm lên huyệt cử động của Mộ Dung Nghiên.

- Cô thật sự muốn chết tới vậy sao? Vậy tôi sẽ cho cô xem thử, sau khi cô nhảy lầu tự sát thì sẽ có kết quả thế nào!

Dương Tử Mi lập tức vẽ một lá bùa giữa hư không, dán lên trên trán của Mộ Dung Nghiên, sau đó bắt đầu thôi động ảo giác chú.

Mộ Dung Nghiên nhìn thấy sau khi bản thân mình nhảy lầu tự sát thì toàn thân máu thịt be bét, toàn bộ khuôn mặt cũng bị bẹp nát bét, bốn phía còn có vô số kẻ từng ghen tị với cô ta nay đang đứng đó chỉ trỏ cười nhạo cô ta với vẻ hả hê.

Chương 606: Sự ấm áp của người thân

- A!

Mộ Dung Nghiên ôm đầu hét lên một tiếng, toàn thân cô co rụt lại, không ngừng run rẩy rồi vội vàng tóm lấy cánh tay của Dương Tử Mi, nói:

- Cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, chết xấu quá đi mất!

Dương Tử Mi cạn lời.

Thì ra điều cô gái này sợ hãi không phải là sự đau đớn khi chết, mà là sự xấu xí khi cô ta chết đi.

- Bây giờ cô cũng chẳng đẹp đâu.

Nói xong Dương Tử Mi tức giận, giải luôn cái bùa chú kia.

Mộ Dung Nghiên ngước nhìn Dương Tử Mi với cặp mắt trống rỗng vô lực.

Dương Tử Mi cũng không muốn xoắn xuýt dây dưa ở đây với cô ta quá lâu nên mới đưa tay lên vẽ một cái bùa số trên bụng cô ta, gỡ bỏ lời nguyền rủa kia.

Nhìn cái bụng vốn đang to tròn trồi lên của mình đột nhiên xẹp lép giống như quả bóng bị xì hơi, trở lại bằng phẳng thon thả như trước, Mộ Dung Nghiên vừa mừng vừa sợ, vừa khóc vừa kêu lên.

- Bây giờ, mục đích của tôi khi chữa khỏi bệnh này cho cô không phải là muốn cô cảm ơn tôi, mà tôi chỉ hy vọng sau này cô đừng đến chọc tôi nữa. Nếu cô còn tiếp tục chọc vào tôi, tôi cũng khó mà đảm bảo cái bụng này của cô sẽ mãi bằng phẳng thế này đâu. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ giúp cô nữa.

Dương Tử Mi nói với Mộ Dung Nghiên với giọng điệu lạnh lùng.

Mộ Dung Nghiên nhìn cô một cái, trong ánh mắt không còn oán hận như trước nữa mà thay vào đó lại nhuốm thêm chút sợ hãi.

Bây giờ cô mới thấy được pháp lực thật sự của Dương Tử Mi, đồng thời cũng hiểu được tại sao người chú trời không sợ đất không sợ của mình lại sợ cô ta.

Trước khi mình thật sự là quá mức ngu xuẩn nên mới đi khiêu chiến cô ta hết lần này đến lần khác.

Nhưng giờ thì khác rồi, sau này nếu có gặp phải mình cũng sẽ tìm đường vòng mà đi chứ đừng nói đến chuyện chủ động chọc vào cô ta.
Sau khi ra khỏi nhà Mộ Dung, Dương Tử Mi từ chối ý tốt đưa cô về của Mộ Dung Thanh Vân mà đi thẳng về nhà.

Ngôi nhà mới ở phía bên kia sắp được xây xong rồi, rất nhanh thôi là mình có thể trở thành hàng xóm với người nhà, không cần phải lặp lại tình cảnh hai ba ngày trời không gặp nhau nữa rồi.

Sau khi đẩy cửa ra, nhìn thấy em gái Tử Hi đang yên lặng ngồi làm bài tập, hai người em trai thì đang ngồi dưới đất chơi trò chơi, Dương Tử Mi cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp.

- Chị, chị về rồi à?

Dương Tử Hi là người nhìn thấy cô đầu tiên, cô bé vội vàng để cái bút trong tay xuống, lao như bay về phía cô, cái miệng nhỏ xinh khẽ chu ra, nói với vẻ giận dỗi:

- Mấy ngày nay chị chẳng về nhà gì cả, em nhớ chị muốn chết luôn rồi.

Hai cậu em trai cũng bỏ tích mộc trong tay xuống và chạy tới, mỗi người ôm một cái chân của cô, gọi một tiếng "chị" vô cùng ngọt ngào, điệu bộ không muốn rời xa cô chút nào.
Nhìn các em mình như thế, Dương Tử Mi vừa cảm thấy hạnh phúc ấm áp, vừa cảm thấy chua xót.

Người chị như mình thật sự là quá thất trách, không thể ở bên cạnh chúng, ngắm nhìn chúng lớn lên từng ngày.

Lúc này bà nội cô đi từ trong phòng bếp ra, vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt đầy nếp chân chim kia như đóa hoa nở rộ:

- Nữu Nữu, nội có dự cảm rằng hôm nay con sẽ về nên đang làm những món con thích nhất này.

- Con cảm ơn nội!

Dương Tử Mi bỏ em trai em gái ra, đi đến bên cạnh bà nội, kéo tay bà nói với vẻ nũng nịu:

- Nội ơi, để con rửa rau cho nội nhé, được không nội?

- Cô nhóc này, không phải trước đây con ghét nhất là đi vào bếp sao? Sao hôm nay lại muốn rửa rau cho nội thế?

Bà nội xoa đầu cô với khuôn mặt vô cùng trìu mến:

- Mới có mấy ngày không gặp mà con lại gầy đi nhiều quá, nhìn cái cằm cũng nhọn hết cả ra rồi này. Có phải đồ ăn ở bên ngoài không hợp khẩu vị của con không?
- Nội ơi, con gầy chỗ nào cơ? Hôm qua con vừa mới cân xong, lại tăng thêm năm cân nữa đó.

Mặc dù mấy ngày nay có chịu bận bịu mệt mỏi, nhưng các món ăn mà Sadako làm ra vô cùng đa dạng, cô ăn rất nhiều, hơn nữa bây giờ cô đang trong thời kỳ trổ mã, ngày càng cao hơn, tại sao lần nào gặp bà nội cũng nói mình gầy đi chứ?

- Tốt nhất là tăng thêm ba mươi cân nữa.

Bà nội nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương, nói:

- Con nhìn con xem, gầy sắp thành cây trúc rồi này, nội đau lòng quá đi.

Dương Tử Mi cạn lời, nếu tăng thêm ba mươi cân nữa, cô sẽ biến thành Nữu mập mất.

- Nội à, không phải nội muốn con biến thành Nữu mập không ai yêu đấy chứ?

Cô cố ý trợn trắng mắt nói.

- Nội yêu!

Bà nội xoa nhẹ lên khuôn mặt cô, nói:

- Nữu Nữu nhà ta là Nữu Nữu xinh đẹp nhất trên đời, sao có thể không có ai yêu chứ?
Vành mắt của Dương Tử Mi bất chợt hoen đỏ.

Nếu như mình thật sự trở nên xấu xí, có lẽ người không chê mình chỉ có người nhà mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top