Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 676 - 688

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 676: Anh yên tâm

Đến gần khu rừng rậm, quả nhiên bên trong mai phục sẵn năm kẻ có khí tức rất ổn định, có lực, tất cả đều không phải người bình thường.

Dương Tử Mi lắng tai nghe bọn chúng trò chuyện.

Tuy bọn họ trông giống người Hoa Hạ nhưng lại dùng tiếng Anh nói chuyện.

Đáng thương cho Dương Tử Mi, các môn đều qua, môn tiếng Anh mặc dù tạm qua, nhưng khả năng nghe, thì lại quá kém.

Thật sự nghe không hiểu bọn họ nói tiếng chim tiếng chuột gì nữa.

Cô thề, về sau nhất định phải cố gắng học tiếng Anh, tránh chịu thiệt ở mặt ngôn ngữ.

Ngay khi cô muốn ra tay thì lại thấy Long Trục Thiên giống như một con báo Châu Phi mạnh mẽ, đi xuyên trong rừng, trong chớp mắt đã tới trước mặt năm tên đó.

Năm người vừa nhìn thấy Long Trục Thiên thì vội vàng móc súng ra.

Chỉ tiếc súng của bọn họ còn chưa kịp lên đạn thì ba tên đã bị đánh ngã, hai tên còn lại bị Long Trục Thiên bẻ gãy tay, áp xuống mặt đất, sau đó ném thành một đống.

Thấy động tác của Long Trục Thiên, mí mắt của Dương Tử Mi hơi giật giật.

Cô phát hiện, mỗi lần anh ra tay đều cực kỳ nhanh chuẩn độc, dã man tàn khốc như mãnh thú.

Cô đi ra hỏi:

- Bọn họ vừa nói gì vậy?

- Là người của Reiss.

Long Trục Thiên xách áo một tên treo lên trên cây, dùng tiếng Anh lớn tiếng ép hỏi.

- Cậu Long, chúng tôi không phải đến giết cô ấy mà đến để bảo vệ cô ấy.

Người kia khẩn trương trả lời, bọn họ vừa tới nơi này, không nghĩ tới đã bị phát hiện, mà Long Trục Thiên khiến bọn họ kinh sợ đáng lẽ phải ở châu Âu, sao lại trở lại đây?

- Bảo vệ?

Long Trục Thiên cười lạnh nói:

- Ta không cho rằng người của Reiss sẽ bảo vệ cho người của ta.

- Nhưng sự thực chính là như vậy, Reiss vốn là sai chúng tôi bắt cóc cô ấy nhưng sau lại thay đổi mệnh lệnh, sai chúng tôi bảo vệ cô ấy, tránh bị người của Thánh nữ Theresa giết.

Tên thuộc hạ hoảng sợ nói.

- Theresa?

Con ngươi Long Trục Thiên hơi co rụt, nhanh chóng hiểu ra nguyên do.

Reiss vẫn luôn theo đuổi Theresa, mà Theresa lại thích mình.

Hắn vốn định bắt cóc Dương Tử Mi để uy hiếp mình, nhưng lúc này để có thể đẩy Theresa rơi vào vòng tay của hắn, hắn lại lựa chọn bảo vệ Dương Tử Mi.

- Trở về báo cho Reiss, người phụ nữ của ta, ta sẽ bảo vệ! Nếu tiếp tục để ta thấy các ngươi xuất hiện ở đây, dù một tên cũng đừng hòng sống sót trở về. Còn nữa, nói cho Reiss, nếu hắn dám động vào người phụ nữ của ta, ta cũng không ngại chạm đến mẹ hắn đâu.

Long Trục Thiên lạnh giọng nói, sau đó nhấc chân lên, bọn chúng như những quả bóng, bị anh ta đá ra ngoài.

- Các anh rốt cuộc nói gì vậy?

Dương Tử Mi vẫn không hiểu cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nghi hoặc hỏi.

- Không có gì!

Long Trục Thiên kéo tay cô:

- Không cần lo lắng vì bọn đạo chích này, quay về thôi.

- Anh vừa mới bảo Reiss cái gì? Hắn là ai? Những người này do hắn sai tới ư?

Dương Tử Mi vẫn còn đang thắc măc.

- Reiss là đối thủ của anh.

Long Trục Thiên nhìn về phía Dương Tử Mi, áy náy nói:

- Mi Mi, xin lỗi, vì anh mà bọn họ coi em là mục tiêu.

Dương Tử Mi cười cười, ôm eo hắn:

- Em rất vui khi có thể vì anh mà trở thành mục tiêu của bọn chúng. Anh yên tâm, dù anh không ở đây, em cũng có đủ khả năng để bảo vệ tốt cho chính mình!

Nghe thế, trái tim Long Trục Thiên trở nên mềm mại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái yêu kiều trong lòng.

Anh ta thật may mắn, người mình yêu là cô ấy mà không phải ai khác.

Tâm động thì tình cũng động, anh ta nhịn không được cúi đầu tìm đôi môi anh đào của cô...

Chương 677: Hạnh Phúc Bên Nhau

Sư phụ ở trong phòng em, vậy đêm nay chúng ta ở đâu?

Long Trục Thiên ôm lấy eo Dương Tử Mi, giả bộ tủi thân nói:

- Bởi vì không có em ở bên cạnh, lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon.

Nghe hắn nói như vậy, tim Dương Tử Mi nhói lên một chút.

- Sư phụ ở trong này, chúng ta ngủ ở "nhuyễn tháp"(*) bên kia, em muốn trông sư phụ, bằng không sẽ không yên lòng.

Dương Tử Mi chỉ vào một bên nhuyễn tháp nói:

- Tuy nhỏ nhưng vẫn đủ cho anh nằm.

- Nhưng anh muốn ngủ cùng với em.

Long Trục Thiên ôm cô nằm trên nhuyễn tháp.

Có sư phụ cùng con mèo đen đang trừng đôi mắt nhìn ở bên cạnh, anh ta ngược lại không lộn xộn gì, chỉ ôm cô trong lòng.

Không đến một phút đồng hồ đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh ta vang lên.

Xem ra thật sự rất buồn ngủ rồi.

Dương Tử Mi nằm trong vòng tay anh không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt anh, nghe tiếng anh hít thở, cảm thụ nhiệt độ ấp áp của cơ thể anh, trong lòng có một loại hạnh phúc không nói nên lời.

Cô không cần gì nhiều, chỉ muốn anh có thể luôn ở bên cạnh mình.

Chỉ tiếc yêu cầu đơn giản này anh cũng không thể làm được.

Hai người luôn vì đủ loại nguyên nhân mà bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều.

Trong lúc Long Trục Thiên đang ngủ ngon, thì thẻ bài gỗ đào của cô và của anh lần nữa thay đổi màu sắc tương ứng.

Một lạnh một nóng, nhiệt độ cơ thể hai người tiếp xúc, tẩy tủy, khiến thể chất hai người xuất hiện thay đổi.

Dương Tử Mi cố nén cảm giác lạnh lẽo, mãi đến khi thẻ bài gỗ đào trở về trạng thái bình thường ban đầu, mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Cô đã quen với việc tầm bốn giờ hơn là thức dậy, vì việc của sư phụ, nên cô cũng chỉ có thể truyền khẩu quyết lại cho Hoàng Vân Quốc. Để năm giờ hàng ngày anh ta có thể tiến vào trong trận Tụ Linh để tu luyện.

Vừa mở mắt, chuyện đầu tiên cô làm chính là nhìn về phía sư phụ ở giường bên kia, thấy ông vẫn nằm ở đó, mới yên tâm một chút.

Quay đầu lại phát hiện Long Trục Thiên đã tỉnh, đôi mắt chút xanh chút đen đang nhìn cô.

Dương Tử Mi hô hấp khẽ ngừng một chút, trái tim đập chậm nửa nhịp, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên.

Long Trục Thiên ôm chặt bên hông cô, khiến cô dính chặt lấy mình.

Dương Tử Mi xấu hổ nhìn về phía sư phụ, vừa vặn thấy con mèo đen đang chớp mắt nhìn cô, đôi mắt phát ra màu xanh âm u.

Dương Tử Mi khẩn trương đẩy anh ra, nhỏ giọng nói:

- Anh đừng như thế, sư phụ đang ở đây đó.

- Chỉ là ôm em thôi mà.

Tay Long Trục Thiên cũng không buông ra mà cúi đầu hôn lên mái tóc màu băng lam của cô hỏi:

- Tóc của em đến bao giờ mới có thể khôi phục?

- Anh nhìn không quen à?

Dương Tử Mi hỏi.

- Không phải, anh chỉ sợ chính em không quen, chỉ cần là thứ trên người em, dù nó biến thành thế nào, anh cũng thích.

Ngón tay Long Trục Thiên cuốn vài lọn tóc của cô nói.

- Nếu có một ngày khuôn mặt của em đột nhiên trở nên xấu xí, anh còn thích em không?

Dương Tử Mi cũng giống như mọi nữ nhân trong thiên hạ, luôn không có cảm giác an toàn với tình yêu, bởi vậy liền hỏi loại câu hỏi ngu ngốc này.

- Chỉ cần em còn thở, dù biến thành thế nào, anh cũng yêu em.

Long Trục Thiên duỗi tay sờ hai má cô nói:

- Đương nhiên anh cũng yêu bộ dạng của em lúc này.

Dương Tử Mi mím môi cười cười, nói thật, chính cô cũng không thể xác định nếu có một ngày Long Trục Thiên không còn anh tuấn uy vũ như bây giờ. Mà biến thành một nam nhân xấu xí bị hủy dung nhan, thì cô cũng không biết mình có ghét bỏ anh không, có còn yêu anh như bây giờ nữa không.

- Trục Thiên, hôm nay em phải ra ngoài đến nhà bà ngoại xử lí chút việc, không biết có thể nhanh chóng trở về không, anh có thể giúp em trông chừng sư phụ được không?

Nghĩ đến việc mà mình đã đồng ý với bố, Dương Tử Mi liền hỏi Long Trục Thiên.

- Bao giờ em mới trở lại?

Đêm qua, Long Trục Thiên nhận được tin của Arnold, muốn anh ta nhanh chóng trở về đối phó với Reiss.

***

(*)Nhuyễn tháp: Ghế mềm dùng để nghỉ ngơi.

Chương 678: Ra Ngoài

Mọi việc xong xuôi, em nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Anh hãy ngoan ngoãn ở nhà đợi em được không?

Thấy khuôn mặt anh hiện lên sự lo lắng rối rắm, Dương Tử Mi cho rằng anh không nỡ rời xa mình. Dù sao hai người vẫn thường xuyên ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này vừa mới gặp nhau, mà mình lại phải đi đến một nơi khác.

Cô chỉ đành coi hết thảy là do vận mệnh bi đát của thầy tướng mà thôi.

Long Trục Thiên nhìn khuôn mặt chờ mong của cô, muốn nói tình hình thật sự cho cô lại không nói nên lời, chỉ đành gật đầu.

- Ngoan... yêu anh!

Dương Tử Mi chủ động hôn lên mi tâm đang nhíu chặt của anh.

Đôi môi ấm áp giống như lông vũ nhẹ nhàng ấn lên trán anh, khiến anh ngứa ngứa, thân thể sinh ra phản ứng, khát vọng tăng cao.

Anh kéo cô qua, để cô nằm trên người mình, ôm lấy eo cô, hơi thở dồn dập.

Dương Tử Mi phát hiện khác thường, âm thầm thở dài một hơi, lẳng lặng nằm trên lồng ngực anh, nghe tiếng hít thở dần khắc chế để bình tĩnh trở lại của anh.

- Đứng dậy thôi!

Long Trục Thiên không nỡ thả cô:

- Đi nhanh về nhanh, anh chờ em.

- Vâng!

Dương Tử Mi trả lời xong liền từ nhuyễn tháp đi xuống, đến bên bên sư phụ kiểm tra mạch đập, đồng tử, thấy không có gì khác thường bèn dùng ngân châm đưa chút nguyên khí vào cơ thể ông.

Lúc trước cô chiêu hồn sư phụ bị trọng thương, hiện giờ bên ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì. Nhưng cô biết nguyên khí của mình đã hao tổn rất nhiều, giảm mất một nửa công lực so với bình thường.

Vì vậy, cô chỉ có thể miễn cưỡng đưa chút nguyên khí vào cơ thể sư phụ, bảo vệ tâm mạch, chủ yếu vẫn dựa vào dược liệu trân quý mà Tuyết Hồ để lại để giữ lại nguyên khí.

- Sư phụ!

Cô ngồi ở bên giường, nắm đôi tay hơi lạnh của sư phụ:

- Nữu Nữu phải ra ngoài một hôm, không thể làm bạn bên cạnh người, thật xin lỗi.

Sư phụ không đáp lại, mà con mèo một bên lại meo một tiếng, như là thay sư phụ trả lời cô.

- Tiểu Hắc, vất vả mày, tao không ở đây, nếu sư phụ có chuyện gì, mày gọi Trục Thiên nhé.

Dương Tử Mi sờ sờ đầu nó:

- Cám ơn mày giúp tao trông coi sư phụ một tấc không rời.

- Meo meo...

Tiểu Hắc kêu một tiếng với cô, rồi lại cuộn người, giả vờ ngủ bên người Ngọc Thanh.

Dương Tử Mi thật sự không hiểu con mèo tinh này, cũng không biết rốt cuộc nó có hiểu tiếng người không nữa.

Để đề phòng Sadako làm ra chuyện gì đó, Dương Tử Mi quyết định lần này ra ngoài sẽ mang theo Sadako đi cùng.

Lần trước lúc mình không ở đây, chỉ có Sadako và sư phụ, kết quả đột nhiên lại bảo sư phụ mất tích.

Lam Nha Nha thấy Sadako cũng không ở nhà, cô vốn có chút sợ hãi Long Trục Thiên, nên định về nhà đợi đến khi nhóm người Dương Tử Mi quay lại. Nhưng Tiểu Thiên vẫn cần được chăm sóc, nên cô quyết định ở lại.

Dương Tử Mi bảo Long Trục Thiên đưa chiếc Hummer cho cô lái.

- Em chắc là mình biết lái xe?

Long Trục Thiên nhìn cô hỏi.

- Vâng, lần trước em đã học lái xe rồi, em cũng chuẩn bị mua một chiếc xe để lái nữa cơ.

Dương Tử Mi gật gật đầu.

- Anh tặng em.

Long trục Thiên nói:

- Đợi một thời gian nữa anh sẽ đặt một chiếc Hummer ở Mỹ cho em.

Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên, gật đầu.

Đồ mà Long Trục Thiên tặng cho cô, cô không việc gì phải kiêu ngạo không nhận.

Lại nghĩ đến lời của La Anh Hào từng nói, anh ta sẽ bảo với Tưởng Tử Lương đưa cho cô dùng một chiếc Land Rover quân dụng siêu cấp.

Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, chắc La Anh Hào đã quên rồi.

Dương Tử Mi ngồi trên chiếc Hummer của Long Trục Thiên, phát hiện lái xe này tiện hơn so với chiếc xe của La Anh Hào. Nó giống như một con ngựa hoang kiêu ngạo bất tuân chạy trên đường, khiến người ta có cảm giác với tốc độ không nói nên lời.

Không biết có phải là lần đầu được Dương Tử Mi đưa ra ngoài không, mà Sadako có vẻ hưng phấn hơn so với bình thường, nói cũng nhiều hơn.

Chương 679, 680: Tình Thân Như Tờ Giấy Mỏng 

Dương Tử Mi đỗ xe đứng ở dưới cửa nhà, bảo Sadako ở bên dưới chờ, mình thì lên lầu.

Sadako là một xác sống, trên người ít nhiều cũng mang theo khí âm sát không tốt, cô mới không để cho Sadako đi vào nhà mình.

Bởi vì Dương Tử Mi đã gọi điện báo trước, để mẹ cô chuẩn bị sớm xuất phát. Dù lúc này mới sáu rưỡi nhưng Hoàng Tú Lệ đã chuẩn bị xong xuôi, bà cũng đã quen tầm này dậy đi ra cửa hàng bánh mì.

- Nữu Nữu, tóc của con...

Hoàng Tú Lệ thấy mái tóc biến thành màu băng lam quỷ dị, suýt thì bị dọa ngất.

- Mẹ, con không sao đâu, con chỉ nhuộm kiểu tóc hơi lập dị chút thôi.

Dương Tử Mi ôm vai mẹ:

- Mẹ đã ăn sáng chưa?

- Mẹ ăn rồi, con ăn chưa?

- Vâng, con ăn rồi.

- Vậy chúng ta đến nhà bà ngoại thôi, đã năm năm rồi mẹ chưa về nhà, mẹ rất nhớ nhà.

Hoàng Tú Lệ cười đôn hậu, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập một tia chua xót.

Ngày mùng hai năm mới của năm năm trước, bà cùng Dương Thanh về nhà thăm gia đình anh em. Nhưng vì lúc đó quá nghèo, bà chỉ nhận được sự ghẻ lạnh, châm chọc khiêu khích của bọn họ, đến một người tiếp đãi cũng không có.

Bà chỉ đành đến phần mộ mẹ bà để thắp hương cầu khấn một chút rồi trở về.

Lần về nhà ngoại đó, khiến bà rất thương tâm, từ đó chưa đề cập trở về lần nào nữa.

Lần này cậu em tới đây, miệng gọi chị rất thân thiện, khiến khát vọng trong nội tâm bà lại dâng trào, muốn trở về thăm nhà.

Dương Tử Mi nhìn Hoàng Tú Lệ vẫn mặc quần áo bình thường như cũ, nghĩ tới đám cậu mợ hám lợi nói:

- Mẹ, chiếc váy lần trước con mua cho mẹ đâu? Mẹ mặc nó rất đẹp mà, sao lại không mặc?

Sau khi Dương Tử Mi có tiền liền đưa cho người trong nhà, nhất là Hoàng Tú Lệ đã vất vả nửa đời người không có nhiều quần áo, cô mua không ít quần áo cho bà. Nhưng Hoàng Tú Lệ cần kiệm mộc mạc đã quen, biết con gái không thiếu tiền, tiệm bánh mì của mình buôn bán cũng tốt, nhưng vẫn mặc loại quần áo cũ, cảm thấy đồ mới rất rêu rao.

- Mẹ cũng không phải còn thời con gái, về nhà ngoại thôi, mặc váy người ta lại cười cho.

Hoàng Tú Lệ ngại ngùng kéo góc áo nói:

- Bộ quần áo này mặc cũng được.

- Mẹ... bây giờ mấy bác gái trong thôn cũng mặc váy hết, mẹ thật đúng là.

Dương Tử Mi không thay đổi được chủ ý của mẹ, thấy trên cổ bà vẫn mang dây chuyền phỉ thúy ngọc lục bảo mà mình điêu khắc, cũng không nói gì nữa, kéo mẹ xuống lầu.

- Nữu Nữu, mẹ chuẩn bị ít bánh mì cho người bên nhà ngoại, con giúp mẹ mang xuống, còn có ít quà tặng nữa.

Hoàng Tú Lệ chỉ vào đống đồ trên bàn.

- Vâng!

Thật ra, Dương Tử Mi không muốn cho nhà cậu bất cứ thứ gì, trong kí ức cô, bọn họ để lại ấn tượng siêu kém.

Kiếp trước, khi nhà cô tan cửa nát nhà, chết chóc đau thương, cũng chỉ có cậu hai tới xử lí hậu sự, lúc đó cậu hai cũng định đưa cô về nuôi.

Không ngờ, mợ hai lại nhảy dựng lên mắng, nói nhà họ đã có bốn đứa trẻ, không thể nuôi thêm một đứa trẻ ăn không ngồi rồi.

Cậu hai sợ vợ đành bất đắc dĩ đưa cô tới nhà cậu cả có điều kiện sinh hoạt tương đối dư dả, chỉ có hai đứa con trai. Không ngờ cậu cả từ chối, nói ông không có nghĩa vụ giúp người khác nuôi con.

Cậu hai cầu xin thật lâu, nói đây là đứa con duy nhất mà em gái Tú Lệ để lại, sao lại bảo là con người khác được?

Cậu cả vẫn không đồng ý, hơn nữa kiên quyết cho rằng cô là thứ xui xẻo, mới khắc chết cả nhà, nhà mình không cần đồ xui xẻo này.

Cậu hai bất đắc dĩ đưa cô đi tìm các anh chị em khác. Kết quả đều giống nhau, đành phải đưa cô về nhà, quỳ xin trước mặt mợ, bà mợ mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng mợ hai phòng cô như phòng cướp, có đồ gì cũng âm thầm đưa cho con bà, chỉ cho Dương Tử Mi ăn cơm thừa canh cặn, giống như nuôi một con chó. Khi đó cô mới sáu tuổi đã phải làm đủ việc nặng từ nhóm bếp, đốn củi, cho lợn ăn, giặt quần áo, quét rác, nếu có chút nào không hợp ý mợ hai, thì xác định không bị đánh cũng bị mắng, nói cô ăn không ngồi rồi, nói cô là đồ tang môn tinh gì đó.

Dương Tử Mi chịu đủ loại ấm ức, có đôi lúc cô mách chuyện với cậu hai, cậu hai tuy thương cháu gái, nhưng cả đời đã bị vợ bắt nạt, chỉ đành hút thuốc bảo cô nhịn một chút.

Cô chịu đựng khoảng một tháng, đến một ngày bị mợ hai đánh một trận, không cho cô ăn mà còn bắt cô đi đốn một đống củi thì cô không chịu nổi nữa, đành trộm mấy cái bánh bao, lặng lẽ trốn đi, lưu lạc ở thành phố.

Cô lang thang trong thành phố, bị người khinh bỉ, nếm đủ loại đau khổ. Bữa no bữa đói, thường ở sau phòng bếp khách sạn trộm đồ ăn thừa của họ.

Có một lần ăn vụng bị ném ra lề đường, đau đến chết đi sống lại. Vừa lúc gặp được cậu cả đi bàn việc làm ăn, cô ôm chân hắn cầu xin ông ta mua cho cô chút bánh mì để ăn.

Cậu cả chỉ mua cho cô một cái bánh mì rồi nhanh chóng rời đi, không quan tâm tới cô.

Khi đó cô đã hiểu, mình đã hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi, không có ông bà cha mẹ, trên đời này cô không có một người thân thích nào khác nữa.

Kiếp này, tuy đã tránh được thảm kịch kiếp trước, nhưng mẹ cô luôn khiêm tốn. Mỗi lần đến nhà ngoại, đều bị coi thường, thương thấu tâm can.

Tuy anh chị em của mình hám lợi, nhưng Hoàng Tú Lệ lương thiện vẫn luôn nhớ tới nhà ngoại, nhớ tới bọn họ. Không ngại tốn tiền, chuẩn bị túi lớn túi nhỏ tặng cho họ.

Dương Tử Mi thấy mẹ như vậy, cũng hiểu lòng bà, thở dài một hơi, xách đồ xuống dưới.

Sadako thấy họ đi xuống, tiến đến phía trước cầm lấy đồ bỏ vào cốp xe.

- Nữu Nữu, cô ấy là ai?

Hoàng Tú Lệ thấy cô gái có màu tóc giống con gái mình như đúc, có vài phần giống nhau nên nghi hoặc hỏi.

- Sadako là giúp việc của con.

Dương Tử Mi giới thiệu.

Sadako vội vàng khom lưng gật đầu chào Hoàng Tú Lệ:

- Chào bà chủ!

Vừa nghe xưng hô bà chủ, Hoàng Tú Lệ giật mình, mãi sau mới kịp phản ứng, vội vẫy tay bảo:

- Gọi dì là được rồi.

Sadako nhìn về phía Dương Tử Mi.

- Vậy gọi là dì đi.

Dương Tử Mi gật gật đầu, tránh cho mẹ lại cự nự.

- Chào dì ạ!

Âm thanh của Sadako ngọt ngào nhu thuận, người lại xinh xắn. Quan trọng hơn là trông rất giống con gái mình, Hoàng Tú Lệ liền có hảo ý cảm với cô.

Sau khi chuyển hết đồ lên xe, suy xét vấn đề an toàn, Dương Tử Mi để mẹ ngồi ghế sau.

Vốn cô định để Sadako ngồi sau tán gẫu với mẹ, nhưng lại sợ khí âm sát của cô ấy xâm nhập vào cơ thể mẹ, đành đề Sadako ngồi ghế trước.

- Nữu Nữu, con biết lái xe à?

Hoàng Tú Lệ cho rằng Sadako sẽ lái xe, không ngờ lại là con gái mình, bà chưa từng thấy con gái lái xe bao giờ, liền thắc mắc.

- Vâng mẹ ạ, không có gì đâu, kĩ thuật lái xe của con rất tốt.

Dương Tử Mi an ủi.

- Nhưng con mới mười lăm tuổi, chưa đủ tuổi lái xe, sẽ bị cảnh sát bắt đó.

Hoàng Tú Lệ nôn nóng nói.

- Không sao đâu!

Nếu thật sự gặp phải cảnh sát giao thông, cô sẽ dùng Chướng Nhãn Pháp là được.

- Dì... không có việc gì đâu, chủ nhân sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.

Sadako quay đầu an ủi Hoàng Tú Lệ.

Không biết có phải do Sadako lớn tuổi hơn, nên nói chuyện rất có sức thuyết phục. Nghe cô nói vậy, sự bất an của Hoàng Tú Lệ cũng biến mất, yên tâm ngồi ở phía sau.

Cả đời bà đều chưa từng ngồi xe tốt như này, tuy cảm giác hơi mất tự nhiên, nhưng cũng có chút hưng phấn.

Trong lòng bà nghĩ khi người nhà ngoại nhìn thấy con gái lái xe như vậy về, chắc hẳn sẽ không khinh thường mình, sẽ thay đổi sắc mặt khác cho mình xem.

Chương 681 - 683: Hạn Hán Ở Thôn Hoàng

Quãng đường từ thành phố A đến thôn Hoàng nhà ngoại dự kiến ngồi xe mất ba tiếng, nhưng do năm ngoái mới thông đường cao tốc đến đó nên thời gian rút ngắn một nửa.

Bởi vì chở mẹ nên Dương Tử Mi cũng không dám thả tốc độ đua xe, nếu không sẽ càng nhanh hơn.

Dựa vào kí ức, Dương Tử Mi không cần hỏi mẹ, chậm rãi lái xe tới thôn Hoàng.

Quả nhiên, không khí ở bên này cầu thì dễ chịu, vừa sang bên kia cầu lập tức cảm thấy khô hạn nóng bức oi ả, yết hầu khát khô, vô cùng khó chịu.

Đưa mắt nhìn bốn phía, cây cối quanh thôn đều héo rũ, cỏ xanh trên mặt đất đều không thể phát triển được, mặt đất bị khô hạn nứt toác ra.

Có điều, trong thôn cũng có vẻ giàu có hơn so với lúc trước cô tới. Những ngôi nhà xây bằng đất lúc trước, bây giờ đều được thay thế bằng nhà cao tầng, thậm chí có không ít biệt thự theo phong cách châu Âu.

Thôn này vốn có địa hình phong thủy vô cùng tốt, nằm ở cửa kho hàng Sơn Hoàn, tài vận từ bốn phía đổ tới. Trước kia, người trong thôn dù ra ngoài làm ăn buôn bán hay ở nhà làm nông nghiệp, cũng đều thuận nước thuận buồm.

Bởi vì thủy là tài.

Mấy năm gần đây không biết làm sao, như kiểu tài nguyên của mọi người chạy đi đâu hết, cầu tài cũng không dễ dàng, cả thôn dường như chỉ còn lại cái vỏ bọc vốn có.

- Nữu Nữu, họng mẹ rất khó chịu.

Không khí khô hanh làm cổ họng Hoàng Tú Lệ khó chịu, liên tục sặc vài lần.

Dương Tử Mi đưa cho bà một viên thuốc chế từ tuyết liên, để bà ngậm vào.

Cổ họng Hoàng Tú Lệ dần thoải mái hơn.

Thấy sắp được gặp người nhà ngoại, bà liền khẩn trương kéo tay Dương Tử Mi đi vào.

Dương Tử Mi vốn định đi vòng quanh một chút, nhưng thấy mẹ như vậy, cũng đành ở lại sắp xếp mọi thứ trước. Đỗ xe ở bãi đất trống ven đường, rồi cùng Sadako giúp mẹ xách đồ vào thôn.

Bởi vì thiếu nước lâu ngày, trẻ con trong thôn có vẻ tương đối đen, làn da không được tốt lắm.

Dương Tử Mi và Sadako có mái tóc dài màu băng lam, lại thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn như ngọc, vừa vào thôn đã thu hút sự chú ý của đám trẻ con, bọn chúng vây lại nhìn.

Hoàng Tú Lệ vui vẻ hỏi chúng là con cái nhà ai, sau đó lấy bánh mì trong túi chia cho chúng ăn.

Bánh mì mà Hoàng Tú Lệ làm ở thành phố A đều là hạng nhất, mỗi đứa được ăn đều vô cùng sung sướng. Vài đứa không ngừng gọi bà là "cô", làm cho bà cũng rất vui mừng.

Tất cả đều hiện lên trước mắt Dương Tử Mi, làm cô cảm thấy vô cùng xót xa.

Cô biết mẹ luôn khát vọng được người trong thôn mở rộng tấm lòng đón nhận.

- Chị, chị đến rồi ư?

Hoàng Anh Kỳ chính là người cậu họ đã tìm đến Dương Tử Mi, khi nhìn thấy Hoàng Tú Lệ, vội vàng nhiệt tình đi lên chào hỏi, ánh mắt dừng ở Sadako và Dương Tử Mi đằng sau bà:

- Chị có hai cô con gái sao? Ai là thầy tướng Dương Tử Mi vậy?

- Đây là Nữu Nữu nhà chị, tên là Dương Tử Mi.

Hoàng Tú Lệ nói với Dương Tử Mi:

- Tử Mi, chào cậu họ đi con.

Dương Tử Mi không có ấn tượng gì đối với cậu họ Hoàng Anh Kì này, nhìn ông ta có tướng mạo cũng được, rồi gật đầu chào:

- Chào cậu họ!

- Được rồi, được rồi, cậu thật xúc động, không ngờ lại được thầy tướng nổi tiếng thành phố A gọi là cậu họ.

Hoàng Anh Kỳ có chút khẩn trương nói.

- Anh Kỳ, em cũng thật là, Nữu Nữu chỉ là một đứa trẻ mà thôi, em đừng khách khí với nó.

Hoàng Tú Lệ ngại ngùng cười nói.

Hoàng Anh Kỳ vẫn làm ăn ở thành phố A, đã sớm nghe nói danh hào của Dương Tử Mi, lại không nghĩ tới đó là thân thích nhà mình.

Khi người trong thôn vì khô hạn quá lâu, bọn họ nhờ ông ra ngoài tìm kiếm biện pháp giải quyết. Việc đầu tiên ông nghĩ tới là tìm thầy phong thủy về coi, xem có phải phong thủy trong thôn có vấn đề gì không.

Không ngờ sau khi nghe ngóng, lại phát hiện thầy phong thủy lợi hại trong tin đồn chính là con gái của chị họ đã lâu không gặp, lập tức hưng phấn tới cửa cầu quẻ

- Vậy cô gái này là? - Hoàng Anh Kỳ nhìn Sadako hỏi.

- Bạn của Nữu Nữu, cháu ấy cùng đi đến đây. - Hoàng Tú Lệ giải thích.

Sadako hơi gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi Hoàng Anh Kỳ.

- Anh Kỳ, anh cả, anh hai và anh ba của tôi có nhà không? - Nghĩ lại cảnh năm năm trước mình bị anh em ruột hắt hủi, Hoàng Tú Lệ có chút khẩn trương.

- Vâng, anh cả vốn dĩ ra ngoài làm ăn, gần đây có thể làm ăn không thuận lợi, anh ấy về nhà rồi, anh hai chắc là đi tìm nước tưới ruộng, anh ba chắc ở nhà.

Hoàng Anh Kỳ mặt đầy chờ mong nói:

- Chị, bây giờ chị cùng Nữu Nữu đến nhà em nghỉ ngơi trước đã, sau đó hãy đi tìm các anh họ sau.

Hoàng Tú Lệ nghĩ cũng đúng, bảo Dương Tử Mi và Sadako đi theo.

Dương Tử Mi không hề muốn đi đến nhà cậu, cho nên rất vui vẻ đến nhà Hoàng Anh Kỳ tạm nghỉ ngơi một chút. Sau đó cô và Sadako sẽ cùng đi tìm nguyên nhân thôn này bị hạn hán.

Khi vào nhà Hoàng Anh Kỳ, vợ ông ấy cũng đón tiếp vô cùng nhiệt tình.

Dương Tử Mi vì muốn vội vã trở về, nên đứng dậy nói với Hoàng Anh Kỳ muốn ra ngoài xem tình trạng phong thủy của thôn.

Hoàng Anh Kỳ đề xuất muốn đi cùng.

Dương Tử Mi cũng không từ chối, cùng với Sadako và Hoàng Anh Kỳ ra ngoài đi lại quanh thôn.

Đứng trên một triền núi nhỏ sau thôn, cô mở thiên nhãn ra quan sát phía trên thôn Hoàng, phát hiện khí tức ở đây khác với những chỗ khác, có một cỗ khí lưu như hỏa diễm quấn quanh thôn.

Khó trách thôn Hoàng trong thời gian dài không có mưa dẫn đến hạn hán.

Theo lí mà nói, hiện tượng này cũng không nói ra được nguyên nhân gây ra hạn hán. Cô quan sát rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân của hỏa diễm, có vẻ như nó được năm phương vị tạo thành, mà trung tâm của hỏa diễm lại chỉ phía dưới.

Một đứa trẻ bỗng nhiên chạy tới, lo lắng nói với Hoàng Anh Kỳ:

- Thiết Trụ nhà chú bị cháy cả người rồi, chú mau đi xem xem.

- Cái gì?

Hoàng Anh Kỳ căng thẳng kêu lên, Thiết Trụ là con một của ông ta, năm ngoái nó vừa phải băng bó, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện:

- Thiết Trụ đang ở đâu, sao lại bị cháy được?

- Ở sườn dốc Đầu Trâu bên kia. Mấy đứa bọn cháu đang đào đá chơi trò chơi, đột nhiên không hiểu vì sao tay cậu ấy lại bắt lửa...

Cậu bé còn chưa nói xong, Hoàng Anh Kỳ đã chạy vội đi.

Dương Tử Mi và Sadako đuổi theo.

Đi đến sườn dốc Đầu Trâu, trên thảm cỏ có đứa bé đang kêu rên lăn lộn, chính là con trai Thiết Trụ của Hoàng Anh Kỳ.

Hoàng Anh Kỳ lo lắng ôm lấy Thiết Trụ, định chạy đến bệnh viện. Nhưng Dương Tử Mi phát hiện chỗ bị bỏng của Thiết Trụ không giống với vết bỏng thông thường mà giống như bị Minh Hoả thiêu đốt, vội vàng ngăn cản ông ta.

- Nữu Nữu, vết thương của Thiết Trụ cần phải xử lí gấp, cậu phải đưa nó đến bệnh viện trước, cháu đợi chút nhé. - Hoàng Anh Kỳ nôn nóng nói.

- Cậu, để cháu chữa cho Thiết Trụ. Nó không phải do lửa thông thường làm bỏng, mà là do Minh Hoả. Cho dù đến bện viện, cũng không giải quyết được.

Dương Tử Mi giải thích:

- Mau để cháu xem nào, hơn nữa, cháu cũng hiểu y thuật.

Hoàng Anh Kỳ bán tín bán nghi đặt Thiết Trụ xuống đất.

Dương Tử Mi lấy ra ngân châm, đâm vào huyệt giảm đau của Thiết Trụ, xem xét cánh tay cậu bé.

Cả cánh tay bị thiêu cháy đen thui, nhưng lại không có bọt. Hơn nữa, dường như còn có âm sát khí quấn quanh.

Thật sự là Minh Hoả thiêu đốt, nếu như không làm phép loại bỏ, vết bỏng sẽ lan ra toàn thân, tim phổi cũng sẽ cháy đen mà chết.

May mà đúng lúc gặp mình.

Đối phó với vết bỏng do Minh Hoả gây ra là pháp thuật cơ bản của Đạo môn.

Bởi vì nguyên khí hao tổn, Dương Tử Mi cũng không tiện tiêu hao nhiều nguyên khí làm phép. Cô lấy ra bút lông Chu Sa và giấy vàng, nhanh chóng vẽ một câu thần chú, rồi dán trên cánh tay Thiết Trụ. Sau đó lẩm bẩm niệm chú, ngón tay không ngừng biến hóa.

Hoàng Anh Kỳ có chút căng thẳng, phương pháp của Dương Tử Mi có thể chữa khỏi vết thương của con trai mình hay không, ngộ nhỡ chậm trễ điều trị, thì không biết thế nào cho tốt?

- Tư!

Một tiếng lửa đốt giấy vang lên, tờ giấy màu vàng vốn dán trên tay Thiết Trụ không lửa mà cháy, một luồng khí đen từ cánh tay bốc lên.

Hoàng Anh Kỳ sợ đến mức nhảy lên, vừa định tiến đến dập lửa thì bị Sadako bên cạnh ngăn lại.

Dương Tử Mi biến đổi ngón tay, bắn ra băng chú, phủ trên cánh tay Thiết Trụ.

Chỉ thấy màu đen thui trên cánh tay biến mất, cánh tay hồi phục lại màu da ban đầu, chỉ còn lại vết bầm xanh nhàn nhạt, xem ra không có gì đáng ngại.

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lúc đầu bao phủ toàn thân Thiết Trụ cũng lập tức biến mất, cậu bé cũng không khóc nữa.

Hoàng Anh Kỳ trợn mắt há mồm nhìn sự biến đổi trước mắt, giống như thầy phù thuỷ đang biến đổi ma pháp, làm người ta khó mà tin được.

- Thiết Trụ, con thấy sao rồi? - Ông ta vội vàng cầm lấy cánh tay con trai lên xem rùi hỏi.

- Bố, con không lạnh, không đau nữa.

Thiết Trụ mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Dương Tử Mi:

- Bố, chị này có phải tiên nữ không?

- Chị ấy là chị họ của con.

Hoàng Anh Kỳ thấy con trai mình không có chuyện gì, nhẹ nhõm thở ra một hơi.

- Chị ấy là chị họ con? Thật là thần kì, chị họ sẽ không phải là tiên nữ hạ phàm chứ? - Thiết Trụ mở to hai mắt, vui vẻ hỏi.

- Không phải đâu, chị là người bình thường.

Dương Tử Mi cười, nhìn cánh tay cậu bé hỏi:

- Tay em bị thiêu cháy ở nơi nào?

- Ở bên kia.

Triết Trụ chỉ vào một phiến đá hơi nhô ra trên mặt đất:

- Vừa nãy em định chuyển phiến đá kia đi thì nó đột nhiên bốc lửa lên, cháy xém vào người em, khi bị lửa đốt em cảm thấy rất lạnh.

- Thiết Trụ, con bị làm sao thế? Bị đốt cháy thì phải rất nóng chứ, sao lại lạnh được? - Hoàng Anh Kỳ ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

- Bố! Con lạnh thật mà... rất lạnh. Giống như chạm vào băng vậy. - Thiết Trụ thấy cha không tin mình, ấm ức nói.

- Cậu, bị Minh Hoả thiêu và lửa bình thường chúng ta thấy không giống nhau. Lửa bình thường dùng nhiệt độ cao đốt cháy, còn Minh Hoả do âm sát khí gây ra. Cho nên sẽ khiến người ta có cảm giác lạnh.

Dương Tử Mi giải thích:

- Nếu như không kịp thời cứu chữa, nó sẽ dần dần thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng mà chết.

Hoàng Anh Kỳ nghe xong, thân mình run rẩy, âm thầm thấy may cho con mình gặp được quý nhân. Nếu không, ai mà hiểu được lửa bình thường với Minh Hoả đây?

Dương Tử Mi đứng dậy đi đến chỗ Thiết Trụ bị đốt cháy, chỉ thấy một phiến đá màu đen lộ ra ngoài hơn phân nửa, bùn đất xung quanh cháy đen, lộ ra âm khí quỷ dị.

Cô xem xét cẩn thận, phát hiện mặt phiến đá kia mơ hồ có khắc một chữ hợi bằng chữ cổ, hơn nữa còn phát hiện vết máu trên đó rất lâu rồi.

Cô hơi nheo mi mắt lại.

Phiến đá này vốn không phải màu đen, mà nó là do rất nhiều máu nhuốm vào, sau đó trải qua thời gian dài mới biến thành màu đen.

Phiến đá bị nhuốm máu, Minh Hoả.

Cô đột nhiên nghĩ đến một sư phụ từng nói về Hoả Diễm cục.

Hỏa Diễm cục này là một loại mộ cục cực kì âm độc, linh hồn con người là thuần âm. Gặp nước thì mạnh, gặp hỏa thì yếu. Mà bố pháp của Hoả cục này chính là dùng máu người khắc tên các chi có trong mười hai địa chi. Gồm: tỵ, ngọ, mùi, hợi, tí, sửu lên phiến đá, sau đó chôn xung quanh ngôi mộ. Trong đó tỵ, ngọ, mùi chôn bên trong, hợi, tý, sửu chôn bên ngoài. Trong "Địa chi tam hội" tỵ, ngọ, mùi là tam hội hỏa phương Nam; hợi, tý, sửu là tam hội hỏa phương Bắc.

Ngôi mộ bị bày bố Hoả Diễm cục, linh hồn chủ nhân ngôi mộ sẽ bị nhốt trong mộ không thể đầu thai, phải vĩnh viễn chịu đựng lửa đỏ dày vò nung đốt. Nói đơn giản, loại mộ cục này chính là "Vô gian luyện ngục" - địa ngục nhân tạo.

Cho dù chủ nhân ngôi mộ khi còn sống có tích đức hành thiện hay không. Thì sau khi chết, sẽ mãi mãi phải chịu đựng dày vò thống khổ trong địa ngục nhân tạo này.

Chương 684 - 688: Trái Tim Băng Giá

Dựa vào lời của sư phụ, loại mộ cục này bởi vì cực kì âm độc, cay nghiệt, nên không có tài liệu lưu truyền lại.

Hơn nữa, loại bố cục âm độc này giống như là con dao hai lưỡi. Bản thân người tạo ra bố cục này, cũng phải chịu nguyên khí phản phệ nhất định.

Công lực nếu không đủ, nỗi thống khổ phải chịu, có khả năng sẽ gấp đôi người bị hại.

Không có ai ngốc đến mức lấy mạng ra làm trò đùa, trừ phi là ôm lòng căm thù, hoặc là tự cho rằng công lực của mình rất cao, không sợ phản phệ.

Cho nên, loại bố cục này chỉ còn lưu truyền khái quát bề ngoài. Bố pháp chân chính rốt cuộc như thế nào, không ai biết.

Chẳng lẽ mình lại gặp mộ cục thiên cổ trong truyền thuyết?

Nếu sư phụ tỉnh lại, có thể nhìn thấy bố cục này, sẽ tò mò và vui mừng biết bao?

Nghĩ đến sự phụ, lòng cô lại đau.

Cô dùng thiên nhãn quan sát cẩn thận bề mặt nơi này.

Phát hiện một phần khí tức hỏa diễm phía trên thôn Hoàng đến từ đây, nó cùng bốn luồng khí còn lại liên kết một chỗ.

Chẳng lẽ nguyên nhân thôn Hoàng hạn hán chính là từ Hoả Diễm cục này?

- Nữu Nữu, sao rồi?

Hoàng Anh Kỳ nhìn thấy cô dường như có phát hiện gì đó đi quanh tấm gỗ, bèn tiến lên nghi hoặc hỏi:

- Có phải là phát hiện được gì rồi không? Ở đây rõ ràng không có đồ gì cháy được, sao lại đột nhiên lại bốc lửa?

- Cậu, cậu đừng đụng đến phiến đá! Minh Hoả và lửa bình thường không giống nhau. - Dương Tử Mi thấy Hoàng Anh Kỳ tò mò muốn chạm tay vào phiến đá kia, vội vã ngăn cản.

Hoàng Anh Kỳ vội vàng rút tay lại.

- Cậu, cậu có từng nghe qua, bên dưới chỗ này có một ngôi mộ chưa? - Dương Tử Mi hỏi.

Hoàng Anh Kỳ lắc đầu:

- Từ lúc cậu có trí nhớ đến giờ, chỗ này vẫn như vậy, không có một ngọn cỏ, kiến cũng không có một con, người trong thôn đều nói nơi này là tử địa.

- Những chỗ khác trong thôn hẳn là cũng có tử địa như thế này chứ? - Dương Tử Mi lại hỏi tiếp.

- Ừ, còn có bốn chỗ nữa. Một chỗ ở sườn Thanh Nham, một chỗ ở Hoàng Lĩnh, một chỗ ở Hạ Cổ Oa, một chỗ ở Thượng Đảo Điền, chỗ còn lại là ở đây. - Hoàng Anh Kỳ gật đầu.

Ở kiếp trước, lúc Dương Tử Mi sáu tuổi có ở thôn Hoàng một thời gian. Cô thường xuyên bị mợ hai bắt đi đốn củi, cắt cỏ..., nên cô khá quen thuộc với địa hình ở đây.

- Ở kiếp trước, nơi này hình như không có tử địa như cậu họ nói.

- Bốn chỗ khác, mình cũng biết đại khái vị trí.

- Chẳng lẽ bốn chỗ còn lại kia cũng đều bố trí Hoả Diễm cục?

Dương Tử Mi suy nghĩ.

- Cậu họ, ngôi nhà cao nhất trong thôn là của nhà ai? Cháu muốn lên mái nhà quan sát địa hình.

Dương Tử Mi cảm giác năm chỗ này đã kết hợp tạo thành một Hoả Diễm cục lớn ở thôn Hoàng, chắc chắn có liên hệ gì đó với nhau.

- Cái này, căn nhà cao nhất, chính là nhà cậu cả cháu. - Hoàng Anh Kỳ rụt rè trả lời.

- Nhà cậu cả? - Nghĩ đến kiếp trước cậu cả vô tình với mình, không khỏi nhíu nhíu mày.

Nhưng đưa mắt nhìn, toàn thôn chỉ có nhà cậu cả cao nhất. Khoảng năm tầng, chắc là làm cho mỗi đứa con một tầng.

Hơn nữa căn nhà còn nằm ở vị trí tương đối cao, đứng trên mái nhà đó, thực sự là vị trí tốt nhất để quan sát được toàn thôn.

Cho dù rất không muốn bước vào nhà của ông ta, nhưng vẫn phải đi một chuyến.

Hoàng Anh Kỳ đưa Dương Tử Mi đến nhà cậu cả Hoàng Lợi.

Vừa đến cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh châm chọc khiêu khích của mợ cả:

- Ái chà chà, tôi nói Tú Lệ này, năm năm không về nhà mẹ đẻ, vừa về là mang bánh mì... Mấy cái đồ rẻ tiền này làm quà cho chúng tôi, có phải là làm người thành phố rồi, thì coi thường họ hàng nhà quê bọn tôi không?

- Không... không... không! Chị dâu hiểu lầm rồi, bánh mì này là chính tay em làm. Em muốn các cháu ăn thử, còn đây là quà em tặng chị và anh cả. - Hoàng Tú Lệ vô cùng khẩn trương, nhỏ giọng nói.

- Vậy sao, tôi xem xem, cô có thể tặng nổi cho chúng tôi cái quà gì?

Chị dâu cả cười đểu một tiếng, mở quà ra, sau đó giọng điệu khinh thường nói:

- Tôi còn tưởng là quà gì? Hóa ra là mấy con cá mắm thối. Cho dù nhà tôi có nghèo nàn phải đi ăn xin cũng không ăn nổi cá mắm này đâu. Anh cả cô tuy không phải người có nhiều tiền, nhưng ở thôn Hoàng này cũng là phú hào số một số hai. Bào ngư, vi cá cũng đã ăn không ít lần, cô lại tặng chúng tôi cái đồ cho người nghèo ăn thế này, chính là muốn làm nhà chúng tôi mất mặt hay sao? Mấy con cá mắm thối này cô giữ lại mà ăn đi.

Nói xong, bà ta ném hộp quà đi, cá mắm rơi đầy mặt đất.

Tuy rằng đây chỉ là cá mắm, nhưng cũng là loại cá mắm ngon nhất có thể mua được ở thành phố A, mặc dù không phải rất đắt, nhưng cũng năm mươi đồng nửa cân.

Hoàng Tú Lệ nhớ rằng anh cả thích ăn cá mắm nhất, nhìn thấy cá mắm nhất định sẽ rất vui, nhưng không ngờ rằng quà mình tặng lại bị người ta coi là đồ của ăn mày mà ném đi.

- Mẹ chắc sẽ đau lòng lắm? - Dương Tử Mi xót cả ruột.

Quả nhiên, Hoàng Tú Lệ ôm ngực, mặt tái nhợt đi ra. Phía sau còn truyền đến giọng nói khinh thường của chị dâu cả:

- Mấy năm không về bây giờ tự nhiên về tặng quà, còn không phải là muốn về nhà mẹ đẻ vay tiền sao? Không có cửa đó đâu.

Nói xong, ầm một tiếng, cửa đóng lại.

Hoàng Tú Lệ tức đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

Dương Tử Mi vội chạy lên đỡ lấy mẹ, giúp mẹ nhuận kí.

Hoàng Tú Lệ vừa thở được, lại đến Dương Tử Mi thở không nổi.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, bản tính cậy thế cậy quyền của mợ cả vẫn không đổi, thái độ vẫn luôn cay nghiệt với mẹ. Cũng bởi vì năm đó mẹ không nghe lời bà ta gả cho gã họ Đường, một gã nhà giàu mới nổi vừa lùn vừa béo, mà lại lấy bố cô – ông thầy giáo nghèo Dương Thanh.

Hoàng Tú Lệ im lặng khom người, nhặt mớ cá mắm dưới đất lên, ngẩng đầu gắng gượng cười, nói với Dương Tử Mi:

- Nữu Nữu, con đừng so đo với mợ cả của con, con người mợ ấy là vậy, mợ ấy không thích cá mắm, nhưng cậu con hẳn là sẽ thích.

- Ái chà, ai đây ta?

Vừa nói xong, liền nghe thấy giọng nói quái dị của cậu cả, nhìn thấy Hoàng Tú Lệ, bộ mặt vốn có mấy phần giả tạo lập tức trầm xuống:

- Hoá ra là Tú Lệ, cô quay về đây làm gì?

Nghe xong lời này, vẻ mặt Hoàng Tú Lệ lại thay đổi.

Bà về nhà mẹ đẻ, lại bị anh cả chất vấn như hỏi phạm nhân, tâm trạng phút chốc rơi xuống thấp.

Thấy Hoàng Tú Lệ đang bê cá mắm, cậu cả lập tức che mũi, lộ ra vẻ chán ghét. Tay còn lại giống như đang đuổi ruồi bọ, quơ liên tục, miệng nói thầm:

- Sao cô lại mang mấy con cá mắm thối đến đây? Đúng thật là...

Một lần nữa, Hoàng Tú Lệ lại bị tổn thương, bà thì thào nói:

- Anh cả, không phải trước đây anh thích ăn cá mắm nhất sao?

- Bây giờ ai còn ăn cái thứ cá mắm thối chết này nữa? Cô thấy anh cả cô là kẻ nghèo túng thế à?

Hoàng Lợi kêu lên, bản tánh thật chẳng khác với vợ ông ta là bao.

- Hoá ra là thế, vậy thì... em giữ lại ăn vậy.

Hoàng Tú Lệ cúi đầu, đậy nắp hộp cá mắm lại, đáy mắt phủ một tầng sương mù. Bà rất tủi thân, nhưng sợ bị Dương Tử Mi phát hiện sẽ tức giận, nên không dám ngẩng đầu.

Nhưng... Sao Dương Tử Mi lại không nhìn ra sự đau lòng của mẹ cơ chứ?

Đối với loại người xem tình thân là món nợ như người đàn ông trước mặt, thì cô thật lòng chỉ muốn hung hăng tát ông ta một cái, nhưng lại sợ sau này mẹ sẽ khó xử với người trong thôn.

Dù sao đi nữa, đó cũng là người thân của bà.

Cho nên, cô chỉ âm thầm ra tay, bắn âm sát khí lên đầu gối của cậu cả.

Hoàng Lợi bỗng cảm thấy đầu gối chợt lạnh, chân mềm nhũn, không khống chế nổi, "phù" một tiếng quỳ xuống, vừa hay quỳ trước mặt Hoàng Tú Lệ.

Hoàng Tú Lệ hoảng sợ, vội hỏi:

- Anh cả, anh làm gì vậy?

Hoàng Lợi muốn đứng lên, lại không biết có chuyện gì xảy ra, đầu gối của ông ta không chịu nghe lời, cứ như dính trên mặt đất, không đứng lên được. Ông ta nôn nóng đến mức mồ hôi đầy mặt, nhìn Hoàng Anh Kỳ vẫn đang đứng bên cạnh trơ mắt nhìn, thì quát to:

- Anh Kỳ, chú mau qua đỡ tôi lên!

- Anh họ, có phải anh biết mình sai rồi, nên muốn quỳ tạ lỗi với chị họ? - Hoàng Anh Kỳ cũng rất giận thái độ của hai vợ chồng Hoàng Lợi đối với Hoàng Tú Lệ, châm chọc nói.

- Quỳ cái rắm, cô ta có tư cách gì bắt tôi quỳ? Chân tôi bị chuột rút không đứng lên được, mau đến đỡ tôi. - Hoàng Lợi quát.

Hoàng Tú Lệ bên cạnh vội vàng đưa tay muốn dìu Hoàng Lợi, kết quả ông ta dùng sức vung tay hất Hoàng Tú Lệ sang một bên. Nếu không có Dương Tử Mi kịp thời đỡ được, chắc mẹ cô sẽ ngã lăn ra đất.

Dương Tử Mi càng thêm tức giận.

Âm sát khí trên tay liên tục bắn ra, cô phải khiến ông ta quỳ ít nhất hai tiếng đồng hồ, không ai đỡ dậy được. Sau đó, Dương Tử Mi xoay người, nói với Hoàng Anh Kỳ:

- Cậu họ, loại người này, cậu không cần đỡ dậy, cứ để ông ta như vậy đi.

Tuy Hoàng Anh Kỳ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ cũng đoán được mọi chuyện hẳn là Dương Tử Mi đang gây khó dễ.

Dương Tử Mi cứu con trai ông ta, ông ta cũng biết được năng lực của cô, đương nhiên không dám làm trái lời cô, hai tay vừa định đưa ra, lại rút về.

Lúc này, Hoàng Lợi mới nhận ra sự tồn tại của Dương Tử Mi.

Khi Dương Tử Mi tu luyện đến cảnh giới nhất định, khí tức trên người cũng không dễ dàng bộc lộ như trước kia, có thể làm cho khí tức phản phác quy chân trở về bình thường, khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của cô.

- Con nhóc này là ai?

Hoàng Lợi bực tức nói:

- Hoàng Anh Kỳ chú đường đường là một người đàn ông, sao lại nghe lời nó?

- Cháu nó là Nữu Nữu, con gái chị họ... - Hoàng Anh Kì vừa định giới thiệu thân phận của Dương Tử Mi, lại bị cô ngăn lại.

- Ồ, con của cô ta sao?

Giọng điệu Hoàng Lợi vẫn lộ vẻ coi thường như cũ:

- Xem ra nó được lên thành phố, bề ngoài cũng khá hơn, giống con gái ở thành phố rồi, có điều thế thì sao? Không phải là vẫn đứa con nhà nghèo sao?

Hoàng Anh Kỳ không biết nói gì nhìn ông ta một cái, lại quay đầu nhìn Dương Tử Mi.

Trong đầu Dương Tử Mi đã nghĩ cách, chuẩn bị biến tất cả bọn người giàu có khinh thường người nghèo trở thành người nghèo hết. Đến cả cá mắm thối cũng không có mà ăn, để xem bọn họ sẽ như thế nào.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Hoàng Tú Lệ biết rõ tính nết Dương Tử Mi, bà lo lắng con gái sẽ tức giận mà ra tay đối phó với cả nhà anh cả mình.

Dù sao đi nữa thì bọn họ cũng là máu mủ ruột rà, bà không muốn bọn họ xảy ra chuyện.

- Con à, chúng ta đi thôi. - Hoàng Tú Lệ kéo tay cô, nói.

Dương Tử Mi cũng không thèm nhìn mặt Hoàng Lợi nữa, quay người bỏ đi, mặc cho ông ta quỳ ở đó kêu la.

Từ trong nhà, vợ Hoàng Lợi đi ra, vừa mở cửa vừa mắng:

- Hoàng Lợi ông làm cái trò gì thế? Đến cửa nhà rồi sao không vào? Có phải là ông muốn cho em gái ông vay tiền không?

Khi bà ta thấy Hoàng Lợi đang quỳ trên đất, giật mình, đi ra dùng sức kéo chồng mình dậy:

- Sao ông lại quỳ vậy?

Bà ta vừa kéo, Hoàng Lợi đột nhiên ngã sang bên cạnh, cho dù bà ta đỡ thế nào, ông ta cũng không đứng lên được, hai vợ chồng sợ quá vội ấn điện thoại gọi xe cấp cứu.

Mặc dù thái độ của vợ chồng anh cả như thế, nhưng Hoàng Tú Lệ cũng không từ bỏ việc đi đến chỗ những anh em khác. Tính ra quan hệ giữa anh hai Hoàng Cường và bà cũng không tệ lắm, khi Tiểu Mi còn nhỏ, anh ấy cũng có đến thăm con bé.

Nhưng chị dâu thứ hai lại là người bạc bẽo, cay nghiệt. Mỗi lần chồng đến thăm em gái, chị ta đều nghi ngờ chồng lén cho em gái tiền liền bày ra đủ trò, nào khóc, nào chửi, nào đánh. Thậm chí đòi thắt cổ, đòi về nhà mẹ đẻ...

Cho nên, người thật thà và yếu đuối lại sợ vợ như Hoàng Cường cũng không dám đi thăm Hoàng Tú Lệ nữa.

Đối với cậu hai, Dương Tử Mi vẫn luôn cảm kích trong lòng. Ngày đó vì cô, mà cậu bị vợ đánh mắng rất nhiều, nhưng chưa từng đuổi cô đi.

Chỉ là cô không thích, mợ hai bạc bẽo cay nghiệt kia thôi.

Thấy mẹ nhất quyết muốn đi, cô cũng đành chịu khó đưa mẹ cô đi, sau đó mới xem xét tình hình mà ứng biến, tránh việc như mẹ bị mợ hai chọc tức mà ngất xỉu.

Hoàng Tú Lệ trở lại nhà Hoàng Anh Kỳ, chuẩn bị quà cho nhà anh hai rồi bảo Dương Tử Mi xách theo.

Quà là một ít quần áo và thuốc bổ, còn chuẩn bị bốn cái lì xì, mỗi cái một nghìn đồng tặng cho mấy đứa con nhà họ.

Dương Tử Mi không nói gì thêm, dù sao đây cũng là tấm lòng của mẹ.

Cô căm hận mợ hai, nhưng cảm xúc này không liên quan đến mẹ.

Dương Tử Mi bảo Sadako đợi ở nhà Hoàng Anh Kỳ, sau đó cầm quà đến nhà cậu hai.

Không ngờ rằng, nhà cậu hai vẫn là mấy gian nhà ngói thấp bé như trước.

Những người khác trong thôn đã ở nhà lầu, mà nhà bọn họ sao lại vẫn nghèo như vậy sao?

Có điều, vừa nghĩ đến tính nết mợ hai, cứ nghèo như vậy, cũng là điều đương nhiên.

Mợ hai là người bạc bẽo, tham món lợi nhỏ, qua lại với người ta, toàn là trăm phương ngàn kế chiếm lấy cái lợi của người ta, bản thân không chịu thiệt dù chỉ một chút. Tính tình không tốt, thô bỉ vô lễ, vì thế mà chẳng qua lại thân thiết với ai.

Cậu hai Hoàng Cường là người yếu đuối, cái gì cũng nghe vợ, cho nên cũng chẳng có ai muốn qua lại với cậu ấy.

Tính khí quyết định tài vận.

Loại người không bao giờ chịu thiệt, không có nhân duyên, cũng dẫn đến việc không có tài khí, nhất định là cả đời nghèo khó.

Còn chưa đến gần nhà họ, đã nghe thấy tiếng chửi bới lanh lảnh của mợ hai từ trong nhà truyền ra. Lúc thì mắng cậu hai vô dụng, mắt bà ta có vấn đề, mới đồng ý cưới cậu ấy, hại bà ta cả đời nghèo túng, không ngóc đầu lên được. Lúc thì lại chửi bọn trẻ vừa dốt vừa lười, không được cái nết gì...

Nghe được âm thanh chửi bới quen thuộc, Dương Tử Mi không khỏi lắc lắc đầu.

Từ góc độ phong thủy mà nói, gia đình hoà thuận vạn sư hạnh thông, nếu như người một nhà suốt ngày cãi nhau, cũng dọa cho tài thần sợ bỏ đi, tài vận tiêu tan.

Mợ hai cả ngày oán trách cậu hai vô dụng, nhưng lại không biết rằng, nguyên nhân lớn nhất chính là từ bà ta mà ra, chính bà ta khiến căn nhà này thảm hại như thế.

Đi tới cửa, bước chân Hoàng Tú Lệ có hơi do dự mà ngừng lại, vẻ mặt lộ ra sự e ngại.

Vừa rồi, lòng của bà đã rét lạnh vì vợ chồng anh cả, cho nên bây giờ, bà rất sợ lại bị đả kích lần nữa.

Dương Tử Mi nắm lấy tay mẹ, truyền nguyên khí giúp bà bình tĩnh lại, mở miệng an ủi:

- Mợ hai vốn là người như vậy, chút nữa bà ta nói gì, mẹ cứ coi như không nghe thấy là được.

- Haiz, anh hai vốn là người tốt, thế mà lấy vợ xong, lại biến thành như thế này.

Hoàng Tú Lệ thở dài, hít sâu một hơi, mới đi đến hàng rào trước cửa, lớn tiếng gọi:

- Anh hai, chị dâu.

- Ai đó!

Bên trong truyền ra giọng nói khó chịu của mợ hai, một cái đầu từ bên trong thò ra, tóc tai không chải chuốt, chỉ dùng một cái dây da cũ buộc loạn lên. Trên khuôn mặt béo còn dính tro và rơm rạ, đôi mắt hiện lên vẻ tham lam hơn so với trước đây.

- Chị dâu, là em... Tú Lệ. - Giọng nói Hoàng Tú Lệ có hơi hoảng sợ.

Mợ hai quan sát Hoàng Tú Lệ, lại quay sang nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Dương Tử Mi, khuôn mặt vốn không kiên nhẫn mà nhíu lại, bỗng nhiên lại tràn ra nụ cười giả tạo:

- Ái chà chà, hoá ra là Tú Lệ, đã lâu không về nhà mẹ rồi, chị dâu nhớ em muốn chết.

Mợ hai từ trong nhà đi ra, vừa lau sạch tro và rơm rạ trên tạp dề, vừa bước nhanh ra đón, hai tay trực tiếp đón lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi rất khó chịu, đành phải đưa hết đồ trong tay cho bà ta.

- Ái chà, Tú Lệ à, đến nhà anh chị chơi, đi tay không là được rồi, sao lại khách khí mang nhiều đồ đến vậy? Nghe nói các em chuyển vào thành phố sống rồi? Người thành phố có khác, nhìn quần áo em mặc... Cả con gái em nữa... chậc chậc... đã lớn vậy rồi. Trước đây hình như hồi ba tuổi có về đây một lần, lớn lên thật xinh đẹp.

Mợ hai mồm thì khách sáo khen, nhưng tay thì thò ra, mở cái túi ra xem bên trong là cái gì.

Khi bà ta thấy bên trong là một chiếc áo khoác lông cừu đỏ tươi, vội vội vàng vàng lấy ra, rồi mở tung ra xem.

Áo khoác lông cừu đỏ tươi dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi mới đẹp đẽ chói mắt làm sao.

Bà ta lập tức lật mác giá ra, nhìn thấy giá là 998 đồng, đôi mắt mơ màng, khuôn mặt nở nụ cười như hoa mùa xuân, ngập tràn vui sướng.

- Tú Lệ, cái này tặng cho chị đúng không?

Hình như sợ mẹ con cô cướp về, tay của mợ hai gắt gao xiết chặt cái áo, cẩn thận hỏi dò.

- Cái này là tặng cho chị dâu đó, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng sắp sang thu rồi, em nghĩ tặng áo khoác cho chị dâu sẽ thích. Không biết chị dâu thấy nó thế nào, có thích không? - Hoàng Tú Lệ gật đầu.

- Ừ, tuy nhìn cũng tạm được, nhưng chị dâu tôi vẫn thích, dù sao đây cũng là tấm lòng của cô Tú Lệ mà. - Mợ hai làm bộ làm tịch nói.

Dương Tử Mi buồn nôn, rõ ràng thích chết đi được, lại nói như là chẳng ra gì.

- Chị dâu thích là tốt rồi, em cũng mua áo khoác da cho anh hai. Còn bốn đứa cháu, mỗi đứa một cái áo khoác, nếu như không vừa, em sẽ đem về đổi lại. - Hoàng Tú Lệ thấy chị hai không dùng bộ mặt khó ở chanh chua với mình, tâm trạng cũng thoải mái hơn, nói.

- Được... được... được... chị cho chúng nó thử. Xem ra, em vào thành phố liền phát tài, còn nhớ nhà bọn chị, không uổng công Hoàng Cường nhà chị trước đây luôn giấu chị trợ cấp tiền cho nhà em. - Mợ hai nhe răng cười đến híp cả mắt nói.

Dương Tử Mi lần nữa kinh ngạc

Trên đời này, thì ra vẫn còn vẫn còn chuyện đổi trắng thay đen, thị phi điên đảo như vậy.

Khi cô còn nhỏ, gia đình nghèo khó, nhưng dù sao bố cô cũng là một thầy giáo dạy tư, tiền lương mỗi tháng một trăm đồng, miễn cưỡng đủ sống. Khi đó cậu hai đến nhà mình, lúc nào cũng là mẹ dúi mấy chục đồng vào túi cậu ấy.

Bây giờ lại trở thành nhà mình được nhà người ta cứu tế, thật đúng là...

Hoàng Tú Lệ cũng không để tâm.

Tiền đối với bà, đã không là vấn đề rồi. Vấn đề lớn nhất chính là hi vọng các anh chị có thể chấp nhận mình.

Thái độ của chị dâu thứ hai này tốt hơn chị dâu cả rất nhiều.

- Ngoài quần áo ra, còn gì nữa không? - Tay mợ hai tiếp tục mò mẫm trong túi.

- Eo của anh hai không được tốt, em cũng đã mua ít hải sâm để bổ eo bổ thận. Còn có viên Ô Kê Bạch Phương cho chị dâu, không biết có được không? - Hoàng Tú Lệ nói.

- Được... được... Tú Lệ, em thật sự quá chu đáo rồi!

Mợ hai cười càng vui vẻ, cho dù không được, chỉ cần là người ta cho, chiếm được tí lợi, bà ta cũng đã rất vui mừng.

- Hoàng Cường, còn không ra đây? Em gái Tú Lệ đến thăm anh này.

Bà ta thông thông họng, hướng vào nhà kêu to, sau đó bất mãn mắng mỏ:

- Thật là, chỉ biết vừa về nhà là nằm lì trên giường hút thuốc, cũng không biết kiếp trước tôi tích đức gì, mà gả cho người đàn ông vô dụng thế này?

Dương Tử Mi không nói gì nhìn bà ta.

Không phải bà kiếp trước không tích đức, chính là kiếp này cũng không tích đức luôn, nên cuộc sống mới như vậy. Còn liên lụy đến cậu hai hiền lành trung thực nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top