Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 689 - 694

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 689 - 690: Trả Ơn Cậu

Đồ đạc trong nhà vẫn y nguyên như trong kí ức hồi còn nhỏ của Dương Tử Mi. Cái ghế mây cũ nát, cái bàn mất góc, vách tường bong tróc, đồ đạc vứt bừa bãi.

Hoàng Cường dọn dẹp lại cái ghế mây dài trong phòng, bảo Hoàng Tú Lệ và Dương Tử Mi ngồi xuống.

Hoàng Tú Lệ thấy anh hai vẫn sống trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng lại thở dài.

Dương Tử Mi không có thời gian nói chuyện phiếm nữa, cô phải nhanh chóng giải quyết vụ việc Hoả Diễm cục của thôn, sau đó về thành phố A, Long Trục Thiên và sư phụ vẫn đang đợi cô.

Cô bắt mạch cho Hoàng Cường, phát hiện cơ thể cậu đang trong tình trạng suy nhược trầm trọng, huyết hư, tỳ hư, thận hư. Từ góc độ trung y mà nói, cả cơ thể của cậu giống như một cái khung rỗng, lại còn giãn phế quản sỏi mật, nói chung trên cơ thể không có bộ phận nào hoạt động tốt.

Cô bảo cậu nằm trên giường, rồi bắt đầu châm cứu.

Thân thể cậu hai cực kì yếu ớt, không thể lập tức trị liệu, chỉ có thể từ từ khơi thông kinh mạch, đồng thời truyền chân khí.

Chữa trị cho người bình thường chân khí tiêu hao không nhiều. Hơn nữa đây còn là người cậu duy nhất đã từng đối xử tốt với cô.

- Tú Lệ, Nữu Nữu nhà em thật sự hiểu biết y thuật. Xem ra là thật rồi, loại châm này hình như chị có thấy trên Tivi... Cái gì mà Đại Trường Kim hình như cũng chữa bệnh như vậy, đúng không? - Mợ hai thấy bộ dạng Dương Tử Mi, bèn hỏi Hoàng Tú Lệ.

Hoàng Tú Lệ gật gật đầu:

- Y thuật của Nữu Nữu cũng không tệ, hàng xóm nhà em đều mời cháu nó đến khám bệnh.

- Nghe nói bác sĩ kiếm được nhiều tiền lắm, Nữu Nữu có phải là kiếm được nhiều đúng không?

- Cháu ấy theo học thầy đông y nào? Đả Oa nhà chị không muốn đi học nữa, nó cũng nhanh nhẹn, có thể cho nó theo học sư phụ của Nữu Nữu không?

Hai mắt mợ hai sáng lên.

- Cái này... - Hoàng Tú Lệ không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Sắc mặt mợ hai có chút tức giận:

- Tú Lệ, em thật là... chỉ muốn Nữu Nữu nhà em học y kiếm tiền, mà lại không muốn giúp đỡ cháu mình. Lẽ nào em nhẫn tâm nhìn bọn nó không có việc làm, tương lai giống như cha nó không nuôi nổi vợ sao?

- Chị dâu, em không có ý đó. Nữu Nữu từ nhỏ đã theo học lão đạo trưởng trên núi. Lão đạo trưởng bây giờ già rồi, không muốn nhận đồ đệ nữa. - Hoàng Tú Lệ giải thích.

- Vậy thì để Nữu Nữu dạy em nó học, chị em với nhau càng dễ dạy dỗ. - Mợ hai nháy mắt khôn lanh nói.

- Chị dâu, thứ này không phải người thường có thể học.

Hoàng Tú Lệ thật sự không biết giải thích thế nào, gấp đến mức sắp khóc, lo lắng mình trả lời không thỏa đáng, sẽ mang đến phiền phức cho con gái.

- Chị nói này Tú Lệ, em đây là có ý gì?

- Lẽ nào con gái em không phải người bình thường sao? Chị thấy con lớn nhà chị thông minh gấp đôi con gái em, thầy nó cứ khuyên nó đi học, cứ nói nó rất thông minh. Chỉ là không chăm chỉ mà thôi, nếu không sẽ là học sinh giỏi.

Mợ hai có hơi tức giận, gằn giọng nói.

- Cái này...

Hoàng Tú Lệ cảm thấy mình càng nói càng sai, chỉ đành lo lắng nhìn Dương Tử Mi bên kia, im lặng không nói gì.

Dương Tử Mi lúc này đang tập trung châm cứu cho cậu hai, hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Ngân châm giữa ngón tay cô hơi run rẩy, truyền nguyên khí vào trong, cái này có thể so sánh với linh đan diệu dược của người khác.

Hoàng Cường chỉ cảm thấy toàn thân mình thoải mái, nhẹ nhàng chưa từng có. Xương eo và phần ngực trước giờ vẫn đau, cũng dần dần không đau nữa.

Trị liệu khoảng một giờ, Dương Tử Mi giúp cậu khai thông kinh mạch, truyền chân khí. Khi rút ngân châm ra, cô đã mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

Hoàng Tú Lệ đau lòng bước lên lau mồ hôi cho con.

- Hoàng Cường, cảm giác sao rồi? Có hiệu quả không? - Mợ hai cuối cùng cũng biết quan tâm chồng, bước đến hỏi.

Hoàng Cường chậm rãi từ giường bò dậy, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm sảng khoái hơn nhiều, hai mắt vốn tăm tối đã lộ ra ánh sáng, vui vẻ nói:

- Khoẻ hơn nhiều rồi, eo cũng không đau nữa.

- Thật sự có hiệu quả như vậy? Tôi xem Tivi, nhìn thấy vị Đại Trường Kim kia cũng dùng loại châm này để trị bệnh, người ta bệnh nặng mà cũng chữa khỏi được. Hoàng Cường, châm cứu lợi hại như vậy, chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền. Anh đi nói với Nữu Nữu, để Đại Oa nhà chúng ta theo nó học đi. - Mợ hai đẩy Hoàng Cường, nói.

Dương Tử Mi nghe thấy, hơi nhíu nhíu mày:

- Mợ hai à, cho dù em họ có theo cháu học châm cứu, cũng không học nổi, cái này cần hơn mười năm công lực và giác ngộ.

- Hơn mười năm thì hơn mười năm, dù sao đến lúc đó nó cũng mới hơn hai mươi tuổi, bằng con người ta tốt nghiệp đại học thôi. Nữu Nữu à, mợ quyết định rồi... mợ sẽ cho Đại Oa theo cháu học y thuật. - Mợ hai không cho phép ai đắn đo nói.

Dương Tử Mi bối rối:

- Mợ hai, châm cứu này rất phức tạp, sơ ý một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng bệnh nhân, không phải trò đùa.

- Xí, cháu làm được, dựa vào cái gì con mợ lại không làm được? Nó rất thông minh đó, khi học tiểu học, điểm thi toàn đứng đầu trường đấy. - Mợ hai vẫn cố chấp nói.

Dương Tử Mi không muốn dây dưa với bà ta, ở đó lấy ra mấy mảnh thủ ô nhân sâm tuyết liên nghiền nát, làm thành khoảnh ba mươi viên thuốc lớn nhỏ như hạt đậu tương, sau đó cho vào lọ thủy tinh đậy chặt rồi nói:

- Để cho cậu hai ăn mỗi ngày một viên, khoảng một tháng sau cơ thể sẽ thay đổi rất nhiều.

Hoàng Cường vô cùng cảm kích nhận lấy thuốc:

- Nữu Nữu, cháu thật sự đã cứu cậu. Không có cháu, cậu không biết phải làm thế nào!

- Cậu à, sau này cậu sẽ khỏe lại thôi.

Nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu mà lòng cô chua xót.

- Chỉ hi vọng là vậy! - Hoàng Cường miễn cưỡng cười nói.

Dương Tử Mi biết, nguyên nhân nhà cậu hai sở dĩ nghèo túng bần hàn, hoàn toàn là do lòng tham không đáy, ích kỉ keo kiệt của vợ.

Nếu bà ta có thể bỏ được tính xấu này, để cậu hai làm việc cậu nên làm, tất cả sẽ dần tốt hơn.

Nghĩ đến đây, lòng cô nảy ra ý định mượn danh chữa bệnh, lấy một giọt máu trên người cậu hai làm thành một đạo bùa chú vô hình, sau đó dán trên lưng mợ hai mà không để lại vết tích gì.

Đạo bùa này gọi là bùa Tuần Phụ do một vị thiên sư thời Minh làm ra, dùng để đối phó với những bà vợ bá đạo, chuyên bắt nạt chồng như mợ hai.

Quả nhiên, mợ hai lập tức giống như đổi tính đổi nết, vốn dĩ ăn nói như súng máy, tự mình nói không ngừng. Bây giờ, mỗi câu nói ra đều hỏi ý kiến chồng, khiến Hoàng Cường vô cùng kinh ngạc.

Dương Tử Mi cũng không ngờ nhà cậu hai lâm vào cảnh nghèo túng như vậy, chung quy họ có bốn đứa con, nuôi sống không dễ dàng. Cô hỏi ý kiến mẹ, đưa cậu hai về thành phố A, tìm cho cậu ấy công việc thích hợp.

Có lẽ là do tác dụng của bùa Thuần Phụ, mợ hai thấy chồng đồng ý, cũng không có nói năng gì, chỉ là hiền lành dặn dò một câu:

- Hoàng Cường, anh cùng mẹ con Tú Lệ đến thành phố A phải chịu khó làm việc kiếm tiền, em ở nhà chăm con.

Cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài, hơn nữa thân thể cũng khỏe mạnh, Hoàng Cường xúc động trào nước mắt.

- Cậu hai, cháu có việc phải làm, cháu đi trước đây. - Dương Tử Mi thấy không nên trì hoãn thời gian, vội vã đứng dậy nói.

Hoàng Tú Lệ cũng muốn đi đến nhà em thứ ba, nên vội đứng dậy tạm biệt, cho mỗi đứa cháu một bao lì xì lớn chứa một nghìn đồng.

Khi mợ hai nhìn thấy mấy cái lì xì to như vậy, cười toe toét híp hết cả mắt, kéo Hoàng Cường nói:

- Em gái anh chắc giàu có lắm, anh phải chịu khó theo em ấy, cũng phải giàu có trở về nhé!

Chương 691 - 693: Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy

Mẹ ơi, khoan hãy qua nhà cậu ba, mẹ nghỉ ngơi một chút, chờ con xử lí xong việc rồi đi, được không ạ?

Dương Tử Mi không muốn chậm trễ thời gian nữa, nói với Hoàng Tú Lệ:

- Mẹ chờ con ở nhà cậu hai là được.

- Nữu Nữu, chuyện này không được đâu, nếu để cậu ba biết mẹ đến nhà anh hai mà lại chậm trễ không qua luôn nhà bọn họ thì họ sẽ giận đó.

Hoàng Tú Lệ vội vã lắc đầu.

- Giận thì giận chứ, dù sao bọn họ cũng như thế rồi, giờ này mẹ qua bên đó thì sắc mặt bọn họ cũng không tốt hơn tí nào đâu.

Dương Tử Mi càng nóng vội nói.

Nhà cậu ba không giống hai nhà cậu kia, bọn họ không để cảm xúc hỉ nộ lộ ra ngoài như cậu cả mợ cả, cũng không chanh chua đanh đá như mợ hai. Họ ngoài mặt cười cười nói nói nhưng lại là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Cho dù là cậu ba hay mợ ba thì tính tình bọn họ từ một khuôn đúc ra.

Đối phó với thể loại người như bọn họ rất mệt.

Ai mà biết được lúc này, mợ hai vì nhận được quà cáp của Hoàng Tú Lệ. Mẹ con cô chân trước vừa đi, mợ hai đã chân sau chạy đến nhà cậu ba khoe khoang rối rít:

- A, chú ba, thím ba à... Tú Lệ đã qua nhà chú thím chưa? Cô ấy làm ăn phát đạt, mua cho tôi chiếc áo khoác lông cừu hơn chín trăm đồng, mua cho Hoàng Cường nhà tôi cái áo khoác da hơn nghìn đồng, lại còn cho bọn trẻ mỗi đứa một bao lì xì một nghìn đồng, cô ấy cho nhà chú thím bao nhiêu? Nói nhanh lên!

- Chị ấy về rồi à? - Cậu ba của Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.

- Đúng thế! Chẳng lẽ cô ấy chưa đến đây sao? Có điều, chuyện này cũng khó trách, năm năm trước cô ấy tới nhà chú, thế nhưng ăn biết bao nhiêu đau khổ. Chú đồng ý cho người ta ở lại đây ăn cơm, vậy mà sau đó hai vợ chồng chú lại dẫn theo con cái về nhà ngoại, làm cho Tú Lệ phải nhịn đói một đêm, cũng may qua nhà tôi ăn bát cơm. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không bao giờ muốn đến nhà chú thím. - Mợ hai chanh chua nói.

Hoàng Khánh và vợ Lương Quế Lan sắc mặt âm trầm.

- Không tới thì không tới, nhà tôi cũng không giống nhà chị nghèo rớt mồng tơi, phải dựa vào sự trợ giúp của người khác mới sống được. - Lương Quế Lan âm trầm lạnh lùng nói.

- Ha ha... Hoàng Khánh nhà thím có thể kiếm tiền giỏi, có điều về sau Hoàng Cường nhà chúng tôi cũng không kém. Nữu Nữu chữa khỏi bệnh cho anh ấy xong sẽ dẫn anh ấy lên thành phố kiếm việc làm. Đến lúc đó, nhà chúng tôi cũng không cần phải ngưỡng mộ nhà chú thím nữa.

Mợ hai nói xong, lập tức xoay người đi.

Hai vợ chồng Hoàng Khánh nhìn nhau một hồi, thần sắc trên mặt cũng biến hóa, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Theo như chị dâu hai nói, Hoàng Tú Lệ cho bọn họ quà với lì xì gì gì đó, tất cả cộng lại cũng hơn vạn, còn giúp anh hai chữa bệnh, tìm việc làm?

Hoàng Khánh vốn dĩ làm công ở Đông Hoàn, lên được chức quản lý, tiền lương cũng được sáu bảy ngàn một tháng. Cuộc sống trong nhà tương đối thoải mái, nhưng chủ quản mới đến năm ngoái vẫn luôn chèn ép để anh ta thôi việc, mà anh ta lại không muốn mất mặt làm mấy công việc phổ thông lương tháng một hai nghìn, đành về nhà chuẩn bị làm ăn buôn bán.

Kết quả, anh ta làm gì cũng thất bại, hiện tại của cải tích lũy được cũng đã tiêu hết, thậm chí còn nợ nần không ít.

Hai vợ chồng bọn họ như ruồi bọ đứt đầu, tìm không thấy đường sống.

Hoàng Khánh vừa mới từ bên ngoài trở về, thấy trước cửa thôn có đậu một chiếc xe rất sang trọng. Còn tưởng là đại nhân vật nào tới thăm, anh ta không ngờ lại là của chị cả Hoàng Tú Lệ.

Mấy tháng trước, anh ta nghe đồn bọn họ chuyển vào thành phố, nhưng mà cuộc sống của già trẻ lớn bé trong nhà cũng chỉ dựa vào đồng lương giáo viên tiểu học ít ỏi của Dương Thanh. Theo lí mà nói, bọn họ phải rất bần hàn túng quẫn mới phải chứ, tại sao lại có thể ngồi xe sang trọng hào nhoáng thế kia được?

- Hoàng Khánh! Anh nói xe... chị gái anh thật sự giàu có chứ? Nhìn bộ dáng chị dâu, không giống khoác lác nói dối! - Lương Quế Lan nhìn chồng hỏi.

- Theo lý mà nói thì không có khả năng giàu có, trừ phi là trúng số độc đắc. - Hoàng Khánh rít một hơi thuốc, rầu rĩ nói.

- Để em qua nhà bác cả hỏi thăm xem sao, theo lí thì chị ấy sẽ đến nhà bác cả trước. - Lương Quế Lan ngồi không yên, đứng dậy nói.

- Ừ! Đi đi... không cần phải nghĩ nhiều làm gì.

Hoàng Khánh gật đầu.

Trên đường đi, Lương Quế Lan vô tình đụng phải Hoàng Tú Lệ và Dương Tử Mi đang chuẩn bị về nhà Hoàng Anh Kỳ.

Chỉ liếc mắt thôi cô ta cũng nhận ra Hoàng Tú Lệ, người chị chồng này cả tinh thần lẫn bộ dáng đều đã thay đổi. Trước kia khuôn mặt cô ta xám xịt, mặc quần áo cũ nát không vừa người, sắc mặt u ám, tóc thì xơ xác, bộ dáng nghèo túng bần hàn.

Bây giờ tuy rằng ăn mặc không phải rất đẹp nhưng rất vừa vặn và phù hợp. Mái tóc đen bóng gọn gàng, sắc mặt hồng thuận, cả gương mặt thư giãn, bước chân nhẹ nhàng, so với trước kia khác xa.

Còn có cô bé bên cạnh kia, mái tóc được nhuộm thành màu băng lam hiếm thấy, làn da lại mịn màng trắng nõn như ngọc bích, mi mục như họa, trên người mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ lại linh động.

Không phải đây là Nữu Nữu, cái đứa tóc khô vàng, vừa đen vừa xấu, lại còn thích khóc, nước mũi dính tùm lum trước kia chứ?

Hoàng Tú Lệ nhìn thấy cô ta bèn cười cười bước tới nghênh đón:

- Quế Lan, mợ ở đây sao?

Cảm giác khí chất Tú Lệ thay đổi, Lương Quế Lan cũng không dám coi thường, theo thói quen cô lập tức trưng ra bộ mặt tươi cười, nhiệt tình kêu lên:

- Chị, chị về rồi sao?

- Đúng thế, chị vừa về cùng Nữu Nữu. May quá, đang chuẩn bị qua nhà em thăm hai vợ chồng em. - Hoàng Tú Lệ nói.

- Ai da, đây là Nữu Nữu nhà chị sao? Cháu nó thay đổi nhiều quá, mấy năm không gặp mà đã trở thành cô gái xinh đẹp thế này, không khác gì mấy người nổi tiếng trên Tivi. Chị, chị thật là có phúc.

Lương Quế Lan nhiệt tình nói, trong lòng lại thầm nghĩ: "Khó trách cả nhà Hoàng Tú Lệ trở nên giàu có, không chừng là nuôi cô con gái xinh đẹp này để đi kiếm tiền."

Dương Tử Mi cực kỳ ghê tởm khuôn mặt tươi cười giả dối này của Lương Quế Lan, lúc Hoàng Tú Lệ muốn cô chào hỏi, cô chỉ miễn cưỡng kêu lên hai chữ mợ ba.

Nhớ rõ trước kia có một lần đói muốn chết, lúc đốn củi trở về thấy nhà cậu ba đang ngồi ăn khoai lang, cô liền buông rìu đứng trước mặt bọn họ đầy tội nghiệp, hy vọng bọn họ có thể cho mình ăn một miếng.

Ai mà biết được, mợ ba vừa nhìn thấy cô không nói năng gì, thế là lập tức nhấc bổng cô lên rồi ném xa mấy mét, xém chút nữa là cô bị gãy xương.

- Đồ sao chổi, cả người xui xẻo, về sau đừng có đứng trước cửa nhà tao.

Sau khi mợ ba ném cô đi thì ra sức chà xát tay vào tạp dề, giống như việc đụng vào cô là rất bẩn vậy.

Dương Tử Mi lúc ấy chỉ mới sáu, tuổi bị ném vừa đau đớn cũng vừa thương tâm.

Cô nghẹn ngào nhặt rìu nên rồi cúi đầu đi tiếp, sau này nhìn thấy chỗ này thì cũng lựa đường vòng mà đi.

Nghĩ đến bộ dáng đáng thương ngày đó, tim Dương Tử Mi không tự chủ được trở nên run rẩy.

Đối mặt với con người đã từng đối xử tệ với cô như thế, cô không thể nào thản nhiên tỏ ra hào phóng được, sắc mặt lạnh lùng không muốn nhìn thêm Lương Quế Lan chút nào.

Dù sao Lương Quế Lan cũng lăn lộn bên ngoài cùng chồng mình bấy lâu, thế nên cũng biết quan sát sắc mặt người khác, thấy Dương Tử Mi lãnh đạm với mình, cô ta còn tưởng người ta có nhiều tiền rồi nên khinh thường người ở nông thôn này.

Ý cười trên mặt cô ta càng lúc càng nhiều, nhưng sự trào phúng cũng càng thêm rõ ràng, cô cố ý thử Hoàng Tú Lệ:

- Chị à, nhà chị trở nên khá giả hơn có phải là nhờ vào Nữu Nữu không?

Hoàng Tú Lệ làm sao biết ý ngầm trong lời nói, cả mặt kiêu ngạo nhìn con gái cười với Lương Quế Lan nói:

- Đúng thế, nếu không có Nữu Nữu thì nhà chúng tôi không có được hôm nay.

Lương Quế Lan vừa nghe, trong lòng lập tức hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: "Quả nhiên, đám người này thật đúng là đáng sợ, thế mà lại dựa vào việc bán đi con gái mới mười lăm tuổi để trở nên giàu có. Còn có Nữu Nữu này nữa, tuổi còn nhỏ đã làm chuyện bán thân xấu hổ, vậy là còn tự cho mình hơn người, trưng bộ mặt lạnh với mọi người, thật đáng ghê tởm".

Chị à, Nữu Nữu không đi học sao?

Lương Quế Lan che giấu chán ghét trên mặt, tiếp tục trưng bộ dạng tươi cười hỏi:

- Nữu Nữu nhà chị làm sao lại giỏi như vậy?

Con gái được khen khiến Hoàng Tú Lệ vừa kiêu ngạo lại vừa ngại ngùng, vội vàng phất tay nói:

- Nữu Nữu cũng không giỏi lắm đâu, chỉ là hiểu biết hơn một chút so với mấy bé gái cùng tuổi thôi.

- Đúng thế, phải hiểu biết hơn một chút để biết được cách moi tiền của mấy người giàu có chứ. Nhị Nha nhà em bộ dáng ngốc nghếch, tương lai vẫn nên chăm chỉ học hành để tìm kiếm việc làm, không thể học theo Nữu Nữu cách để hầu hạ kẻ có tiền được. - Lương Quế Lam trào phúng nói.

Coi như Hoàng Tú Lệ là người thành thật không có lòng dạ hẹp hòi thì cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói này.

Bà thật sự không ngờ người em dâu này thế mà lại ám chỉ con gái mình đi làm người tình cho bọn nhà giàu, so với nhục nhã thì nó khiến bà tức giận đến run rẩy cả người.

- Quế Lan, em có ý gì? - Bà tức giận chất vấn Lương Quế Lan.

- Có ý gì? Chị à, em không hề có ý gì hết.

Lương Quế Lan đầy mặt vô tội nói:

- Em chỉ nói Nhị Nha nhà em lớn lên bình thường, thủ đoạn cũng không có, sau này chỉ có thể đi làm công ăn lương, không giống như Nữu Nữu nhà chị, chỉ biết sống bám vào tiền của người khác.

Đừng nói tới Hoàng Tú Lệ, ngay cả Dương Tử Mi nghe thấy cũng vô cùng tức giận.

- Mợ ba, mợ nói tôi đi làm người tình cho bọn nhà giàu để kiếm tiền? - Dương Tử Mi lạnh lùng hỏi.

Lương Quế Lan bị cặp mắt lạnh lẽo sắc bén kia đảo qua khiến cho hơi run rẩy,vội vàng trốn tránh ánh mắt kia, cúi đầu nói:

- Mợ không có nói như thế, có điều nếu con nói vậy mợ cũng không biết làm sao. Bộ dáng con như thế ngoại trừ việc đi bán sắc thì mợ cũng không tin gia cảnh có thể khá lên được.

- Quế Lan! Mợ... mợ... mợ... - Hoàng Tú Lệ tức đến mức ngất xỉu, toàn thân run rẩy, hơi thở bắt đầu không thông.

Dương Tử Mi vội vàng đỡ lấy mẹ, truyền cho bà ít chân khí, Hoàng Tú Lệ dần hô hấp bình thường.

- Lương Quế Lan, tại sao mợ lại bất lương như vậy? Dám phỏng đoán cháu mình làm việc đấy, mợ thật quá đáng. Nữu Nữu nhà chúng tôi con người ngay thẳng, làm việc chính đáng, tuyệt đối không làm cái việc dơ dáy giống như mợ nói.

Hoàng Tú Lệ kéo tay Dương Tử Mi tức giận nói:

- Nữu Nữu đi thôi, chúng ta về nhà cậu họ, xem ra nhà nào đó cũng không cần tới thăm nữa, chúng ta không quen biết loại họ hàng này.

Dương Tử Mi nhìn mẹ mình tức giận đến run rẩy, âm thầm thở dài.

Mẹ có thể chịu đựng được việc anh trai và chị dâu bài xích, kỳ thị mẹ nhưng lại không thể chịu được việc người khác nói xấu vu oan giá họa cho mình.

Dương Tử Mi nhếch khóe miệng cười, nhìn Lương Quế Lan nói:

- Mợ ba à, không phải là tôi nói lời nguyền rủa ác độc nhưng nhìn tướng mạo mợ thì tôi biết Nhị Nha nhà mợ tương lai cũng sẽ đi theo con đường mà mợ vừa gán lên đầu tôi, thậm chí còn thảm hại hơn.

- Mày nói cái gì?

Lương Quế Lan vừa nghe Dương Tử Mi nói thế lập tức nổi trận lôi đình:

- Nhị Nha nhà tao vừa thuần khiết vừa nghe lời như thế, mày thế mà lại nguyền rủa ác độc với nó như vậy.

- Tôi không nguyền rủa, mà bởi vì nó không đủ khẩu đức tâm đức nên tương lai mới rơi vào vận mệnh bi thương đến vậy, nếu trách chỉ trách người làm mẹ như mợ không tích âm đức cho con. - Dương Tử mi cười lạnh nói.

Hoàng Tú Lệ vừa nghe thấy liền siết chặt tay Dương Tử Mi:

- Nữu Nữu, đó là em gái có quan hệ huyết thống với con, con không nên...

- Mẹ, chuyện này thật sự không liên quan đến con, đấy là con nhìn tướng mạo của mợ ba mà đoán được vận mệnh bi thảm của em nó.

Dương Tử Mi nhẹ nhàng trả lời.

Lời Dương Tử Mi nói là thật, cô còn không ác độc đến mức vì một lời của mợ ba mà đẩy nghiệp chướng về hướng cô bé vô tội kia.

Thật sự là cô nhìn ra được vận mệnh con gái Lương Quế Lan từ mi giác tối đen của bà ta, mọi thứ không liên quan đến cô.

Chương 694: Đừng Đắc Tội Với Thầy Phong Thủy

Lương Quế Lan tức giận đến mức không thể trưng ra bộ mặt tươi cười giả dối kia nữa, nhảy dựng lên mắng té tát Dương Tử Mi và Hoàng Tú Lệ.

Ngón tay Dương Tử Mi vừa động, lập tức xuất hiện một dòng âm sát khí khóa chặt lấy huyệt câm cô ta, sau đó kéo mẹ cô rời khỏi.

- Mẹ, chúng ta không cần đến nhà cậu ba nữa, thật sự không đáng đi, thật đáng khinh bỉ. Mẹ nên đợi ở nhà cậu họ hoặc là gọi Sadako đi dạo xung quanh với mẹ, đợi con xem phong thủy trong thôn xong sẽ đi với mẹ qua thắp hương cho bà ngoại.

Dương Tử Mi an ủi Hoàng Tú Lệ mà bà bây giờ đang tức giận đến mức gương mặt trắng bệch.

Hoàng Tú Lệ gật đầu:

- Vậy con đi làm việc đi.

Dương Tử Mi dẫn mẹ cô về nhà Hoàng Anh Kỳ, dặn dò Sadako không được rời khỏi mẹ mình nửa bước, sau đó cùng với Hoàng Anh Kỳ đi tìm kiếm bốn tử địa còn lại.

Cô không muốn bước nửa bước vào sân thượng nhà cậu cả, chỉ đành chọn đứng trên sân thượng ngôi nhà bốn tầng của trưởng thôn để quan sát.

Trưởng thôn nghe Hoàng Anh Kỳ nói cô tới để xem phong thủy trong thôn, giải quyết vấn đề hạn hán bí ẩn thì vội vàng dẫn cô lên mái nhà.

Đứng trên mái nhà cao, cô dùng thiên nhãn quan sát bốn phía.

Theo lời của Hoàng Anh Kỳ nói về bốn tử địa còn lại, cộng thêm những hồi ức còn nhỏ mà cô còn nhớ được, quả nhiên, chính là bốn nơi này bốc lên khí tức hỏa diễm kia. Năm cỗ khí tức kia giao nhau trên không trung, tạo thành một Hỏa Diễm cục cực lớn.

Cả thôn này dường như đang sinh sống bên dưới một đống lửa, như vậy thì bảo sao không khô hạn cho được?

Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Anh Kỳ và trưởng thôn, cô đi đến một tử địa khác, tìm đúng vị trí, sau đó dùng một dụng cụ để đào bới. Quả nhiên đào được một phiến đá giống với phiến đã thấy được ở dốc Hạ Ngưu.

Cô thật sự nghĩ không ra, tại sao lại có năm cái Hỏa Diễm cục ngàn năm khó gặp xuất hiện cùng lúc ở đây.

Càng không hiểu, Hỏa Diễm cục này tại sao lại chỉ xuất hiện ở thôn Hoàng.

Không lẽ là do thầy phong thủy cố ý làm thế?

Xem ra phiến đá này ít nhất cũng trên dưới một ngàn năm tuổi.

Trước kia, ở thôn Hoàng mưa thuận gió hòa, chỉ là mấy năm gần đây mới xuất hiện loại thời tiết không mưa khô hạn này.

Vấn đề là ở đâu?

Lúc tìm thấy năm cái Hỏa Diễm cục, cô đã tìm ra được vấn đề.

Chỉ thấy ở đây không hiểu tại sao, lại có ba phiến đá được đào lên, ném qua một bên, làm cho khí tức hỏa diễm của toàn bộ mộ cục thoát ra ngoài, từ đó tác động đến bốn Hỏa Diễm cục còn lại.

- Là ai đào những phiến đá này lên?

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi trưởng thôn.

Trưởng thôn sờ đầu nghĩ nghĩ:

- Rất nhiều năm trước, có một thầy phong thủy đến đây xem cho chúng tôi thời gian để xây dựng đền thờ, ông ta nói quẻ tốt là ba ngàn, nhưng sau đó mọi người lại nói như vậy đắt quá nên chỉ đưa hai ngàn, ông ta không nói gì. Sau đó đến đây, đào ba phiến đá này lên, rồi bỏ đi. À đúng rồi! Cũng từ đó về sau, trong thôn bắt đầu bị hạn hán. Nữu Nữu, không phải liên quan đến chuyện này chứ?

- Chẳng những có liên quan hơn nữa còn có quan hệ rất lớn.

Dương Tử Mi điềm nhiên nói:

- Nguyên nhân hạn hán đều xuất phát từ nơi này. Các người cũng không thiếu chút tiền kia, vì sao lại dám đắc tội với thầy phong thủy chứ? Chẳng lẽ các người không biết trên đời này, người tuyệt đối không thể đắc tội chính là thầy phong thủy sao?

Nhưng mà cô không rõ vì sao thầy phong thủy kia lại vì chuyện thiếu một ngàn đồng mà đào Hỏa Diễm cục lên hại cả một thôn. Lòng dạ tính ra cũng quá hẹp hòi, so với cô càng hẹp hòi hơn.

Kỳ thật từ xưa đến nay, phàm là các đời của thầy phong thủy, thầy tướng... do bọn họ phạm phải ngũ tệ tam khuyết. Bởi vậy bình thường khó có ai có thể thân cận được với họ, điều này cũng chứng tỏ người đó tính tình tương đối cố chấp, lòng dạ hẹp hòi.

Ngay cả đạo trưởng Ngọc Thanh tu luyện như thế, nhưng khi còn trẻ cũng làm qua không ít việc trả thù đâu.

Bởi vậy, vạn vạn lần không được đắc tội với thầy phong thủy. Nếu họ động lòng một chút, có thể làm cho phong thủy của mình tốt đẹp. Bằng không, cũng có thể làm mình bị hủy hoại tất cả, hóa thành tro bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top