Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 695 - 705

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 695 + 696: Trong Trắng, Không Trong Trắng

Để phá một Hỏa Diễm cục sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, huống chi đây là năm ngôi mộ liên kết với nhau.

Hơn nữa cái loại mộ cục này, trước đó cô cũng chỉ nghe nói đến nó, mà chưa tận mắt chứng kiến. Cô vẫn chưa đủ tự tin để phá vỡ hoàn toàn, lỡ như không cẩn thận, sẽ làm cả thôn đều gặp họa lớn.

Có điều, nếu căn cứ theo nguyên lý thủy hỏa tương khắc, cô có thể bố trí một Sát Thủy cục đơn giản để nó có thể tạm thời kìm hãm khống chế được cái Hỏa Diễm cục này.

Cô sẽ dựa theo âm dương ngũ hành để đưa ba phiến đá bị thầy phong thủy đào loạn lên trở về vị trí ban đầu, khiến cho khí tức hỏa diễm đang cuồn cuộn kia dần thu hẹp lại, trở về vị trí ban đầu.

Dương Tử Mi tìm được ba vị trí có thể bày đặt Sát Thủy cục ở đó.

Có điều, nguyên liệu bố trí Sát Thủy cục có chút đặc biệt, nhất định phải dùng những tấm gỗ liễu có âm tính để làm, rồi lấy máu của chín cô gái xử nữ bôi lên, sau đó vẽ lên những phù chú có liên quan, như vậy nó mới phát huy công dụng.

- Trưởng thôn, cháu cần máu của chín cô gái xử nữ để làm phù chú, họ phải khoảng trên mười ba tuổi và dưới mười tám tuổi. Cháu hi vọng bác có thể nhanh chóng tìm được giúp cháu, thời gian của cháu không còn nhiều nữa.

Bây giờ đã bốn giờ chiều rồi, Dương Tử Mi rất muốn trở về gặp Long Trục Thiên trước buổi tối nay, nên không muốn chậm trễ nữa.

Con gái ở thôn này rất nhiều, cô muốn tìm chín người, chắc không thành vấn đề.

Bởi vì việc này liên quan đến đại sự cả thôn nên trưởng thôn vội vàng trở về thôn, kêu gọi toàn bộ con gái từ mười ba đến mười tám tuổi tập trung lại đây.

Tổng cộng có hai mươi người.

- Con gái của các nhà trong thôn đều tập trung ở đây rồi Nữu Nữu, cháu xem ai phù hợp.

- Vâng!

Dương Tử Mi gật đầu, càng nhiều sự lựa chọn càng tốt, nếu ngày sinh của các cô gái này thuộc âm thì càng tăng thêm hiệu quả của Sát Thủy cục.

- Bác trưởng thôn à, bác kêu Nhị Nha nhà tôi qua đây làm gì?

Lương Quế Hoa không biết tại sao lại đến đây, thấy trưởng thôn đứng cùng một chỗ với Dương Tử Mi thì la làng nói:

- Bác sẽ không cấu kết người ngoài đem bán con gái trong thôn của chúng ta đi chứ?

Trưởng thôn tức giận nói:

- Cô nói cái gì vậy Quế Hoa? Là Nữu Nữu muốn giúp thôn chúng ta phá bỏ cái phong thủy quỷ quái kia đi. Chính là cái phong thủy làm thôn ta không có mưa đó, vì vậy mới tập trung mấy cháu gái này đến đây.

- Nó phá giải phong thủy?

Lương Quế Hoa liếc xéo Dương Tử Mi một cái:

- Mắt của trưởng thôn ông bị hồ ly ăn mất rồi à, một đứa con gái hiểu cái gì cơ chứ?

- Nữu Nữu là thầy phong thủy được Anh Kỳ đặc biệt mời về từ thành phố A về, vài ông lớn có tiền ở thành phố A đều tin tưởng cháu nó, tại sao chúng ta lại không tin?

Trưởng thôn đã nghe Hoàng Anh Kỳ kể những câu chuyện của Dương Tử Mi ở thành phố A nên ông sùng bái cô như một vị thần vậy.

Hơn nữa vừa rồi ở trên đường đi, ông ta cũng nhân tiện hỏi vận khí của mình, cô nói không sai một điểm nào. Hơn nữa còn chỉ điểm cho ông về sau nên làm thế nào, còn cho ông một lá bùa để mang theo bên người, nó có thể hóa giải kiếp nạn sáu mươi tuổi của ông.

Ông đương nhiên cảm kích vô cùng.

- Thầy tướng phong thủy? Bậy bạ? Không phải dựa vào nhan sắc để mấy kẻ có tiền lo hết sao? - Lương Quế Hoa không tin nói.

- Ồn ào quá đi.

- Dương Tử Mi mặc kệ bà ta.

Trưởng thôn tức giận nói.

Dương Tử Mi bắt đầu chọn những cô gái tập trung đến đây nhưng lại phát hiện xử nữ chân chính chỉ có tám người, những người khác đã mất trinh. Trong đó có không ít người mới mười ba tuổi đã mất.

Mà Nhị Nha trong sáng trong miệng bà mợ ba kia, em họ của cô mới có mười bốn tuổi nhưng đã có bầu được hai tháng rồi.

Dương Tử Mi bất đắc dĩ tách riêng tám cô gái xử nữ, những người còn lại nhờ trưởng thôn để họ về.

- Sao vậy Nữu Nữu? Không phải cháu nói là cần chín người sao? Tám người cũng được rồi à? - Trưởng thôn khó hiểu hỏi.

Tám người này phù hợp, còn những người khác không hợp. Trưởng thôn, có thể phiền bác kiếm giúp cháu thêm một cô xử nữ chân chính được không? Vẫn chưa đủ số lượng. - Dương Tử Mi nhíu mày nói.

- Xử nử chân chính? Cháu nói mấy đứa kia đều không phải? - Trưởng thôn nghi hoặc hỏi.

Dưởng Tử Mi gật đầu.

- Ài, bác biết ngay sẽ có chuyện mà, mấy đứa này tuổi còn nhỏ mà đã quan hệ nam nữ bừa bãi, cái gì mà đến nhà bạn nam cùng lớp ngủ qua đêm, tất nhiên là không giữ được bản thân trong sạch. - Trưởng thôn thở dài một hơi nói.

Lương Quế Hoa đang đứng một bên vừa nghe cô nói mấy cô gái bị đem ra ngoài đều không phải là xử nữ, mà trong đó còn có Nhị Nha nhà mình, thì lại hô lên:

- Tao nói này Dương Tử Mi! Cho dù thế nào, Nhị Nha cũng là em họ của mày. Nó mới chỉ mười bốn tuổi, mày nỡ lòng nào nguyền rủa ác độc nó như vậy? Còn vu oan Nhị Nha nhà tao không trong sạch. Rốt cuộc mày đang rắp tâm điều gì?

Dương Tử Mi thản nhiên nói:

- Tôi vẫn chưa đến mức giống như bà, lúc nào cũng ác độc vu oan người khác. Về phần Nhị Nha nhà bà rốt cuộc là dạng gì thì tự em nó rõ hơn ai hết. Mợ ba à, dù sao chúng ta cũng có quan hệ thân thích nên tôi khuyên bà, sớm đưa em nó đến bác sĩ kiểm tra đi, còn về phần tại sao lại như thế thì tôi không cần nói nữa.

Bất luận là thế nào thì Nhị Nha cũng còn nhỏ, cô cũng không muốn trước mặt mọi người công khai nói rằng nó mang thai, khiến nó không thể ngẩng mặt làm người.

Hơn nữa, cô đã dùng Thiên Nhãn xem xét Nhị Nha, phát hiện nó vì mấy đồng tiền tiêu vặt mà dễ dãi ai cũng cho trèo lên người.

Xem ra, điều kia đã không còn là vận mệnh tương lai nữa, mà chính là vận mệnh hiện tại của nó.

Đáng thương cho mợ ba lúc nào cũng oang oang nói con gái bà thuần khiết thanh tao cỡ nào. Lại không biết rằng ở trong trường, sau mỗi giờ tan học, con bà đều cùng người ta đi tiếp khách.

- Dương Tử Mi, ý mày là sao?

Lương Quế Hoa nhảy dựng lên, kéo Nhị Nha qua:

- Nhị Nha nhà tao vừa trong sáng vừa thật thà, mày không cần vì chuyện tao đắc tội với mày mà nói lung tung như vậy, mày nói xem rốt cục là vì sao?

Dương Tử Mi nhếch môi, không muốn bàn luận chuyện này với bà ta nữa.

- Thím Ba...

Có một cô bé cùng lớp với Nhị Nha nhịn không được lên tiếng nói:

- Ngày nào Nhị Nha cũng đi cùng với mấy tên con trai ra ngoài chơi, bạn học chúng con ai cũng biết. Mấy ngày hôm trước, bạn ấy còn nôn mửa trong ký túc xá, không biết có mang thai không nữa.

- Hoàng Lâm Hân!

Lương Quế Hoa vừa nghe lập tức nổi giận, vọt tới trước mặt cô bé vừa nói chuyện kia, nâng tay lên tát mạnh một cái, thở hổn hển mắng to:

- Mày là đồ tiểu tiện nhân, ngày nào mày cũng ra ngoài bán thân, lại dám ăn nói lung tung vu oan giá họa cho Nhị Nha nhà tao. Tao sẽ không tha cho mày, sẽ không tha cho mày! Mày mới có bầu, cả nhà mày đều có bầu!

Hoàng Lâm Hân ngồi xổm trên mặt đất bụm mặt khóc:

- Con mà nói dối thì sẽ bị sét đánh trúng, không tin thì thím hỏi Linh Mỹ đi.

Ánh mắt Lương Quế Hoa nhìn sang hướng Hoàng Linh Mỹ.

Hoàng Linh Mỹ là cháu gái của trưởng thôn, cô bé trốn sau lưng trưởng thôn, nơm nớp lo sợ nói:

- Lâm Hân nói đều là sự thật, ai ở ký túc xá cũng nói bạn ấy mang thai.

Trong thôn, ai cũng biết Hoàng Linh Mỹ là cô gái rất ngoan ngoãn thật thà, nếu cô đã nói như vậy, chứng tỏ chín phần sự việc kia là thật.

Ánh mắt Lương Quế Hoa quay lại trừng Nhị Nha.

Sắc mặt Nhị Nha tái nhợt, thân mình run rẩy nhè nhẹ, bàn tay vô tình ôm bụng, sau đó đột nhiên nôn mửa.

- Nhị Nha!

Lương Quế Hoa kêu lên như sư tử rống, khó tin nhìn nó:

- Con nói mau, nói rằng chuyện đó là do mấy đứa kia phỉ báng con, mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho tụi nó.

- Mẹ ơi, con... con...

Nhị Nha sợ tới mức nói không nên lời.

- Con nói cái gì? Con nói mau, con có ra ngoài bán thân hay không?

Lương Quế Hoa thấy con gái mình bày ra bộ dạng này, thì trong lòng cũng có chút suy đoán nhưng trong ý thức bà vẫn không thể chấp nhận được.

Nhìn đứa con gái mới mười bốn tuổi, nó làm sao có thể làm ra chuyện mất mặt như thế này?

Hơn nữa, điều nhục nhã là nó mang thai.

Bà không thể tin! Tuyệt đối không thể tin!

Chương 697: Sự Thật Chiến Thắng Biện Minh

Nhìn gương mặt mẹ mình dữ tợn rít gào, Nhị Nha sợ tới mức không ngừng lui về phía sau:

- Mẹ à, con...

- Con nói, mau nói cho mọi người biết con không có, là bọn họ vu oan cho con. - Lương Quế Hoa nắm áo Nhị Nha, thở hổn hển kêu lên.

Nhị Nha sợ hãi cúi đầu không nói lời nào.

- Con không nói đúng không! Vậy thì mẹ sẽ bắt con phải nói!

Lương Quế Hoa tức giận đẩy con gái...

Nhị Nha lảo đảo một chút sau đó té lăn trên đất, chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên quặn đau, sắc mặt vừa tái nhợt, khóc nói:

- Mẹ ơi, bụng con đau quá.

- Máu... - Có một cô gái kinh hãi kêu to.

Lương Quế Hoa nhìn xuống dưới chân con gái, chỉ thấy ống quần dính đầy máu tươi, con gái mình thì đau đớn đến mức sắc mặt tái nhợt.

Bà bị dọa đến choáng váng.

Vậy là con gái mình thật sự mang thai.

Dương Tử Mi không thèm đôi co với Lương Quế Hoa, vội vàng cầm ngân châm đi tới, muốn cứu chữa cho Nhị Nha.

- Mày muốn làm gì? Đừng đụng vào con gái tao! Đều tại mày hại nó!

Lương Quế Hoa thấy Dương Tử Mi đi tới thì muốn kéo quần áo Nhị Nha lên, bộ dạng đang thất thần bỗng khôi phục lại tỉnh táo, dùng sức định đẩy Dương Tử Mi ra.

Ngân châm trên tay Dương Tử Mi vừa động, đã đâm vào huyệt động và á huyệt bà ta, tránh cho bà ta lại tới quấy rầy.

Cô mau chóng cầm máu cho Nhị Nha, phát hiện thai nhi đã không giữ được, sau đó lập tức dùng ngân châm lấy phôi thai còn chưa thành hình thành dạng kia ra ngoài, cuối cùng bổ sung nguyên khí cho Nhị Nha.

Cái này còn tốt hơn so với việc truyền nước biển gấp trăm lần.

Lương Quế Hoa không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, cực kỳ kinh hãi trước động tác của Dương Tử Mi. Thấy máu đang chảy của con gái mình dần ngưng lại, nét mặt tái nhợt thống khổ cũng khôi phục chút hồng hào, tựa hồ đã giảm bớt, bà cũng thở nhẹ một hơi.

Đảm bảo Nhị Nha không còn nguy hiểm nữa, cô giải huyệt vị cho Lương Quế Hoa:

- Nếu không muốn con gái bà vì sảy thai mà sau này để lại di chứng thì mau chóng đưa em nó đến bệnh viện tĩnh dưỡng.

- Mày...

Lương Quế Hoa lại muốn nhảy dựng lên mắng Dương Tử Mi, nhưng thấy trên người con gái toàn máu là máu nên cũng không thèm chấp nữa, vội vàng ôm lấy Nhị Nha chạy đến bệnh viện.

Sự việc ầm ĩ này, cũng tạm thời dừng lại.

- Nữu Nữu, cháu còn biết châm cứu?

Trưởng thôn đã từng gặp qua thầy trung y dùng ngân châm để cứu người, vừa rồi thấy bộ dáng trầm ổn có lực của Dương Tử Mi lúc thể hiện châm cứu, hơn nữa sắc mặt của Nhị Nha cũng từ tái nhợt trở nên hồng nhuận một cách thần kỳ, ông nhịn không được tò mò hỏi.

- Trưởng thôn, lúc trước cháu ấy có châm cứu cho anh họ của tôi, nghe nói bệnh tật cũng sắp chữa khỏi. - Hoàng Anh Kỳ ở một bên lên tiếng nói.

Hai mắt trưởng thôn phát sáng:

- Nữu Nữu, có thể châm cứu giúp bác không?

Dương Tử Mi cười khổ:

- Trưởng thôn, thân thể bác không có vấn đề gì, không gấp! Cháu đang vội, phải phá giải Phong Thủy cục trước, đợi lần sau bác đến thành phố A tìm cháu, cháu sẽ châm cứu giúp bác.

- Được... được... được! Vậy cháu đi giải quyết trước đi.

Trưởng thôn vội vàng nói:

- Nhưng còn thiếu một người, có lẽ phải ra ngoài thôn tìm, cũng không biết mấy cháu gái ngoài thôn có đồng ý đến đây không nữa.

- Thôi bỏ đi, thêm cháu vào là được.

Trải qua việc Lương Quế Hoa nháo loạn, thời gian cũng qua nửa giờ đồng hồ rồi, cô thật sự không có thời gian đợi bác ấy đi tìm một cô gái đến đây.

Mình dù sao cũng được xem là thân trinh nữ, lại còn thuộc cực âm, rất thích hợp dùng làm Thanh Thủy cục.

- Vậy thì tốt quá, cháu đã giúp làm phép, bây giờ còn dùng đến máu trân quý của cháu nữa, thôn Hoàng chúng ta nợ cháu nhiều quá rồi. - Trưởng thôn cao hứng nói.

- Quả thật là nợ mình nhiều lắm, báo hại mình thiếu mất một ngày ở cạnh Long Trục Thiên.

Dương Tử Mi nghĩ thầm trong bụng.

Chương 698: Bày Trận

Mấy cô gái được tuyển chọn vừa nghe nói muốn dùng máu mình để bôi lên tấm gỗ liễu kia thì giống như nhìn thấy quỷ vậy, sợ tới mức muốn bỏ chạy.

- Mọi người sẽ không mất nhiều máu đâu, mỗi người chỉ cần nhỏ một giọt máu lên mấy tấm ván gỗ là được rồi.- Dương Tử Mi an ủi nói.

- Em sợ đau, sợ máu.

Một cô bé xua tay nói:

- Hay là tìm người khác đi.

- Bác nói mấy đứa bị gì vậy? Thôn chúng ta đến giờ vẫn không có mưa, già trẻ lớn bé trong thôn ai cũng khó chịu sắp chết rồi. Cái thôn như này, ai còn muốn được gả vào nữa? Đến lúc đó anh em mấy đứa không cưới được vợ, mấy đứa sẽ làm thế nào? - Trưởng thôn tức giận mắng.

Mấy cô bé này cùng lắm chỉ mới có mười mấy tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ biết nghĩ đến bản thân, làm sao có thể nghĩ đến chuyện lâu dài rằng anh em của mình không cưới được vợ.

Lời trưởng thôn căn bản không có tác dụng nào với chúng.

- Trưởng thôn, theo cháu ai đồng ý hiến máu, sẽ thưởng cho người đó năm trăm đồng. - Dương Tử Mi lên tiếng nói.

Mấy cô bé kia vừa nghe, hai mắt đều sáng lên.

Nếu có thể có phần thưởng năm trăm thì mất mấy giọt máu có đáng gì, được năm trăm, bọn chúng có thể mua được bao nhiêu thứ mình muốn.

Trưởng thôn do dự một chút rồi gật đầu:

- Được! Nếu giải quyết được vấn đề hạn hán thì mỗi người các cháu sẽ được phần thưởng năm trăm đồng, hơn nữa còn được liệt vào đại công thần ở thôn, được ghi tên ở miếu đường.

- Vậy cháu sẽ hiến máu! - Hoàng Linh Mỹ cháu gái trưởng thôn lên trước nói, những người khác cũng biểu hiện đồng ý.

Dương Tử Mi lấy con dao đã được khử trùng, nhẹ nhàng rạch một chút vào ngón áp út tay trái của mỗi người, bảo bọn họ nhỏ một giọt máu lên mỗi tấm gỗ liễu, sau đó cũng rachj tay của mình lấy máu.

Chín giọt máu của xử nữ đã lấy xong, cô bắt đầu tiến hành vẽ bùa chú.

Thời điểm cô tiến hành vẽ bùa chú, mọi người ở đây đều cảm giác được không khí nóng gay gắt xung quanh hạ xuống vài độ, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được có hơi nước bốc lên trong không khí, ai cũng thoải mái nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Vẽ bùa chú xong, Dương Tử Mi bắt đầu bố trí Sát Thủy cục.

Đối với người ngoài nghề không hiểu pháp thuật thì chỉ thấy cô cắm từng tấm từng tấm gỗ liễu xuống đất mà thôi.

Thế nhưng, nó lại hao phí rất nhiều tinh nguyên của Dương Tử Mi.

Đầu tiên, căn cứ vào âm dương ngũ hành bát quái Cửu Cung trận pháp để bố trí vị trí của mỗi tấm gỗ liễu, mỗi lần cắm một tấm gỗ xuống, phải tiêu tốn nguyên khí để niệm chú ngữ, đồng thời phải truyền nội lực, không dùng bất cứ công cụ trợ giúp nào. Đất đai khô hạn lâu ngày đều trở nên vô cùng cứng chắc, nên mỗi lần trực tiếp cắm tấm gỗ xuống, cô bị mất đi rất nhiều sức lực.

Ở ba nơi được lựa chọn, cô đã bố trí xong Sát Thủy cục, trời cũng đã tối. Dương Tử Mi mệt đến mức sắp thở không ra hơi rồi, chỉ có thể ngồi xuống khoanh chân lại để điều chỉnh khí tức, đồng thời mượn trợ lực của nhân sâm để bổ sung nguyên khí.

- Nữu Nữu, xong rồi sao cháu? - Trưởng thôn cẩn thận hỏi cô.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Vậy khi nào trời đổ mưa? - Trưởng thôn cẩn thận hỏi cô lần nữa.

- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, mười giờ đêm nay trời sẽ đổ mưa một trận.

Dương Tử Mi bấm ngón tay tính toán, xem xét lượng mưa của khu này. Bây giờ Hỏa Diễm cục tạm thời bị Sát Thủy cục khống chế, mưa có thể rơi xuống thôn Hoàng rồi.

Có điều, vì đây là lần đầu tiên cô bày trí bố cục này, nó lại còn đối phó với cái Hỏa Diễm cục vô cùng lớn kia nữa, trong lòng cô cũng không thật sự chắc chắn. Hơn nữa, trời đất gió mây bất trắc khó lường, bình thường đến dự báo thời tiết còn báo sai, huống hồ là cô.

Trưởng thôn nghe xong vô cùng vui sướng, nước mắt trào ra. Ông vội vàng quay về thôn khua chiêng gõ trống, mở loa phát thanh, thông báo toàn thể bà con trong thôn đến cảm tạ Dương Tử Mi.

Chương 699 - 704: Đợi Quỳ Đi 

Mọi người trong thôn vừa nghe nói có đại sư đến giải quyết vấn đề khô hạn trong thôn thì chen chúc ra ngoài.

- Trưởng thôn à, đại sư ở đâu vậy?

Cậu cả Hoàng Lợi của Dương Tử Mi vọt ra đầu tiên, gần đây công việc của ông ta không thuận lợi nên rất muốn tìm một đại sư đến chỉ điểm một chút đường đi nước bước, xem xem có thể xoay chuyển thời vận hay không.

- Hoàng Lợi à, vị đại sư này chính là cháu ngoại Nữu Nữu nhà các ông đó. Em gái Hoàng Tú Lệ của ông thật may mắn, sinh ra được một cô con gái tốt. - Trưởng thôn mặt đầy vẻ hâm mộ nói với Hoàng Lợi.

Hoàng Lợi nhìn Dương Tử Mi đang đứng một bên, bĩu môi nói:

- Trưởng thôn à, ông đừng có nói đùa, con bé này mà có tài khiến thôn này đổ mưa được, thì tôi sẽ quỳ xuống đất gọi ba tiếng bà nội.

- Vậy ông quỳ là cái chắc rồi.

Trưởng thôn cười nói:

- Ông không tin ông hỏi Anh Kỳ mà xem, Nữu Nữu là đại sư được Anh Kỳ mời ở thành phố A về.

Khi ông ta thấy Hoàng Tú Lệ trong đám người thì vội vàng đi qua khom người nói với Hoàng Tú Lệ:

- Em gái lớn à, em đúng là sinh được một cô con gái tốt, cháu nó đã cứu cả thôn chúng ta! Cám ơn, cám ơn, thật sự cảm ơn rất nhiều.

Hoàng Tú Lệ thấy người có quyền uy cao nhất trong thôn cúi người cảm kích với bà thì có chút căng thẳng lúng túng, vội vàng xua tay nói:

- Trưởng thôn à, đây là việc mà Nữu Nữu nên làm, không cần cám ơn.

- Trưởng thôn, tôi nói ông đừng dễ bị lừa. Bộ dáng con bé này như vậy, cùng lắm chỉ làm được thần côn lừa đảo mà thôi. Làm sao có giải quyết vấn đề khô hạn của thôn ta? Ông đừng quên ông đã từng mời bao nhiêu thầy phong thủy đến xem, có lần nào mà không bị lừa chứ, hiệu quả thì chả thấy đâu.

Hoàng Lợi khinh thường nói:

- Lừa người lừa đến tận nhà mẹ đẻ rồi, đừng có về đây làm chúng tôi mất mặt nữa, nhà tôi không có loại thân thích này.

Mọi người thấy tuổi cô bé nhỏ như vậy cũng bán tín bán nghi, lại thêm ông ta thân làm cậu ruột thế mà lại từ chối Dương Tử Mi, làm cho mọi người lại càng thêm hoài nghi. Dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo nhìn vào hai mẹ con Hoàng Tú Lệ và Dương Tử Mi, mang theo một chút khinh thường.

- Cậu cả à! Tôi hỏi này... Có phải lúc nãy ông có nói, nếu tôi có thể làm cho thôn này có mưa thì ông sẽ quỳ xuống gọi tôi ba tiếng bà nội phải không? - Dương Tử Mi nhìn thấy sắc mặt của cậu cả, lạnh lùng hỏi.

- Đúng! Nếu mày có bản lĩnh làm trời đổ mưa thì tao lập tức quỳ gối xuống đất lạy mày ba lần. Nếu không! Mày lập tức cút khỏi thôn Hoàng, đừng ở đây làm tao mất mặt. - Hoàng Lợi cực kỳ khinh thường nói.

- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ?

Dương Tử Mi nhíu mày nhìn trưởng thôn nói:

- Trưởng thôn, bác làm chứng nhé.

- Nữu Nữu yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm chứng cho cháu, chỉ cần cháu có thể làm cho thôn chúng ta có mưa, bác sẽ bắt ông ta quỳ trước mặt cháu.

Trưởng thôn cũng nhìn ra mâu thuẫn giữa hai người, thiên vị nói với Dương Tử Mi.

- Được! Vậy bây giờ cháu sẽ khiến trời đổ mưa.

Dương Tử Mi không thể nào đợi mười giờ tối nay mới mưa được, cô không thể nuốt trôi ngụm tức mà cậu cả ném cho cô.

Cô chắc chắn phải khiến ông ta quỳ lạy và gọi cô là bà nội ở trước mặt mọi người trong thôn, để cô và mẹ nhả được cục tức kia.

- Mưa ngay bây giờ?

Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng đã chạng vạng nhưng bầu trời vẫn còn một mảng xanh lam, không có lấy một đám mây, khả năng mưa là không thể.

Chẳng lẽ cô có thể mượn mưa từ ông trời?

Chuyện này chỉ có thể thấy trong màn hình Tivi thôi.

Chính xác, Dương Tử Mi quả thật muốn mượn mưa từ ông trời.

Mượn mưa cũng là một loại đạo thuật của Mao Sơn, chỉ cần nguyên khí có thể thông thiên thì sẽ không có gì khó.

Có điều, đây là mượn mưa của trời nên tất yếu phải trả nợ, người thi pháp có khả năng sẽ phải trả nợ bằng tuổi thọ.

Nếu không phải hạn hán cực kỳ nghiêm trọng, thì những pháp sư đạo sĩ có thể mượn mưa, sẽ không đánh đổi tuổi thọ của mình để đi cầu mưa.

Vì để mẹ sau này ở thôn Hoàng có thể nhận được sự tiếp đón quý hóa của mọi người, vì để cho ông cậu độc ác kia quỳ trước mặt mình trước sự chứng kiến của mọi người, cho dù có giảm chút tuổi thọ, Dương Tử Mi cũng sẽ mượn mưa về.

Dương Tử Mi nhờ trưởng thôn chuẩn bị một bàn cúng, một cái lư hương, ba cây nhang, hai ngọn nến, trên bãi trống ở thôn làm một cái đàn đơn giản, hương khói ở giữa, đốt lên ba cây nhang rồi lấy từ trong túi ra bốn khối ngọc thạch, bốn khối này là tượng trưng cho bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Bát Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

Đạo sĩ bình thường đều dùng kiếm gỗ đào làm công cụ đề câu thông với trời.

Dương Tử Mi thì không cần, công lực của cô làm sao mấy đạo sĩ kia có thể so sánh được.

Tịnh thủ định tâm, ngón tay cô chỉ trên trời, dùng tư thái vô cùng thành kính đọc chú ngữ mượn mưa...

- Do trời đất hạn hán khó mưa, nên đệ tử Dương Tử Mi cầu trời cho mượn mưa. - Dương Tử Mi nhìn trời hô to một tiếng, tay trái giơ cao lá bùa mượn mưa lên không trung.

"Tách"

Trưởng thôn khẩn trương đứng xem, chỉ có Hoàng Lợi khinh thường nhìn cô, cho rằng cô chỉ đang giả thần giả quỷ.

Mọi người thấy rõ ràng, có một đốm lửa trực tiếp bốc lên từ ngón trỏ đang chỉ lên trời của cô, bùa chú màu vàng bay vụt thẳng lên trời, luồng sáng chói lọi xuất hiện giữ bầu trời tối thui, vô cùng chói mắt.

Mọi người há to miệng kinh ngạc, ngây ngốc đứng nhìn.

Những người dân ban đầu vốn bán tín bán nghi với Dương Tử Mi, bây giờ nhìn cô như nhìn thấy thần thánh vậy.

Đốm sáng kia dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người...

Chỉ chốc lát sau, bầu trời vốn trong xanh chậm rãi có mây từ phía Đông kéo đến, nó từ từ đi về hướng thôn Hoàng, cuối cùng dừng lại phía trên thôn Hoàng.

"Đùng... Đùng..."

Một tia sấm sét giáng xuống phía trên thôn Hoàng.

Tâm tình mọi người bắt đầu kích động lại vừa hưng phấn vừa hồi hợp chờ mong có thể cảm nhận được không khí trời mưa. Cả người, vật, cây cỏ đã lâu không được hưởng cảm giác dễ chịu như thế này.

Nhìn khung cảnh sắp đổ mưa trước mắt, sắc mặt Hoàng Lợi có chút biến đổi, ông ta lớn tiếng nói:

- Có cái gì mà vui chứ? Ngày trước không phải ông trời vẫn thế sao? Không phải vẫn đổ mưa cho chúng ta sao?

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ không mưa, thì còn đợi đến khi nào?

Dương Tử Mi kêu lên về phía bầu trời.

- Nhìn kìa nhìn kìa, chị ấy nhẹ nhàng bay lên kìa, chị ấy chính là thần tiên tỷ tỷ. -Có một đứa nhóc kinh ngạc kêu lên.

Mọi người nhìn dưới chân Dương Tử Mi, chỉ thấy dưới chân cô mang một đôi Sandal trắng tinh, hai bàn chân dần dần lơ lửng trên mặt đất, thân thể tựa như không còn sức nặng.

Một trận gió thổi qua khiến quần áo cô tung bay, trông như tiên nhân hạ phàm.

- Tiên nữ giáng trần kìa!

Không biết là cụ già nào kích động kêu lên:

- Mọi người mau quỳ xuống nghênh đón tiên nữ đi.

Mọi người giống như bị mê hoặc nhìn thân ảnh đang bay cao của Dương Tử Mi, sau đó một đám người đều quỳ xuống, thành kính bái lạy cô.

Hoàng Lợi và vợ ông ta là Trần Phượng Kiều khó tin nhìn tình cảnh trước mắt, kinh ngạc đứng yên.

- Hoàng Lợi, có quỳ không? - Trần Phượng Kiều gấp gáp giật giật áo chồng mình hỏi.

- Quỳ cái gì mà quỳ? Đây chỉ là giả thần giả quỷ, ngu muội vô tri. Đợi nó gọi mưa được rồi nói. - Mặc dù trong lòng Hoàng Lợi đang thấp thỏm nhưng vẫn ngoan cố nói.

Bầu trời tiếp tục đổ sấm sét nhưng vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống.

Lúc này nguyên khí của Dương Tử Mi đã cạn kiệt không thể chống đỡ, cô dùng hết sức lực toàn thân cuối cùng ra hiệu lệnh nói:

- Thiên hạ hỏa linh, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức tuân lệnh!

Khi đã lên tới độ cao một mét rưỡi, cả cơ thể cô bắt đầu hư thoát dần dần rơi xuống.

Sadako đứng ở dưới thấy thế lập tức phi thân lên, đúng lúc tiếp được thân thể lung lay sắp ngã của cô.

Dương Tử Mi động phải vết thương cũ, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, vô lực dựa vào người Sadako.

Sadako bị cô liên lụy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Tia sấm sét từ bầu trời bỗng nhiên ngừng lại, đám mây đen kia không đổ mưa xuống mà dần tản ra.

- Tôi biết mà! Nó chỉ giả thần giả quỷ lừa mấy người thôi. Khổ thân mấy người đã bái lạy nó, thật buồn cười. - Hoàng Lợi thấy trời vẫn chưa mưa, lại thấy bộ dạng bị thương của Dương Tử Mi, sự căng thẳng trong lòng như nhận được đại xá, lớn tiếng hô to.

Những thôn dân đang quỳ trên mặt đất nghe được hắn gọi, ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn sắc mặt yếu ớt của Dương Tử Mi, cũng chần chừ đứng dậy.

Trưởng thôn nhìn đám mây đen dần tan đi, âm thầm thở dài một hơi, cũng cảm thấy hoài nghi đối với Dương Tử Mi.

Chẳng lẽ giống như lời Hoàng Lợi nói cô ta đang giả thần giả quỷ hay sao?

Nhưng mà vốn cô không cần phải giả thần giả quỷ gì. Cho tới bây giờ, cũng không thấy cô nói muốn tự mình trả một đồng nào. Hồi lâu không thấy có mưa, thôn dân bắt đầu nghị luận sôi nổi, thậm chí có người tỏ vẻ khinh thường quay đi, có người cười nhạo trưởng thôn bị lừa gạt.

Mà Hoàng Tú Lệ là khó chịu nhất, đại đa số người dân đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn bà, thậm chí có người còn nhổ nước bọt, nói bà mang theo con gái về hãm hại và lừa gạt nhà mẹ đẻ.

Hoàng Tú Lệ như bị kim châm nhưng mà bà tin con gái mình, bà nổi đóa lên, dùng dũng khí cho đến bây giờ bà chưa từng có, lớn tiếng nói:

- Mọi người phải tin tưởng con gái tôi, nó sẽ không lừa gạt mọi người.

Những lời nói khó nghe lại vang lên, thậm chí có người ném đá vào bà.

Dương Tử Mi nhìn thấy, vừa giận vừa sốt ruột.

Mình đã bỏ lại sư phụ và Long Trục Thiên, không ngần ngại cực khổ tới nơi này dập lửa, không tiếc giảm tuổi thọ để cầu mưa mà không ngờ lại bị đối xử như vậy.

Lòng cô trở nên lạnh lẽo. Cô đẩy Sadako ra, nói:

- Sadako! Bảo vệ mẹ tôi.

Sadako đi đến bên Hoàng Tú Lệ, chắn giúp bà một ít đồ bị ném vào người.

Hoàng Lợi lớn tiếng gào to:

- Đồ lừa đảo... đốn mạt... Cút khỏi thôn chúng tôi mau, đừng có bao giờ tới đây làm xấu mặt nữa.

Không ít người thấy vậy cũng lớn tiếng gào theo.

Hoàng Tú Lệ thấy mình và con gái giống như chó nhà có tang, bị chính quê nhà mẹ đẻ nghi ngờ đuổi đi, đau lòng rơi nước mắt.

Mà bà lại càng đau lòng cho con gái hơn.

Vừa rồi thấy nó phun một ngụm máu tươi, lòng bà đau như cắt, muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị ngăn lại.

Lúc này, Dương Tử Mi đang chịu nội thương. Đây chính là lúc khí lạnh trong cơ thể không thể khống chế được, nếu Hoàng Tú Lệ tới gần cô sẽ lập tức bị khí lạnh tràn vào cơ thể.

Dương Tử Mi thật sự không nghĩ tới, lần này mình lại cầu mưa thất bại, bước chân lảo đảo, nói với Sadako và mẹ:

- Đi thôi, chúng ta trở về, sau này chúng ta sẽ không bước chân tới nơi này nửa bước. Bọn họ sẽ phải hối hận.

Cô dùng tấm ván gỗ liễu tạo thành Sát Thủy cục, chỉ có thể tạm thời khống chế Hỏa Diễm cục, tác dụng duy trì nhiều nhất chỉ được một năm, bởi vì gỗ liễu không được như tảng đá, sẽ mục nát.

Kế hoạch của Dương Tử Mi vốn là để sau khi sư phụ tỉnh dậy, nếu có thời gian rảnh lại tới một lần nữa lấy tinh thạch bày Sát Thủy cục, để cho mọi người trong thôn Hoàng từ nay vô lo vô nghĩ.

Hiện tại, cô đã thay đổi ý định, cũng đột nhiên hiểu được vì sao thầy phong thủy ngày đó độc ác mang Hỏa Diễm cục tới, thì ra tất cả không phải vì một ngàn đồng bạc mà vì những sắc mặt khó coi đó.

Anh cho bọn họ lợi ích, bọn họ liền sùng bái anh như một vị thần.

Mà nếu thấy anh không còn giá trị lợi dụng nữa, họ liền xem anh như cục phân chó chà đạp dưới chân.

Những người như thế xứng đáng chịu sự trừng phạt.

Mình bày Sát Thủy cục một năm kia coi như là báo ân thôn này đã từng nuôi dưỡng mẹ mình đi.

Từ nay, ân tình này xí xóa.

- Tử Mi! Cậu tin cháu. - Cậu hai Hoàng Cường từ trong đám người chạy ra nói.

- Cậu hai! Chúng cháu phải đi rồi, chờ sau này sắp xếp ổn định, đến lúc đó tới thành phố A tìm mẹ con cháu. Cháu và mẹ không bao giờ về đây nữa. - Dương Tử Mi lạnh nhạt nói.

- Ài... - Hoàng Cường thở dài một hơi, anh cũng không muốn ở lại thôn này nữa.

Người trong thôn tất cả đều họ Hoàng, tính ra hẳn thì đều là anh em chảy chung dòng máu, lại theo Hồng Đỉnh Lục vái cao đạp dưới, bởi vì bản thân vô dụng, liên lụy đến người nhà bị người trong thôn khi dễ.

Cháu gái! Cậu tin con nhưng không nghĩ kết quả sẽ thành như vậy.

Hoàng Anh Kỳ cũng tiến lên, vẻ mặt khó xử nói:

- Là cậu hại hai mẹ con của con rồi. Trời nhất định sẽ mưa... phải không trưởng thôn?

Ánh mắt Dương Tử Mi nhìn về phía trưởng thôn.

Trưởng thôn tránh ánh mắt cúa cô rồi không nói gì, cảm xúc trên mặt đã sớm bán đứng hắn.

Ngay từ đầu hắn đặt hy vọng vào Dương Tử Mi rất lớn, nhìn trận pháp vô cùng kỳ lạ kia của cô, hắn đã thật sự cho rằng trời sẽ đổ mưa.

Nhưng mà trời vẫn chưa chịu đổ mưa, mây đen sấm sét ầm ầm kéo đến kia vừa trông thấy đã tan ngay.

Hắn cũng nghi ngờ phải chăng mình đã bị con nhãi này lừa gạt, hại mình theo sau nó lăn lộn cả ngày.

Thấy trưởng thôn không nói lời nào, lòng Dương Tử Mi lạnh lẽo lần nữa, nói với Hoàng Anh Kỳ:

- Cậu họ! Cảm ơn cậu đã tin con. Con đi về đây, rảnh thì gặp lại ở thành phố A.

Ba người đi ra trong tiếng chửi rủa của người dân. Vừa đến cửa thôn... trên mặt chợt lạnh. Cảm giác như có giọt nươc rơi xuống... rơi trên vùng đất khô cằn này...

Trời mưa rồi!

Trời thật sự mưa rồi!

Tốt quá rồi, trời mưa rồi!

Người trong thôn vui vẻ hô lên, bọn họ vui mừng khôn xiết... vừa gọi vừa nhảy vì những giọt nước mưa đã lâu không rơi xuống. Nam nữ già trẻ đều ngẩng mặt lên trời, chìa hai tay ra hứng lấy cảm nhận những giọt nước rơi xuống.

- Tôi biết cháu gái tôi sẽ không lừa người. Nó trị khỏi tận gốc bệnh của tôi... đương nhiên có thể cầu mưa! - Hoàng Cường thấy mọi ngườ kích động quên mất công lao của Dương Tử Mi, lớn tiếng nói.

Cả đám đang hoan hô cuồng nhiệt thấy tiếng nói lớn này đột nhiên như bị cái kéo lớn cắt đứt, trong nháy mắt yên lặng.

Mọi người nghĩ tới lúc nãy bất kính với Dương Tử Mi, lòng liền trầm xuống.

Tim trưởng thôn cũng thình thịch một tiếng bình tĩnh lại, vội vàng nói với mọi người:

- Nhanh... Chúng ta tới ngăn mẹ con Tú Lệ lại rồi xin lỗi và tỏ lòng biết ơn.

Gã dẫn đầu thôn dân chạy tới cửa thôn.

Lúc này đám người Dương Tử Mi đã ngồi lên xe.

Dương Tử Mi nhìn nước mưa bên ngoài rơi tí tách, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.

Hoàng Tú lệ thì che mặt khóc thút thít:

- Con gái... mẹ xin lỗi con, rõ ràng con có thể cầu mưa vậy mà con bị bọn họ vu oan như vậy.

- Mẹ... Con không sao!

Dương Tử Mi nhàn nhạt an ủi:

- Sự thật đã chứng minh ai đúng ai sai rồi! Nhưng mà mẹ, lần sau con sẽ không đến giúp thôn này nữa, bọn họ không xứng để con giúp đỡ.

- Ừ... Sau này mẹ cũng không trở lại nữa! - Lần này Hoàng Tú Lệ thật sự đã lạnh lòng với nhà mẹ ruột của mình rồi. Nhất là đối với anh cả... chỉ muốn đẩy cháu mình vào chỗ chết, khiến cho bà không còn lưu luyến nơi này nữa.

Dương Tử Mi thở dài một cái, khởi động chân ga, chuẩn bị lái xe ra khỏi nơi này.

Trưởng thôn dẫn thôn dân ngăn cản phía trước không cho đi.

Trưởng thôn gõ gõ cửa xe của cô, nôn nóng gọi to:

- Cháu à... Trời mưa rồi! Chúng tôi sai rồi... Chúng tôi không nên hiểu lầm hai mẹ con cháu. Cháu là ân nhân thôn chúng ta, ở lại một tối được không? Chúng tôi sẽ tận tình chiêu đãi mọi người.

- Không cần!

Dương Tử Mi lạnh mặt nói:

- Tôi đã nói rồi... Tôi sẽ không bao giờ bước tới nơi này nửa bước. Mấy người sau này có chuyện gì cũng đừng tìm tôi... Tôi sẽ không bao giờ trở về đây nữa!

- Cháu à... đều tại cậu cả Hoàng Lợi của cháu, để tôi gọi người bắt lại dập đầu trước cháu.

Mưa trên trời đổ xuống, Hoàng Lợi kinh ngạc đứng ngẩn người trên bãi đất trống, cả người bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Có nằm mơ cũng không thể ngờ được, trên đời này lại có người có thể cầu được mưa.

Mà người này lại là đứa cháu gái của ông... Dương Tử Mi!

Càng không may là trước đó mình đối xử với nó rất tệ.

Tay chân ông ta lạnh lẽo trong lòng hoảng sợ, tim đập thình thịch, ngay cả thở cũng không thở nổi.

Ông ta phải làm sao đây?

- Hoàng Lợi! Hoàng Lợi! Không ngờ Nữu Nữu có thể hô mưa gọi gió như vậy... Không phải cháu nó là một thầy phong thủy rất lợi hại ư? Gần đây công việc của ông không thuận lợi, mau nhờ cháu nó xem thử đi! - Người vợ Trần Phượng Kiều của ông biết được chuyện lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bọn họ liền hưng phấn nói.

Hoàng Lợi trừng mắt nhìn bà, nhớ đến việc mình bỗng nhiên quỳ xuống đất ở trước cửa nhà không thể động đậy. Lúc đó, ông ta nhìn thấy ngón tay Dương Tử Mi hơi giật giật.

- Chẳng lẽ nó lợi hại đến mức có thể tùy tiện động một ngón tay cũng có thể khiến người khác bỗng nhiên bị thương?

- Hơn nữa, mình vừa xúc phạm Hoàng Tú Lệ và nó... Có khi nào nó thay đổi phong thủy của mình, khiến mình không thể ngóc đầu lên được hay không?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông ta lập tức trầm xuống.

- Rõ ràng cháu gái mình có bộ dáng bất phàm, thế nhưng mình lại không có mắt nhìn. Còn tưởng nó chỉ là một con nhóc gầy còm, vàng vọt, thích khóc như lúc trước, thật là đáng chết.

Ông ta chán nản, muốn đập đầu mình một cái.

Lúc này, trưởng thôn và một vài thanh niên cường tráng đến bắt ông ta lại, phun nước bọt lên người ông ta:

- Hoàng Lợi, tên đáng chết này, ông muốn hại chết tất cả người trong thôn chúng ta à?

- Thả tao ra!

Trước kia, lời nói của Hoàng Lợi luôn có trọng lượng ở trong thôn... Thấy ông ta la lên, mấy người trẻ tuổi đang giữ hai bên tay ông ta lập tức thả lỏng, do dự nhìn trưởng thôn.

- Tôi nói này Hoàng Lợi, chuyện ông đã nói thì ông phải làm. Lúc nãy, ở trước mặt mọi người ông đã nói... Nếu Nữu Nữu có thể cầu được mưa ông sẽ quỳ xuống trước mặt nó, dập đầu ba cái và gọi nó là bà nội. Bây giờ trời đã mưa rồi... Ông là cậu nó, bây giờ còn muốn chối cãi rồi nuốt lời sao?

Thôn trưởng hừ lạnh nói:

- Bởi vì ông, tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều đã gây sự với nó nên sau này nó không cần đến thôn chúng ta nữa. Lúc sáng, nó có nói việc sắp xếp cái kia... cái Sát Thủy cục gì đó, chỉ có thể giúp thôn chúng ta có mưa một năm, đó chỉ là tạm thời, sau này sẽ bố trí một biện pháp lâu dài hơn. Bây giờ, đã bị người cậu như ông phá hỏng, một năm sau, nếu thôn chúng ta lại không có mưa, Hoàng Lợi, ông chính là kẻ có tội lớn nhất trong thôn chúng ta.

Hoàng Lợi nghe thấy vậy, cả người hơi run nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Trùng hợp là trời đổ mưa... chẳng qua là tối nay nó may mắn thôi! Ông tin nó thật à?

- Trùng hợp à?

Thôn trưởng nổi giận nói với ông ta:

- Đúng vậy! Trên đời này có rất nhiều nơi có thể trùng hợp đổ mưa nhưng đã qua rất nhiều năm, thôn chúng ta không có mưa rồi. Đêm nay vừa hay trời lại mưa, tất cả mọi người đều biết rõ... đó là nhờ cháu gái ông cầu mưa mà ra. Ông còn muốn chối sao? Bây giờ lập tức theo tôi đến giải thích với Nữu Nữu, để cho nó bớt giận.

- Tôi không làm! - Hoàng Lợi cứng đầu nói.

Ông ta là bề trên, sẽ không bao giờ quỳ xuống cúi đầu với một đứa cháu gái như Dương Tử Mi, cho dù pháp thuật của nó có cao cường đến đâu đi nữa.

Nếu ông ta quỳ xuống, sau này sẽ không thể ngẩng đầu ở trong thôn này nữa. Cả đời này sẽ phải sống trong sự cười nhạo của người khác.

- Ông thật sự không làm?

Trưởng thôn quay người lại ra lệnh với hai người thanh niên ở bên cạnh:

- Trụ Tử! Nhị Tỏa! Lập tức bắt lấy ông ta đưa đi!

Trụ Tử và Nhị Tỏa nhanh chóng bắt Hoàng Lợi lại.

Hoàng Lợi đánh trả.

Nhưng mà Trụ Tử và Nhị Tỏa là hai người nổi tiếng khỏe mạnh ở trong thôn, dùng hết sức đè ông ta xuống.

- Trưởng thôn, Trụ Tử, Nhị Tỏa, mấy người muốn làm gì? Sao mấy người có thể đối xử với Hoàng Lợi nhà tôi như vậy? Thật là quá đáng! - Trần Phượng Kiều - đứng một bên vừa chửi bậy vừa giúp chồng mình thoát ra.

- Kéo bà ta qua một bên đi. - Trưởng thôn gọi người khác kéo Trần Phượng Kiều qua một bên, sau đó bảo Trụ Tử và Nhị Tỏa lôi Hoàng Lợi đến cổng thôn.

Dương Tử Mi vẫn chưa lái xe đi mà đang chờ đợi.

Cho dù như thế nào, cô cũng phải bắt người cậu ruột thịt vô cảm kia phải quỳ xuống dập đầu trước mặt cô. Khiến cho ông ta không thể ngẩng đầu ở trong thôn này được nữa, ai bảo ông ta đối xử với mẹ cô như vậy.

Hoàng Tú Lệ đứng bên cạnh buồn bã nói:

- Nữu Nữu, tuy cậu con quá đáng nhưng cũng là cậu ruột của con... con đừng bắt cậu ấy quỳ trước mặt con như vậy!

Dương Tử Mi chỉ hừ lạnh rồi nghĩ:

- Lúc trước, chính ông ta muốn cắt đứt quan hệ họ hàng với gia đình mình. Bây giờ, ông ta chỉ là một người bình thường như bao người mà thôi.

Hoàng Lợi bị kéo đến trước xe, trưởng thôn đá vào đầu gối ông ta một cái.

Chân Hoàng Lợi bị đau" phịch một tiếng" hai chân ông ta liền quỳ xuống đất, sau đó bị Trụ Tử và Nhị Tỏa đè lại không thể động đậy.

- Nữu Nữu...

Trưởng thôn đến gần cửa xe, lấy lòng nói:

- Bác mang Hoàng Lợi đến đây rồi, bây giờ để ông ta dập đầu tạ lỗi cháu... Cháu có thể bớt giận được không? Ở lại giúp thôn chúng ta giải quyết chuyện ngôi mộ kia được không?

- Không thể! Đi mời người khác tài giỏi hơn đi.

Dương Tử Mi không thèm nhìn tới. Cô lo mẹ mình cảm thấy khó chịu nên lập tức khởi động xe, đạp chân ga. Chiếc xe Hummer chạy trên con đường đầy đất, làm bụi đất phủ đầy lên mặt những người trong thôn.

- Đều do ông!

Trưởng thôn tức đến đỏ mặt khi thấy Dương Tử Mi lái xe đi không có chút do dự nào, liền giơ tay tát lên mặt Hoàng Lợi vài cái:

- Đồ nhãi ranh! Nếu như vấn đề hạn hán ở thôn ta không giải quyết được, ông chính là kẻ có tội trong thôn chúng ta. Ông và con trai ông sẽ bị xóa tên ra khỏi dòng họ, không còn là người của thôn chúng ta nữa!

Hai má Hoàng Lợi bị đánh đến sưng vù.

Ông ta cắn răng nhìn chiếc xe Hummer đẹp đẽ kia, lại hối hận mắt mình quá kém.

Hôm nay, từ bên ngoài về thôn nhìn thấy trước cổng thôn có một chiếc xe có giá trị mấy trăm vạn, lại nhìn thấy mấy người Hoàng Tú Lệ nên đoán ra chiếc xe này có liên quan đến bọn họ.

Năm ngoái, ông ta đã gặp người nhà họ Dương. Lúc đó bọn họ rất nghèo khổ, không biết sao Nữu Nữu lại bị tàn phế ở trên núi.

Nhưng mà ông ta không sao hiểu được! Chỉ mới qua một năm... Sao có thể thay đổi nhiều như vậy?

- Trưởng thôn! Hoàng Lợi nhà tôi đâu có biết Nữu Nữu nhà Tú Lệ có thể hô mưa gọi gió, nếu biết thì làm sao có thể đối xử với họ như vậy? Rõ ràng bọn họ có nhiều tiền như vậy, lại keo kiệt chỉ mang cho nhà tôi cá mắm thối hoắc. Đúng là coi thường người khác! - Trần Phượng Kiều nghe em dâu kể lại Hoàng Tú Lệ mang toàn thuốc bổ và bốn ngàn tệ đến nhà họ lì xì, trong lòng vô cùng ghen tức nói.

- Chị dâu cả à! Cá mắm đó là loại cá mắm tốt nhất đó, ít nhất cũng năm, sáu mươi đồng một cân, một hộp cá mắm đó hơn ngàn tệ. Chị còn nói ít? Hơn nữa, vốn dĩ chị họ đã chuẩn bị tiền lì xì cho mấy đứa nhỏ nhà chị, ai bảo chị cứ xua đuổi người ta như vậy, đến em cũng không chịu được. - Hoàng Anh Kỳ lắc đầu nói.

- Ai biết là bọn nghèo rách đó có thể trở mình cơ chứ? Thật là khó chịu! Vợ chồng tôi đến thành phố A xin nó về đây lại, tôi không tin nó không để tâm đến tình cảm anh em. - Trần Phượng Kiều la lên, nhanh chóng đỡ chồng mình đứng dậy.

- Mặc kệ các người khóc cũng được, cầu xin cũng được, quỳ cũng được. Tóm lại, nhất định phải đưa được Nữu Nữu đến đây, giải quyết chuyện hạn hán ở thôn chúng ta. - Trưởng thôn tức giận nói.

Chương 705: Lời Nhờ Vả Của Quỷ Hồn

Di động vang lên, là Long Trục Thiên gọi điện đến.

Dương Tử Mi vừa lái xe vừa nghe điện thoại.

- Mi Mi, em đang về à? - Giọng nói của Long Trục Thiên có chút nôn nóng.

- Vâng! Bây giờ đang ở trên đường, nếu như không có chuyện gì thì một tiếng sau sẽ về đến.

Dương Tử Mi áy náy nói:

- Trục Thiên! Thật ngại quá... để anh phải đợi lâu như vậy, em sẽ nhanh chóng trở về.

- Mi Mi...

Long Trục Thiên muốn nói lại thôi, sau đó cao giọng:

- Được! Anh chờ em trở về.

- Trục Thiên, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Dương Tử Mi thấy giọng nói của anh không ổn, căng thẳng hỏi:

- Là sư phụ em xảy ra chuyện gì sao?

- Không phải! Sư phụ vẫn bình thường.

- Vậy thì tốt!

Dương Tử Mi nghe thấy sư phụ không sao cả, thở phào nhẹ nhõm:

- Bây giờ em sẽ nhanh chóng trở về.

Ngắt điện thoại, cô đạp chân ga, muốn chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng không ngờ, mẹ cô ngồi phía sau căng thẳng nói:

- Nữu Nữu! Đừng chạy nhanh như vậy. Mẹ sợ lắm!

Dương Tử Mi quay đầu lại, thấy mặt mẹ mình đã tái nhợt, tay nắm chặt thành nắm đấm, đành phải giảm tốc độ xe lại, nhưng mà trong lòng đã sớm bay về.

Xe tiếp tục chạy trên đường, bỗng nhiên có một mặt quỷ tái nhợt, máu chảy đầm đìa dán lên cửa kính xe làm cô giật mình, lập tức dừng xe lại.

- Nữu Nữu, sao vậy? - Hoàng Tú Lệ đang ngủ gật vì mệt mỏi, bởi vì xe dừng đột ngột mà suýt chút nữa bị đụng đầu, lo lắng hỏi.

- Không... Không sao ạ... - Dương Tử Mi không nói cho bà nghe chuyện này, sợ sẽ khiến cho bà sợ.

Cô nhìn gương mặt con quỷ kia, im lặng quay lại điểm vào huyệt ngủ của mẹ mình.

Hoàng Tú Lệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Dương Tử Mi xuống xe, thấy được tên quỷ vừa dòm vào cửa kính xe mình là một con quỷ hồn không có thân thể. Nhìn bộ dạng máu chảy đầm đìa thế kia, thật là khiến cho người khác sợ hãi. May mà Lam Nha Nha không có ở đây, nếu không sẽ bị dọa ngất mất.

Nhưng mà cô đã từng thấy mấy con quỷ ranh của quỷ hàng sư, nhìn thấy con quỷ chỉ có đầu như vậy, cô cũng không sợ.

Hơn nữa, cô nhìn thấy con quỷ này không hề có ác ý.

- Xin cô... - Giọng nói của quỷ hồn âm u vang lên, ánh mắt cầu xin.

- Có chuyện gì?

Dương Tử Mi nhíu mày:

- Bây giờ tôi khá bận, có chuyện thì nói nhanh lên.

- Xin cô giúp tôi tìm thân thể của mình về được không?

Dương Tử Mi biết, dựa vào bộ dáng của quỷ hồn, có thể thấy được bộ dáng của nó trước khi linh hồn rời khỏi thân thể.

Nếu như đầu thân bị tách rời thì chẳng khác nào hồn phách bị tách rời, không thể nhập vào vòng luân hồi và trôi nổi lơ lửng trong Vô Gian Đạo, cho đến khi có người có thể mang thân thể nó hợp lại.

- Không phải không được, nhưng mà bây giờ tôi phải nhanh chóng về nhà. Cậu hãy nói những chuyện có liên quan cho tôi biết, khi nào tôi rảnh sẽ đi tìm giúp cậu. - Dương Tử Mi không thể từ chối lời cầu xin của nó, trả lời.

- Cảm ơn! Cảm ơn! - Quỷ hồn vô cùng kích động bay trên không trung lạy cô ba cái.

- Không cần cảm ơn, bởi vì tôi không thể chắc chắn mình có thể tìm được. - Dương Tử Mi nói.

- Cô chịu giúp tôi là tôi rất biết ơn rồi. Đã hơn hai mươi năm rồi tôi vẫn không tìm được thân thể, cứ lơ lửng ở đây mãi, thật sự rất đau khổ. - Con quỷ buồn bã nói.

Người có quy tắc của con người, quỷ cũng có quy tắc của quỷ.

Con người thích bắt nạt kẻ yếu, ma quỷ cũng giống vậy.

Bởi vì quỷ hồn này không có thân thể hoàn chỉnh cho nên năng lực rất yếu, nhất định là đã bị bắt nạt rất nhiều.

Hơn hai mươi năm ở trong Vô Gian Đạo không có một chút hi vọng nào, thật sự là một chuyện đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top