Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 706 - 716

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 706: Không Gánh Vác Được, Không Thể Không Đi

Dương Tử Mi hỏi nó vì sao chết.

Nó lắc đầu nói không biết, chỉ biết là đột nhiên có một ngày phát hiện mình biến thành như vậy, là một hồn quỷ không có thân thể.

- Lúc mới phát hiện hồn phách của mình lơ lửng là đang ở đâu?

- À, hình như là ở một nơi tên là thôn Hoàng ở phía trước, cách đây một trăm cây số.

Thôn Hoàng?

Nghe được cái tên này, trong lòng Dương Tử Mi lại khó chịu.

Cô vừa mới nói sẽ không bước vào thôn đó nửa bước, chẳng lẽ vì muốn giúp con quỷ này mà phải quay lại chỗ đáng ghét đó lần nữa sao?

Con quỷ không có thân thể kia thấy trên mặt cô có vẻ do dự và chán ghét, hai mắt lập tức ảm đạm. Độ ấm xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ, có thể nhận thấy nó đang rất thất vọng.

Nó đi tìm lâu như vậy, mới tìm được một người có thể nhìn thấy và không sợ quỷ hồn. Trong lòng nó ôm rất nhiều hi vọng, mong cô có thể nối thân xác mình lại, có thể nhanh chóng rời khỏi Vô Gian Đạo này đi vào luân hồi.

Không ngờ cô ấy lại...

Dương Tử Mi cũng cảm nhận được quỷ hồn đang rất đau lòng, bất đắc dĩ thở dài nói:

- Không phải tôi không muốn giúp cậu... Chỉ là tôi vừa gặp chuyện không vui ở thôn Hoàng, từng thề là sẽ không quay lại đó nữa.

- Nếu cô có thể giúp tôi, đến khi đó, tôi sẽ nói cho cô một bí mật. - Con quỷ kia nhìn cô nói.

- Bí mật? Bí mật gì? - Không thể nghi ngờ, sự tò mò của Dương Tử Mi rất lớn. Thấy nó nói có vẻ thần bí như vậy, không nhịn được hỏi lại.

Con quỷ nhe răng cười:

- Đó là sự báo đáp lớn nhất mà tôi có thể trả cho cô, cô nhất định sẽ thích.

- Rốt cuộc là gì vậy?

- Chờ đến khi cô giúp được tôi. Tóm lại, nhất định tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu. - Con quỷ đó nói, sau đó ở trong đêm đen bay đi.

Thật là...

Dương Tử Mi phát hiện sự tò mò của mình đã bị gợi lên rồi.

Mộ trong thôn Hoàng bị sắp xếp thành mộ cục Hỏa Diễm đã là một chuyện kỳ quái, nhất định có bí mật nào đó không muốn cho bất cứ ai biết.

Cô suy nghĩ, đợi khi nào cô rảnh rỗi thì sẽ đến tìm hiểu sau.

Sau khi bị người của thôn Hoàng chọc giận, cô cũng chẳng muốn đến đó nữa.

Bây giờ lại bị con quỷ không có thân thể này khơi dậy hứng thú, không biết bí mật mà nó nói có liên quan đến mộ cục kia hay không?

Ví dụ như bên trong ngôi mộ đó có kho báu gì?

Nghĩ đến hai chữ kho báu, trong đầu cô lập tức hiện lên những hình ảnh về kho báu trong TV, trong động có vô số vàng bạc châu báu, hai mắt hơi sáng lên.

Được rồi, đợi sau khi hết bận đã, nếu thật sự có kho báu, cô cũng không ngại đến đào.

Cô bước lên xe, bởi vì mẹ cô đã bị cô điểm huyệt ngủ, cho nên cô cũng không còn kiêng kị gì nữa, chạy như điên về nhà.

Sau khi đưa mẹ về nhà, cô và Sadako cũng vội vã về nhà.

Bên trong nhà vẫn còn sáng đèn.

Ở bên ngoài nhìn được ánh đèn kia, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, bởi vì nó có nghĩa là Long Trục Thiên vẫn đợi cô.

Nhanh chóng đẩy cửa ra, lớn giọng gọi:

- Trục Thiên, em đã về rồi!

Long Trục Thiên từ trong nhà, giơ tay kéo cô lại ôm vào lòng một chút, sau đó mới thả ra.

Cô vừa định kể lại cho anh nghe những chuyện mình vừa trải qua hôm nay, thì thấy đôi mắt đen thâm trầm của anh đang nhìn cô, giọng nói khàn khàn:

- Mi Mi, em vừa về... anh lại phải đi. Xin lỗi!

Trong lòng Dương Tử Mi trầm xuống, hít thở khó khăn, không tin được nhìn anh:

- Vì sao lại phải đi? Chẳng phải anh vừa về sao? Chẳng lẽ không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao?

Long Trục Thiên mấp máy môi như muốn nói gì đó... cuối cùng lại không nói, chỉ vội vàng cúi đầu hôn lên đôi môi đang khẽ nhếch của cô, giọng khàn khàn nói:

- Xin lỗi! Anh nhất định phải đi.

- Vậy thì anh đi đi! - Dương Tử Mi tức giận hét lớn, vì che đi nước mắt thất vọng mà cô cúi đầu, xoay người chạy về phòng.

Long Trục Thiên nhìn bóng dáng cô, hai tay giơ trong không trung, muốn ôm lấy cô nhưng anh nhịn xuống, xoay người rời khỏi nhà.

Mi Mi, anh không thể không đi, anh không thể để nhiều người vì anh mà chết.

Chương 707: Đồ ngốc, em biết

Đi vào phòng, nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen của Long Trục Thiên ở trên giường, nước mắt Dương Tử Mi không kìm được chảy ra.

- Thật là đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!

- Vì sao lúc nào cũng đi vội vã như vậy? Vì sao không chịu ở lâu thêm một chút?

Nếu ngày mai đi, cô cũng sẽ không tức giận như vậy.

- Meo meo... - Tiếng kêu của con mèo đen đánh bay sự bực tức của cô. Cô vươn tay cầm lấy chiếc áo của Long Trục Thiên, vội vàng chạy đến trước giường của sư phụ.

Sư phụ vẫn lẳng lặng nhắm mắt nằm như cũ, giống như là người đã rất mệt mỏi, ngủ một giấc thật dài.

Cô bắt mạch cho sư phụ, mạch đập của người vẫn như thường, chỉ là hồn phách bị mất tích kia vẫn chưa thể tìm về được.

Con mèo đen ở một bên mở đôi mắt to màu xanh nhìn cô...

Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu nó, trên mặt đầy sự mất mát nói với nó:

- Tiểu Hắc... mày có thể nói cho tao biết hay không? Vì sao Trục Thiên lại phải vội vàng bỏ đi như vậy? Vì sao không thể ở bên cạnh tao lâu hơn một chút? Chẳng lẽ vận mệnh của tao là cứ phải cô đơn như vậy sao?

Vừa nói, nước mắt cô lại chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay của sư phụ:

- Sư thúc chết vì tao, nhất định là do tao nên sư phụ mới bị như vậy! Cho dù là ở kiếp trước hay là kiếp này, tao cũng không thể thay đổi được số mệnh Tang Môn của mình hay sao? "Ha ha... "nghĩ đến cũng thật buồn cười, tao có thể tính được con đường vận mệnh của người khác nhưng không thể nào tính được vận mệnh của mình.

- Meo... - Mèo đen kêu lên một tiếng, vươn móng vuốt ra vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô tỏ vẻ an ủi.

- Còn nữa Tiểu Hắc! Mày cũng xuất hiện trong con hẻm kỳ lạ đó, có thể nói chuyện với tao bằng tâm ngữ... Tại sao bây giờ không thể nói nữa? Rốt cuộc mày và sư phụ tao có quan hệ gì? Vì sao vẫn luôn chờ bên người của sư phụ? Mày có thể nói cho tao biết? Rốt cuộc hồn phách của sư phụ đã đi đâu rồi? Trước kia là ai đã giả mạo sư phụ tao?

Ánh mắt bi thương của Dương Tử Mi nhìn mèo đen:

- Tao không ngờ sống đến bây giờ, tao thật sự rất hâm mộ mấy người Hạ Mạt, vô cùng đơn giản, không cần phải sợ hãi. Tao không hiểu, vì sao tao có thể sống lại, ông trời muốn tao phải làm cái gì? Thật sự tao không muốn làm gì cả, chỉ muốn sống với người nhà, với sư phụ, với Long Trục Thiên, sau này sẽ sinh thật nhiều con cái.

- Meo... - Mèo đen trả lời cô một chút, sau đó tỏ vẻ không hiểu, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lúc này, tiếng tin nhắn trong điện thoại vang lên.

Nhìn thấy là tin nhắn của Long Trục Thiên, trong lòng cô lập tức vui vẻ, mở ra xem.

- Mi Mi! Tin anh... anh có nỗi khổ tâm nên mới phải đi vội như vậy. Nếu không, anh luôn muốn ở bên em mãi mãi! Yêu em... Nhớ em... Không cần tha thứ cho anh.

Đọc xong tin nhắn, nước mắt Dương Tử Mi lại không nhịn được chảy ra.

- Đồ ngốc, em biết!

Đôi mắt đẫm lệ của cô dần bình tĩnh lại.

- Nhưng mà em muốn anh lập tức trở về, em nhớ anh!

Ngồi trong phòng chờ Long Trục Thiên, nhìn thấy những dòng chữ này, đôi mắt đen không có chút tia sáng nào.

Anh nhất định biết, Mi Mi của anh sẽ không giống như những người con gái khác, có thể hiểu được nỗi khổ của anh.

Di động lại vang lên, bên kia là giọng nói vội vàng, đau đớn của Arnold:

- Cậu Long! Phi Tử chết rồi.

Anh vừa nghe thấy, giống như có thứ gì đó nện vào tim anh.

Năm Phi Tử tám tuổi ở đầu đường được anh nhặt về rồi cho đi tập huấn. Sau khi được tập huấn anh ta làm việc cho anh. Là một người làm việc trung thành nên anh ta trở thành trợ thủ đắc lực của anh.

Anh xem Phi Tử là thuộc hạ anh tin tưởng nhất, anh còn xem cậu ta như em trai của mình.

Chỉ khi có hai người, Phi Tử vô cùng nhiệt tình, ranh mãnh gọi anh là anh trai.

Chương 708: Tâm Linh Tương Thông

Dương Tử Mi đứng trong sân tay cầm điện thoại, đầu ngẩng nhìn trời.

Mơ hồ thấy được điểm sáng màu bạc xuyên qua đám mây trắng...

Đó là máy bay của Long Trục Thiên sao?

Rốt cuộc thì vì sao anh chỉ có thời gian ôm cô một chút, rồi nhất định phải đi?

Vừa rồi cô nhìn thấy mặt bàn bên cạnh giường, vô tình bị ngón tay anh cào xước.

Có thể đoán được trong lòng anh đang vô cùng lo lắng, bất an.

Chuyện gì đã xảy ra?

Lam Nha Nha đẩy Tiểu Thiên đến, ngồi bên cạnh cô hỏi:

- Anh Long đi rồi à?

Dương Tử Mi gật đầu.

- Bạn vừa ra ngoài không bao lâu thì anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, thường xuyên nhìn ra ngoài xem bạn về hay chưa. Nhất định là anh ta có chuyện quan trọng phải đi, không phải muốn làm bạn buồn. - Lam Nha Nha nói với cô.

"Quả nhiên là có chuyện nhất định phải vội vàng trở về xử lý, do đã đồng ý với mình ở đây chăm sóc sư phụ nên không thể đi được, chắc là anh rất sốt ruột?"

Mơ hồ nhớ lại, hình như trong mắt anh có sự kìm nén, đau buồn.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng thêm đau đớn, ôm lấy chiếc áo ngủ của anh vào ngực, ngửi mùi tùng hương quen thuộc, nhắm mắt âm thầm cầu nguyện cho anh, hi vọng anh có thể giải quyết mọi chuyện một cách thuận lợi.

- Chị ơi...

Tiểu Thiên ngồi ở trong xe nôi ôm bình sữa, con ngươi đen bóng nhìn cô nói:

- Chị đừng nhớ anh Trục Thiên nhiều quá, có nhớ cũng không có ích gì, nhất định anh ấy không muốn thấy chị buồn bã như vậy.

- Ừ.

Dương Tử Mi gật đầu, ôm cậu đứng lên khỏi chiếc xe nôi:

- Tiểu Thiên hình như lại nặng thêm rồi... Xem ra, không bao lâu nữa là có thể đi được rồi!

- Chắc là khoảng một tháng sau.

Tiểu Thiên nhìn tay chân ngắn cũn của mình không biết phải làm sao:

- Em thật hối hận khi biến thành người, thật muốn giống như trước kia treo trên người chị, có thể luôn luôn ở bên cạnh chị, nói chuyện với chị, giải quyết vấn đề với chị. Bây giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng chỉ có thể ngồi giống như một đứa bé, thật đáng ghét.

Nghe Tiểu Thiên nói, Dương Tử Mi rất cảm động, ôm lấy cậu:

- Tên nhóc con này, chị vẫn muốn nhìn em lớn lên.

- Vậy em sẽ nhanh lớn lên, làm cái đuôi nhỏ của chị.

- Ha ha... chị không cần cái đuôi nhỏ đâu, chị chỉ cần một người bạn nhỏ. Chỉ là tương lai của Tiểu Thiên còn rất dài, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi chị. - Dương Tử Mi cười cười nói.

Thân thế của Tiểu Thiên vẫn còn là bí ẩn, cậu bé nhất định không chỉ là một con quỷ bị quỷ hàng sư hàng phục thông thường, bởi vì cô chưa bao giờ gặp một đứa nhỏ nào có hồn phách tinh thuần như vậy.

"Ngay cả khi đứa trẻ mới sinh không hiểu chuyện đời cũng mang theo ác nghiệt của kiếp trước nhưng Tiểu Thiên thì không có. Chờ sau khi nhớ được ký ức và thân thế của mình, nó sẽ rời đi hay sẽ tiếp tục ở lại với mình..."

Nghĩ đến đây, trong lòng cô vốn đang buồn vì chuyện Long Trục Thiên rời đi mà trở nên vô cùng nhạy cảm, trong lòng càng thêm buồn.

- Chị ơi, em không muốn chị buồn. - Tiểu Thiên giơ cánh tay trắng trắng mềm mềm của mình ra sờ hai má cô.

- Em sẽ không rời xa chị đâu... chị là nhà của em.

- Ha ha... - Dương Tử Mi cười cười, tương lai của cô, đến chính cô còn không biết, làm sao có thể là nhà của người khác?

Nhưng mà Tiểu Thiên có tấm lòng như vậy, cô cảm thấy rất vui rồi.

Không giống như kiếp trước... không có ai để dựa vào, cũng không có ai dựa vào mình, sống như một con kiến bình thường, vô dụng.

Cuộc đời này có thể làm chỗ dựa cho người khác cũng là một cuộc sống có ý nghĩa, còn hơn sống với cuộc đời vừa khổ vừa mệt kia...

Chương 709: Cậu Hai Đến (1)

Vì phải chăm sóc cho sư phụ nên Dương Tử Mi không đến trường, do đó ở nhà chuyên tâm luyện công, xem những quyển sách cổ sư phụ cất giữ.

Ở trên núi mười năm, cô đã đọc hết những quyển sách mà sư phụ có, nhưng sợ bỏ sót nên đem ra đọc lại. Hơn nữa, có những quyển sách lúc trước sư phụ không cho cô đọc nên cô lại lén đọc sách vu thuật.

Bây giờ cô chỉ muốn tìm xem có cách nào có thể giải được Hỏa Diễm cục kia hay không.

Tuy cô ghét người trong thôn Hoàng, mong rằng một năm sau họ lại bị hạn hán để trừng phạt nhưng mà nghĩ tới bí mật mà con quỷ không có thân thể kia nói, trong lòng cô lại cảm thấy ngứa ngáy. Cô rất muốn đào năm ngôi mộ kia lên xem thử bên trong chôn ai và tại sao lại gây thù với thầy phong thủy, để bị bố trí ngôi mộ độc ác như vậy.

Lật hết tất cả quyển sách mang từ trên núi xuống, cũng không thể tìm thấy ghi chép nào về Hỏa Diễm cục nhưng lại thấy được thầy phong thủy thời nhà Minh ghi lại một ít tư liệu về thuật âm dương của Nhật Bản, nhưng mà rất ít.

Thầy phong thủy kia vừa khinh thường thuật âm dương vì nó chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ của huyền thuật trung quốc, vừa nảy sinh tò mò đối với nó.

Chỉ tiếc là không có ghi lại rốt cuộc thuật âm dương là như thế nào, chỉ phân tích bức vẽ sao năm cánh mà những kiến thức đó rất dễ hiểu, Dương Tử Mi đã biết rồi.

Cho dù như thế nào, người có thể tạo ra một người con gái có nhận thức và năng lực hoàn mỹ như Sadako, nhất định có pháp thuật không thể khinh thường.

Nhưng mà xác sống Thanh Vân kia thật không tồi, thật không biết rốt cuộc được tạo ra như thế nào nữa.

Cho dù nghiên cứu và tu luyện pháp thuật rất nhiều, Dương Tử Mi cũng không quên dùng máy tính học tiếng Anh.

Lần trước ở trong rừng cây không thể hiểu được mấy câu nói tiếng Anh kia, cô đã hạ quyết tâm nhất định phải học thật tốt ngôn ngữ này, tránh cho sau này gặp được một người bạn quốc tế, mình lại trở thành một kẻ câm điếc ngoại ngữ.

Từng ngày từng ngày trôi qua.

Thỉnh thoảng cô lại nhận được một hai tin nhắn báo bình an của Long Trục Thiên.

Nhưng mà anh vẫn không giải thích gì với cô, anh có chuyện gì mà vội vã bỏ đi.

Dựa vào tính toán ngày đại nạn của sư phụ đã đến, ngày hôm đó, cô căng thẳng canh giữ bên giường một bước cũng không rời, sợ mình không thể đưa sư phụ đi đoạn đường cuối cùng.

Không biết tại sao, sư phụ lại không đi về cõi tiên, vẫn duy trì trạng thái người thực vật, nhắm mắt nằm đó.

Điều này làm cô rất vui.

Cho dù sư phụ như vậy cả đời, cô vẫn muốn ở bên chăm sóc ông.

Chỉ cần sư phụ còn sống, cô sẽ có cảm giác mình còn có nơi để dựa vào.

Hai ngày tiếp theo, sư phụ vẫn không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa vận mệnh cũng xảy ra biến hóa rất kỳ lạ, không thể tính được ngày đại nạn của sư phụ là ngày nào, nhưng mà quẻ tượng có chút rối loạn, cô cũng không thấy rõ.

Sư phụ tiếp tục nằm như vậy, trong lòng cô cũng dần thả lỏng, cô lại bắt đầu đến trường như bình thường, chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến.

Vì người làm đã chuẩn bị tốt mọi thứ nên đã có thể chuyển vào ngôi nhà mới, một nhà già trẻ lớn bé vui vẻ chuyển vào, ngay cả ông nội thường ngày nghiêm túc cũng cười thật tươi, hiếm khi khen ngợi khả năng của mình.

Cậu hai Hoàng Cường đến nhưng mà ông ấy mang theo một đám người gồm vợ và bốn đứa con trai.

Dương Tử Mi không muốn để mợ hai chanh chua, ham lợi nhỏ ở cùng một nhà, nếu không nhất định sẽ làm cho mẹ mình tức chết.

Vốn cô định để cho họ ở trên gác nhưng lại sợ họ phá vỡ gia đình này.

Bốn đứa nhỏ kia tính tình thô lỗ, nếu ở trên gác nhất định sẽ làm phiền đến mọi người, khiến cho hàng xóm phàn nàn.

Do đó, cô định để cho bọn họ chuyển đến ngôi biệt thự nhỏ mà cô đấu giá được của bí thư cũ Dương Đức Kiệt, xem như báo đáp cậu từng đối xử tốt với mình, còn về mợ hai từng đối xử với mình không tốt, cô cũng không so đo nữa.

Chương 710: Cậu Hai Đến (2)

Khi bọn họ đứng trước một ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp, họ nhìn thấy khu vực xung quanh sạch sẽ, ngay ngắn, xinh đẹp, liền có chút khiếp sợ.

- Nữu Nữu, cháu muốn để chúng ta ở trong ngôi nhà này?

Mợ hai kích động nhìn ngôi biệt thự mà bà chỉ được thấy trong Tivi. Có nằm mơ cũng không ngờ được có ngày có thể đặt chân vào một nơi như vậy, không thể tin nhìn Dương Tử Mi.

- Dạ!

Dương Tử Mi gật đầu, cười nhạt nói:

- Nếu mọi người đã đến nhờ vả cháu. Đương nhiên cháu sẽ không để mọi người ở một chỗ không tốt.

- Nữu Nữu, chỗ này sang trọng như vậy. Chúng ta chỉ là người nhà quê, sao có thể ở đây được?

Cậu hai Hoàng Cường căng thẳng nhìn xung quanh, do dự nói:

- Hay là cháu cứ tìm một chỗ nào đó thuê cho nhà cậu ở là được rồi.

- Cậu hai, đây là nhà mà cháu mua. Cháu để cho cậu ở là cậu có thể ở, liên quan gì đến việc người nhà quê hay người thành thị? - Dương Tử Mi nói.

- Nữu Nữu, nhà này là do cháu mua sao? Cháu có nhiều tiền như vậy sao? - Mợ hai đã thấy nhà cô, thấy hai ngôi nhà này giống như biệt thự ở trên Tivi thì đã hiểu rõ cháu gái trẻ tuổi của mình có rất nhiều tiền.

Trong lòng bà hạ quyết tâm vứt bỏ hết những gì ở thôn Hoàng, đến đây dựa vào cô là quyết định chính xác.

Bà cũng cảm thấy may mắn là lần trước không đối xử tệ với Dương Tử Mi như anh cả và chị dâu. Xem ra mình cũng có mắt nhìn, thế nên mới có thể trèo lên được cái cây to này.

- Cứ vậy đi, mọi người cứ an tâm ở lại đây đi. Chỉ là chỗ này là khu vực cao cấp, mọi người đừng xem chỗ này là nông thôn mà làm bẩn, làm loạn là được. Dì hãy trông coi con cho thật tốt, đừng để bọn nó phá hư đồ gì, tránh bị trách mắng, đến lúc đó cháu sẽ khó xử lắm. - Dương Tử Mi dặn dò.

- Nữu Nữu, cháu yên tâm đi! Mợ nhất định sẽ trông coi bốn đứa nhỏ kia thật tốt, không để cho bọn chúng chạy lung tung. Mợ cũng biết mà, người ở đây rất coi trọng luật lệ và vệ sinh. - Mợ hai sợ cô không cho bọn họ ở đây, vội vàng trả lời.

- Vậy thì tốt!

Dương Tử Mi nhìn bốn đứa nhỏ ở bên cạnh, bởi vì sống trong hoàn cảnh khô hạn không có nước nên đứa nào cũng đen thui.

- Cháu sẽ nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho tụi nó. Mọi người an tâm ở đây, chỗ làm của cậu hai cháu cũng đã chuẩn bị rồi.

- Nữu Nữu, cháu thật là tốt! Không uổng công trước kia mợ yêu thương cháu. - Mợ hai kích động lôi kéo tay cô nói.

"Trước kia yêu thương mình?"

Dương Tử Mi nghe lời này, liền đổ mồ hôi.

"Nếu nói thương cho roi cho vọt thì bà ấy thực sự rất yêu thương mình. Nếu không vì cậu hai, cô đã phải ăn xin trên đường. Bà ta sẽ không giúp mình chút nào, đối xử với mình giống như kiếp trước."

Dương Tử Mi mở cánh cửa sắt của ngôi biệt thự xa hoa.

- Thật là đẹp! - Bốn đứa nhỏ vui vẻ chạy vào trong, la hét thật to.

Còn cậu hai và mợ hai thì cẩn thận nhìn bốn phía, giống như Lưu mỗ mỗ lần đầu vào nhà quan lớn.

Đi vào bên trong ngôi biệt thự, thấy bên trong trang hoàng rực rỡ. Đồ dùng trong nhà đều là đồ Châu Âu, bọn họ không dám ngồi, lo sợ sẽ làm bẩn bộ Sofa bằng da quý giá, sang trọng kia.

Lần này thì đến lượt mợ hai không thể bình tĩnh được, bà nói với Dương Tử Mi:

- Nữu Nữu, những thứ kia đều rất quý, nếu như nhà mợ làm hư thì có phải bồi thường không? Nhưng mà nhà mợ bồi thường không nổi đâu. Hay là cháu đi thuê một chỗ nào cho nhà mợ ở đi.

- Nếu cháu có thể cho mọi người vào ở thì đương nhiên không sợ mọi người phá hư đồ rồi. Mọi người cứ an tâm ở đây đi.

Dương Tử Mi cười nói:

- Cháu cũng không keo kiệt đến vậy đâu.

- Người có tiền rồi thì thật khác nhỉ. Nữu Nữu, có phải bây giờ cháu có khoảng một trăm vạn không? - Mợ hai cẩn thận hỏi.

Dương Tử Mi cười cười:

- Cũng khoảng đó đi.

- Ồ, vậy chẳng phải cháu là một người giàu trăm vạn sao. - Mợ hai ngạc nhiên kêu lên.

- Thật là nhiều tiền!

Dương Tử Mi không đáp lại bà, bây giờ trăm vạn không là gì với cô cả. Đó chỉ là giá của một món đồ cổ mà thôi.

Chương 711: Không Cảm Thấy Vui Vẻ

Sau khi sắp xếp xong cho nhà cậu hai, Dương Tử Mi cũng thuận đường đi đến thăm mẹ nuôi của mình, cũng chính mẹ của Mẫn Cương - Hoàng Tĩnh Nhàn.

- Tử Mi, đúng là bạn rồi!

Hạ Mạt từ một con đường nhỏ kêu lớn rồi chạy đến, ôm lấy bả vai cô, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ:

- Mình còn định đi tìm bạn đây.

- Có chuyện gì à? - Dương Tử Mi rất thích cái ôm của Hạ Mạt.

Người Hạ Mạt tràn đầy nhiệt huyết và dương khí, khi cô ấy ôm sẽ khiến cho người khác thoải mái, mọi tâm trạng căng thẳng không tự chủ giãn ra.

- Đúng vậy! Sắp thi rồi, mình cảm thấy hơi căng thẳng, muốn tìm cậu và Nha Nha đi thư giãn một chút. - Hạ Mạt lén lút cười.

Mấy ngày nay quả thật hơi căng thẳng và nặng nề, dù sao thì vận mệnh của sư phụ đã có chuyển biến, cô cũng cần thay đổi không khí, thư giãn một chút

- Đi đâu chơi đây?

- Hi hi... mình muốn làm một đứa con gái hư hỏng một lần nhưng lại sợ gặp nguy hiểm, nếu có bạn đi cùng mình thì thật là tốt. - Hạ Mạt cười nói.

- Con gái hư hỏng? Làm như thế nào? - Dương Tử Mi hứng thú hỏi.

- Cậu có biết câu lạc bộ Tinh Dã mới khai trương không? Nghe nói là do một ông chủ Hồng Kông đầu tư rất xa hoa, trong đó còn có sàn nhảy rất lớn, còn có rất nhiều anh đẹp trai mặc đồ đen bó sát khiêu vũ nữa. - Hai mắt Hạ Mạt sáng lên.

Nhìn cô nàng bình thường nghiêm túc, là một học sinh nữ ngoan ngoãn nhưng khi nói đến trai đẹp thì hai mắt lập tức sáng rực lên, khiến cô cảm thấy thật buồn cười.

Sau khi tình cảm của cô và Long Trục Thiên thêm sâu sắc, cô cũng dần mất thói quen nhìn thấy đàn ông đẹp trai thì si mê. Ngoại trừ Mẫn Cương là mối tình đầu của cô, những người khác trong mắt cô đều không có ấn tượng gì cả.

- Tử Mi... đi với mình đi! Trần Linh nói bạn ấy đã đi một lần rồi, rất vui, rất kích thích. - Hạ Mạt ôm vai cô năn nỉ:

- Người đàn ông đẹp trai của bạn không có ở đây, dạo này mình thấy bạn có rất nhiều tâm sự, vậy thì đi với mình cho thoải mái một chút đi.

- Được! - Dương Tử Mi gật đầu.

- Hoan hô! Tử Mi, bạn thật là tốt, mình yêu bạn chết mất.

Hạ Mạt ôm Dương Tử Mi nhảy nhót, mặt mày hớn hở, trên khuôn mặt tròn lộ ra vẻ tươi cười. Dưới ánh nắng mặt trời, cô giống như một bông hoa hướng dương đang nở rộ.

Nhìn Hạ Mạt, Dương Tử Mi đột nhiên phát hiện bản thân chưa bao giờ cười thoải mái như vậy, trừ khoảng thời gian ở cùng gia đình vào kiếp trước.

Sau khi sống lại, cho dù khi cô vui vẻ mà cười, tiếng cười cũng không chạm đến đáy lòng, chỉ cong môi lên mà thôi.

- Nghĩ gì mà tập trung vậy? - Hạ Mạt thấy cô nhìn mình chằm chằm, trên mặt thất thần.

- Nhìn thấy bạn như vậy, khiến cho mình thật lo lắng, giống như những đau khổ trên thế giới này đều ở trên người bạn. Bạn không có nhiều nỗi khổ hay hận thù gì lớn đấy chứ? Bạn muốn gì thì có cái đó, không phải như những người bình thường giống mình nhưng bạn lại không biết thế nào là đủ, khiến bản thân cảm thấy không bao giờ được vui vẻ.

Lời Hạ Mạt nói giống như một cây kim đâm vào trong lòng cô.

Cô ấy nói rất đúng, trong mắt người khác cô rất tài giỏi. Tuổi còn nhỏ, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn người có người, nhưng mà cô thực sự không bao giờ được vui vẻ, thường xuyên cảm thấy cô đơn.

"Mình biến thành như vậy, có phải là do mình không biết thế nào là đủ hay không? Vẫn luôn cảm thấy không an toàn?"

Cô vẫn luôn sợ những thứ trước mắt giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong nháy mắt sẽ biến mất. Cô sẽ lại là người chỉ có hai bàn tay trắng, bị người khác bắt nạt, kỳ thị, vì chuyện ấm no mà ham sống sợ chết.

Chương 712: Nắm Chắc Hiện Tại, Mặc Kệ Tương Lai

- Tử Mi, bạn thật sự không vui vẻ sao?

Hạ Mạt nhìn mắt cô trầm xuống:

- Bạn không có lý do gì mà không vui vẻ cả? Nói đến anh Long đẹp trai nhà bạn đi, cho dù hai người ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng mà hai người vẫn yêu nhau. Thật đáng thương cho mình, đến người yêu cũng không có.

Nói xong, cô ấy vỗ lên bả vai Dương Tử Mi, nháy mắt nhìn cô, trịnh trọng nói:

- Bạn hiền, sống đơn giản vui vẻ, quan tâm những gì mình có được, xem nhẹ những thứ mất đi, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai!

Nghe như vậy, trong lòng Dương Tử Mi khẽ gợn sóng.

"Đúng vậy! Mình cứ chìm đắm trong quá khứ ở kiếp trước để làm gì?

Nếu kiếp này, thật sự những thứ bây giờ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước trong phút chốc tan biến thì sao?

Hơn nữa, chính mình cũng không đoán được tương lai sẽ ra sao.

Vậy thì tại sao mình lại phải cứ lo lắng cho tương lai mơ hồ đó làm gì?

Còn không bằng làm theo lời Hạ Mạt nói, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai, sống đơn giản, vui vẻ?"

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn, híp mắt cười, gật đầu nói:

- Hạ Mạt... bạn nói đúng! Từ bây giờ trở đi, mình muốn sống thật vui vẻ!

- Thật là, nói như là bạn chưa từng vui vẻ vậy!

Hạ Mạt khoác vai cô:

- Vậy chúng mình nhanh đi Tinh Dã đi, đi xem mấy người đẹp trai, uống rượu, khiêu vũ, làm một đứa con gái hư hỏng. Nhưng mà bạn không được nói cho bố mẹ mình, nếu không họ sẽ đánh gãy chân mình mất.

- Các bạn muốn đi Tinh Dã? - Sau lưng truyền đến giọng nói hơi kinh ngạc của Mẫn Cương.

- Đúng vậy! Nghe nói ở đó có rất nhiều người đẹp trai hơn bạn nhiều, chúng mình đến đó xem thử. Ha ha ha....

Hạ Mạt cười ranh mãnh:

- Bạn có muốn đi cùng không?

Mẫn Cương nhíu mày:

- Vừa hay có người tặng mình bốn tấm vé vào cửa.

- Mình còn đang nghĩ phải làm như thế nào... Bây giờ có thể đưa cho các bạn.

- Ôi trời ơi... Mẫn Cương! Sao bạn có thể hiểu lòng người như vậy? Có phải biết mình và Tử Mi muốn đi nên cố ý mua vé vào cửa phải không? -Hạ Mạt há miệng la lớn.

- Không phải! Vì mình có hợp tác với câu lạc bộ đó, cho nên họ tặng mình bốn tấm vé vào cửa để cảm ơn. - Mẫn Cương giải thích.

- Mặc kệ đi! Dù sao cũng có vé vào cửa miễn phí, mình rất vui. Một tấm vé vào cửa mất ba trăm ba mươi tám tệ đấy, mình tiết kiệm được một khoản tiền rồi. Mình, Tử Mi, còn Nha Nha nữa, mỗi người một vé, còn một vé nữa nên cho ai đây? - Hạ Mạt nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

Mẫn Cương trợn mắt nhìn cô ấy:

- Một vé nữa cho mình, mình cũng muốn đi xem.

- Bạn?

Hạ Mạt chỉ Mẫn Cương kêu lên:

- Bạn là một đứa con trai ngoan ngoãn mà cũng đi đến đó sao?

- Các bạn có thể đi... Tại sao mình không thể đi?

Mẫn Cương trợn mắt nói:

- Với lại mình không yên tâm để ba cô gái trẻ đến đó, mình sẽ đi theo bảo vệ các bạn.

- Lấy cớ!

Hạ Mạt trừng cậu ấy một cái:

- Không phải bạn không biết Tử Mi lợi hại như thế nào, có bạn ấy ở đây, ai có thể trêu chọc bọn mình? Không phải là bạn muốn đi chơi với Tử Mi đấy chứ?

Bị nói trúng tim đen, mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên, sau đó thản nhiên thừa nhận:

- Đúng vậy! Mình muốn đi chơi với các bạn. Mình nói này Hạ Mạt, bạn sẽ không độc ác đến mức từ chối chuyện này chứ?

- Bạn đã nói mình độc ác rồi, mình đâu dám từ chối nữa? Bạn hỏi em gái nuôi của bạn đi, nếu bạn ấy đồng ý thì đi. - Hạ Mạt biết Mẫn Cương có ý với Dương Tử Mi, cho nên đá vấn đề này cho cô.

Trong lòng Mẫn Cương mong chờ nhìn Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi cười nói:

- Vậy thì đi với nhau đi, tất cả mọi người đều là bạn tốt, không có gì là không được, hẹn tối nay đi đi.

- Tám giờ tối nay, không gặp không về! - Hạ Mạt sung sướng nói.

- Không gặp không về! - Mẫn Cương và Dương Tử Mi đồng thanh trả lời, sau đó nhìn nhau cười, hai mắt sáng rỡ.

Chương 713: Quà Của Thiếu Soái Tưởng (1)

- Tử Mi, bạn thật sự muốn mình đi với bạn đến câu lạc bộ Tinh Dã? - Lam Nha Nha hầu như không có bất kì hoạt động giải trí nào, vừa nghe thấy có thể đến câu lạc bộ chơi, gương mặt nhỏ nhắn hưng phấn, không tin được lắc cánh tay Tử Mi hỏi.

- Lừa bạn làm gì chứ? Hạ Mạt nói sắp đến kì thi rồi, mọi người nên thư giãn một chút. - Dương Tử Mi cười nói.

- Hay quá... hay quá đi! Mình vui quá đi mất. - Lam Nha Nha cao hứng ôm Tiểu Thiên từ trong xe nôi lên, hôn một cái.

Nhìn cô ấy vô cùng vui sướng, Dương Tử Mi lại cảm thán, người dễ dàng thỏa mãn thì sẽ vì những điều đơn giản mà vui vẻ.

- Chủ nhân, tôi cũng muốn đi. - Sadako đứng ở một bên lên tiếng nói.

- Hả? - Dương Tử Mi vốn định để cô ở nhà, nghe thấy cô ấy cũng muốn đi, hơi kinh ngạc.

- Vậy thì đi đi, để em ở nhà trông chừng đạo trưởng là được rồi, có chuyện gì em sẽ gọi điện cho chị.

Tiểu Thiên được Lam Nha Nha đặt xuống xe nôi lên tiếng:

- Chỉ cần chuẩn bị đủ đồ ăn ở bên cạnh em là được.

Thấy Tiểu Thiên vẫn còn là một đứa bé mà phải chăm sóc cho sư phụ, Dương Tử Mi cảm thấy không tốt lắm. Nếu như có kẻ xấu lẻn vào, em ấy chỉ là một đứa bé, cho dù có linh lực mạnh nhưng cũng có giới hạn.

Cô còn đang do dự, bên ngoài đã vang lên giọng nói của thiếu tá La Anh Hào:

- Dương đại sư, anh đến thăm em đây, đến hưởng không khí mới mẻ nhà em, mau tiếp đón anh đi. Ha ha ha.....

Dương Tử Mi vô cùng vui mừng, La Anh Hào này không phải là người chăm sóc Tiểu Thiên và sư phụ tốt nhất rồi sao?

Đến thật đúng lúc!

- Sao vậy? Lần đầu tiên anh thấy em cười khoái trá với anh như vậy, chẳng lẽ anh rất được chào đón sao?

La Anh Hào thấy gương mặt luôn luôn lạnh nhạt của cô, giờ lại đang tươi cười với anh, nhưng mà nụ cười kia có chút xấu xa, khiến anh nổi da gà, nghi ngờ cô có ý đồ xấu với mình.

- Bởi vì anh đến rất đúng lúc! Ha ha...

Dương Tử Mi cười khoái trá:

- Chúng em đang định ra ngoài chơi nhưng đang lo không có ai chăm sóc Tiểu Thiên và sư phụ, anh đến thật đúng lúc. Thiếu tá La, anh đừng nói không được nha, nếu không em sẽ đuổi anh ra ngoài cũng không cho phép anh đến đây hưởng không khí mới mẻ nữa.

- Anh đang được nghỉ nên đang rảnh rỗi, không có việc gì làm cả. Các em cứ việc đi chơi đi, anh giúp em trông nhà, chăm sóc đạo trưởng và tên qủy nhỏ này. - La Anh Hào nhanh chóng nói.

- Vất vả cho anh rồi.

Dương Tử Mi vui vẻ nháy mắt với Sadako:

- Sadako! Đêm nay cô hãy đi theo chúng tôi. Ha ha... Tôi còn tưởng cô không thích đi chơi mà chỉ thích làm việc thôi chứ!

- Chủ nhân! Sadako cũng có nhận thức. - Sadako trả lời một câu như vậy khiến cô suýt nữa cắn lưỡi.

Nhìn trên cổ Sadako có sợi dây hình ngôi sao năm cánh, cô liền nói:

- Sadako, sợi dây đó cô đeo cũng được một thời gian rồi. Không biết người Nhật Bản có còn tìm đến hay không? Nếu đến tìm, cô nên trả lại nó cho người ta.

Sadako sờ mặt dây chuyền hình ngôi sao im lặng không nói.

- Nếu như bọn họ không tìm đến... nó sẽ thuộc về cô! - Thấy bộ dạng của cô, Dương Tử Mi nói tiếp.

Mặt Sadako rối rắm, lập tức tốt hơn.

- Đúng rồi, Dương đại sư. Đồ đệ của em nhờ anh tặng quà cho em đây.

La Anh Hào nói lớn:

- Nhìn thấy món quá kia, em đừng có hét lớn quá làm mất thân phận đại sư của mình đó.

- Là quà gì vậy?

Dương Tử Mi không biết Tưởng Tử Lương muốn tặng cô cái gì. Hôm nay không phải ngày đặc biệt, cũng không phải sinh nhật cô, tại sao lại tặng quà?

Chương 714: Quà Của Thiếu Soái Tưởng (2)

- Ra ngoài cửa nhìn thì biết. - La Anh Hào cười, mặt đầy bí ẩn.

Dương Tử Mi lập tức đoán ra được đó là gì, vui mừng chạy ra ngoài cửa.

Quả nhiên, trên bãi đất trống ở ngoài cửa có chiếc xe Land Rover còn đẹp hơn cả xe của La Anh Hào. Dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như con hổ lớn có thể vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Biển số xe cũng là biển số được dùng trong quân đội.

- Tặng cho em thật à? - Dương Tử Mi nhìn La Anh Hào hỏi.

- Đúng vậy! Tối hôm qua vừa mới dùng máy bay chuyển về đây lắp ráp. Thiếu soái Tưởng muốn anh mang đến cho em ngay lập tức, sau đó báo lại cho anh ta biết em thích hay không.

La Anh Hào đến gần cái xe, vừa thích thú vừa sờ lên chiếc xe nói:

- Anh muốn mua chiếc xe Land Rover này lâu rồi nhưng cả thế giới chỉ có mười chiếc, chắc là thiếu soái Tưởng lấy xe của mình tặng cho em, người đồ đệ này của em thật là có lòng.

Dương Tử Mi cười cười.

Đồ đệ Tưởng Tử Lương này là do sư phụ cô để cho cô nhận.

Cho dù đã làm lễ bái sư rồi, khi cô gặp Tưởng Tử Lương có tuổi lớn hơn cô, có địa vị hơn cô, vẫn cảm thấy xấu hổ.

- Chìa khóa xe đưa cho em này, tối nay các em hãy đi bằng xe này cho thoải mái. - La Anh Hào ném chìa khóa cho cô.

Dương Tử Mi nhanh chóng kéo cửa xe ra ngồi vào.

Khác với vẻ bề ngoài lạnh lẽo, lấp lánh, bên trong xe vô cùng thoải mái. Thiết bị không có chút tì vết nào, khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.

- Chở mình đi hóng gió nào! - Lam Nha Nha nhanh nhẹn leo lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn thật tốt.

Dương Tử Mi khởi động xe, đạp chân ga, xe vững vàng chạy trên đường, không biết có phải do xe mới hay không mà cô có cảm giác tốt hơn xe Hummer của Long Trục Thiên nhiều.

Bây giờ chỉ mới bốn giờ, cách giờ hẹn còn khá sớm, Dương Tử Mi chở Lam Nha Nha đi hóng gió.

Bởi vì mang biển số xe quân đội, hơn nữa chiếc xe Land Rover này vô cùng sang trọng, chỉ cần thấy xe cô chạy tới liền nhanh chóng nâng thanh chắn lên cho cô đi qua. Cô không cần dùng Chướng Nhãn Pháp... nhưng khi thấy xe cô, cảnh sát giao thông chỉ có thể phất tay ra dấu cho xe đi qua.

Đi dạo một vòng xong cô chở Lam Nha Nha và Sadako về ăn cơm. Ăn xong, ba người nhanh chóng thay quần áo đi đến câu lạc bộ Tinh Dã.

Đi vào trong câu lạc bộ Tinh Dã, đương nhiên không thể mặc đồng phục được, sợ là bảo vệ sẽ không cho vào.

Dương Tử Mi thay một chiếc váy màu trắng mềm mại, thắt tóc bằng bộ dây lụa màu lam, chân mang đôi dép màu lam, cuối cùng dùng dây lụa màu trắng mà Tuyết Hồ để lại thắt ở đuôi tóc, không chói mắt nhưng nhẹ nhàng, thoải mái lại xinh đẹp.

Sadako chỉ búi mái tóc màu lam lên, không mặc váy mà mặc một chiếc áo bó sát màu trắng không tay bằng tơ tằm, quần lụa dài màu lam, mang đôi giày cao gót màu tím, có vẻ duyên dáng yêu kiều, mỹ lệ hào phóng. Cho dù là những đại minh tinh quốc tế như Chương Tử Di hay Phạm Băng Băng nếu đứng bên cạnh cô ấy... sẽ chỉ là vai phụ mà thôi.

Lam Nha Nha cũng phá lệ thay một chiếc váy màu vàng, Sadako giúp cô ấy trang điểm một chút, thắt một kiểu tóc thích hợp. Nhìn cô ấy bình thường gầy yếu, nhợt nhạt, bây giờ lại giống như một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhất là đôi mắt to đen như mực khiến người khác ấn tượng.

- Chà chà... Các em trang điểm như vậy, câu lạc bộ nhất định sẽ kéo đến không ít ong bướm, đến lúc đó đừng cảm thấy khó chịu.

La Anh Hào thấy ba người trang điểm như vậy hai mắt sáng lên, sau đó lắc đầu nói:

- Để tránh gặp chuyện phiền toái không cần thiết, anh khuyên các em nên mặc quần áo bình thường nhất, biến mình thành xấu xí rồi ra ngoài.

Chương 715: Trần Bảo Thành (1)

- Thiếu úy La, bọn em đã ăn mặc bình thường lắm rồi, anh đừng ghen tỵ nữa.

Dương Tử Mi nâng làn váy, cố ý tự luyến nói:

- Bọn em đẹp tự nhiên, cho dù mặc vải thô, áo gai cũng không thể che giấu vẻ đẹp của bọn em được. Ha ha ha....

- Đúng vậy! Đúng vậy! - Hiếm khi trong lòng Lam Nha Nha cảm thấy vui vẻ, không còn sợ người xa lạ mà cười nói.

- Được rồi! đến lúc đó đừng trách anh không nhắc nhở trước.

La Anh Hào khoát tay:

- Ba người hãy nhanh chóng ra ngoài kiêu ngạo đi, anh không nhìn nổi nữa.

- Bọn em mới không nhìn anh nổi, hừ! - Dương Tử Mi đi trước, Sadako và Lam Nha Nha trái phải theo sau.

Họ ngồi lên Land Rover, lái xe đến câu lạc bộ Tinh Dã, đậu xe vào bãi.

Hạ Mạt và Mẫn Cương đã sớm chờ ở cửa.

Hạ Mạt mặc một chiếc váy màu hồng bồng bềnh, tóc buộc thành đuôi ngựa, mái tóc xoăn đuôi sóng, trông tràn đầy sức sống.

Mẫn Cương vẫn mặc áo màu trắng như thường ngày, bên ngoài khoác một chiếc áo màu lam, mặc chiếc quần tây màu lam, thoạt nhìn rất giống với Dương Tử Mi, cứ như hai người đang mặc đồ đôi vậy.

Hạ Mạt phát hiện điều này, la lớn:

- Hai người các bạn không phải cố ý mặc đồ đôi đến đây chứ?

Mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên.

Đây chính là ý định của cậu.

Tóc Dương Tử Mi màu lam, cậu cũng muốn mặc đồ màu lam, muốn trên người cậu có đồ gì đó cùng màu với cô.

Không ngờ là lại trùng hợp đến vậy. Không thể trở thành người yêu của cô, có thể có cảm giác mặc đồ đôi với cô cũng tốt rồi.

- Ha ha... các bạn có thể nghĩ là đồ anh em.

Dương Tử Mi cười tươi:

- Đi thôi! Chuẩn bị vào thôi. Đúng rồi! Mình đi mua vé cho Sadako, các bạn chờ một chút.

- Có anh ở đây, sao có thể để con gái các em đi mua vé chứ? Để anh đi mua. - Mẫn Cương chạy chậm đến chỗ bán vé.

- Chà chà.... Trước kia khi học chung với tụi mình, Mẫn Cương là chàng hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng. Thật không ngờ, gặp được người công chúa là bạn, bạn ấy cũng thay đổi làm người hầu cho bạn, luôn tìm cách muốn đến gần bạn. Sống trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ? - Hạ Mạt cảm thán.

Dương Tử Mi càng cảm thán hơn.

Kiếp trước... Mẫn Cương là người mà cô chỉ có nhìn từ xa, bây giờ lại là người chạy xung quanh cô.

Vận mệnh là thứ vô cùng kỳ diệu.

Bốn cô gái đứng chờ ở ngoài cửa, bỗng nhiên có một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi giống như một người giàu nhưng rất xấu, trên tay đeo vô số vòng vàng giống như nhà giàu mới nổi bước ra ngoài.

Ông ta đánh giá bốn cô gái một lúc, cuối cùng xác định mục tiêu là Sadako tương đối thành thục, nước miếng chảy ra từ đôi môi như hai cây xúc xích.

- Bốn cô gái nhỏ xinh đẹp, anh mời các em đi vào chơi... muốn chơi cái gì, ăn cái gì, anh mua cho các em tất! - Trên mặt người đàn ông trung niên kia đầy sự "nhiệt tình" và "hào phóng" cười nói, đôi mắt hí đánh giá bốn cô gái với bốn vẻ đẹp khác nhau, xinh đẹp như hoa.

Từ sau khi phát đạt từ công việc bất động sản, ông ta đã không muốn nhìn thấy người vợ đen đúa, thô lỗ ở nông thôn lúc trước nữa. Ánh mắt ông ta dần bị thu hút bởi một số cô gái trẻ tuổi trắng trẻo mềm mại, trong đó có cả học sinh trung học.

Chương 716: Trần Bảo Thành (2)

Ông ta nhận ra con gái bây giờ rất dễ lừa, chỉ cần ông chịu chi tiền, mua chút quần áo, trang sức, sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường gọi ông là anh.

Nhất là một số học sinh trung học, một hai trăm tệ là có thể giải quyết được.

Nhưng mà ông ta vẫn chưa từng được nếm thử loại gái trẻ như bốn cô gái này. Nhất là hai người có tóc màu lam giống như là chị em. Một người thì thành thục, xinh đẹp, hào phóng, người còn lại thì linh động, uyển chuyển, nhất là làn da của các cô trắng nõn còn hơn tơ lụa, thậm chí giống như ngọc tỏa ra ánh sáng.

"Nếu hai chị em này có thể hầu hạ mình trên giường... Chà chà, đời này có chết cũng không tiếc. Những người bạn của mình nhất định sẽ hâm mộ mình đến chết."

Ông ta tính toán chi ra hai ba mươi vạn để lấy lòng hai cô gái trẻ này.

Trên người các cô, trừ quần áo trên người cũng không có đeo trang sức gì quý giá, những thứ đang đeo chắc chỉ là đồ vỉa hè, hẳn không phải là con gái nhà có tiền.

Ông ta tin rằng, với hai ba mươi vạn nhất định có thể mua được hai chị em họ chơi song phi với ông.

- Tôi nói này ông bác, ông đã hơn năm mươi tuổi rồi nhỉ? Đến làm ông nội tôi còn ngại già, còn ở đó xưng anh, không sợ làm người khác ghê tởm sao?

Hạ Mạt hoạt bát, khéo miệng thấy bộ dạng của ông ta, chán ghét trào phúng:

- Tránh qua một bên đi, đừng ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của bốn chị em chúng tôi.

- Ai da! Em gái nhỏ, anh chỉ mới bốn mươi thôi. Chủ tịch Mao đã nói, người bốn mươi tuổi như thanh niên đang lúc mặt trời ban trưa, anh đây đang ở độ tuổi hưng thịnh đấy.

Người đàn ông trung niên nói:

- Muốn đi vào đây, ít nhất phải trả ba trăm ba mươi tám tệ tiền vé, đi vào trong ngồi chỗ khách quý lại tốn thêm ba trăm ba mươi tám tệ, uống một chai rượu, ăn vặt một chút, cũng phải mất mấy ngàn tệ. Anh thấy mấy em xinh đẹp, muốn mời các em ăn uống miễn phí, chẳng nhẽ các em không nể mặt anh được sao?

- Tuyệt đối không nể! Mau đi chỗ khác đi... Đừng chắn tầm mắt của chúng tôi.

Hạ Mạt không kiên nhẫn nói:

- Mấy chị em bên cạnh tôi không phải một con cóc như ông có thể ăn.

- Em gái nhỏ, em nói gì vậy?

Nghe Hạ Mạt gọi mình là con cóc, ông ta có chút tức giận:

- Em biết anh là ai không?

- Không biết... cũng không muốn biết!

Hạ Mạt trợn mắt nói:

- Không phải ở đây đều là những người có tiền sao? Không có gì đặc biệt hơn người cả.

- Ông đây là Trần Bảo Thành, người đứng đầu công ty bất động sản Bảo Thành ở thành phố A này, chỉ cần ông đây giậm chân một cái, có thể khiến nơi này rung động. Đúng vậy! Ông đây thật sự có rất nhiều tiền nhưng không giống những kẻ có tiền khác, ông đây còn là sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng. - Trần Bảo Thành thấy Hạ Mạt chỉ là một con nhóc mà dám trừng mắt nhìn mình khinh bỉ, mở miệng tranh cãi.

Nghe ông ta là chủ của công ty bất động sản Bảo Thành, Hạ Mạt không lên tiếng. Không phải vì sợ ông ta, mà lần trước cô có nghe cha cô là Hạ Quốc Huy có nói công ty bọn họ đang hợp tác với Bảo Thành.

Cô làm con gái, không được gây chuyện với đối tác của cha mình.

Thấy Hạ Mạt không lên tiếng, Trần Bảo Thành nghĩ rằng thân phận lớn mạnh của mình đã dọa được cô, lấy tay vuốt đầu tóc bôi đầy dầu, ưỡn ngực, rung chiếc vòng vàng trên cổ, ánh mắt ra dáng vẻ đắc ý, kiêu ngạo:

- Người đàn ông có tiền lại có đẳng cấp như anh, tùy tiện ra tay thì có gái đẹp nào không nhào đến? Nhưng mà anh nhìn thấy các em xinh đẹp, muốn để các em hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất ở trong đó, các em còn không chịu nể mặt mũi anh đây, vậy thì đừng có hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top