Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 717 - 727

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 717: Trần Bảo Thành (3)

Hạ Mạt cố nén cảm giác buồn nôn.

- Có tiền có đẳng cấp? Không phải tuần trước ông chủ Trần vừa quỳ trước mặt giám đốc ngân hàng công thương cho vay một nghìn vạn để quay vòng vốn sao? Công ty đã nợ nần chồng chất, tiền nợ đã lên đến một trăm triệu rồi mà vẫn còn có tâm trạng ở đây tán gái, thật là đáng khâm phục. Còn về đẳng cấp, vòng vàng và đồng hồ vàng trên người của ông, chẳng qua là hàng bán ba mươi tệ một cái từ phố Văn Lai mà thôi, có gì đáng để khoe khoang? - Dương Tử Mi một bên lạnh lùng nhìn, môi cong lên trào phúng nói.

Trần Bảo Thành vừa nghe thấy, sắc mặt biến đối, sợ hãi nhìn cô:

- Cô... Làm sao cô biết được?

- Tôi biết thì đã sao? - Dương Tử Mi nhíu mày.

- Bây giờ tôi còn chưa tức giận, ông mau cút đi thật xa đi, đừng làm bẩn mắt tôi.

Hạ Mạt nghe thấy, cũng biến sắc.

"Công ty ông ta nợ nần chống chất như vậy mà cha mình còn hợp tác, quả thật rất nguy hiểm." - Hạ Mạt suy nghĩ.

Cô nhìn Dương Tử Mi hỏi:

- Tử Mi, điều cậu nói là thật sao?

Dương Tử Mi gật đầu.

- Vậy mình phải nhanh chóng nói với bố mình. - Hạ Mạt vội vàng chạy qua một bên, gọi điện thoại cho Hạ Quốc Huy, nói lại những lời của Dương Tử Mi cho ông nghe.

- Bố đang làm hợp đồng hợp tác cho hai công ty, ngày mai sẽ ký... Tiểu Mi thật sự nói vậy sao? - Hạ Quốc Huy vừa nghe, căng thẳng đứng lên.

- Vâng! Bố đừng để bị lừa, tình hình cụ thể thì nên hỏi Tử Mi.

- Bố tin Tử Mi! Nếu con bé đã nói như vậy, nhất định không sai. May thật! nếu không... bố con ta tiêu đời rồi.

Hạ Quốc Huy cảm thán nói:

- Tiểu Mi lại cứu gia đình chúng ta nữa rồi.

- Vâng ạ!

Hạ Mạt tắt điện thoại liền quay trở lại chỗ cũ, không biết tại sao lại thấy Trần Bảo Thành đang quỳ trước mặt Dương Tử Mi nước mắt nước mũi đầy mặt cầu xin:

- Dương đại sư! Van xin cô hãy cứu tôi, chỉ ra một con đường sáng cho công ty tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.

- Xin lỗi! Dù có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không tùy tiện chỉ điểm cho người khác. Nếu ông còn làm phiền tôi, tôi sẽ khiến cho ông phá sản trong đêm nay. - Thấy có không ít người ra vào nhìn bọn họ, Dương Tử Mi chán ghét nói.

Lúc này, Mẫn Cương vừa mua vé xong chạy lại đây, thấy Trần Bảo Thành đang quỳ trên đất, hơi nhíu mày hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trần Bảo Thành là họ hàng xa của nhà họ Mẫn, bình thường ông ta cũng hay qua lại với nhà họ Mẫn nên nhận ra Mẫn Cương, vội vàng đứng dậy nắm lấy cánh tay Mẫn Cương, vội vã nói:

- Mẫn Cương! Cháu quen với Dương đại sư phải không? Có thể nhờ Dương đại sư giúp chú một chút không, chỉ ra một con đường đi cho chú.

- Chú à! Không phải cháu không muốn giúp mà là không giúp được. - Mẫn Cương chán ghét tránh cái tay béo của Trần Bảo Thành, lạnh lùng nói.

- Đi thôi! - Dương Tử Mi không ngờ, bởi vì bộ dạng của Trần Bảo Thành mà cô lại trở thành tiêu điểm, liền lên tiếng.

- Dương đại sư! Dương đại sư... - Trần Bảo Thành đuổi theo sau kêu lớn.

- Câm miệng!

Dương Tử Mi chán ghét nói:

- Cho dù ông có quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm thì tôi sẽ không vì một tên súc sinh chỉ vì tiền mà không quan tâm đến máu và nước mắt của người khác, ỷ vào những đồng tiền dơ bẩn của mình mà huỷ hoại biết bao cô gái trẻ. Lập tức cút đi cho tôi!

Trần Bảo Thành giật mình nhìn thấy cô vô cùng chán ghét, không dám lấy tiền ra nói nữa, trong lòng thầm tính toán làm sao thì mới có thể nhờ cô chỉ điểm cho.

Chương 718: Nhân Duyên Của Hạ Mạt

Từ cửa vào đến sàn nhảy lầu một, có hai hàng những cô gái đẹp hóa trang thành những nhân vật trong Game để tiếp khách, dáng vẻ khác nhau, cuồng dã nóng bỏng hoặc thanh thuần mềm mại nhưng đều khiến cho người ta vừa nhìn thấy thì tâm tình đã kích động.

Năm người chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, quên tất cả những gì không vui do Trần Bảo Thành mang đến, hưng phấn tò mò hết nhìn Đông rồi nhìn Tây.

Ngay cả Mẫn Cương, chân cũng bắt đầu dậm nhịp theo tiếng nhạc mạnh ở bên trong.

- Ôi! Nhanh lên nhanh lên! - Hạ Mạt kiềm chế không được sự phấn khích trong lòng, một tay kéo Dương Tử Mi, một tay kéo Lam Nha Nha, muốn chạy nhanh vào trong.

Nhưng không ngờ, vì quá hấp tấp, va vào một người đàn ông vừa từ trong đi ra.

Hạ Mạt muốn nhanh chóng vào trong, nhanh miệng nói xin lỗi, sau đó tiếp tục chạy vào.

- Đụng vào người khác xong rồi đi như vậy sao? - Người đàn ông bị va phải kia nắm lấy cánh tay Hạ Mạt, lạnh lùng nói.

Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn, nhận ra đây là La Anh Kình, một trong tứ đại công tử ở thành phố B, nghe nói là em họ của La Anh Hào.

Con người anh ta không thích bị phụ nữ đeo bám.

La Anh Kình cũng nhận ra cô, bàn tay giữ lấy cánh tay Hạ Mạt cũng thả lỏng, môi mỏng tà mị cong lên lộ ra nụ cười khoa trương, nhìn Dương Tử Mi nói:

- Thế giới này thật là nhỏ, chúng ta lại gặp nhau! Ha ha... đã lâu không gặp nhỉ?

- Đúng vậy! Chào anh. - Dương Tử Mi thản nhiên lên tiếng, nếu không vì nể mặt La Anh Hào, cô cũng lười nói lời lạnh nhạt với anh ta.

- Hai người biết nhau à? - Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn La Anh Kình, trong lòng khẽ rung động.

La Anh Kình là con nhà giàu, cho dù là vẻ bề ngoài hay là cách ăn mặc đều rất sang trọng. Dáng người cao ráo, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt tà mị, hơi giống với ngôi sao ca nhạc Vương Lực Hoành mà Hạ Mạt thích nhất.

- Có biết... có biết! Tôi và cô Dương sao có thể không biết nhau? - La Anh Kình nghiến răng nghiến lợi nói.

Vừa nhìn thấy cô, anh ta lại nhớ đến hai thanh kiếm cổ kia, hận không thể chém đi hai tay của Dương Tử Mi.

Đương nhiên là anh ta chỉ nghĩ vậy thôi, anh ta sẽ không dại gì như con thiêu thân lao vào lửa mà đi trêu chọc cô.

- Vậy chúng ta đi chơi với nhau luôn đi. Chào anh! Em là Hạ Mạt... Hạ trong từ mùa Hạ, Mạt trong từ bong bóng. - Hạ Mạt nhiệt tình ngẩng mặt nói.

- Vậy sao? Bong bóng mùa hè xinh đẹp đáng yêu? Chẳng phải chỉ cần thổi một cái thì sẽ tan sao?

Ánh mắt đào hoa của La Anh Kình nhìn Hạ Mạt, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị. Anh ta một người có tình trường dày dạn, cô gái nào có ý với anh ta, anh ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Mặt khác Hạ Mạt chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, ánh mắt nhìn anh ta chằm chằm như vậy chứng tỏ anh đã thành công hấp dẫn được một cô gái nhỏ.

Mặt Hạ Mạt hơi đỏ, cúi đầu không dám nhìn La Anh Kình.

Dương Tử Mi không nhịn được mở thiên nhãn xem chuyện nhân duyên của hai người sau này.

Cô phát hiện ra sau này hai người sẽ thành vợ chồng, chỉ là còn đường tình duyên khá gập ghềnh.

Hạ Mạt và La Anh Kình?

Dương Tử Mi đổ mồ hôi nhìn hai người.

Hạ Mạt đơn thuần hoạt bát như vậy còn La Anh Kình là một công tử quần lụa áo là. Nếu ông trời muốn để hai người họ ở cùng với nhau... Hạ Mạt sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực đây?

Vừa nghĩ đến việc này, cô không nhịn được trừng mắt nhìn La Anh Kình.

La Anh Kình đột nhiên bị cô trừng mắt, giống như anh là người giết cha cô vậy, sợ đến mức rụt cổ lại. Vốn định trêu đùa Hạ Mạt một chút, bây giờ không dám nữa, vội vàng lấy cớ bỏ chạy.

Chương 719: Chỗ Ngồi Đầy Sóng Gió (1)

La Anh Kình vừa đi... Hạ Mạt vốn đang cao hứng, phấn khởi như con thỏ con nhảy nhót, lập tức như trái cà héo im lặng.

Dương Tử Mi vỗ vai cô ấy:

- Đi thôi! Đừng nhìn theo bóng dáng anh ta nữa, không đẹp trai chút nào.

- Ai bảo không đẹp trai chứ?

Hạ Mạt phản xạ có điều kiện bật thốt ra:

- Mình cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn người đàn ông nhà bạn nữa.

Dương Tử Mi nhìn hai mắt Hạ Mạt đầy si mê, âm thầm cười khổ, cuối cùng hiểu thế nào là "người yêu trong mắt hóa Tây Thi".

La Anh Kình quả thật đẹp trai nhưng so với Long Trục Thiên, cô cảm thấy anh ta rất bình thường.

Không biết có phải Dương Tử Mi cũng như cô, người yêu trong mắt hóa Tây Thi hay không?

Nghĩ tới việc nếu Dương Tử Mi suy nghĩ như vậy, mặt Hạ Mạt đỏ lên, để che giấu sự kích động, cô bèn nói lớn:

- Được rồi... được rồi! Long Trục Thiên của bạn là đẹp trai nhất!

Dương Tử Mi mím môi cười, không nhiều lời:

- Nhanh vào thôi, bên trong còn có rất nhiều anh chàng đẹp trai nhiệt tình khiêu vũ mà bạn đang mong chờ đấy.

Hai mắt Hạ Mạt lập tức sáng lên.

Tuy rằng cô ấy có chút rung động với La Anh Kình nhưng không có nhiều cảm tình, sự thất vọng kia rất nhanh bị gạt đi bởi những trang phục đẹp đẽ, không khí sôi động và ánh đèn rực rỡ kia.

- Chúng ta nhanh vào đi! - Cô ấy lại giống như một quả khinh khí cầu được bơm căng, kéo theo Dương Tử Mi đi vào trong.

Khu vực sàn nhảy khác hẳn bên ngoài, diện tích rất lớn, trang trí xa hoa, đèn điện, dàn âm thanh đều là đồ cao cấp.

Bởi vì sàn nhảy mới khai trương, cho nên vé vào cửa không rẻ, tất cả nam nữ đi theo phong trào của thành phố A đều đến đây.

Nghe nói, gần đây khi nam nữ gặp nhau sẽ hỏi một câu:

- Bạn đã đến Tinh Dã chưa?

Nếu ai đó lắc đầu nói chưa từng đi, sẽ bị người ta cười nhạo.

Bên trong khu vực khiêu vũ, có không ít nam nữ mặc quần áo nóng bỏng nhảy theo điệu nhạc, thỏa sức xả Hormone dư thừa, tận hưởng tuổi trẻ.

Người không khiêu vũ sẽ ngồi ở bên ngoài thành nhóm ba đến năm người uống rượu nói chuyện, ở trong này nói chuyện với bạn bè về trường học rất thú vị.

Mặc dù thiết bị thoát gió ở đây rất hiện đại nhưng vẫn không thể bay hết mùi thuốc lá, rượu, nước hoa hòa vào trong không khí tạo ra một mùi rất khó chịu.

Người bình thường thì không cảm thấy gì cả, chỉ có người có cảm giác và nhận thức khá mẫn cảm như Dương Tử Mi thì hơi thảm, phải cố gắng che mũi lại.

Hạ Mạt vô cùng hưng phấn, kéo Dương Tử Mi la lớn:

- Tử Mi... Tử Mi... Chúng ta vào khiêu vũ đi, có được không?

- Đi tìm một chỗ ngồi trước đã. - Dương Tử Mi nhìn quanh, tìm kiếm một chỗ tốt nhất. Thấy ở gần cửa sổ, chỗ ngọn đèn khá u ám có một bàn trống, kéo mọi người đi qua đó.

Ai biết được, bọn họ vừa mói ngồi xuống thì lập tức có một cô gái đến gần, lạnh giọng nói:

- Đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, mời mấy người đi chỗ khác đi.

- Dựa vào cái gì chứ?

Hạ Mạt đứng lên nói:

- Ở đây cũng không phải nhà hàng phải đặt trước hay không, đương nhiên chúng tôi có thể ngồi.

- Mọi người ở trong này đều biết, đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, các người định phá quy tắc sao?

Giọng điệu của cô gái kia rất ngang ngạnh:

- Tôi nói này, mấy người chỉ là học sinh trung học mà thôi. Tuổi còn nhỏ như vậy, có trường học không đi lại đi đến những nơi như thế này, thật là không biết trời cao đất rộng. Nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế, mấy người nên biết điều mà đi đi.

- Xin lỗi, chúng tôi không biết điều đấy!

Hạ Mạt tức giận nói:

- Chúng tôi không đến trường học, cô quản làm gì? Cô là cha mẹ bọn tôi hay là giáo viên của bọn tôi?

Chương 720: Chỗ ngồi đầy sóng gió (2)

Trên mặt cô gái gầy gò kia hơi run lên, khinh người hỏi:

- Mấy người có biết chỗ này cho ai ngồi không?

- Không biết! Tôi cũng không phải là thần tiên.

Hạ Mạt tức giận nói:

- Nếu là chỗ ngồi của mấy người thì mấy người phải làm dấu, nhưng mà ở đây không có cái gì hết nên ai tới trước thì được ngồi. Nếu chúng tôi đã ngồi ở đây, thì mấy người phải đi tìm chỗ khác mà ngồi.

- Chúng tôi không có thói quen tìm chỗ khác ngồi. Chỗ này là chỗ mà quản lý để cho cô Nhược Khê, nếu mấy người không muốn bị đuổi ra ngoài nên tranh thủ lúc cô Nhược Khê chưa tới mà đi đi, tính tình của cô ấy không có tốt như tôi đâu. - Cô gái kia xụ mặt nói.

Nhược Khê?

Nghe cái tên này, Dương Tử Mi cảm thấy hơi quen tai.

- Cô Nhược Khê? A, lợi hại vậy sao, chỉ là cùng tên với một minh tinh, khó trách giọng điệu ngang ngược như vậy. - Hạ Mạt cười lạnh.

Dương Tử Mi nhớ ra, cái cô minh tinh gọi là Nhược Khê này. Kiếp này cô không hay xem Tivi, ở kiếp trước, cô rất hay ngồi xổm trước mấy cửa hàng xem trộm Tivi của họ.

Do Nhược Khê đóng một bộ phim "Cung Đấu" đang rất hot nên được bầu là người đứng đầu trong Tứ Đại Hoa Đán, nhận được rất nhiều sự ủng hộ.

Nhưng mà bây giờ chỉ mới là năm 2003, bộ phim kia được quay vào năm 2008, Nhược Khê lúc này cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm mà thôi.

Nhưng mà cho dù là một nhân vật nhỏ thì cũng là một minh tinh, không cần phải đến một nơi nhỏ như thành phố A này.

- Trùng tên gì chứ? Cô Nhược Khê chính là minh tinh! Tôi là trợ lý A Linh!

A Linh tức giận nói:

- Cô ấy và người quản lý ở đây là bạn bè, là quản lý mời cô ấy đến đây nhảy, chỗ này cũng là do quản lý sắp xếp cho cô ấy. Vốn dĩ tôi không muốn nói nhưng thấy mấy người còn nhỏ tuổi mà kiêu ngạo như vậy nên không thể không nói.

Trợ lý A Linh nhìn đồng hồ, khó chịu nói:

- Còn ba phút nữa là cô Nhược Khê sẽ đến, thấy chỗ ngồi bị giành mất nhất định sẽ tức giận.

- Tục ngữ nói chủ nào tớ nấy, khó trách tính cách của cô kiêu ngạo như vậy, chắc chắn tính cách của cô ta lại càng không tốt. - Hạ Mạt không phải là một cô gái cuồng nhiệt với minh tinh, cũng không vì đối phương là minh tinh mà sợ hãi, trào phúng nói.

A Linh tức giận đến đỏ cả mặt:

- Các người chờ đó, tôi gọi quản lý đuổi các người ra ngoài!

- Vậy chúng tôi chờ.

Ngược lại, Hạ Mạt không sợ gì cả:

- Tôi cũng muốn xem, Tinh Dã mở cửa làm ăn sẽ đối đãi với khách như thế nào.

A Linh gọi điện thoại.

Hai nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, lễ phép nói với Hạ Mạt:

- Các vị... thật xin lỗi! Vị trí này là chỗ ngồi chuẩn bị cho cô Nhược Khê, mời các vị chuyển đến chỗ khác ngồi.

Tục ngữ nói không ai đánh người đang cười.

Hạ Mạt không phải là người ngang ngược, thấy nhân viên phục vụ lễ phép như vậy thì đi tìm chỗ khác.

Bọn họ vừa mới đứng dậy, lập tức nghe thấy giọng nói bén nhọn, cao ngạo truyền đến:

- Nghe nói có người muốn ngồi chỗ của tôi,...Có phải vậy không?

- Cô Nhược Khê, bọn họ không biết, bây giờ đã đi chỗ khác. - A Linh vội vàng đi tới, căng thẳng nói.

- Thật vô dụng! Cô lăn lộn đã lâu như vậy mà lại không thể giải quyết được bọn chúng. Chẳng lẽ cô không nói tên của tôi cho bọn chúng biết sao? - Nhược Khê tháo chiếc kính đen xuống, hai mắt khinh thường trừng A Linh, đôi môi đỏ tươi phun nước bọt.

Dương Tử Mi liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhận ra quả nhiên trên mặt cô ta xuất hiện hiện tượng tinh vận thuận lợi, sau một tháng nữa sẽ nhận được một vai phụ trong một bộ phim, từ đó đã gây được ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Chương 721: Chỗ ngồi đầy sóng gió (3)

Trong ấn tượng của Dương Tử Mi, những nhân vật mà Nhược Khê đóng đều là những nhân vật ngây thơ, ngoan hiền. Ngay cả vai phi tử mà cô ta đóng trong bộ phim "Cung Đấu" rất nổi tiếng kia cũng là một cô gái nổi danh dịu hiền, khiến cho đàn ông cảm thấy đó là người phụ nữ thích hợp để làm vợ.

Nhưng mà bây giờ thấy được tác phong của cô ta, chẳng những không thể dùng từ dịu dàng, hiền lành để hình dung mà phải là kiêu ngạo, đanh đá, giống như một người đàn bà chanh chua. Thật là làm hỏng hình tượng của cô ta trong lòng cô.

Vậy nên mọi người đều nói nhất định đừng tiếp xúc với minh tinh ngoài đời thật. Nếu không, bạn không thể nào xem họ diễn nữa.

Nhược Khê mang một đôi giày cao gót tinh tế màu đỏ cao khoảng 12cm đi từng bước đến trước mặt bọn họ. Đôi môi hồng nhếch lên với vẻ khinh thường, dùng tay gẩy mái tóc ngắn ngang vai đầy phong tình, sau đó lấy chiếc kính đen che hơn nửa gương mặt xuống, lộ ra gương mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta.

Ở ngoài đời, cô ấy còn xinh đẹp hơn trên tivi.

Nhưng mà cô ta vẫn còn kém xa Sadako.

Nhược Khê cũng nhận ra hai chị em có màu tóc lam ở trước mặt rất khiến cho người khác chú ý. Nhất là làn da của hai người, dưới ánh đèn ne-on giống như ngọc trắng đang tỏa sáng.

Cô ta ghét người có làn da tốt hơn cả cô ta nên nhướn mày gây sự với Sadako:

- Chẳng lẽ mấy người không biết tôi là người thích sạch sẽ sao?

- Không biết! - Sadako thấy cô ta nhìn mình chằm chằm hỏi, cũng thản nhiên trả lời.

- Cô cũng không phải là chủ nhân của tôi nên tôi không cần phải biết chuyện đó.

- Ha ha!

Hình như Nhược Khê vừa nghe được một tin gì đó rất khó tin, cười nhạo nói:

- Chẳng lẽ mấy người không xem tin tức giải trí? Tính ưa sạch sẽ của tôi mọi người trong giới đều biết.

Cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Sadako. Cô ta thấy ánh mắt Sadako như một hố đen sâu thăm thẳm, không có bất cứ tình cảm nào, giống như muốn hút người ta vào trong đó.

Do đó, cô ta dời mắt nhìn về phía Dương Tử Mi, lại nhận ra đôi mắt của Dương Tử Mi lại càng đen càng sâu hơn, như muốn đâm xuyên qua linh hồn của người khác, khiến cô ta hoảng sợ tim đập thình thịch.

Cô ta chỉ có thể dời ánh mắt nhìn về phía Lam Nha Nha nhỏ gầy đứng bên cạnh Dương Tử Mi.

Kết quả, nhìn thấy lại nhìn thấy một đôi mắt giống như mắt của đứa trẻ mới sinh, đen bóng, trong suốt không một chút tạp chất. Thật giống với mắt của mèo Ba Tư.

Chuyện gì vậy, hôm nay gặp được ba người có ánh mắt đặc biệt như vậy?

Cô ta lại dời ánh mắt về phía Hạ Mạt, cuối cùng tất cả áp lực đều biến mất.

Đôi mắt của Hạ Mạt tuy rằng không nhỏ nhưng cũng là ánh mắt của người thường, không có chút uy hiếp nào.

Vì vậy, cô ta trừng Hạ Mạt hỏi:

- Cô biết tôi chứ?

- Không biết cũng phải biết, minh tinh Nhược Khê. Cuối thu vừa rồi mới diễn một vai tiểu cung nữ bị ngược đãi.

Sắc mặt Nhược Khê hơi đổi, lập tức đắc ý nói:

- Đạo diễn nói tôi là diễn viên phụ xuất sắc nhất. Đó là vai diễn khó nhất, tôi là người diễn tốt nhất trong cả đoàn phim.

- Bây giờ nhìn được bộ mặt thật của cô, tôi cảm thấy đồng tình với vị đạo diễn đó. Một người kiêu ngạo như vậy mà lại có thể diễn được một cung nữ đáng thương như vậy, quả là có khả năng diễn xuất. - Lời nói của Hạ Mạt ẩn chứa sự trào phúng.

Đầu óc Nhược Khê đơn giản, cứ nghĩ Hạ Mạt đang khen cô ta. Lập tức ngẩng cao đầu, giả bộ hào phóng chỉ vào một cái ghế nói:

- Tôi vừa mới nói tôi thích sạch sẽ, không bao giờ ngồi vào ghế mà người khác đã ngồi. Các cô vừa mới ngồi ở đây, bây giờ mau lau chùi bàn ghế đi, sau đó tôi sẽ ký tên cho mỗi người một cái.

Chương 722: Chỗ ngồi đầy sóng gió (4)

Hạ Mạt vừa nghe, tức trào máu:

- Xin lỗi, tôi cũng thích sạch sẽ! Sẽ không đi lau ghế cho người khác!

- Chẳng lẽ các người không muốn chữ ký của tôi sao? - Nhược Khê tức giận hỏi.

- Xin chữ ký của cô để làm gì? Đừng nói đến việc cô chỉ là một diễn viên phụ, cho dù là minh tinh quốc tế Chương Tử Di đến đây tôi cũng không muốn xin chữ ký.

Hạ Mạt mở miệng nói:

- Chẳng lẽ minh tinh nào cũng đều kiêu ngạo, tự luyến như cô. Thật không thể hiểu nổi?

- Cô nói cái gì?

Nhược Khê nghe thấy Hạ Mạt cười nhạo cô ta chỉ là một diễn viên phụ, đâm trúng chỗ đau của cô ta. Ngay lập tức giống như một con nhím xù lông, chỉ tay về phía Hạ Mạt:

- Lập tức xin lỗi tôi!

- Xin lỗi, tôi cảm thấy tôi nói không hề sai! - Hạ Mạt kéo tay Dương Tử Mi.

- Tử Mi, chúng ta đi thôi! Thật sự không ngờ, tính cách của minh tinh là như vậy, sau này không coi phim cô ta đóng nữa.

- Cô nói cái gì? - Nhược Khê lớn giọng:

- Người đâu, mau cản bọn họ lại! Hôm nay tôi nhất định phải bắt bọn họ xin lỗi tôi!

Mấy nhân viên phục vụ xung quanh đều vây lại đây.

Có một người mập lùn mặc vest xa xỉ, trước ngực đeo bảng tên quản lý Trần Văn Đạt vội vàng chạy tới.

- Cô Nhược Khê, xảy ra chuyện gì vậy ạ? - Trần Văn Đạt đứng trước mặt Nhược Khê ân cần hỏi.

Đôi mắt ti hí như mắt lươn nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phập phồng vì tức giận của cô ta.

- Quản lý Trần... - Giọng nói của Nhược Khê hơi nũng nịu, kéo lấy một cánh tay của Trần Văn Đạt. Cố ý dựa sát vào ông ta, dụi bộ ngực của cô ta lên người ông ta.

"Ôn hương nhuyễn ngọc"(*) cả người Trần Văn Đạt run lên. Đến cái ngân thương mà ngày nào cũng bị vợ chê là yếu sinh lý kia cũng trở nên cứng rắn chưa từng thấy.

Xem ra lần này ông dùng hai mươi vạn tệ mời cô ta đến đây là đúng. Không chừng có thể trị bệnh của mình, cho cơ thể được mạnh mẽ như xưa.

Chỉ là con quỷ nhỏ này vô cùng tinh ranh, đến đây ba ngày rồi mà vẫn luôn như gần như xa với mình. Thường xuyên chủ động dán lên người ông cho đến bản thân không chịu nổi dục vọng, muốn ra tay thì cô ta như thánh nữ mà trốn tránh, khiến ông ta hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể áp cô ta xuống người chà đạp một phen...

Bây giờ, cô ta lại đang hấp dẫn ông.

Cô ta gọi một tiếng, hồn phách ông ta lập tức tan ra:

- Nhược Khê của tôi, có phải bọn họ bắt nạt em hay không?

Trần Văn Đạt thấy nhân viên phục vụ đang ngăn cản mấy người giống như học sinh trung học. Trong đó có một người hơi thành thục, vì đèn khá mờ nên ông ta không nhìn thấy rõ mặt Sadako.

- Vâng! Là bọn họ... giành mất chỗ ngồi của em, còn mắng em. Em nói này, người ở thành phố A các anh đều kém như vậy sao? Không biết tôn trọng người khác chút nào cả, cũng khó trách một nơi khỉ ho cò gáy như thế này có một người cao quý mới là kỳ lạ...

Nghe những lười này của Nhược Khê, ngay cả Trần Văn Đạt cũng trừng mắt với cô ta.

Nhưng mà, ông ta còn chưa đè được cô ta xuống giường lập tức phụ họa theo:

- Đúng... đúng... đúng! Thị trấn tụi anh nghèo nàn lạc hậu, đương nhiên không thể so với Nhược Khê được sinh ra ở thủ đô được. Là bọn họ phải không? Dám ở chỗ của anh gây chuyện với Nhược Khê, thật buồn cười! Bây giờ anh lập tức bắt bọn họ xin lỗi em!

- Quản lý Trần, em không chỉ muốn bọn họ xin lỗi, mà còn phải bắt bọn họ lau bộ bàn ghế này thật sạch sẽ nữa. Anh cũng biết em thích sạch sẽ mà. - Nhược Khê nũng nịu nói, còn cọ xát ngực mình vào bả vai Trần Văn Đạt.

***

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Chương 723: Chỗ ngồi đầy sóng gió (5)


Trần Văn Đạt lập tức nóng đầu, lớn tiếng nói:

- Nhược Khê, em yên tâm! Cho dù dùng lưỡi để liếm, anh cũng nhất định bắt bọn họ phải liếm sạch bộ bàn ghế này! Nếu không, sẽ làm cho bọn họ biến mất khỏi thành phố A này! Em cứ ngồi một bên xem anh giải quyết chuyện này đi.

- Ha ha... anh Trần là tốt nhất!

Nhược Khê hôn lên mặt Trần Văn Đạt một cái. Sau đó buông ông ta ra, ngồi xuống ghế bắt chéo hai chân chờ xem kịch vui.

Vốn dĩ cô ta không muốn so đo với mấy người Dương Tử Mi nhưng ai bảo làn da của bọn họ còn tốt hơn cô, ánh mắt có thần hơn cô. Cô không đạp bọn họ xuống thì sẽ không cảm thấy thoải mái.

Bình thường khi ở trong tổ quay phim, cô là diễn viên phụ tuyến ba nên phải chịu sự bắt nạt của những minh tinh lớn chỉ vì cô ta đẹp hơn họ, làn da đẹp hơn họ.

Việc này khiến cho tâm lý cô ta có chút biến chuyển, dần dần hình thành thói quen bắt nạt kẻ khác để tìm kiếm sự vui vẻ.

Trần Văn Đạt sờ bên má được hôn. Từ nơi nào đó đang cứng rắn, cả người đều mềm nhũn.

Ông ta đến trước mặt Dương Tử Mi, lớn tiếng quát:

- Là các người đến đây quấy rối phải không? Biết điều thì nhanh đi lau bàn ghế của cô Nhược Khê cho sạch sẽ. Sau đó đi xin lỗi, nếu không... ha ha...

Hạ Mạt định lên tiếng nhưng bị Dương Tử Mi ngăn cản.

Cô bước ra, lạnh lùng nhìn Trần Văn Đạt:

- Xin lỗi, tôi chưa bao giờ biết hai chữ "biết điều" viết như thế nào!

- Con nhóc thối này, tuổi còn nhỏ mà dám mạnh mồm!

Trần Văn Đạt vung tay lên định đánh lên mặt Dương Tử Mi nhưng lại thấy gương mặt cô lại xinh đẹp hơn Nhược Khê rất nhiều, da thịt lại trắng nõn. Liền hồn siêu phách lạc... tay cũng hơi co lại.

Con quỷ Nhược Khê kia rất dâm, lại ranh ma mà ở đây, ông ta chỉ là một quản lý nhỏ, không có nhiều tiền và quyền thế. Không thể nào đáp ứng được bản tính tham lam của cô ta.

Mặt khác, bây giờ cô ta đang tìm kiếm đại gia chống lưng cho mình.

"Cô gái tuổi còn nhỏ trước mặt đây nhìn qua rất có nét. Sau này lớn lên nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, làn da nõn nà như vậy không biết nếu mình sờ lên sẽ cảm thấy như thế nào?"

Ông ta bỏ tay xuống, nhìn Sadako đang đứng sau Dương Tử Mi hoàn toàn kinh ngạc.

Tuy rằng Dương Tử Mi rất đẹp nhưng vẫn còn quá nhỏ, mà trước mắt có một cô gái khoảng hai mươi tuổi trẻ trung, gương mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, còn có chút thành thục.

Trong đầu ông ta lập tức có ý nghĩ đáng khinh như Trần Bảo Thành.

Ông ta thấy Sadako là người lớn nhất, lập tức nói chuyện với Sadako:

- Vị khách này, có phải mấy người vừa gây chuyện với cô Nhược Khê? Vị khách quý của chúng tôi khiến cô ấy khó chịu, chuyện này phải làm sao đây?

Sadako không trả lời ông ta, chỉ nhìn Dương Tử Mi.

- Người khó chịu là chúng tôi, chúng tôi vào đây tiêu tiền nhưng đến chỗ ngồi cũng không được ngồi. Tôi nói này quản lý Trần, các người làm ăn như vậy à? Thái độ phục vụ khách là như vậy sao? - Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

Trên gương mặt dữ tợn của Trần Văn Đạt hơi run lên.

Dương Tử Mi nói không sai, chỗ ngồi ở trong đây để do khách tự ý lựa chọn, ngoại trừ chỗ của Nhược Khê.

Bình thường, ông ta cũng nhắc nhở nhân viên phục vụ đánh dấu chỗ ngồi đó. Không biết hôm nay nhân viên nào đã sơ ý, không đánh dấu lên chỗ đó để cho bọn người Dương Tử Mi ngồi ở đây.

Chương 724: Chỉ cần năm ngàn vạn, không nhiều  

Vậy thì thế này đi! Tôi cũng không muốn làm khó các cô, chúng ta mỗi người nhường một bước... Chỉ cần các cô chịu lau bàn ghế và xin lỗi cô Nhược Khê, tôi sẽ chịu thiệt một chút... Vé vào cửa và đồ dùng đã dùng tôi sẽ trả, thế nào? - Trần Văn Đạt làm ra vẻ mình là người chịu thiệt nói, trong lòng lại tính toán lợi ích cho mình.

- Cái gì? Ông không phải bố của bọn tôi, ai cần ông trả tiền? - Hạ Mạt cười nhạo nói.

- Tôi nói này cô gái, đừng có không vừa lòng như vậy. Nếu các cô muốn ăn nhiều đồ ngon, tôi sẽ phải trả hơn vạn tệ, tôi bị thiệt rất nhiều đó. Hơn một vạn tệ đối với các cô không phải là ít, đúng không? - Trần Văn Đạt nói.

- Đúng vậy! Không ít... thật sự không ít! Nhưng mà, chúng tôi không cần ông trả cũng sẽ không chịu cúi mình lau bàn như vậy, càng không bao giờ đi xin lỗi cái người tự xưng là Nhược Khê kia. Từ đầu đến cuối, người sai là các người, người ngang ngược là cô ta. Người xin lỗi phải là các người chứ không phải là chúng tôi! - Hạ Mạt châm chọc, khiêu khích nói.

- Chỉ có chút đó thôi mà cũng không chịu làm! Cô gái à, các cô có biết nhân viên ở đây làm việc vất vả mà được bao nhiêu tiền lương không? Chỉ có tám trăm tệ, các cô chỉ làm một chút đã có hơn một vạn tệ, đã rất lợi rồi đấy vậy mà các cô không chịu làm? Các cô không ngốc đó chứ?

Trần Văn Đạt thấy Dương Tử Mi không chút động lòng, cắn răng nói:

- Tôi thêm giá, đến khi các cô rời khỏi đây. Mỗi người sẽ có được một tấm vé vào cửa, được không?

- Không có cửa đâu! Tôi thề sẽ không bao giờ bước vào đây thêm một lần nào nữa, thật đáng ghét! - Hạ Mạt quả quyết từ chối.

- Các cô vẫn không chịu? - Trần Văn Đạt nhìn về phía Sadako và Dương Tử Mi.

- Không!

Dương Tử Mi lạnh lùng nhìn ông ta nói:

- Tôi còn định hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ rồi đi nhưng bây giờ nhìn thấy các người như vậy, tôi quyết định thay đổi ý định ban đầu. Nếu các người đã muốn dùng tiền để làm nhục lòng tự trọng của chúng tôi thì chúng tôi nhất định phải bắt cô minh tinh kia xin lỗi chúng tôi!

- Cái gì? - Trần Văn Đạt kêu lên:

- Tôi làm nhục lòng tự trọng của các cô? Chúng tôi phải xin lỗi các cô? Cô gái này, đầu óc cô không bị sao chứ? Các cô nghĩ... các cô có nhiều tiền đến mức có thể đốt sao?

- Xin lỗi, chúng tôi không có nhiều tiền đến mức có thể đốt tiền nhưng sẽ không ít hơn một hai vạn.

Dương Tử Mi cười lạnh nói:

- Chúng tôi đến đây để tiêu tiền, lại gặp chuyện khó chịu như vậy. Hôm nay nếu Nhược Khê không chịu xin lỗi... tôi sẽ đập nát nơi này!

- Ha ha... Tuổi còn nhỏ mà lớn giọng như vậy? Cô dám phá sao? Cô có biết chỗ này được đầu tư bao nhiêu tiền không? Cho dù có bán cô đi cũng không bồi thường nổi đâu! - Dường như Trần Văn Đạt vừa nghe được một câu chuyện cười nào đó, cười đến mức cả người run lên.

- Bao nhiêu tiền? - Dương Tử Mi lạnh lùng hỏi.

Trần Văn Đạt giơ bàn tay béo múp của mình:

- Cô gái, nói ra cô đừng sợ, đầu tư vào chỗ này khoảng năm ngàn vạn. Năm ngàn vạn... Khắp thành phố A này, người có thể có năm ngàn vạn không có mấy người! Trần Văn Đạt tôi nhắc nhở cô một câu... Cô đừng làm loạn, đến khi cô bị tán gia bại sản thì cũng đã muộn rồi!

- Chỉ có năm ngàn vạn sao! Cũng không nhiều lắm!

- Nếu là năm trăm triệu tôi còn có thể cân nhắc một chút!

Khóe môi Dương Tử Mi cong lên cười lạnh, sau đó nói với bọn người Hạ Mạt:

- Mấy chị em, mọi người có ngứa tay không? Có muốn đập phá một trận hay không?

Chương 725: Sadako mạnh mẽ (1)

Hạ Mạt nóng lòng muốn thử... hưng phấn muốn đập phá đồ đạc.

Có thể đập phá một câu lạc bộ có giá trị năm ngàn vạn. Đó là một chuyện vô cùng chấn động đó!

Dù sao thì cô ấy cũng biết Dương Tử Mi không thiếu tiền, cũng sẽ không để lại hậu quả gì!

Trần Văn Đạt nghe thấy thế, mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng nói:

- Cô... Cô nghĩ năm ngàn vạn là giấy à? Có thể đập phá à? Cha cô có nhiều tiền như vậy để bồi thường hay không hả?

- Cha tôi không có nhiều tiền để bồi thường như vậy! - Ý cười trên mặt Dương Tử Mi càng sâu, cười đến mức khiến cho Trần văn Đạt sợ hãi.

- Đã không có tiền để bồi thường mà cô còn dám đập phá... Đầu óc cô có vấn đề à?

- Cha tôi không có nhiều tiền để bồi thường nhưng mà... tôi thì có!

Dương Tử Mi cười nói:

- Cho nên, tôi muốn đập như thế nào thì đập. Cha tôi cũng không quản được!

- Vậy chúng ta đập phá đi! Vốn định đến đây chơi, không ngờ lại gặp phải mấy người rác rưởi như vậy. Trong lòng thật khó chịu, nhất định phải xả cơn giận này mới được! - Hạ Mạt ở một bên thêm dầu vào lửa.

- Cô... Cô là đồ biến thái, cô mới có mấy tuổi? Cô không dựa vào cha cô à?

Nếu Dương Tử Mi đập phá câu lạc bộ này, cho dù có thể bồi thường Trần Văn Đạt cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Ông chủ nhất định sẽ không tha cho ông ta.

Ông ta vội vàng chuyển mắt qua Sadako.

- Cô là chị của cô ta, sao không ngăn cản hành vi điên rồ của cô ta lại? Đập phá câu lạc bộ của chúng tôi không phải chỉ bồi thường là giải quyết được đâu. Ông chủ chúng tôi nhất định sẽ nổi giận, các người sẽ chết chắc!

- Xin lỗi, tôi không phải chị của cô ấy! Cô ấy là chủ nhân của tôi! Tôi không có quyền ngăn cản cô ấy, tôi chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.

Sadako vừa dứt lời, môi anh đào cong lên hiện ra một nụ cười không khác gì với Dương Tử Mi:

- Hơn nữa, tôi cũng rất ngứa tay, muốn đập phá đồ thử ra sao.

Nói xong, bàn tay nhỏ của cô ta lập tức đạp lên chiếc bàn đá cẩm thạch ở bên cạnh.

Oanh...

Cái bàn kia vốn phải dùng búa mới có thể đập được. Vậy mà chỉ bị cô ta đập một cái đã biến thành đống đá vụn rơi xuống đất.

Trần Văn Đạt hít khí lạnh. Hai mắt trừng lớn, miệng mở lớn, khó tin nhìn Sadako:

- Cô...Cô... Cô đập nát nó?

- Đúng vậy! Không chắc chắn chút nào cả, thật khó chịu.

Sadako nghiêm túc gật đầu. Thấy ở bên cạnh có một cây cột lớn, vươn tay sờ lên cây cột:

- Để tôi thử xem có thể đập nát được cây cột này không?!

Dương Tử Mi đổ mồ hôi, cô không ngờ Sadako sẽ xấu bụng như vậy.

Cô thấy cái cột đó cũng chỉ là để trang trí không phải là cột chúng đỡ chính, thản nhiên nói:

- Vậy thì thử một chút xem!

Tuy rằng cây cột này chỉ dùng để trang trí. Nhưng cũng được làm từ xi măng cốt thép, không giống như cái bàn bằng đá hoa cương kia.

Trần Văn Đạt không tin với dáng vẻ của cô có thể đập nát được cây cột đó, trừ khi là thần tiên hay ma quỷ!

Nhưng ông ta không biết, tuy rằng Sadako không phải thần tiên hay ma quỷ mà là xác sống, cũng chẳng khác thần tiên hay ma quỷ có năng lực phi phàm là bao.

Được sự cho phép của Dương Tử Mi, Sadako tính toán góc độ nào sẽ không làm tổn thương người khác, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đánh lên cây cột cứng rắn một cái.

Trần Văn Đạt chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, đó là tiếng cây cột bê tông sắp bị sụp đổ.

Khi ông ta vẫn chưa thể tin vào lỗ tai mình thì đã nhìn thấy cây cột bê tông lót đá hoa cương to lớn đổ ầm xuống thành một đống đất đá, bốn phía đầy tro bụi vô cùng tan hoang.

Chương 726: Sadako mạnh mẽ (2)

Những người xung quanh đều há mồm trợn mắt. Những nhân viên phục vụ đang vây quanh Dương Tử Mi cũng nhanh chóng lùi lại mấy bước thật xa.

Đừng đùa! Lỡ như cô gái nhìn vô cùng xinh đẹp dịu dàng, có năng lực phi phàm kia không nói gì mà đánh mình một cái, vậy thì mình xong đời rồi.

Sadako phủi tay, đôi mắt đẹp nhìn bốn phía, thì thầm như nói với Trần Văn Đạt mà như nói với chính mình:

- Cây cột này cũng chẳng có chút tính thử thách nào cả! Tiếp theo nên đập cái gì đây?

Trần Văn Đạt vừa nghe thấy, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, van xin:

- Bà cô của tôi ơi, xin cô đừng ra tay nữa! Cho dù các cô có tiền bồi thường thì tôi cũng chẳng còn đường sống nữa!

Sadako đi đến bên người ông ta, khoa tay múa chân trên đầu ông ấy một chút, nháy mắt tươi cười như một đứa nhỏ vô hại:

- Đập bàn rồi, đập cây cột rồi... Nhưng chưa đập đầu người bao giờ, không biết có cứng hơn cây cột không nhỉ?

- Ôi mẹ ơi! - Trần Văn Đạt vừa nghe thấy, vội vàng lấy tay ôm đầu. Ông ta sợ đến mức lăn đi chỗ khác, cách xa Sadako một chút.

- Điên rồi! Điên rồi! Gặp biến thái... Ai da, tôi thật xui xẻo... - Trần Văn Đạt kêu rên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Tiếng nhạc trong này rất lớn, mọi người đều bị hấp dẫn bởi nam nữ đang nhảy nhiệt tình trong sàn nhảy không hề chú ý đến chuyện gì xảy ra ở đây. Ngay cả cây cột bị Sadako đập nát cũng bị lấn át bởi tiếng nhạc.

Nhưng mà tiếng kêu của Trần văn Đạt như heo bị chọc tiết, vô cùng rõ ràng truyền vào tai mọi người. Phát hiện bên kia xảy ra chuyện, mọi người lập tức vây xem, nhìn thấy cái bàn và cây cột đổ nát, ai cũng kinh ngạc hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trong những người vây xem, có cả La Anh Kình.

Thật ra anh ta vẫn ở trong này, vẫn luôn chú ý đến mọi chuyện ở đây.

Anh ta thật sự cảm thấy thương cảm cho người không biết trời cao đất rộng, không hiểu được cao thủ ở dân gian như Trần Văn Đạt.

Đi trêu người nào không trêu lại cố tình trêu trúng Dương Tử Mi. Đúng là tự đi tìm đường chết!

Vốn anh ta chỉ biết Dương Tử Mi là một người vô cùng giàu có, bối cảnh không tầm thường. Nhưng nhìn thấy Sadako ở bên cạnh cô vô cùng tài giỏi, đập nát được cây cột, anh ta mới biết những gì anh ta biết về cô thật sự quá ít.

Sadako đi từng bước nhỏ, chậm rãi đến gần Trần Văn Đạt đang liên tục bò về sau.

Đôi mắt đen như mực của cô ấy như hố đen chăm chú nhìn xuống làm Trần Văn Đạt cảm thấy như ông đang bị ác ma nhìn, sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh túa ra, cả người căng thẳng, dây thần kinh cũng bị kéo căng, dường như lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

- A... - Bị áp lực đến mức cùng cực. Ông ta hét lớn, quỳ trước mặt Sadako không ngừng van xin.

- Cô gái, cô gái, tha cho tôi đi... Tôi xin lỗi các cô, đều do đồ tiện nhân Nhược Khê kia... Tôi nhất định bắt cô ta lau giày cho các cô, quỳ xuống xin lỗi các cô...

Ánh mắt Dương Tử Mi tìm kiếm Nhược Khê. Phát hiện cô ta đang trốn sau lưng A Linh định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn.

Chuyện hôm nay do cô ta mà ra, khiến bọn họ mất hứng. Nhất định không được để cho cô ta chạy thoát, không dạy dỗ cô ta một trận thì làm sao cô ta biết được kiêu ngạo thật sự là như thế nào?

Cô nhún người nhảy lên. Mái tóc màu lam, bóng người màu trắng lóe lên chỉ trong nháy mắt, mọi người đã thấy cô chạy đến bên người Nhược Khê cách đó ba mươi mét.

Dương Tử Mi không muốn nhiều lời, bắt lấy Nhược Khê giơ lên cao rồi ném Nhược Khê lại chỗ Trần Văn Đạt...

Chương 727: Sadako mạnh mẽ (3)

Nhược Khê thét lên chói tai. Cả người bay qua đầu mọi người, đáp xuống bên cạnh Trần Văn Đạt.

Tuy cô ta không bị thương nhưng bị dọa đến mất hồn, khuôn mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn.

- Nhược Khê... - Trợ lý A Linh hoảng sợ kêu lên nhưng không dám chạy lại, sợ mình sẽ chịu kết cục như vậy.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dương Tử Mi.

- Cô ta vừa mới ném người à? - Có người nhỏ giọng hỏi.

- Tuy tất cả diễn ra quá nhanh... Nhưng mà hình như tôi nhìn thấy là cô ấy ném đi đấy.

Có người hít sâu nói:

- Thật là đáng sợ! Người chứ đâu phải búp bê, sao có thể ném như vậy được chứ?

- Nhưng mà tôi thấy cô gái kia hình như không bị thương đâu, chỉ bị dọa sợ mà thôi. Ném người mà có thể ném được như vậy, thật là lợi hại!

- Cái cây cột này cũng là do cô ta đập nát sao?

- Không phải, là do cô gái tóc lam kia.

- Trời ạ, hai người này rất giống nhau. Chắc là hai chị em, thật là xinh đẹp, người từ đâu đến vậy?

- Không biết!

---------

Trong tiếng xôn xao của mọi người, Dương Tử Mi đi đến trước mặt Sadako nói:

- Chuyện còn lại cô xử lý đi.

- Vâng! Chủ nhân. - Sadako kính cẩn trả lời.

Mọi người nghe thấy cô ta gọi Dương Tử Mi như vậy, thái độ như một người hầu đối với chủ nhân.

Nếu nhìn kỹ gương mặt của bọn họ thì sẽ thấy chỉ là rất giống chứ không giống hoàn toàn. Chẳng lẽ không phải chị em, mà là chủ tớ?

Bây giờ mà còn có loại quan hệ chủ tớ nữa sao?

Chẳng lẽ cô ấy là người hào môn thế gia?

Sadako đi đến trước mặt Trần Văn Đạt và Nhược Khê như vị nữ vương đứng từ trên cao nhìn xuống hai người họ bằng đôi mắt rất sắc.

Cô ấy còn chưa nói lời nào, hai người kia đã sợ run cả người.

Sắc mặt Nhược Khê trắng bệch như muốn tìm chỗ dựa liền xoay qua ôm chặt lấy Trần Văn Đạt.

Lúc này, Trần Văn Đạt hận Nhược Khê đến chết. Nếu không phải do người phụ nữ này ông ta sẽ không gây chuyện với Dương Tử Mi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Ông ta đẩy mạnh Nhược Khê ra, vội vàng nói với Sadako:

- Cô gái, đều do cô ta sai... Các cô muốn làm gì cô ta thì cứ làm đi!

- Trần Văn Đạt, ông không phải là đàn ông! - Nhược Khê bị Trần Văn Đạt đẩy ra làm tấm chắn vô cùng hoảng sợ, thất vọng chỉ trích ông ta.

- Con đàn bà thối! Nếu không phải do mày, hôm nay tao sẽ không vướng vào phiền toái như vậy. - Trần Văn Đạt nổi giận mắng.

Lúc này, nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ cầm cây côn điện xông vào. Trưởng đội Lý Minh thấy Trần Văn Đạt té trên đất vội hỏi:

- Quản lý Trần, có chuyện gì vậy? Ai gây chuyện ở đây?

Thấy có khoảng hai mươi nhân viên bảo vệ đi vào, Trần Văn Đạt đang hoảng sợ cũng dần bình tĩnh lại nhưng không dám nói gì.

Ông ta suy đoán, không biết hơn hai mươi người này có thể đánh lại cô gái có thể một tay đập nát cái cột nhà hay không.

Nếu không thể đánh lại, cô ta đập tay lên đầu mình một cái vậy là xong đời rồi.

Lý Minh nhìn lên liền thấy biểu hiện khinh người của Sadako, lại thấy bộ dạng sợ hãi của Trần Văn Đạt với cô ta, với kinh nghiệm trong nghề nên cũng dần đoán ra được. Không ngờ người gây ra chuyện này, hơn nữa còn đạp lên người quản lý là là một cô gái còn xinh đẹp hơn cả minh tinh như vậy.

Nhưng ông ta không hiểu tại sao Trần Văn Đạt lại sợ như vậy.

Cho dù cô gái kia có võ thì sao, cũng không thể nào đánh lại được hơn hai mươi nhân viên bảo vệ sinh ra nơi đầu đường xó chợ này chứ.

- Cô...

Lý Minh giơ cây côn điện chỉ vào Sadako.

- Có phải cô ở đây gây chuyện hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top