Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 794 - 804

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 794: Không Phải Là Tiểu Thư Kagami

An Thạch lo lắng con gái nói nhiều sẽ sai nhiều nên ông ta muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi.

Nói An Đông Ny khờ khạo là chủ yếu do cô ta không hề có ánh mắt nhìn người, cô ta nhất định không chịu đi khỏi đó mà cứ nằng nặc xin xỏ bố mình mua viên Giọt Nắng kia cho mình.

An Thạch bất đắc dĩ, chỉ còn cách là đồng ý.

An Đông Ny lập tức vội vàng chạy đi.

An Thạch xấu hổ nói với Hoắc Văn Hoa:

- Con gái tôi hồi nhỏ bị sốt nên ảnh hưởng tới đầu óc, trí lực bình thường bằng với đứa nhỏ mười tuổi, mong mọi người đừng chê cười!

- Không sao đâu! Cô bé rất đáng yêu! - Hoắc Văn Hoa lòng chân thật nói.

- Đúng vậy! Cô ấy làm người khác rất vui vẻ đấy! - Dương Tử Mi cũng cười nói vào.

An Đông Ny thật là có phúc, sống như thế còn được cha mẹ chiều chuộng.

An Thạch xấu hổ cười, ông ta tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời của hai người:

- Chủ tịch An, ông cứ làm việc của mình đi, tôi và Tiểu Mi đi tham quan và tán gẫu một chút.

Hoắc Văn Hoa không muốn An Thạch đừng bên cạnh quấy rấy nên đã ngầm đuổi khách.

- Nếu vậy tôi cũng không làm phiền nữa, tí nữa chúng ta sẽ gặp lại ở phòng đấu giá.

Sau khi An Thạch rời khỏi đó thì ông ta đến tìm An Đông Dương, dặn dò cậu ta phải đối xử tốt với Dương Tử Mi, có thể theo đuổi được thì càng tốt.

An Đông Dương cười khổ:

- Bố à, từ cái nhìn đầu tiên con đã thích cô ấy rồi nhưng vừa rồi anh họ Vân Thanh mới cảnh cáo con, nói là cô ấy không phải là người con muốn là trèo lên được đâu. Còn nói cô ấy đã có bạn trai rồi, anh bạn trai đó còn lợi hại tới mức chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn thôi. Với lại, chắc bố cũng biết cháu trai Tưởng Tử Lương của nguyên thủ Tưởng, cái người mà làm thiếu soái của sư đoàn 17 ấy, anh ta gọi cô ấy là sư phụ đó! Bố nói một cô gái phi thường như vậy con có thể theo đuổi được sao? Anh họ còn nói con không nên vọng tưởng, nếu không sẽ có họa lớn.

An Thạch nghe hết lời của con trai thì trợn mắt há mồm một lúc, sau đó ông ta lắc đầu nói:

- Bố không tin, con đang nói chuyện giật gân à? Để bố tìm anh họ con hỏi thăm một chút xem sao!

An Thạch tìm gặp Mộ Dung Vân Thanh, ông ta muốn hỏi một chút về căn cơ của Dương Tử Mi.

Mộ Dung Vân Thanh cũng không nói gì nhiều, anh ta chỉ dặn An Thạch không đắc tội cô với lại quản lý cái miệng của An Đông Ny ngốc nghếch kia nữa.

An Thạch rất hiểu đứa cháu trai này, nếu là không phải là người không thể đắc tội thì nó cũng sẽ không dùng loại vẻ mặt và ngữ khí này dặn dò ông ta đâu.

Xem ra chuyện ông ta muốn thông qua quan hệ hôn nhân của con trai và Dương Tử Mi để bám vào Hoắc Văn Hoa là ý tưởng không có khả năng thực hiện rồi.

Thời điểm Dương Tử Mi và Hoắc Văn Hoa đang thưởng lãm châu báu thì một người Nhật Bản mặc quần áo sáng trọng vội vàng chạy tới trước mặt Sadako. Anh ta khom người làm đại lễ, vẻ mặt cung kính nói chuyện với Sadako bằng tiếng Nhật.

Sadako chỉ đơn giản nói một câu với người kia.

Gương mặt người Nhật kia lộ ra vẻ ngạc nhiên, đánh giá trên dười Sadako một chút rồi rời đi một cách đầy nghi hoặc.

- Tiểu Mi, vị này là tiểu thư của gia tộc Mikami à? - Hoắc Văn Hoa có thể nghe hiểu tiếng Nhật, ông ấy thắc mắc hỏi Dương Tử Mi.

- Không phải! Cô ấy là người của tôi!

Tuy Dương Tử Mi không hiểu tiếng Nhật nhưng cô có thể suy đoán đại khái nội dung cuộc đối thoại của Sadako và người kia thông qua vẻ mặt của hắn ta.

Có lẽ người Nhật Bản kia cảm thấy giống Fujiki khi nhìn thấy Sadako, họ cho rằng Sadako là tiểu thư Mikami mà họ biết nên mới kinh sợ chạy tới chào hỏi, kết quả là Sadako lại phủ nhận.

Nhưng cũng có khả năng là Sadako quá giống nên dù rất hoài nghi Sadako là tiểu thư Mikami mai danh ẩn tích nhưng họ cũng rời đi vì cho rằng cô ấy không muốn bị nhận ra.

- Người của cô à? Là chị gái hay sao? - Hoắc Văn Hoa nghi hoặc hỏi.

- Cứ xem như là người hầu của tôi đi! - Dương Tử Mi không muốn giải thích nhiều. Thật ra cũng rất hiếu kỳ về thân phận của Sadako, còn có việc Sadako giống vị tiểu thư Mikami kia tới mức độ nào nữa.

Chương 795: Gia Tộc Mikami

Người hầu à?

Lúc đầu khi Hoắc Văn Hoa mới gặp Dương Tử Mi thì ông ấy cũng chú ý tới Sadako.

Ông ấy từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ nhưng người có nhan sắc mỹ lệ, thoát tục còn hào phóng như Sadako thì đúng là hiếm thấy. Tuy Dương Tử Mi nhìn có sức sống hơn một chút nhưng sự cao quý vốn có của Sadako thì Dương Tử Mi cũng không so được.

Dương Tử Mi tuy linh động, mỹ lệ nhưng nhìn qua vẫn còn chút không được phóng khoáng.

Nhưng Sadako thì khác, người vừa nhìn là sẽ biết cô ấy là quý tộc trời sinh, có bộ dáng của một tiểu thư khuê các. Dù thái độ của cô ấy với Dương Tử Mi rất khiêm nhường giống như người hầu với chủ nhân nhưng nó cũng không thể che giấu hết khí độ bẩm sinh của cô ấy.

Ông ấy muốn biết Sadako có thân phận gì nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.

Khi nãy khi nghe thấy người Nhật Bản kia gọi cô ấy là tiểu thư Mikami thì ông ấy cũng thật sự cho rằng cô ấy đến từ thế gia Âm Dương đạo của Nhật Bản.

Trong nhận thức của người Nhật, gia tộc Mikami có thể câu thông với thiên địa và thần linh. Còn xét về địa vị thì họ còn có địa vị còn cao hơn cả hoàng thất, cho dù người hoàng gia gặp họ cũng phải cung kính hành sự.

Bây giờ nghe Dương Tử Mi nói cô ấy là người hầu thì ông ấy chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ Dương Tử Mi đã chinh phục thế gia Âm Dương đạo của Nhật Bản rồi sao?

Nhưng mà vừa rồi chính tai ông đã nghe thấy Sadako đã phủ nhận mình là tiểu thư Mikami cơ mà.

Chẳng lẽ là cô ấy muốn mai danh ẩn tích để tiếp cận Dương Tử Mi, học hết pháp thuật thần kì của cô à?

Huyền Môn đạo là tinh túy của Hoa Hạ, tuyệt đối không thể truyền cho quốc gia của Sadako được.

Nghĩ như vậy, Hoắc Văn Hoa kéo Dương Tử Mi qua một bên, nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình để cô cảnh giác với Sadako.

- Cám ơn lời nhắc nhở của Hoắc tiên sinh, tôi nhất định sẽ lưu ý. Dù lai lịch của Sadako khá đặc biệt nhưng tôi có thể khẳng định cô ấy không phải là tiểu thư Mikami trong mắt mấy người Nhật kia đâu!

- Dù thế nào thì cô cũng phải cẩn thận một chút đó! Mặc dù Âm Dương thuật chỉ là một nhánh nhỏ của huyền học Hoa Hạ cổ nhưng nó cũng có chỗ độc đáo và thâm ảo của nó, không thể khinh thường được đâu! - Hoắc Văn Hoa nhắc nhở.

- Tôi đã hiểu, tôi cũng từng gặp một vài chuyện kỳ quái liên quan đến pháp thuật Âm Dương nhưng vẫn chưa thể giải thích được.

Dương Tử Mi nghĩ Hoắc Văn Hoa là người có kiến thức rộng rãi lại hay đi du lịch nên mở miệng hỏi:

- Hoắc tiên sinh, ông từng gặp Âm Dương sư của Nhật Bản chưa?

Hoắc Văn Hoa lắc đầu:

- Sinh hoạt của Âm Dương sư ở Nhật bản rất bí ẩn, cho dù là Thiên Hoàng cũng chưa từng nhìn thấy chân diện mục của quốc sư Seitei Abe đâu. Còn gia tộc Mikami có lẽ cũng duy trì sự thần bí này nên chỉ có tiểu thư Mikami là từng tham dự lễ đầy tháng của hoàng tử cho nên mới có nhiều người biết mặt như thế. Người Nhật Bản vừa rồi là thương nhân buôn gỗ lớn nhất nên có may mắn tham gia tiệc rượu và nhìn thấy tiểu thư Mikami.

- Hoắc tiên sinh, tôi muốn nhờ ông một chuyện, hi vọng ông có thể giúp tôi tìm bức ảnh của tiểu thư Mikami. Tôi muốn xem thử tiểu thư kia giống Sadako cỡ nào mà nhiều người lại nhầm lẫn như thế.

- Được, tôi sẽ cố hết sức!

Hoắc Văn Hoa nhìn thoáng qua Sadako đang đứng đằng kia:

- Dù thế nào cô cũng phải đề phòng cô ấy một chút, một người có thể hạ mình mặc cho người khác sai khiến là chuyện trái với bản tính con người. Trừ phi là có âm mưu quỷ kế gì ở trong đó mới làm được.

Dương Tử Mi cười khổ.

Sadako là do cô đào từ dưới đất lên, nhỏ máu để hình thành khế ước chủ tớ.

Bình thường cô ấy làm việc rất chu đáo, không thể nhìn ra được chút âm mưu quỷ kế gì, chỉ là có chút quỷ dị mà thôi.

Chương 796: Sadako Khiến Người Khác Kinh Ngạc

Trong lúc Dương Tử Mi nói chuyện với Hoắc Văn Hoa thì có một vài người Nhật Bản đi tới trước mặt Sadako cung kính hành lễ rồi không nói gì mà nhanh chóng rời đi.

Sadako chỉ lãnh đạm nhìn mấy người đang hành lễ kia, ánh mắt không thay đổi chút nào.

Giống như người mà những người kia hành lễ không phải là cô ấy vậy.

Bởi vì hành động quái lạ của mấy người Nhật Bản mà ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung lên người Sadako.

Những người Nhật vừa rồi đều là những người buôn châu báu, đồ cổ rất nổi tiếng.

Chuyện bọn họ lại từng người tiến đến hành lễ với một cô gái khiến những người ở đây suy đoán thân phận của Sadako.

Tướng mạo của Sadako có những nét đặc thù của phụ nữ Nhật Bản: Làn da trắng nõn, khí chất ôn nhu, tư thái nhàn nhã. Trên người cô ấy mặc đồ bình thường nhưng cũng không thể che giấu khí chất cao quý bẩm sinh.

Vì thế, có người suy đoán cô ấy là người của hoàng thất Nhật Bản hoặc là từ một gia tộc rất có địa vị.

- Rốt cuộc thì cô ấy là ai thế? Sao người Nhật Bản nào cũng hành lễ với cô ấy vậy? - Ánh mắt Hàn Vĩ Quang vẫn chăm chú trên người Sadako, nghi hoặc mở miệng hỏi.

- Dù sao cô ấy cũng không như người bình thường! Vĩ Quang... cậu đừng hi vọng nữa! Cho dù nhà cậu lớn, sự nghiệp cũng thành công nhưng nhìn thế này có vẻ bối cảnh của cô ấy còn lớn hơn nhiều.

An Đông Dương ở bên chua chát nói:

- Trước kia, chúng ta luôn nghĩ bốn công tử Quảng Nguyên chúng ta đã đủ lợi hại, đủ khí phách. Ai ngờ ngoài núi này còn có núi khác cao hơn, may là ngày đó chúng ta không đắc tội với các cô ấy... Nếu không thì hậu quả chắc không thể đoán trước được.

Tâm tình Dương Tử Mi có chút phức tạp khi trở lại bên cạnh Sadako.

Sadako vừa thấy cô thì lập tức lùi lại một chút, đứng ngay kế bên cô.

- Sadako, mấy người vừa rồi nói gì thế? - Dương Tử Mi hỏi.

- Bọn họ đều nhận lầm tôi là tiểu thư Mikami. - Sadako trả lời.

- Có lẽ mấy trăm năm trước cô chính là tiểu thư Mikami đấy, chứ không phải là bây giờ. Nếu không thì sao bề ngoài các cô lại giống nhau như thế được? - Dương Tử Mi nhìn cô ấy nói.

Gương mặt Sadako lạnh nhạt, con ngươi đen bóng nhìn Dương Tử Mi:

- Bây giờ tôi chỉ là Sadako thôi, là người hầu của cô. Dù cho trước kia tôi có thân phận gì thì đã không còn quan trọng nữa rồi.

- Cô không tò mò, không muốn tìm hiểu sao? - Dương Tử Mi hỏi.

- Nếu chủ nhân tò mò thì tôi cũng rất hiếu kỳ. Còn nếu chủ nhân không quan tâm thì nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả! - Sadako trả lời.

Dương Tử Mi nhếch miệng cười:

- Thật sự là tôi rất tò mò... Vì thế tôi rất hi vọng Sadako có thể vạch trần thân thế của cô!

- Được!

Trên mặt Sadako không có bất kì cảm xúc kháng cự nào, chỉ có sự kính cẩn nghe lời.

Trong lúc hai người nói chuyện thì lại có một người Nhật Bản tiến tới nhưng mà lần này lại là một người phụ nữ mặc kimono cao quý, đeo trang sức đắt tiền, thần thái lại có chút kiêu căng.

Người phụ nữ này là phu nhân của vị thương nhân châu báu lớn nhất Nhật Bản - phu nhân Sakurai. Nhà bà ấy rất có tiếng nói trong giới chính trị và kinh doanh Nhật Bản, nhà chồng lại là nhà buôn bán châu báu lớn nên tính tình rất là kiêu căng.

Nhưng một người phụ nữ kiêu ngạo không coi ai ra gì đi đến trước mặt Sadako cúi đầu, khom mình, trên mặt là vẻ nịnh hót:

- Xin chào tiểu thư Mikami, tôi là Sakurai Shori. Tôi rất vinh hạnh khi được gặp cô ở đây!

Ở đây có không ít người quen biết phu nhân Sakurai, khi họ thấy bà ấy khúm núm với Sadako như vậy thì đều như được mở rộng tầm mắt, nhất thời bắt đầu ồn ào nghị luận:

- Tiểu thư Mikami hả? Là người của gia tộc Mikami Nhật Bản sao?

Có người đã hít sâu một hơi.

- Thật không ngờ hôm nay chúng ta có thể gặp được một nhân vật thần bí như vậy ở đây!

- Có phải gia tộc Mikami là thế gia Âm Dương thuật của Nhật Bản không? - Có người hỏi.

Chương 797: Đấu Giá (1)

- Bà nhận lầm người rồi, tôi không phải là tiểu thư Mikami gì đó đâu. Tôi tên là Sadako. - Sadako lạnh nhạt trả lời Sakurai Shori.

- Hả?

Phu nhân Sakurai không ngờ cô ấy lại phủ nhận như vậy, bà ấy hơi chút bất ngờ đánh giá Sadako. Đôi mắt tinh tường nhanh chóng thay đổi nhiều loại cảm xúc phức tạp.

Nhưng mà bà ấy rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, ngữ khí áy náy khom người nói với Sadako:

- Xin lỗi đã nhận lầm cô!

Sadako mỉm cười, ánh mắt lãnh đạm, không thèm nhìn bà ấy thêm cái nào mà bắt đầu chăm chú quan sát Dương Tử Mi.

Phu nhân Sakurai từ nhỏ đã biết quan sát sắc mặt và phán đoán ngôn ngữ, bà ấy thái độ của Sadako đối xử với Dương Tử Mi rất khác biệt. Hơn nữa, nhìn bề ngoài hai người khá giống nhau.

Bà ấy thầm suy đoán trong lòng: "Chẳng lẽ gia tộc Mikami còn có một vị tiểu thư không công bố ra ngoài sao?"

Nhưng mà vừa rồi Sadako lại phủ nhận thân phận tiểu thư Mikami nên bà ấy cũng không dám nhiều lời nữa, sợ làm cô ấy không vui. Vì thế lại lễ phép khom người hành lễ với Dương Tử Mi rồi xoay người rời đi.

Dương Tử Mi nhìn bóng dáng của phu nhân Sakurai suy tư một chút rồi tiến vào hội trường với Hoắc Văn Hoa.

Mới vừa bước vào, An Thạch nhiệt tình bước lên đón rồi dẫn hai cô đi đến trung tâm chỗ ngồi VIP, ngay cả Hoắc Văn Hoa và phu nhân Sakurai đều chỉ có thể ngồi ở hai bên.

Phu nhân Sakurai vẫn lặng lẽ đánh giá Sadako.

Những người Nhật Bản khác ở đây cũng như thế, ánh mắt họ nhìn cô ấy luôn có sự kính sợ giống như họ đang nhìn thần linh vậy.

Hội đấu giá bắt đầu, một vài món châu báu quý trong phòng triển lãm được bán trước bao gồm cả viên Giọt Nắng.

Dương Tử Mi cũng vô cùng thích Giọt Nắng nhưng nếu nó không nằm trong phạm vi tài chính của cô thì đành từ bỏ thôi.

Hơn nữa, mục tiêu của cô là Ngôi Sao Hoa Hồng Đen và kim cương Seibo còn chưa đấu giá đâu.

Giọt Nắng có giá khởi điểm là bốn mươi triệu, quá trình đấu giá vô cùng kịch liệt. Khi cái giá lên tới hai trăm năm mươi triệu thì hầu như mọi người đều buông tha, chỉ còn lại phu nhân Sakurai và An Đông Ny vẫn còn hét giá.

An Đông Ny có được sự đồng ý của người ba An Thạch, dùng giá trong phạm vi ba trăm triệu để mua Giọt Nắng.

Nhưng mà phu nhân Sakurai vẫn luôn bình tĩnh cạnh tranh với cô ta, mỗi lần đều kêu hơn một triệu.

Khi giá lên tới hai trăm tám mươi triệu thì An Đông Ny bắt đầu nóng nảy.

Cô ta có ngốc cỡ nào cũng nhìn ra được là phu nhân Sakurai cũng nhất định phải có được Giọt Nắng.

Tập đoàn An Thạch có vài dự án hợp tác với tập đoàn Sakurai.

An Thạch thấy con gái cứ bám riết không tha mà tiếp tục đọ giá với phu nhân Sakurai như vậy thì lo lắng muốn chết.

Phu nhân Sakurai có tiếng là rất nham hiểm, giảo hoạt... bị người khác nói là hầu bàn thì đã động thủ giết chết mười người.

Mọi người thấy bà ấy đọ giá thì đều buông tay từ từ, sao con gái ngốc của ông ta lại không hề có mắt như thế này chứ.

An Thạch đứng trên sân khấu không tiện nhắc nhở con gái buông tay.

Lúc này, An Đông Ny hét giá tới mức đỏ cả mắt.

Cô ta mặc kệ, dù bất luận thế nào cô ta cũng phải có được viên Giọt Nắng kia để cô ta có thể khoe khoang với bạn bè trong giới nữa chứ.

Đây là viên kim cương màu vàng lớn nhất trên thế giới, trước đó cô đã đảm bảo với đám bạn của mình là cô ta nhất định sẽ mua được viên kim cương Giọt Nắng này.

Bây giờ nếu không mua được thì cô ta không bị cười chết mới là lạ đó.

Cho nên cô ta vừa hét giá vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn phu nhân Sakurai.

- Ba trăm triệu!

Nhưng khi phu nhân Sakurai hét giá này thì An Đông Ny tức giận đứng phắt dậy, chỉ vào bà ấy la mắng:

- Bà già kia, bà có ý gì hả? Nhìn bộ dạng da gà nhăn nhúm của bà đi, bộ dạng đeo thứ như vậy không phải rất lãng phí đó sao? Giọt Nắng được tạo ra là để dành cho tôi, nếu bà còn tranh với tôi, tôi sẽ...

Mọi người ở đây đều ồ lên.

Chương 798: Đấu Giá (2)

An Thạch hoảng sợ nhìn con gái của mình.

Mất mặt, xấu hổ là chuyện nhỏ, đắc tội phu nhân Sakurai thì không phải là chuyện dễ giải quyết đâu.

Sắc mặt thản nhiên của phu nhân Sakurai biến đổi. Sắc mặt bà ấy trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua An Đông Ny.

An Đông Ny còn không biết mình đã phạm sai lầm lớn tới mức nào mà vẫn kêu to hướng về sân khấu:

- Bố ơi, con mặc kệ! Con nhất định phải mua được viên Giọt Nắng kia, nếu không con sẽ chết cho bố coi. Tôi ra ba trăm mười triệu.

Thân hình vững chãi của An Thạch lung lay.

Ba trăm mười triệu đã vượt qua con số dự đoán cho viên kim cương này, huống chi người con gái ông ta đọ giá chính là phu nhân Sakurai.

An Thạch không thể để mặc con gái mình như vậy, ông ta vôi vàng gọi điện cho An Đông Dương để cậu ta mang An Đông Ny ra ngoài.

Nhưng lúc này phu nhân Sakurai đã ngừng kêu giá.

- Ba trăm mười triệu, lần một!

- Ba trăm mười triệu, lần hai!

- Ba trăm mười triệu, lần ba!

Đấu giá viên cầm búa gõ xuống.

- Thành giao! Chúc mừng tiểu thư An Đông Ny đã có được viên Giọt Nắng xinh đẹp nhất này!

An Đông Ny thắng lợi nên hoan hô:

- Tôi biết ngay mà! Giọt Nắng này chắc chắn sẽ thuộc về tôi! Tôi chính là chủ nhân của nó! Nó được tạo ra là dành cho tôi! Bà dám tranh với tôi sao, đúng là không biết lượng sức mình!

Sắc mặt phu nhân Sakurai trầm hẳn.

Dương Tử Mi ngồi cách bà không xa cũng cảm thấy được sát khí phát ra từ trên người vị phu nhân cao quý kia, không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống.

An Đông Ny đáng thương.

Dương Tử Mi âm thầm thở dài trong lòng.

Mặt An Thạch xám như tro tàn, kêu An Đông Dương nhanh chóng mang An Đông Ny đi khỏi nơi này. Còn ông ta thì nhanh chóng cầm hộp đựng Giọt Nắng đi tới trước mặt phu nhân Sakurai, ông ta cung kính nói:

- Xin phu nhân thứ lỗi, đầu óc con gái tôi không tốt lắm nên nó không hiểu chuyện. Đây xem như là bồi thường của tôi đối với phu nhân, mong phu nhân nhận cho!

Phu nhân Sakurai không cử động, ánh mắt bà ấy càng thêm tối hừ lạnh:

- Xin lỗi ngài, tôi sẽ không nhận bất cứ lễ vật bồi thường nào đâu!

Tay An Thạch cầm chiếc hộp hơi run rẩy, trái tim chìm xuống đáy cốc.

Xem ra phu nhân Sakurai không chịu tha thứ cho con gái của ông ta rồi.

- Xin lỗi phu nhân, con dại cái mang. Con gái tôi không hiểu chuyện, nếu bà muốn trách cứ thì cứ đổ hết lên người tôi được không ạ? - An Thạch đau khổ cầu xin.

Đường đường là đại gia số một Quảng Nguyên mà An Thạch lại phải ăn nói khép nép vì đứa con gái không hiểu chuyện của mình, Dương Tử Mi không khỏi có chút cảm thán tình thương của cha mẹ trong thiên hạ. Cô nhớ lại cảnh ngày đó cha mẹ dùng lực yếu ớt của mình để bảo vệ cô.

- Chú An... - Dương Tử Mi nhẹ giọng kêu một tiếng.

An Thạch ngẩng đầu nhìn cô.

Dương Tử Mi liếc Sadako một cái.

An Thạch lập tức hiểu ý của Dương Tử Mi, ông ta đúng là lão hồ ly mà.

Trước đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy phu nhân Sakurai không ai bì nổi lại ăn nói khép nép, mang bộ dạng vô cùng tôn kính trước mặt Sadako.

Vì vậy, ông ta lập tức cầm Giọt Nắng đi tới trước mặt Sadako rồi trình lên:

- Tiểu thư Sadako, mong cô hãy cứu đứa con gái không hiểu chuyện của tôi. Cô hãy giúp tôi nói vài câu để phu nhân Sakurai đừng tức giận nữa.

Sadako nhìn thoáng qua Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi gật đầu với cô ấy.

Sadako lập tức hiểu ý cô, nhận lấy Giọt Nắng rồi quay qua nói với phu nhân Sakurai:

- Bà hãy quên chuyện vừa rồi đi! Không cần phải so đo với một đứa trẻ không hiểu chuyện!

Nói xong, cô ấy cầm Giọt Nắng đưa cho phu nhân Sakurai, trong giọng nói cô ấy mang theo tia mệnh lệnh không cho phép người khác nghi ngờ:

- Bà hãy nhận thứ này rồi xóa bỏ chuyện vừa rồi đi! Nếu không chính là bà không cho tôi thể diện đấy!

Chương 799: Đấu Giá (3)

Lời nói vừa rồi của Sadako là vừa đấm vừa xoa, rất có khí phách của người có địa vị cao.

Phu nhân Sakurai vừa nghe như thế thì sự kinh sợ hiện trên gương mặt của bà ấy, vội vàng nói:

- Tiểu thư Mikami, tôi sẽ nghe lời tiểu thư. Nhưng viên kim cương này tôi mong tiểu thư sẽ nhận lấy, tôi cũng sẽ không so đo với đứa bé kia!

- Hả? - Sadako nhíu mày, ánh mắt quét qua phu nhân Sakurai.

Phu nhân Sakurai khẩn trương tới mức toàn thân đều chảy mồ hôi lạnh:

- Đúng vậy, thưa tiểu thư Mikami! Tôi sẽ nghe lời tiểu thư, quên hết chuyện trước đó, tuyệt đối sẽ không giữ oán hận trong lòng.

- Vậy thì tốt! - Vẻ mặt Sadako khôi phục vẻ thản nhiên hờ hững, cô ấy cầm Giọt Nắng trong tay mà không đưa ra nữa.

Lúc vừa rồi, cô ấy cũng đi bên cạnh Dương Tử Mi nên tất nhiên cũng biết chủ nhân của mình cực kỳ thích viên Giọt Nắng này, có điều do tài chính hữu hạn nên không tham gia đọ giá mà thôi.

Hiện tại, cô ấy hóa giải mâu thuẫn giữa phu nhân Sakurai với An Đông Ny mà phu nhân Sakurai lại không muốn nhận thứ này. Thế thì Sadako cũng nhận luôn, sau đó lại đưa lại cho chủ nhân.

Dương Tử Mi nhìn mà vui vẻ vô cùng.

Vốn là bản thân cô cũng có chút đồng cảm với tấm lòng cha hiền của An Thạch, bởi vậy nên cô muốn dùng sự kính sợ của phu nhân Sakurai đối với Sadako để giải hòa chuyện này.

Không ngờ cô lại còn có thể nhận được Giọt Nắng giá trị ba trăm mười triệu, đúng là cái bánh từ trên trời rớt xuống mà.

An Thạch thấy phu nhân Sakurai đồng ý với Sadako sẽ không làm khó An Đông Ny nữa thì trái tim chậm rãi thả lỏng.

Tất nhiên, nói gì thì nói ông ta cũng vẫn rất xót ba trăm mười triệu.

Nhưng mà có xót cỡ nào thì cũng không thể hơn nỗi đau mất con gái được.

Xem như dùng tiền để giải hạn đi.

An Thạch nói lời cảm tạ với Sadako rồi quay qua giải thích với phu nhân Sakurai. Sau đó ông ta thở hổn hển ra khỏi phòng triển lãm tìm An Đông Ny đang bị An Đông Dương giữ lấy, thấy cô ta còn đang vừa cắn vừa mắng An Đông Dương.

An Đông Ny vừa thấy ông ta ra thì ngừng việc chửi bậy. Ánh mắt vui vẻ, chờ mong nhìn ba mình, vội vàng kêu:

- Bố, kim cương của con đâu? Đưa cho con đi, con muốn đeo ngay lập tức!

An Thạch giơ tay tát một cái lên mặt An Đông Ny.

An Đông Dương cũng giật mình.

An Đông Ny giật mình, cô ta sờ lên một bên má nóng cháy của mình. Khó tin nhìn người bố trước kia không nỡ đụng một đầu ngón tay vào cô ta, nước mắt chảy xuống, khóc hỏi:

- Bố, sao bố lại đánh con? Có phải vì con kêu quá giá quy định của bố hay không? Không phải là chỉ quá mười triệu thôi sao, bố còn có tài sản trên mười tỷ cơ mà? Bố còn để ý mười triệu này như vậy sao? Bố vì mười triệu mà nhẫn tâm đánh đứa con gái bố nuông chiều nhất sao? Chẳng lẽ trong mắt bố chỉ có tiền thôi sao? Bố khiến con bị tổn thương quá, con không muốn gọi bố là bố nữa! Hu hu, con đi mách mẹ!

Nghe con gái vừa nói vừa khóc mù mịt như thế, An Thạch thật sự cảm thấy đầu mình đau quá.

Ông ta bất đắc dĩ nhìn An Đông Ny, bi thương nói:

- Đông Ny, ngày xưa là do bố sơ sót khiến con bị sốt tới mức ảnh hưởng tới đầu óc, đó là lỗi của bố! Mà bố càng sai hơn khi nuông chiều con một cách mù quáng, mặc kệ lời nói và hành vi của con khiến con trở thành trò cười trong mắt người khác. Con có biết lần này xém chút nữa con gây ra họa lớn hay không? Nếu không phải nhờ Tiểu Mi và tiểu thư Sadako thì dù bố bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không thể cứu nổi con đâu!

An Đông Ny ngỡ ngàng nhìn An Thạch.

Cô ta thật sự không hiểu bố mình đang nói gì nữa.

Cô ta cũng không hiểu rõ tại sao bố lại nói cô ta lại trở thành trò cười trong mắt người khác.

Cô ta cảm thấy mình vừa đẹp vừa thông minh như thế, sao có thể trở thành trò cười chứ.

Chỉ có chú hề mới là sự tồn tại khiến mọi người chê cười thôi.

Cô ta không biết bản thân mình đã sắp tiến gần với danh hiệu "tên hề quái dị" rồi.

Chương 800: Ngôi Sao Hoa Hồng Đen

Phần đấu giá mấy thứ châu báu trong khu triển lãm đã xong, tiếp theo chính là phân đoạn Dương Tử Mi mong chờ. Đó là phân đoạn bán đấu giá một vài món đồ thần bí và cổ xưa đến từ vài nới trên thế giới.

Món đồ xuất hiện đầu tiên chính là Ngôi Sao Hoa Hồng Đen đến từ gia tộc quỷ hút máu Youst giống như lời giới thiệu của Hoắc Văn Hoa.

Bởi vì gia tộc Youst có sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, vẻ mặt tối tăm còn yêu thích bóng tối nên bị người ngoài đồn bọn họ là gia tộc quỷ hút máu.

Về phần gia tộc này có phải là quỷ hút máu thật sự hay không thì chưa ai có thể khảo chứng, cũng chưa ai thấy họ phải sống dựa vào việc hút máu cả.

Tất cả đều là suy đoán, dù gì đó cũng là tin đồn vỉa hè mà thôi.

Nhưng mà gia tộc Youst vẫn tiếp tục im lặng trước mấy tin đồn như thế, họ không hề đứng ra làm rõ mà vẫn tiếp tục duy trì phong cách tối tăm thần bí của mình.

Vì thế mà mọi người càng tin tưởng tin đồn bọn họ là gia tộc quỷ hút máu.

Căn cứ vào sự giới thiệu của người chủ trì đấu giá, Ngôi Sao Hoa Hồng Đen này có lai lịch hơn ngàn năm lịch sử rồi. Chỉ vì một trận lốc xoáy bất ngờ xuất hiện phá hủy trang viên trồng nho của gia tộc Youst chỉ trong một đêm, cộng thêm sự khủng hoảng tài chính khiến cho gia tộc chỉ dựa vào việc trồng nho làm rượu như Youst bắt đầu trở nên khó khăn về kinh tế. Vì thế họ mới quyết định món đồ gia tộc Ngôi Sao Hoa Hồng Đen này đi bán đấu giá.

Nhưng Ngôi Sao Hoa Hồng Đen lại mang đến cho người ta cảm giác bất an, giống như là nó đại diện cho thế lực hắc ám. Sau khi được chuyển qua rất nhiều phòng đấu giá mà không thể bán được, nó đã được chuyển đến phòng đấu giá Quảng Nguyên.

Đấu giá viên dùng một cây gậy nhỏ để treo vòng cổ Ngôi Sao Hoa Hồng Đen.

Phía dưới dây chuyền màu vàng là một viên kim cương màu đen được khắc thành hoa hồng đầy cao quý mà thần bí, cực kỳ có lực chấn nhiếp.

Dương Tử Mi lập tức bị vòng cổ này hấp dẫn.

Cô mở thiên nhãn để quan sát...

Khi cô có được kết quả thì lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Phía trên bông hoa hồng đen kia có vấn vít không ít u linh khí màu đen. Nếu như nó tạo thành một lỗ đen thì sẽ giống như thôn phệ linh hồn con người vào đó.

Sao chiếc vòng cổ này lại tà khí như vậy?

Khó trách không người nào dám mua nó!

- Dựa theo yêu cầu của nam tước Youst, Ngôi Sao Hoa Hồng Đen này có giá khởi điểm là năm mươi triệu. Mời các vị phu nhân, tiểu thư xinh đẹp bắt đầu kêu giá cho chiếc vòng cổ này. - Nhân viên đấu giá nói.

Toàn sảnh đều im lặng.

Những người khác tuy không có thiên nhãn để nhìn thấy u linh khí màu đen giống Dương Tử Mi nhưng họ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được phía trên hoa hồng đen đó có khí tức hắc ám không tốt.

Nếu luận về thiết kế thì chiếc vòng cổ này có thiết kết độc đáo, có một không hai khiến người người khiến muốn sở hữu nó.

Nhưng mà mọi người cũng sợ sẽ mang lại sự nguyền rủa khi mua nó, đặc biệt là khi chủ của nó là gia tộc ma cà rồng trong truyền thuyết.

Không có ai mở đầu hét giá.

Dương Tử Mi suy nghĩ một chút, rồi cô nhịn không được giơ bảng:

- Năm mươi triệu.

Ánh mắt mọi người đều đổ về phía cô...

Có kinh ngạc, có khó hiểu thậm chí có người nhìn cô như đứa ngốc.

Không có ai cạnh tranh đọ giá với cô!

Cũng không người nào dám đọ giá với cô!

Khi nãy, mọi người đều nhìn thấy thái độ Hoắc Văn Hoa, phu nhân Sakurai đối với cô. Họ không biết cô là thần thánh phương nào, nếu lỡ chỉ vì đấu giá mà đắc tội với một đại thần thì kết quả chắc chắn là sẽ không tốt rồi.

Huống chi, nói thật là bọn họ không hề muốn một vật nhìn như có điềm xấu này một chút nào.

- Năm mươi triệu, lần một! - Dù cho không có ai đọ giá thì đấu giá viên vẫn rất hưng phấn gõ búa kêu lên.

Người này cho rằng sẽ không có bất kỳ ai muốn mua Ngôi Sao Hoa Hồng Đen này, không ngờ vẫn có ngươi kêu giá, thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Chương 801: Ánh Sao Rực Rỡ

- Năm mươi triệu, lần hai!

- Năm mươi triệu, lần ba!

Người chủ trì buổi đấu giá gõ vài cái lên bàn:

- Năm mươi triệu, thành giao!

Sau khi chuyển khoản năm mươi triệu từ thẻ của mình, Ngôi Sao Hoa Hồng Đen bây giờ đã do cô sở hữu.

Một cảm giác âm lãnh không ngừng thẩm thấu vào lòng tay cô, nó bắt đầu khuếch tán, du tẩu trong thân thể cô, cảm giác thoải mái đã lâu không thấy xuất hiện.

Đã lâu rồi cô không hấp thu âm hàn khí như thế này.

Ngôi Sao Hoa Hồng Đen này đúng là thứ phù hợp với cô.

Cô chăm chú quan sát chiếc vòng cổ này, cho dù là dây chuyền hay là viên kim cương đen thì cô cũng đều không thể nhìn ra bất kì dấu vết điêu khắc nào, giống như những thứ này là do tự nhiên tạo thành vậy.

- Tiểu Mi, cô không sợ nó sẽ mang điềm dữ đến cho cô sao? - Hoắc Văn Hoa ngồi bên cạnh mở miệng hỏi.

- Không sao đâu! Tiên sinh đừng quên nghề nghiệp của tôi là làm gì!

Hoắc Văn Hoa gật đầu:

- Cô nói cũng đúng... Nếu ngay cả cô còn sợ nó thì người khác cũng không cần phải nói đến nữa rồi!

Dương Tử Mi cầm Ngôi Sao Hoa Hồng Đen trong tay, ngồi chờ đợi vật đấu giá tiếp theo.

Những vật phẩm xưa cũ được đấu giá sau đó đều khá là đặc biệt. Tuy vậy, Dương Tử Mi cũng không quá hứng thú với chúng.

Vật không có nhiều Cát khí hoặc Âm Sát khí thì đối với cô chúng chỉ là thứ đồ bình thường, không hề đáng để cho bỏ tiền cho dù những thứ đó đẹp tới mức nào đi nữa thì cũng vậy mà thôi.

Thứ cô chờ cuối cùng cũng tới, đó là "Áp trục" (*) của buổi đấu giá hôm nay: Viên kim cương "Ánh sao" của gia tộc Mikami.

Đa số mọi người ở đây cũng nhón chân chờ đợi, gương mặt có chút kích động, bọn họ ngồi chờ ở đây cũng là vì thứ này.

Ngôi Sao Hoa Hồng Đen là vật đại diện cho điềm dữ.

Nhưng kim cương "Ánh sao" lại là vật tượng trưng cho sự cát tường, cho nên tất cả mọi người đều muốn có nó.

Vài người Nhật Bản tại đây quay qua nhìn Sadako.

Theo suy đoán của họ, tiểu thư Mikami che dấu tên tuổi để tới nơi này có lẽ là vì muốn xem ảnh hưởng tại buổi đấu giá do kim cương "Ánh sao" mang lại.

Thần sắc trên gương mặt Sadako cũng không có thay đổi quá nhiều. Nhưng mà ánh mắt luôn lạnh nhạt của cô ấy lại có thêm một tia nóng cháy, giống như lúc cô ấy nhìn Dương Tử Mi tiếp nhận cái vật trang sức hình ngôi sao kia vậy.

Vật trang sức kia cũng chỉ là vật tầm thường thôi, điều này Dương Tử Mi cảm giác được nhưng viên kim cương "Ánh sao" này lại không tầm thường như thế.

Dương Tử Mi hơi nghiêng mặt nhìn thoáng qua Sadako rồi cô mới chăm chú vào viên kim cương "Ánh sao" sắp được công bố kia.

Lớp vải màu vàng được nhân viên đấu giá mở ra...

Trên khay gấm màu đen, viên kim cương "Ánh sao" màu xanh lam đang nằm trên đó, nó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt giống như một ngôi sao được người ta hái xuống từ trên bầu trời vậy.

Mọi người ở đây có cảm giác như mình đã rơi vào trong "Ngân Hà" mộng ảo.

- Đẹp quá đi!

Cũng không biết là người nào thốt lên câu này.

Những người khác cũng nhao nhao ủng hộ.

Trước đó, Dương Tử Mi cảm thấy viên "Giọt nắng" kia đã là rất đẹp rồi, hiện tại cô mới phát hiện viên "Giọt nắng" đó không thể so được với "Ánh sao", nếu hai viên đứng chung thì "Giọt nắng" sẽ ảm đạm hơn nhiều.

Nó thật sự quá đẹp! Đặc biệt là ánh sáng màu xanh lam kia. Ngay cả chuỗi vòng tay đá xanh Long Trục Thiên tặng cô cũng kém một chút nếu phải so với nó.

Dương Tử Mi nghe thấy tiếng tim mình đang đập mạnh.

Mà bên cạnh cô, khóe mắt Sadako đã xuất hiện vài giọt nước mắt, gương mặt cô ấy lộ ra cảm xúc vui vẻ xen lẫn vẻ phức tạp chưa từng xuất hiện trước đây.

Sao Sadako lại kích động như vậy?

Chẳng lẽ cô ấy đã khôi phục ký ức trước kia?

Nhớ ra viên kim cương "Ánh sao" này có liên quan với cô ấy à?

Trong lòng Dương Tử Mi có chút bối rối.

Đối với cô, Sadako chính là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn.

Một mặt, cô cũng mong Sadako có thể khôi phục ký ức, cô ấy có thể biết được bản thân đã xảy ra chuyện gì... Mặt khác, cô cũng sợ hãi nếu chuyện này có xảy ra.

-----

(*) Áp trục: Vật đấu giá quan trọng.

Chương 802: Bà Lão (1)

- Sadako...

Dương Tử Mi kêu một tiếng, cô vươn tay chạm vào ngón tay Sadako thì phát hiện ngón tay của cô ấy lạnh như băng.

Lúc này, Sadako giống như mới bừng tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt còn vẻ rung động, cô ấy vội vàng xoay qua mờ mịt nhìn Dương Tử Mi:

- Chủ nhân, có chuyện gì sao?

- Cô rất thích nó à?

Dương Tử Mi chỉ vào viên "Ánh sao" kia rồi hỏi.

Sadako gật đầu:

- Rất thích!

- Sao lại thích nó?

- Lúc nhìn thấy nó, tôi có cảm giác như nhìn thấy được một phần thân thể của mình vậy.

Hai mắt Sadako khẩn thiết nhìn Dương Tử Mi:

- Chủ nhân, cô giúp tôi mua nó được không?

Dương Tử Mi quay đầu lại nhìn mấy người khác một chút, cô phát hiện trong mắt ai cũng lóe lên tia cuồng nhiệt, ai cũng muốn cầm được viên kim cương "Ánh sao" kia trong tay.

Người được gọi là phu nhân Sakurai kia thì càng không cần phải nói, ánh mắt bà ấy nhìn kim cương "Ánh sao" tràn đầy cuồng nhiệt và sự kính sợ.

- Tôi hết tiền rồi!

Dương Tử Mi cũng rất thích viên "Ánh sao" này, cô cũng muốn mua lắm nhưng cô không còn tiền nữa.

Cô lại quay qua nhìn Hoắc Văn Hoa.

Trong ánh mắt một người đã có gần hết mọi kiểu châu báu trên thế gian như Hoắc Văn Hoa khi nhìn "Ánh sao" cũng tràn đầy sự yêu thích và phấn khởi.

Nhưng mà khi ông ấy nghe thấy đoạn đối thoại của Dương Tử Mi và Sadako, dù ông rất yêu thích viên kim cương kia thì ông ấy lại càng khó hiểu tại sao Sadako lại gọi Dương Tử Mi là chủ nhân, càng thắc mắc vì sao Sadako lại kích động như thế đối với món đồ do chính gia tộc cô ấy bán ra... nếu như cô ấy là tiểu thư nhà Mikami.

- Tiểu Mi, cô muốn mua thì cứ kêu giá đi, tôi cho cô mượn tiền. - Hoắc Văn Hoa nói với Dương Tử Mi.

- Cám ơn Hoắc tiên sinh! - Dương Tử Mi có chút ngượng ngùng nói với Hoắc Văn Hoa.

- Tôi chỉ cho mượn chút tiền thôi mà, không cần phải cảm ơn gì đâu! - Hoắc Văn Hoa nở nụ cười.

Viên kim cương "Ánh sao" kia cùng lắm chỉ là một vật cát tường mà thôi, làm sao có thể so sánh với Dương Tử Mi là cát nhân mang tới vận may cho ông chứ. Hơn nữa, ông tin chắc rằng nếu ông tặng cho cô một "Phần nhân tình" (*) thì cô sẽ hoàn lại thứ lớn hơn cho ông, giá trị tuyệt đối sẽ cao hơn viên kim cương kia nhiều.

Viên kim cương "Ánh sao" bắt đầu được đấu giá, giá khởi điểm trực tiếp lên tới một trăm triệu, mỗi lần tăng giá là mười triệu. Đa số mọi người ở đây đều là đại gia có tiền tỷ trong tay, bọn họ không hể để ý tới cái giá khởi điểm cao như thế mà bắt đầu cạnh tranh kêu giá.

Dương Tử Mi vẫn không lên tiếng, cô đang chờ người ra giá sau cùng đỡ phải lãng phí nước bọt.

Khi giá được kêu lên tới một tỷ thì âm thanh cạnh tranh bắt đầu giảm bớt. Cuối cùng chỉ còn lại ba người bao gồm: Phu nhân Sakurai, một vị thương nhân Nhật Bản khác và người còn lại là một bà lão chưa rõ thân phận.

Lúc đầu, vốn là chẳng có ai để ý tới bà lão mặc bộ đồ màu đen, tóc búi lên hết ngồi ở phía sau. Nhìn bà ấy không giống người phú quý mà là giống bất kỳ một bà lão nào trên đường hơn. Nhưng một bà lão như vậy lại giơ bảng kêu giá một tỷ mốt khiến cho mọi người đều phải nhìn bà ta. Nếu không phải phòng đấu giá này phải liệt kê số tài sản khi tiến vào thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ là bà ta vào đây để quấy rối.

Khi phu nhân Sakurai quay đầu nhìn bà lão kia thì sắc mặt hơi biến đổi, bà ấy ngừng việc giơ bảng đấu giá, ánh mắt lại quyến luyến đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn viên kim cương "Ánh sao" trên sân khấu, trên mặt xuất hiện sự buồn bã khi không có được thứ mình mong muốn.

Dương Tử Mi không rõ vì sao phu nhân Sakurai lại sợ hãi bà lão kia như vậy. Cô không nhịn được mà mở thiên nhãn dò xét bà lão kia. Nhưng điều kỳ quái là cô không có cách nào để nhìn ra bất kì thứ gì trên người bà ta, xung quanh bà ta chỉ toàn một mớ hỗn độn.

--------

(*) Phần nhân tình: Ý chỉ món nợ ơn nghĩa.

Chương 803: Bà Lão (2)

Người có thể khiến phu nhân Sakurai buông tha cho việc đấu giá kim cương "Ánh sao" và có thể khiến thiên nhãn của cô không thể dò xét được, cuối cùng bà lão này là ai?

Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn bà lão kia, trên người bà ta không hề có khí tức sắc bén nào, nhìn kiểu nào cũng giống một bà lão bình thường trên đường mà thôi, tuy nhiên đôi mắt bà ta thì lại khác biệt hoàn toàn.

Người bình thường khi tới tuổi của bà ta thì ánh mắt sẽ bắt đầu bị vẩn đục, nhưng ánh mắt của bà lão kia thì khác hẳn! Nhìn còn rất có sức sống mà cũng không tinh tường như của Hoắc Văn Hoa. Ánh mắt ấy nhàn nhạt, thần sắc thản nhiên, nhìn qua không hề có bất cứ lực uy hiếp nào.

- Sadako, cô quen bà lão kia không?

Dương Tử Mi đẩy đẩy cánh tay Sadako một chút để cô ấy quay đầu nhìn thử. Sadako quay đầu lại nhìn bà lão kia, trùng hợp là ánh mắt của bà lão kia cũng chuyển qua nhìn Sadako nên hai người cùng lúc nhìn lẫn nhau. Nhưng mà ánh mắt kia lại như nhìn người xa lạ không hề có chút biến hóa, bà ta chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Sadako rồi dời mắt đi, tiếp tục nhìn kim cương "Ánh sao" kia.

Tuy nhiên ánh mắt đó vẫn lạnh nhạt mà nhìn viên kim cương kia, trong đó không hề có sự yêu thích nồng nhiệt như những người khác. Bà ta nhìn "Ánh sao" như một vật tầm thường, giống như không gợi lên chút rung động nào trong nội tâm của bà ta. Nếu thế thì bà ta lại ra giá cao để mua kim cương "Ánh sao" để làm gì?

Dương Tử Mi nghi ngờ nhìn bà lão kia.

- Tôi không biết bà ta!

Sadako trả lời Dương Tử Mi.

- Tôi không cảm thấy quen tí nào!

- Vậy cô hỏi thử phu nhân Sakurai xem bà ấy là ai?

Dương Tử Mi nói với Sadako.

Sadako gật đầu, cô ấy xoay qua hỏi phu nhân Sakurai:

- Phu nhân, bà lão kia là ai thế?

Phu nhân Sakurai dùng biểu cảm quái dị nhìn Sadako, giống như chuyện cô ấy không biết bà lão kia là chuyện kỳ quái lắm vậy.

- Tiểu thư Mikami, cô không biết bà ấy sao?

Sadako lắc đầu.

- Tôi không quen!

Phu nhân Sakurai dùng vẻ mặt cực kỳ hoài nghi nhìn lại cô ấy rồi mới trả lời:

- Tôi cũng không biết!

Nói xong câu này, phu nhân Sakurai lập tức quay mặt nhìn lên "Ánh sao" trên sân khấu. Bây giờ, chỉ còn lại vị thương nhân Nhật Bản kia đọ giá với bà lão, giá đã nâng lên tới một tỷ ba.

Sadako phiên dịch lại cuộc đối thoại vừa rồi của mình cho Dương Tử Mi nghe.

Phu nhân Sakurai không biết thật sao? Trong tình huống hiểu nhầm Sadako là tiểu thư Mikami, phu nhân Sakurai vẫn nói dối có nghĩa là lai lịch của bà lão kia còn phức tạp hơn cả tiểu thư Mikami.

- Một tỷ năm.

Bà lão giơ bảng kêu giá, toàn trường thở mạnh vì kinh ngạc. Thương nhân Nhật Bản kia cắn môi, cuối cùng ông ta cũng chấp nhận buông tha.

- Một tỷ rưỡi lần đầu tiên! Xin hỏi còn có vị nào muốn tăng giá nữa không ạ?

Đấu giá viên hưng phấn hỏi.

Hoắc Văn Hoa nhìn Dương Tử Mi, thấy cô lắc đầu. Cô nhìn ra được bà lão kia quyết tâm muốn mua được kim cương "Ánh sao" dù giá có cao tới đâu đi nữa.

Hiện tại cô không có một xu dính túi, không thể mượn Hoắc Văn Hoa một tỷ mấy hay thậm chí là hai tỷ mấy được. Sadako cũng không cầu xin cô mua cho cô ấy nữa.

- Một tỷ rưỡi lần hai!

- Một tỷ rưỡi, lần ba! Nếu không còn ai kêu giá nữa thì viên kim cương "Ánh sao" có lực lượng thần kỳ giống như ngôi sao trên trời rớt xuống này thuộc về vị lão phu nhân kia.

Giọng nói của đấu giá viên vang vọng trong hội trường.

Không có ai lên tiếng. Đấu giá viên gõ búa:

- Một tỷ rưỡi, thành giao!

Mọi người lại ồ lên, sau đó họ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía bà lão kia, trong đầu thì đang suy đoán thân phận bà ta như thế nào mà lại có thể bỏ ra số tiền lớn như thế. Sau khi mua được vật phẩm, vẻ mặt bà lão kia vẫn như cũ, không hề có chút biến hóa nào giống như mọi chuyện luôn nằm trong bàn tay bà ta vậy, bà ta coi nó như là một chuyện đương nhiên.

Chương 804: Bà Lão (3)

Sau khi bà lão kia chuyển khoản, cầm "Ánh sao" nhìn thoáng qua một cái rồi đứng dậy rời đi.

- Bà lão kia rốt cuộc là ai vậy?

Mọi người bắt đầu đặt ra câu hỏi nhưng kết quả là không ai quen hay biết bà ta là ai. Thậm chí người có kiến thức rộng rãi như Hoắc Văn Hoa cũng chưa từng nghe nói tới một người có bề ngoài bình thường mà lại hào phóng như vậy.

Xem ra người biết bà lão kia chỉ có phu nhân Sakurai mà thôi. Nhưng khi buổi đấu giá vừa kết thúc, phu nhân Sakurai chỉ gật đầu chào Sadako một cái rồi vội vàng rời đi, còn Sadako có lẽ vì không có được viên "Ánh sao" kia mà có chút rầu rĩ không vui.

- Đi thôi Sadako! Bà lão kia quá lợi hại, tài chính của tôi không có cách nào vượt qua bà ấy nên không thể tặng viên kim cương "Ánh sao" kia cho cô, xin lỗi nhé!

Nhìn bộ dạng không vui này của cô ấy, Dương Tử Mi có chút áy náy.

- Không sao đâu, chủ nhân!

Sadako nở một nụ cười thoải mái với cô rồi đứng dậy, đẩy xe đẩy trẻ em của Tiểu Thiên.

Dương Tử Mi ôm Liên Y chào tạm biệt Hoắc Văn Hoa.

- Tiểu Mi, mấy ngày nay cô đều sẽ ở lại Quảng Nguyên sao?

Hoắc Văn Hoa hỏi một câu.

- Đúng vậy! Vì Tống tiên sinh bị bệnh nên tôi cần phải ở lại đây cho đến khi Tống tiên sinh bình phục hoàn toàn.

- Vậy tôi trở về Hồng Kông để lấy ngày sinh tháng đẻ và đồ vật của em trai tôi từng dùng qua rồi liên hệ với cô sau. Thật ngại quá... Hôm nay tôi không giúp gì được cho cô rồi!

Ngữ khí Hoắc Văn Hoa có chút áy náy.

- Dù Hoắc tiên sinh có thể giúp thì tôi cũng dám mượn tiên sinh nhiều nhân tình như vậy đâu!

Dương Tử Mi cười nói, cô thấy đuôi lông mày của ông ấy có chút phân nhánh nên nhắc nhở một chút.

- Gần đây có lẽ Hoắc tiên sinh sẽ gặp rắc rối với người làm quan, mọi chuyện cứ lấy lùi làm tiến thì sẽ thuận lợi.

Sắc mặt Hoắc Văn Hoa hơi đổi.

- Cám ơn Dương đại sư đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ nghe theo lời ngài!

- Không cần khách khí làm gì!

Dương Tử Mi mỉm cười, đi ra hội trường với Sadako. Thời gian cũng không còn sớm nên cô phải trở về châm cứu cho Tống Huyền.

Khi trở lại Tống gia, cô chỉ thấy Tống Huyền đang ngồi xổm trước chậu cây cảnh để bón phân cho cây, vẻ mặt yên bình không hề còn sự bi ai như khi cô thấy trong bệnh viện nữa.

- Tống tiên sinh, chúng em đã trở về rồi đây!

Dương Tử Mi nhẹ giọng chào hỏi.

Tống Huyền đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên tay rồi cười nói:

- Sao về sớm vậy? Hôm nay hai người đi chơi ở đâu?

- Tới khách sạn Quốc Tế Garden, trùng hợp là ở đó có triển lãm châu báu và hội đấu giá nên ở lại hơi lâu.

Dương Tử Mi đưa ra "Giọt nắng".

- Đây là thu hoạch của hôm nay, giá trị hơn ba mươi triệu nhưng mà không phải do chúng em trả.

- Hả? Có chuyện hời như vậy luôn à?

Tống Huyền nhìn thấy viên "Giọt nắng" kia thì hai mắt sáng lên.

- Đúng vậy, đó là công lao của Sadako! Cô ấy giải quyết một chuyện rắc rối giùm An Thạch, bán cho ông ta một "Nhân tình" nên đươc tặng đấy!

Dương Tử Mi cười kể lại.

- Xem ra "Nhân tình" này cũng thật đáng tiền nhỉ!

Tống Huyền cầm lấy "Giọt nắng", tán thưởng một chút.

- Đây là viên kim cương màu vàng đẹp nhất anh từng thấy đấy!

- Vốn em cho rằng "Giọt nắng" này đã đẹp lắm rồi nhưng sau đó lại xuất hiện một viên khác đẹp hơn nữa, nếu so sánh thì "Giọt nắng" có hơi tầm thường.

Dương Tử Mi kể lại chuyện "Ánh sao" cho Tống Huyền nghe.

- Thì ra là viên kim cương "Ánh sao", gia tộc Mikami chịu lấy nó ra bán đấu giá à?

Tống Huyền nghi hoặc hỏi.

- Chuyện này em cũng không rõ lắm, một bà lão thần bí dùng một tỷ ra mua rồi, ngay cả dũng khí để đấu giá em cũng không có. Hơn nữa Sadako cũng rất thích nó, thật là đáng tiếc!

Nghĩ đến không thể cầm viên "Ánh sao" kia trong tay, Dương Tử Mi rất tiếc nuối. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top