Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 937 - 947

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 937: Trơ Tráo Đến Thế!

- Ái chà, bé con, là cháu thật sao?

Bà thím nọ cười đon đả bước tới, vươn tay định túm lấy tay của Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi hơi né ra, tránh được tay bà ta rồi nói với giọng lạnh lùng:

-Bà à, chúng ta không quen thân đến thế đâu.

Bà thím nọ nhìn đôi tay lấm bẩn của mình, đoạn lau nó vào vạt áo rồi cười nói:

-Ngại với cháu quá, gặp cháu nên bà vui quá ấy mà.

Dương Tử Mi nhếch miệng, chẳng nói chẳng rằng.

-Này bé con, cháu nhìn thử đi... Cái bát này được đào ra từ vườn sau nhà bà, chắc chắn là đồ cổ đấy! Bà bán cho cháu nhé, không cần nhiều đâu chỉ cần tiện tay đưa cho bà ba chục vạn là được rồi.

Bà thím nọ giơ cái bát mẻ lên trước mặt Dương Tử Mi.

-Ha ha, bà thím ơi, có phải bà thấy Tử Mi nhà chúng tôi mặt mũi ngây thơ nên thím bắt nạt không? Ba mươi vạn? Ban nãy tôi còn thấy bà rao bán cho người ta có mười vạn thôi cơ mà.

Hạ Mạt đứng cạnh đó cười nhạo.

-Bà nghĩ cái bát mẻ này làm bằng vàng hay bằng bạc mà đòi những ba mươi vạn? Sao bà không đi cướp ngân hàng luôn đi?

-Không nói chuyện với đứa không có mắt nhìn, không hiểu đồ cổ như nhóc. Bà đang nói với cô bé này cơ mà...

Bà thím kia thấy Hạ Mạt đột nhiên chen vào thì trừng mắt lườm cô đầy bực dọc, sau đó lại tươi cười nói với Dương Tử Mi:

-Hay là bà chịu thiệt một tí, bà bán cho cháu mười vạn cũng được nhé. Ông chú của cháu bây giờ bệnh nặng lắm rồi, không có tiền khám không được mà.

-Xin lỗi, cháu xưa nay hiền lành, không muốn chiếm lợi của người khác. Bà đem cái bát này đi bán cho người khác đi, cháu không có tiền đâu.

Dương Tử Mi nói với giọng lạnh lùng.

-Ấy, bé con ơi, làm sao mà cháu không có tiền được chứ? Một trăm triệu mà cháu còn lấy ra như không, thì làm sao mà không có nổi mười vạn được? Cháu nể tình chúng ta quen biết, mua cái bát này cho bà đi mà.

Bà thím nọ la lên.

-Cháu quen biết bà, không có nghĩa là cháu phải vung tiền như rác vì bà.

Dương Tử Mi kéo Hạ Mạt đi rồi nói:

-Chúng ta đi qua bên kia mua cánh gà đi!

-Không được đi!

Bà thím nọ chặn đường Dương Tử Mi rồi bỗng ném mạnh chiếc bát xuống đất. Sau đó bà ta ngồi bệt ra đấy ăn vạ váng trời váng đất.

-Ối làng nước ơi, có đứa cố ý đánh vỡ cái bát cổ của tôi này!

Mọi người từ bốn phía vây lại xem kịch hay.

Dương Tử Mi cạn lời.

Cô không thể ngờ được bà thím này lại dùng cách thức bỉ ổi trơ trẽn đến thế để đòi tiền mình.

-Là nó đấy, chính con bé này làm vỡ cái bát cổ của tôi mà không chịu đền tiền! Hu hu, chồng tôi đang bệnh liệt giường, tốn kém bao nhiêu tiền của chỉ trông vào mỗi cái bát cổ này để cứu mạng thôi. Con bé này không mua bát thì thôi, nó lại còn cố ý đập vỡ cái bát của tôi, hu hu, tôi không muốn sống nữa, tôi chết quách đi cho rồi...

Bà thím kia chỉ vào mặt Dương Tử Mi mà gào khóc.

Những người không biết đầu đuôi câu chuyện đứng quây xung quanh cũng dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Dương Tử Mi và buông lời trách móc.

-Thật là, con bé này nhìn mặt mũi thì xinh mà sao lại làm ăn thế cơ chứ, nghe mà lạnh hết cả người.

-Đúng rồi đấy, không mua thì thôi, đập cái bát của bà ấy làm gì? Sao mà lại ác thế không biết nữa.

-Đúng là quá đáng! Nhìn đồng phục thì là học sinh trường trung học Nam Thành đấy, phải đi báo cho hiệu trưởng của nó mới được.

...

Dương Tử Mi bị hành động vừa ăn cướp vừa la làng của bà thím kia làm cho ghê tởm.

Cô thật không ngờ bà thím đôn hậu chất phác ngày đó lại biến thành bộ dạng thê thảm ác độc như ngày hôm nay.

Hạ Mạt đứng bên cạnh tức điên cả người. Cô nàng nhảy dựng lên mà quát:

-Bà ta nói dối đấy! Ban nãy bà ta bắt chúng cháu mua cái bát mẻ đó với gia ba mươi vạn, đương nhiên là chúng cháu không mua cho nên bà ta mới cố ý ném vỡ nó đó!

Nghe Hạ Mạt nói thế, mọi người lại dồn ánh nhìn về phía bà thím nọ.

Chương 938: Trơ Tráo Đến Thế (2)

- Hai đứa nó đi cùng nhau thì đương nhiên là phải nói đỡ cho nhau rồi. Hu hu, số tôi thật là khổ, ông chồng ở nhà thì sắp chết mà bát thì vỡ mất rồi. Tôi trắng tay rồi, tôi sống trên đời để mà làm gì chứ, cứ để cho tôi chết quách đi cho xong.

Nói xong, bà ta đứng dậy, cắm đầu lao về phía một cái cột gần đó.

May mà người qua đường kéo lại kịp.

-Để tôi chết quách đi cho rồi, để tôi chết quách đi! Mọi người không tin tôi thì có thể đi tìm hiểu tin tức mà xem, lần trước nhà tôi có một cái mâm đồng cổ đáng giá trăm triệu bạc, chúng tôi ngốc nghếch không biết suýt nữa thì bị con bé này lừa mất. Tôi đòi lại món đồ trăm triệu ấy cho nên nó mới ghi hận trong lòng, hàng xóm nhà tôi đều biết cả đấy! Mọi người cứ đến phố Đông Trực mà hỏi thử xem...

Bà thím tóc tai bù xù cứ thế gào khóc kể lể:

-Tôi cầm một trăm triệu muốn mang về chữa bệnh cho chồng, ai ngờ lại bị lừa đảo lừa mất sạch. Bây giờ tôi muốn cái bát cổ cuối cùng, ai ngờ lại gặp phải con bé này ở đây. Nó vẫn còn ghim thù tôi từ đợt ấy, không muốn cho tôi sống nữa cho nên mới đập cái bát của tôi đấy. Hu hu, mọi người cứ để tôi đập đầu mà chết quách đi, đừng có cản tôi nữa...

Nghe xong, đám người lại nhìn Dương Tử Mi với ánh mắt khác thường.

Trong tiềm thức, đám đông luôn hướng về kẻ yếu.

Huống hồ sau khi nghe chuyện Dương Tử Mi suýt nữa lừa mất món đồ cổ giá trị trăm triệu của một người phụ nữ ngốc nghếch, thì ai cũng tin bà thím kia.

Dương Tử Mi nhìn bà thím nọ tự biên tự diễn với ánh mắt lạnh lùng.

Hạ Mạt tức hộc máu, bèn kéo ông chú bán xiên nướng ra hỏi:

-Chú à, ban nãy chú cũng nhìn thấy bà ta tự ném vỡ bát đúng không?

Chú bán hàng không muốn dính vào phiền phức, bèn lắc đầu nói:

-Ban nãy chú mải đếm tiền nên không nhìn thấy gì hết.

-Chú...

Hạ Mạt thấy ông ta không chịu làm chứng thì giận điên cả người.

Thấy không ai chịu đứng ra làm chứng cho Dương Tử Mi, trong mắt bà thím kia ánh lên tia nhìn đắc ý và giảo hoạt.

Bà ta biết Dương Tử Mi có tiền nhưng da mặt mỏng, bà ta làm loạn thế này, cô nhất định sẽ xì tiền ra lấp liếm cho xong chuyện.

-Được rồi, đừng nóng!

Dương Tử Mi trấn an Hạ Mạt một chút.

-Bà luôn miệng nói tôi đập vỡ cái bát của bà, thế thì trên bát phải có vân tay của tôi. Bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát tới đây cho họ xử lý, nếu họ nói trên bát có vân tay của tôi thì tôi sẽ đền tiền cái bát này cho bà. Đương nhiên, phải mang mảnh vỡ đi cho chuyên gia đồ cổ giám định xem có phải là đồ cổ thật hay không. Nếu mà đúng, tôi sẽ bồi thường cho bà đúng giá thị trường, còn nếu mà không phải thì tôi sẽ kiện bà ra tòa vì tội phỉ báng, bà phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi.

Bà thím kia vừa nghe thì mặt biến sắc.

Vừa rồi Dương Tử Mi không hề chạm vào cái bát này, đương nhiên là không thể có dấu vân tay.

Mà cái bát bày chưa chắc đã là đồ cổ thật, bà chỉ đào nó từ góc tường lên thôi chứ nào có biết gì.

Vạn nhất mà kiện lên tòa thì bà ta chịu thiệt là cái chắc.

Không được, bà ta tuyệt đối không thể chịu mất cả chì lẫn chài như vậy được.

Bà ta đảo mắt láo liên rồi bắt đầu cào lên tóc mình, sau đó gào khóc với vẻ oan ức còn hơn Thị Kính:

-Tao biết mà, tao biết bọn cảnh sát tòa án sẽ làm bằng chứng giả cho đám nhà giàu ăn trên ngồi trốc như mày mà. Hu hu, ở cái xã hội này người nghèo như chúng tôi không sống nổi mà. Hu hu, tuyết rơi giữa hạ, oan kể cùng ai? Hu hu, cứ gọi cảnh sát đi, gọi đến cho chúng nó thông đồng tiếp tay cho mày hãm hại người đàn bà khốn khổ này đi...

Những người đang vây quanh đó không phải là trẻ con. Họ biết rõ trên đời này, với người có quyền có thế thì cảnh sát hay tòa án chỉ là trò đùa mà thôi.

Chương 939: Trơ Trẽn Như Vậy (3)

Dương Tử Mi vốn định dựa vào cảnh sát với pháp viện để hù dọa bà cô này, nhưng mà không ngờ, bà cô không sợ mà còn phản ứng dữ dội như vậy.

Cô cạn lời trước bà cô vì tiền mà đã phát điên này mất rồi.

Nhưng mà cô cũng sẽ không cho bà cô một đồng tiền nào nữa, cũng không chữa bệnh cho chồng bà cô.

Mặc dù sẽ bị quần chúng đứng đây xem cho là mình cấu kết với cảnh sát, cô vẫn nghĩ là gọi cảnh sát và người giám định tới đây giám định cái chén này là phương pháp xử lý tốt nhất.

Trên điện thoại di động của cô cũng có số điện thoại của cục trưởng cảnh sát ở đây.

Cục trưởng vừa bắt máy, lập tức dẫn theo một tốp cảnh sát chạy đến đây.

-Dương đại...

Cục trưởng vừa định chào Dương Tử Mi một tiếng, đã bị ánh mắt của cô chặn lại.

-Cục trưởng, bà cô này nói tôi cố ý ném bể cái chén cổ của cô ấy, đòi tôi bồi thường 30 vạn tệ. Tình huống cụ thể, đành nhờ vào ngài xem xét kĩ lưỡng, cần hợp tác điều tra tôi sẽ hết lòng hợp tác. Còn đây là số điện thoại của người giám định trong thị xã chúng tôi, mong ngài gọi điện mời ông ấy đến giám định dùm tôi.

Khuôn mặt Dương Tử Mi không có bao nhiêu cảm xúc nhìn cục trưởng nói.

Cục trưởng sớm đã muốn thể hiện chút lòng thành với Dương Tử Mi, tranh thủ nhờ cô giúp mình chỉ điểm phong thủy một chút, nhìn thử xem có thể giúp ông thăng quan phát tài được hay không.

Vì vậy, vừa nghe Dương Tử Mi gặp phiền toái ông đã vội vàng chạy đến.

Nghe nói có người dám đụng tới Dương Tử Mi, ông không khỏi tức giận trừng mắt chất vấn bà cô kia.

-Nói mau! Chuyện này như thế nào, nếu có nửa lời giấu giếm đừng trách tôi thiết diện vô tư!

Bà cô thấy Dương Tử Mi thật sự dám gọi điện thoại kêu cảnh sát tới, trong lòng đã sợ phát run.

Nhưng mà lúc này bà cũng không còn đường lui nữa rồi

Do vậy, bà cô bắt đầu đứng lên la lối.

-Mọi người thấy chưa, rõ ràng cô ta quen biết tên cảnh sát này, ai có tội mọi người cũng biết rồi. Vậy mà đi thẩm vấn tôi, đây là đạo lý gì vậy?

Quần chúng xung quanh tất nhiên nhìn thấy được thái độ của cục trưởng đối với Dương Tử Mi, trong lòng cũng nghĩ rằng cô ta sai nên bắt đầu nhốn nháo cả lên.

Dương Tử Mi không muốn dây dưa cùng người đàn bà này nữa.

Cô thật sự chẳng muốn lãng phí thời gian của mình với loại người này.

Vì vậy, trên tay cô bắn ra âm sát khí, bay thẳng vào bên trong đầu của đại thẩm kia, làm cho bà ta không thể suy nghĩ được nữa hơn nữa còn dễ dàng bị kinh hãi.

-Đại thẩm, không thể nói bậy bạ như vậy được, đúng là tôi biết Dương đại... E hèm, bạn học Dương nhưng mà khi tôi còn khoác bộ đồng phục này trên người, tất nhiên sẽ không làm việc trái với pháp luật. Còn chuyện chị có lừa gạt hay không chỉ cần đưa ra chứng cứ hợp lý, chân tướng mọi việc rõ ràng rồi. Căn cứ vào quy định pháp luật, việc này là một hành vi lừa gạt tài sản người khác một cách có tổ chức, hành vi phạm tội càng nghiêm trọng, mức phạt càng lớn, nếu nói về số tiền ba mươi vạn tệ, ít nhất phải lên tới mười năm năm tù.

Cục trưởng nghiêm mặt nói.

Bà cô kia vừa nghe vậy, đã bị hù dọa cho giật cả mình.

Cộng với đầu óc của bà ta đang bị khí âm sát khống chế, không còn phản ứng nữa, sợ đến nỗi tái cả mặt, thì thào hỏi.

-Tội tôi nặng như vậy sao?

-Hơn nữa vừa rồi chị còn vu khống người thi hành công vụ... tội khó mà nhẹ được. Tất nhiên tôi không phải quan tòa, đến lúc đó cụ thể tội chị như thế nào, đều do quan tòa phán quyết.

-Hả? Không cần phải như vậy đâu, là tôi sai mà, là do tôi bị tiền làm mờ mắt! Muốn vòi vĩnh ít tiền từ em gái này mà thôi! Còn chuyện này tất cả là do tôi tự ngã...

Vừa dứt lời, bà tôi đột nhiên vọt khỏi đám người, giống như một con thỏ ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.

Cục trưởng vừa định kêu người đuổi theo, đã bị Dương Tử Mi chặn lại.

-Bỏ đi, cái loại người này mặc kệ họ, tôi cũng không muốn truy cùng diệt tận làm gì. Cũng không muốn lãng phí thời gian của cục cảnh sát các ông.

-Được rồi, tất cả do cô quyết định.

Cục trưởng cười hiền hậu với cô một cái.

-Thật ra, vừa rồi tôi cũng thấy là do bà cô kia tự cầm chén rồi tự ngã, sau đó lại đổ tại cho cô bé này. Trước đó còn cầm cái chén kia rao bán tận mười vạn tệ, ai cũng thấy rõ ràng là lừa đảo. Nếu thật là chén cổ, sao lại ra ngoài đường bán? Chỉ cần chạy đến tiệm bán đồ cổ bán là được rồi?

Một vị đại thúc bán đồ ăn gần đó chợt nói.

Thì ra là vậy, mình đã bị vở diễn của bà ta lừa gạt rồi.

Những người khác ngẫm nghĩ lại cũng thấy mình có chút ngu ngốc, bắt đầu xoay người giải tán.

Chương 940: Thiên Sứ Nhỏ Bé (1)

Sau một màn lộn xộn này trôi qua, Dương Tử Mi và Hạ Mạt tiếp tục đi chuẩn bị nguyên liệu làm đồ nướng.

Nhưng mà, tâm trạng của Hạ Mạt vẫn vô cùng bực bội, không ngừng mắng bà cô kia sao lại vô sỉ như vậy.

-Ha ha, chuyện đã qua rồi, phí miệng lưỡi với loại người như vậy làm gì?

Dương Tử Mi cười cười.

-Bạn thì kiềm chế tốt rồi, gặp là mình đã kêu cảnh sát tới chộp cổ rồi, không thể nào mà nhịn được nữa! hình như bà ta nói cái gì mà chậu Quản Trọng giá một vạn nghĩa là gì?

Hạ Mạt tò mò hỏi.

Dương Tử Mi kể đại khái chuyện đã trải qua một lần.

-Khinh bỉ sâu sắc, sao trên đời lại tồn tại loại người như vậy?! Nếu không phải bạn phát hiện ra, cái chậu kia còn để làm khay cho mèo ăn rồi? Huống chi, bạn còn trị liệu giúp chồng bà ta, đúng là đồ không biết xấu hổ còn mang cái chậu về bây giờ còn muốn tìm bạn ăn vạ. Đúng là mặt siêu dày mà!

Hạ Mạt nghe xong, không nhịn được mắng.

-Chuyện trước kia có thể hiểu được, dù sao mình cũng có chút sai nhưng mà mình đã trả lại mọi thứ cho bà ta rồi. Vậy mà bây giờ bà ta còn muốn tìm mình, đúng là coi tiền như cỏ rác mà, khó mà tưởng tượng nổi.

Dương Tử Mi lắc đầu nói.

-Mặc kệ bà ta đi, dù sao loại người này cuối cùng cũng không đạt được kết cục gì tốt đâu.

Hạ Mạt thấy mặt của Dương Tử Mi đã xuất hiện chút oán giận, nên quay lại dỗ dành cô vài câu.

-Thôi kệ, lòng có chút gợn sóng mà thôi, chúng ta đi mua cánh gà với đùi gà đi.

Hai người vừa tới chỗ bán gà, đã thấy chủ quán đang quở trách một cô bé tầm tám tuổi.

-Cái con bé chết tiệt này, sao mà lại đần như vậy? Mỗi ngày cứ trộm thịt gà của tao cho mấy tên ăn xin ngoài đường, cuối cùng mày muốn gì đây? Chẳng lẽ mày không biết một ngày tao bán thịt gà chẳng lời được bao nhiêu tiền hả?

Bé gái kia quệt miệng, cúi đầu tỏ ra vô cùng ấm ức nhỏ giọng nói.

-Con thấy thật tội nghiệp cho mấy người ăn xin kia không có cơm ăn, dù sao nhà chúng ta mỗi ngày đều dư rất nhiều đồ ăn mà.

-Bọn họ không có cơm ăn thì liên quan gì tới chúng ta? Nếu chúng ta không có cơm ăn thì ai lo? Mẹ của mày vì kiếm tiền mà phải cấu xé với người ta để làm gì? Không phải để kiếm một chút tiền để chữa trị cái mặt cho mày sao?

Bà chủ quán vô cũng tức giận vung tay vỗ đầu bé gái kia một cái.

-Sao mà ngu dữ vậy, chưa từng thấy ai đần như mày? Đem đồ trong nhà đi cho người khác, lần sau còn dám tái phạm nữa, tao không nhẹ tay nữa đâu đó.

Cô bé kia cũng mím môi, không nói thêm bất cứ lời nào.

Dương Tử Mi thấy cô bé trước mặt có một vết bỏng tạo thành một cái sẹo lớn vô cùng khó coi, làm cho bộ dáng của cô bé đáng lẽ thanh tú động lòng người lại trở nên đáng sợ vô cùng.

Gương mặt này, làm sao mà Dương Tử Mi có thể quên được.

Kiếp trước, nếu như hỏi cô có bất kỳ người bạn nào hay không ... thì câu trả lời chỉ có cô bé trước mặt này.

Trải qua vô số buổi tối đói meo ở kiếp trước, luôn có một cô bé nhiệt tình mang theo không phải đùi gà thì cánh gà cho Dương Tử Mi ăn. Hơn nữa, còn cùng cô trò chuyện, Dương Tử Mi nhìn được trong đôi mắt của cô bé tràn đầy một vẻ thương xót.

-Chị Tử Mi à, hai chúng ta đều quá thảm! Chị thì không có nhà để về, còn mặt của em thì lại như vậy không có ai chịu chơi chung với em. Mẹ của em thì muốn kiếm đủ tiền để làm phẫu thuật, nhưng mà sau khi sinh em trai rồi, lại không chịu phẫu thuật cho em nữa, nói tốn tận vài vạn tệ thật là tốn kém. Đứa em trai thì suốt ngày mắng em là đồ quái dị, bạn bè cùng lớp thì trêu chọc, hai chúng ta đúng là những người đáng thương.

Năm ấy cô bé ấy đã được mười bảy tuổi, thường xuyên buồn bã tâm sự với cô.

Dương Tử Mi nghe câu chuyện của bé xong cũng rất buồn.

Cô bé trước mắt này tuy có khuôn mặt xấu xí, nhưng đối với người lang thang như cô đây là một vị thiên sứ.

Cô bé thường xuyên cầm theo đồ ăn, nhất là món mà mọi người ít khi được ăn như thịt gà tới, làm cho bọn họ bỗng nhiên có lộc ăn.

Chương 941: Thiên Sứ Nhỏ Bé (2)

Mà nhờ có cô bé này khiến cho Dương Tử Mi đỡ phần nào cảm giác cô độc.

Cô bé này cũng hay đem theo quần áo cho Dương Tử Mi, tuy rằng chỉ là quần áo cũ nhưng luôn ấm áp với sạch sẽ.

Dương Tử Mi vô cùng kích động khi thấy bé gái Diệp Thanh này lúc tám tuổi.

-Cô ơi, bọn con muốn mua một ít cánh gà, đùi gà nướng, bán sao vậy cô?

Hạ Mạt lên tiếng hỏi chủ quán.

Khi cô chủ quán vừa định phát tác nghe vậy mới dừng lại răn dạy con gái, xoay ra tươi cười nhìn hai người Hạ Mạt:

-Hai bạn nhỏ, muốn mua gà nướng thì đến chỗ tôi là đúng rồi, ở đây ta còn chút cánh gà toàn bộ đều mới nhập hàng sáng này thôi, tươi cực kỳ nếu nướng lên hương vị chắc chắn là cực phẩm.

Dương Tử Mi thấy Diệp Thanh hai tay thoắt một cái, đã chụp lấy một cục thịt gà trong tay, giấu đằng sau người lặng lẽ rời đi.


-Hạ Mạt, bạn ở đây mua đi, mình có chút việc, có gì gọi điện thoại sau nhé.

Dương Tử Mi nhìn Hạ Mạt nói một tiếng, lập tức vọt theo bóng dáng bé gái.

Chỉ thấy bé gái ngoặt ra ngoài hướng chợ, đi lên cầu vượt.

Trên cái cầu vượt này có một đứa bé tầm năm tuổi bị bại liệt nằm sấp ở đó, đang không ngừng dập đầu xin ăn.

Diệp Thanh chạy đến trước mặt đứa bé kia, lấy ra một cái đùi gà, khuôn mặt thoạt nhìn xấu xí của cô bé nở một nụ cười như thiên thần.

-Nhóc muốn ăn không?

Đứa bé ăn xin nhìn thấy cái đùi gà, lập tức đưa tay ra chụp lấy, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Diệp Thanh đứng ở bên cạnh thấy vậy, từ trong đồng tử như trong suốt kia, lóe ra một vẻ xót thương.

Lúc này, khóe mắt Dương Tử Mi đã cay cay rồi.

Bé gái này mặc dù bị kì thị giễu cợt thậm chí bị vứt bỏ nhưng vẫn giữ được lòng từ bi nhân ái của mình.

Bản thân mình so với cô bé này, cảm thấy đúng là một trời một vực.

Dương Tử Mi mua hai chai nước bước tới, đưa một chai cho đứa bé ăn xin kia, một chai cho Diệp Thanh.

Diệp Thanh nghi hoặc nhìn cô.

-Cho cho hai đứa đó.

Dương Tử Mi cười nói.

-Cám ơn chị, nhưng mà em không khát nước, để cho em nhỏ này uống đi.

Diệp Thanh có chút lưu luyến nhìn chai nước trái cây, nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó không đành lòng đưa cho đứa bé bên cạnh.

Đứa bé ăn xin bên cạnh tất nhiên không khách khí, ôm lấy hai chai nước vào lòng.

Dương Tử Mi cho đứa bé ăn xin một trăm tệ, sau đó kéo tay Diệp Thanh nói.

-Diệp Thanh, hai chúng ta kiếm chỗ tâm sự nha?

-Chị biết tên của em sao? Chị là ai?

Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi.

-Chị tên là Dương Tử Mi, chị đã biết em lâu rồi.

Dương Tử Mi cười nói.

-Chúng ta qua KFC bên kia ngồi nha? Sau đó ăn một chút, vừa ăn vừa nói chuyện nha em?

Diệp Thanh quay đầu qua suy nghĩ một hòi.

-Nhưng mà chị Tử Mi ơi, em nhớ từ trước đây nay em chưa từng gặp chị mà. Người xinh đẹp như chị, em gặp một lần là không thể quên được đâu.

-Ha ha, trước kia chị không xinh đẹp như thế này đâu, hồi đó chị giống như đứa bé ăn xin kia kìa được em cho mấy cái đùi gà để ăn đó.

Dương Tử Mi cười nói.

-Thiệt hả chị? Hồi xưa chị cũng là ăn xin sao? Bây giờ nhìn bộ dáng của chị giống với người có tiền mà.

Diệp Thanh nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

-Chị trúng số đó, giờ giàu rồi, he he.

Dương Tử Mi cười nói.

-Đúng là may mắn nha, từ nay về sau chị không cần phải chịu khổ nữa rồi, vui quá đi!


Vẻ mặt Diệp Thanh sung sướng giống như người trúng số là bản thân mình vậy.

Nhìn cô bé đó đơn thuần như vậy, suy nghĩ vô cùng đơn giản Dương Tử Mi không nhịn được cảm động.

-Chị à trúng vé số rồi, nhiều tiền như vậy hay là chị cho em kia một ít tiền đi, cho nó đỡ phải khổ.

Diệp Thanh chỉ vào đứa bé ăn xin, mặt mũi tràn đầy đồng cảm.

-Được rồi.

Dương Tử Mi gật đầu.

-Để chị thay em chiếu cố nó, nhưng mà mỗi người có số mệnh của mình, một số việc không phải chúng ta có khả năng thay đổi.

-Mà chị ơi trên đời này không ai chịu khổ cả đời hết, giống như chị nè trước đây là một người ăn xin, bây giờ đùng một cái trúng xổ sổ thì lại thành người có tiền. Cậu bé kia cũng có thể chuyển mệnh được chứ.

Diệp Thanh khó hiểu nói.

Dương Tử Mi nhìn cô bé, không nói gì.

Vận mệnh của một số người thay đổi được là do định mệnh, cũng có thể thay đổi nhờ có cơ duyên của người khác chứ không phải bản thân có thể thay đổi được.

Nhưng mà Dương Tử Mi sẽ là người thay đổi cơ duyên của Diệp Thanh.

Bởi vì đời trước cô thiếu nợ Diệp Thanh rất nhiều, cả đời này nhất định phải đáp trả.

Chương 942: Xấu Xí Tại Tâm (1)

Dương Tử Mi nhìn đứa bé ăn xin nói:

-Em đói bụng không, chị dẫn đi ăn KFC nè.

Đứa bé kia trố mặt ra, sau đó lại lắc đầu.

-Mẹ của em dặn em ở đây, không cho đi đâu hết, nếu dám đi đâu mẹ sẽ đánh em một trận!

-Mẹ em bắt em làm ăn xin sao?

Dương Tử Mi nhíu mày nói.

-Dạ, mẹ của em nói em là đứa tàn phế, chỉ có làm được việc này.

Đứa bé cúi đầu, vô thức nhìn vào hai chân của mình đau khổ nói.

Dương Tử Mi và Diệp Thanh nghe vậy không khỏi đau lòng.

-Ăn trước đi rồi nói sau nha, rồi chị cho em tiền.

Dương Tử Mi ôn nhu nói.

-Em cũng không đi được, nếu như có lòng tốt, mang vài món đồ ăn cho em đi, em cũng muốn biết KFC có mùi vị gì.

Đứa bé ăn xin thòm thèm liếm đôi môi khô khốc của mình, hai mắt tràn đây khát vọng.

-Để chị cõng em qua!

Diệp Thanh cúi thân hình nhỏ bé của mình xuống lộ ra sống lưng, xoay đầu nhìn đứa nhỏ kia nói.

-Hai chúng mình cùng nhau thưởng thức KFC, bên trong còn có máy lạnh nữa đó, sung sướng lắm.

Diệp Thanh mới chỉ tám tuổi, còn đứa bé ăn xin này thì năm, tuy rằng tướng người nhỏ bé, ít nhiều gì cũng được 30kg, vậy mà cô bé này lại không do dự khom người xuống cõng.

Cô bé này đúng là thiên sứ ở trần gian mà.

Mắt Dương Tử Mi ướt ướt nhìn Diệp Thanh nói.

-Để chị ôm nó cho.

-Dơ hết quần áo của chị sao, để em cõng được rồi.

Diệp Thanh cõng đứa bé trên lưng, cố hết sức đứng dậy.

Dương Tử Mi không ra tay, mà tiếp tục đứng đó nhìn, nhìn Diệp Thanh cõng đứa bé ăn xin đi từng bước một.

Từ chỗ ba người tới KFC tầm hơn 300m, hơn nữa lúc này thời tiết cực kỳ nóng nực, đứa bé ăn xin thì vừa bẩn lại vừa hôi, vậy mà cô bé vẫn kiên trì cõng đến trước cửa.

Thấy bộ dáng này của Diệp Thanh, trong lòng Dương Tử Mi cảm động đến rối tung rồi mù rồi.

Vào kiếp trước, cô cũng không thấy Diệp Thanh quá vĩ đại, cũng không quá cảm kích việc cô bé này đối xử tốt với mình, mỗi lần được cô bé giúp Dương Tử Mi cảm thấy giống như mình đang chiếm tiện nghi của người khác vậy.

Còn ở đời này, cô đã thấy biết bao kẻ chỉ cần lật tay một cái là đủ làm mưa làm gió, nhưng mà bọn họ chỉ biết tính toán được mất chưa bao giờ nghĩ cho tính mạng người khác bao giờ.

Ngay cả Dương Tử Mi cũng vậy, như khi cô chỉ để ý tới bản thân mình tới người mà mình quan tâm, còn về phần người khác nhiều lúc cô chẳng buồn nhìn một cái.

Lúc này, đứng trước mặt cô bé Diệp Thanh, cô không khỏi cảm thấy linh hồn của mình đầy hèn mọn và cực kỳ dơ bẩn.

Dương Tử Mi đẩy cửa tiến vào trong KFC, dẫn theo Diệp Thanh cõng trên lưng đứa bé ăn xin bước vào.

Đứa bé ăn xin vừa bẩn lại vừa hôi, bọn họ vừa mới bước vào, lập tức khiến người xung quanh đưa tới những ánh mắt đầy bất mãn.

-Ai vậy? Lại mang cái thằng ăn mày dơ dáy vào làm ô nhiễm không khí, đúng là ác độc mà.

Bên cạnh có một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng che mũi lại, giống như ngửi thấy rác vậy, cô ta nhanh chóng kéo hai đứa con của mình ra một cái bàn ở phía xa ngồi xuống.

Những người khác cũng đều mở miệng quở trách.

Thậm chí còn có người chạy đến nói với quản lý.

-Ở đây làm ăn kiểu gì mà cho một đứa ăn xin đi vào? Chẳng lẽ quán này không để ý phẩm cách của khách hàng sao? Ngồi ăn ở đây đúng là làm giảm thân phận của tôi, từ này về sau tôi sẽ không bao giờ quay lại chỗ này nữa.

Những người khác cũng bắt đầu ầm ĩ, yêu cầu đuổi đứa bé ăn xin ra ngoài.

Lúc này, đứa bé ăn xin rụt cổ lại, bất lực nhìn Dương Tử Mi nói:

-Chị ơi, có thể tiến vào đây nhìn xem KFC như thế nào là em đã vui rồi, hai người để em ra ngoài đi sau đó mua đó ăn mang ra cho em ăn là được rồi.

Diệp Thanh nhìn Dương Tử Mi.

Trong lúc Dương Tử Mi lúc này cũng cực kỳ khó chịu.

Loại cảm giác bị người đời kì thị như vậy, sao mà cô chưa trải qua chứ?

Hơn nữa còn trải qua không ít lần!

Chương 943: Xấu Xí Tại Tâm (2)

Trong lúc này phục vụ đã đi tới, nhìn thoáng qua Diệp Thanh cõng đứa bé ăn xin trên lưng, lại xoay qua nhìn Dương Tử Mi khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười máy móc, ngữ khí vô cùng lễ độ.

-Em gái à, hai người này đi theo em hả? Xin lỗi nhưng mà em thấy đó, khách ở đây không hài lòng cho lắm, quán tụi chị tặng em một phần đồ ăn thiếu nhi hy vọng em có thể dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, tránh ảnh hưởng đến khách ở đây, mong em thông cảm.

-Đây là cách chỗ anh tiếp đãi khách hàng hả?

Dương Tử Mi lạnh lùng nói:

-Tôi không thể trách việc các anh kì thị khách hàng sao? Về phần tặng đồ ăn, tôi có tiền không cần mấy cái đồ miễn phí, chỉ tính vào đây ăn một bữa yên lành mà thôi. Còn ý kiến của mấy vị khách kia, nếu như bọn họ nghĩ quần áo của mình sạch sẽ, thân phận thượng đẳng hơn người thường... Vậy xin mời bọn họ ra ngoài dùm, tôi sẽ thanh toán hết tiền cho bọn họ.

Giọng nói của cô tuy không lớn, nhưng bất kỳ ai ở đây đều nghe rõ.

Có vài người mặt đã nóng ran lên, nhưng vẫn còn vài người tiếp tục giữ bộ dáng mà bọn họ cho là thượng đẳng, ngữ khí càng thêm cay nghiệt.

Nhân viên phục vụ không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.

Bình thường bọn họ được huấn luyện "khách hàng là thượng đế", nên không thể kỳ thị bất cứ khách nào.

Nhưng mà...

Vì vậy, cô ta đành gọi điện cầu viện quản lý mà thôi.

Quản lý đã chạy đến.

Ông ta nhìn xung quanh một lần rồi lại quay sang nhìn Dương Tử Mi, mỉm cười nói.

-Để các vị khó chịu, đây là lỗi của tiệm chúng tôi, lầu một này quá nhiều người, các vị lên lầu hai dùng cơm được không? Để quán chúng tôi mở riêng điều hòa cho.

Bây giờ không phải thời điểm cuối tuần, hơn nữa còn đang ban ngày, khách hàng tương đối ít, vì để tiết kiệm điện nên lầu hai không hoạt động, chỉ mở cửa cho khách ăn ở lầu một.

Dương Tử Mi hài lòng với cách xử lý vẹn toàn đôi bên của vị quản lý này, ba người đi lên lầu lẳng lặng mà ăn, không cần phải chịu mấy lời khinh bỉ ở dưới này, cũng vừa ý cô rồi.

Lần này cô cũng không để Diệp Thanh cõng đứa bé kia nữa, mà để cô bế nó lên lầu.

Đúng thật là đứa bé này vừa bẩn mùi lại vừa hôi, vừa ôm vào lòng cô đã có cảm giác buồn nôn.

Nhưng mà, trong lòng cô cũng không ghét bỏ nó làm gì. Nếu không, chẳng khác gì cô tự khinh bỉ bản thân.

Ngay cả đứa bé như Diệp Thanh cũng hiểu được con người ngang hàng với nhau, không bởi vì bề ngoài mà sinh ra thành kiến với người khác, luôn quan tâm chăm sóc những người kém may mắn hơn mình.

Bước lên lầu hai, Dương Tử Mi đặt đứa nhỏ trên ghế.

Diệp Thanh cũng dơ ngón tay cái về phía cô nói:

-Chị à, chị khác với mấy người khác, chị quá vĩ đại mà.

Dương Tử Mi chỉ biết cười khổ, bởi vì cô biết người mà vĩ đại ở đây là Diệp Thanh chứ không phải mình

Chủ quán lên lầu hai mở điều hòa, nhanh chóng bưng lên ba phần thức ăn, mỉm cười nói:

-Chúc quí khách dùng cơm vui vẻ, đây là quán mời mọi người.

-Cám ơn

Lần này Dương Tử Mi cũng không cự tuyệt nữa.

Cô có thể nhìn được vị quản lý này là một người nhân hậu, ôn hòa, nếu không cũng không thể đưa ra quyết định hoàn mỹ như vậy được.

-Oa, thơm quá, so với gà của mẹ em làm thì ngon hơn nhiều.

Diệp Thanh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mùi thơm của gà cay và hamburger xộc thẳng vào mũi, cẩn thận hỏi Dương Tử Mi.

-Em ăn được chưa chị?

-Tự nhiên đi em.

Dương Tử Mi vui vẻ nói.

Đứa bé ăn xin đã sớm duỗi bàn tay đen sì ra cầm lấy hamburger xơi tái, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Đây là món ăn ngon nhất trong đời nó từng ăn, có lẽ mỹ vị trong nhân gian cũng khó mà qua được món này.

Dương Tử Mi cũng thong thả cầm lấy một cái hamburger mà ăn.

Ở kiếp trước, mỗi lần đi ngang qua mấy cửa hàng đồ ăn nhanh, cô đều thèm thòm nhìn từng cái hamburger đến chảy nước miếng, chỉ có thể mong một ngày được thưởng thức một cái.

Chương 944: Xấu Xí Tại Tâm (3)

Sau khi ăn KFC xong, Dương Tử Mi bảo Diệp Thanh dắt đứa bé ăn xin kia vào trong phòng vệ sinh rửa ráy sạch sẽ, còn cô thì đi sang mấy cửa hàng bán quần áo trẻ em bên cạnh mua đồ mới cho cậu bé đó mặc.

Trông thấy trong cửa hàng có mấy bộ váy công chúa rất xinh xắn thì cô cũng mua hết, chuẩn bị tặng nó cho Diệp Thanh.

Quay lại tiệm KFC, Diệp Thanh đã rửa sạch sẽ toàn thân cho đứa bé ăn mày đó.

Dương Tử Mi lấy quần áo mới ra cho cậu bé mặc vào.

Cô phát hiện, đứa bé ăn mày này rửa ráy sạch sẽ xong thì trông cũng mi thanh mục tú lắm.

-Diệp Thanh, đồ của em cũng ướt rồi, mau thay ra đi, chị cũng mua cho em này.

Dương Tử Mi trông thấy người của Diệp Thanh cũng bị ướt thì lấy một bộ váy màu hồng ra.

Diệp Thanh trông thấy bộ váy công chúa màu hồng đẹp như mơ thế thì hỏi với vẻ không dám tin:

-Chị, thật sự mua tặng cho em sao?

-Đương nhiên là mua cho Diệp Thanh đáng yêu của nhà chúng ta rồi.

Dương Tử Mi cười nói.

-Chiếc váy này đẹp như thế, em lại xấu xí thế này...

Diệp Thanh giơ tay sờ lên vết sẹo xấu xí trên mặt mình, nói với vẻ vô cùng tự ti.

-Diệp Thanh, em không hề xấu chúy nào, em chính là thiên thần xinh đẹp và thuần khiết nhất trên đời này, chiếc váy này được em mặc vào thì chính là may mắn của nó đó.

Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu cô bé rồi nói.

-Thật thế ạ?

Diệp Thanh ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt trong veo lóe sáng lấp lánh.

-Đương nhiên là thật rồi! Hơn nữa, em yên tâm đi chị sẽ giúp em xóa bỏ vết sẹo này, em sẽ là cô bé xinh đẹp nhất trên đời này.

Dương Tử Mi gật đầu nói.

-Chị ơi, chị nói chị sẽ bỏ tiền tìm bác sỹ chữa lành cho em sao?

Diệp Thanh lúng túng nói:

-Mẹ của em nói muốn làm phẫu thuật thay da phải tốn nhiều tiền lắm! Chị ơi, em không thể dùng nhiều tiền của chị như thế... Hay là đợi em lớn lên rồi đi làm từ từ kiếm tiền phẫu thuật cũng được.

-Không tốn tiền đâu, chị biết cách chữa khỏi cho em. Chị cam đoan đến lúc đó mặt của em sẽ xinh đẹp hơn bất kỳ người nào khác.

Dương Tử Mi cười nói.

-Woa, chị là bác sỹ ạ?

Hai mắt của Diệp Thanh lại sáng lên, tràn ngập vẻ sùng bái.

Dương Tử Mi gật đầu, nhìn đứa bé ăn mày ở kế bên:

-Chân của em trai này chị cũng có thể chữa được.

-Thật vậy sao, chị đúng là giỏi quá đi mất.

Diệp Thanh hưng phấn ôm chầm lấy Dương Tử Mi.

Trong lòng Dương Tử Mi lại cảm động.

Mình có là cái gì đâu kia chứ?

Diệp Thanh chịu tặng hết toàn bộ thể xác lẫn con tim của mình cho người khác như vậy mới thật sự tuyệt vời.

Diệp Thanh đi vào trong nhà vệ sinh, thay quần áo ướt nhẹp trên người mình bằng bộ váy công chúa màu hồng kia.

Cô bé nhẹ nhàng kéo mép váy, nhón chân nhẹ nhàng bước ra, đầu cúi thấp, giống như không dám đối mặt với việc mình mặc bộ váy xinh đẹp như thế.

-Diệp Thanh đáng yêu quá đi.

Dương Tử Mi vỗ tay nói.

-Thật thế ạ? Vết sẹo trên mặt em không đáng sợ sao?

Diệp Thanh vẫn rất mực tự ti.

-Không đáng sợ tí nào hết, tóm lại, Diệp Thanh của chúng ta chính là đứa bé xinh đẹp đáng yêu nhất trên đời này.

Dương Tử Mi giơ một tay ôm lấy Diệp Thanh, tau còn lại thì nắm tay của đứa bé ăn mày kia, dắt hai đứa ra khỏi cửa hàng KFC.

Vừa mới đi không được bao xa thì chợt trông thấy một người phụ nữ hùng hổ xộc đến như một con sư tử cái, chỉ tay vào mặt Dương Tử Mi mắng to:

-Cái con dụ dỗ buôn bán trẻ em này, mày dám lừa con của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu.

-Mẹ...

Đứa bé ăn mày kia sợ hãi kêu một tiếng:

-Chị gái này không có lừa con, chị ấy mời con ăn cơm, còn mua quần áo mới cho con mặc nữa.

Người phụ nữ kia giằng lấy đứa bé kéo về phía mình, còn quát to:

-Ăn cái gì mà ăn? Hôm nay mày đã xin đủ tiền cho tao chưa? Mặc quần áo mới làm cái gì hả? Mày mặc như thế thì còn ai chịu cho mày tiền nữa?

Nói xong, người phụ nữ kia cư nhiên trực tiếp đẩy đứa bé vào trong một vũng nước đọng kế bên, khiến cho toàn thân đứa bé lại bị bẩn như cũ.

Chương 945: Xấu Xí Tại Tâm (4)

Đứa bé ăn mày kia òa khóc thật to.

Dương Tử Mi tức giận, kéo đứa bé lại từ trong tay của người phụ nữ kia, tức giận gào to:

-Bà làm cái gì vậy hả? Có người mẹ nào như bà không?

-Tao làm gì thì kệ tao, con của tao tao muốn làm gì thì làm! Mày đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác.

Người phụ nữ kia giơ tay muốn kéo đứa bé trai kia lại nhưng Dương Tử Mi lại né sang một bên.

-Chị ơi, em không muốn đi theo mẹ đâu, ngày nào em không xin đủ tiền thì mẹ sẽ đánh em, không cho em ăn cơm cũng không cho em mặc quần áo mới. Hu hu, chị hãy đưa em đi đi.

Đứa bé ăn mày kia òa khóc, túm chặt lấy cánh tay của Dương Tử Mi, giống như sợ chỉ cần nới tay ra thì cô sẽ vứt bỏ nó vậy.

Con tim của Dương Tử Mi như thắt lại.

-Tiểu Kim, cái thằng chó đẻ này, mày nói cái gì đấy hả?

Người phụ nữ kia tức giận mắng to:

-Hôm nay tao mà không đánh chết mày thì tao không phải người.

Nói xong, bà ta giơ tay lên muốn đánh đứa bé ăn mày ở trong lòng của Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi giơ tay túm chặt lấy cổ tay của bà ta, đôi mắt đen láy của cô chợt trở nên lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nọ.

Người phụ nữ kia có bộ dạng cao to béo mập, sức lực vốn không hề nhỏ nhưng cánh tay bị Dương Tử Mi túm chặt lấy thì lại không thể nào cục cựa được.

Bà ta bị ánh mắt lạnh lẽo sắc bén tựa như thực chất của Dương Tử Mi dọa sợ mất mật, vẻ mặt vốn hung thần ác sát nay trở nên mềm nhũn:

-Mày... mày đừng có mà chõ mũi vào việc của tao... Nó là con tao, tao muốn đánh muốn mắng gì cũng là chuyện của tao, người ngoài không quản được đâu.

-Người ngoài không quản được à? Chẳng lẽ bà không nghe nói, ở trong xã hội pháp trị này, cho dù là cha mẹ ruột cũng không thể tùy tiện đánh con cái à?! Bà đối xử với thằng bé như thế, tôi sẽ đến cục cảnh sát kiện bà nói bà ngược đãi trẻ em!

Dương Tử Mi tức giận nói.

Cô thật sự không hiểu tại sao trên đời lại có loại mẹ thế này!

-Đừng có hòng điêu toa dọa tao, tao chỉ đánh con tao thôi, hoàng đế cũng không làm gì được tao.

Người phụ nữ này có hiểu pháp luật là gì đâu, theo bà ta thấy con cái là tài sản riêng của cha mẹ, có thể tùy tiện đánh mắng làm gì cũng được.

-Thế thì chúng ta đến cục cảnh sát đi.

Bởi vì Diệp Thanh, nên lần này Dương Tử Mi chắc chắn phải quản chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không thể giao đứa bé trai tên Tiểu Kim này lại cho người phụ nữ có tâm địa độc ác, ngay cả cốt nhục tình thâm cũng chẳng màng này đâu.

-Tao không đến cục cảnh sát, tao không muốn đến cục cảnh sát....

Dù cho có phạm pháp hay không đi nữa, người bình thường ai cũng sợ dính dáng đến cảnh sát, tuy rằng người phụ nữ này không cho rằng mình phạm pháp gì nhưng vẫn không muốn đến cục cảnh sát nên rống họng la toáng lên.

-Không muốn đi cũng phải đi, bằng không thì giao Tiểu Kim cho tôi, tôi sẽ nuôi dưỡng thằng bé.

Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

-Mày nuôi á? Mày lấy cái gì mà nuôi? Cho dù mày có đủ tiền nuôi nó thì tao cũng không thể để mày nuôi được, nó là con của tao, tao muốn tự mình nuôi không có nó tao không sống nổi.

Người phụ nữ kia la toáng lên.

-Á à, có phải là không có thằng bé đi ăn xin mỗi ngày đem tiền về thì bà sống không nổi đúng không? Cầm tiền do đứa con tàn tật xin về để đi đánh bài, loại đàn bà như bà đúng là không xứng với chữ "mẹ"!

Dương Tử Mi cười lạnh nói:

-Cho dù là thẩm phán trên tòa án cũng sẽ không cho phép Tiểu Kim tiếp tục ở lại bên cạnh bà đâu.

-Con tao kiếm tiền cho tao xài thì sao, liên quan gì tới mày? À, tao hiểu rồi, nhất định là mày ở trong đường dây lừa đảo muốn cướp Tiểu Kim của tao đi để ăn xin kiếm tiền cho mày, một ngày nó ít nhất cũng có thể xin được năm mươi tệ đây.

Người phụ nữ kia ra vẻ chợt hiểu.

Bốp!

Dương Tử Mi giơ tay lên tát cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh.

Cô thật sự nổi giận rồi.

Hai kiếp làm người, cô đã trải qua đủ loại tình người bội bạc đổi thay, cũng gặp qua rất nhiều kẻ cực phẩm nhưng loại người coi con cái bất hạnh là công cụ kiếm tiền thế này đúng là chưa gặp qua bao giờ.

Chương 946: Xấu Xí Tại Tâm (5)

- Mày dám đánh tao?! Con nhóc thối tha kia, tao liều mạng với mày!

Người phụ nữ kia trở nên hung tợn, lập tức đánh về phía Dương Tử Mi, Dương Tử Mi ôm Tiểu Kim tránh thoát.

Bà ta đánh hụt, lảo đảo vài bước rồi té xuống đất, lại bò dậy, giơ tay, giơ chân tiếp tục đánh Dương Tử Mi.

Người xung quanh vây lại xem rất đông, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người phụ nữ kia thấy có nhiều người đến, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, giống như một đứa trẻ, giẫm hai chân ục ịch, đen đúa, rên la:

-Số của tôi là sao vậy trời, có một đứa con trai lại bị một đứa con gái không biết ở đâu ra cướp đi. Ông trời ơi, ông có mắt hay không vậy, công bằng ở đâu vậy...

-Chuyện gì xảy ra vậy, tôi là cảnh sát đây.

Một người đàn ông mặc đồ cảnh sát đi đến hỏi.

Mà người cảnh sát này chính là đệ tử của cô - Hoàng Vân Quốc.

Hoàng Vân Quốc cũng thấy cô, định chào hỏi với cô nhưng nhận ra tình hình hiện tại hình như có liên quan đến cô, vì tránh để người khác nghi ngờ cho nên giả vờ không quen biết cô.

-Anh cảnh sát, anh giúp tôi với, giữa ban ngày ban mặt mà con bé này dám cướp lấy con trai của tôi, tôi muốn lấy mạng cô ta!

Người phụ nữ kia thấy Hoàng Vân Quốc như một chiếc phao cứu mạng, ôm chặt lấy ống quần Hoàng Vân Quốc kêu lên.

Hoàng Vân Quốc nhìn bà ta rồi nhìn về phía Dương Tử Mi, ra vẻ đang giải quyết việc chung hỏi:

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Tử Mi cũng hiểu được ý của anh ấy, kể lại những việc đã xảy ra.

Những người xung quanh nghe được hóa ra là người phụ nữ này dám lợi dụng đứa con trai tàn tật của mình để đi xin tiền đi đánh bạc, trong lòng mọi người đều rất tức giận, ồn ào trách mắng người phụ nữ kia độc ác không xứng đáng làm mẹ.

Thấy mọi người nghe theo Dương Tử Mi, người phụ nữ kia hơi hoảng sợ, thở hổn hển đứng lên lớn giọng chửi mắng:

-Con trai tôi là miếng thịt từ trên người tôi rớt xuống, tôi muốn nó làm gì thì nó phải làm cái đó, liên quan gì đến mấy người chứ?

Trên mặt mọi người đầy vẻ khinh thường.

Hoàng Vân Quốc lấy còng tay ra, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét, còng hai tay người phụ nữ lại.

-Hành vi của bà đã xâm phạm nghiêm trọng đến sức khỏe và tinh thần của trẻ em,. Hơn nữa còn có tội ngược đãi trẻ em, bây giờ tôi phải mang bà về cục cảnh sát, cuối cùng bà bị phán tội gì đó là do tòa án phán quyết.

-Trên đời này, không phải cứ là trộm cướp mới bị xem là tội phạm.

Hoàng Vân Quốc lạnh lùng nói:

-Bà ngược đãi trẻ em, chuyện này còn ghê tởm hơn cả trộm cướp.

Người phụ nữ kêu la.

-Thả tôi ra, về sau tôi không dám nữa, sau này tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Kim! Đừng bắt tôi, anh bắt tôi đi rồi thì sau này sẽ không có ai chăm sóc cho Tiểu Kim nữa, nó sẽ chết đói đó.

Tiểu Kim khóc lên, ôm chặt lấy cổ Dương Tử Mi, nép vào người cô:

-Chị ấy sẽ chăm sóc cho tôi, tôi muốn ở cùng với chị! Không muốn ở cùng với bà nữa, ngày nào bà cũng ném tôi ra đường làm ăn mày, kiếm không đủ tiền thì đánh tôi, mắng tôi, không cho tôi ăn cơm, tôi không cần một người mẹ như vậy.

Mọi người nghe thấy Tiểu Kim nói thể đều thương cảm cho Tiểu Kim, chỉ trích người phụ nữ.

Người phụ nữ kia nổi giận trừng Tiểu Kim la lên:

-Tiểu Kim, mày là đồ đê tiện! Mày dám không giúp mẹ mày như vậy, tao đánh chết mày!

Tiểu Kim sợ hãi co lại trong lòng Dương Tử Mi:

-Chị ơi, cứu em, em không muốn bị đánh!

Thấy thân hình nhỏ bé run như cầy sấy trong lòng mình, Dương Tử Mi đau lòng ôm chặt lấy nó, an ủi:

-Sau này chị sẽ bảo vệ em, không cho phép bất kì ai bắt nạt em nữa!

Diệp Thanh ở bên cạnh giơ ngón cái ra, khen ngợi cô:

-Chị, chị thật là tốt!

Chương 947: Xấu Xí Tại Tâm (6)

- Bắt người phụ nữ không xứng đáng làm mẹ đó lại đi, giam bà ta mười năm tám năm, đứa bé này tôi có thể giúp đỡ nuôi dưỡng nó.

Một người phụ nữ trung niên tức giận đi ra, nói với mẹ của Tiểu Kim:

-Tôi cũng là người làm mẹ, con cái đối với tôi chính là máu của quả tim, là cốt nhục từ người mình mà ra sao bà có thể đối xử với nó như vậy?! Đúng là đồ đàn bà độc ác!

Người khác cũng nhao nhao nhổ nước miếng chỉ trích.

Trên mặt mẹ Tiểu Kim không hề có vẻ xấu hổ, ngược lại hung dữ trừng Tiểu Kim và Dương Tử Mi.

Bà ta cảm thấy mình phải chịu sự nhục nhã như vậy là do bọn họ.

Hoàng Vân Quốc đưa mẹ Tiểu Kim đến cục cảnh sát.

Dương Tử Mi gọi điện thoại cho Hạ Mạt, bảo cô ấy mua đồ cho mình rồi về trước, cô có chuyện không thể đến được.

Hạ Mạt sau khi mắng một trận, bất đắc dĩ nói:

-Được rồi, biết bạn là người vô cùng bận rộn, định nhờ bạn giúp chuẩn bị một chút xem ra không được rồi. Đêm nay đứng quên đến tham gia tiệc nướng của chúng mình cho đúng giờ nhé.

-Chắc chắn rồi.

Dương Tử Mi cũng không muốn bỏ qua hoạt động như vậy.

Đó chính là hoạt động tập thể đầu tiên của cô trong kiếp này, cũng là bữa tiệc chia tay không thể vắng mặt được.

Cô đi cùng Hoàng Vân Quốc đến cục cảnh sát, lấy một ít lời khai sau đó đến hội phụ nữ làm thủ tục giám hộ cho Tiểu Kim.

-Cháu chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm người giám hộ của đứa bé này?

Chủ tịch hội phụ nữ nhìn tài liệu của Tiểu Kim, ngẩng đầu nói với Dương Tử Mi.

-Hay là, để chúng tôi đưa Tiểu Kim đến nhà phúc lợi của thành phố B, nhà phúc lợi sẽ chăm sóc nó thật tốt.

Nếu Dương Tử Mi không thể chữa trị đôi chân của Tiểu Kim, có lẽ để nó đến nhà phúc lợi, còn bản thân sẽ đưa cho nhà phúc lợi một ít tiền để người trong nhà phúc lợi chăm sóc Tiểu Kim nhiều hơn. Đó là cách giải quyết tốt nhất, việc cô cần làm rất nhiều thật sự không thể chăm sóc một đứa bé tàn tật.

Nhưng mà cô đã kiểm tra, chân của Tiểu Kim bị tê liệt không phải là tàn tật bẩm sinh, cũng không phải bệnh bại liệt ở trẻ em mà là do gãy xương sau đó bị phong thấp mà ra.

Kết quả kiểm tra này khiến cô bàng hoàng, cô lại càng căm ghét mẹ Tiểu Kim hơn.

Rốt cuộc đó là một người mẹ như thế nào vậy?

Không ngờ lại nhẫn tâm đối xử với con ruột của mình như vậy.

Loại bệnh phong thấp này, chỉ cần cô châm cứu một tháng là có thể khỏi hoàn toàn, việc Tiểu Kim có thể đi lại không thành vấn đề gì.

-Chủ tịch, trong nhà cháu còn có bà nội và mẹ chăm sóc. Hơn nữa, cháu nhất định phải chữa khỏi chân cho Tiểu Kim trước đã.

Dương Tử Mi tha thiết nhìn chủ nhiệm hội phụ nữ.

-Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt! Nếu không thể nào chăm lo được, đến lúc đó cháu sẽ đưa em ấy đến nhà phúc lợi.

-Haizz, trên đời này những người yêu trẻ nhỏ như cháu không nhiều, vậy thì gọi cho người giám hộ của cháu đến đây đi. Nếu bọn họ đồng ý thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì.

-Vâng ạ, bây giờ cháu sẽ gọi cho bố cháu ngay.

Dương Tử Mi gọi điện thoại cho Dương Thanh.

Dương Thanh nghe xong lời cô nói, lập tức nói:

-Cho dù Nữu Nữu con có quyết định như thế nào, bố đều ủng hộ con, bây giờ bố sẽ đến đó.

Dương Tử Mi rất cảm động với lời nói của cha mình.

Dương Thanh vội vàng đến đó, ký tên nhận nuôi Tiểu Kim.

Đi ra từ chỗ hội phụ nữ, Dương Tử Mi nhìn Dương Thanh đầy biết ơn.

-Bố, tại sao bố lại đồng ý cho con nuôi dưỡng một đứa bé như vậy?

-Con đang làm việc thiện, bố đương nhiên phải ủng hộ cho con rồi. Con cũng không cần phải cố sức quá, đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác nhớ nghĩ cho mình nữa.

Dương Thanh nhìn cô đầy ấm áp, hòa nhã nói.

Dương Tử Mi gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp.

Cô rất may mắn, có cha mẹ yêu thương không giống như Tiểu Kim, ngay cả mẹ ruột mà cũng đối xử tàn nhẫn với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top