Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76 : (20) Ánh trăng sáng của lão đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại wattpad tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

________________________________

"Khúc Yên, con lừa gạt này! Mày nói không giữ lời!"

Khúc Sương Sương quỳ một chân trên đất, hướng phía trước bò lên mấy bước, bắt lấy ống quần Dạ Đình, cầu khẩn nói, "Anh Dạ Đình, anh ngàn vạn lần không nên đáp ứng nó, em là thật tâm thích anh...... Dù bây giờ anh chán ghét em, cũng không cần đoạt mất hy vọng của em, được không? Em về sau sẽ sửa, van cầu anh cho em một cơ hội!"

Dạ Đình nhấc chân hất cô ta ra, ánh mắt lạnh lùng liếc cô ta một cái, ngữ khí tràn ngập phiền chán: "Đủ rồi, tôi không muốn lại từ trong miệng cô nghe được câu ' em thích anh ' nữa. Sẽ chỉ để cho tôi cảm thấy ác tâm."

Khúc Sương Sương khiếp sợ trừng lớn mắt: "Không, anh Dạ Đình...... Trước đó anh đối với em rất tốt...... Anh đối với em rất ôn nhu, rất sủng ái em......"

"Phần ôn nhu kia vốn không nên thuộc về cô." Dạ Đình đưa mắt, nói với Khúc Yên, "Yêu cầu của em rất đơn giản, anh sẽ làm."

"Không!" Khúc Sương Sương lớn tiếng sợ hãi kêu.

"Ồn ào quá." Khúc Yên xoa xoa lỗ tai, hướng Dạ Đình duỗi ra một ngón tay, "Anh, chúng ta ngoéo tay."

"Ngây thơ." Mặc dù Dạ Đình nói như vậy nhưng vẫn móc vào ngón tay nhỏ bé của cô.

"Ngoéo tay treo cổ, một trăm năm không cho phép thay đổi." Đầu ngón tay Khúc Yên nhẹ quấn lấy hắn, quấn quanh ở cùng một chỗ, lung lay.

Giống đứa trẻ ngây thơ.

Lại có mấy phần xinh đẹp khả ái.

Dạ Đình chỉ cảm thấy đáy lòng mềm nhũn, dâng lên mấy phần áy náy.

Hai năm này, hắn đối xử không tốt với cô, gặp mặt lúc nào cũng phê bình cô, mỗi lần đều đứng về phía Khúc Sương Sương.

"Yên Yên." Hắn nâng lên một tay khác, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Anh sai rồi. Anh về sau sẽ tận lực đền bù cho em."

"Anh muốn đền bù em như thế nào?" Khúc Yên nháy nháy mắt, tò mò hỏi.

"Về sau mỗi ngày anh tự mình đưa em đến trường, đón em tan học. Em có ngày nghỉ, anh dẫn em đi công viên chơi. Chờ em thi lên đại học, anh cùng em đi đến trường, giúp em bố trí kí túc." Giọng Dạ Đình ôn nhu, ánh mắt thâm thúy mang theo vẻ cưng chiều.

Hắn thiếu nợ cô rất nhiều.

Một cái mạng, còn có hiểu lầm bất công dài đến 2 năm.

Sau này, hắn sẽ từng chút từngchút trả lại cho cô.

"Vậy anh về sau có bạn gái, cưới chị dâu, còn có thể đối tốt với em như vậy sao?" Khúc Yên cười hì hì hỏi.

"Anh còn tưởng em muốn anh cả đời không cưới." Dạ Đình cười khẽ, chế nhạo cô.

"Không không không, em không dám......" Khúc Yên lắc đầu.

Yêu cầu này cô cũng không dám.

Nói ra rồi phải chịu trách nhiệm thì làm sao bây giờ?

Cô tới này thế giới chỉ là vì giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện.

Nguyên chủ tự nguyện đem thân thể giao ra là xuất phát từ cảm giác cực kì không cam lòng cùng khát vọng, hy vọng Khúc Sương Sương có thể trả giá đắt, ác hữu ác báo.

Cũng không nhắc đến chuyện yêu đương.

"Đúng rồi, anh, điện thoại di động của em rơi trên núi. Anh có thể cho em một cái điện thoại mới không?" Khúc Yên mở túi xách nhỏ mình mang theo ra, thật sự không có điện thoại di động.

Cô làm như vậy là vì chứng minh, lớp học có video kia, không phải cô gửi.

Rốt cuộc là ai gửi, liền để nó vĩnh viễn trở thành một bí ẩn.

"Anh cho người đem một cái tới cho em." Dạ Đình lập tức gọi điện thoại, phân phó người mang một chiếc điện thoại kiểu mới nhất tới.

"Cảm ơn."

"Đồ ngốc, không cần khách khí với anh như vậy."

Dạ Đình xoa đầu cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt, xúc cảm trơn mềm không hiểu sao làm cho người ta có chút nghiện.

Hắn lại sờ thêm mấy lần.

Khúc Sương Sương ở bên cạnh thấy muốn rách cả mí mắt, hận đến cắn răng!

Cưng chiều ôn nhu như vậy, đáng ra là thuộc về cô ta!

Là cô ta coi thường Khúc Yên!

Vậy mà lòng dạ so với cô ta còn sâu hơn, mưu mô chết tiệt!

......

【 Tiểu kịch】: nữ chính nói về chuyện tình yêu ^_^*

* Nhan: không hiểu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top