Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Vương Nhất Bác đang chờ, nhưng đến sáng Tiêu Chiến vẫn chưa trở về.
"Ưm..." Vương Nhất Bác cảm thấy dạ dày đau quá, quả thật là có chút khác thường. Bản thân có bệnh bao tử, một nửa là di truyền, một nửa là vì bản thân không thể ăn cay, không thể uống đồ kích thích, vậy mà nửa tháng nay hình như đều không ăn cơm chiều, còn uống rượu mỗi lúc trời tối nữa.
Chiến ca mấy ngày rồi không có giám sát cậu ăn cơm. Uống nhiều nước ấm rồi uống thuốc nhưng cảm giác đau đớn vẫn không thuyên giảm.
"Nếu ta tuổi trẻ tài cao không tự ti~" điện thoại vang lên, Vương Nhất Bác tưởng là Tiêu Chiến nên vội vàng nhận điện thoại, hoá ra không phải anh. Trong điện thoại là giọng của một người phụ nữ.
"Nhất Bác, ra ngoài nói chuyện được không?" Là mẹ Tiêu gọi.
Vương Nhất Bác muốn cự tuyệt nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
"Chẳng lẽ con không cảm thấy Tiêu Chiến gần đây rất khác thường sao?" Mẹ Tiêu lại hỏi, "Con muốn biết nguyên nhân không?"
Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn đáp ứng, dù sao cũng là chuyện có liên quan đến Chiến ca.
Cùng là một người nhưng là một quán khác. Mẹ Tiêu cảm thấy lần trước Tiêu Chiến đột ngột đến có thể là đã có người tiết lộ tin tức nên lần này chỉ tự mình đến.
"Ngồi đi." Mẹ Tiêu nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác kéo ghế ra ngồi xuống. Mẹ Tiêu rất tiều tuỵ, dù đã trang điểm nhưng vẫn nhìn thấy được hốc mắt sưng đỏ.
"Nhất Bác, Tiểu Chiến gần đây thật sự không ổn, con biết tại sao không?" Mẹ Tiêu trực tiếp hỏi.
"Con..." Vương Nhất Bác thật sự không biết, hơn nữa gần đây cậu vừa bận chuyện tốt nghiệp, vừa bận nhảy ở club đêm, xem ra mình đã quan tâm Chiến ca quá ít, cậu nghĩ như vậy cảm thấy có chút áy náy.
"Không biết sao? Ta nhớ Nhất Bác đã từng nói, mặc dù không thể làm gì giúp Tiêu Chiến trên thương trường, nhưng có thể quan tâm từ phương diện khác, phải không?" Mẹ Tiêu hỏi khiến Vương Nhất Bác á khẩu không trả lời được.
"..." Vương Nhất Bác xoa xoa góc áo, không biết nên nói gì.
"Tiêu Chiến gần đây rất bận vì trong nhà xảy ra chuyện. Bây giờ là lúc mấu chốt nhưng vì cậu, nó vẫn không muốn lùi bước, hai bên đều khó xử." Mẹ Tiêu nói, "Ba nó xảy ra chuyện, rất nghiêm trọng, Tiêu thị bây giờ rất loạn cần nó giúp đỡ, nhưng vì cậu, nó còn đang do dự, gần đây nó vẫn canh giữ bên cạnh ba nó, những chuyện này nó đều không nói với cậu sao?"
"Không có... không có." Cậu không biết gần đây Chiến ca lại chịu áp lực lớn đến thế.
"Vì cậu mà bất trung, không trung với Tiêu thị, trong lúc Tiêu thị gặp nguy nan lại không muốn trở về. Vì cậu mà bất hiếu, công khai chống đối ba mẹ, đây chính là cái gọi là tình yêu mà cậu nói đó sao." Mẹ Tiêu lời nói sắc bén.
Vương Nhất Bác thấy dạ dày và tim mình như nối liền nhau, cùng co rút đau đớn, đau quá, Chiến ca một mình gánh vác nhiều như vậy, bản thân mình lại không giúp được gì.
"Nhất Bác, xem như bác gái cầu xin con, buông tha cho Tiêu Chiến đi, để nó trở về có được không. Ta thật không muốn nhìn thấy Tiêu thị cứ như vậy mà mất đi." Mẹ Tiêu nói xong đỏ cả vành mắt.
Thật ra, ba Tiêu xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn, khiến người khác đột nhiên không chuẩn bị kịp. Nhưng công ty không có đại loạn như vậy, huống hồ còn có mẹ Tiêu trấn giữ, không thể nào loạn lên được. Nên Tiêu Chiến mới chậm trễ không tỏ rõ thái độ, thế mà mẹ Tiêu lại vì muốn để cho Vương Nhất Bác chủ động rời xa Tiêu Chiến nên đã làm như vậy.
"Bác gái, con..." Vương Nhất Bác thật sự sợ.
"Nhất Bác, ta biết con yêu Tiêu Chiến, nhưng chẳng lẽ không phải là vì yêu nên mới không để cho người mình yêu phải khó xử sao?"
"Con... xin lỗi." Vương Nhất Bác đứng dậy chào mẹ Tiêu sau đó chạy ra ngoài.
Cậu không biết sau đó phải làm gì, là cho mẹ Tiêu một lời hứa hẹn sao? Hay là tiếp tục phản kháng đây? Vì cái gì, thích một người thôi mà nhiều cản trở như vậy, Chiến ca rất mệt, ở cùng với cậu rất mệt, vì cậu mà chèo chống một vùng trời, nhưng cậu lại không thể cho anh được cái gì hết. Buồn cười hơn nữa là, ngay cả thổ lộ hết cho đối phương cũng không được. Có lẽ mẹ Tiêu nói đúng, loại tình yêu này không công bằng, quá không công bằng.
Vương Nhất Bác vẫn chạy, cậu không muốn ngừng, ngừng lại thì tất cả lời nói của mẹ Tiêu sẽ bay vào trong tai, "ưm~" dạ dày đau quá, như vậy có phải tim sẽ không đau nữa không, nhưng mà tim vẫn đau lắm.
"Khụ khụ khụ." Vương Nhất Bác dừng lại, mãnh liệt ho một trận, trên tay dính một chút máu.
Máu? Vương Nhất Bác đờ đẫn nhìn vết máu đỏ trong tay, rất nhạt nhưng mùi máu tanh trong miệng không thể gạt người được, sao lại có máu chứ?
Tiêu Chiến bên này bỗng cảm thấy hoảng hốt, một cảm giác từ trước đến nay chưa hề có. Anh cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xảy ra chuyện gì đây? Ba đã như vậy, ngày đó nghe điện thoại của mẹ còn tưởng là giả, tưởng là mẹ dùng thủ đoạn lừa gạt mình, nhưng đến khi nghe tiếng xe cứu thương anh mới bắt đầu hoảng sợ. Điên cuồng chạy đến bệnh viện đã nhìn thấy mẹ toàn thân dính máy ngồi trước cửa phòng cấp cứu, trên mặt còn có nước mắt, nhìn thấy Tiêu Chiến giống như thấy hy vọng, nước mắt cố kìm nén đều tuông ra.
"Coi như con có lương tâm, mẹ còn tưởng là con không tới." Mẹ Tiêu khóc, nói: "Tiểu Chiến, Tiêu thị bây giờ thật sự rất cần con, con không muốn làm mẹ tức giận thì trở về đi, được không?"
Tiêu Chiến không trả lời, chỉ ôm lấy mẹ Tiêu, cùng mẹ Tiêu chờ kết quả.
Còn may, trong cái rủi có cái may, ba Tiêu mặc dù bị thương nặng nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
"Tiểu Chiến, mấy ngày nay con ở cùng với ba có được không, xem như con không muốn quản công ty, thì bổn phận làm con con có thể làm được chứ? Hay là vẫn còn nghĩ đến thằng nhóc kia?" Mẹ Tiêu hỏi.
"Không có, con... con sẽ canh ở bên cạnh ba, đến khi ba tỉnh lại."
Chính vì một câu nói đó mà mấy ngày nay Tiêu Chiến vẫn luôn ở bệnh viện. Tối đến chờ sau khi mẹ về, sắp xếp người chăm sóc xong anh mới đi. Sáng ra anh tranh thủ đến trước lúc mẹ đến. Cho dù là vậy, nhưng chỉ cần tối có thể gặp tiểu bảo bảo anh đã thấy rất thoải mái, vui vẻ, nhìn thấy khuôn mặt tiểu bảo bảo ngủ, với anh như vậy là đủ rồi.

Vương Nhất Bác đến bệnh viện làm kiểm tra, cậu rất sợ nhưng không thể không đối mặt. Cậu nghĩ có lẽ do mình ho quá mạnh hoặc là cắn trúng đầu lưỡi, dù sao cũng không thể nào liên quan đến dạ dày. Phải, không thể nào, cậu tự an ủi bản thân mình.
"Vương tiên sinh, kết quả của cậu buổi chiều mới có." Y tá nói.
Vương Nhất Bác gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tiêu Chiến. Cậu nhanh chóng trốn đi, không cho Tiêu Chiến thấy mình, lặng lẽ quan sát anh. Chiến ca gầy đi rồi, sắc mặt cũng không tốt, quầng thâm trên mắt rất đậm, trong mắt toàn là tơ máu, xem ra là đã mấy ngày không ngủ ngon.
Chiến ca, mệt lắm phải không, xin lỗi, em không giúp anh được gì cả.
Tiêu Chiến cảm thấy có người đang nhìn mình, anh quay về phía sau nhìn lại thì không thấy, lại thấy mình đang làm một việc điên rồ. Chắc do gần đây quá mệt mỏi, nghĩ đến đây anh lại xoa xoa huyệt thái dương.
Cũng không biết tiểu bảo bảo đang làm gì, mình đã nói với em ấy hôm nay sẽ về, phải rồi, tiểu bảo bảo còn nói có chuyện muốn nói với mình.
Tiêu Chiến nghĩ đến liền nhanh tay bấm điện thoại gọi cho tiểu bảo bảo.
"Bạn nhỏ, đang làm gì đó?" Anh cố tỏ vẻ thoải mái mà nói.
"Chiến ca, em đang ở nhà đây." Vương Nhất Bác cố nén cảm xúc muốn khóc, giọng nói trầm thấp.
"Không phải là mới vừa thức dậy chứ?" Tiêu Chiến hỏi.
"Dạ, mới vừa dậy." Vương Nhất Bác bây giờ không biết nên nói gì với Tiêu Chiến, chỉ có thể trả lời theo câu hỏi mà Tiêu Chiến hỏi.
"Tiểu bảo bảo, anh yêu em." Tiêu Chiến đột ngột nói ra.
Sáu chữ đơn giản này lại có thể khiến Vương Nhất Bác đỏ cả vành mắt, nước mắt không tiếng động mà chảy xuống. Vương Nhất Bác nắm chặt nắm tay mới không để cho mình khóc ra thành tiếng, "Chiến ca, em cũng yêu anh, thật sự rất yêu anh, thật sự."
"Ừm, anh cũng yêu cún con." Tiêu Chiến trả lời, cảm thấy tiểu bảo bảo hôm nay rất khác, như là biến trở về thành Vương Điềm Điềm vậy.
"Chiến ca, hôm nay anh có về không?" Vương Nhất Bác nói, "Nếu anh bận thì không cần về gấp đâu."
"Anh sẽ tranh thủ trở về, có phải nhớ anh rồi không?"
"Dạ, nhớ anh." Vương Nhất Bác khàn giọng nói.
"Tiểu bảo bảo ngoan, tối nay chờ anh về."
"Dạ."
Hai người không nói gì lại không cúp điện thoại, nghe tiếng hít thở kéo dài trong điện thoại truyền đến.
"Chiến ca, anh chưa cúp điện thoại."
"Ừm, giờ anh cúp máy đây." Tiêu Chiến nói xong, lưu luyến cúp máy.
Vương Nhất Bác dùng cánh tay che chặt mắt, nước mắt chảy dài xuống.

Có một số việc bạn không muốn nó đến, nó lại đến rất nhanh.

Buổi chiều, Vương Nhất Bác ngồi trong phòng khám, trước mặt là một bác sĩ với vẻ mặt ngưng trọng.
"Có người nhà cùng cậu tới không?"
"Không có."
"Đau dạ dày bao lâu rồi?"
"Hơn nửa tháng." Vương Nhất Bác cảm giác như có chuyện rất tồi tệ sắp xảy ra, "Bác sĩ, có chuyện gì sao?"
"Trong gia tộc của cậu có bệnh di truyền không?"
"Có."
"Thật đáng tiếc mà nói, căn cứ theo kết quả kiểm tra, là..." Bác sĩ ngừng một chút, "Ung thư bao tử thời kỳ đầu."
Ung thư bao tử thời kỳ đầu? Vương Nhất Bác cảm thấy như bị sét đánh vào đầu, tay không tự chủ mà bắt đầu run lên.
"Chỉ là thời kỳ đầu, còn tốt, tế bào ung thư vẫn chưa lan truyền, chúng ta có thể cắt bỏ để chữa bệnh. Cậu bây giờ là thời kỳ đầu, chỉ cần nhanh chóng phối hợp chữa trị, có khả năng khống chế rất lớn." Bác sĩ an ủi, "Phải giữ tâm trạng tốt."
"Cảm ơn bác sĩ, chuyện chữa bệnh tôi còn muốn thảo luận với người nhà một chút." Vương Nhất Bác nói xong thì đứng lên rời khỏi phòng khám.
Ung thư? Ung thư! Vương Nhất Bác không biết nên làm gì, ngơ ngẩn đi về phía trước. Tại sao loại bệnh này cũng có thể dán lên người mình chứ. Giờ thì hay rồi, lần này khẳng định là không xứng đáng với Chiến ca nữa, Chiến ca hoàn mỹ như vậy mà.
Bản thân đã không còn gì nữa, chẳng lẽ còn muốn kéo theo Tiêu Chiến để cùng mình chịu khổ sao? Anh vốn là đứa con trai ưu tú trong mắt ba mẹ, một người đàn ông mẫu mực trong mắt người ngoài, vì mình mà tất cả những thứ đó đều biến mất, bây giờ mình cũng không thể ở cùng anh.
"Cún con, anh không có nhà nữa, chỉ có em." Lời nói của Tiêu Chiến bỗng nhiên vang lên trong đầu cậu, nhưng bây giờ, cậu đã không còn gì cả.
Vương Nhất Bác khóc. Ban đầu chỉ là nước mắt im lặng rơi, sau đó lại nức nở rồi cuối cùng oà khóc lớn lên. Khóc đến thương tâm, nhưng bệnh viện là nơi sinh tử, khóc thành như vậy cũng không có gì là lạ. Không có ai đến dỗ dành, cả thế giới chỉ còn lại mình cậu.
Không thể, ít nhất là không thể để cho Chiến ca đau lòng. Phải để cho Chiến ca quay trở về bên cạnh ba mẹ, có lẽ đây là điều cuối cùng mình có thể làm.
Vương Nhất Bác nghĩ đến đó rồi trở về nhà.
Bước vào cửa chính, nhìn nơi mình sống ba năm qua, mỗi một chỗ, mỗi một góc đều có hồi ức ngọt ngào của mình.
Vừa nhớ đến, điện thoại liền vang lên.
Là Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhanh chóng bình phục tâm tình rồi nhận điện thoại.
"Alo, Chiến ca."
"Tiểu bảo bảo, xin lỗi em, đêm nay anh không về được." Trong giọng nói của Tiêu Chiến tràn đầy sự áy náy.
"Không sao đâu, Chiến ca cứ làm việc, không cần phải lo cho em, em cũng là người lớn rồi." Vương Nhất Bác trả lời.
"Ai da, hợp đồng này thật đáng ghét mà, đoán chừng mấy ngày này sẽ bị chậm trễ, không thể gặp tiểu bảo bảo được."
"Không sao đâu, Chiến ca vì nuôi gia đình mà, Chiến ca cố lên nha."
"Ừm, bên này anh còn có việc, anh cúp máy trước nha."
"Dạ." Vương Nhất Bác nhìn màn hình đen kịch, tâm bắt đầu đau đớn, một mình giấu diếm tất cả thật sự rất vất vả.
Vương Nhất Bác bắt đầu thu dọn đồ đạc, rất nhiều thứ không mang đi, lại mang đi một quyển tập tranh, trong đó tất cả đều do Tiêu Chiến vẽ cậu lúc vui vẻ, khó chịu, tức giận... Chỉ hận bản thân không biết vẽ tranh, nếu không nhất định sẽ vẽ lại toàn bộ dáng vẻ của Chiến ca, có điều Chiến ca vẫn luôn luôn ở trong lòng cậu.
Liếc mắt nhìn nơi mình sống suốt ba năm, một nơi tốt đẹp như vậy.
Vương Nhất Bác bắt đầu ra vào tất cả các loại quán bar, ngoại trừ uống rượu thì những cái khác đều có thể làm. Lý Vấn Hàn nhìn Vương Nhất Bác cảm thấy cậu trong lòng như đang có chuyện gì, "Nhất Bác, em gần đây..."
"Ca, em rất khoẻ, thật đó." Vương Nhất Bác cắt ngang Lý Vấn Hàn, đi vào sàn nhảy.

Tiêu Chiến nhìn hình mà mẹ Tiêu đưa cho, tất cả đều là Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhảy múa, Vương Nhất Bác uống rượu, Vương Nhất Bác cùng người khác bá vai, ôm eo, Vương Nhất Bác... Vương Nhất Bác... Tất cả đều là Vương Nhất Bác.
"Đây chính là người mà con thích đó sao?" Mẹ Tiêu hỏi.
Tiêu Chiến nhất thời không có cách nào giải thích, nhưng anh tin cún con của anh không phải là người như vậy.
"Con muốn đi tìm em ấy." Tiêu Chiến nói xong rồi chạy ra ngoài, mẹ Tiêu cũng không ngăn cản.
Lúc Tiêu Chiến chạy về nhà, toàn bộ căn phòng là một mảng ảm đạm, không có tiếng động.
"Cún con ơi?"
"Bạn nhỏ ơi?"
"Nhất Bác ơi?"
"Vương Nhất Bác!"
Không có ai đáp lại, Tiêu Chiến xông vào phòng ngủ xem, quần áo treo trong tủ ít đi rất nhiều, đồ rửa mặt cũng hoàn toàn không còn. Vương Nhất Bác, cún con của anh đi rồi.
Tiêu Chiến bắt đầu điên cuồng gọi cho Vương Nhất Bác, nhưng không có ai nghe.
"Alo, Hải Khoan, tôi cần cậu giúp tôi điều tra một chút xem Nhất Bác đang ở đâu."
"Tiêu Chiến, không phải tôi nói cậu, vì loại người này, có đáng không?"
"Cậu có ý gì?"
Lưu Hải Khoan đem chuyện lần trước của Quý Nghị kể cho anh, cùng với việc tự điều tra nói hết với Tiêu Chiến.
"Cún con sẽ không như vậy, em ấy không phải là người như vậy." Tiêu Chiến giải thích.
"Vậy cậu nói đi, cậu ta là người thế nào? Cậu ta còn chưa cùng cậu chia tay đã tìm một nhà tốt hơn, cậu suy nghĩ đi, cậu cùng người nhà ầm ĩ, một xu cũng không có, cậu ta sẽ theo cậu sao?"
"Cún con không phải người như thế." Giọng nói Tiêu Chiến run rẩy.
"Vậy cậu ta có một tấm thẻ hơn sáu trăm ngàn, cậu biết không? Hơn nữa đó là Quý Nghị cho cậu ta."
Lúc Tiêu Chiến nghe Lưu Hải Khoan nói câu này, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ.
"Cậu nói sự thật sao?" Tiêu Chiến hỏi.
"Sao tôi có thể lừa cậu được."
"Hay là giúp tôi điều tra một chút xem cậu ta ở đâu, tôi muốn gặp cậu ta." Giọng Tiêu Chiến trầm xuống.
"Quán bar W, mấy ngày nay cậu ta luôn ở đó, Quý Nghị cũng ở đó."
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống.

____________

16/06/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top