Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Vương Nhất Bác đứng im nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi muốn cùng Nhất Bác trò chuyện một chút, mọi người ra ngoài trước đi." Tiêu Chiến ngồi trên ghế làm việc xem văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên.

Trịnh Phồn Tinh hơi khó xử nhìn Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy tổng giám đốc này có gì đó là lạ, dù sao Vương Nhất Bác ở Hàn Quốc cũng là người có danh tiếng lớn, ở Trung Quốc nhất định cũng có fan hâm mộ, nhưng... Tại sao cậu cảm thấy lúc Tiêu tổng ký cho Vương Nhất Bác lại không cao hứng, bên ngoài rất lãnh đạm.

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt ra hiệu không sao với Trịnh Phồn Tinh.
Trịnh Phồn Tinh và thư ký đi ra ngoài, văn phòng lớn như vậy chỉ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hai người. Tiêu Chiến không nói gì vẫn vùi đầu xem văn kiện, Vương Nhất Bác vẫn đứng im như vậy, cũng không nói chuyện.

"Vương đại minh tinh, ngồi đi, bận quá quên mất, thật xin lỗi." Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, không có bất kỳ thành ý xin lỗi nào, Vương Nhất Bác biết là Tiêu Chiến cố ý, nhưng cũng không nói gì, kéo ghế ra ngồi xuống.

"..." Lại im lặng, hai người lại đạt tới trình độ không có lời nào để nói.

Nội tâm đang dày vò Vương Nhất Bác, cậu thật sự không biết nên nói gì, dù sao thì quan hệ giữa họ không phải một hai câu là có thể nói rõ. Tiêu Chiến cũng vậy, vùi đầu xem văn kiện chỉ để che giấu mà thôi.

"Sao lại nghĩ đến việc tới Trung Quốc phát triển?" Tiêu Chiến hỏi.

"Bởi vì..." Vương Nhất Bác chưa nói xong thì bị một tiếng: "Chiến ca ca." Cắt ngang.

Vương Nhất Bác nhìn theo phía phát ra âm thanh, một người trẻ tuổi đi tới.

"A, Chiến ca ca, anh đang có khách sao?" Cậu nhóc trừng to hai mắt hỏi.

"Minh Tắc, em đến chỗ thư ký Ngô chờ anh trước, ở đó có bánh gato em thích ăn." Giọng Tiêu Chiến ôn nhu lọt vào tai Vương Nhất Bác, là giọng nói cậu ngày nhớ đêm mong, nhưng lại không phải nói với mình, giọng nói này trước kia chỉ duy nhất thuộc về mình.

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác, biểu cảm đó khiến tâm Tiêu Chiến chợt hoảng hốt.

Nghe Tiêu Chiến nói, cậu nhóc Minh Tắc cười cười: "Chiến ca ca thật tốt với em." Nói xong thì xoay người, giả vờ dáng vẻ bất ngờ khi trông thấy Vương Nhất Bác, "Anh là? Vương Nhất Bác!"

Nói xong tiến về trước mấy bước, nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác, "Trời ơi, em rất thích anh."

Vương Nhất Bác hơi không tự nhiên, nhưng vẫn nhẫn nhịn đem cánh tay của cậu nhóc đầy kích động gỡ ra, nhẹ gật đầu.

"Có thể ký tên cho em không?" Mộc Minh Tắc hỏi.

"Minh Tắc, đi." Giọng Tiêu Chiến không ôn nhu giống như vừa rồi.

"Dạ, được rồi." Minh Tắc xoay người, thừa dịp Tiêu Chiến không thấy được nở nụ cười với Vương Nhất Bác, nụ cười đó khiến cậu rất không thoải mái, giống như, giống như... như đồ vật của mình đã bị cướp đi vậy.

"Xem ra cậu rất hot." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác không trả lời, cậu đang suy nghĩ Mộc Minh Tắc này là gì của Tiêu Chiến.

"Sao không trả lời?" Tiêu Chiến âm thanh trầm xuống.

"Không hot, cũng không ký vào đây." Vương Nhất Bác trả lời.

"Đúng vậy, bây giờ cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền, không biết số tiền này có đủ thoả mãn cậu không?" Từng câu từng chữ Tiêu Chiến nói đều có gai.

"Đương nhiên không." Vương Nhất Bác oán giận trả lời.

"Ồ? Nghĩ cũng phải, nghe nói Quý Nghị không phải cũng bị cậu bỏ rơi sao? Đùi kim chủ ôm không tốt à?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đối với thái độ này của Vương Nhất Bác từng trận tức tối.

"Cho nên muốn ôm chặt đùi ngài đó." Vương Nhất Bác thản nhiên nói, miệng còn mỉm cười, nhưng nội tâm đã sớm tàn tạ, buồn cười là Tiêu Chiến nói như vậy, mình lại không thấy đau đớn. Có lẽ tâm đã sớm thủng thành ngàn lỗ, bị đâm thêm một cái cũng không quan trọng nữa.

Tiêu Chiến lạnh nhạt nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt này Vương Nhất Bác lần đầu tiên thấy, lãnh khốc xen lẫn tức giận, "Vương Nhất Bác, mấy năm không gặp, thay đổi thật nhiều, có điều cũng phải, thời đại này kỹ nữ đều muốn tự lập đền thờ cho mình, huống chi những việc kia của chúng ta."

Mặt Vương Nhất Bác chợt trắng bệch, hoá ra anh xem mình là người như thế.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói gì, biết mình lại nói nặng lời, lúc người ta tức giận luôn sẽ không lựa lời mà nói. Anh cũng đang hối hận, anh không biết vì sao, vì sao Vương Nhất Bác lại biến thành như vậy? Anh vẫn muốn hỏi Vương Nhất Bác chẳng lẽ tình cảm giữa họ thật sự rẻ đến vậy sao?

"Haha, hoá ra Tiêu tổng cho tôi là người như vậy, có điều cũng phải, là tôi đáng đời." Vương Nhất Bác cười khổ, nói: "Không biết Tiêu tổng còn chuyện gì không? Không có việc gì nữa thì tôi đi trước, dù sao cũng phải bận rộn kiếm tiền."

"Vương Nhất Bác, sao cậu lại quay trở về?" Tiêu Chiến vẫn quyết định hỏi.
"Vì... kiếm tiền, Tiêu tổng không phải đã nói, tôi là một người không biết thỏa mãn sao?" Vì, em vẫn còn chấp niệm với anh, Chiến ca, mặt kệ như thế nào, trước kia hay bây giờ Vương Nhất Bác em vẫn yêu anh.

"Lý do này không sai." Tiêu Chiến nhắm mắt nhẹ gật đầu, như tán thành đáp án này.

"Đương nhiên còn có một chuyện khác." Vương Nhất Bác xoay chuyển lời nói, "Tôi muốn trở về ôm chặt đùi kim chủ a~" Nói xong thì nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, cậu không cần mặt..." Tiêu Chiến chưa nói hết đã bị Vương Nhất Bác cắt ngang.

"Không ai sánh bằng." Vương Nhất Bác nói xong đẩy cửa đi ra.

Trịnh Phồn Tinh thấy Vương Nhất Bác đi ra thì vội vàng đi theo, "Nhất Bác, sắc mặt cậu không được tốt, có sao không? Có phải Tiêu tổng làm khó cậu không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, làm khó? Không chỉ là làm khó, mà khắp nơi đều như bị kim đâm, đâm đến cậu thật đau.

"Cậu giúp tôi điều tra cậu nhóc ngồi trong phòng thư ký kia là ai."

"Được."

Vương Nhất Bác nhớ lại giọng nói ôn nhu lúc nãy của Tiêu Chiến, mặc dù không phải nói với mình, nhưng lúc cậu phải tiếp nhận chữa bệnh, giọng nói này luôn vang vọng trong đầu, giúp cậu chống đỡ.

"Thư ký Ngô, cậu và Minh Tắc cùng vào đây đi." Tiêu Chiến ấn xuống phím điện thoại, thông báo cho thư ký Ngô vào.

"Chiến ca ca, thật xin lỗi, vừa rồi Minh Tắc không biết anh đang tiếp khách." Mộc Minh Tắc cúi đầu nói xin lỗi.

Trước kia Vương Nhất Bác cũng như vậy, làm sai chuyện gì là sẽ cúi đầu xuống nhỏ giọng nói xin lỗi.

Tiêu Chiến không biết vì sao, nhìn Mộc Minh Tắc giống như đang nhìn thấy... Vương Nhất Bác của trước kia, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Mộc Minh Tắc có thể ở lại bên cạnh Tiêu Chiến.

"Không sao, lần này là người không quan trọng, lần sau không được như vậy nữa."

"Dạ." Mộc Minh Tắc gật đầu, trong bụng lại nở hoa, Vương Nhất Bác, nếu như anh nghe được mình bị đánh giá như vậy, không biết sẽ nghĩ thế nào.

"Thư ký Ngô, cậu đi nói với bộ phận quản lý nghệ sĩ, cho Vương Nhất Bác công việc nhiều hơn một chút, nhân dịp lưu lượng lúc cậu ta vừa về nước, mang danh tiếng hot lên." Cậu không phải thiếu tiền sao? Không phải muốn kiếm tiền sao? Tôi thoả mãn cho cậu.

"Vâng."

"Minh Tắc, trưa nay muốn ăn gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Chỉ cần cùng đi với Chiến ca ca, em ăn gì cũng được hết." Mộc Minh Tắc cười nói.

Vương Nhất Bác trở về chỗ ở, trước mặt là kết quả Trịnh Phồn Tinh điều tra Mộc Minh Tắc.

Vương Nhất Bác liếc nhìn, Mộc Minh Tắc là một đứa trẻ cô nhi, vừa học vừa làm lên đại học, cũng không có bối cảnh gì đặc biệt, giống như Tiêu Chiến giúp đỡ một sinh viên đại học mà thôi. Nhưng cậu ta vậy mà đã ở bên cạnh Tiêu Chiến ba năm.

Ba năm, cậu cũng từng cùng anh bên nhau ba năm, cũng gặp anh lúc học đại học, Tiêu Chiến sẽ thích cậu ta sao? Có lẽ sẽ thích, một người biết cố gắng lại chất phác, chắc là đủ thu hút Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cảm thấy chỉ cần cậu nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ cười với người khác, sẽ kêu người khác một tiếng bạn nhỏ, tiểu bảo bảo, cún con,... thì cậu đã không thể thở nổi, nhưng sự thật có lẽ chính là như vậy, chẳng lẽ vì một người làm tổn thương tim mình mà anh sống độc thân năm năm sao?

Vương Nhất Bác đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, "Nhất Bác, cơm trưa tôi đã gọi giúp cậu rồi, lát nữa nhớ lấy nha." Là Trịnh Phồn Tinh.

Vương Nhất Bác trả lời được, rồi cúp điện thoại.

"Cộc, cộc, cộc~" điện thoại vừa ngắt liền có tiếng gõ cửa.

Vương Nhất Bác đứng dậy đi mở cửa thì nghe thấy giọng nói kia.

"Chiến ca ca, lần trước còn chưa ghép hình xong."

"Vậy em tiếp tục ghép cho xong đi, sau đó tắm rửa rồi đến trường học."

"Dạ."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau.

Tiêu Chiến cũng không ngờ có thể gặp Vương Nhất Bác ở đây, theo bản năng kéo dài khoảng cách với Mộc Minh Tắc.

"Trùng hợp vậy, Nhất Bác cũng ở đây sao?" Mộc Minh Tắc kinh ngạc hỏi.

"Tạm thời ở đây." Vương Nhất Bác ngừng một chút, lấy lại tỉnh táo rồi trả lời.

"Vậy cũng không dễ dàng gì, giá phòng ở đây cũng không thấp." Tiêu Chiến nói.

"Tiêu tổng nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Vương Nhất Bác không muốn nghe Tiêu Chiến nói như vậy, cậu sợ, sợ Tiêu Chiến khiến tình cảm của cậu đối với anh dần dần hao mòn.

Tiêu Chiến không nói gì, kéo Mộc Minh Tắc vào phòng bên cạnh.

"Ầm..." Cửa đóng lại.

Vương Nhất Bác cũng đóng cửa lại, cậu đang suy nghĩ họ sẽ làm gì, không quan trọng, chính cậu đã tự suy nghĩ rõ ràng, Tiêu Chiến không thể vì cậu mà năm năm qua không có đời sống tình cảm, không sao, ít nhất Tiêu Chiến cũng ở bên cạnh cậu, cậu cách anh gần như vậy, mà tâm lại cách xa anh như vậy.

Tiêu Chiến cũng rất sợ, anh không biết Vương Nhất Bác hiện đang ở đây, chỗ này cách ký túc xá không xa, sau khi dọn ra từ trong căn hộ anh đã ở nơi này, không ngờ Vương Nhất Bác cũng ở đây.

"Chiến ca ca, anh sao vậy?" Mộc Minh Tắc thấy Tiêu Chiến ngồi ngẩn người trên ghế salon, "Không khoẻ sao?" Nói xong thì sờ trán của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tránh né, "Không sao, em nhanh đi tắm đi, chút nữa anh đưa em đến trường."

"Dạ được." Mộc Minh Tắc thu tay lại, đứng dậy đi tới phòng tắm.

Đứng trước gương trong phòng tắm, Mộc Minh Tắc nhìn tóc vàng của mình, cậu ta không thích vẻ mặt này, không thích cười, nhưng nhất định phải làm như vậy.

Mộc Minh Tắc à Mộc Minh Tắc, mày thật là... đê tiện.

Mộc Minh Tắc biết làm thế nào để thu hút Tiêu Chiến, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Tiêu Chiến lại giúp đỡ cậu ta. Cậu ta nhất định phải làm quen với Tiêu Chiến, phải tới gần Tiêu Chiến, nhưng cậu ta biết, thế thân chính là thế thân, thế nào cũng không thể thay thế được chính chủ.

Thay thế không được thì không cần thay thế, ít ra đạt được mục đích là được rồi.

Mộc Minh Tắc nhìn tấm gương, lại nở một nụ cười vô hại, ngọt ngào như vậy mà ánh mắt lại vô thần.

Vương Nhất Bác đang chờ, chờ cánh cửa đối diện mở ra.

Được rồi, hành vi này giống như đang nhìn trộm, tuyệt đối không phù hợp với hình tượng của mình, nhưng vì Chiến ca, còn cần gì hình tượng.

Cửa mở, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến dẫn Mộc Minh Tắc đi ra, trên người Mộc Minh Tắc không phải quần áo khi nãy, cô nam quả nam sống chung một phòng, còn tắm rửa thay quần áo, rất khó để khiến người ta không hiểu lầm.

Tay nắm chặt chốt cửa, xém chút nữa là mở cửa, Vương Nhất Bác rất muốn lao ra ngoài, nhưng cậu lại không có tư cách.

Phải, không có tư cách.

Vương Nhất Bác buông chốt cửa ra, Tiêu Chiến cũng dẫn theo Mộc Minh Tắc đi qua khỏi tầm mắt của cậu. Xác định Tiêu Chiến đã đi, Vương Nhất Bác mới mở cửa, nhìn hành lang không một bóng người, chậm rãi tựa vào tường ngồi xuống.

Thật ra, vốn là cậu rời bỏ anh, những chuyện này đều là đương nhiên, cậu cũng từng nghĩ qua sẽ tìm anh, cũng từng nghĩ sẽ đứng xa xa nhìn anh, nhìn anh yêu đương, nhìn anh kết hôn, nhìn anh có một gia đình viên mãn. Nhưng mà cậu vẫn không cam lòng, thật sự không cam lòng. Cậu muốn thử một lần, nếu như... nếu như kết quả... Vậy cậu sẽ tự rời đi, vĩnh viễn rời đi.

Vương Nhất Bác ngồi co ro tựa vào cửa ra vào.

"Vương Nhất Bác, cậu đang làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác cả người chấn động, không thể tin được mà ngẩng đầu.

Tiêu Chiến?
__________
02/07/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top