Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Tiêu Chiến nghe âm thanh trong nhà Vương Nhất Bác, hình như không phải một người, còn có người khác, may mắn là còn có người khác nếu không chỉ mình Vương Nhất Bác, bị thương nặng như vậy, đoán chừng ngày mai sẽ không thấy mặt trời.

Mình đang lo lắng cho cậu ta sao? Chắc vậy đi.

"Nhất Bác, tôi ra ngoài đổ rác." Trịnh Phồn Tinh nói, "Thuận tiện mua một ít đồ cho sáng mai, đồ mua mấy ngày trước đều dùng hết rồi."

"Ừ, biết rồi." Vương Nhất Bác nằm trên giường đáp một tiếng.

Trịnh Phồn Tinh không đóng cửa, nghĩ mở cửa đóng cửa là một phiền phức nên chỉ nhẹ nhàng khép lại không đóng chặt.

Vương Nhất Bác đứng dậy đi ra ngoài, nằm quá lâu cậu cũng mệt mỏi, nghĩ đến đứng dậy ra ngoài hoạt động một chút.

Đương nhiên là lúc Trịnh Phồn Tinh không có ở đây mới dám như thế.

Vương Nhất Bác chống nạng chậm rãi đi tới phòng khách, cầm một cái lego, Trịnh Phồn Tinh vì để cậu nghỉ ngơi không cho cậu chơi, nhưng cậu không chịu ngồi yên, chỉ có thể nhân lúc này đi ra lấy về.

Tiêu Chiến biết bây giờ chỉ có một mình Vương Nhất Bác trong nhà, chỉ có mình cậu, cũng không biết cậu có... có ngoan ngoãn nằm hay không.

Sự thật là, Vương Nhất Bác hoàn toàn không.

Vương Nhất Bác chật vật tìm lego mà mình muốn, nhưng không tìm được. Phòng khách rất loạn, mũ bảo hiểm, mô hình xe mô tô, ván trượt,... hầu như đều tập trung ở đây.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác tìm được lego mình muốn, cúi người lấy, ai biết được không cẩn thận đặt nạng ở trên ván trượt, ván trượt khẽ động Vương Nhất Bác không có thế liền bị ngã bên cạnh salon, đụng đồ bên cạnh giá đỡ, đồ vật rơi tứ tung đầy đất, tiếng động rất lớn.

Tim Tiêu Chiến một phen căng thẳng, không suy nghĩ nhiều liền đẩy cửa, phát hiện căn hộ của Vương Nhất Bác không khoá cửa.

"Ưm~..." Vương Nhất Bác ngã trên ghế salon, may mắn là không có đụng phải châm, không có tổn thương lần hai.

Tiêu Chiến nghe tiếng xuýt xoa của Vương Nhất Bác thì vội vàng đi đến, thấy Vương Nhất Bác ngã trên ghế salon, đang xoa xoa cánh tay.

"Chiến ca?" Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến, cảm giác giống như đang nằm mơ.

Chiến ca? Tiêu Chiến nghe cách gọi này hơi sững sờ, đã bao lâu, từ sau khi Vương Nhất Bác trở về cũng chỉ gọi anh là Tiêu tổng, hoặc là Tiêu Chiến. Chiến ca, âm thanh này đã thật lâu không được nghe.

"Cửa nhà cậu không khoá." Tiêu Chiến nói, "Tôi mới vừa trở về, không cẩn thận đụng trúng cửa thì nó liền bật mở."

"À." Vương Nhất Bác gật gật đầu, trong bụng thầm nở hoa, anh ở đối diện, cách hai mét, lại không cẩn thận đụng tới cửa nhà em.

"Cậu dậy nổi không?" Tiêu Chiến nhìn chân Vương Nhất Bác, nhíu mày, như thế xem ra tổn thương rất nghiêm trọng.

"Dậy không nổi." Vương Nhất Bác có thể tự ngồi dậy, nhưng người cũng đã tới, cơ hội ở ngay trước mắt, ngốc sao mà tự mình đứng lên.

Tiêu Chiến không nói gì cũng không hề nhúc nhích. Như đang tự hỏi có phải Vương Nhất Bác thật sự không thể đứng lên không.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chậm chạp không hề động đậy, trong lòng chợt chua xót. Trước kia cậu chỉ không cẩn thận bị xước một chút da, sẽ bị mắng ngay, sau đó sẽ toàn lực mà che chở. Còn bây giờ, đến động cũng không động vào một cái, đúng là, có lẽ anh không còn yêu cậu, cậu đã thật sự làm anh tổn thương rồi.

Vương Nhất Bác cam chịu chuẩn bị đứng dậy, còn chưa kịp làm gì đã đột nhiên bị nhấc bổng lên. Vương Nhất Bác theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Chiến, chân không tự chủ mà giật giật.

"Đừng động." Tiêu Chiến cũng không dám chạm loạn, chỉ có thể bế nhẹ nhàng, đi vào phòng Vương Nhất Bác.
"Cậu ở phòng nào?" Tiêu Chiến hỏi.

"Trong phòng bên kia." Vương Nhất Bác trả lời.

Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác, bế rất vững, Vương Nhất Bác dựa vào ngực Tiêu Chiến, còn nghe thấy tiếng tim đập của anh, cậu biết loại ấm áp này rất ngắn ngủi, nhưng cậu chỉ muốn tham lam hưởng thụ thời khắc này.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt Vương Nhất Bác lên giường, lấy chăn kéo qua đắp lên người cậu.

Vương Nhất Bác chôn mặt trong chăn, lộ ra đôi mắt to nhìn Tiêu Chiến.

"Đừng nhìn tôi." Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

"Nhìn rồi." Vương Nhất Bác trả lời.

"..." Tiêu Chiến không để ý tới Vương Nhất Bác, vén chăn lên lộ ra cái chân bị thương của cậu, nhìn nhìn lại chạm nhẹ một cái, thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không thay đổi, chắc là không có vấn đề gì.

"Chiến ca, sao anh lại đi vào đây?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Muốn nhìn kẻ xấu bị quả báo." Tiêu Chiến khẩu khí hung tợn, nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng.

"À." Vương Nhất Bác yếu ớt trả lời.

"Hay là đi bệnh viện kiểm tra chút đi." Tiêu Chiến cúi đầu không nhìn Vương Nhất Bác.

"Không sao, mấy ngày nay đều nằm tốt, chỉ động một chút, không có gì đáng ngại." Vương Nhất Bác không quan trọng, trả lời.

Tiêu Chiến không nói gì, mặt tối sầm lại đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chiến ca, có phải anh..."

"Không có."

Vương Nhất Bác vẫn chưa nói xong đã bị Tiêu Chiến cắt ngang. Cậu cảm thấy hơi uỷ khuất, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi, "Em biết một nơi có món lẩu rất ngon, có muốn cùng đi nếm thử không?"

"Không đi." Tiêu Chiến từ chối.

"Vậy mấy món mà em gửi lúc trước, anh có thích không, nói em biết em đi mua cho anh."

"..." Tiêu Chiến không nói gì.

"Chắc không phải anh đều không có xem chứ?" Vương Nhất Bác thất vọng nói, bĩu môi giận dỗi, còn có cảm giác mình không có tư cách, vùi đầu vào trong chăn.

"..." Tiêu Chiến vẫn không nói gì.

"Anh thật sự không có xem sao?"

"Vương Nhất Bác, bạn cậu không chê cậu phiền hả?" Tiêu Chiến rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Chỉ phiền với anh thôi." Vương Nhất Bác trả lời.

"Vậy thật là vinh hạnh của tôi." Tiêu Chiến nói xong đi ra cửa, bởi vì tấm hình bên cạnh mà dừng bước.

Đó là tấm hình của anh và cậu, trong ảnh là lần Vương Nhất Bác thắng trận đấu xe mô tô, anh đã bế cậu lên, hai người hôn nhau.

"Chiến ca?" Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không động đậy, kêu một tiếng.

Tiêu Chiến như có như không thở dài một tiếng, không để ý tới Vương Nhất Bác, đi ra đóng cửa phòng.

"Tiêu tổng?" Đúng lúc Trịnh Phồn Tinh trở về, thấy Tiêu Chiến từ trong phòng Vương Nhất Bác đi ra.

"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu một cái rồi đi ra.

Trịnh Phồn Tinh vội vàng đi vào phòng của Vương Nhất Bác, "Tôi... Tôi vừa gặp Tiêu tổng đi ra."

"Ừm." Vương Nhất Bác đáp lời.
"Không sao đó chứ? Giữa hai người có phải đã quen biết trước rồi không?" Trịnh Phồn Tinh cảm thấy có gì đó sai sai.

"Bạn học thời đại học." Vương Nhất Bác trả lời.

"À..." Trịnh Phồn Tinh không hỏi tiếp, "Chờ chút tôi nấu canh xương hầm cho cậu."

"Được." Tâm tình hiện tại của Vương Nhất Bác không tệ.

Trịnh Phồn Tinh nói xong đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng khách, "Nhất Bác, vừa rồi cậu đi ra đây sao?"

"Không có." Vương Nhất Bác chối.

"Vậy phòng khách sao lại thành như vậy?" Trịnh Phồn Tinh hỏi.

"Tiêu Chiến làm đó." Vương Nhất Bác nói dối.

Tiêu Chiến ngồi ở phòng khách bất ngờ hắt hơi một cái. Không phải bị cảm đó chứ? Vừa mới làm một chuyện ngu ngốc, bây giờ báo ứng đã đến rồi.

Trịnh Phồn Tinh bán tín bán nghi dọn dẹp phòng khách rồi đi làm cơm.

Buổi tối, Tiêu Chiến nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ hút một điếu thuốc, anh không thường hút thuốc, một khi đã hút thì hẳn là đang gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cần phải suy tư.

Vương Nhất Bác chính là chuyện khó giải quyết đó.

Anh nhìn thấy tấm ảnh đó, lòng rất loạn, hoặc là nói ngày từ lúc vừa bắt đầu, tim của anh chưa từng yên tĩnh. Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, cậu đáng để tôi yêu lại một lần nữa sao?

Lại cảm thấy chính mình không có tiền đồ, đường đường là tổng giám đốc Tiêu thị, lại bị người khác bỏ rơi, phòng thủ vô ích năm năm, nhưng người kia trở về chưa tới hai tháng, vài câu hỏi thăm ân cần dỗ ngọt đã dỗ anh mềm lòng, Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, mày thật sự là...

Hút mạnh một hơi thuốc rồi nhả ra, nhìn vòng khói lượn lờ bay lên cao, tầm mắt mơ hồ.

Sau lần tai nạn trước, đã qua hai mươi ngày, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không cần chống nạng nữa, có thể tự do đi lại, chỉ cần không vận động mạnh là được.

Điều khiến cho Vương Nhất Bác vui vẻ không phải vì việc mình có thể hồi phục, mà là thái độ của Tiêu Chiến đối với cậu. Cậu có thể cảm giác được Tiêu Chiến không còn chán ghét mình như lúc vừa gặp lại.

"Nhất Bác, sáng nay phải đến công ty dự hội nghị, chiều đi quay phim, tối có một tiệc rượu sát thanh của đoàn phim." Trịnh Phồn Tinh nói lịch trình với Vương Nhất Bác.

"Ừm, tôi biết rồi." Vương Nhất Bác giấu mình bên trong mũ, đeo khẩu trang, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến công ty sớm, Vương Nhất Bác đi qua biển người mênh mông, fan hâm mộ biết chân cậu vừa khỏi nên cũng không dám chen lấn. Tâm tình Vương Nhất Bác tốt còn vẫy vẫy tay với fan, nhận lấy thư của fan viết cho mình.

Tâm tình của Vương Nhất Bác gần đây rất tốt, mỗi lần gặp Tiêu Chiến tại chỗ ở, Tiêu Chiến cũng không còn cố tình giả vờ như không nhìn thấy cậu nữa. Thậm chí có khi còn nhìn chân của cậu, cậu sẽ cười và nói đã không sao rồi, nhưng Tiêu Chiến lại vờ như không biết mà bước vào nhà.

Hơn nữa cậu gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, có mấy lần anh trả lời ừ, hoặc là vô vị. Thấy Tiêu Chiến chịu trả lời tin nhắn, ngoại trừ một chút chua xót trong lòng thì vui vẻ càng nhiều hơn.

Lúc Vương Nhất Bác đến phòng họp hội nghị, đã có người ở đó.

"Anh Nhất Bác?" Mộc Minh Tắc thấy Vương Nhất Bác thì lên tiếng.

Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu ta sao lại ở đây?

"Ừm." Vương Nhất Bác đáp một tiếng rồi ngồi xuống một bên. Đối với Mộc Minh Tắc, Vương Nhất Bác một chút hảo cảm cũng không có.

"Anh Nhất Bác, anh muốn uống gì?" Mộc Minh Tắc hỏi.

"Một ly nước ấm." Vương Nhất Bác trả lời, "Tôi có ly."

"Được." Mộc Minh Tắc đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng của Mộc Minh Tắc, trong lòng có chút buồn. Mộc Minh Tắc tại sao lại ở đây, cùng làm việc chung với Tiêu Chiến, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hơn nữa Mộc Minh Tắc khẳng định là thích Tiêu Chiến. Cậu phải làm sao bây giờ, còi báo động trong lòng cậu vang lên mãnh liệt.

"Chiến ca." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ngồi xuống, gọi anh một tiếng.

"Ừm." Tiêu Chiến trả lời, dù sao cũng còn có người khác ở đây.

Họp hội nghị rất thuận lợi, Tiêu Chiến ở phía trên nghe người ở các bộ phận dưới phân tích một chút công việc về sau, bao gồm cả Vương Nhất Bác.

"Mọi người có ý kiến gì không?" Tiêu Chiến hỏi các nghệ sĩ có mặt.

Có thể gặp thẳng tổng giám đốc, địa vị cũng không phải nhỏ, có thể tự sắp xếp.

Công ty ZB là một công ty nhân tính hoá, an bài công việc đều nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận, tất nhiên là không ai có ý kiến, bao gồm cả Vương Nhất Bác. Dù cho công việc của Vương Nhất Bác nhiều nhưng cậu chưa từng phàn nàn.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, trước lúc mở hội nghị, ánh mắt của Vương Nhất Bác hận không thể dán lên trên mặt anh, chỉ cần có thể nói chuyện cùng anh là nhất định sẽ nói. Bởi vì vậy mà lúc này anh không thể không để ý tới cậu.

Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác yên tĩnh đến lạ thường.

"Không có ý kiến vậy chúng ta tan họp, mọi người cũng rất bận." Tiêu Chiến nói.

Mọi người đi ra ngoài, trừ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không hề nhúc nhích, Tiêu Chiến nghĩ không biết có phải trong người Vương Nhất Bác có gì không thoải mái, nên luôn ở lại vờ sửa sang văn kiện.

"Chiến ca, anh, Mộc Minh Tắc sao lại ở đây?" Vương Nhất Bác đem nghi vấn trong lòng hỏi anh.

"Sao vậy, không được hả?" Tiêu Chiến hỏi lại.

Rốt cuộc biết được Vương Nhất Bác tại sao lại khác thường như vậy, đúng là giống bạn nhỏ trước kia, thích ăn dấm như vậy.

Bạn nhỏ? Tiêu Chiến nghĩ đến danh xưng này có chút hoài niệm.

"..." Đương nhiên không được. Trong lòng Vương Nhất Bác gào thét, cậu ta thích anh, anh còn ngày ngày mang cậu ta theo bên cạnh.

"Vương Nhất Bác, cậu đang đứng ở vị trí nào để hỏi tôi vấn đề này?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, hỏi.

"Người theo đuổi." Vương Nhất Bác lập tức trả lời, "Cậu ta là tình địch, sao em không thể hỏi?"

"Cậu ta là tình địch?" Tiêu Chiến không theo kịp mạch não của Vương Nhất Bác.

"Phải, em không thích cậu ta." Vương Nhất Bác không che giấu, lúc cậu không thích ai là sẽ không để mình chịu uỷ khuất, hơn nữa cậu luôn cảm thấy Mộc Minh Tắc này không đơn thuần giống như vẻ bên ngoài, nếu không thì tấm hình ăn lẩu kia là ai gửi chứ?

"Hừ, Vương Nhất Bác? Cậu không biết xấu hổ hả? Lại nói ra những lời này." Tiêu Chiến lạnh giọng nói.

"Có gì mà xấu hổ." Vương Nhất Bác nói.

"Cậu..." Tiêu Chiến chưa nói xong Mộc Minh Tắc đã đẩy cửa đi vào.

"Tiêu tổng, anh Nhất Bác, hai người còn ở đây hả, xin lỗi em không biết, em chỉ tới lấy đồ." Nói xong thì chuẩn bị đi ra ngoài.

"Không có gì, em vào đi." Tiêu Chiến gọi Mộc Minh Tắc đang chuẩn bị đi ra.

Vương Nhất Bác xoay người cầm ly chuẩn bị đi, ly của Vương Nhất Bác là bình giữ nhiệt, bên trong là nước ấm. Vương Nhất Bác cầm lấy đi ra bên ngoài, đúng lúc Mộc Minh Tắc đi qua, ở góc độ Tiêu Chiến không nhìn thấy tay cậu ta đụng vào Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cầm không chắc nước liền đổ ra, đổ lên tay hai người. Mộc Minh Tắc còn tốt, tay áo dài, Vương Nhất Bác thì không may như vậy, một mảng đỏ lập tức hiện ra.

"Ưm..." Mộc Minh Tắc vờ hít một ngụm khí nhỏ, nhưng trong không gian rộng chỉ có ba người, nghe rất rõ ràng.
"Sao vậy?" Tiêu Chiến nắm tay Mộc Minh Tắc.

"Không sao, chắc là do anh Nhất Bác cầm không chắc nên không cẩn thận bị đổ, văng tung toé lên tay." Trong giọng Mộc Minh Tắc ẩn ẩn chút nghẹn ngào.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, bên trong mắt đó có chứa tia trách cứ.

Vương Nhất Bác đem tay gắt gao tựa vào phía sau, nhìn Mộc Minh Tắc, kéo cửa rời đi.

"Chiến ca ca, có phải anh Nhất Bác không thích em không?"

"Không có, cậu ấy là như vậy đó, đi, anh dẫn em đi dội nước lạnh." Tiêu Chiến nắm tay Mộc Minh Tắc đi tới nhà vệ sinh.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng hai người, hốc mắt nóng lên, dùng tay bị thương hung hăng lau nước mắt.

Tiêu Chiến, anh giỏi lắm, anh gan lắm, em sẽ ghi nhớ, nếu sau này chúng ta làm hoà rồi, anh sẽ biết tay em.

"Đây là sao vậy?" Trịnh Phồn Tinh nhìn tay Vương Nhất Bác sưng đỏ, có chỗ còn bị nổi bóng.

"Không sao, vừa rồi rót nước không cẩn thận bị bỏng." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói.

"Sao lại bất cẩn như vậy." Trịnh Phồn Tinh nói, "Chờ chút tôi đi mua thuốc bôi."

"Ừm..."

Buổi chiều quay phim rất thuận lợi, thật ra bộ phim này là lúc Vương Nhất Bác chưa về nước phát triển đã nhận, lần trước là quay bù phân cảnh nên hôm nay quay xong cũng sát thanh.

"Nhất Bác, tối nay phải đi tiệc sát thanh, cậu là nhân vật chính, không thể không đi được." Đạo diễn nhắc nhở nói.

"Vâng, nhất định sẽ đến." Vương Nhất Bác đáp ứng.

Trịnh Phồn Tinh rất lo lắng, vì đến tiệc sát thanh uống rượu là không thể tránh khỏi. Mặc dù cậu sẽ giúp Vương Nhất Bác đỡ rượu nhưng giống như các đại diễn, nếu Vương Nhất Bác không uống hình tượng sẽ không tốt, làm không tốt còn sẽ bị nói là lên mặt. Ở Hàn Quốc không ai dám đụng tới cậu, nhưng ở Trung Quốc không ai biết người sau lưng Vương Nhất Bác là ai.

Thế mà hôm nay Vương Nhất Bác lại có chút khác thường, cơ hồ chỉ cần có người mời rượu cậu đều sẽ uống. Trịnh Phồn Tinh nhìn mà kinh hồn táng đảm, tiểu thiếu gia à tiểu thiếu gia, cậu là người từng bị ung thư bao tử, cầu xin cậu đừng uống nữa.

Vương Nhất Bác trong lòng khó chịu, rất khó chịu.

Thật ra cậu biết mình không thể tùy hứng như vậy, cậu không có tính bốc đồng nhưng tim cậu đau, rất đau.

Cuối cùng lý trí của Vương Nhất Bác vẫn còn, nhìn giống như uống rất nhiều nhưng thật ra chỉ là nhấp môi một ít, dù sao thì nhiều lần cộng lại, không tính là nhiều. Nhưng chắc do tâm tình không tốt nên Vương Nhất Bác có chút mơ hồ.

"Đạo diễn, trên người Nhất Bác còn bị thương, uống nhiều không tốt hơn nữa cậu ấy có bệnh bao tử, tôi đưa cậu ấy về trước nhé." Trịnh Phồn Tinh thấy đạo diễn ăn xong còn muốn làm chuyện gì khác thì lập tức lên tiếng.

"Được, Nhất Bác cố gắng như vậy, tương lai rất có triển vọng." Đạo diễn nói.

"Cảm ơn đạo diễn." Trịnh Phồn Tinh khom lưng nói cảm ơn sau đó đỡ Vương Nhất Bác dậy đi ra ngoài.

Lúc này Vương Nhất Bác vẫn còn tỉnh táo, tựa vào trên người Trịnh Phồn Tinh mà đi ra.

"Cậu cùng với đạo diễn bọn họ chào hỏi sao?"

"Nói đi Nhất Bác, cậu hôm nay uống hơi nhiều, dạ dày cậu... aizz... hay là tôi trực tiếp đưa cậu đi bệnh viện." Trịnh Phồn Tinh hơi hoảng sợ.

"Không sao đâu, vẫn ổn, về nhà tôi uống chút nước ấm là được rồi, thật sự không có uống nhiều như vậy." Vương Nhất Bác trả lời.

"Vậy cậu chờ tôi một chút, tôi đi lái xe tới." Trịnh Phồn Tinh để Vương Nhất Bác dựa vào cây cột bên cạnh gara.

Vương Nhất Bác gật đầu tựa vào cây cột.

Tối hôm nay Tiêu Chiến cũng đến đây ăn cơm cùng với Lưu Hải Khoan. Mấy người bọn họ tự lái xe đến.

Lưu Hải Khoan đã đi trước, Tiêu Chiến đến gara dưới hầm lấy xe thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đang tựa vào bên cạnh cái cột.

Toàn thân một cây đen chỉ lộ ra đôi mắt, nếu là người khác nhất định sẽ không nhận ra là ai, nhưng Tiêu Chiến là ai chứ, nhìn một cái liền nhận ra Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến tiến lên phía trước liền ngửi được mùi rượu, "Cậu uống rượu hả?"

"..." Hiếm thấy Vương Nhất Bác không để ý tới Tiêu Chiến.

"Không phải dạ dày cậu không tốt sao, còn đi uống rượu!" Tiêu Chiến tức giận nói.

"Không cần anh quản." Vương Nhất Bác oán giận nói.

"Ai muốn quản cậu." Ngoài miệng Tiêu Chiến nói vậy nhưng vẫn không rời đi một bước.

"Tiêu Chiến, anh thật đáng ghét." Vương Nhất Bác lại nói.

"Đáng ghét thế nào?" Tiêu Chiến hỏi.

"Thì chính là đáng ghét, tôi bị oan mà, rõ ràng không phải do tôi làm." Vương Nhất Bác càng nói càng uỷ khuất, "Anh xem đi, tôi cũng bị thương nè." Nói xong duỗi tay của mình ra, Tiêu Chiến thoáng nhìn thấy được một mảng đỏ lớn, lúc chuẩn bị nắm lấy thì Vương Nhất Bác rụt tay lại.

"Không phải để tôi xem hay sao?" Giọng nói Tiêu Chiến hơi khó xử, không biết phải làm sao.

"Không cho anh xem, anh là gì của tôi?"

Tiêu Chiến biết tên nhóc con này chắc chắn đã say rồi, nếu không thì bình thường đau đến chết, uỷ khuất đến chết cậu cũng không bao giờ nói ra.

Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó thì thấy Trịnh Phồn Tinh lái xe đến, "Tiêu tổng, anh cũng ở đây hả?"

"Sao cậu ấy lại uống nhiều vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Hôm nay tiệc sát thanh, nên uống nhiều." Trịnh Phồn Tinh xuống đỡ Vương Nhất Bác lên xe.

"Không, tôi không muốn." Không biết Vương Nhất Bác lại nổi điên cái gì.

"Được rồi, Nhất Bác, tôi đưa cậu về nhà." Trịnh Phồn Tinh không biết nên làm sao nhưng vẫn đỡ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói gì cũng không động đậy. Vương Nhất Bác nhờ rượu tăng thêm can đảm, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, em hỏi anh, rốt cuộc anh thích em, hay là thích cái tên kia?"

Câu hỏi đột ngột khiến Tiêu Chiến chấn kinh tại chỗ, Trịnh Phồn Tinh cũng khiếp sợ.

Hoá ra người tiểu thiếu gia yêu đến chết đi sống lại chính là người trước mặt.

01/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top