Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Chương này tui chưa beta lại. Có thời gian sẽ beta sau. Có lỗi gì mn chỉ giúp mình với nhé. Cảm ơn các tình iu 😘
——————————

Sau khi cơm nước xong Vương Nhất Bác xem kịch bản. Bộ phim trước vừa mới sát thanh thì kịch bản tiếp theo liền tới, Tiêu Chiến mới đầu không muốn để cậu nhận kịch bản vì gần đây cậu quá mệt mỏi nhưng mà kịch bản này rất tốt, hơn nữa đạo diễn này cậu đã từng hợp tác, đối với cậu cũng rất tốt. Thời gian vào tổ còn hơn một tháng nên Vương Nhất Bác đáp ứng, thấy cậu hứng thú như vậy, Tiêu Chiến mặc dù không tình nguyện cũng chỉ nhắc nhở cậu không được khiến bản thân mệt mỏi, không nói gì thêm.

Tiêu Chiến trong phòng bếp giúp Vương Nhất Bác hâm thuốc. Thuốc Đông y của cậu đã nấu sẵn, chỉ cần hâm nóng lên là được, bớt đi được rất nhiều phiền phức. Nhưng hương vị thuốc Đông y không để ngửi, uống cũng rất đắng, không biết tiểu bảo bảo có nuốt nổi không.

À, phải rồi! Lần trước Lưu Hải Khoan có đưa tới mứt trái cây, lúc này lại có thể phát huy tác dụng. Tiêu Chiến nghĩ tới liền đến ngăn tủ tìm, thuốc mặc dù đắng nhưng phối với mứt trái cây chắc là đỡ hơn một chút.

Lúc Tiêu Chiến tìm được các loại mứt trái cây, thuốc của Vương Nhất Bác cũng nóng đủ, anh cắt gói thuốc ra đổ vào chén.

Nhìn thuốc đen thui Tiêu Chiến có chút hiếu kì, không biết bên trong thuốc Đông y này của cún con có cái gì? Tiêu Chiến nghĩ nghĩ liền xem dược liệu bên trong gói thuốc. Thật ra anh không hiểu mấy thứ này, thấy có nhân sâm gì đó, nghĩ thứ này có hơi khoa trương, Vương Nhất Bác mặc dù gầy nhưng thân thể lại không có bệnh gì nặng, như thế này sẽ... sẽ không phải bổ quá liều chứ?

Đỗ quyên? Đây là cái gì? Tiêu Chiến đối với các dược liệu này hoàn toàn xa lạ, lấy điện thoại ra tra một chút.

"Đỗ quyên bổ khí thanh trừ phổi, giúp lá lách khoẻ mạnh, lợi ích tinh thần, lưu thông máu, lợi ích dưỡng tâm trí, cầm máu, tan ứ tiêu sưng." Tiêu Chiến nhìn chữ trên điện thoại, không tự chủ mà đọc ra, lá lách khoẻ mạnh, lợi ích tinh thần? Xem ra vẫn ổn, lướt xuống đọc thêm một chút anh đột nhiên mở to hai mắt, tay run run nhìn chữ trên màn hình, "Đối với người sau khi xạ trị bệnh ung thư và những bệnh khác thân thể yếu ớt có tác dụng phụ trợ khôi phục hiệu quả."

Ung thư?!

Cún con sao lại uống loại thuốc này?

Tiêu Chiến có chút hoảng sợ, anh chưa từng nghĩ rằng tiểu bảo bảo có liên quan đến ung thư, sao lại có liên quan đến ung thư chứ?

"Chiến ca? Chiến ca!" Vương Nhất Bác xem kịch bản hồi lâu cũng không thấy thuốc nên đi ra nhìn xem.

"Hả, sao vậy?" Tiêu Chiến đem vỏ thuốc ném vào thùng rác, anh bây giờ tốt nhất là không nên hỏi tiểu bảo bảo chuyện này, anh cần bình tĩnh sau đó sẽ tự điều tra.

"À, không có gì, là thuốc..." Vương Nhất Bác chỉ chỉ chén thuốc trên bàn.

"Là... mới vừa hâm nóng xong, anh sợ em thấy đắng nên đi tìm mứt trái cây." Tiêu Chiến nói.

"Hihi, Chiến ca thật tốt." Vương Nhất Bác nói xong tiến lên hôn một cái lên mặt Tiêu Chiến sau đó bưng chén thuốc lên ngửa đầu uống.

"Không sao, em không sợ đắng, em quen rồi." Vương Nhất Bác liếm môi một cái, "Chỉ là có mứt trái cây của Chiến ca đương nhiên sẽ càng tốt hơn."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác liếm môi, cảm thấy tim đập nhanh hơn.

"Em uống lâu lắm rồi sao?" Giọng nói Tiêu Chiến rất nhỏ.

"Hả?" Vương Nhất Bác đang ăn mứt nên không nghe rõ, vốn là không thấy thuốc đắng bao nhiêu nhưng hôm nay Chiến ca đưa cậu mứt trái cây khiến cậu thấy thuốc Đông y thật đắng.

"Không có gì." Tiêu Chiến không tiếp tục hỏi nữa, anh biết rõ tiểu bảo bảo có ngã bệnh thì cũng sẽ không nói, chỉ có thể tự mình điều tra.

"Chiến ca, đắng quá!" Vương Nhất Bác làm nũng với Tiêu Chiến.

"Không phải lúc nãy nói không đắng hả?!" Tiêu Chiến ngoài miệng thì nói như vậy chứ thật ra vẫn đi rót một ly nước ấm cho cậu, "Mau uống chút nước ấm đi, ép vị đắng xuống."

"Không muốn, muốn Chiến ca hôn hôn." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, tất cả trong mắt đều là mong đợi.

Tiêu Chiến đỡ gáy Vương Nhất Bác hôn lên. Đắng thật, vị đắng lẫn với vị của mứt trái cây, nhưng vẫn là rất đắng, tiểu bảo bảo sao có thể chịu được, còn nói quen rồi? Tiểu bảo bảo lại nói quen với loại vị đắng này.

"Còn đắng không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Không đắng nữa, nếu được như vậy em thà rằng ngày ngày đều uống thuốc." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười, "Chiến ca, em thật yêu anh."

"Ăn mứt trái cây này vào bụng, sao lại biết nói chuyện như vậy chứ." Tiêu Chiến sủng nịch nhéo mũi Vương Nhất Bác.

"Chỉ với Chiến ca mới như thế thôi." Vương Nhất Bác nói giọng sữa, cười một tiếng.

"Ngoan quá." Tiêu Chiến xoa tóc Vương Nhất Bác, "Được rồi, trễ rồi đi ngủ thôi."

"Ngủ hả?" Vương Nhất Bác hỏi lại, âm cuối hơi vương cao, ánh mắt đầy sắc dục nhìn Tiêu Chiến.

"Ngủ thôi." Tiêu Chiến ôm eo Vương Nhất Bác, dẫn cậu về phòng ngủ.

"Vậy thì ngủ, được." Vương Nhất Bác bĩu môi, có chút bất mãn nói.

"Tiểu bảo bảo, trong người em bây giờ không khoẻ, làm nữa sẽ rất khó chịu." Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ đáng thương của Vương Nhất Bác, sủng nịch nói.

"Dạ, được rồi, dù sao thì ngày mai cũng muốn đến công ty cùng Chiến ca, hôm nay ngủ sớm một chút vậy." Vương Nhất Bác nhấn mạnh chuyện ngày mai đến công ty.

"Đúng đúng đúng, cùng anh đến công ty." Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác lên giường, "Được rồi ngủ đi, anh ngủ cùng em."

"Dạ..." Vương Nhất Bác vừa nằm xuống gối liền buồn ngủ, mí mắt đánh nhau liên tục, "Ừm... đừng... tắt đèn, đừng nha."

"Được, không tắt đèn, ngoan, anh ở bên em." Tiêu Chiến vỗ nhè nhẹ lưng Vương Nhất Bác, trong đầu lại nghĩ đến chuyện thuốc Đông y của cậu.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tiêu Chiến còn đang rửa mặt, Vương Nhất Bác đã dậy.

"Chiến ca! Sao anh không gọi em dậy?" Vương Nhất Bác oán trách.

"Ngủ thêm chút đi, không vội." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lúc đi vào tóc còn vểnh lên, dáng vẻ không được ngủ ngon, giống một chú sư tử con thật đáng yêu.

"Vội chứ, không thể để Chiến ca đi làm trễ được." Nhất Bác quay về phía gương chải vuốt tóc của mình, "Chiến ca, đẹp trai không?"

"Đẹp trai, tiểu bảo bảo đẹp trai nhất." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói.

"Vậy còn tạm được." Vương Nhất Bác chải tóc, mặc quần áo tử tế. Bộ quần áo này là hôm qua lúc đọc kịch bản cậu đã chọn rất lâu, tuyệt đối có thể thể hiện dáng vẻ thân hình một cách tốt nhất.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cảm thấy cậu hôm nay là lạ, nhưng mà lạ chỗ nào? Anh không nói nên lời, chính là cảm thấy cậu hôm nay không giống đi cùng với mình, mà giống như đi show ân ái, "Ôi, bình thường em cũng mặc như vậy... không đẹp sao?"

"Không phải, đây là vì muốn tăng thể diện cho anh đó." Vương Nhất Bác vừa nói vừa soi gương, "Tiêu tổng, anh thấy sao?" Nói xong quay qua nháy mắt hai cái với Tiêu Chiến. 

"Rất đẹp..." Đẹp đến muốn đem em giấu đi. Tiêu Chiến thầm nghĩ.

"Đi thôi, không phải sợ anh đi trễ sao?" Tiêu Chiến nói xong kéo tay Vương Nhất Bác.

"Dạ, đi thôi." Vương Nhất Bác thận trọng xuất phát, vẫn đeo khẩu trang và đội mũ.

"Bọc lại như vậy nhìn như một người nuôi ong." Tiêu Chiến nói.

"Vậy Chiến ca chính là tiểu ong mật cần cù, em nuôi anh, có được không?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, mắt cong lên cười, giống như trăng lưỡi liềm.

"Được." Tiêu Chiến nói tiếp.

Hai người dính nhau trên xe, tài xế luôn nhìn thẳng về phía trước để tránh không bị ân ái ngọt ngào kia khiến phun máu mũi.

Mặc dù bãi đỗ xe dưới kia là sản nghiệp nhà mình, nhưng vì tránh hiềm nghi nên Tiêu Chiến xuống xe trước, Vương Nhất Bác chờ một chút rồi mới xuống sau.

"Lát nữa em ở lại trong phòng làm việc của anh, bên trong có một phòng nghỉ, em ở đó chơi là được." Tiêu Chiến nhắc nhở nói.

"Được, em sẽ ngoan ngoãn với Chiến ca." Vương Nhất Bác nhu thuận gật đầu.

Tiêu Chiến ôn nhu cười, nụ cười rất tươi sáng, Vương Nhất Bác nhìn liền thấy tim như sắp tan chảy.

Anh ngồi trong phòng xem văn kiện, Vương Nhất Bác  ở trong phòng nghỉ để cửa mở, như vậy có thể thưởng thức dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Chiến.

"Cún con, em thích nhìn anh tới vậy hả?" Tiêu Chiến đã sớm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn chầm chầm mình.

"Chiến ca đẹp trai tới vậy mà. Mọi người thường nói nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất cũng không hẳn." Vương Nhất Bác ca ngợi Tiêu Chiến không tiếc lời.

Tiêu Chiến vừa định trả lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

'Cộc cộc cộc'

"Mời vào."

"Chiến ca ca, văn kiện này cần anh ký tên." Mộc Minh Tắc cầm văn kiện đi vào.

Vương Nhất Bác nghe danh xưng Chiến ca ca này, mày nhíu chặt.

"Chiến ca, em đau lưng quá." Vương Nhất Bác từ trong phòng nghỉ đi ra, tự động xem nhẹ Mộc Minh Tắc mà đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, hai mắt trừng anh.

"Sao đột nhiên lại bị đau rồi?" Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, kéo cậu vào trong ngực nhẹ nhàng xoa nhẹ lên.

"Anh còn bận việc kìa." Vương Nhất Bác thấy hành động của Tiêu Chiến, vốn định là trêu chọc anh nhưng lại bị động tác của anh khiến bản thân đỏ mặt.

"À, ký chỗ nào?" Tiêu Chiến không e dè Mộc Minh Tắc, tay còn lại ấn trên eo Vương Nhất Bác chậm rãi xoa xoa.

"Ừm, ký chỗ này." Mộc Minh Tắc không biết nên làm gì cắn cắn môi, nhìn tay Tiêu Chiến đang xoa trên eo Vương Nhất Bác.

"Được rồi, anh đã xem qua, văn kiện này không có vấn đề, đã ký xong." Một tay Tiêu Chiến gọn gàng ký lên.

"Em làm không tệ, theo thư ký Ngô rất tốt."  Tiêu Chiến cười nhìn Mộc Minh Tắc.

"Được rồi, cảm ơn Chiến ca ca đã khen." Nói xong kèm theo nụ cười tươi đẹp.

"Hừ." Vương Nhất Bác chôn mặt trong ngực Tiêu Chiến hừ một tiếng, biểu hiện bất mãn.

Tiêu Chiến che giấu hắng giọng một cái, "Minh Tắc, ở công ty nên gọi anh là Tiêu tổng."

Mộc Minh Tắc trừng to mắt nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy có chút không tin nhưng vẫn cầm văn kiện lên nói, "Em biết rồi, Tiêu tổng."

"Ừm, em ra ngoài đi."

"Dạ."

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt thoáng nhìn dáng vẻ ăn trái đắng của Mộc Minh Tắc, trong lòng nở hoa.

Mộc Minh Tắc chân trước vừa đi thì Vương Nhất Bác đằng sau ngẩng đầu lên từ trong ngực Tiêu Chiến, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực anh, "Có phải em cũng cần phải gọi anh là Tiêu tổng không?"

"Em thì không cần." Tiêu Chiến nhìn ra được Vương Nhất Bác đang khoe mẽ.

"Tại sao vậy?"

"Vì em phải gọi anh là chồng." Tiêu Chiến dán vào tai Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác lập tức đỏ tai, đỏ đến cổ, trong lòng ngứa ngáy nhìn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chen chúc tiến lên bên tai Tiêu Chiến, dùng giọng sữa mềm gọi một tiếng chồng.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Vương Nhất Bác chỉ nhớ Tiêu Chiến vác mình trên vai đi vào phòng nghỉ, ở lại rất lâu, cuối cùng cậu ngủ mê man.

Mộc Minh Tắc nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, ngọt ngào bên trong như muốn tràn ra bên ngoài. Người tốt như vậy kỳ thật xưa nay chưa từng thuộc về mình, cậu ta biết rõ, nhưng vì sao nhất định phải để cậu ta nhìn nhận hiện thực, để mình sống trong tưởng tượng của mình không được sao?

Đều là Vương Nhất Bác, tại sao cậu lại trở về, tại sao? Nếu như cậu không về có lẽ mình vẫn có thể cùng Tiêu Chiến như bình thường, cùng nhau. Vương Nhất Bác, tại sao cậu phải trở về chứ! Nghĩ như vậy, Mộc Minh Tắc nắm chặt nắm đấm. Nếu như Vương Nhất Bác có thể lần nữa biến mất, như vậy thì Chiến ca sẽ lại quay về cùng mình, đúng không?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngủ say, giúp cậu đắp mền lại, sửa sang quần áo rồi đi ra bàn làm việc. Haizz, sao lại có thể không khống chế bản thân như thế, đang giờ làm việc còn muốn tiêu cực lười biếng, đây chính là yêu mỹ nhân làm hại giang sơn mà.

Có điều lúc tiểu bảo bảo ăn dấm vô cùng đáng yêu. Anh đã sớm nhìn ra Vương Nhất Bác không thích Mộc Minh Tắc, hơn nữa còn đem Mộc Minh Tắc xem thành tình địch. Thật ra anh có thể cảm nhận được Mộc Minh Tắc thích mình, con người đứa nhỏ này không tệ, nhưng mà anh chỉ yêu Vương Nhất Bác, sao có thể thích thêm một người nào được nữa? Có điều để Mộc Minh Tắc ở bên người là vì năm năm qua quá nhung nhớ Vương Nhất Bác nên đều ký thác lên người cậu ta, đối với cậu ta thật sự cũng không công bằng, thôi thì để cậu ta đi làm bên ngành khác, xem như là anh bồi thường. Đúng lúc không có cậu ta bên cạnh, tiểu bảo bảo sẽ bớt nghĩ ngợi.

Nghĩ đến anh liền nhấn điện thoại, gọi thư ký Ngô vào.

"Cậu điều chỉnh đưa Mộc Minh Tắc đến bộ phận quản lý đi."

"Vâng." Thư ký Ngô gật đầu, thật vậy, Mộc Minh Tắc ở chỗ này đúng là không thích hợp.

"Còn nữa, giúp tôi điều tra thuốc này điều trị gì." Tiêu Chiến đưa vỏ thuốc Đông y giao cho thư ký Ngô, "Mỗi loại thuốc trong đó đều phải điều tra kỹ."

"Được." Thư ký Ngô nhận lấy vỏ thuốc, sau khi xác định không có chuyện gì nữa mới rời đi.

Mộc Minh Tắc nhìn chuyện mình bị thay đổi, trong lòng vô cùng khó chịu, tại sao, vì Vương Nhất Bác ngay cả mình cũng không được tới gần, cậu ta tốt đến như vậy sao?

Xế chiều, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngủ đủ, duỗi lưng mỏi ra, phát hiện bốn phía không có ai, liền gọi "Chiến ca ơi?"

"Ơi? Dậy rồi hả, có thấy chỗ nào không khoẻ không?" Tiêu Chiến đi tới ngồi lên giường xoa eo Vương Nhất Bác.

"Không có, rất thoải mái, được Chiến ca xoa càng thoải mái hơn nữa." Vương Nhất Bác dựa vào ngực Tiêu Chiến hưởng thụ.

"Đến đây, anh ôm em về nhà." Tiêu Chiến nói xong ôm lấy Vương Nhất Bác, "vịn cho vững, đừng để bị rơi đó."

"Dạ, em biết rồi." Vương Nhất Bác giống như một cô vợ nhỏ vùi đầu trong ngực Tiêu Chiến, nhỏ giọng trả lời.

Tiêu Chiến vững vàng ôm Vương Nhất Bác tới bãi đậu xe dưới hầm.

Mộc Minh Tắc nhìn bóng lưng hai người, nắm chặt nắm đấm. Vương Nhất Bác, đây là do cậu bức tôi, tôi cũng không muốn làm như vậy.

Hai người cứ như vậy dính nhau hơn một tháng, như trở lại trước kia, lúc Vương Nhất Bác luyện nhảy nếu Tiêu Chiến không có việc sẽ đến xem, lúc cậu chơi trượt ván Tiêu Chiến cũng ở bên cạnh, đương nhiên lúc lái moto cũng không ngoại lệ. Mà Tiêu Chiến thoả mãn nhất chính là chỉ cần buổi tối Vương Nhất Bác không có sự kiện, lúc mình về nhà sẽ nhìn thấy cậu trong nhà. Mặc dù đầu nhỏ giống như con gà mổ thóc gật không ngừng nhưng vẫn sẽ chờ mình, không có gì bất ngờ khi bên cạnh còn có một ly nước mật ong.

Lúc đó anh sẽ hôn Vương Nhất Bác sau đó ôm cậu đặt lên giường, có khi Vương Nhất Bác đi suốt đêm mới về, quầng thâm mắt nồng đậm khiến người ta thật đau lòng.

Hơn một tháng sau, Vương Nhất Bác vào đoàn phim. Phim này là song nam chủ, hiện giờ thể loại tiểu thuyết cải biên rất hot, có rất nhiều nguyên tác nổi lên. Vương Nhất Bác hơi khẩn trương, cậu sợ mình diễn không tốt. Mỗi ngày đều ở trong nhà suy nghĩ lời kịch cùng biểu diễn của mình, rồi để cho Tiêu Chiến xem mình diễn, ý kiến của anh đều rất đúng trọng tâm.

"Nhất Bác, đợi lát nữa cậu sẽ biết vị nam chính còn lại, sẽ tới ngay thôi." Đạo diễn nhìn Vương Nhất Bác, nói.

"Vâng, em biết rồi đạo diễn Lý."

Chốc lát sau, vị nam chính kia cũng tới, Vương Nhất Bác xoay người, hai mắt mở to nhìn.

"Nhất Bác?"

"Vấn Hàn ca?"

__________
22/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top