Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

"Nhất Bác, em..." Lý Vấn Hàn muốn nói lại thôi, vẫn là Vương Nhất Bác mở lời trước, "Ca, thời gian qua anh thế nào?"

Sau khi Vương Nhất Bác trở về Hàn Quốc, một thời gian dài đều là tiếp nhận điều trị, không có liên lạc với bạn bè bên này.

"Vẫn ổn, không nóng cũng không lạnh." Lý Vấn Hàn nhìn Vương Nhất Bác cảm thấy khí sắc cậu không tệ, "Em những năm qua thế nào? Bệnh... kia..." Lý Vấn Hàn do dự hỏi.

"Trải qua không tệ, bệnh... cũng ổn." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói chữ bệnh, không lắng nghe sẽ không nghe thấy.

"Vậy là tốt rồi, thấy khí sắc của em rất tốt." Lý Vấn Hàn nghe cậu nói bệnh đã ổn cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống.

"Nhất Bác, Vấn Hàn, hai người quen nhau hả?" Phó đạo diễn đi tới cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Vừa khéo Vấn Hàn ca là đàn anh của em, chúng em trước kia ở cùng phòng." Vương Nhất Bác cười nói, gặp Lý Vấn Hàn khiến cậu cảm thấy mình lựa chọn nhận bộ phim này là đúng.

"Thật là trùng hợp, bộ phim này vốn là cần hai nam chính phải có sự ăn ý, hai người quen biết nhau lại còn là quen biết lâu như vậy thật sự rất tốt." Phó đạo diễn ban đầu sợ hai người mới bắt đầu làm quen, cùng diễn sẽ rất lúng túng, bây giờ thế này thì không sợ nữa.

"Vâng, Vấn Hàn ca rất yêu thương, chăm sóc em." Vương Nhất Bác gật đầu nhìn Lý Vấn Hàn.

"Cũng tạm thôi, Nhất Bác cũng không cần em phải chăm sóc." Lý Vấn Hàn cười nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Bộ phim này cứ như vậy mà quay, Vương Nhất Bác rất nghiêm túc đối với nhân vật này, nhắc tới cũng rất trùng hợp, nhân vật này chịu nhiều khổ, xoay quanh Thái hậu và Vương gia. Bản thân là người của Thái hậu, lại là tri kỉ của Vương gia, lúc bị Vương gia hiểu lầm vẫn âm thầm giúp đỡ Vương gia, đến cuối cùng vì bị Vương gia hiểu lầm mà hương tiêu ngọc tổn. Vương Nhất Bác nghĩ đến tình cảm của chính mình đối với Tiêu Chiến và thái độ của Tiêu Chiến lúc cậu vừa trở về, nên bộ phim này quay rất tốt, cơ bản đều một lần là qua, khiến đạo diễn khen không ngớt.

"Nhất Bác, kĩ năng diễn xuất rèn luyện rất tốt, sau này khi bộ phim này được truyền bá, cậu nhất định sẽ tiến lên được một bậc." Đạo diễn khen lấy khen để.

"Cảm ơn đạo diễn." Vương Nhất Bác khom lưng nói cảm ơn.

Phía xa xa trong đám người đang náo loạn tưng bừng, Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn thấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến là tổng giám đốc công ty, dĩ nhiên là rất nhiều người nhận ra, anh đi thẳng tới, có rất nhiều người chào hỏi. Tiêu Chiến đeo kính đen khẽ gật đầu, đi tới chỗ Vương Nhất Bác.

Đạo diễn vội vàng tiếp đón, "Tiêu tổng, sao ngài lại đến đây?"

"Tôi đến xem một chút." Tiêu Chiến tuy đang trả lời với đạo diễn nhưng ánh mắt lại nhìn về Vương Nhất Bác.

"Vâng, lập tức sẽ quay tiếp một cảnh, ngài có muốn ở đây xem một chút không?" Đạo diễn đề nghị.

Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, hai mắt trừng thật to, Tiêu Chiến đeo kính đen, nhìn không ra biểu cảm, thật ra, khi ánh mắt nhìn đến Vương Nhất Bác thì một khắc cũng không dời đi.

"Tiêu tổng." Vương Nhất Bác gọi, giọng nói như bình thường, nhưng chỉ mình Tiêu Chiến nghe ra được tiểu bảo bảo đang vui.

"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu với Vương Nhất Bác, tháo kính xuống, "Nếu đạo diễn đã nói vậy thì tôi ngồi xuống xem một chút."

Đạo diễn gọi người mang ghế tựa đến, cảnh quay hôm nay là cảnh vai diễn Vương gia của Lý Vấn Hàn hiểu lầm vai Mưu sĩ của Vương Nhất Bác. Bởi vì buổi sáng Lý Vấn Hàn không có cảnh quay nên đi sự kiện, đến chiều có cảnh thì lại đến.

Lý Vấn Hàn trang điểm xong, khi đến nơi đã nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi cạnh đạo diễn, liền ngẩn người.

Tiêu Chiến cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, dù gì thì ở nhà tiểu bảo bảo đã nói rất nhiều lần là sẽ đóng chung với Lý Vấn Hàn, vô cùng vui vẻ, nhìn bộ dạng cún con vui vẻ vì một nam nhân khác, trong lòng anh rất khó chịu, hơn nữa bộ phim này là cải biên từ một tiểu thuyết đam mỹ, Tiêu Chiến lại càng thấy khó chịu hơn, cuối cùng, vì sự tán dương của cún con đối với Lý Vấn Hàn mà anh không nhịn được phải đến xem thử Lý Vấn Hàn tốt đến thế nào.

Tiêu Chiến gật đầu chào Lý Vấn Hàn, dù sao thì cũng là đàn anh của tiểu bảo bảo, lúc đi học đã chăm sóc cậu tốt như vậy, Lý Vấn Hàn hơi sửng sốt, lúc trợ lý nhắc nhở cũng gật đầu chào lại, sau đó đi tìm Vương Nhất Bác.

Lúc này Vương Nhất Bác đã tạo hình xong đang ngồi ngay ngắn trong phòng, chuẩn bị thật tốt, Chiến ca đến xem mình, mình nhất định phải diễn tốt.

"Vấn Hàn ca." Vương Nhất Bác vui vẻ gọi một tiếng.

"Nhất Bác, anh vừa nhìn thấy Tiêu tổng." Lý Vấn Hàn rất ngạc nhiên cùng với chấn kinh, anh vốn tưởng rằng hai người họ đã chia tay.

"Vâng, Chiến ca tới tham ban." Vương Nhất Bác cười nói.

"Hai người..."

"Bọn em đã quay lại." Vương Nhất Bác thừa nhận.

"À... Vậy anh ấy biết em..."

"Không biết, em chưa nói với anh ấy." Vương Nhất Bác biết rõ Lý Vấn Hàn muốn hỏi chuyện gì.

"Chưa nói cho anh ấy biết? Sao em không nói với anh ấy?" Lý Vấn Hàn không hiểu.

"Cho dù thế nào, bây giờ anh ấy ở bên cạnh em như vậy là đủ rồi." Vương Nhất Bác dừng một chút, "Ca, anh cũng đừng nói cho anh ấy biết, em không muốn anh ấy biết rõ mọi chuyện."

"Em sao lại muốn như vậy?" Lý Vấn Hàn đau lòng nói, lúc học đại học Nhất Bác mặc dù nhỏ tuổi nhất nhưng lại rất tự lập, có thể không làm phiền các anh thì sẽ không làm phiền, mỗi lần các anh muốn giúp cậu, cậu sẽ xấu hổ, sau đó... các anh liền yêu thương Vương Nhất Bác nhất ký túc xá.

"Em không muốn trong tình yêu của bọn em lại có thứ khác." Vương Nhất Bác nhìn Lý Vấn Hàn, nói, "Aizz, dù sao thì hiện tại cũng rất tốt, chúng ta bàn chuyện này làm gì."

"Được rồi, chuẩn bị bắt đầu thôi." Lý Vấn Hàn còn muốn nói thêm gì thì bị nhân viên cắt ngang, nghĩ lại thôi vậy, chỉ cần Nhất Bác vui vẻ là được rồi.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác và Lý Vấn Hàn thì thầm to nhỏ nửa ngày, trong lòng đổ bình dấm chua, anh biết rõ Lý Vấn Hàn là đàn anh của cún con, hai người có nhiều chuyện để nói, nhưng mà, chồng em ngồi ở đây nửa ngày trời rồi, cho là tránh hiềm nghi cũng được đi, vậy em có thể quay nhanh một chút hay không? Hai người còn nói lâu như thế.

Anh bây giờ hình như hiểu được cảm giác của Vương Nhất Bác lúc nhìn thấy Mộc Minh Tắc:

"Cảnh mười lần một, bắt đầu."

"Vương gia, ngài không còn tin ta nữa sao?" Vương Nhất Bác nhìn Lý Vấn Hàn, tất cả trong mắt đều là ẩn nhẫn.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, đây là cái gì?" Lý Vấn Hàn tức giận đem một chồng thư ném đến người Vương Nhất Bác, "Những thứ này người còn dám nói không phải thư ngươi viết cho Thái hậu sao?"

"Cũng chỉ vì những thứ này sao?" Vương Nhất Bác nhìn Lý Vấn Hàn, mắt đỏ lên nhưng không rơi lệ, còn muốn làm ra bộ dáng lạnh lùng, mạnh mẽ.

Tiêu Chiến nhìn cảnh quay này, tay nắm chặt tay ghế, anh nghĩ đến trước kia lúc mình cùng Vương Nhất Bác chia tay.

Ngày đó mưa to như thế, mưa rơi thấm ướt cả hai, anh hỏi, Vương Nhất Bác trả lời. Khi đó cậu đã khóc. Mặc dù trời mưa rất to nhưng anh vẫn nhìn ra cậu khóc.

Vương Nhất Bác, lúc đó em thật sự muốn chia tay sao?

"Ngươi tự mình giải quyết cho tốt." Lý Vấn Hàn chỉ nói một câu như vậy, không lưu luyến rời đi, chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác ở trong phòng, lặng lẽ thu dọn một mớ hỗn độn, khoé mắt xẹt qua một giọt nước.

"Dừng, vô cùng tốt, qua."

"Haizz." Lý Vấn Hàn thở ra một hơi, "Nhất Bác, hôm nay rất giỏi."

"Vâng." Vương Nhất Bác gật gật đầu, tâm tình có hơi sa sút, không chỉ Tiêu Chiến nhớ tới đêm đó, mà Vương Nhất Bác cũng nhớ tới. Giống như nhân vật trong phim, không thể nói sự thật cho Vương gia, cậu cũng không thể nói sự thật với Tiêu Chiến.

"Không sao chứ? Nhập vai sâu quá hả?" Lý Vấn Hàn thấy Vương Nhất Bác cúi đầu, tâm tình không tốt nên quan tâm hỏi.

"Vẫn ổn, điều chỉnh một chút là được." Vương Nhất Bác lắc đầu, ra hiệu mình không sao, "Em đi tẩy trang trước đây."

"Được."

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh đạo diễn, "Đạo diễn, cảnh này ổn chứ?"

"Ừ, tốt lắm, rất tốt." Đạo diễn khen ngợi, "Tiêu tổng, tương lai của Nhất Bác rộng đến không thể đo được."

"Vâng, đúng vậy." Tiêu Chiến gật đầu, mắt nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mắt còn đỏ, nhìn điềm đạm đáng yêu.

"Tiếp theo còn có việc gì không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Hả? À, không có, hôm nay Nhất Bác không có cảnh quay đêm, có thể về sớm nghỉ ngơi."

"Được rồi." Tiêu Chiến nói xong đeo kính râm lên, ôm vai đưa Vương Nhất Bác ra ngoài.

"Tạm biệt đạo diễn." Vương Nhất Bác không được tự nhiên vẫy tay chào đạo diễn.

Đạo diễn sững sờ trong gió, Tiêu tổng đưa Vương Nhất Bác đi? Hơn nữa Vương Nhất Bác hình như cũng rất bằng lòng, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà mình không biết?

Tiêu Chiến vừa đưa Vương Nhất Bác lên xe đã vội vã hôn, nói là hôn thật ra nói cắn xé thì đúng hơn, môi Vương Nhất Bác phút chốc đã sưng lên.

"Chiến ca... ưm... nghẹn... nghẹn chết..." Vương Nhất Bác đánh bả vai Tiêu Chiến, anh mới buông cậu ra, ôm cậu gắt gao vào ngực.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ôm cổ Tiêu Chiến, để mặc cho anh ôm chặt mình. Cậu cũng cần Tiêu Chiến dỗ dành, cậu cũng rất sợ.

Sau khi Tiêu Chiến bình phục tâm tình, nhìn Vương Nhất Bác xấu hổ nói, "Xin lỗi, anh vừa rồi..."

Vương Nhất Bác ngăn miệng Tiêu Chiến lại bằng một nụ hôn sâu.

"Chiến ca, anh mãi mãi cũng đừng nói với em hai chữ xin lỗi. Anh có thể nói anh yêu em, nhưng không được nói anh xin lỗi." Vương Nhất Bác bị hôn đến khoé mắt ướt lệ nhìn Tiêu Chiến, khiến bụng dưới anh căng cứng.

"Anh mang canh tuyết lê đường phèn cho em, uống một chút nha." Lúc sáng thức dậy anh nghe cún con ho hai tiếng.

"Chiến ca, anh thật tốt." Vương Nhất Bác cười nhận lấy, mở nắp ra uống.

Tháng ngày cứ vậy trôi qua, mặc dù hai người đều rất bận, nhưng đều nguyện ý cho nhau không gian và thời gian. Hơn nữa họ còn vô cùng ăn ý không nhắc đến chuyện năm năm trước, cũng chưa từng hỏi năm năm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Chiến đang trong phòng làm việc xem tài liệu, thư ký Ngô đi vào, "Tiêu tổng, đồ vật lần trước đã tra ra được." Nói xong anh đưa tập văn kiện cho Tiêu Chiến.

"Được rồi, tôi biết rồi." Tiêu Chiến nhận lấy, bên trong đều ghi rõ công dụng của mỗi dược liệu.

Dược liệu không có gì nhiều, không phải bổ máu thì là dưỡng thần, cũng đều là dược liệu quý, ngoại trừ, Tiêu Chiến thấy trong đó có một dược liệu mà lần trước anh tra, công dụng của Đỗ Quyên không sai biệt với anh tra lắm. "Rễ cây lê thanh nhiệt giải độc, lưu thông máu. Có tác dụng tiêu sưng, giải độc hiệu quả. Đánh tan tế bào ung thư, ngăn ngừa tế bào bình thường bị đột biến, hạn chế khối u di chuyển, điều trị các loại thân thể miễn dịch. Cho nên trên giường bệnh, rễ cây lê thường được dùng để chữa bệnh ung thư bao tử và các loại khối u tiêu hoá khác."

Ung thư bao tử? !

Tiêu Chiến nhìn dòng chữ cuối cùng, trong lòng chấn động.

Sao lại như vậy được? Tiểu bảo bảo sao lại bị ung thư bao tử, nhưng mà dạ dày cún con thật sự không tốt.

Tiếng văn kiện rơi xuống đất, tay Tiêu Chiến run bần bật, không nắm được văn kiện trong tay anh rơi tuột xuống đất.

Không thể nào, tuyệt đối không thể, sao lại có thể như vậy! Tiêu Chiến đau đớn nhắm mắt lại, anh không tin.

"Thư ký Ngô, vào đây một chút." Tiêu Chiến ấn phím điện thoại.

"Có chuyện gì vậy Tiêu tổng?" Thư ký Ngô nghe ra giọng điệu bối rối của Tiêu Chiến.

"Anh đi điều tra tất cả những hoạt động trong năm năm qua của Vương Nhất Bác, tất cả mọi chuyện."

"Cái này?" Thư ký Ngô khó xử nhìn Tiêu Chiến.

"Anh nghe không hiểu à?" Tiêu Chiến nhìn thư ký Ngô.

"Vâng." Thư ký Ngô đi ra ngoài.

Tiêu Chiến thoát lực dựa vào ghế, nhéo mi tâm, cún con, em thật sự bị bệnh này sao?

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác không có ở bên cạnh Tiêu Chiến. Cậu có một sự kiện, phải bay đến thành phố khác. Tiêu Chiến nhắc đi nhắc lại Vương Nhất Bác nhớ phải ăn cơm, không được làm việc quá sức không được chơi ván trượt ở nơi không bằng phẳng, không được lái moto vào đêm khuya... một đống hạn mục cần chú ý.

Vương Nhất Bác từng cái đều đồng ý, nhưng lại âm thầm mắng trong lòng, em chỉ đi có hai ngày thôi, cần phải như vậy sao?

Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn rất hưởng thụ, rất vui vẻ. Dù sao thì đây cũng là vì Chiến ca quan tâm mình.

Tiêu Chiến hiện tại không chắc chắn được Vương Nhất Bác có bị bệnh hay không, nên chỉ có thể cẩn thận mọi chuyện một chút. Anh thật sự rất muốn đi cùng cậu, nhưng công ty quá nhiều việc, không cho phép anh đi.

"Chiến ca, anh dạo này đối với em... có hơi quan tâm thái quá..." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, vốn Tiêu Chiến hẳn là đang ở công ty, nhưng bây giờ lại trốn việc tiễn cậu ra sân bay, "Đường đường là tổng giám đốc Tiêu thị mà lại trốn việc."

"Vì em, mọi chuyện đều xứng đáng." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, "Cún con, em..." anh muốn hỏi Vương Nhất Bác nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.

"Sao vậy anh?" Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng xoắn xuýt của anh.

"Cún con, em có chuyện gì giấu anh không?"

"Chuyện gì? Không có mà." Vnbx gần đây ngày nào cũng ở cùng Tiêu Chiến, sao có chuyện gì giấu anh được.

"Ừm, không có gì, anh chỉ hỏi một chút thôi."

"Chiến ca, sao vậy anh? Gần đây hình như anh có chuyện không vui." Vương Nhất Bác cũng cảm thấy tâm tình Tiêu Chiến dạo này không tốt, sao cậu lại phát hiện hả? Bởi vì mấy ngày nay ở nhà, Tiêu Chiến vậy mà không làm gì cậu, thậm chí có lúc cậu gợi ý anh cũng chỉ ôm cậu đi ngủ, chỉ là ôm chặt hơn thôi.

"Không có gì." Tiêu Chiến lắc đầu, "Hay là em ngủ thêm chút đi? Đến sân bay còn cách một khoảng thời gian nữa."

"Không cần, em không buồn ngủ."

"Cún con, nếu em không khoẻ nhớ phải nói với anh." Tiêu Chiến nhắc nhở, "Không cho phép cậy mạnh."

"Dạ, em biết rồi," Vương Nhất Bác cảm thấy trong tâm vô cùng ấm áp, Chiến ca thật tốt.

"Đừng có quá nhớ em đó nha." Vương Nhất Bác hôn khoé môi Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến đáp lại nụ hôn này sâu hơn.

"Đeo khẩu trang lên, đội nón đàng hoàng." Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác chỉnh sửa, bảo đảm che chắn tốt, "Trịnh Phồn Tinh ở phi trường đợi em."

"Dạ, em biết rồi, bái bai Chiến ca." nói xong cậu xuống xe.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, lại sờ lên môi. Cún con, em nhất định phải thật khoẻ.

"Nhất Bác, ở đây." Trịnh Phồn Tinh vẫy tay cùng Vương Nhất Bác và vệ sĩ cách đó không xa.

"Ừm." Vương Nhất Bác đi tới chỗ Trịnh Phồn Tinh.

Trên máy bay, Trịnh Phồn Tinh ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, muốn nói gì đó lại thôi.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác nhìn Trịnh Phồn Tinh, hỏi.

"Nhất Bác, cậu thật sự ở cùng với Tiêu tổng hả?" Trịnh Phồn Tinh hỏi.

"Đúng vậy? Hơn nữa cậu cũng không được nói với anh tôi."

"Nhưng..."

"Không có nhưng, chính là như vậy đó."

"Vậy cậu không định nói với đại thiếu gia sao?" Trịnh Phồn Tinh cắn cắn môi, tại sao lại để tôi biết chuyện này, còn không được nói với người khác.

"Nói sau đi." Vương Nhất Bác nghĩ tới cha cậu và anh trai, cảm thấy thật đau đầu.

"Cậu nghỉ ngơi trước đi, đến nơi tôi gọi cậu." Trịnh Phồn Tinh nói xong đi tìm tiếp viên hàng không để lấy thảm lông.

"Ừm."

Máy bay hạ cánh, người đông nghịt, Vương Nhất Bác kéo thấp mũ che mắt, vừa nhắc nhở vệ sĩ không được làm thương tổn đến fan, vừa đi thẳng ra, cuối cùng cũng về đến khách sạn.

Vương Nhất Bác không nghĩ sẽ gặp lại người này. Sau khi máy bay hạ cánh, cậu về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi đi quay tiết mục, lúc ở trong thang máy lại gặp Quý Nghị.

"Không ngờ chúng ta lại có thể gặp lại," Quý Nghị nhìn thấy Vương Nhất Bác, "Chẳng lẽ Vương đại minh tinh không nhớ ra tôi sao?"

"Không có, Quý tổng." Vương Nhất Bác trả lời.

"Thật không thể tin được, năm năm rồi, Nhất Bác còn nhớ tôi." Quý Nghị cười nói.

"..." Vương Nhất Bác không nói gì, cậu và Quý Nghị vốn cũng không phải quan hệ thân thiết gì, huống chi đã năm năm rồi không gặp.

"Tôi thật sự tò mò, cậu và Tiêu tổng thế nào rồi?" Quý Nghị hỏi.

"Không được tốt lắm." Vương Nhất Bác trả lời.

"Tối nay có rảnh không? Bạn bè ôn chút chuyện cũ nhé."

"Không rảnh." Vương Nhất Bác từ chối.

"Không phải chỉ quay tiết mục thôi sao? Sau khi quay xong không phải là rảnh rồi sao?" Quý Nghị biết Vương Nhất Bác tới để quay tiết mục, mà tiết mục này là do Quý Nghị tài trợ.

Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu không muốn để ý đến Quý Nghị, nhưng dù sao năm năm trước hắn cũng gián tiếp giúp cậu, cuối cùng cậu vẫn nhẹ gật đầu đồng ý.

Tối đến, Vương Nhất Bác quay xong, Quý Nghị đã chờ bên ngoài. Vì không muốn để xảy ra chuyện, hai người chỉ ăn ở trong khách sạn mà họ nghỉ chân.

"Không muốn hỏi năm năm qua Tiêu tổng thế nào sao?"

"Không muốn." Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói.

"Vậy nói chuyện khác đi."

"Nói chuyện gì?"

"Cậu vẫn còn chơi moto hả?"

"Ừm."

Bữa cơm tối vô vị cứ vậy mà kết thúc.

Vương Nhất Bác hay ngày sau thì trở về, Tiêu Chiến ra sân bay đón cậu.

Dạo này Tiêu Chiến rất mệt, mỗi ngày đều làm việc đến rất muộn, Vương Nhất Bác rất muốn ở cùng anh, nhưng mỗi lần cậu đều ngủ trước. Tiêu Chiến không làm gì ngoài việc ôm cậu lên giường rồi chỉnh tivi đến kênh số năm, bật âm lượng nhỏ, rồi lại mở đèn ngủ mờ một chút, sau đó mới tiếp tục làm việc.

Tiêu Chiến gần đây đang bàn bạc hợp tác một dự án lớn, hộ tác này cạnh tranh rất mãnh liệt.

"Được, cứ theo kế hoạch trong đề án mà làm đi." Tăng ca, bận rộn một tháng, cuối cùng cũng có kết quả, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Chiến... Tiêu tổng." Mộc Minh Tắc gọi Tiêu Chiến đang chuẩn bị đi.

"Có chuyện gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Là..." Mộc Minh Tắc cắn môi, "Ngày mai đến thời kỳ thực tập, em chuẩn bị..."

"Ừm, Minh Tắc làm việc rất tốt, có thể tiếp tục ở lại." Tiêu Chiến cho rằng Mộc Minh Tắc muốn hỏi ý kiến của mình.

"Không phải, em cảm thấy bản thân còn phải học hỏi nhiều thứ, nên muốn trở về trường, tiếp tục thi nghiên cứu."

"Ừm, cũng được, anh tôn trọng ý kiến của em." Tiêu Chiến cảm thấy Mộc Minh Tắc rất có lòng cầu tiến, "Nếu em muốn trở về, cứ nói với anh."

"Vâng." Mộc Minh Tắc nhìn Tiêu Chiến. Sao người tốt như vậy lại không thuộc về mình chứ! Nếu như Vương Nhất Bác lại làm tổn thương anh lần nữa, anh có thể quay về bên em không? Xin lỗi, Chiến ca.

Tiêu Chiến không ngờ đề án do chính mình chuẩn bị lại không được thông qua, hợp tác cứ vậy mà bị Quý thị nuốt chửng, nhưng mà, đối phương lại giống như biết được nội dung đề án của anh, mỗi lần hạ giá đều cố tình nhắm vào.

Tiêu Chiến không thể không hoài nghi, công ty có nội gián.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên một tiếng, một hình ảnh được gửi qua, là hình ảnh Vương Nhất Bác và Quý Nghị ăn cơm ngày hôm đó.

Tiêu Chiến nhìn ảnh, nhíu mày, soạn một tin nhắn gửi cho thư ký Ngô:
Điều tra số điện thoại này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top