Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky đi đến phòng của tổng giám đốc Irin, thư ký mở cửa mời vào, nàng gật đầu thể hiện ý cảm ơn rồi bước vào trong. Lúc này Irin vẫn đang đứng bấm nút khởi động của máy pha cà phê, dáng vẻ trầm mặc suy tư đến lạ, khác hẳn ban nãy vẫn còn hất mặt tự hào với mình.

- Cậu đến rồi thì ngồi đi. - Irin nói nhưng vẫn chăm chú vào máy đang cho một tách cà phê đậm.

- Cậu gọi tớ đến có chuyện gì không? - Becky cho mình một chỗ ngồi ở bàn tiếp khách mà bắt chéo chân, ung dung như thể vẫn đang tự trấn an mình sẽ không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.

Irin thở dài một tiếng rõ mà hai tay đều đã cầm hai tách cà phê sữa thơm lừng, ngào ngạt lan toả khắp gian phòng. Becky nhận lấy mà ngửi nhẹ khiến tâm trạng cũng phần nào thả lỏng hơn. Irin ngồi đối diện mình cũng chưa vội uống ngụm cà phê nóng hổi mà vào thẳng trọng tâm.

- Chủ tịch muốn cậu chuyển công tác đến chi nhánh công ty con mới được thành lập cách đây không lâu.

Becky chưa kịp nhấp nhám thì đã khựng lại trước lời nói của Irin. Nàng đặt tách cà phê lên bàn mà hai tay chắp lại để ở bụng, nhắm nghiền mắt một chút rồi mở ra. Hết thảy hành động của nàng cũng đủ biết Irin nói chuyện này là đả kích đến lòng tự tôn của đối phương.

- Cậu nói vậy là để Garda làm trưởng phòng ở đây còn tớ đến làm trưởng phòng của công ty con?

- Đúng vậy. - Irin đối với quyết định này bất mãn không kém nhưng chẳng thể làm gì được.

- Cậu biết tớ không muốn mà? - Becky dần để ngọn lửa tức giận được châm ngòi.

- Tớ biết, chủ tịch rất coi trọng cậu nên để cậu làm trưởng phòng ở công ty con, bên cạnh đó được đà lên vị trí giám đốc!

Irin hết sức thuyết phục dẫu cho bản thân đang cắt rứt không ngừng. Chẳng ngờ có ngày người như Irin đây phải mắt nhắm mắt mở cho kẻ lộng quyền vào công ty, không những thế phải chính tay trao cho còn phải đích thân đẩy người có thực lực sang nơi khác.

- Căn bản chức vụ bên đó không thể nào bằng công ty mẹ... - Becky biết dù bản thân trèo có cao ở công ty con thì đằng này nàng vẫn chỉ là chân sai vặt.

Về mặt lý thuyết có thể không đúng nhưng Becky thừa biết sẽ có sự phân biệt rõ rệt. Nàng thở hồng hộc vì nén giận, đồng thời lại trở nên vô cùng mệt mỏi và trách móc đủ đường với đời. Dù chỗ dựa lưng như Irin cũng không bằng một dự án lớn sắp tới được tiến hành với công ty đối tác mà nơi đó là nhà của Garda.

- Cậu ở công ty mới chắc chắn sẽ có đường thăng tiến nhanh chóng!

- Tớ làm tất cả là để vào công ty này!!!

Becky từ nhỏ đã mơ ước từ lâu rằng bản thân sẽ đặt chân ở đây mà làm việc bán sống bán chết, nào ngờ tới cái tuổi mà mình luôn trông ngóng lại tồi tệ và khốn nạn cùng cực.

- Becca, tớ biết cậu khó chấp nhận nhưng chủ tịch đã cố gắng giữ thể hiện cho cả cậu lẫn Garda nên vì vậy mong cậu chấp thuận...

Becky không nói câu nào chỉ trơ mắt với ánh nhìn đầy thất vọng dán vào Irin, nàng hơi cau mày rồi nhanh chóng giãn ra. Becky cúi gằm mặt chỉ cúi đầu chào rồi rời đi chẳng nói năng thêm gì, nàng nhận ra rằng số phận đưa đẩy đến nước này, dù có giỏi giang chừng nào thì ông trời cũng cho kết quả bất công đến uất ức.

Nàng bước ra khỏi phòng mà đi một mạch khỏi công ty, mặc cho ai nấy đều lôi kéo thì Becky vẫn một mực đi thẳng về phía trước. Tâm trạng từ sáng giờ đã bay đi theo cơn gió vừa mới thoảng qua lọn tóc thổi qua nhè nhẹ. Nàng tuy biết chủ tịch đã cho mình cơ hội khác để phát triển, nhưng theo cách này thì quả nhiên đã khiến lòng tự trọng của nàng bị đạp đổ.

Becky đi vào quán trà sữa gần đó mà tự thưởng cho mình một ly mà bản thân yêu thích, nàng ghim ống hút mà cho mình một hơi lớn nhưng sự ngọt ngào này vẫn chưa đủ để xua tan sự thật chua chát mà nàng buộc phải nhận lấy.

Nàng muốn nhắn tin cho Freen nhưng nghĩ lại không nên làm phiền cô lúc làm việc nên đành thôi. Becky chống cằm không đụng vào điện thoại nhưng đâu đó lại chờ đợi nó sáng đèn lên, khi đó mong là Freen tìm kiếm nàng. Nhưng vẫn là sự thật giáng cho nàng cái tát thức tỉnh, đèn sáng nhưng hầu hết là tin nhắn của đồng nghiệp khi nghe được tin Becky chuyển công tác.

Tuy ngoài mặt nhân viên sẽ không bàn tán gì thêm ngoài việc cho rằng hai người không phân thắng bại, do đó mà cấp trên mới cho cả hai cùng chức vị nhưng khác ở chỗ là người tiếp tục làm còn người kia thì chuyển đi. Giả ngu thế nào cũng biết người bị chuyển là Becky đã thua một ván khó nuốt trôi.

- Trưởng phòng Becky, cô thấy thế nào?

Garda từ đâu xuất hiện mà ngồi đối diện mình, trên tay còn là ly trà sữa với lớp milk foam dày. Cô nàng vẫn đang nở nụ cười đắc thắng trên môi, nàng ta khoanh tay trước ngực mà chờ đợi lời hồi đáp từ Becky.

- Trưởng phòng Garda, đây là ý chúc mừng của cô ban nãy sao?

- Không, ban nãy là tôi thành thật chúc mừng cho cô, chỉ có điều không ngờ chủ tịch ưu ái tôi đến vậy thôi. - Garda giễu cợt cười thành tiếng khiến người ta chán ghét không thôi.

- Cô cũng biết chủ tịch sẽ làm mọi cách cho cô lên vị trí này. - Becky đánh giá người trước mặt không quá cao cũng không thể thấp nỗi, người này như chẳng thể hiện gì quá nhiều nên nhầm lúc nàng không biết Garda rốt cuộc tài cáng đến đâu.

- Cô là người thông minh, ở đây chỉ khiến cô mắc kẹt không thể tiến thân nỗi. - Garda thành thật nói.

- Cô đang xem thường tôi đó sao? - Becky không biết mục đích nàng ta ngồi đây nhiều lời làm gì.

- Ở công ty con chưa có đủ nhân sự tài giỏi nên chủ tịch đưa cô đến đó là hợp lý. - Garda nhún vai mà bảo.

- Vậy tại sao không phải là cô?

- Chẳng ai để con của đối tác công ty qua đó nắm trùm cả. - Garda cảm thấy thật tức cười, nữ nhân trước mặt mình coi vậy vẫn đôi phần ngốc nghếch.

Becky nhíu mày, tự biết bản thân giận quá mất khôn mà thốt ra mấy lời vô lý. Nàng xoa thái dương mà bình tĩnh trở lại, nếu để cảm xúc chèn ép quá nhiều thì không biết chừng nữa Becky lại nói mấy lời vô nghĩa gì nữa đây.

- Trưởng phòng Becky, chúc cô may mắn.

- Cô như vậy là giúp tôi đó sao? - Becky bất giác hỏi.

Garda hơi khựng lại mà cười nhẹ, đặt tay mình lên vai của Becky mà vỗ vài cái rồi bảo.

- Chúng ta đều là những quân cờ mà thôi. - Garda dứt câu xong bỏ lại Becky ở đó ngồi đờ đẫn với ly trà sữa của mình đã tan gần hết nước đá.

Garda dẫu có dụng tâm nhưng mấy lời khi nãy đều là thật lòng nói cho Becky nghe. Ắt hẳn hai người đều chung một mục đích, có điều lợi thế nghiêng hẳn sang bên Garda do đó mà cô nàng thuận lợi bước lên chiếc ghế đó ngồi còn Becky như thể bước lại từ đầu. Rõ là cô ta đến đây để chế giễu nhưng ngược lại có sự thật mất lòng mà khiến nàng phải đối diện.

.

- Bà Mia, con chụp xong xuôi hết rồi. - Freen đặt máy ảnh xuống bàn mà xoay xoay cổ tay.

- Freen, cậu ăn ít trái cây đi. - Vicky đặt dĩa tráng miệng ngay trước mặt Freen.

- Cảm ơn anh.

- Chúng ta bằng tuổi, không cần khách sáo đâu. - Vicky xua tay mà lấy cây ghim miếng dưa hấu mát lạnh đưa cho cô.

Bà Mia tất bật cùng mấy đứa nhỏ phụ bếp vì nấu nướng từ trưa đến giờ, Freen cũng buộc phải ngồi chờ đợi những món ăn mà khách gọi, sau đó nhanh chóng canh góc chụp ở bàn đã bố trí từ trước, tiếp đến mới đưa ra cho khách thưởng thức. Cứ vậy mà Freen đã làm việc liên tục mấy giờ đồng hồ. Cô biết sẽ không làm kịp cho nên đã mang đồ sạch đem theo để chốc nữa đón Becky tan làm, mà còn thơm tho không có mùi thức ăn bám vào.

- Hình như còn mấy món nữa đúng không bà? - Freen ló đầu vào bếp thấy mọi người vẫn chưa ngừng tay.

Freen tính đến giờ cũng đã gần 15 món được cô chụp rồi, nhưng menu của tiệm cũng khá đa dạng nên vẫn còn một số món vẫn chưa được khách hôm nay lựa chọn đến.

- Đúng rồi con, nhưng mà nhiêu đây cũng khá đủ rồi, có gì mai lại tiếp tục! - Bà Mia miệng nói nhưng tay không ngừng xào xào thức ăn trên chảo, chỉ cần hớ hênh một chút sẽ biến đổi khẩu vị ban đầu.

- Dạ vâng, à mà bà Mia có chỗ nào để con thay đồ không ạ?

- Định đi đón Becky tan làm về à? - Bà Mia quay sang nhìn cô một cái rồi cười cười tiếp tục hất chảo.

- Dạ...? Sao bà biết hay vậy ạ? - Freen ngại ngùng mà da mặt mỏng đã ửng đỏ, mấy bạn phụ bếp chắc chắn không phải đỏ do bếp nóng mà là vì ai đó.

- Mặt con viết chữ trên đó rành rành!

Freen nghe xong liền chạm vào mặt mình theo quán tính khiến mọi người trong bếp một phen cười rầm rộ.

- Mọi người trêu con... - Cô bất lực không biết chôn mặt vào đâu nên trốn tạm ở tường.

- Nói với Vicky đưa chìa khoá dự phòng của Becky cho con đi. - Bà Mia hất mặt đến con trai của mình mà bảo.

- Như vậy không hay lắm... - Freen gãi nhẹ lên gò má nóng.

- Có mất mát gì thì cái giá lên đầu P'Freen thôi ạ! - Bạn nữ phụ bếp đằm thắm, đoan trang, dịu dàng, thục nữ lấy hàng nguội ra mà niềm nở.

- A di đà phật. - Bà Mia chắp tay mà hướng lên trần nhà.

- Bà chủ! Khét! Khét rồi!!! - Nam nhân ngửi được mùi đắng nhẹ liền hốt hoảng nói lớn.

Bên trong phòng bếp bắt đầu náo loạn, Freen nuốt nước bọt giả vờ huýt sáo không biết gì mà đi ra phía ngoài, nơi mà Vicky vừa hay ghi xong order cho khách mới, vừa định quay vào trong đã thấy Freen đứng trời trồng nhìn mình.

- Nam mô...! Có chuyện gì không Freen? - Vicky vuốt ngực mình mà nhém không giữ được khía cạnh mạnh mẽ của mình.

- Bà Mia nói cậu cho tớ mượn chìa khoá dự phòng của Becky.

- Vậy à? Cậu đợi tớ chút. - Vicky xé giấy để order ghim vào cây ở phía phòng bếp rồi tức tốc đi lên lầu.

Freen nhanh chóng thu dọn đồ nghề của mình rồi đem theo mà nối bước Vicky. Anh vào phòng của mẹ mình rồi mở tủ lấy trùm chìa khoá dự phòng rồi đi ra, cả hai đi đến phòng của Becky cách đó vài bước chân mà mở cửa ra.

- Nhà của bà Mia có thiết kế độc đáo thật. - Freen tuy mới diện kiến nhà trọ này hôm qua nhưng nay vẫn cảm thán không thôi.

- Nó giống như phòng ngủ của một căn nhà biệt lập vậy, có điều rộng hơn nhiều. - Vicky cũng quá quen phản ứng của người khác khi đến dãy trọ nhà anh rồi.

- Vậy còn phòng trống nào không Vicky?

- Cậu định ở sao?

- Trước mắt thì có ý định như thế... - Freen nói nhỏ mà đặt đồ đạc của mình lên nệm.

- Không ấy cậu ở chung với Becky luôn đi? - Vicky đánh vào trọng tâm khiến cô lần nữa xấu hổ.

- Chậc... Tớ định đưa mẹ đến đây ở đỡ.

- Vậy sao...? Tầng trên có phòng rộng hơn nhưng chưa ai thuê, nếu cậu muốn thì tớ vẫn giữ chỗ cho cậu! Nhưng lỡ như có khách tới muốn ở mà cậu vẫn chưa quyết định được thì tớ đành cho người khác đấy nhé! - Vicky thảy chùm chìa khoá cho cô rồi định rời đi.

- Mẹ con nhà cậu dễ đưa chìa khoá cho người lạ vậy sao? - Freen thắc mắc nên hỏi.

- Dù cậu có ý định ăn trộm cũng không thể đâu! - Vicky cười một cái khiến cô sởn cả da gà, hình như trong nhà trọ có thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả cái giá to tổ bố ở dưới bếp.

- Cậu làm việc đi, tớ thay đồ xong sẽ đưa chìa khoá lại cho cậu.

- Được.

Vicky đóng cửa rồi rời đi để lại Freen bắt đầu bung đồ của mình ra mà nhanh chân đi vào nhà tắm, cũng sắp sửa đến giờ tan làm rồi mà sao trời lại âm u thế này.

Freen cài cúc áo mà nhìn về phía cửa sổ, bầu trời trong xanh ban sáng đã bị tô một màu xám khó coi. Cô đoán sắp sửa có trận mưa lớn rồi đây, tuy là không thuận tiện cho việc di chuyển nhưng Freen vẫn muốn đưa nàng đi ăn một bữa thật ngon.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top