Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Gặp tai kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Muộn thế này rồi, ai đến vậy chứ? Trương Trì do dự mở cánh cửa chống trộm cũ nát, phát ra tiếng kẹt kẹt chói tai.

Ngoài cửa, trừ bạn trai cũ Trình Tuấn còn có mấy cảnh sát, tất cả đều hoang mang vây quanh anh, mồm năm miệng mười hỏi không ngừng, thứ họ nói nhiều nhất là:

– Đừng sợ, anh đã an toàn rồi!

Có tin được hay không? Trong đầu quá loạn, Trương Trì thống khổ ôm đầu muốn vứt hết tiếng ồn trong tai ra ngoài. Ba tháng trước, những gì đã xảy ra trong những đêm hè ấy, liệu có phải mơ không? Tại sao lại không có một chút cảm giác chân thực nào? Đâu mới là thật, đâu mới là mơ? An toàn rồi? Thật sự... an toàn rồi?

Ba tháng trước, một ngày nhàm chán như bao ngày khác. Trương Trì như bình thường vẽ một bản thiết kế phức tạp, không ngoài suy đoán, lại phải tăng ca. À, đúng rồi. Nếu hôm nay có chuyện gì đặc biệt, chính là anh nghe một người nói rằng, bạn trai Trình Tuân đã quen mấy năm của anh lại ngoại tình.

Trương Trì buồn cười để điện thoại xuống, yên lặng xóa tin nhắn kia.

Đã hơn ba mươi tuổi rồi, không cần phải ồn ồn ào ào vì chuyện như vậy. Trước đây anh đã tha thứ một lần, cuối cùng người kia lại coi như đây không phải chuyện gì to tát. Cũng đến lúc kết thúc rồi, anh chỉ muốn cùng người mình thích bình bình an an sống qua ngày mà thôi.

Nhìn qua địa chỉ mà người bạn kia gửi, Trương Trì lái xe tới nhà nghỉ không có chút tiếng tăm này, ngồi trong xe chăm chú nhìn vào cửa, uống bia lạnh chờ đợi.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, bóng người quen thuộc kia mới đi ra từ cửa chính, trong ngực còn ôm một thiếu niên mảnh mai quyến rũ. Trình Tuấn âu yếm hôn lên trán thiếu niên rồi mới lưu luyến không rời tách ra.

Trương Trì nhấn còi xe ba lần để người kia chú ý, không ngoài dự đoán, Trình Tuấn cau mày đi đến định mở miệng chửi người. Nhìn thấy người trong xe, gã mới giật mình đờ người.

"A Trì, sao em lại ở đây?"

"Chuyện này nên để tôi hỏi mới phải." – Trương Trì nhìn liếc sang bóng thiêu niên đã đi xa, "Hóa ra anh thích kiểu người này."

Trình Tuấn chạy đến cạnh xe Trương Trì, sắc mặt biến đổi liên tục. Trương Trì bình tĩnh khiến gã không biết phải làm sao, không biết nên giải thích thế nào, "Em ấy..."

"Chúng ta chia tay đi." – Trái ngược với vẻ hoang mang của Trình Tuấn, Trương Trì nhìn thẳng vào mắt gã, hờ hững mở miệng :"Đây chắc là nguyên nhân mà anh thường xuyên tăng ca?"

"Không phải! A Trì, anh chỉ là bị ma che mắt." – Trình Tuấn cũng không phải nói láo, hắn từng rất yêu Trương Trì. Mặc dù Trương Trì đã hơn ba mươi, nhưng trên khuôn mặt anh không hề có dấu vết của thời gian. Một người sạch sẽ đẹp đẽ như vậy, khi ngượng ngùng lại mang vẻ phong tình, giọt lệ khóe mắt quyến rũ khiến người khác ngứa ngáy, đúng là khiến người ta không yêu không được.

Nhưng tình yêu cứ bình dị trôi qua sẽ khiến người trong cuộc mất đi cảm xúc mãnh liệt ban đầu. Gã muốn tìm kiếm nguồn cảm xúc mới, kích thích thần kinh của gã, nhưng gã lại không muốn buông tha đóa hoa cao lãnh quý hiếm này. Gã biết mình ích kỷ, tham lam, nhưng thói trêu bướm ghẹo ong đã ăn sâu vào máu gã, gã không dứt khỏi những thứ mê hoặc này.

Trương Trì lắc đầu, không muốn nghe Trình Tuấn giải thích :"Chúng ta đều không còn nhỏ, cứ tiếp tục như vậy chỉ vô ích mà thôi. Tôi biết anh thích chơi, nhưng tôi không phải người không cần mặt mũi, không thể đi theo anh được nữa. Bây giờ vẫn chưa muộn, chúng ta chia tay trong hòa bình đi."

Không chờ Trình Tuấn phản ứng, Trương Trì đạp mạnh ga rời đi.

Kết thúc rồi. Cuối cùng vẫn không thể đi cùng nhau. Chẳng lẽ yêu một người, cùng người đó sống yên bình khó lắm sao?

Trương Trì xin nghỉ nửa ngày. Điện thoại di động không ngừng vang lên, đều là Trình Tuấn gọi đến. Trương Trì không nghĩ ngợi từ chối tất cả.

Chuyện gì thế này, bây giờ đến nhà mình cũng không thể trở về được nữa, Trình Tuấn chắc chắn sẽ đứng trước cửa chờ anh. Trương Trì không có tâm trạng gì lái xe như điên quanh thành phố, mặc cho gió nóng quật lên mặt, mang theo nước mắt tràn ra từ khóe mắt đỏ bừng.

Anh không muốn, nhưng không thể không buông bỏ.

Mặt trời ngả về phía Tây, xăng đã cạn, tâm trạng cũng không còn khó chịu nữa. Dù sao cũng sắp hết ngày, Trương Trì lái xe về nội thành, dưới ánh đèn đường màu vàng, nước mắt cuối cùng cũng khô cạn.

"Đầy bình, cảm ơn." – Ngay lúc đèn báo hết xăng sáng lên, Trương Trì lái đến một trạm xăng dầu. Trương Trì cầm ví tiền đi vào đại sảnh, đưa cho nhân viên vài tờ tiền.

Cuộc sống của anh vẫn luôn yên bình không một gợn sóng, bình thản lại vô vị, chẳng trách Trình Tuấn không chịu được nhàm chán khi ở bên anh. Nghĩ như thế, Trì Tương thấy bình tĩnh một chút. Anh sẽ không thay đổi quyết định. Nếu anh không thể thỏa mãn được Trình Tuấn, vậy thì chia tay sẽ tốt cho cả hai.

Đột nhiên bên ngoài truyện đến tiếng động rất lớn, Trương Trì đau cả màng nhĩ, theo sau tiếng động đó là tiếng ồn ào la hét. Cửa bị mở, nhân viên bơm dầu bên ngoài bị xô đẩy vào trong, quần áo nhuộm đầy chất lỏng màu đỏ.

"Không được nhúc nhích! Hai tay ôm đầu ngồi xuống đất!" – Người đàn ông dẫn đầu cao to vạm vỡ, hung thần ác sát chĩa dao vào đầu một nhân viên, "Cướp đây, không muốn chết thì ngoan ngoãn cho tao!"

Trương Trì ngồi xổm, không dám cử động, chỉ có thể len lén liếc nhìn đôi giày lúc ẩn lúc hiện trước mặt.

Người đàn ông vừa lên tiếng đe dọa không hề rời đi, một người khác đi giày da cũ nát nhảy vào quầy thu tiền, lục tung tùng phèo lên, giọng khàn khàn khó nghe :"Tao đã bảo đừng đến chỗ khỉ ho cò gáy này cướp rồi, tí tẹo tiền này còn chả đủ nhét kẽ răng."

"Không phải ý của thằng A Sơn à, nó nói chỗ này thiếu an toàn." – Một người mập mạp nói xong, ngồi xổm xuống, nâng cằm một nhân viên nữ, cười bỉ ổi :"Em gái, ra ngoài chơi với anh một lát."

"Anh Hổ, bớt làm mấy chuyện buồn nôn này đi. Lần trước cũng tại anh thèm chơi mà tụi mình suýt bị bắt còn gì." – Người đứng trong quầy thu ngân vội vàng nhét vài nắm tiền vào túi, bước ra, "Cái chỗ này còn chả đủ hai vạn, chẳng may bị bắt thì lỗ to. Đi thôi, đi thôi."

"Ầy! Thiết Nha, trên kệ kia không phải còn rượu à, cả thuốc lá nữa, lấy hết! A Sơn, mày đi lục soát người bọn nó, điện thoại ví tiền gì cũng lấy hết."

Thấy gã mập đi ra, Trương Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô gái bên cạnh đã sợ đến mức tè ra quần, mong là sẽ không làm gì khiến bọn cướp tức giận. Nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ có ba người, mà trong cả cửa hàng này tổng cộng có bốn người đàn ông và hai người phụ nữ. Nếu mọi người biết hợp tác với nhau, có lẽ sẽ có hi vọng.

Nhưng mà ông trời vốn rất thích đùa giỡn, luôn muốn mọi chuyện xảy ra theo hướng không ai lường được. Cô gái vừa bị doạ sợ đột nhiên tỉnh táo, la hét đòi báo cảnh sát. Sai lầm, thực sự quá sai lầm! Làm như vậy chỉ khiến bọn cướp tức giận, đồng thời buộc chúng phải làm đến bước đường cùng.

Chất lỏng ấm áp bắn lên mặt, Trương Trì hoảng sợ chạm lên nó. Đầu ngón tay dính máu đỏ tươi, lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào ngực cô gái, đôi mắt trợn trừng, hình tượng ghê rợn ấy trong nháy mắt ghim sâu vào đầu Trương Trì.

Pằng! Tiếng súng lần thứ hai vang lên, nhân viên quỳ gần cửa ngã xuống đất. Bọn cướp quả nhiên bị kích thích, tình hình càng lúc càng bết bát hơn. Một đôi giày thể thao xuất hiện trong tầm mắt, Trương Trì thầm khẩn cầu. Người này là A Sơn mà bọn họ nhắc đến, từ đầu đến cuối không lên tiếng, cũng không tham dự vào việc hại người, có lẽ...

Trương Trì ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, vội vàng nói :"Trong thẻ của tôi có không ít tiền, tôi có thể đưa hết cho các anh. Xin đừng làm hại tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top