Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2 - Chương 7


Bị sự nghiêm túc của em trai chọc cười, Vương Gia Nhĩ vỗ đầu Hữu Khiêm một cái, "Được được được, anh quan trọng. Vậy tốt rồi, anh thấy ba mẹ cũng muốn đến Hong Kong định cư dưỡng lão, anh đoán bất động sản bên đó cũng chững lại tối đa một năm, trước tiên em đồng ý tới đó, xa nhau một năm, sau đó anh cũng đến được không?"

"Một năm dài lắm đấy." Kim Hữu Khiêm méo miệng.

"Cũng không phải một năm đấy không gặp được, sinh nhật ba mẹ, sinh nhật em, sinh nhật anh, không phải năm nào chúng ta cũng cùng nhau trải qua sao?"

Nhìn hai anh em hạnh phúc, Bam Bam cảm thấy rất hâm mộ. Vương Gia Nhĩ trước mặt Kim Hữu Khiêm luôn vô cùng dịu dàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ nghiêm túc ở công ty. Nếu các đồng nghiệp biết Vương Gia Nhĩ là một người cuồng em trai, đoán chừng sẽ được mở rộng tầm mắt.

Bây giờ Bam Bam mới ý thức được, bản thân cho rằng Vương Gia Nhĩ đối xử với mình khác biệt, là quan tâm dịu dàng, nhưng trước mặt Kim Hữu Khiêm, chẳng qua là khách sáo.

"Để em suy nghĩ một chút, dù sao tuần tới mới hết thời hạn."

"Đúng rồi, Bam Bam, em thích vũ đạo như vậy, không muốn tiếp tục kế hoạch phát triển tiếp sao?" Vương Gia Nhĩ vừa gắp thức ăn cho Kim Hữu Khiêm vừa nói.

"Con đường này, phải giỏi âm nhạc. Em vẫn muốn lựa chọn an toàn một chút."

"Nhưng cậu nhảy rất tốt mà, trước kia thi đấu còn đoạt giải nữa!" Kim Hữu Khiêm nói.

"Vậy sao, vậy thì phải kiên trì. Thật ra thì tập đoàn cũng có công ty giải trí, nếu em muốn phát triển có thể..."

"Không cần." Vương Gia Nhĩ còn chưa nói xong Bam Bam đã từ chối. Bam Bam muốn dựa vào năng lực của chính mình xông ra thế giới, cho dù là vũ công cũng là được chọn vào, chứ không phải dựa vào mối quan hệ.

Vương Gia Nhĩ không kiên trì nói nữa, dù sao cũng là thương nhân, anh vẫn biết nhìn mặt mở lời.

"Thực tập rồi ở lại cũng không tệ, sau khi chuyển chính thức sẽ có đãi ngộ tốt hơn." Vương Gia Nhĩ nói.

"Vâng."

Vương Gia Nhĩ đưa Kim Hữu Khiêm đang buồn ngủ về nhà trước rồi mới đưa Bam Bam về.

"Anh thấy tâm trạng em không tốt, vì hồi nãy anh nói sai sao?

"Không phải, không phải."

"Vậy, muốn nói gì với anh không?"

"... Anh Jackson, sao anh tốt với em như vậy? Là vì em là bạn của Hữu Khiêm sao?"

"Anh không có ý đó."

"Em biết, anh chuyển em khỏi tổ C, chuyển vào bộ phận bán hàng tổ A." Nhân tài ở tổ A có cơ hội thăng chức.

"Hả, em biết à. Nhưng anh thấy em có tài năng, anh có xem qua bảng báo cáo rồi."

"Vậy, tại sao đối xử tốt với em vậy?"

"Một phần em là bạn của Hữu Khiêm, nhưng vẫn là vì ánh mắt đơn thuần của em lần đầu gặp, ánh mắt ấy đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, cũng hy vọng sau này sẽ không thay đổi. Trước kia em nói, có phải chúng ta quen biết ở kiếp trước hay không, có thể là thật đấy, anh cũng cảm thấy có loại ảo giác đã biết em rất lâu rồi."

"Vậy, nếu em nói, em thích anh có phải em sẽ trốn không?"

"Anh cũng thích em mà, đứa nhóc đáng yêu này."

"Không phải thích kiểu ấy, là em thích anh, kiểu muốn trở thành người yêu của anh ấy."

Xe thắng gấp, may có dây an toàn nếu không Bam Bam nhất định sẽ bay ra ngoài.

Tận năm phút im lặng, Vương Gia Nhĩ lái xe vào sát lề rồi cũng không làm gì thêm.

"Xin lỗi, mang đến phiền phức cho anh rồi. Nhưng em không chỉ nói suông đâu. Đưa đến đây là được, em có thể tự về." Nói xong Bam Bam đã xuống xe, một mình dọc theo đường đi về phía trước.

Vương Gia Nhĩ ngây người một lúc, vẫn lái xe đuổi theo, "Lên xe."

Sau đó không nói một lời đưa Bam Bam về trường, Bam Bam cảm giác được, tốc độ xe nhanh hơn bình thường.

Bên kia, Đoàn Nghi Ân không biết lúc nào mới có thể triệu kiến Long Vương, cũng không tìm được hành tung của Long Vương, chỉ có thể chờ đợi. Đúng một tuần sau Long Vương xuất hiện.

"Đưa văn kiện tới ta ký tên cho ngươi, ngươi có thể đi."

"Thật sự không muốn trò chuyện một chút sao?"

"Ta và người không thể trò chuyện."

Bộp một tiếng, Đoàn Nghi Ân đập lên bàn một cái, "Ta thấy kiếp trước em ấy bị ngươi hành hạ đến chết, ngươi cho rằng ta tự nguyện trò chuyện thoải mái với ngươi sao!"

Long Vương kinh ngạc, đối diện với ánh mắt tức giận của Đoàn Nghi Ân, không biết làm sao lắc đầu một cái, lệnh cho người lui ra ngoài, ngồi xuống.

"Nói đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top