Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ nhỏ này thật ra là một mật thất mà Al-Haitham và các tộc nhân còn sót lại đã từng lẩn trốn sự truy đuổi của thợ săn. Bây giờ bọn họ đã khai phá được phần cống rãnh bên dưới thành phố nên mật thất này bị bỏ hoang đi, không còn ai sinh sống nữa, nó dùng để chứa vàng bạc châu báu mà bọn họ có trong thời kỳ còn làm quý tộc hoàng gia Sumeru.

Nơi này có rất nhiều phòng, nhưng phòng của tầng lớp cao hơn thường ở sâu bên trong. Al-Haitham bế Kaveh trên tay đi một đoạn đường khá dài, suốt dọc đường đi Kaveh nằm im trên tay hắn.

Al-Haitham biết Kaveh tỉnh rồi, nhưng cũng mặc kệ anh giả vờ, dù sao người này cũng đâu còn sức lực để giãy giụa.

Về đến phòng, hắn đặt nhẹ Kaveh lên chiếc giường. Điều kiện ở đây không đủ để có một chiếc nệm êm ái, dù bọn họ có rất nhiều tiền vàng nhưng do sự săn bắt gắt gao của thợ săn mà họ không dám lộ diện bên ngoài.

Tủ đồ của Al-Haitham ngoài mấy cái áo choàng dài, có cái nguyên vẹn có cái cũ nát kia thì toàn bộ đều là trang phục hoàng gia kiểu cách thời xưa. Hắn thường hay mặc áo choàng rách đơn giản là do không muốn thay tới thay lui mà thôi, kiểu gì đi ra ngoài về thì áo choàng của hắn cũng nát bươm.

Hắn lục lọi mãi cuối cùng cũng lấy ra một cái áo sơ mi tay dài, áo của hắn nên so với anh thì có hơi rộng.

Hắn cầm chiếc áo tiến về phía Kaveh, đỡ anh nằm ngồi vào lòng hắn rồi bắt đầu cởi từng cúc áo của Kaveh ra. Tai anh áp sát vào lồng ngực của Al-Haitham, nơi đó có một trái tim không tồn tại ngừng đập từ lâu, nhưng dường như nó để lại hư ảo, bằng chứng là Kaveh vẫn nghe rất rõ tiếng tim đập.

Al-Haitham ở trên vừa cởi áo cho Kaveh, vừa thắc mắc tại sao tim của vật nhỏ lại đập nhanh đến như vậy, không biết anh có khó chịu gì không.

Tay hắn luồn vào trong, nhẹ nhàng cởi chiếc áo toàn mùi rượu của anh ra. Da Kaveh rất trắng, dưới ánh lửa bập bùng trên tường càng tạo ra nét yêu mị.

Thay áo của mình cho anh xong, hắn tiếp tục cởi đến quần của Kaveh. Chỉ là cơ thể của con người thôi, hắn thấy qua nhiều rồi, hơn phân nửa chúng còn nằm trong bụng hắn.

Sau khi cởi quần Kaveh ra, Al-Haitham thấy dù sao áo của hắn cũng đủ dài để che khuất đùi của anh, thế là hắn lười tìm một chiếc quần khác cho Kaveh, để anh mặc mỗi quần lót và áo của hắn.

Kaveh giả vờ bất tỉnh, lúc đầu anh sợ hắn sẽ làm gì đó với anh, nhưng thấy tên này chỉ thay quần áo cho anh thôi thì để im cho hắn làm. Mãi mà không thấy hắn mặc lại quần cho mình, Kaveh hé mắt ra thì thấy gương mặt đẹp trai kia đang dí sát vào mặt làm anh giật thót bật ra đằng sau.

Al-Haitham kéo anh lại, giở giọng châm chọc.

"Không ngủ nữa à?"

Kaveh chột dạ, lắc lắc đầu. Bị nhốt ở đây, lại còn bị bất tỉnh mấy lần làm Kaveh không biết đang là ngày hay đêm. Nhưng dạ dày anh ít nhiều cũng quen bữa nên đang cật lực thông báo cho chủ nhân về tình hình của mình.

Anh nhìn vào mắt hắn, khẽ chớp chớp mắt làm hàng lông mi dài rung động theo.

"Chủ nhân, tôi lại đói rồi."

Bên ngoài chỉ vừa quá trưa một chút, buổi sáng hắn đồng ý ra ngoài mua thức ăn cho anh là vì mặt trời chưa lên cao, ít nhất ánh nắng nhẹ đó không làm ảnh hưởng đến hắn. Với sức nóng hiện tại, nếu hắn ra đường chắc chắn sẽ bị thiêu rụi, nhưng cũng không thể để Kaveh bị đói được.

Khi nuôi một con vật gì đó, đầu tiên phải chăm bẵm cho nó béo lên thì thịt mới ngon được. Nếu để cho anh đói thì máu hắn lấy từ anh sẽ kém chất lượng mất.

"Ngươi tự đi kiếm đồ ăn đi."

Kaveh tưởng mình nghe nhầm, hắn bảo anh tự đi kiếm đồ ăn, vậy là hắn thả tự do anh đấy à?

Trong đầu Kaveh bắt đầu nở ra hàng đống kế hoạch bỏ trốn.

Mắt anh lấp lánh: "Chủ nhân sẽ thả tôi ra và để tôi tự đi mua thức ăn đúng không?"

Hắn biết anh đang nghĩ gì, nhưng thôi vậy, cứ để con mồi này vui vẻ với mấy kế hoạch ngu ngốc của bản thân đi. Al-Haitham muốn xem vẻ mặt tuyệt vọng của anh khi thấy hắn lại xuất hiện vào tối nay.

Nhưng trước khi đi, anh phải ăn mặc lại đàng hoàng chút đã, Kaveh mãi nhìn hắn mà quên bén đi bản thân đang bán khoả thân, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình này. Tất cả quần của Al-Haitham đều không vừa với anh, thế là Kaveh phải mặc lại chiếc quần cũ mà hắn đã cởi lúc nãy.

Hắn dẫn Kaveh đến trước cửa căn hầm dẫn đến bên trên mặt đất. Trước khi để anh đi, hắn còn đưa cho anh một túi nhỏ toàn là đá quý.

Sau khi Kaveh men theo lối đi phía trước tiến lên mặt đất, anh phát hiện đây là khoảng sân sau ngay trong nhà của anh.

Kaveh lên và đậy nắp hầm lại, không biết là có thủ thuật che giấu gì không nhưng trước khi Kaveh từ dưới đấy chui lên thì anh cũng không hề biết ở đây có một cái mật thất.

Việc đầu tiên Kaveh làm khi vừa thoát khỏi tay tên quỷ hút máu kia là đi đổi số đá quý mà hắn đưa thành mora. Kỳ lạ là anh không hề có ý định báo việc này cho ai cả, hơn hết anh thừa biết dù nói ra cũng sẽ không ai tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top