Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu là kiếp trước, Harry sẽ là một đứa ưa thích mạo hiểm, hành động mà chẳng suy nghĩ. Nhưng ở kiếp này, bộ óc của một thanh niên 18 tuổi dù trong cơ thể đứa trẻ 11 tuổi thì vẫn trưởng thành hơn rất nhiều.
Thay vì cố lo chuyện bao đồng ở Gringotts hay tìm hiểu về Nicholas Flamel, Harry lại cắm mặt vào hàng tá quyển sách về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhiều học sinh tỏ ra hết sức kinh ngạc khi một Potter lại đi tới thư viện thường xuyên đến mức thủ thư Irma Pince cho phép cậu có thể mượn sách không giới hạn.
Đôi khi vài học sinh nhà Ravenclaw còn đùa rằng: "Cậu Potter này phải ở nhà của chúng ta mới đúng chứ nhỉ?".

Vì phải toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp chống phe Hắc ám nên Harry quyết định không bộc lộ tài năng Bay lượn và cũng không tham gia đội Quidditch. Điều này khiến đội bóng nhà Gryffindor không thể giành chức vô địch năm nay, cũng hơi buồn a.
Đối với các môn học khác thì cậu luôn là một học sinh xuất sắc. Kiến thức năm nhất so với một học sinh năm bảy thật sự quá đơn giản. Ví dụ như tiết Độc dược đầu tiên, giáo sư Snape đã hỏi dồn Harry:

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

"Dạ thưa giáo sư, lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được gọi là cơn đau của cái chết đang sống."

"Ha, kịch bản cũ quá rồi Sev à" Harry thầm nói móc Snape.

"Thế còn nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

"Dạ lấy sỏi nghiền từ bao tử con dê."

*Cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

"Chúng là một thưa giáo sư. Hoặc ta có thể gọi là cây phụ tử cũng được."

Harry cười mỉm. Kiếp trước Snape chơi cậu một vố, kiếp này cậu trả đủ.

Mặt vị giáo sư kia cứng đờ trong giây lát rồi liền lấy lại phong thái, quát bọn học sinh:

" Nghe rồi đấy, chúng bây không định ghi chép vào tập à??"

Thế là bọn học sinh cứ thi nhau viết sột soạt lên cuộn giấy da. Hermione ngó qua Harry:

"Bồ cừ thế! Bồ làm giáo sư cứng họng luôn rồi kìa. Mà đáng lẽ với phần trả lời như thế, bồ xứng đáng được thêm 5 điểm luôn mà."

"Bồ quá khen." Harry đáp lại cô.
Muốn lấy điểm từ Xà vương mà dễ vậy cũng đỡ. Nghĩ đến đó, cậu bất giác đảo mắt lên bàn giáo sư.

"Sev có vẻ bất ngờ quá hóa ngơ rồi"

Harry cười thầm. Cậu làm gì biết, Snape đang tự đấu tranh tư tưởng khó khăn đến nhường nào.

Một thời gian sau đó, giáo sư Snape chẳng thèm đả động gì đến cậu. Thế cũng tốt. Điều đó khiến cậu không suy nghĩ mông lung về ba mớ tình cảm bòng bong. Cụ Dumbledore cũng đã trả cho Harry áo choàng tàng hình - thứ giúp cậu lén đi tới đài thiên văn mỗi tối để thực hành chú ngữ một mình. Sau khi lén nghe trộm cuộc trò chuyện 'không mấy thân thiện' của Snape và Quirrell, cậu biết đã đến lúc triệt tiêu mảnh hồn thứ nhất của Voldemort rồi.

Sau một tuần thi không căng thẳng lắm, Harry khoác áo choàng tàng hình, một mình đến phòng bị cấm ở tầng ba. Mấy thử thách của các giáo sư hết sức đơn giản nên cậu hầu như chẳng tốn tí công nào để thực hiện (dù phần bàn cờ có hơi nhức đầu).

Cũng như kiếp trước, Harry trong chiếc gương Ảo ảnh cũng bỏ vào túi cậu hòn đá phù thủy. Ngay sau đó, Quirrell bước vào cùng với thân thể bị cháy xém:

"Khá lắm trò Potter không ngờ trò cũng đến được đây."

"Quá khen rồi giáo sư Quirrell, hay tôi phải gọi là chân sai vặt của Voldemort nhỉ?" Harry xoáy đểu hắn, khiến hắn mất bình tĩnh.

"Im mồm!! Mi làm sao biết được sự vĩ đại của Chúa tể Hắc ám chứ."

" Lấy...hòn...đá" Giọng nói yếu ớt từ sau đầu Quirrell vang lên, đích thị là của Voldemort.

"Vâng thưa chủ nhân. Giờ thì, đưa ta hòn đá nào thằng ranh con!"

"Sectumsempra!!"

Harry chĩa đũa phép vào Quirrell, hô to. Một luồn sáng bắn vào người hắn ta, tạo nên những vết cứa sâu trên da thịt. Ngay lập tức, cậu chạy đến gần con người đang kêu gào thảm thiết vì đau đớn kia, lấy tay chạm vào mặt hắn. Mặt Quirrell từ từ hóa đá, rồi chuyển sang phần cơ thể còn lại, cho đến khi cả người hắn ngã xuống và vỡ nát thành từng mẩu. Voldemort hét lên những lời cuối cùng trước khi biến thành một làn khói đen bay vào không trung:

"Potter....ta nhất định sẽ quay lại. Hãy đón chờ thời đại hắc ám đi ranh con!!"

"Cũng may là ở kiếp trước đã học lén được này rồi a, nếu phải xài đến lời nguyền không thể tha thứ thì hơi mệt đấy."

Nói rồi Harry tự tạo vài vết thương trên cổ tay, ngực và bắp chân, sau đó cố tình ngất xỉu. Dù gì thì cũng không nên để người khác nghi ngờ về thân phận mình quá sớm.

Sáng hôm sau, trong bệnh thất, cụ Dumbledore mỉm cười hiền hậu với Harry:
"Con giỏi lắm Harry! Và cho ta xin lỗi, đáng lí ta nên chú ý đến hòn đá phù thủy hơn."

"Ơ thế hòn đá đâu thầy?" Harry giả bộ ngơ ngác hỏi.

"Ta và Nicholas đã thống nhất là nên tiêu hủy nó đi thì hơn."

"Thế...còn cụ Flamel thì sao ạ? Chẳng phải cụ ấy sẽ...chết sao??"

"Dù gì thì vợ chồng họ cũng có tuổi rồi, đến lúc để thế hệ trẻ hơn gánh vác phần việc còn lại rồi Harry à."
Dumbledore nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm như thể đang nhìn thấu tận tương lai.

Tại buổi tổng kết sau đó một tuần, cụ Dumbledore tuyên bố Cúp liên nhà thuộc về nhà Slytherin với 515 điểm. Ngay lập tức, toàn bộ Đại sảnh đường được trang hoàng bằng những lá cờ và huy hiệu màu xanh lục bảo. Harry nhìn thấy Draco đang vênh váo châm chọc bọn 'chim ưng' nhà Ravenclaw. Nhà họ xếp thứ hai với 498 điểm và Gryffindor xếp thứ 3 với 450 điểm. Dãy bàn nhà 'sư tử' chìm vào không khí ảm đạm. Đã mấy năm liền họ chưa giành được Cúp liên nhà, năm nay còn bị Ravenclaw qua mặt. Quả là nhục nhã!

Ngay sau đó, cụ Dumbledore đưa ra một quyết định:

"Vì sự dũng cảm đương đầu với nguy hiểm của trò Potter, ta trân trọng tặng 50 điểm cho Gryffindor. Vậy có nghĩa là Gryffindor sẽ đứng thứ hai, thay vì thứ ba. Hãy cho trò Potter của chúng ta một tràng vỗ tay nào!"

Dãy bàn Gryffindor như muốn bùng nổ, đồng loạt nâng cốc, hô to:

"HARRY POTTER CỪ NHẤT!"

Các chú 'chim ưng' nhăn mặt buồn bực vì bị rớt hạng ngay phút cuối. Harry, giữa tiếng reo hò, huýt sáo ầm ĩ, không hề để ý ai kia nhìn cậu chẳng rời mắt suốt buổi tổng kết. Và trong một thoáng, đôi môi người đó nhoẻn lên thành một nụ cười, rồi vụt tắt ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top