Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Oppa là nhất :3


Ngược... Thân ? Ngược thân Alata ?

===========

Mây thực sự rất ốm. Giảm kí xuống rất là nhiều. Khiến cho Phong không thể làm gì hơn ngoài việc thúc cô ăn nhiều hơn.

Nhưng mà làm sao để cô ăn nhiều hơn được khi cô tận mắt trông thấy đứa trẻ mình bảo bọc thương yêu mấy năm nay liên tiếp gặp chuyện không hay ?

Mây vốn dĩ là cô nhi. Không có người thân. Ngày đó gặp được Isaac là cái duyên, rời khỏi trướng Isaac để tự thân phát triển cũng là một phần của cái duyên đó. Và lúc đó Mây đã gặp Sơn Tùng. Một cậu nhóc 18 tuổi đầy khát khao và đam mê âm nhạc cháy bỏng. Mây lần đầu tiên gặp Sơn Tùng đã bị cái ngây ngô thân thiện của Sơn Tùng khắc lên đại não một ấn tượng sâu đậm. Sau đó luôn luôn giúp đỡ cho Sơn Tùng, cùng cậu vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách của nghề. Cùng nhau ăn những bữa cơm đạm bạc, sáng tác nhạc trong cái ổ nhỏ cạnh bờ sông, đi diễn ở phòng trà ban đêm. Cho đến lúc ăn đồ ăn hảo hạng trong nhà hàng sang trọng, hợp tác với những nhà sản xuất quốc dân, trình diễn trong sân vận động lớn nhất nhì Việt Nam với ánh hào quang chói lọi.

Từ lúc chẳng là ai trong cái thế giới showbiz này, cho đến lúc trở thành ca sĩ hàng đầu làng nhạc việt. Mây và Sơn Tùng vẫn cùng nhau vượt qua mọi thứ. Nhìn Sơn Tùng trưởng thành, nhìn Sơn Tùng thành công. Hai chị em dù như thế nào cũng vẫn có nhau.

Ngày đó chính Mây hai tay đem Sơn Tùng cho Isaac. Gián tiếp mở ra con đường đầy hoa hồng cho Sơn Tùng. Và cũng gián tiếp mở ra một cuộc đời đầy sóng gió trong chuyện tình cảm, chuyện gia đình. Nếu ngày đó Mây không giới thiệu Sơn Tùng cho Isaac, có lẽ Sơn Tùng đã không thành công như ngày hôm nay, có lẽ cậu cũng sẽ không khổ sở như ngày hôm nay.

Và làm sao đây. Chính mắt cô ba lần bảy lượt nhìn thấy Sơn Tùng gục ngã.

Một lần là bốn năm trước Sơn Tùng ngồi dưới cơn mưa nặng hạt, vô hồn như con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Một lần là bốn năm sau Sơn Tùng nằm vô thức trên sàn nhà lạnh lẽo. Lúc tận mắt chứng kiến Sơn Tùng ngã xuống. Mây cảm thấy như, máu mủ ruột rà của mình bị chặt đi.
Người thân của mình đau, bản thân mình cũng sẽ rất đau.

Sơn Tùng nằm trên giường bệnh màu trắng. Hình ảnh này không biết Mây đã thấy bao nhiêu lần. Nhìn đến quen thuộc. Nhìn đến đau lòng.

Isaac không biết đã chạy đâu mất. Mây cũng không quan tâm. Người đàn ông đó, tâm can thật sự có coi trọng Sơn Tùng không vậy ?

Hiện tại là đầu đông. Một thành phố như thành phố Hồ Chí Minh, nằm ở một nước nhiệt đới như Việt Nam, khẳng định thay đổi thời tiết sẽ không rõ rệt. Thế nhưng cái lạnh của mùa đông hiện tại đang rất rõ ràng. Rõ ràng đến độ lạnh lẽo như trái tim của người ta.

Còn nhớ năm nào, Sơn Tùng hứa khi có đủ điều kiện rồi thì sẽ cùng Mây ra nước ngoài quay MV. Cùng nhau đón xem tuyết rơi đầu đông có đẹp như trên phim không. Bây giờ thì có đủ điều kiện rồi đó, nhưng sức khỏe của Sơn Tùng thì không thể nào chịu được cái lạnh rát da. Cho nên việc quay MV ở nước ngoài vẫn là chưa thực hiện được.
Mây chăm sóc Sơn Tùng một ngày một đêm. Hoàn toàn không quan tâm đến những việc ngoài kia. Cho đến khi nhân viên của đài truyền hình gọi đến hỏi rằng có thể book lịch cho Sơn Tùng chưa thì Mây mới nhận ra công việc ngoài kia chồng chất như thế nào.

"Đó, mèo ngốc, bệnh cho lắm vào. Bây giờ chị lại phải chăm sóc cho em. Chị cũng xuống kí rồi đây nè". Mây rót nước ấm cho Sơn Tùng.

"Xin lỗi chị..." Mấy lời khách khí này nói ra giữa hai chị em quả nhiên là gượng miệng.

"Không sao, sau này tăng lương cho chị là được rồi". Mây mặt không đổi sắc gọt trái cây.

Sơn Tùng :...

Được rồi. Giữa Mây và cậu có diễn mấy cái vở kịch chị em tình thâm chăm lo cho nhau lúc bệnh hoạn khó khăn gì đó. Thực sự fail lòi.

Miệng thì xéo sắc nhau nhưng mà trong lòng thì thương nhau lắm.

Mây đến đài truyền hình book show cho Sơn Tùng, cậu có khoảng một tuần để nghỉ ngơi. Một tuần sau bắt đầu trở lại lịch trình dày đặc và chạy show liên miên. Dù sao thì cũng đã nghỉ ngơi chơi bời một tháng trời. Bây giờ bắt đầu lại công việc cũng đúng.
Chỉ là Mây không an tâm Sơn Tùng ở một mình trong bệnh viện này. Mặc dù em trai của Phong làm trong bệnh viện này, mọi chuyện đều có thể giúp Sơn Tùng, nhưng mà không có ai ở cạnh bên Sơn Tùng, thực sự Mây rất lo ngại.

Mây nhìn số điện thoại trên màn hình. Đắn đo suy nghĩ xem có nên gọi cho hắn ta không.

Tiểu bảo bối tâm can của hắn ngất xỉu. Đáng ra hắn ta phải lo lắng đứng ngồi không yên, dùng hết tiền bạc mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa các thứ. Nhưng không, hắn ta biến mất cả ngày hôm nay. Khiến cho Mây hận không thể cắn cho Isaac vài phát.

Sếp tổng thì sao ? Mây ếu sợ hắn ta.

Nói gì thì nói Mây cũng phải gọi nói hắn ta một tiếng. Rõ ràng là lúc nãy cùng nhau ở nhà hàng ăn trưa. Isaac muốn gọi điện thoại nên ra khỏi phòng ăn. Sau đó Sơn Tùng cũng ra khỏi phòng ăn. Thế nào mà một lúc lâu Sơn Tùng cũng không quay trở lại. Isaac thiếu trách nhiệm gọi điện bảo công ty có việc nên trở về. Đồng thời dặn dò Mây chăm sóc cho Sơn Tùng các thứ, gượng thêm vài ngày hãy book show cho Sơn Tùng.
Đến khi Mây tìm ra Sơn Tùng thì là con mèo ấy đang ngất xỉu trên sàn nhà lạnh lẽo. Hại Mây thót tim một phen.

"Có chuyện gì ?". Giọng của Isaac mang theo chút mệt mỏi. Hắn vừa xuống sân bay, vừa ăn trưa xong đã phải trở về công ty nhận lịch trình sau một tháng vắng bóng. Công ty tận dụng thời cơ đến mức cho hắn quay quảng cáo điện thoại ngay ngày hôm đó. Thậm chí ba thành viên còn lại cũng đang ở tỉnh lẻ đi diễn lại bị gọi về quay quảng cáo.

"Nè, tôi nói này Isaac. Mèo nhỏ nhà anh bị ngất xỉu kìa". Mây nghe được giọng nói của Isaac thì liền khẩn trương đem tình hình nói lại : "Ngay lúc anh đi ra ngoài thì Sơn Tùng cũng đi theo. Thật lâu không quay lại. Lúc tôi đi tìm thì thấy em ấy ngất xỉu bên hành lang. Mặt còn ướt nhẹp nước mắt"

Isaac nghe lời Mây nói thì đột nhiên đồng tử co lại. Đôi mắt trở nên trầm hơn.
"Em ấy sao rồi ?"

"Tùng tỉnh lại rồi. Minh Tuấn bảo mắt em ấy không sao. Nên chú ý hơn một chút. Cũng ăn được ít cháo. Nhưng tôi muốn để em ấy dưỡng sức trong đó vài ngày". Mây nói.

"Ừm, cứ để em ấy trong đó. Phiền cô quan tâm em ấy một chút". Isaac khách sáo. Nói chuyện kiểu này thì Mây có chút ngạc nhiên, Isaac thường ngày xem cô như một con sen :v mặc dù tiền lương tiền thưởng tiền phúc lợi rất nhiều nhưng cũng bị sai vặt rất nhiều. Nay lại khách sáo như thế.

Có khi nào là muốn cắt tiền thưởng cuối năm?

"Không sao. Tôi lo được cho em ấy. Nhưng anh không đến thăm em ấy à ?"

"Khi nào rảnh tôi sẽ đến". Chưa đợi Mây trả lời thì Isaac đã cúp máy trước.

Mây nhíu mày, người này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì đây chứ. Scandal hẹn hò với con đàn bà Đỗ Thanh Trà kia hoàn toàn là do Isaac sắp đặt. Dùng để ngăn chặn tin đồn của hắn và Sơn Tùng, đồng thời đánh sập trang web đăng ảnh của Sơn Tùng và Isaac. Thế nhưng vì cái gì mà lại chọn Đỗ Thanh Trà ? Người dây dưa với Sơn Tùng bốn năm trước ?
Tình cũ khó phai ?

Mây bị suy nghĩ của mình dọa sợ nên rùng mình một cái.

Sơn Tùng ngồi một bên nhìn Alata, Alata khoanh tay ngồi xếp bằng đối diện với Sơn Tùng. Cái thân mét hai mét ba một cục ngồi trên giường bệnh nhìn nhỏ đến lạ. Gu thời trang càng ngày càng tốt. Đi ra đường nhờ gương mặt đã thu hút mọi ánh nhìn, nay còn thêm gu thời trang tinh tế theo phong cách warmtone, Hàn Quốc phong cách đến không thể phong cách hơn.

"Papi... Alata khổ quá mà". Alata nãy giờ mặt căng bao nhiêu thì giờ mếu bấy nhiêu, hai cái má bánh bao xụ xuống theo cái miệng méo xẹo. Nhìn bao cưng.

"Rồi rồi, khổ như thế nào này ?". Sơn Tùng nhịn cười ôm bảo bối nhỏ của mình. Mới có một tháng không gặp mà bé con này cao cao tròn tròn hơn nhiều. Ngay cả hình dáng bên ngoài cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Bé con này, đáng yêu quá đi mất. Biểu hiện trên tivi vô cùng tốt. Lại còn chớp mắt và phồng môi cánh hoa rất dễ thương. Đốn tim không biết bao nhiêu chị mẹ. Karik đã nói qua, bé con nhận được rất nhiều hợp đồng quảng cáo. Chỉ là Karik không dám quyết định nhiều. Chỉ dám nhận những quảng cáo lớn. Còn những quảng cáo nhỏ thì từ chối.
Alata thì không quan tâm. Karik nhận gì sẽ đóng đó, còn làm rất tốt. Xong thì lại học nhảy.

Sơn Tùng từng hỏi :

"Sau này con muốn làm gì ?"

"Con muốn làm ca sĩ, debut trong một nhóm nhạc lớn, được hát, được nhảy, được quay CF, được đi show rồi được đóng phim". Bé vừa uống sữa vừa nói vậy đó.

Sơn Tùng nhìn bé con suy nghĩ. Còn nhỉ thế này mà đã tham vọng lớn như vậy rồi. Sau này sẽ nghịch thiên như thế nào đây hả ?

Alata giúp Sơn Tùng ăn trái cây. Thật sự là 'giúp' rất nhiệt tình. Trái cây được Mây chu đáo cắt sẵn bỏ trong hộp nhựa, Alata đem một miếng đút cho Sơn Tùng, hai miếng lại bỏ vào miệng. Miệng nhỏ nhai chóp chép như thỏ con. Muốn bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu đáng yêu.

Alata kể cho Sơn Tùng nghe về crush của bé : Hàn Dương. Được rồi. Hàn Dương tốt thật đấy, đẹp trai, rap giỏi nhảy giỏi, gia đình cũng có điều kiện, học hành cũng rất chăm. Có nguy cơ nhảy lớp.
Thật sự là chẳng khác gì mấy vị tổng tài 18 tuổi IQ 300/300 con lai tám dòng máu con nuôi tổng thống Mỹ cháu ngoại Nữ hoàng Anh trong truyền thuyết.

Hai cha con ngồi trêu đùa nhau một lát rồi đột nhiên Alata hỏi :

"Daddy không đến thăm Papi sao ?"

"Không, Daddy con hình như có chút việc bận nên chưa đến được". Sơn Tùng đã cố tình quên đi nhưng con trai bé nhỏ lại nhắc đến. Bảo bối này thật biết cách làm cho người khác đau lòng.

"Ừm... Papi, nếu người đọc được mấy tin tức ở trên mạng thì cũng đừng có tin nha. Bây giờ người ta câu view dữ lắm. Không phải cái gì cũng là thật đâu". Giọng Alata vang lên. Nói điều này với một nghệ sĩ lăn lộn trong showbiz như Sơn Tùng mà nói thì có chút buồn cười. Nhưng mà hoàn toàn là tâm ý của Alata.

"Papi biết rồi..." Sơn Tùng thở ra nhìn Alata. Bộ dạng bình thản dọn dẹp hộp nhựa. Thế nhưng trong lòng lại đang dậy sóng. Từng con sóng mạnh mẽ đánh vào lồng ngực đau như cắt, vồ vập lấy hơi thở mỏng manh của cậu. Đem trái tim của cậu bóp nghẹn.
"Papi..." Alata rũ đôi mi như nhành liễu xinh đẹp xuống. Sau đó đôi mắt màu đỏ ngọc ân ẩn nước ngước lên nhìn Sơn Tùng.

Còn tưởng Sơn Tùng sẽ khóc, sẽ đau lòng và thất vọng. Nhưng sự bình tĩnh này của Sơn Tùng khiến cho Alata cảm thấy thật sự sợ hãi.

Tâm đã chết rồi thì sẽ còn đau sao ?

"Thật ra Alata của Papi rất thông minh. Những lời người khác nói chắc chắn sẽ hiểu đúng không ?". Sơn Tùng đem bánh kem để cắt ra cho bé ăn. "Những gì diễn ra xung quanh con cũng sẽ hiểu rõ đúng không bảo bối ?".

"Hiểu. Cứ coi như là con hiểu đi. Nhưng mà thật sự Papi... Không thấy nó quá đáng lắm sao. Papi chịu được không ?"

Không biết vì sao mà cả hai lại giảm thiểu những câu nói về chuyện đó hết sức có thể. Đều là nói giảm nói tránh đi.

"Papi tin người đó. Nhưng mà bản thân Papi hiện tại rất muốn gặp người đó. Thế giới ngoài kia có như thế nào, cũng không thể bằng một lời nói của người đó".
Chỉ cần hắn ta giải thích rằng đây chỉ là lời nói dối. Cậu sẽ hoàn toàn tin tưởng. Tin tưởng 100% không hề nghi ngờ đắn đo gì hết.

Chỉ cần hắn giải thích, cho dù sự thật có khiến cho người ta thấy đau đớn đến đâu. Cậu cũng sẽ nghĩ đến một cơ hội khác cho cả hai.

Đây là tin tưởng tuyệt đối. Yêu đến điên cuồng không thể dứt ra.

Trên đời này không thiếu những câu chuyện tình yêu rung động trời đất. Tình yêu là một cái gì đó rất thiêng liêng. Khiến cho người ta vừa thích thú vừa căm hận.

Yêu đến lụy, không chỉ là chân thành, nhớ nhung, mong chờ, chung thủy, hi sinh. Mà lụy ở đây là tin tưởng tuyệt đối. Vì một câu nói cũng có thể làm tin cả đời.

Nói cậu ngốc cũng được. Chẳng qua là do cậu yêu hắn quá mà thôi.

Nghiêm túc yêu một người có gì là sai sao.
"Bảo bối nhỏ, con thực sự muốn trở thành ca sĩ sao ?". Sơn Tùng đem thức ăn vặt cho bé ăn. Nhìn đến mấy cái xanh xanh matcha đen đen chocolate là thấy có đam mê rồi.

"Muốn chứ. Muốn được Papi dẫn dắt dạy dỗ. Muốn được gần Papi hơn. Muốn được cùng Hàn Dương debut. Vừa muốn làm học trò vừa muốn làm đồng nghiệp. Con muốn được nổi tiếng, muốn người khác biết đến".

Alata vừa nói mà đôi mắt dấy lên một màu đầy khát vọng. Khát vọng này rất giống với hình ảnh Sơn Tùng những năm đầu tiên. Vẫn còn là một cậu bé ngô nghê không biết gì.

"Bảo bối nhỏ, con đường này đầy chông gai lắm. Huống chi bảo bối của Papi còn nhỏ như vậy. Papi là không nỡ để con chịu khổ, ra đời sớm, mất tuổi thơ. Papi muốn con vui vẻ ngây ngô đến trường mầm non đùa giỡn cùng các bạn..." Sơn Tùng xoa đầu bé, từng câu từng chữ đều xuất phát tận đáy lòng.
"Nhưng con muốn được lựa chọn con đường cho bản thân". Một đứa trẻ 4 tuổi mà nói nên câu này, khẳng định là sẽ rất buồn cười. Nhưng mà Sơn Tùng thì khác, cậu tin rằng lời bé nói là sự thật.

"Alata, đừng cãi lời Papi chứ ? Papi nói rồi đấy. Papi không muốn tranh cãi với con. Đừng để mấy cái hợp đồng của con tan theo mây khói, con là con trai Papi. Đừng để Papi khó xử chứ ?". Sơn Tùng đột ngột nghiêm túc.

"Papi, người đang đe dọa con ?". Alata mở to đôi mắt trân quý của mình nhìn Sơn Tùng. Chút ngỡ ngàng pha lẫn xót xa.

"Papi không có". Sơn Tùng quay đi chỗ khác.

"Papi còn nói không có ?". Alata nhảy xuống giường, đeo ba lô vào người "Được, mấy cái hợp đồng đó con vốn dĩ không cần. Còn có, con nhất định sẽ trở thành ca sĩ, sẽ thật nổi tiếng".

Chưa để Sơn Tùng đáp trả, Alata đã chạy mất. Sơn Tùng cũng không thèm chạy đi tìm nó. Bởi vì năng lực sinh tồn của thằng bé cực kì cao. Khẳng định sẽ không dễ dàng bị lạc mất. Huống chi câu lạc bộ của nó thuận đường, đi một hướng khoảng 10 phút là đến rồi.
Giờ thì tốt rồi. Ngay cả con trai cũng bỏ cậu mà đi rồi. Xem ra bây giờ Sơn Tùng thực sự thảm hại. Người yêu, con trai, đều bỏ đi. Cậu làm người cũng có ngày hôm nay đó.

Sơn Tùng lấy chăn đắp kín đầu, hoàn toàn không thể thấy được gương mặt. Y tá trở vào dọn dẹp cũng không làm phiền đến cậu, vì tưởng rằng cậu đã ngủ.

Chẳng ai biết, sau lớp chăn kia là thân ảnh bé nhỏ cô đơn tịch mịch đang co lại, bờ vai không ngừng run lên.

Vốn dĩ, hình như, mất hết rồi.

Cây thánh giá đeo trên lưng bao năm nay vô cùng nặng. Cứ tưởng người đó quay trở lại rồi thì có thể buông xuống, cứ tưởng có con trai thì có thể tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng không, cây thánh giá kia càng ngày càng nặng. Cùng xiềng xích quấn lấy thân mình mảnh mai của cậu, đôi chân bị khóa chặt, đôi cánh tưởng còn nhưng đã tổn thương từ lâu.
Sơn Tùng bây giờ mới nhận ra, bản thân mình đáng thương đến mức nào.

Alata vác đôi chân nặng nề đến phòng tập. Hôm nay theo lịch là lớp của bé được nghỉ. Thế nhưng bé vẫn đến đây.

Vì ngoài chỗ này ra, bé không còn chỗ nào để đi cả.

Chẳng khác gì một con cún bị bỏ rơi.

Nếu có cơn mưa nữa thì tuyệt vời. Chắc chắn bé sẽ kiếm ngay một băng ghế đá và ngồi xuống, tự tưởng tượng mình là mấy tiểu thụ trong đam mỹ bị lão công nhà mình ruồng bỏ rồi chân trần chạy ra ngoài trời mưa. Nhất định chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi. Chân trần đạp lên mảnh chai, cây đinh mà rướm máu. Sau đó thì ở dưới trời mưa mà khóc lớn, khóc đến thân tàn ma dại, khóc đến rung chuyển trời đất, khóc đến cạn kiệt sức lực mà yếu đuối ngất đi. Và sau đó tỉnh lại trong vòng tay của một tiểu công ôn nhu điển trai khác.
Chắc chắn là như vậy.

Nhưng mà hiện tại trời quang xanh ngát, tìm không ra cả một đám mây, huống chi là mây đen giông bão.

Còn có chân trần mà đạp mảnh chai cây đinh thì chỉ có nước bị uốn ván, phong đòn gánh giật chết tươi luôn chứ ở đó mà gặp tiểu công...

Alata thở dài rồi ngồi xuống phòng tập. Mặc dù phòng tập bị tỉ mẹ người dẫm lên nhưng không hiểu sao vẫn sạch sẽ. Khẳng định là do hằng ngày bé cùng các anh lăn lộn mà chùi sạch.

Hôm nay Hàn Dương trốn hai tiết tự quản mà đến phòng tập luyện tập. Đùa, hai tiết cuối mà còn tự quản. Thế giới này còn có thể đảo điên hơn không ? Các người muốn tự quản thì tự quản, bổn thiếu gia đến phòng tập.

Và quả nhiên, đến phòng tập thì sẽ lại thấy con thỏ nhỏ kia.

Nét cười trên mặt của Hàn Dương càng đậm hơn khi con thỏ đó điên cuồng lăn lộn trên sàn tập.
"Yahhhh. Phạm Uyên Phong Alata cũng là con người !!! Tại sao tôi lại phải chịu khổ như thế này ???". Sau đó thì Alata điên tiết dùng bàn tay mềm mại đấm xuống nền phòng tập.

"Bụp" một cái.

"Crack" một cái.

"Ahhhhhhh x 3,14".

Các bạn nghĩ sàn nhà bị bé đấm nứt và bé điên tiết hét lên ?

Các bạn sai rồi, sai quá sai rồi, sai thậm tệ luôn rồi.

Là bé bị sàn nhà tiểu công khinh bỉ đáp trả, khí lực của một cậu bé bốn tuổi cùng sàn nhà tập nhảy gỗ cao cấp ai sẽ thắng ?

Đùa = .. =

Alata khóc lóc ôm tay nằm trên sàn tập. Uất ức để đâu cho hết.

"Nhóc nhỏ, nhóc không sao chứ ?". Hàn Dương đi đến đỡ bé. Vốn dĩ tưởng bé đột nhiên lên cơn như hằng ngày thôi. Ai ngờ lần này là nổi điên thật.

Còn tự đập tay ?

Cũng anh dũng kiên cường bất khuất quá đi chứ ?

"Oppaaaaaaaa..." Alata nhìn thấy hình ảnh của Hàn Dương thì liền điên cuồng khóc hơn nữa. Phòng tập vang vọng một tiếng Oppa.
"Là huyng, đồ ngốc". Hàn Dương đem tay Alata kiểm tra qua. Cũng không bị gãy, chỉ đơn giản dọng xuống đất phát ra âm thanh thôi.

Hàn Dương cảm thán. Sàn nhà không chỉ để lăn, còn để tạo ra hiệu ứng âm thanh.

"Này nhóc nhỏ, sao lại thành ra thế này ?" Hàn Dương vẫn đem tay của Alata xoa đến xoa lui. Chỉ hận không thể đem cái đau của Alata chuyển qua hết cho mình.

Nghe đến có người quan tâm. Lại còn được crush quan tâm. Alata hận không thể đem hết khả năng diễn xuất tích góp từ lúc coi kịch tái diễn những năm 60, 70 với hai bác già Scotland, cùng khả năng cày drama Hàn và đọc tiểu thuyết đam mỹ của mình ra, sau đó diễn một màn ngược luyến tàn tâm.

"Daddy có scandal với con mẹ bánh bèo kia, Papi thì đòi cắt hợp đồng quảng cáo, ngay cả tay cũng đau như muốn lấy mạng người. Trời lại không mưa, còn không có đinh..."
Nếu kể thêm trà sữa lên giá, một cốc trà sữa thơm ngon hảo hạng 100k gì đó, còn có trân châu làm bằng bánh xe. Chắc chắn bé sẽ đau đến ngất đi.

Cũng phải ngất trong lòng Hàn Dương, tranh thủ kiểm tra xem có cơ bụng không. Bốn múi cũng được, không cần sáu múi.

Trời không mưa ? Không có đinh ? Lại nói nhảm gì nữa rồi ???

"Daddy và Papi em làm sao ?". Hàn Dương vẫn tiếp tục công trình xoa tay giúp em đỡ đau, thỉnh thoảng thì lau nước mắt cho em.

"Chuyện Daddy và Papi em là bí mật. Không thể nói nhiều..." Alata ngại ngùng nhìn Hàn Dương. Nhưng sau đó ngẩng đầu nói "Thật ra cũng có thể nói một chút"

Hàn Dương mắt đong đầy ý cười. Nhưng mà gương mặt vẫn liệt.

"Không kể cũng được"

"Không phải..." Nếu để Hàn Dương biết là bé ngứa miệng muốn kể thì sao ? Không cười chứ ?

Tất nhiên, sẽ cười một cái thật từ thiện đấy.
"Đồ ngốc". Hàn Dương xoa xoa đầu của Alata.

Sau đó bạn nhỏ Alata đã kể cho Hàn Dương nghe một cách ngắn gọn xúc tích nhất có thể về giai thoại cuộc đời đầy chông gai thử thách của bé. Mặc dù cuộc đời của bé mới có mỗi bốn cái mùa xuân.

Đùa :v bé sống còn lâu hơn cái quả địa cầu này rồi đấy nhé :v

"Vậy à". Hàn Dương mua trà sữa cho bé, nhẹ nhàng cắm ống hút và lắc lắc nhẹ cho bé. Nhìn màu trà xanh tươi mát cùng màu đen đen của trân châu đã thấy thích quá trời rồi.

Chẳng phải anh sẽ hú hét lên, rồi mặt sẽ thương cảm ôm chầm bé vào lòng các thứ sao ? Cùng lắm phải tỏ ra ngạc nhiên gì đó chứ ? Tại sao lại phản khoa học như vậy chứ ?

"Anh không thấy lạ sao ? Em lại có hai người cha. Lại còn là Isaac và Sơn Tùng MTP. Anh không thấy lạ sao ?". Alata chóp chép miệng nhai trân châu như thỏ nhỏ mà hỏi.
Đây là đại sự quốc gia đó hiểu không ? Sơn Tùng MTP và Isaac 365 có chung một đứa con trai lớn thế này.

"Không, em là ai cũng được". Là ai thì vẫn là một con thỏ nhỏ không hơn không kém. Sống trong một gia đình đặc biệt như vậy, nhưng con thỏ nhỏ này lại vui vẻ hạnh phúc và lạc quan hoạt bát như vậy. Còn được trưởng thành rất tốt, tố chất rất thông minh, rất có tài năng. Đây chẳng phải là rất tốt sao ?

"Hứ... Em là ai cũng đâu liên quan đến anh phải không ?". Đôi mắt quý giá liếc liếc chỗ khác cực kì ủy khuất.

Hàn Dương nhìn bé rồi đem trân châu bên ly của mình sang sẻ cho em. Ngay cả trân châu trắng cũng đem cho em.

"Uhm, cũng không liên quan đến một giọt trà sữa tôi". Hàn Dương phun ra một câu như vậy đó. Alata cảm thán bản thân mình quả nhiên là thích ngược, bị Hàn Dương tạt nước đá nhiều như vậy mà vẫn kiên trì ở bên cạnh.
Nhưng không phải mấy tháng qua, Alata đều uống trà sữa bằng tiền của Hàn Dương sao ? Một ngày hai ly. Một ly đều là hàng cao cấp 60k trở lên. Quả thực là mắc đến lấy mạng người.

"Huống chi, em vui vẻ như thế này là được rồi". Hàn Dương đem hết trân châu của mình cho bé. Biết bé thích ăn trân châu nên lúc nào cũng nhường trân châu cho bé hết.

Bánh xe không đó, anh nhường cho bé hết.

"Gia đình của em hỗn loạn như vậy, gia đình của anh tốt như vậy..." Alata ngoan ngoãn ăn trân châu anh lớn đưa. Mấy chữ 'Không môn đăng hộ đối' bị bé nuốt vào miệng.

"Đồ ngốc, gia đình anh cũng không tốt như em nghĩ đâu". Hàn Dương xoa đầu bé. Mái tóc như đống rơm đáng yêu kia, Hàn Dương luồn tay vào chúng và nhẹ nhàng phập phồng lên xuống.

"Ba anh mở tập đoàn rất lớn ở nước ngoài. Một năm còn không về đây một lần. Mấy năm rồi anh không làm sinh nhật vì không có ai dự hết. Mẹ anh là người mẫu Anh, bà ấy sau khi sinh Hàn Nhi ra thì tập trung hoàn toàn cho sự nghiệp. Lần anh gặp bà ấy cuối cùng là hai năm trước vào ngày đầy tháng của Hàn Nhi. Anh có một cặp anh chị song sinh. Đã 18 tuổi rồi. Đều đang đi du học. Anh hiện tại sống trong nhà ấy với Hàn Nhi thôi".
Một đứa bé sinh ra ở trời Tây, năm sáu bảy tuổi thì bị đem về Việt Nam. Ở Việt Nam còn không biết một chữ ABC nào hết. Nhưng lại sống đến bây giờ, còn học hành rất là tốt. Thử hỏi đứa bé đó đã cố gắng như thế nào chứ ?

Alata mở to mắt nghe anh kể chuyện. Lần đầu anh nói nhiều như vậy. Còn là kể chuyện về bản thân nữa. So với kịch truyền thanh cao H hay hơn nhiều, hấp dẫn hơn nhiều.

Quả nhiên là một thiếu gia gia đình gia giáo, con ông cháu cha không lo chuyện ăn mặc.

Nhưng nghe qua lại cảm thấy phi thường đáng thương. Không tổ chức sinh nhật gì đó, nghe qua cảm thấy đáng thương rồi. Mặc dù bé chưa được trải qua sinh nhật với Daddy và Papi nhưng sinh nhật mà hai bác già Scotland làm cho bé rất là lớn luôn ấy.

Huống chi nhà anh ấy lớn như vậy. Lại chỉ có hai anh em cùng người làm ở. Có cảm thấy lạc lõng và cô đơn không ?
Alata nhìn cậu nhóc điển trai cao cao trước mặt. Mặt lai Tây rõ ràng, tròng mắt cũng là màu xanh dương. Lớn lên khẳng định sẽ rất đẹp trai.

"Đừng nhìn anh như vậy. Đồ ngốc". Hàn Dương gõ trán bé một cái. "Hiện tại chúng ta đang làm rất tốt, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi".

"Anh, sau này sẽ cùng em debut chứ ? Sẽ cùng nhau trở thành ca sĩ nổi tiếng chứ ?". Alata đột nhiên nghiêm túc hỏi.

"Uhm, sau này sẽ cùng em debut, cùng em trở thành ca sĩ nổi tiếng". Đây không phải là lời hứa đâu. Đây là một lời khẳng định.

"Oppa là nhất luôn !!!". Alata đem ly trà sữa để qua một bên. Nhào vào lòng của Hàn Dương. Bao nhiêu ly trà sữa cao cấp cũng không bằng một câu 'Sẽ cùng em debut' của Hàn Dương.

Quả thực là cảm động lòng người.

Bé muốn hiến trọn thân xác này !

Mặc dù bé mới có bốn tuổi...
Hôm đó Hàn Dương và Alata hai cái bóng một lớn một nhỏ nhảy múa hăng say. Mặc dù mồ hôi như tắm, cả người bóng loáng một tầng. Vừa hát, vừa nhảy, vừa rap.

Đam mê cháy bỏng hơn bao giờ hết. Khát vọng mãnh liệt như gió xuân. Bởi vì hai đứa nhóc này biết rằng. Bọn nó sẽ đi trên con đường hào quang này cùng nhau. Không hề cô đơn.

Hôm đó Hàn Dương rap một bài cho Alata nghe. Nghe xong Alata ngồi một cục ngây ngốc trên sàn tập giơ ngón cái lên :

"Oppa tuyệt thật..."

"Là huyng, đồ ngốc".

Hàn Dương dùng cả khí lực của mình để rap cho nhóc nhỏ nào đó nghe.

"Whether it's future or whether it's part. Im really gonna show you my life is never bad. I'm not a character like Mario, I'm just me.

Tôi thậm chí còn không biết "Kanadaramasa" là gì. Tôi đơn giản chỉ là muốn thực hiện nó, và rồi tôi đến Hàn Quốc.
Nhưng cuộc sống này chẳng dễ dàng gì. Stress như dồn đến at the same time. Làm ơn hãy nói đi tôi phải làm gì, tell me what should I do ?

Tôi muốn trở thành một rapper, cũng muốn được học thế nào là Popping. Cũng muốn được thưởng thức những món ăn ngon, cũng muốn được ngủ nướng. Tôi muốn làm tốt khi lên hình, cũng muốn nghe MGK rap. Tôi muốn được gặp ba mẹ mình. Nhưng mà tôi cũng quá đỗi bận rộn.

Im gotta focus my work like a real man. Dẫu sao thời điểm quan trọng nhất vẫn là ở hiện tại. Mỗi ngày là một phép toán và năng lực của tôi là vô hạn.
Tôi sẽ vươn xa bỏ qua tất cả các người. Cứ chờ xem"

=======

Vừa có một bạn cmt nên Đơn Bào ra chap mới đây. Đơn Bào nghỉ hè rồi nên sẽ có nhiều thời gian hơn này.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic của mình.

Cái bài rap của anh Dương là bài rap mình rất thích.

YuJiang Đơn Bào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: