Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Con nhớ Daddy

Góc tự kỉ của Jiang :

❤IsaacMTP is real❤

❤Uyên Sách Mạc Trường Phong là chân đạo❤

❤LionCat là chân ái❤

❤1m72 x 1m66❤

❤Xái Tùng vương đạo❤

❤Xái Già và Bé Bi❤

❤Sư Tử ăn Mèo Nhỏ❤

❤Vương Tử x Tiểu Bạch Hồ❤

❤Mạc Uyên vạn kiếp❤

❤Ta hứa sẽ nhận ra❤

Tim bay phấp phới nà.

===============

Mây chăm chú nhìn đứa trẻ đang ngồi trên sô pha. Thực sự là rất giống...

Đến khi chịu không nổi nữa thì cô liền hét lên :

"Tại sao lại giống Isaac như vậy ???"

Karik ngồi ở sô pha đối diện không thèm quan tâm. Sơn Tùng mở tủ lạnh lấy thức ăn cho Alata, khi nghe Mây hét lên thì ngưng động tác một chút.

"Chị buồn cười, em là con của Daddy, không giống Daddy chẳng lẽ giống chị à ?". Alata ngoe nguẩy trên sô pha chơi game. Hoàn toàn không để lời của Mây vào tai.

"Alata, em nói cho chị biết, em hai tuổi thật sao ?" Mây nhích nhích lại gần thằng bé, mặc dù sao đó bị thằng bé liếc mắt khinh bỉ.

Dưới sức ép của Mây thì Alata phải gọi Mây là chị. Đối với vấn đề này khiến cho Mây vui vẻ mấy ngày liền. Vui sao không ? Được hai cha con đều gọi là chị, Mây cảm thấy mình trẻ đi mười tuổi luôn.

"Được rồi, Mây, chị đừng chọc Alata nữa ah". Sơn Tùng đem thức ăn ra cho Alata.

"Chị không có". Mây dùng sức bĩu môi "Vừa có con liền trở thành người lớn là sao ?"

Này gọi là trưởng thành đó.

Hiện tại Alata ở nhà Sơn Tùng, ăn ngủ gì cũng bám dính lấy cậu. Quả thực là dính người. Nhưng bù lại bé rất nghe lời. Làm sai gì đó, khi bị nhắc nhở thì liền biết điều không làm nữa. Hơn hết, Alata những lúc Sơn Tùng phải đi diễn thì ngoan ngoãn ở nhà học đánh vần cũng như tập viết chữ. Thực sự rất ngoan.

Bé cũng không đòi Daddy.

"Alata, ăn sáng" Mây đem túi nilon đến đặt trên bàn. Mây thường ngày đều mang thức ăn sáng đến cho Sơn Tùng, từ ngày có Công và An Thụ thì phải mua thêm, bây giờ thì lại có tiểu Thái tử Alata thì đột nhiên thức ăn được mua với cấp số nhân. Lúc trước chỉ mình Sơn Tùng thôi thì đã tốn rất nhiều thức ăn, bây giờ có thêm một cái thùng cơm nữa thì...
Mây chậc lưỡi, tiền Sơn Tùng kiếm được được chia thành vài hạng mục chính như trả lương cho staff, đầu tư MV, và bây giờ còn thêm một hạng mục nữa là nuôi con.

"Cái gì vậy chị ?". Alata có thói quen dậy sớm mặc dù Sơn Tùng đã bắt ép bé ngủ thêm nhưng bé vẫn kiên quyết giữ thói quen lành mạnh này. Đùa, con còn thức sớm hơn Papi thì ra thể thống gì nữa.

"Bánh mì pa tê". Mây đắc ý nhìn Alata, chắc chắn 100% thằng bé này chưa bao giờ được ăn.

"Ngon..." Alata ăn mà sáng cả hai mắt lên. Bé từ trước đến giờ vẫn chưa được ăn cái này đâu.

Ở Scotland đôi vợ chồng kia toàn cho bé ăn mấy thứ đồ ăn Tây, yêu cầu trình độ vô cùng cao, cắt thịt bò cũng phải thật sang chảnh. Không giống như bên này, dùng đũa dùng muỗng dùng nĩa gì mặc kệ, miễn là gắp thức ăn là được. Thậm chí cái nào khó dùng đũa quá thì trực tiếp cầm bằng tay bỏ vào miệng cũng được. Đối với một bàn nào là thìa dùng canh, dùng món tráng miệng, món chính, nĩa ăn bánh ngọt nĩa dùng món khai vị bla bla gì đó là hoàn toàn khác xa !
"Ăn ngon là phải, chị mua mà sao không ngon được ?" Mây o(`ω' )o.

"Chị mua thì có liên quan gì đến ngon hay không ? Chẳng lẽ chị mua thì đột nhiên nó ngon à ?" Alata nhai nhai bánh mì khiến hai cái má giống như sóc nhỏ.

Mây đen mặt một chút rồi quay đi cuồng tiếu năm giây.

Cha con nhà này bao moe bao ngu đần luôn. Cuộc đời làm người đại diện thật hạnh phúc.

Quả thực đáng like một cái.

Sau đó nhìn Alata ăn ngon như vậy thì Mây cảm thấy thật thành tựu. Bên này bánh mì pa tê thực sự rất bình dân, bất cứ người dân nào trong thành phố đều có khả năng mua. Thế mà đối với Alata thì nó lại thực sự trở nên mới mẻ.

Người ta nói, khi ăn quá nhiều đồ ngon rồi thì đột nhiên ăn lại mấy món bình dân thì sẽ thấy ngon lạ vô cùng.

Hôm nay Sơn Tùng có buổi concert ở Becamex Bình Dương, sau đó lại trở về thành phố Hồ Chí Minh để tham gia 'The Remix' và hoạt động kí tặng từ thiện. Thế nên từ sáng sớm Sơn Tùng đã phải đi làm. Alata ở nhà một mình rảnh rỗi sinh nông nổi không có gì làm liền gọi cho Karik.
Không cần thằng bé thúc giục thì Karik đã phóng tên lửa đến. Thậm chí còn tri kỉ đến mức tay xách nách mang đem đồ ăn nhanh và coca đến để mở party !

Hai người một lớn một nhỏ ngồi hai cục dưới thảm, tay thì bốc khoai tây bỏ vào miệng, tay thì đánh Liên Quân, bận rộn hết sức.

Đến lúc con Lữ Bố của Alata sắp đi lĩnh cơm hộp thì ánh mắt thằng bé xẹt qua TV một cái, mặc cho Triệu Vân nhà Karik đến vả một phát sml cũng không quan tâm.

"Alata, sao thế ?" Karik nhìn nhìn Alata đang ngẩn ngơ, thằng bé không thèm quan tâm đến anh mà chỉ chăm chú nhìn TV.

Anh theo đôi đồng tử màu đỏ của bé nhìn về TV. Sau đó anh lại cuối xuống xoa đầu thằng bé.

"Con nhớ Daddy hả ?"

Bởi vì TV đang phát 'Yêu Không Nghỉ Phép' của Isaac.

"Vâng ạ, con nhớ". Chỉ có lúc này nhìn bé mới giống một đứa trẻ nhỏ, bởi vì anh mắt của bé ngập tràn hi vọng yêu thương, vừa uỷ khuất bản thân không có gia đình đầy đủ vừa mong mỏi tình thương từ cha mẹ.
Alata có sao nói vậy, miệng luôn không tha người nhưng toàn nói thẳng, bởi vì luôn cố xây dựng cho bản thân tường thành vững chãi như thành nhà Hồ cho nên luôn mạnh miệng. Được rồi, bé cũng chưa đến ba tuổi nữa là, cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

"Chú dẫn con đi gặp Daddy, chịu không bảo bối ?" Dù gì cũng từng nhìn thấy nó chào đời, thương cũng không hết ấy chứ.

"Được không ạ ?" Đôi đồng tử màu đỏ của Alata chợt sáng lên đầy phấn khởi.

"Con thích là được rồi " Dù con có muốn đến sao Hoả thì chú cũng đưa con đi mà.

Thế là hai chú cháu một lớn một nhỏ dung dăng dung dẻ đưa nhau đi trốn. Sắp được gặp Daddy rồi ahihi vui dễ sợ.

Sơn Tùng vẫn làm việc bình thường, thậm chí còn siêng năng hơn, bởi vì bây giờ cậu đã có con. Con lớn rồi cần nuôi dưỡng, không đi làm thì cạp đất mà ăn.
Và có một người ở đầu bên kia thành phố lại muốn nổ tung ra luôn rồi.

"Isaac, anh hôm nay tiêm máu gà à ?". S.T ngồi chồm hổm trên ghế xếp ăn bánh in hình con gà do fan tặng, mặc dù bánh trán trộn ngon lắm nhưng Will ăn mất tiêu rồi còn gì nữa đâu ?

"Anh hơi mệt..." Isaac xoa xoa thái dương đang đau nhức. Hắn cả tuần nay đều nhớ đến Sơn Tùng. Chưa bao giờ mà hắn cảm thấy bất an như bây giờ, giống như buông tay một khắc thôi thì có thể mất cậu mãi mãi.

Nhất là về đứa trẻ đáng yêu kia. Thật sự là tổ hợp của hắn và Sơn Tùng. Nếu chỉ như vậy thì hắn sẽ không lưu luyến, cùng lắm chỉ là một người qua đường.

Nhưng. Trên đời lại vì chữ nhưng ấy mà xảy ra chuyện. Công có gửi cho hắn mấy tấm ảnh. Đều là ảnh của Sơn Tùng cùng đứa bé đáng yêu kia. Trong ảnh dường như Sơn Tùng rất thân với đứa bé, từng cử chỉ của cậu có thể cho thấy điều đó.
Đặc biệt là khi hai người đó đứng gần nhau lại khiến hắn có một cảm giác không thể hình dung được. Có cái gì đó rất hoà hợp, rất thân thuộc và cũng rất ấm áp.

"Isaac ! Có người tìm !" Anh Phong mang cặp kính gọng vàng thò đầu từ khe cửa nhìn vào.

Isaac nhíu mày một chút, hắn chưa bao giờ thấy anh Phong chịu để người lạ tìm hắn. Có lẽ người này rất quan trọng mới cho phép được gặp mặt.

Hắn vừa mở cửa ra thì ...

"Daddy !!!! Con nhớ Daddy quá !!!"

Một thằng bé mặc áo hoodie đen FILA cùng quần jean xanh, giày bata đế thuyền độn gót, còn mang kính râm phi công che muốn hết cả gương mặt. Thằng bé vừa thấy hắn liền nhào lại ôm, hai tay hai chân ngắn ngủn đu trên người hắn, quấn lại như khỉ.

Karik lặng lẽ che mặt, biết ngay là sẽ như thế mà. Con khỉ nhỏ kia. Tôi không quen đâu, thật đấy.
Jun vì nghe nói Isaac mệt mỏi cho nên dụng tâm nhờ trợ lí đi mua thuốc cho hắn, còn mua sâm bổ lượng cho hắn nữa. Nhưng vào phòng nghỉ của 365 thì chỉ thấy S.T đang ăn bánh tráng trộn của Will, Will thì nằm ngủ trên giá võng. Hoàn toàn không thấy Isaac đâu.

"Anh Phong, Isaac đâu rồi ạ ?" Jun đặt li sâm bổ lượng xuống bàn.

"Đi gặp người thân rồi" Phong ngồi trên tràng kĩ nhắn tin với bạn gái, cô bạn gái nào đó vừa gửi cho anh ảnh dìm của vị ca sĩ nhà cô ta, làm người đại diện không hề có lương tâm.

"Ba mẹ anh ấy đến ạ ?" Jun tròn mắt nhìn.

"Không, đi gặp con trai" Phong mặc kệ Jun bàng hoàng đứng đó như không tin vào tai mình, anh vẫn lo nhắn tin với cô bạn gái.

Idol nhà tui không có ảnh dìm, Idol nhà tui đẹp mọi góc cạnh !

=============

Cảm thấy bản thân ngày càng lười, cho nên số word sẽ giảm xuống còn 1k - 2k. Cho nên lịch đăng có thể sẽ dày hơn một chút.
Tức là một tuần có thể đăng từ 2-3 lần đó ạ ( ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: