Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

.

"Friends show their love in times of trouble, not in happiness." – Euripides

.

Dạo gần đây cuộc sống của tôi có hơi bất ổn, mà nguyên nhân lại xuất phát từ hai người bạn của tôi – Samantha và Edward.

Không hiểu vì chuyện gì mà từ sau khi Samantha trở về từ Ý, cả Edward và cô ấy đều nhìn nhau không vừa mắt, giữa hai người tựa như có thuốc súng lượn lờ vậy, chỉ cần một chút lửa, lập tức bùng nổ. Kỳ quái nhất là chỉ cần được ở riêng với tôi mà không có người còn lại thì họ lại bắt đầu thuyết phục tôi rời xa đối phương – Samantha thì trực tiếp nói thế, Edward thì không nói, nhưng vẫn luôn tiêm vào đầu tôi ý nghĩ rằng Samantha rất khác thường, muốn tôi phải coi chừng. Trời biết đất biết, tôi biết Samantha biết và thậm chí Edward cũng biết, trước khi đi Ý cô ấy còn khuyến khích tôi và Edward hẹn hò! Chuyện gì đã khiến cô ấy thay đổi 180 độ như vậy chứ?

Nhưng dường như chỉ thế thôi vẫn chưa đủ khiến tôi nhức đầu vậy, Samantha còn thay đổi lối sống và bắt đầu "như Cullen". Một là, ngoại trừ tôi và gia đình, cô ấy không còn thân thiết với bất cứ ai khác – Samantha có vẻ đã cãi nhau một trận rất to với bạn trai, cô ấy không hề nhắc tới anh chàng bất cứ lần nào từ sau chuyến đi. Hai là, mỗi khi trời nắng, cả cô ấy và nhà Cullen đều không xuất hiện. Nhà Cullen thì tôi không để ý lắm, bởi vì họ thường đi dã ngoại vào những ngày này, nhưng Sam thì khác, cô ấy lấy hết lý do này đến lý do khác, tóm lại là chỉ cần vào ngày này, cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt tôi.

Vào một ngày, khi bị tôi bám rít hỏi lấy hỏi để, Samantha nói: "Evelyn, mình không muốn cậu dính vào chuyện này. Cậu chỉ cần biết, dù có thế nào, mình cũng không thay đổi, mình vẫn là mình và những việc mình làm, đều là vì tốt cho cậu."

Tôi bực dọc, cười mỉa: "Vì tốt cho mình? Samantha, cậu dựa vào cái gì mà có thể thay mình quyết định cái gì tốt và không tốt?"

Samantha nhìn tôi, trong đôi mắt nâu trà là tràn đầy bất lực: "Mình hiểu cậu, Evelyn, cậu không thích bị giấu diếm, nhất là bị mình, hoặc... Edward Cullen giấu diếm," cô ấy nhíu mày bực bội khi phải đề cập tới Edward, "dù sao thì bọn mình cũng là người bạn mà cậu thừa nhận. Nhưng có một số chuyện, chỉ có giấu đi mới là tốt nhất. Bọn mình cũng bất đắc dĩ."

"Cả Edward cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, không, mình nghĩ rằng cả gia đình Cullen cũng biết, thái độ của họ đối với cậu cũng chẳng khác gì Edward. Như vậy, chỉ có mỗi mình không biết."

"Vì tốt cho cậu, Evelyn. Tin mình đi, cậu sẽ không vui nếu biết chuyện." Samantha nói thế, gương mặt của cô ấy có sự hiện diện nỗi buồn mà tôi không biết nguyên do, lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua.

Lần đầu tiên tôi thấy tình bạn của chúng tôi mong manh như thế. Cô ấy trở nên quá xa lạ, tôi không thể hiểu nổi, trong lòng cũng thấy khủng hoảng cực kỳ.

Nhưng cuối cùng, tôi cũng nhượng bộ, "Cậu đừng thay đổi quá nhiều, Samantha. Cho dù không có bệnh tim, trái tim của mình cũng sắp bị cậu dọa thành có bệnh luôn rồi."

Samantha vui sướng mỉm cười, tựa như nụ cười tươi tắn trước đây của cô ấy khi nói cuộc đời mình không còn gì tiếc nuối vậy, và cô ấy ôm chầm lấy tôi.

"Nhưng mình vẫn không thích Edward, Eve." Samantha nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Mình biết là trước đó mình có khuyến khích cậu hẹn hò với anh ta, nhưng bây giờ mình nghĩ lại rồi. Mình nhớ mẫu người lạnh lùng cũng không phải gu của cậu mà, đúng không? Cậu không thấy là ở cạnh anh ta rất buồn tẻ sao, còn nữa, người nhà anh ta cũng thế, nếu sau này cậu trở thành vợ anh ta..."

"Ngừng, ngừng, Sam, ngừng!!" Tôi xua tay ngăn cản cô nàng tưởng tượng thêm, "Cậu có thể ngừng tưởng tượng linh tinh được không? Mình chỉ xem anh ta là bạn. Bọn mình không hẹn hò, chứ đừng nói tới trở thành vợ chồng!"

"Nhưng Evelyn..." Sam nhìn tôi, muốn nói lại thôi. Cô ấy gấp gáp muốn khuyên tôi cách xa Edward và cả nhà Cullen, lại không biết nói từ đâu.

"Nghe nè, Sam." Tôi nghiêm túc nhìn chăm chăm cô nàng, "Mình công nhận là mình dần có thiện cảm với Edward và gia đình anh ta nhưng bọn mình tuyệt đối không có ý đồ đi yêu đối phương, được chứ? Nếu Edward thích mình, thì vũ hội lần này anh ta đã mời mình làm bạn nhảy, cũng chẳng tới lượt Eric! Hơn nữa, mình cảm thấy Edward cũng không tệ, anh ta cũng không lạnh lẽo hay hung dữ như bề ngoài của mình, anh ta là một người bạn rất tử tế và lịch thiệp, nên cậu không cần phải lo lắng vậy đâu."

Samantha trừng tôi, có vẻ cô ấy rất tức giận, vì đôi mắt màu nâu trà dường như muốn biến thành màu đen – chuyện này trước đó chưa từng xảy ra – nhưng cuối cùng cũng im lặng, không phản đối tôi tiếp tục làm bạn với Edward nữa.

Nhưng cho dù thái độ của Samantha hòa hoãn hơn khiến cuộc sống của tôi ổn hơn một chút, vẫn sẽ có đôi chút xáo trộn.

Tỷ như, Edward trở thành người đưa rước tôi và Samantha.

Tỷ như, trong lớp mấy môn học mà Edward, tôi và Samantha cùng đăng ký, vị trí ngồi của chúng tôi cách nhau cực kỳ gần – Edward yêu cầu giáo viên đổi chỗ.

Tỷ như, giờ ăn trưa bây giờ chúng tôi luôn ăn cùng nhà Cullen.

"Là ảo giác của tôi hay là mấy người đang trông coi Samantha như một tù nhân vậy?" Sau một tuần nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ, tôi rốt cục đầu hàng, trực tiếp hỏi Edward.

Đôi tay tàn phá bánh hamburger của Alice dừng lại, Jasper và Emmett cũng ngừng việc chơi game – trò chơi họ đang chơi là do tôi giới thiệu – Rosalie đang lười biếng xem bàn tay mới được tân trang cũng quay sang nhìn tôi.

Edward không để ý thái độ kỳ lạ của họ, trả lời tôi: "Bí mật, không tiết lộ được."

Tôi trợn mắt, tức giận tới mức muốn cầm nĩa ăn đâm thẳng vào gương mặt đẹp trai kia, tốt nhất là hủy hoại nhan sắc của anh ta.

Samantha lần này lại hùa theo quân giặc, "Ừ, bí mật, ngoan ngoãn ăn bữa trưa của cậu đi."

Tôi... Tôi có thể tuyệt giao với hai người này hay không!!!!

Kể từ sau khi tôi thỏa hiệp, chấp nhận để Sam và Edward có chuyện giấu mình, hai người này thường dùng hai chữ "bí mật" để ngăn hết mọi câu hỏi của tôi.

Cảm giác bị giấu diếm thật không tốt tý nào.

Edward lúc này lại nói: "Cuối tuần hai người muốn đi Port Angeles phải không? Đợi đi cùng chúng tôi đi, Alice cũng có đồ muốn mua."

Alice gật đầu, vẻ mặt vui vẻ cực kỳ, như đã chờ mong chuyện này từ lâu: "Chúng ta có thể cùng đi mua sắm! Mình biết một cửa hàng rất tuyệt vời."

Tôi nhìn Samantha, cô ấy đồng ý, nên tôi cũng đồng ý. Dù sao mắt thẩm mỹ của Alice rất tốt – trang phục của người nhà Cullen toàn là cô ấy lo liệu, chúng rất hợp gu thẩm mỹ của tôi và Samantha.

Nhưng chuyến đi cũng có chút không thuận lợi, bởi vì khi chúng tôi còn đang chọn giày, một chàng trai bước vào cửa hàng, trực tiếp đi tới ôm lấy Samantha.

Tôi biết người này. Anh ta là Demetri, một cái tên ấn tượng và khó quên, nhất là khi vẻ ngoài của anh ta cực kỳ thu hút. Mỗi lần ngắm nhìn ảnh của anh ta, Samantha lại càng thêm say mê.

Anh ta là anh chàng người yêu đang sống và làm việc ở Ý của Sam. Nhưng trông bọn họ bây giờ chẳng giống người yêu gì cả. Samantha luôn vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay của người kia, động tác của cô ấy khá thô bạo, tôi còn mơ hồ thấy tiếng "rắc rắc" gì đó, có lẽ cô ấy làm anh ta trật khớp?

"Sam, bé ngoan, bình tĩnh nào." Demetri lên tiếng, giọng nói của anh ta cực kỳ quyến rũ, như một thứ ma lực thần kỳ. Loại ma lực này tôi cũng chỉ thấy ở... gia đình Cullen?

Bây giờ mới để ý, vẻ ngoài hoàn mỹ không góc chết của anh ta, với cả nước da xanh xao bệnh hoạn đó, quầng thâm xanh dưới mắt nữa, anh ta có quá nhiều đặc điểm giống họ. Chỉ trừ đôi mắt ra, đôi mắt anh ta màu đen, khác hẳn đôi mắt hơi giống vàng đất, hoặc như hổ phách của người nhà Cullen.

Nghĩ tới Cullen, tôi lại nhìn sang phía bọn họ. Không biết từ lúc nào, Jasper đã rời khỏi ghế và đứng bên cạnh Alice, nơi cô nàng vừa chọn giày khi nãy. Mà Edward, lại đứng ngay cạnh tôi. Biểu hiện của họ cực kỳ giống nhau, họ đều nhìn chằm chằm Demetri, như đang cảnh giác hoặc đề phòng phần tử khủng bố vậy.

Nhất định có liên quan tới cái bí mật mà tôi không được phép biết kia.

Samantha ngừng giãy dụa, cô ấy ngoan ngoãn để bạn trai ôm, lại thấp giọng thì thầm cái gì với anh ta, sau đó nói với tôi: "Mình có chút chuyện riêng cần nói với anh ta, cậu ở đây đợi mình."

Đợi chờ một chút cũng không sao, dù sao tôi cũng đang chọn giày. Nhưng cô ấy có cần phải ra hiệu cho nhà Cullen như thể muốn họ trông chừng tôi hay không? Tôi cũng không phải trẻ con.

Trên đầu chợt nặng trĩu, là tay Edward, anh ta xoa đầu tôi, "Yên tâm ở đây chọn giày với Alice đi, chút nữa cô ấy sẽ trở lại."

Quả thực, Samantha rất nhanh đã trở lại với chúng tôi, Demetri vẫn theo sát bên cạnh cô ấy.

Người Demetri chú ý trước lại là tôi, thái độ của anh ta có chút kỳ quái, tuy rằng giọng nói hiền hòa, nhưng lại như có điều gì đó bất mãn với tôi: "Chào cô, Evans. Sam nói với tôi rất nhiều điều về cô, hôm nay rốt cục tôi có thể gặp, rất hân hạnh."

Gương mặt lạnh tanh như thế mà bảo là hân hạnh, ai tin? Tôi không thèm để ý anh ta, nói với Samantha: "Cậu thấy đôi giày này thế nào? Hợp với cái váy vừa nãy cậu mua chứ?"

Vừa nhìn thấy đôi giày, mắt Samantha liền sáng lên, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi "A, Eve, mình yêu cậu chết mất!"

Sắc mặt Demetri lại càng khó coi. Nhưng anh ta dường như cũng hiểu việc ghen tỵ với bạn thân của bạn gái là một việc rất ngây thơ và ấu trĩ, nên cũng không tỏ vẻ gì, nói chuyện với người nhà Cullen: "Đã lâu không gặp, Edward, Alice, Jasper. Các cô cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ?"

Nói thật, tôi cũng không ngạc nhiên lắm khi bọn họ quen biết nhau, chỉ từ bề ngoài quá mức tương tự này, tôi đoán rằng lại là vì cái "bí mật" kia rồi.

"Chúng tôi vẫn ổn, Demetri." Edward trả lời, thái độ có vẻ cẩn trọng, "Anh chỉ đến đây nghỉ phép, hay là ở lại lâu dài? Nếu anh đã đến, chúng tôi đương nhiên phải cẩn thận đón tiếp."

"Không cần." Demetri khoát tay, nhìn về Samantha, trong ánh mắt đó đều là niềm yêu say đắm, "Tôi chỉ đến thăm Samantha thôi. Sẵn tiện, tôi muốn nhờ mọi người một việc." Anh ta nghiêm túc nhìn chăm chăm Edward, "Tôi hi vọng mọi người có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy, dù sao, cô ấy vẫn còn quá non nớt so với chúng ta."

Tôi chắc chắn chuyện bọn họ nói có liên quan tới "bí mật" nhưng bởi vì không biết chính xác đó là gì, tôi cũng không tài nào đoán ra ẩn ý của Demetri. Nhưng rõ ràng là ở đây chỉ có tôi là không rõ, còn năm người kia đều hiểu rất rõ.

Demetri có vẻ rất bận rộn, vì sau đó anh ta cũng chào tạm biệt chúng tôi. Trước khi đi chỉ lườm tôi một cái, và nói với Samantha rằng anh ta sẽ chờ cô ấy ở Ý, chỉ vậy thôi là đi rồi.

"Không hôn chào tạm biệt?" Tôi kỳ quái nhìn Samantha, không phải họ đã làm hòa rồi sao?

"Hừ, cứ để anh ta chịu đựng thêm một thời gian đi." Samantha mím môi nói, rõ ràng cũng luyến tiếc người yêu nhưng lại giả vờ không để ý.

Những tháng ngày sau đó cuộc sống của tôi lại trở nên bình thản hơn. Tôi và Samantha vẫn thân thiết như trước đây mà mối quan hệ của chúng tôi với nhà Cullen cũng dần tốt hơn – từ lúc ban đầu khuyến khích tôi rời xa bọn họ, bây giờ Samantha thậm chí có thể kéo theo tôi, cùng Rosalie và Alice đi mua sắm, hoặc thỉnh thoảng cô ấy cũng gia nhập vào chuyến đi dã ngoại của gia đình bọn họ. Esme – vợ của bác sĩ Cullen – thậm chí còn rủ Samantha so tài nấu nướng, sau đó để tôi làm giám khảo. Và mỗi cuối tuần, Demetri sẽ tới thăm Sam, vào ngày này thì tôi hoàn toàn không muốn đến gần bọn họ – bọn họ ngọt ngào đến mức chỉ cần tới gần đã thấy ê răng.

Cuộc sống êm đềm và quy luật cứ thế trôi qua, một năm, rồi hai năm. Cho đến một ngày nọ, cả thị trấn đều biết một tin tức – Isabella Swan, cô con gái của cảnh sát trưởng chuyển tới định cư ở thị trấn.

Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy Isabella thì tôi cũng không có ấn tượng gì đặc biệt, vì dù cho cô ấy có xinh đẹp cách mấy, cũng không thể sánh bằng Rosalie và Alice – à, dạo này Samantha cũng dần đẹp lên, có lẽ là vì tình yêu?

Isabella Swan chỉ khiến tôi nhớ tới khi cô ấy là nguyên nhân khiến Edward chạy trối chết ra khỏi phòng học môn sinh học. Nhất là sau hôm đó, anh ta lặn mất tăm, cả một tuần liền.

Tới giờ nghỉ trưa của ngày thứ sáu sau khi anh ta mất tích, tôi hỏi Alice: "Edward vẫn ổn chứ, Alice?"

Alice cũng lo lắng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, nói: "Không có gì đâu, Eve. Chỉ là Edward có vài vấn đề nhỏ, chỉ cần giải quyết xong thì Edward sẽ về ngay."

Samantha lại có vẻ thấu hiểu cực kỳ, nở một nụ cười mỉa mai: "La tua cantante, anh ta không cưỡng nổi nó chứ gì? Lại một kẻ ngu ngốc."

"Ca sĩ?" Tôi nhìn Samantha, "Ca sĩ thì liên quan gì ở đây hả Sam? ... Đừng nói với mình lại một "bí mật" nữa đấy?"

Samantha có vẻ lúng túng nhìn tôi, "Mình quên mất cậu cũng biết tiếng Ý. Thật ra nó cũng có chút liên quan tới "bí mật", thế nên..."

"Đủ rồi." Tôi gằn giọng, cảm thấy như có lửa sôi trào trong lòng ngực.

"Eve..."

"Đừng nói chuyện với mình, Sam. Mình đang bực." Tôi gắt. Cũng mặc kệ ánh nhìn kinh ngạc của mọi người xung quanh, rời khỏi bàn ăn. Tôi quyết định về nhà, lúc này đây tôi thực sự chẳng muốn nhìn thấy những người bạn này.

Tôi thậm chí còn không biết tôi có còn là bạn của họ không? Kể từ khi chuyến đi Ý hai năm trước, cho dù đã bỏ qua không hỏi tới cái "bí mật" kia, tiếp tục làm bạn với Samantha, Edward và cả những Cullen. Nhưng tôi hiểu hơn bất cứ ai hết là cái "bí mật" đó là một quả bom, nó không những trở thành vật cản giữa tôi và bọn họ mà nó còn có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi không ngờ nó lại bùng nổ như thế này, bởi vì một người xa lạ vừa chuyển đến đây.

"Bí mật" của bọn họ tôi không thể biết, nhưng một người xa lạ như Swan lại có dính dáng tới nó. Cho dù biết là vô lý – cô ta thậm chí còn không biết chúng tôi – nhưng tôi vẫn giận chó đánh mèo, cảm thấy người này thật đáng ghét.

Kể cả Edward nữa, anh ta cũng đáng ghét nốt. Cho dù không rõ lắm ý của Samantha, nhưng tôi đoán chắc chắn là Swan có liên quan gì đó tới cụm từ "ca sĩ", mà đó lại là thứ khiến Edward "không cưỡng nổi". Hừ, cũng không biết "ca sĩ" là gì, không lẽ là một dạng khác của ma túy sao? Nhưng Edward có giống kẻ nghiện đâu chứ? Càng nghĩ càng không hiểu, càng nghĩ càng đau đầu, càng bực tức.

Sáng thứ Hai đầu tuần, Edward rốt cục xuất hiện, gương mặt nhợt nhạt dường như càng nhạt hơn trước.

"Chào buổi sáng, Eve." Edward mỉm cười, dường như gương mặt kia cũng thêm được chút sắc thái.

"...Chào." Tôi lạnh nhạt trả lời. Tôi vẫn không quên mình còn đang tức giận chuyện bọn họ giấu tôi đâu.

"Edward." Samantha ngồi cạnh tôi nhìn Edward một cái, chỉ sau một giây lát im lặng, Edward gật đầu, trông như đã hiểu thông điệp của Samantha.

Lại làm trò thần bí đó trước mặt tôi! Bọn họ muốn liếc mắt đưa tình cũng lựa thời điểm riêng tư được không? Còn nữa, có tin tôi mách Demetri hay không?

"Eve." Edward nhìn tôi, giọng nói có phần u oán: "Tôi mất tích một tuần mà cô không lo lắng gì sao?"

Người luôn xuất hiện bên cạnh mình bỗng dưng biến mất, mà hành động của anh ta trước khi mất tích lại bất thường như thế, làm sao mà tôi không lo cho được? Cho dù là giận họ giấu diếm tôi, thì phần giận đó cũng không sánh bằng nỗi lo lắng càng lúc càng dâng trào được.

Cho dù tôi không trả lời, Edward vẫn đoán được đáp án, như mọi lần. Anh ta có vẻ vui vẻ lắm, đôi mắt màu hổ phách như bừng sáng lên vậy, nhìn chăm chăm tôi.

"Đừng nhìn nữa." Tôi gắt gỏng, "Trừ phi là mấy người nói cho mình biết là chuyện gì xảy ra, nếu không đừng hòng mình bỏ qua chuyện này."

Samantha lại kéo tay tôi, nài nỉ, "Thôi mà, Eve. Minh biết là cậu lo lắng cho tụi mình nhưng không phải Edward đã trở về rồi sao? Chứng tỏ là anh ta đã giải quyết mọi chuyện xong rồi, sẽ không có vấn đề gì liên quan đến "bí mật" nữa đâu!"

"Được rồi." Tôi thỏa hiệp, dù sao cũng tôi cũng đã làm quen với việc này hai năm trời rồi, chỉ cần họ không có vấn đề gì là được.

Nhưng bí mật sinh ra là để đợi ngày được tiết lộ, không phải ta cứ muốn giấu là có thể giấu được mãi...

.

#Lynn: Một trong những nỗi sầu khi viết truyện ở ngôi thứ nhất là nhiều khi quá rắc rối trong việc diễn đạt, cứ thấy nó tối nghĩa thế nào ấy - vì nữ chính cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra = . =

#Vote_để_tiếp_thêm_động_lực

#Vote_để_share  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top